Đã nhận định như vậy, lại thêm tình thế khẩn trương bức bách, Hoàng Thiên sau khi đã hạ quyết tâm, nhanh chóng gia tăng tu vi lên đến mức cao nhất, dùng niềm tin kiên định vô cùng, đem toàn bộ sức mạnh đặt vào Phá Thiên thần châm, khiến cho hào quang của nó tăng lên ngàn vạn, phảng phất như một thần long ngũ sắc, quanh thân phát ra một loại sóng chấn động có tần suất đặc biệt, không ngừng khuếch tán ra khắp xung quanh.
Đồng thời, nhận định khí tức bản thân chánh tà hỗn tạp, Hoàng Thiên hoàn toàn không đem nguyên thần đặt vào mà chỉ dùng ý niệm thúc động thần châm, tập trung tinh lực trực tiếp bức đến nguyên thần Thiên Sát.
Trận chiến quan trọng bắt đầu triển khai trong không gian của bộ não thần bí khó dò, nguyên thần của Hoàng Thiên sử dụng trung khu thần kinh làm cơ sở, thúc động Phá Thiên thần châm bắn thẳng đến khu vực Thiên Sát đang nắm giữ, tự mình lại phân ra một ít ý thức, chốt giữ lấy thông đạo của trung khu thần kinh, phòng ngừa Thiên Sát lợi dụng cơ hội đánh lén.
Hoàn thành mọi chuyện này rồi, nguyên thần của Hoàng Thiên tập trung cao độ, đem mọi động tĩnh của Phá Thiên thần châm đều nắm rõ trong lòng, luôn lưu ý đến mọi động tĩnh khác. Bằng cảm ứng tâm linh thần kỳ, nguyên thần Hoàng Thiên tuy không đặt vào thần châm, nhưng đối với tình huống Phá Thiên thần châm lại rõ như trong lòng bàn tay.
Theo tình hình trước mắt, Phá Thiên thần châm khi đã nhận được toàn bộ sức mạnh của Hoàng Thiên, có thể nói là mạnh đến giới hạn cao nhất, khí tức quanh thân thần thánh uy nghiêm, tựa như một thanh đao ánh sáng cứng rắn vô cùng, một đường tuyệt đẹp lướt tới, tạo nên thương tích nghiêm trọng cho nguyên thần của Thiên Sát.
Nhưng mà Thiên Sát lại càng mạnh mẽ tuyệt thế, tuy ưu thế ban đầu bị khắc chế, nhưng hắn đã dùng thực lực rất mạnh tiêu hao tu vi Hoàng Thiên, tính toán làm cho chân nguyên của Hoàng Thiên cạn kiệt, rồi sau đó mới thu thập tàn cục.
Sách lược này hoàn toàn không cao minh, nhưng lại rất âm độc. Thiên Sát dùng thực lực cao thâm không dò được của mình, bố trí tầng tầng phòng ngự đợi chờ mũi tiến công của Hoàng Thiên. Như vậy xem ra Thiên Sát thế yếu, nhưng thật ra phía sau Hoàng Thiên lại đang ẩn chứa một nguy cơ to lớn vô cùng.
Đáp lại, Hoàng Thiên ban đầu hoàn toàn không để ý đến, ngược lại còn rất cao hứng tính chuyện thừa thắng truy kích, quét sạch Thiên Sát ra khỏi đây. Nhưng thời gian trôi qua, Hoàng Thiên dần dần phát hiện được có chỗ không đúng. Bởi vì cho dù hắn thúc động Phá Thiên thần châm đột phá qua không ít tầng phòng ngự, trước mặt hắn đều vĩnh viễn có phòng ngự mạnh mẽ không ngừng lập lại, hắn dường như rơi vào trong một mê cung, liên tục bị Thiên Sát kiềm chế điều khiển.
Phân tích cẩn thận, Thiên Sát bị Phá Thiên thần châm công kích đúng là bị thương tích không nhỏ, chỉ có điều thực lực bản thân của hắn hùng hậu, những vết thương tuy không nhỏ, lại không cách nào làm lung lay đến căn bản của hắn. Mà Hoàng Thiên lại không như vậy, hắn đơn độc một mình, đánh cuộc gọi là có hy vọng, bởi vì thế ban đầu rất mạnh, nhưng về sau lại không duy trì đủ lâu, vì vậy căn bản không cách gì giao tranh lâu dài với Thiên Sát.
Hiểu được điều này rồi, Hoàng Thiên phẫn nộ vô cùng, cảm thấy cừu hận khủng khiếp đối với sự âm trầm tà ác của Thiên Sát. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy có chút thất vọng, đối với vận mạng bản thân lại có một loại cảm giác bi thương.
Ý nghĩ tiếp nối ý nghĩ chỉ là trong chớp mắt, khi Hoàng Thiên bình tĩnh trở lại, hắn lập tức nghĩ đến việc rút lui. Tiến đến trước phải gặp trở ngại vô tận, một khi đột phá liền có thể thắng lợi. Chỉ có điều hắn dĩ nhiên hiểu rõ, cái gọi là thắng lợi bất quá chỉ như mặt trăng trong nước, với tình huống trước mắt của hắn căn bản không có khả năng hoàn thành. Vì thế, hắn quyết định chọn lựa rút lui, ý niệm thúc động Phá Thiên thần châm, điều chuyển phương hướng dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về.
Theo tưởng tượng thì rút lui hẳn phải là chuyện thuận lợi hơn, nhưng thực tế lại xuất hiện những điều bất ngờ. Thiên Sát trước đó đã phòng bị được chiêu này của Hoàng Thiên, vì thế lợi dung hắn đơn thân xâm nhập, từ rất sớm đã phong tỏa đường rút lui. Chuyện xảy ra như thế, đường lui hay đường tới của Hoàng Thiên cũng không có khác biệt, cũng đều phải vượt quan ải chém tướng lĩnh, liều mạng đánh nhau mà thôi.
Trong lòng Hoàng Thiên lửa giận bừng bừng, không hề mở miệng, hắn chỉ toàn lực thúc động thần châm, đem hết mười hai thành công lực để hành động thể hiện sự bất khuất của mình. Đến thì thuận lợi, lúc này quay lại thì gặp trở ngại, Hoàng Thiên phát hiện mình đã lãng phí tinh lực, một đi một về đều là tự tìm lấy phiền phức, toàn là tự mình chui vào nguy hiểm. Hắn cũng không còn thời gian mà tức giận, chỉ có thể tập trung tu vi, toàn lực khống chế thần châm quay về trung khu thần kinh.
Trong quá trình quay về, hào quang của Phá Thiên thần châm chịu ảnh hưởng từ sức mạnh phòng ngự của Thiên Sát, đang trở nên ảm đạm, tốc độ bay cùng với sức mạnh đột phá phòng ngự của nó cũng đã giảm đi rất nhiều. Ngay khi Phá Thiên thần châm liên tục xuyên qua được hai mươi tuyến phòng ngự rồi, toàn bộ hào quang trên thần châm đã mờ mờ khi ẩn khi hiện, đã gần như đèn sắp cạn dầu.
Hoàng Thiên lúc này tâm lực tiều tụy, hắn đã thi triển toàn bộ sức mạnh, đáng tiếc trước đây hắn đã tiến công quá mạnh mẽ, lúc này muốn quay về thì quá trễ rồi.
Nguy hiểm đến gần, sinh tử gần kề, một tâm lý không cam lòng mờ hiện trong đầu Hoàng Thiên. Nhớ lại chuyện cũ, chua xót khó tả, một đời đau khổ khiến Hoàng Thiên giận dữ rống vang trời đất, sâu thẳm trong nội tâm bộc phát sự phẫn nộ điên cuồng.
Phẫn nộ đủ để làm người ta mất đi lý trí, nhưng mà phẫn nộ cũng thường có thể bộc phát tiềm lực kinh người. Vào lúc đó, khi tử vong ập đến, hy vọng đã vụt xa, Hoàng Thiên trong tình huống đầy lòng bất cam, nguyên thần yếu ớt phát ra mệnh lệnh cưỡng chế, đem chân nguyên yếu ớt phối hợp với ý niệm kiên định, mạnh bạo làm hào quang Phá Thiên thần châm sáng rực trở lại, phảng phất như trường hợp hồi quang chiếu tật (1) bắn thẳng tới phá đi tầng tầng lớp lớp trở ngại.
Một chiêu khi lâm nguy giúp cho Hoàng Thiên thoát được cảnh nguy khốn, Phá Thiên thần châm băng băng mở đường, cuối cùng trước khi hào quang tiêu tan cũng kịp phá hết những trở ngại do Thiên Sát bày ra, mang được nguyên thần của Hoàng Thiên quay về trung khu thần kinh.
Quay lại trung khu thần kinh đang bị mình khống chế, nguyên thần yếu ớt của Hoàng Thiên nhanh chóng thu hồi ý thức trước đó lưu lại ở đây trở về bản thể, nhờ vậy được bổ sung một ít, tình huống hơi hơi tốt lên một chút.
Chỉ có điều Hoàng Thiên còn chưa kịp cao hứng, nguyên thần của Thiên Sát mang theo thực lực mạnh mẽ vô cùng trùng trùng kéo đến, bắt đầu tranh đoạt lấy quyền khống chế ở nơi đây.
Trong không gian não thần bí, nguyên thần Hoàng Thiên và nguyên thần Thiên Sát đang đối mặt với nhau, cái nào cũng phát ra khí tức cừu hận. Còn chưa giao phong, hai bên chỉ cần cảm ứng, liền có thể nắm rõ tình huống của đối phương, vì thế Hoàng Thiên cảm thấy kinh hoàng, liền nghĩ ngay đến việc bảo tồn thực lực, ý đồ đợi ngày đông sơn tái khởi(2).
Tình huống trước mắt không cần nói ra, cho dù liều mạng hay tử thủ, Hoàng Thiên cũng đều tuyệt đối không cách nào tồn tại dưới công kích của Thiên Sát. Vì thế hắn đã quyết định, ngay trước khi Thiên Sát phát động tấn công, nguyên thần yếu ớt của hắn đã hóa thành một chùm kim quang, chui vào trong đường thần kinh đã tìm thấy được trước đó, dùng Phá Thiên thần châm thủ lấy cửa vào theo phương châm tử thủ.
Đối với cử động của Hoàng Thiên, Thiên Sát cảm thấy buồn cười. Chỉ có điều khi Thiên Sát chiếm được trung khu thần kinh rồi, chuẩn bị thu thập nguyên thần yếu ớt của Hoàng Thiên, hắn mới kinh hãi phát hiện, đường thần kinh Hoàng Thiên đang chiếm giữ, không ngờ lại có ảnh hưởng rất lớn đối với trung khu thần kinh, có thể điều khiển trạng thái của hắn, khiến hắn không dám mạnh bạo hồ đồ. Hơn nữa, do bởi cố kỵ Phá Thiên thần châm, Thiên Sát tuy thực lực mạnh mẽ, cũng chỉ có thể phong ấn nguyên thần Hoàng Thiên trong đó, căn bản không cách nào hủy diệt hắn được.
Vì thế, Thiên Sát giận dữ vô cùng, để lại mối họa như vậy khiến hắn có chút không hài lòng. Bất quá Thiên Sát cũng không để ý, với sự mạnh mẽ của hắn, nguyên thần Hoàng Thiên lại yếu ớt suy nhược, cho dù có thể tồn tại đi nữa cũng chỉ là còn chút hơi tàn, không tạo nên uy hiếp nào cả. Hơn nữa, Ngọc Hoa chân nhân cũng bị vây khốn trong đó, đối với Thiên Sát cũng chính là một loại thắng lợi.
Trong lòng nghĩ như vậy, Thiên Sát cũng không cố chấp quá đối với Hoàng Thiên. Điều này lại cho Hoàng Thiên một cơ hội để tồn tại bên trong trung khu thần kinh, theo dõi động tĩnh của Thiên Sát.
Lấy lại vùng đất đã mất, hơn nữa còn vây khốn được địch nhân, Thiên Sát có hơi chút không cam lòng cũng có mấy phần đắc ý, ánh mắt ngạo nghễ nhìn thiên hạ, cả hồn lẫn xác phát ra khí cuồng bá. Núi Thiên Sát hẳn nhiên bị hủy diệt, mà Thiên Sát lại không hề để ý chút nào, ánh mắt lướt qua Vũ Di tiên cảnh, thần tình thản nhiên của một vị chúa tể.
Quan sát giây lát, hai cánh sau lưng Thiên Sát dang ra, mang theo khí lệ sát bay vòng vòng xung quanh, khiến cho cả dãy Vũ Di yên tĩnh nổi lên một trận phong ba bão táp khiếp người. Sau khi trận phong ba yếu đi, Thiên Sát tìm được một ngọn núi cao nhất, cả người đứng trên đỉnh núi ngạo nghễ nhìn cả dãy núi, hai cánh sau lưng cùng với chín cái đuôi tự động dang ra, phản chiếu ánh mặt trời thành ánh sáng sắc xanh lá rực rỡ, bao phủ cả vùng Vũ Di tiên cảnh.
Sự quay về của Thiên Sát hoàn toàn không tạo nên động tĩnh quá lớn. Trong dãy Vũ Di sơn, một số sinh linh tu đạo tu tiên cảm nhận được khí tức của hắn, chia nhau bỏ trốn đi tìm nơi khác an cư. Điều này, Thiên Sát đều hiểu rõ, nhưng hắn không hề ngăn cản, bởi vì trong lòng của hắn, mấy sinh linh đó chỉ vì hỏa hầu không đủ, căn bản không khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Rất nhanh, mọi thứ liền khôi phục lại bình tĩnh. Trong Vũ Di tiên cảnh, Thiên Sát đứng trên đỉnh núi cả ngày, ánh mắt ngắm nhìn về chân trời, nhãn thần lộ ra vẻ tà ác mà quỷ dị. Ngày cứ vậy trôi qua, chớp mắt đã qua mấy ngày, mãi cho tới lúc Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, Thiên Sát mới điên cuồng cười vang bay lên, toàn thần bộc phát khí thế chấn động trời đất, khiến cho toàn thể Thất giới đều khẽ rung động, cao thủ nhân gian không ai không cảm nhận được khí tức điên cuồng bá đạo của hắn.
Thái Âm xuất hiện, khí tà sát tràn ngập cả càn khôn, Thiên Sát chịu ảnh hưởng của nó, thực lực khôi phục đến trạng thái đỉnh điểm, cả người bộc phát khí tức hủy diệt. Đứng yên trên đỉnh núi, khuôn mặt độc ác của Thiên Sát có hào quang vần vũ, sắc thái ảo hóa không ngừng khiến cho người ta cảm thấy kinh khiếp trước vẻ thần bí và quỷ dị.
Ngắm nhìn bầu trời u ám, âm thanh sắc bén của Thiên Sát vang lên:
- Túc thế luân hồi,bất biến sử mệnh,dục diệt vạn pháp,thiên địa hợp nhất。thái âm xuất hiện,túc mệnh khai khải,thành bại đắc thất,chích tại nhất tâm!(3)
Tiếng kêu như quỷ khóc điếc tai vang vọng trong dãy núi, thể hiện vẻ thần bí mờ ảo.
Lời của Thiên Sát, ẩn chứa thâm ý nào đó, chỉ có điều là ý gì, trừ hắn ra sợ không có ai hiểu rõ được.
Vũ Di, đã từng là tiên cảnh, lúc này bởi vì Thiên Sát mà dần dần phát sinh biến hoá. Ngay khi thời khắc mãnh liệt nhất của Thái Âm Tế Nhật trôi qua, Thiên Sát rời khỏi dãy núi Vũ Di, tựa như một tử thần từ địa ngục bay ra, bắt đầu hành trình hủy diệt của hắn.
Đến lúc này, tam gian thất giới, chín tầng trời, mười phương đất đều theo bước đi của Thiên Sát mà rơi vào một trường hạo kiếp kinh khiếp.
Ghi chú:
(1)Hồi quang phản chiếu = sống mạnh trở lại trước khi chết.
(2)Đông sơn tái khởi: trở lại nắm quyền, khôi phục địa vị
(3)Túc thế luân hồi,bất biến sử mệnh,dục diệt vạn pháp,thiên địa hợp nhất。thái âm xuất hiện,túc mệnh khai khải,thành bại đắc thất,chích tại nhất tâm = Luân hồi qua thế hệ, mạng lệnh không thay đổi, ý muốn hủy diệt vạn pháp quyết, trời đất hợp thành một. Thái Âm đã xuất hiện, vận mệnh mở ra, thành bại thắng thua, chỉ vì trong lòng.
Đồng thời, nhận định khí tức bản thân chánh tà hỗn tạp, Hoàng Thiên hoàn toàn không đem nguyên thần đặt vào mà chỉ dùng ý niệm thúc động thần châm, tập trung tinh lực trực tiếp bức đến nguyên thần Thiên Sát.
Trận chiến quan trọng bắt đầu triển khai trong không gian của bộ não thần bí khó dò, nguyên thần của Hoàng Thiên sử dụng trung khu thần kinh làm cơ sở, thúc động Phá Thiên thần châm bắn thẳng đến khu vực Thiên Sát đang nắm giữ, tự mình lại phân ra một ít ý thức, chốt giữ lấy thông đạo của trung khu thần kinh, phòng ngừa Thiên Sát lợi dụng cơ hội đánh lén.
Hoàn thành mọi chuyện này rồi, nguyên thần của Hoàng Thiên tập trung cao độ, đem mọi động tĩnh của Phá Thiên thần châm đều nắm rõ trong lòng, luôn lưu ý đến mọi động tĩnh khác. Bằng cảm ứng tâm linh thần kỳ, nguyên thần Hoàng Thiên tuy không đặt vào thần châm, nhưng đối với tình huống Phá Thiên thần châm lại rõ như trong lòng bàn tay.
Theo tình hình trước mắt, Phá Thiên thần châm khi đã nhận được toàn bộ sức mạnh của Hoàng Thiên, có thể nói là mạnh đến giới hạn cao nhất, khí tức quanh thân thần thánh uy nghiêm, tựa như một thanh đao ánh sáng cứng rắn vô cùng, một đường tuyệt đẹp lướt tới, tạo nên thương tích nghiêm trọng cho nguyên thần của Thiên Sát.
Nhưng mà Thiên Sát lại càng mạnh mẽ tuyệt thế, tuy ưu thế ban đầu bị khắc chế, nhưng hắn đã dùng thực lực rất mạnh tiêu hao tu vi Hoàng Thiên, tính toán làm cho chân nguyên của Hoàng Thiên cạn kiệt, rồi sau đó mới thu thập tàn cục.
Sách lược này hoàn toàn không cao minh, nhưng lại rất âm độc. Thiên Sát dùng thực lực cao thâm không dò được của mình, bố trí tầng tầng phòng ngự đợi chờ mũi tiến công của Hoàng Thiên. Như vậy xem ra Thiên Sát thế yếu, nhưng thật ra phía sau Hoàng Thiên lại đang ẩn chứa một nguy cơ to lớn vô cùng.
Đáp lại, Hoàng Thiên ban đầu hoàn toàn không để ý đến, ngược lại còn rất cao hứng tính chuyện thừa thắng truy kích, quét sạch Thiên Sát ra khỏi đây. Nhưng thời gian trôi qua, Hoàng Thiên dần dần phát hiện được có chỗ không đúng. Bởi vì cho dù hắn thúc động Phá Thiên thần châm đột phá qua không ít tầng phòng ngự, trước mặt hắn đều vĩnh viễn có phòng ngự mạnh mẽ không ngừng lập lại, hắn dường như rơi vào trong một mê cung, liên tục bị Thiên Sát kiềm chế điều khiển.
Phân tích cẩn thận, Thiên Sát bị Phá Thiên thần châm công kích đúng là bị thương tích không nhỏ, chỉ có điều thực lực bản thân của hắn hùng hậu, những vết thương tuy không nhỏ, lại không cách nào làm lung lay đến căn bản của hắn. Mà Hoàng Thiên lại không như vậy, hắn đơn độc một mình, đánh cuộc gọi là có hy vọng, bởi vì thế ban đầu rất mạnh, nhưng về sau lại không duy trì đủ lâu, vì vậy căn bản không cách gì giao tranh lâu dài với Thiên Sát.
Hiểu được điều này rồi, Hoàng Thiên phẫn nộ vô cùng, cảm thấy cừu hận khủng khiếp đối với sự âm trầm tà ác của Thiên Sát. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy có chút thất vọng, đối với vận mạng bản thân lại có một loại cảm giác bi thương.
Ý nghĩ tiếp nối ý nghĩ chỉ là trong chớp mắt, khi Hoàng Thiên bình tĩnh trở lại, hắn lập tức nghĩ đến việc rút lui. Tiến đến trước phải gặp trở ngại vô tận, một khi đột phá liền có thể thắng lợi. Chỉ có điều hắn dĩ nhiên hiểu rõ, cái gọi là thắng lợi bất quá chỉ như mặt trăng trong nước, với tình huống trước mắt của hắn căn bản không có khả năng hoàn thành. Vì thế, hắn quyết định chọn lựa rút lui, ý niệm thúc động Phá Thiên thần châm, điều chuyển phương hướng dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về.
Theo tưởng tượng thì rút lui hẳn phải là chuyện thuận lợi hơn, nhưng thực tế lại xuất hiện những điều bất ngờ. Thiên Sát trước đó đã phòng bị được chiêu này của Hoàng Thiên, vì thế lợi dung hắn đơn thân xâm nhập, từ rất sớm đã phong tỏa đường rút lui. Chuyện xảy ra như thế, đường lui hay đường tới của Hoàng Thiên cũng không có khác biệt, cũng đều phải vượt quan ải chém tướng lĩnh, liều mạng đánh nhau mà thôi.
Trong lòng Hoàng Thiên lửa giận bừng bừng, không hề mở miệng, hắn chỉ toàn lực thúc động thần châm, đem hết mười hai thành công lực để hành động thể hiện sự bất khuất của mình. Đến thì thuận lợi, lúc này quay lại thì gặp trở ngại, Hoàng Thiên phát hiện mình đã lãng phí tinh lực, một đi một về đều là tự tìm lấy phiền phức, toàn là tự mình chui vào nguy hiểm. Hắn cũng không còn thời gian mà tức giận, chỉ có thể tập trung tu vi, toàn lực khống chế thần châm quay về trung khu thần kinh.
Trong quá trình quay về, hào quang của Phá Thiên thần châm chịu ảnh hưởng từ sức mạnh phòng ngự của Thiên Sát, đang trở nên ảm đạm, tốc độ bay cùng với sức mạnh đột phá phòng ngự của nó cũng đã giảm đi rất nhiều. Ngay khi Phá Thiên thần châm liên tục xuyên qua được hai mươi tuyến phòng ngự rồi, toàn bộ hào quang trên thần châm đã mờ mờ khi ẩn khi hiện, đã gần như đèn sắp cạn dầu.
Hoàng Thiên lúc này tâm lực tiều tụy, hắn đã thi triển toàn bộ sức mạnh, đáng tiếc trước đây hắn đã tiến công quá mạnh mẽ, lúc này muốn quay về thì quá trễ rồi.
Nguy hiểm đến gần, sinh tử gần kề, một tâm lý không cam lòng mờ hiện trong đầu Hoàng Thiên. Nhớ lại chuyện cũ, chua xót khó tả, một đời đau khổ khiến Hoàng Thiên giận dữ rống vang trời đất, sâu thẳm trong nội tâm bộc phát sự phẫn nộ điên cuồng.
Phẫn nộ đủ để làm người ta mất đi lý trí, nhưng mà phẫn nộ cũng thường có thể bộc phát tiềm lực kinh người. Vào lúc đó, khi tử vong ập đến, hy vọng đã vụt xa, Hoàng Thiên trong tình huống đầy lòng bất cam, nguyên thần yếu ớt phát ra mệnh lệnh cưỡng chế, đem chân nguyên yếu ớt phối hợp với ý niệm kiên định, mạnh bạo làm hào quang Phá Thiên thần châm sáng rực trở lại, phảng phất như trường hợp hồi quang chiếu tật (1) bắn thẳng tới phá đi tầng tầng lớp lớp trở ngại.
Một chiêu khi lâm nguy giúp cho Hoàng Thiên thoát được cảnh nguy khốn, Phá Thiên thần châm băng băng mở đường, cuối cùng trước khi hào quang tiêu tan cũng kịp phá hết những trở ngại do Thiên Sát bày ra, mang được nguyên thần của Hoàng Thiên quay về trung khu thần kinh.
Quay lại trung khu thần kinh đang bị mình khống chế, nguyên thần yếu ớt của Hoàng Thiên nhanh chóng thu hồi ý thức trước đó lưu lại ở đây trở về bản thể, nhờ vậy được bổ sung một ít, tình huống hơi hơi tốt lên một chút.
Chỉ có điều Hoàng Thiên còn chưa kịp cao hứng, nguyên thần của Thiên Sát mang theo thực lực mạnh mẽ vô cùng trùng trùng kéo đến, bắt đầu tranh đoạt lấy quyền khống chế ở nơi đây.
Trong không gian não thần bí, nguyên thần Hoàng Thiên và nguyên thần Thiên Sát đang đối mặt với nhau, cái nào cũng phát ra khí tức cừu hận. Còn chưa giao phong, hai bên chỉ cần cảm ứng, liền có thể nắm rõ tình huống của đối phương, vì thế Hoàng Thiên cảm thấy kinh hoàng, liền nghĩ ngay đến việc bảo tồn thực lực, ý đồ đợi ngày đông sơn tái khởi(2).
Tình huống trước mắt không cần nói ra, cho dù liều mạng hay tử thủ, Hoàng Thiên cũng đều tuyệt đối không cách nào tồn tại dưới công kích của Thiên Sát. Vì thế hắn đã quyết định, ngay trước khi Thiên Sát phát động tấn công, nguyên thần yếu ớt của hắn đã hóa thành một chùm kim quang, chui vào trong đường thần kinh đã tìm thấy được trước đó, dùng Phá Thiên thần châm thủ lấy cửa vào theo phương châm tử thủ.
Đối với cử động của Hoàng Thiên, Thiên Sát cảm thấy buồn cười. Chỉ có điều khi Thiên Sát chiếm được trung khu thần kinh rồi, chuẩn bị thu thập nguyên thần yếu ớt của Hoàng Thiên, hắn mới kinh hãi phát hiện, đường thần kinh Hoàng Thiên đang chiếm giữ, không ngờ lại có ảnh hưởng rất lớn đối với trung khu thần kinh, có thể điều khiển trạng thái của hắn, khiến hắn không dám mạnh bạo hồ đồ. Hơn nữa, do bởi cố kỵ Phá Thiên thần châm, Thiên Sát tuy thực lực mạnh mẽ, cũng chỉ có thể phong ấn nguyên thần Hoàng Thiên trong đó, căn bản không cách nào hủy diệt hắn được.
Vì thế, Thiên Sát giận dữ vô cùng, để lại mối họa như vậy khiến hắn có chút không hài lòng. Bất quá Thiên Sát cũng không để ý, với sự mạnh mẽ của hắn, nguyên thần Hoàng Thiên lại yếu ớt suy nhược, cho dù có thể tồn tại đi nữa cũng chỉ là còn chút hơi tàn, không tạo nên uy hiếp nào cả. Hơn nữa, Ngọc Hoa chân nhân cũng bị vây khốn trong đó, đối với Thiên Sát cũng chính là một loại thắng lợi.
Trong lòng nghĩ như vậy, Thiên Sát cũng không cố chấp quá đối với Hoàng Thiên. Điều này lại cho Hoàng Thiên một cơ hội để tồn tại bên trong trung khu thần kinh, theo dõi động tĩnh của Thiên Sát.
Lấy lại vùng đất đã mất, hơn nữa còn vây khốn được địch nhân, Thiên Sát có hơi chút không cam lòng cũng có mấy phần đắc ý, ánh mắt ngạo nghễ nhìn thiên hạ, cả hồn lẫn xác phát ra khí cuồng bá. Núi Thiên Sát hẳn nhiên bị hủy diệt, mà Thiên Sát lại không hề để ý chút nào, ánh mắt lướt qua Vũ Di tiên cảnh, thần tình thản nhiên của một vị chúa tể.
Quan sát giây lát, hai cánh sau lưng Thiên Sát dang ra, mang theo khí lệ sát bay vòng vòng xung quanh, khiến cho cả dãy Vũ Di yên tĩnh nổi lên một trận phong ba bão táp khiếp người. Sau khi trận phong ba yếu đi, Thiên Sát tìm được một ngọn núi cao nhất, cả người đứng trên đỉnh núi ngạo nghễ nhìn cả dãy núi, hai cánh sau lưng cùng với chín cái đuôi tự động dang ra, phản chiếu ánh mặt trời thành ánh sáng sắc xanh lá rực rỡ, bao phủ cả vùng Vũ Di tiên cảnh.
Sự quay về của Thiên Sát hoàn toàn không tạo nên động tĩnh quá lớn. Trong dãy Vũ Di sơn, một số sinh linh tu đạo tu tiên cảm nhận được khí tức của hắn, chia nhau bỏ trốn đi tìm nơi khác an cư. Điều này, Thiên Sát đều hiểu rõ, nhưng hắn không hề ngăn cản, bởi vì trong lòng của hắn, mấy sinh linh đó chỉ vì hỏa hầu không đủ, căn bản không khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Rất nhanh, mọi thứ liền khôi phục lại bình tĩnh. Trong Vũ Di tiên cảnh, Thiên Sát đứng trên đỉnh núi cả ngày, ánh mắt ngắm nhìn về chân trời, nhãn thần lộ ra vẻ tà ác mà quỷ dị. Ngày cứ vậy trôi qua, chớp mắt đã qua mấy ngày, mãi cho tới lúc Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, Thiên Sát mới điên cuồng cười vang bay lên, toàn thần bộc phát khí thế chấn động trời đất, khiến cho toàn thể Thất giới đều khẽ rung động, cao thủ nhân gian không ai không cảm nhận được khí tức điên cuồng bá đạo của hắn.
Thái Âm xuất hiện, khí tà sát tràn ngập cả càn khôn, Thiên Sát chịu ảnh hưởng của nó, thực lực khôi phục đến trạng thái đỉnh điểm, cả người bộc phát khí tức hủy diệt. Đứng yên trên đỉnh núi, khuôn mặt độc ác của Thiên Sát có hào quang vần vũ, sắc thái ảo hóa không ngừng khiến cho người ta cảm thấy kinh khiếp trước vẻ thần bí và quỷ dị.
Ngắm nhìn bầu trời u ám, âm thanh sắc bén của Thiên Sát vang lên:
- Túc thế luân hồi,bất biến sử mệnh,dục diệt vạn pháp,thiên địa hợp nhất。thái âm xuất hiện,túc mệnh khai khải,thành bại đắc thất,chích tại nhất tâm!(3)
Tiếng kêu như quỷ khóc điếc tai vang vọng trong dãy núi, thể hiện vẻ thần bí mờ ảo.
Lời của Thiên Sát, ẩn chứa thâm ý nào đó, chỉ có điều là ý gì, trừ hắn ra sợ không có ai hiểu rõ được.
Vũ Di, đã từng là tiên cảnh, lúc này bởi vì Thiên Sát mà dần dần phát sinh biến hoá. Ngay khi thời khắc mãnh liệt nhất của Thái Âm Tế Nhật trôi qua, Thiên Sát rời khỏi dãy núi Vũ Di, tựa như một tử thần từ địa ngục bay ra, bắt đầu hành trình hủy diệt của hắn.
Đến lúc này, tam gian thất giới, chín tầng trời, mười phương đất đều theo bước đi của Thiên Sát mà rơi vào một trường hạo kiếp kinh khiếp.
Ghi chú:
(1)Hồi quang phản chiếu = sống mạnh trở lại trước khi chết.
(2)Đông sơn tái khởi: trở lại nắm quyền, khôi phục địa vị
(3)Túc thế luân hồi,bất biến sử mệnh,dục diệt vạn pháp,thiên địa hợp nhất。thái âm xuất hiện,túc mệnh khai khải,thành bại đắc thất,chích tại nhất tâm = Luân hồi qua thế hệ, mạng lệnh không thay đổi, ý muốn hủy diệt vạn pháp quyết, trời đất hợp thành một. Thái Âm đã xuất hiện, vận mệnh mở ra, thành bại thắng thua, chỉ vì trong lòng.
/1109
|