Khí thế kinh trời chớp mắt đã khiến mọi người ở đó chấn động kinh hoàng. Ngay khi Lục Vân phát giác được có chuyện không ổn thì cũng phát hiện mình đã bị Kiếm Vô Trần khóa chặt, không gian bốn phía như ngưng đọng lại. Chàng cố sức giãy dụa cật lực.
Bên cạnh, Thiên Mục Phong sắc mặt trông như sắp chết, sợ hãi kêu lên:
- Không tốt rồi, tránh mau lên!
Nói rồi thân ảnh từ một hóa thành ra ba cấp tốc bỏ chạy về ba hướng khác nhau.
Cùng lúc đó, khi Hậu Nghệ thần cung xuất hiện, Tứ Linh thần thú đột nhiên gầm lên một tiếng làm cho Thương Nguyệt giật mình tỉnh lại. Khi nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Kiếm Vô Trần cầm trong tay thanh trường cung, lập tức vẻ mặt thất sắc, không kịp nói gì với người bên cạnh, toàn thân chân nguyên mãnh liệt gia tăng tới cực hạn, thân nàng bạch quang lóe lên, Bạch Ngọc chiến giáp được xưng tụng có năng lực phòng ngự cực mạnh hiện ra, làm tăng thêm cho nàng mấy phần thánh khiết.
Trên mặt đất, Lục Vân kêu to một tiếng, Ý Niệm Thần Ba chỉ trong sát na đã thám thính được, mũi tên này có sức mạnh hủy diệt cực mạnh và vô cùng bá đạo, mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì chàng đã từng gặp trước đây.
Trong lòng chàng xuất hiện sự bất an, một triệu chứng không tốt bồi hồi xuất hiện, khiến cho chàng có một cảm giác sợ sệt trước đến giờ chưa từng trải qua. Chàng không biết trong tay Kiếm Vô Trần là cái gì, tại sao lại có một lực lượng khủng khiếp như vậy, sức mạnh to lớn khiến người ta phải sợ hãi trong lòng.
Nguy hiểm xông đến, Lục Vân lần này không ngờ lại có một cảm giác tuyệt vọng, chuyện này rất hiếm khi xuất hiện với chàng. Trước đây, nếu gặp nguy hiểm chàng cũng có thể phát sinh phản ứng kháng cự. Nhưng lần này, chàng không thể hiểu tại sao lại có thể khiếp đảm như vậy.
Nghĩ tới cái chết, thần trí Lục Vân lập tức tỉnh táo, vội vàng gia tăng chân nguyên trong cơ thể tới cực hạn, đồng thời thi triển pháp quyết năm phái, mong có thể tránh thoát khỏi sự khóa chặt của Kiếm Vô Trần để tránh được chiêu công kích này. Nhưng sau khi thử một lần, chàng liền thất vọng, bản thân không cách gì thoát khỏi sự kềm chế của Kiếm Vô Trần, bị khí thế mạnh bạo như thiên thần của hắn đưa dần đến chỗ chết.
Đến lằn ranh sống chết, Lục Vân một lần nữa phẫn nộ, lòng bất cam khiến chàng lại nỗ lực đến cùng. Lúc này, Lục Vân thi triển “Hư Vô Không Ngân” pháp quyết, hơn nữa đường lối vận hành chân nguyên thể nội biến đổi hẳn, chuyển sang “Thái Ất Bất Diệt” pháp quyết của Yêu Hoàng, dùng sức mạnh sống mãi không bị tiêu diệt để bảo hộ thân thể mình.
Nhìn Lục Vân đang nỗ lực cố gắng, Kiếm Vô Trần âm trầm nói:
- Không kịp rồi, Lục Vân. Ta đã nói rồi, lần này ngươi nhất định phải chết.
Tay phải buông ra, mũi tên vừa rời tay hắn bắn ra chớp mắt đã kích thước phát triển nhanh chóng, hóa thành một quang trụ tràn ngập hủy diệt nhằm thẳng vào thân thể Lục Vân bay tới.
Thời khắc đó, toàn bộ không gian đều bị chấn động, một lực lượng không thể phòng ngự được, ngập đầy trời đất, khí thế bá thiên của vạn vật quy tụ vào.
Từ trong đám người bên dưới truyền tới tiếng la kinh hãi, mấy người Trần Ngọc Loan ai cũng kêu lên thất thanh, vội vã thúc giục Lục Vân tránh né. Đáng tiếc bọn họ hoàn toàn không biết, Lục Vân không phải không muốn tránh né, nhưng là tránh né không kịp, mà cũng vô lực tránh né.
Diệp Tâm Nghi ở bên nhìn thấy sự uy nghiêm của Kiếm Vô Trần lúc này, sắc mặt vô cùng vui mừng, một niềm hi vọng trỗi dậy trong tâm. Còn Quỷ vực và Huyền Phong môn hai phe, kể cả Vô Nhân Tọa trong đó, tâm thần đều chấn động kinh khiếp, chăm chú nhìn kỹ thần cung hắn cầm trong tay, ai nấy đều lộ vẻ ham muốn.
Một tên hủy diệt từ trong tay Kiếm Vô Trần bắn ra với tốc độ không ai theo kịp bay thẳng tới thân thể Lục Vân. Trong thời khắc này, sống chết của Lục Vân trở thành một bí mật. Tập hợp pháp quyết chánh tà toàn thân của chàng thành một thể có thể cản được mũi tên này để biến nguy thành yên hay không, ai cũng không nói rõ được. Bất quá sâu trong ý thức mọi người lại nhận thấy lần này chàng khó có thể thoát khỏi kiếp nạn.
Thời gian vào sát na đó như dừng lại, khi thấy mũi tên đó bắn nhằm trúng vào thân thể Lục Vân, một luồng quang ảnh sắc trắng vào lúc Kiếm Vô Trần buông tay khỏi dây cung một chút đã từ một bên bay lên, đứng giữa Kiếm Vô Trần và Lục Vân, vừa đúng nghênh tiếp một kích hủy diệt đó.
- Lục Vân né mau, đây chính là Hậu Nghệ thần cung!
Thanh âm nóng bỏng như rẽ mây xé toạc không gian, lại có ý niệm cố chấp to lớn vô cùng, làm mọi người chấn động khiếp sợ thật sâu sắc.
Hậu nghệ thần cung! Bốn chữ ngắn ngủi này lại có sức mạnh khiếp đảm. Mọi người còn chưa kịp nghĩ nhiều, mũi tên đó đã nhanh chóng bắn trúng vào thân thể Thương Nguyệt trong tiếng kêu còn chưa dứt của nàng.
Trong một sát na thời gian rất ngắn ngủi đó, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Đầu tiên là mũi tên ánh sáng chạm mạnh vào Bạch Ngọc chiến giáp trên người nàng, sức mạnh phòng ngự được xưng tụng mạnh nhất thế gian gặp phải đòn công kích sắc bén nhất thế gian, hai cái này có chút chống cự lẫn nhau, cuối cùng mũi quang tiến đó đã xuyên thủng Bạch Ngọc chiến giáp, đánh trúng thân thể Thương Nguyệt.
Lực lượng mạnh bạo đó sau khi vượt qua được cản trở từ Bạch Ngọc chiến giáp và Thương Nguyệt, khi đến trước mặt Lục Vân đã yếu đi mấy phần. Nhưng lúc này, trên thân Lục Vân xuất hiện hào quang năm sắc, Quán Thiên Như Ý kính khảm vào Quỷ Vương chiến giáp bất ngờ không chịu sự khống chế của Lục Vân, tự động từ trong người chàng bay ra, vừa đúng ngăn ngay trước thân chàng, nghênh tiếp lấy quang tuyến đó.
Vốn dĩ mặt kính của Quan Thiên Như Ý kính bị một loại hoa văn cổ quái che lấp, nhưng lúc này trước luồng sức mạnh hủy diệt này, hoa văn đó bất ngờ biến mất một cách kì diệu, lộ ra mặt kính năm sắc, đem quang diễm mạnh mẽ vô cùng phản chiếu tận trời hình thành một vòng quang trụ ảo ảnh kì diệu.
Đột nhiên xuất hiện chuyện bất ngờ khiến cho Kiếm Vô Trần biến sắc, hơi hơi có chút ảo não. Không chỉ bởi vì Thương Nguyệt xả thân ngăn cản mũi tên này giúp đỡ Lục Vân, mà phần lớn là vì cảm giác phẫn nộ không thể chịu được.
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt được xưng tụng là hai viên ngọc bích tuyệt thế của Lục viện, đẹp đẽ vô song, thiên hạ hiếm thấy. Tuy Kiếm Vô Trần có thích Trương Ngạo Tuyết nhiều hơn một chút, nhưng đối với Thương Nguyệt cũng có kì vọng, đáng tiếc nàng và Trương Ngạo Tuyết lại giống hệt như nhau, chỉ quan tâm đến Lục Vân.
Nghĩ tới nàng vì Lục Vân mà không ngại hi sinh tính mạng, Kiếm Vô Trần nộ hỏa xung thiên, tự hỏi thật ra hắn có gì không được như Lục Vân?
Trên mặt đất, ba phe đang giằng co có chút hơi kinh ngạc, không ngờ xảy ra kết cục này. Còn Ngọc Vô Song lại ngây ngốc đứng nhìn toàn cảnh đó, thân thể quen thuộc đó trôi nhẹ trong gió, cả thân bà như bị ngẩn ra hoàn toàn.
Chấn động kinh hãi và đau thương thống khổ xâm chiếm lấy tâm linh nàng. Đệ tử kiệt xuất nhất của Phượng Hoàng thư viện cuối cùng cũng vậy, không thoát khỏi tử kiếp, vì tình yêu nàng cam tâm hiến dâng sinh mệnh của mình.
Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Đạo Tà Tàn Kiếm ngơ ngẩn đứng tại đó, nhìn thân ảnh đang rơi dần xuống từ không trung, ánh mắt xuất hiện một chút kinh ngạc, ngoài ra còn có cảm giác kính phục và đau đớn.
Thương Nguyệt khi biết rõ Kiếm Vô Trần có thần khí mạnh nhất, nhưng vẫn không hề có chút do dự bay người cản lại, loại tinh thần dũng cảm không khuất phục này cho thấy rất rõ nàng đối với tình yêu không hề chấp nê, đối với tình yêu không hề hối hận.
Vì tình yêu mà không tiếc sinh mệnh, chỉ mong người mình yêu bình an vô sự. Thời khắc này, sự lựa chọn của Thương Nguyệt và sự lựa chọn của Lý Hoành Phi đêm qua gần như là giống nhau. Chỉ có một điểm không giống, đó là Lý Hoành Phi đối với Trương Ngạo Tuyết chỉ là yêu đơn phương, còn Thương Nguyệt và Lục Vân lại yêu thương lẫn nhau.
Trầm mặc, im lặng, mọi người vẻ mặt khác nhau. Trên không, Ngũ Thải Đại Bàng thờ ơ yên lặng, Tứ Linh thần thú ánh mắt hàm chứa bi thương, trong thâm sâu nó biết rõ ràng, Thương Nguyệt đối với Lục Vân mà nói, là vô cùng quan trọng, cái chết của nàng tất nhiên mang đến cho Lục Vân một sự đả kích chưa từng có.
Dưới đất, Lục Nga nhìn thân ảnh Thương Nguyệt như lá nhẹ bay trong gió, ánh mắt đầy vẻ sùng kính. Là một nữ nhân , có thể vì người yêu mà chết, đó là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.
Trầm mặc trong khoảnh khắc, khi Thiên Mục Phong quay đầu lại, nhìn thân thể Thương Nguyệt đang rơi xuống động sâu thần bí kia, nhịn không nỗi kêu to:
- Thương Nguyệt ……
Thanh âm trầm trầm đau khổ khiến mọi người giật mình tỉnh lại.
- Thương Nguyệt!
Ngọc Vô Song buồn thảm kêu lên một tiếng, bay người đến muốn tiếp lấy thân thể Thương Nguyệt.
Nhưng còn chưa kịp đến gần, lại bị Thiên Mục Phong lắc mình cản lại, khuyên giải:
- Không được, nơi này khí tức quỷ bí, bà ………..
- Tránh ra đi, đừng có cản ta …
Tức giận quát lên, thân thể Ngọc Vô Song giữa trời chuyển đổi tránh khỏi sự cản trở của Thiên Mục Phong, tiếp tục bay đến chỗ Thương Nguyệt.
Cùng lúc này, Trần Ngọc Loan đã tỉnh táo lại kinh hãi la lên:
- Thương Nguyệt tỷ tỷ…
Nàng phi thân muốn bay đi nhưng lại bị Tư Đồ Thần Phong cản lại, đau đớn khổ sở lắc đầu an ủi.
Đau buồn cười một tiếng, Trần Ngọc Loan hô lên nhè nhẹ:
- Lục đại ca , Thương Nguyệt tỉ, tỉ ấy …
Hậu Nghệ chấn trời, một mũi tên cắt đứt hồn vía. Với tốc độ cực nhanh của nó, khiến cho người ta thấy mà đỡ không được. Đứng trên phương diện làm người rơi vào hiểm cảnh như Lục Vân mà nói, sự xuất hiện của Thương Nguyệt quá bất ngờ, khiến cho chàng đang tập trung tinh thần cao độ, lúc đó hoàn toàn không có phản ứng lại được.
Sau đó, cử động bất thường của Quan Thiên Như Ý kính, lại dẫn tới sự chú ý của chàng, chàng kinh ngạc phát hiện, mặt kính thần kỳ đó đã phát ra quang mang, không ngờ lại tổ chức thành vô số đồ án, dùng tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhận ra, mờ tỏ liên tục. Mấy đồ án rất kì quái này, tựa hồ nói về một loại thần bí trong trời đất, vô cùng hấp dẫn Lục Vân.
Khi Thiên Mục Phong mở miệng, Lục Vân đột nhiên chấn động, tâm thần từ trên Quan Thiên Như Ý kính chuyển đến phía trước, lại thấy chuyện mà chàng suốt đời khó quên.
Trên không, thân thể quen thuộc đó đang rơi theo gió, trên dung nhan tuyệt mĩ vô song, sắc trắng bệch chiếm hết phần lớn, điểm xuyết thêm vết máu đỏ tươi, đang từng giọt từng giọt rơi trong gió, tựa như kiếm bén xuyên qua tim, gây nên vết thương thâm sâu cho Lục Vân.
Ánh mắt u ám nhưng lại có vài phần vui mừng, vừa không thể chấp nhận lại có lưu luyến và si tình vô tận. Ánh mắt đó hàm chứa rất nhiều tình cảm, chúc phúc, hô hoán, đau khổ, đẹp đẽ thê lương, ánh mắt đó mang theo tình yêu một đời, tình cảm một đời, quyến luyến một đời, si mê một đời. Ánh mắt đó lưu lại rất nhiều di hận, rất nhiều tiếc rẻ, hối hận vô cùng, than thở vô cùng.
Đau khổ, giống như thủy triều, chớp mắt đánh thẳng vào tim Lục Vân. Lúc này, chàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, tại sao khi sáng sớm nay khi ra khỏi cửa, trong lòng lại có một sự sợ hãi khủng khiếp từ trước đến giờ chưa từng xảy ra, bởi vì hôm nay chàng đã mất đi một thứ quan trọng nhất của cả đời – người yêu thương nhất!
Phẫn nộ, hối hận chất chứa đầy trong tâm linh chàng. Ngay khi ánh mắt của Thương Nguyệt mãi mãi lưu lại trong sát na đó, Lục Vân chỉ cảm thấy tim như vỡ ra, một sự đau đớn không cách nào nói được, làm bừng lên sâu trong tâm linh chàng một luồng hỏa diễm phẫn nộ, một ý niệm hủy diệt xuất hiện trong tâm lí chàng vào giây phút đau thương mất đi người yêu.
Trong cuồng nộ, Lục Vân ngửa mặt lên trời kêu gào giận dữ, chân nguyên điên cuồng lại có ý niệm hủy diệt theo khí thế cuồng bạo của chàng mà bạo phát bội phần, chỉ trong nháy mắt đã tỏa ra toàn bộ trời đất, luồng khí tức trầm thống nhưng u uẩn đó làm khiếp hãi mọi người.
- Thương Nguyệt!!!
Nhìn thấy thân hình Thương Nguyệt đang rơi vào trong động sâu thần bí, Lục Vân điên cuồng kêu to, với nỗi bất cam ngập đầy trong lòng, như muốn hô hoán tâm linh của nàng dậy, đáng tiếc đôi mắt làm rung động lòng người ngày trước lúc này dĩ nhiên đã nhắm chặt, lưu lại một sự bi ai mãi mãi cùng với sự thương tiếc khiến cho trời đất cũng khóc hận.
Bên cạnh, Thiên Mục Phong sắc mặt trông như sắp chết, sợ hãi kêu lên:
- Không tốt rồi, tránh mau lên!
Nói rồi thân ảnh từ một hóa thành ra ba cấp tốc bỏ chạy về ba hướng khác nhau.
Cùng lúc đó, khi Hậu Nghệ thần cung xuất hiện, Tứ Linh thần thú đột nhiên gầm lên một tiếng làm cho Thương Nguyệt giật mình tỉnh lại. Khi nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Kiếm Vô Trần cầm trong tay thanh trường cung, lập tức vẻ mặt thất sắc, không kịp nói gì với người bên cạnh, toàn thân chân nguyên mãnh liệt gia tăng tới cực hạn, thân nàng bạch quang lóe lên, Bạch Ngọc chiến giáp được xưng tụng có năng lực phòng ngự cực mạnh hiện ra, làm tăng thêm cho nàng mấy phần thánh khiết.
Trên mặt đất, Lục Vân kêu to một tiếng, Ý Niệm Thần Ba chỉ trong sát na đã thám thính được, mũi tên này có sức mạnh hủy diệt cực mạnh và vô cùng bá đạo, mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì chàng đã từng gặp trước đây.
Trong lòng chàng xuất hiện sự bất an, một triệu chứng không tốt bồi hồi xuất hiện, khiến cho chàng có một cảm giác sợ sệt trước đến giờ chưa từng trải qua. Chàng không biết trong tay Kiếm Vô Trần là cái gì, tại sao lại có một lực lượng khủng khiếp như vậy, sức mạnh to lớn khiến người ta phải sợ hãi trong lòng.
Nguy hiểm xông đến, Lục Vân lần này không ngờ lại có một cảm giác tuyệt vọng, chuyện này rất hiếm khi xuất hiện với chàng. Trước đây, nếu gặp nguy hiểm chàng cũng có thể phát sinh phản ứng kháng cự. Nhưng lần này, chàng không thể hiểu tại sao lại có thể khiếp đảm như vậy.
Nghĩ tới cái chết, thần trí Lục Vân lập tức tỉnh táo, vội vàng gia tăng chân nguyên trong cơ thể tới cực hạn, đồng thời thi triển pháp quyết năm phái, mong có thể tránh thoát khỏi sự khóa chặt của Kiếm Vô Trần để tránh được chiêu công kích này. Nhưng sau khi thử một lần, chàng liền thất vọng, bản thân không cách gì thoát khỏi sự kềm chế của Kiếm Vô Trần, bị khí thế mạnh bạo như thiên thần của hắn đưa dần đến chỗ chết.
Đến lằn ranh sống chết, Lục Vân một lần nữa phẫn nộ, lòng bất cam khiến chàng lại nỗ lực đến cùng. Lúc này, Lục Vân thi triển “Hư Vô Không Ngân” pháp quyết, hơn nữa đường lối vận hành chân nguyên thể nội biến đổi hẳn, chuyển sang “Thái Ất Bất Diệt” pháp quyết của Yêu Hoàng, dùng sức mạnh sống mãi không bị tiêu diệt để bảo hộ thân thể mình.
Nhìn Lục Vân đang nỗ lực cố gắng, Kiếm Vô Trần âm trầm nói:
- Không kịp rồi, Lục Vân. Ta đã nói rồi, lần này ngươi nhất định phải chết.
Tay phải buông ra, mũi tên vừa rời tay hắn bắn ra chớp mắt đã kích thước phát triển nhanh chóng, hóa thành một quang trụ tràn ngập hủy diệt nhằm thẳng vào thân thể Lục Vân bay tới.
Thời khắc đó, toàn bộ không gian đều bị chấn động, một lực lượng không thể phòng ngự được, ngập đầy trời đất, khí thế bá thiên của vạn vật quy tụ vào.
Từ trong đám người bên dưới truyền tới tiếng la kinh hãi, mấy người Trần Ngọc Loan ai cũng kêu lên thất thanh, vội vã thúc giục Lục Vân tránh né. Đáng tiếc bọn họ hoàn toàn không biết, Lục Vân không phải không muốn tránh né, nhưng là tránh né không kịp, mà cũng vô lực tránh né.
Diệp Tâm Nghi ở bên nhìn thấy sự uy nghiêm của Kiếm Vô Trần lúc này, sắc mặt vô cùng vui mừng, một niềm hi vọng trỗi dậy trong tâm. Còn Quỷ vực và Huyền Phong môn hai phe, kể cả Vô Nhân Tọa trong đó, tâm thần đều chấn động kinh khiếp, chăm chú nhìn kỹ thần cung hắn cầm trong tay, ai nấy đều lộ vẻ ham muốn.
Một tên hủy diệt từ trong tay Kiếm Vô Trần bắn ra với tốc độ không ai theo kịp bay thẳng tới thân thể Lục Vân. Trong thời khắc này, sống chết của Lục Vân trở thành một bí mật. Tập hợp pháp quyết chánh tà toàn thân của chàng thành một thể có thể cản được mũi tên này để biến nguy thành yên hay không, ai cũng không nói rõ được. Bất quá sâu trong ý thức mọi người lại nhận thấy lần này chàng khó có thể thoát khỏi kiếp nạn.
Thời gian vào sát na đó như dừng lại, khi thấy mũi tên đó bắn nhằm trúng vào thân thể Lục Vân, một luồng quang ảnh sắc trắng vào lúc Kiếm Vô Trần buông tay khỏi dây cung một chút đã từ một bên bay lên, đứng giữa Kiếm Vô Trần và Lục Vân, vừa đúng nghênh tiếp một kích hủy diệt đó.
- Lục Vân né mau, đây chính là Hậu Nghệ thần cung!
Thanh âm nóng bỏng như rẽ mây xé toạc không gian, lại có ý niệm cố chấp to lớn vô cùng, làm mọi người chấn động khiếp sợ thật sâu sắc.
Hậu nghệ thần cung! Bốn chữ ngắn ngủi này lại có sức mạnh khiếp đảm. Mọi người còn chưa kịp nghĩ nhiều, mũi tên đó đã nhanh chóng bắn trúng vào thân thể Thương Nguyệt trong tiếng kêu còn chưa dứt của nàng.
Trong một sát na thời gian rất ngắn ngủi đó, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Đầu tiên là mũi tên ánh sáng chạm mạnh vào Bạch Ngọc chiến giáp trên người nàng, sức mạnh phòng ngự được xưng tụng mạnh nhất thế gian gặp phải đòn công kích sắc bén nhất thế gian, hai cái này có chút chống cự lẫn nhau, cuối cùng mũi quang tiến đó đã xuyên thủng Bạch Ngọc chiến giáp, đánh trúng thân thể Thương Nguyệt.
Lực lượng mạnh bạo đó sau khi vượt qua được cản trở từ Bạch Ngọc chiến giáp và Thương Nguyệt, khi đến trước mặt Lục Vân đã yếu đi mấy phần. Nhưng lúc này, trên thân Lục Vân xuất hiện hào quang năm sắc, Quán Thiên Như Ý kính khảm vào Quỷ Vương chiến giáp bất ngờ không chịu sự khống chế của Lục Vân, tự động từ trong người chàng bay ra, vừa đúng ngăn ngay trước thân chàng, nghênh tiếp lấy quang tuyến đó.
Vốn dĩ mặt kính của Quan Thiên Như Ý kính bị một loại hoa văn cổ quái che lấp, nhưng lúc này trước luồng sức mạnh hủy diệt này, hoa văn đó bất ngờ biến mất một cách kì diệu, lộ ra mặt kính năm sắc, đem quang diễm mạnh mẽ vô cùng phản chiếu tận trời hình thành một vòng quang trụ ảo ảnh kì diệu.
Đột nhiên xuất hiện chuyện bất ngờ khiến cho Kiếm Vô Trần biến sắc, hơi hơi có chút ảo não. Không chỉ bởi vì Thương Nguyệt xả thân ngăn cản mũi tên này giúp đỡ Lục Vân, mà phần lớn là vì cảm giác phẫn nộ không thể chịu được.
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt được xưng tụng là hai viên ngọc bích tuyệt thế của Lục viện, đẹp đẽ vô song, thiên hạ hiếm thấy. Tuy Kiếm Vô Trần có thích Trương Ngạo Tuyết nhiều hơn một chút, nhưng đối với Thương Nguyệt cũng có kì vọng, đáng tiếc nàng và Trương Ngạo Tuyết lại giống hệt như nhau, chỉ quan tâm đến Lục Vân.
Nghĩ tới nàng vì Lục Vân mà không ngại hi sinh tính mạng, Kiếm Vô Trần nộ hỏa xung thiên, tự hỏi thật ra hắn có gì không được như Lục Vân?
Trên mặt đất, ba phe đang giằng co có chút hơi kinh ngạc, không ngờ xảy ra kết cục này. Còn Ngọc Vô Song lại ngây ngốc đứng nhìn toàn cảnh đó, thân thể quen thuộc đó trôi nhẹ trong gió, cả thân bà như bị ngẩn ra hoàn toàn.
Chấn động kinh hãi và đau thương thống khổ xâm chiếm lấy tâm linh nàng. Đệ tử kiệt xuất nhất của Phượng Hoàng thư viện cuối cùng cũng vậy, không thoát khỏi tử kiếp, vì tình yêu nàng cam tâm hiến dâng sinh mệnh của mình.
Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Đạo Tà Tàn Kiếm ngơ ngẩn đứng tại đó, nhìn thân ảnh đang rơi dần xuống từ không trung, ánh mắt xuất hiện một chút kinh ngạc, ngoài ra còn có cảm giác kính phục và đau đớn.
Thương Nguyệt khi biết rõ Kiếm Vô Trần có thần khí mạnh nhất, nhưng vẫn không hề có chút do dự bay người cản lại, loại tinh thần dũng cảm không khuất phục này cho thấy rất rõ nàng đối với tình yêu không hề chấp nê, đối với tình yêu không hề hối hận.
Vì tình yêu mà không tiếc sinh mệnh, chỉ mong người mình yêu bình an vô sự. Thời khắc này, sự lựa chọn của Thương Nguyệt và sự lựa chọn của Lý Hoành Phi đêm qua gần như là giống nhau. Chỉ có một điểm không giống, đó là Lý Hoành Phi đối với Trương Ngạo Tuyết chỉ là yêu đơn phương, còn Thương Nguyệt và Lục Vân lại yêu thương lẫn nhau.
Trầm mặc, im lặng, mọi người vẻ mặt khác nhau. Trên không, Ngũ Thải Đại Bàng thờ ơ yên lặng, Tứ Linh thần thú ánh mắt hàm chứa bi thương, trong thâm sâu nó biết rõ ràng, Thương Nguyệt đối với Lục Vân mà nói, là vô cùng quan trọng, cái chết của nàng tất nhiên mang đến cho Lục Vân một sự đả kích chưa từng có.
Dưới đất, Lục Nga nhìn thân ảnh Thương Nguyệt như lá nhẹ bay trong gió, ánh mắt đầy vẻ sùng kính. Là một nữ nhân , có thể vì người yêu mà chết, đó là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.
Trầm mặc trong khoảnh khắc, khi Thiên Mục Phong quay đầu lại, nhìn thân thể Thương Nguyệt đang rơi xuống động sâu thần bí kia, nhịn không nỗi kêu to:
- Thương Nguyệt ……
Thanh âm trầm trầm đau khổ khiến mọi người giật mình tỉnh lại.
- Thương Nguyệt!
Ngọc Vô Song buồn thảm kêu lên một tiếng, bay người đến muốn tiếp lấy thân thể Thương Nguyệt.
Nhưng còn chưa kịp đến gần, lại bị Thiên Mục Phong lắc mình cản lại, khuyên giải:
- Không được, nơi này khí tức quỷ bí, bà ………..
- Tránh ra đi, đừng có cản ta …
Tức giận quát lên, thân thể Ngọc Vô Song giữa trời chuyển đổi tránh khỏi sự cản trở của Thiên Mục Phong, tiếp tục bay đến chỗ Thương Nguyệt.
Cùng lúc này, Trần Ngọc Loan đã tỉnh táo lại kinh hãi la lên:
- Thương Nguyệt tỷ tỷ…
Nàng phi thân muốn bay đi nhưng lại bị Tư Đồ Thần Phong cản lại, đau đớn khổ sở lắc đầu an ủi.
Đau buồn cười một tiếng, Trần Ngọc Loan hô lên nhè nhẹ:
- Lục đại ca , Thương Nguyệt tỉ, tỉ ấy …
Hậu Nghệ chấn trời, một mũi tên cắt đứt hồn vía. Với tốc độ cực nhanh của nó, khiến cho người ta thấy mà đỡ không được. Đứng trên phương diện làm người rơi vào hiểm cảnh như Lục Vân mà nói, sự xuất hiện của Thương Nguyệt quá bất ngờ, khiến cho chàng đang tập trung tinh thần cao độ, lúc đó hoàn toàn không có phản ứng lại được.
Sau đó, cử động bất thường của Quan Thiên Như Ý kính, lại dẫn tới sự chú ý của chàng, chàng kinh ngạc phát hiện, mặt kính thần kỳ đó đã phát ra quang mang, không ngờ lại tổ chức thành vô số đồ án, dùng tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhận ra, mờ tỏ liên tục. Mấy đồ án rất kì quái này, tựa hồ nói về một loại thần bí trong trời đất, vô cùng hấp dẫn Lục Vân.
Khi Thiên Mục Phong mở miệng, Lục Vân đột nhiên chấn động, tâm thần từ trên Quan Thiên Như Ý kính chuyển đến phía trước, lại thấy chuyện mà chàng suốt đời khó quên.
Trên không, thân thể quen thuộc đó đang rơi theo gió, trên dung nhan tuyệt mĩ vô song, sắc trắng bệch chiếm hết phần lớn, điểm xuyết thêm vết máu đỏ tươi, đang từng giọt từng giọt rơi trong gió, tựa như kiếm bén xuyên qua tim, gây nên vết thương thâm sâu cho Lục Vân.
Ánh mắt u ám nhưng lại có vài phần vui mừng, vừa không thể chấp nhận lại có lưu luyến và si tình vô tận. Ánh mắt đó hàm chứa rất nhiều tình cảm, chúc phúc, hô hoán, đau khổ, đẹp đẽ thê lương, ánh mắt đó mang theo tình yêu một đời, tình cảm một đời, quyến luyến một đời, si mê một đời. Ánh mắt đó lưu lại rất nhiều di hận, rất nhiều tiếc rẻ, hối hận vô cùng, than thở vô cùng.
Đau khổ, giống như thủy triều, chớp mắt đánh thẳng vào tim Lục Vân. Lúc này, chàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, tại sao khi sáng sớm nay khi ra khỏi cửa, trong lòng lại có một sự sợ hãi khủng khiếp từ trước đến giờ chưa từng xảy ra, bởi vì hôm nay chàng đã mất đi một thứ quan trọng nhất của cả đời – người yêu thương nhất!
Phẫn nộ, hối hận chất chứa đầy trong tâm linh chàng. Ngay khi ánh mắt của Thương Nguyệt mãi mãi lưu lại trong sát na đó, Lục Vân chỉ cảm thấy tim như vỡ ra, một sự đau đớn không cách nào nói được, làm bừng lên sâu trong tâm linh chàng một luồng hỏa diễm phẫn nộ, một ý niệm hủy diệt xuất hiện trong tâm lí chàng vào giây phút đau thương mất đi người yêu.
Trong cuồng nộ, Lục Vân ngửa mặt lên trời kêu gào giận dữ, chân nguyên điên cuồng lại có ý niệm hủy diệt theo khí thế cuồng bạo của chàng mà bạo phát bội phần, chỉ trong nháy mắt đã tỏa ra toàn bộ trời đất, luồng khí tức trầm thống nhưng u uẩn đó làm khiếp hãi mọi người.
- Thương Nguyệt!!!
Nhìn thấy thân hình Thương Nguyệt đang rơi vào trong động sâu thần bí, Lục Vân điên cuồng kêu to, với nỗi bất cam ngập đầy trong lòng, như muốn hô hoán tâm linh của nàng dậy, đáng tiếc đôi mắt làm rung động lòng người ngày trước lúc này dĩ nhiên đã nhắm chặt, lưu lại một sự bi ai mãi mãi cùng với sự thương tiếc khiến cho trời đất cũng khóc hận.
/1109
|