Nheo mắt lại, Hạo Vân cư sĩ nhìn thẳng khuôn mặt Hắc Sát Hổ Vương đang cười một cách đáng ghét, quát lớn một tiếng rồi rống lên : - Hứa sư đệ, nơi này giao lại cho ta, tương lai Nho viên giao lại cho đệ, đi đi. Nói rồi toàn thân liệt diễm bạo phát trở nên mạnh hơn hẳn, mang theo sự phẫn nộ, trường kiếm trong tay được múa lên mạnh mẽ, Hạo Nhiên kiếm khí chấn động bốn phía. Đan Thanh kiếm hiệp cười khổ sở, giọng thương tang đáp: - Sư huynh, lúc này mà chạy thì quả thật không phải ta mà là huynh mới đúng. Huynh là trụ cột của Nho viên. Chỉ cần huynh còn sống, Nho viên sẽ tồn tại vĩnh viễn. Nói rồi mãnh liệt đề thăng chân nguyên, thế công nhanh chóng gia tăng, nhằm thay thế cho Hạo Vân cư sĩ. Thấy vậy, Hắc Sát Hổ Vương lãnh đạm cười nói: - Không cần phải tranh nhau đâu, bổn vương sẽ tiễn hai ngươi cùng rời khỏi nhân thế luôn. Hai tay huy động quyền ảnh liên tục biến ảo, vô số quang hổ (1) gầm lên như sấm động, lại có sức mạnh to lớn tỏa ra bốn phía, khiến cho không gian xung quanh chấn động kịch liệt. Sức mạnh đó hình thành dòng khí lưu với áp suất lớn vây chặt Hạo Vân cư sĩ và Đan Thanh kiếm hiệp vào giữa. Bên này, Pháp Quả đại sư sắc mặt bi thương, phật quang toàn thân lấp lánh nhưng vẫn không áp chế được yêu khí của cao thủ Yêu vực tập kích, cả thân hình rung động, mây mù màu tro vây kín toàn thân. Pháp Quả đại sư vừa cố chống lại, vừa quan sát tình huống xung quanh. Khi ông phát hiện toàn bộ đệ tử lưu lại đã tử thương, trong lòng lập tức trở nên giận dữ, miệng phát ra một tiếng kêu trầm buồn. Ngửa mặt nhìn trời, đôi mắt Pháp Quả đại sư ánh lên vẻ đau khổ vì mất mát. Lúc này, tuy đã biết trước kết quả thế nào, nhưng việc phải nhìn môn hạ đệ tử của mình từng người một chết đi là loại đau khổ làm cho ông khó bình tĩnh được, chỉ muốn ngọc đá cùng tan. Khi đó, bỏ chạy thì vẫn còn hy vọng, nhưng những người ông quan tâm đều đã chết, cừu hận như vậy sao có thể phủi bỏ, ông có thể là người chạy trốn trong tình trạng như vậy chăng? Là chưởng giáo của Bồ Đề học viện, Pháp Quả đại sư tuy hiểu rõ hy sinh vô ích thì không nên, nhưng số mạng con người lại quyết định tâm tình người đó chỉ trong một sát na (2). Vì thế, Pháp Quả đại sư hoàn toàn không tính đến việc chạy trốn, mà lại chọn phương án phản kích, dùng sinh mạng mình để bảo toàn sự tôn nghiêm của bản thân. Nghĩ đến điều đó, chân nguyên toàn thân của Pháp Quả đại sư tăng lên gấp bội, ánh sáng màu vàng chói mắt mang theo khí tức cực cương, cực thánh của nhà phật bắt đầu tỏa ra bốn phía. Giữa chiến trường, Hắc Sát Hổ Vương đang chiến đấu với Hạo Vân cư sĩ và Đan Thanh kiếm hiệp, hai Thiên Vương của Yêu vực sau khi tiêu diệt xong môn hạ đệ tử của Bồ Đề Học Viện cũng không hề truy đuổi theo những đệ tử bỏ chạy, mà đứng yên một bên lãnh đạm quan sát. Khi toàn thân Pháp Quả đại sư lửa giận bốc lên ánh kim rực rỡ, mắt Hắc Sát Hổ Vương có chút biến đổi, miệng rống lên một tiếng, hai vị Thiên Vương đang đứng quan sát lập tức bay đến hợp cùng với Thiên Vương đang giao chiến chia nhau đứng ba góc, lần lượt từng người phát xuất khí tức to lớn mạnh mẽ, hình thành một kết giới phong bế sức mạnh của Pháp Quả đại sư. Trên không, Hạo Vân cư sĩ và Đan Thanh kiếm hiệp cảm nhận được biểu hiện dị thường của Pháp Quả đại sư liền chấn động mạnh mẽ, đột ngột quay đầu nhìn lại, ai nấy nét mặt đều hiện lên sắc thái đau buồn. Trao đổi ánh mắt lẫn nhau, Hạo Vân cư sĩ ngửa mặt nhìn trời cười dài, sự đau khổ cùng tang tóc xông lên đến tận mây, cả thân hình phát ra nét hào hùng mà bi tráng, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Đang lúc nguy hiểm đến mà hy vọng vẫn xa tít mù khơi, sức mạnh của người bị vây khốn thường đột ngột tăng lên kinh người. Hạo nhiên chánh khí, nhân giả vô địch! (3) Đến lúc then chốt của trận chiến, Hạo Vân cư sĩ không còn hy vọng trốn chạy, chỉ còn lòng muốn cùng chết với địch, quyết định liều mạng chống lại. Nhưng chỉ có lòng quyết tâm, không sợ hy sinh thì có nhất định thành công không? Ông cùng với Đan Thanh kiếm hiệp, Pháp Quả đại sư cuối cùng có kết cục như thế nào đây? Sự xuất hiện của Thái Âm Tế Nhật gây xao động bốn phương thiên hạ. Ngày đó, ngoại trừ một số biến hóa cũng như cảnh tượng mà ai nấy đều hiểu rõ, thấy rõ, trong một hang đá hoang vắng không người ở trước cửa ra vào Huyễn Thú Động Thiên, sâu trong dãy núi tọa lạc ở Đạo viên, một cảnh tượng kinh người xuất hiện. Đang lúc Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, trời đất u ám bốn phương xao động, hang đá đó vốn đã lạnh lẽo chợt tăng thêm hắc ám, nhưng thật ra lại không phải như thế. Đúng lúc đó, ánh sáng chiếu dài vạn trượng phát ra trong hang đá. Bốn luồng quang mang xanh, đỏ, tím, vàng lấp lánh quyện vào nhau, trong đó, ánh màu xanh và màu đỏ rất là mạnh mẽ, quang mang màu tím và màu vàng lại rất quỷ dị. Tình hình như vậy kéo dài cả khắc, mãi cho đến khi bầu trời đen kịt sáng trở lại, trong hang đá mọi chuyện mới từ từ trở lại bình thường. Nửa ngày sau, ở cửa hang xuất hiện một người toàn thân lấp lánh ánh sáng màu tím, lúc lắc đầu nhìn về nơi xa. Cửa hang u ám ánh sáng không đủ soi rõ, người đó tuy toàn thân lấp lánh ánh sáng tím, nhưng khuôn mặt thì thật mơ hồ, phảng phất như có thoa phấn vàng, ngoại trừ hai mắt ra, căn bản không thể hình dung cụ thể khuôn mặt hắn. Nếu nhìn kỹ vào hai mắt của hắn, có thể phát hiện trong đó phảng phất nét đau thương nhàn nhạt, tựa hồ trong lòng hắn chưa từng có chút hy vọng nào. Hắn là ai, vì sao lại ở đây, thân lại mang tu vi mạnh mẽ, thật ra từ phương nào đến? Yên lặng nhìn khá lâu, người đó thở dài nhè nhẹ, quay đầu lại ngắm nhìn hang núi, ánh mắt lưu luyến không đành lòng, hai chân đứng yên một hồi rồi mới buồn bã rời đi. Bay ra khỏi hang, người đó nhắm thẳng lên trời, ánh mắt ngắm nhìn về phía Nam, đó chính là phương hướng xuất hiện Thái Âm Tế Nhật. Dừng lại một chút, người đó liền thi triển thân pháp bay thẳng về phía trước. Nhưng đang bay được khoảng mười trượng, người đó đột nhiên dừng lại, miệng hô nhẹ một tiếng kinh ngạc. Cúi đầu ngắm nhìn chân núi, nơi bắt đầu dãy núi có một vùng xanh thẳm, tựa như không hề tồn tại điều gì bất thường. Nhưng để ý cẩn thận, người đang trên không trung đó lại phát hiện được dưới gốc cây to có khí tức rất cổ quái đang âm thầm thu hút hắn. Ngần ngừ giây lát, người đó toàn thân lấp lánh ánh tím, huyền diệu bay đến ngay gốc cây lớn, phát hiện một ông lão mang đạo bào đang ngồi xếp bằng trên đất, hai mắt nhắm chặt, cái chuông vàng đeo quanh eo thỉnh thoảng rung lên nhưng lại không hề phát ra âm thanh. Ánh mắt dừng lại ở chuông vàng đó, người thần bí phát hiện cái chuông đó rất huyền bí xen lẫn một chút kỳ lạ, tuy không phát ra âm thanh, nhưng lại có khả năng phát ra sức mạnh làm chấn động lòng người, tóm lại đã tấn công vào nơi sâu thẳm trong tâm linh hắn, gây nên cảm nhận không thể nào nói ra cho được. Đứng yên giây lát, người thần bí mở miệng nói: - Đạo trưởng là ai, sao lại ở nơi này? Trên đất, lão đạo ngồi yên mở mắt bình thản nhìn hắn, giọng không chút xao động nói: - Đạo do lòng, ở thiên hạ. Ta thật là đệ tử của Đạo môn, thì tự nhiên tùy nơi mà ở, vì sao lại không có thể ở nơi này? Ánh mắt người thần bí động nhẹ, ánh tím quanh thân nhấp nháy, giọng lãnh đạm nói: - Lời nói của đạo trưởng rất thâm sâu, chắc chắn là cao nhân tinh thông đạo pháp, không biết có thể xin cho biết đạo hiệu không ? Lão đạo thản nhiên nói: - Có lòng tu đạo, lại không phải cao nhân, các hạ không cần xưng hô như vậy. Ngược lại, các hạ tuổi hãy còn nhỏ mà tu vi đã hơn lão đạo, điều này mới là chuyện đáng nói. Chỉ có điều… Người thần bí lạnh giọng chất vấn: - Chỉ là cái gì, còn nữa, nghe ông nói dường như ông biết được thân phận của ta rồi? Lão đạo ngắm nhìn hắn, hồi lâu cũng không nói gì, mãi cho đến khi người thần bí hỏi lần thứ hai, lão đạo mới thở dài nói: - Đáng tiếc tu vi của các hạ tăng quá nhanh khiến cho người ta cảm thấy bi thương. Còn các hạ là ai, nói thật lòng lão đạo ta cũng hoàn toàn không biết, đó thật ra chính là điều ta đang muốn thỉnh giáo. Người thần bí quan sát lão, hoài nghi hỏi: - Ông có nhận ra lai lịch pháp quyết của ta không? Lão đạo cười trầm đục, có chút ân hận nói: - Đạo gia có một pháp quyết cấm kỵ từ cổ xưa, tên là Tụ Thiên Linh quyết, có khả năng sử dụng sức lực của núi cao sông lớn để sử dụng, đó là loại pháp quyết mượn lực vô cùng bá đạo. Ưu điểm của pháp quyết này chính là tu luyện chỉ trong thời gian ngắn nhưng tu vi lại có thể nhanh chóng tăng lên. Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, một khi tu luyện pháp quyết này, vào đêm trăng tròn mỗi tháng thì sẽ chịu sự phản kích của chân nguyên trong cơ thể, tu vi càng cao thâm bao nhiêu, lực phản kích đó càng mạnh bấy nhiêu, cứ liên tục như thế cho đến một ngày khi không còn chịu đựng nỗi nữa, thể xác bị tàn phá, nguyên thần cũng tiêu tan, cuối cùng là bị hủy diệt! Pháp quyết này được xếp vào loại cấm kỵ, liên tục phong ấn ở Đạo viên, các hạ có thể lấy được nó thì chắc là môn hạ của Đạo viên. Thân thể của người thần bí chấn động mạnh, ánh mắt phức tạp ngắm nhìn lão đạo, giọng có chút trầm buồn nói: - Ta tên Vô Vọng, chính là môn hạ của Đạo viên. Tiền bối nếu đã biết được tình huống của ta, vậy thì chắn hẳn là vì ta mà đến phải không? Lão đạo cười cười kỳ dị, đứng dậy nói: - Bần đạo là Thiên Chung đạo nhân đến từ Vô Vi đạo phái. Việc gặp gỡ các hạ là duyên hay là nghiệt chướng đều từ ý muốn trời cao rồi. Ánh mắt Vô Vọng biến hóa bất định, do dự nói: - Tiền bối muốn khuyên ta? Thiên Chung đạo trưởng lắc đầu nói: - Bần đạo đến đây chỉ thử một lần theo cơ duyên, xem ý trời thế nào. Vô Vọng cười cười, có chút thê lương nói: - Tiền bối đã biết ta như thế nào rồi, người có cần thiết phải thử không? Thiên Chung đạo nhân hỏi lại: - Ngươi không có can đảm bỏ xuống, ngươi tự mình gánh chịu hậu quả được chăng? Lúc này quay đầu cũng còn chưa muộn, nếu ngươi tiếp tục đi sâu vào thì cũng chỉ như là đi vào cõi chết mà thôi. Vô Vọng nhìn sang chỗ khác, ngắm cảnh sắc bốn phía, đau buồn nói: - Nơi đó ngày trước là Đạo viên, ngày xưa huy hoàng như thế nào, ngày nay ra sao đây? Mọi vật đã mất đi, Đạo môn cũng đã đến lúc suy tàn, ta chính là đệ tử cuối cùng của Đạo viên, sao có thể bỏ qua cái thù diệt môn không hỏi tới như vậy được? Phật có câu, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Chỉ cần ta còn sống, dù có thế nào đi nữa ta cũng sử dụng sinh mạng hữu hạn này để đòi lại món nợ cho Đạo viên. Thiên Chung đạo trưởng ngắm nhìn hắn, thần sắc có phần phức tạp, khuyên bảo: - Báo thù quả thật là mục tiêu quan trọng, nhưng sự kế tục của Đạo môn còn quan trọng hơn. Lẽ nào ngươi vì chuyện báo thù lại để cho Đạo viên tuyệt hậu, ngươi làm như vậy thấy có đáng không? Sư phụ ngươi nơi cửu tuyền có cảm thấy an lòng không? Thân thể Vô Vọng run lên, quay đầu trợn mắt nhìn Thiên Chung đạo trưởng, nói rõ một câu: - Lời nói tiền bối quả nhiên không sai, nhưng mỗi người đều có cách chọn lựa khác nhau. Trước mắt Đạo viên ngoài ta còn có sư phụ của ta, cho dù ta chết đi, chỉ cần sư phụ còn sống thì Đạo Viên không thể nào diệt vong! Thiên Chung đạo nhân thở dài, đoạn nói: - Vô Vọng à, ngươi còn chưa biết sao, sư phụ ngươi vì cứu Trương Ngạo Tuyết của Dịch viên, đã chết trong tay Lý Trường Xuân cách đây không bao lâu. Ngươi trước mắt chính là hy vọng duy nhất còn lại của Đạo viên. Thật đáng tiếc, ngươi vì sao muốn chọn con đường chết như vậy? Nghe ta một lần, lúc này quay đầu vẫn chưa quá muộn! Ghi chú: (1) Quang hổ: con hổ ánh sáng. (2) Sát na: phút chốc, giây lát. (3) Hạo nhiên chính khí, nhân giả vô địch! = Chính khí to lớn, con người là vô địch!
/1109
|