Được tiếp ứng, Càn Khôn Ngọc Bích bắt đầu phát sinh biến hóa, hào quang xanh đỏ ảm đạm bên ngoài dần dần sáng tỏ, cùng với sự mạnh mẽ của nó mà nhanh chóng tỏa ra bên ngoài.
Xung quanh, bốn đám quang vân do quang bích thần bí tạo ra khi phát hiện được biến hóa của Càn Khôn Ngọc Bích, tốc độ cũng đột nhiên tăng lên gấp bội, lực trói buột do sự xoay chuyển cũng tăng mạnh lên, đang mạnh mẽ áp chế khí thế gia tăng của Càn Khôn Ngọc Bích.
Cả hai mạnh mẽ giao nhau, huyền quang lưu động ở giữa, vô số hào quang như những vòi bạch tuộc đan xen giằng co.
Bị vây khốn, hào quang xanh đỏ do Càn Khôn Ngọc Bích phát ra hình thành một kết giới, hai mặt trên dưới lần lượt có đồ án Thái Cực Âm Dương xoay tròn, một tia hào quang màu vàng kim kỳ diệu vọt từ dưới lên, tốc độc của nó thật kinh người, chớp mắt đã hình thành một luồng quang diễm sắc kim, hệt như một lưỡi đao sắc bén chém ra.
Đối diện với phản kích của Càn Khôn Ngọc Bích, bốn đám quang vân không yếu thế chút nào, quang vân màu xanh nhạt và màu đỏ hồng kết thành một, sắc đỏ nhạt và màu xanh đen đan xen với nhau, hình thành một quang bích do âm dương hợp nhau, vừa nhanh chóng hấp thu linh khí chung quanh, vừa phát ra hai quả cầu ánh sáng đón lấy chiêu tấn công của Càn Khôn Ngọc Bích.
Quang diễm và quang cầu gặp nhau, cả hai cùng chấn động mãnh liệt, nhất thời rơi vào tình thế giằng co.
Nhìn thấy cảnh này, Ngọc Vô Song kinh ngạc kêu lên:
- Thật là thần kỳ, hệt như hai cao thủ giao chiến, công thủ đều rất rõ ràng.
Lục Vân nhãn thần có chút thần bí, chăm chú nhìn Càn Khôn Ngọc Bích, nhỏ giọng nói:
- Bên trong lồng sáng thần bí này ẩn chứa sức mạnh rất lớn, mà quang bích đó tựa hồ chính là đầu não của mọi chuyện, có ý thức rất mạnh mẽ, có thể điều động sử dụng sức mạnh nơi đây.
Ngọc Vô Song kinh ngạc nói:
- Ý chàng nói, quang bích trước mặt thật ra là một sanh mệnh, khí âm dương ở xung quanh đây lại hợp thành một bộ phận của nó, có thế để nó tùy tâm sử dụng và khống chế.
Lục Vân trầm ngâm nói:
- Hẳn là như vậy, nhưng vẫn không cách nào giải thích tất cả mọi thứ nơi đây. Trước mắt ta khống chế được Càn Khôn Ngọc Bích, dùng sức mạnh bản thân ta để phối hợp với sự huyền diệu của Càn Khôn Ngọc Bích, chính thức cùng quang bích đó đối kháng, chỉ có điều trở lực rất mạnh, rất khó đột phá được.
Ngọc Vô Song hơi lo lắng nói:
- Có nguy hiểm gì không, hay là chàng bỏ qua đi.
Lục Vân vẻ mặt kiên định, thần thái ngạo nghễ thản nhiên nói:
- Nguy hiểm có thể khẳng định là có, nhưng ta là Lục Vân, ta tuyệt đối không chịu thua. Bây giờ nàng hãy ôm chặt lấy thân thể ta, ta muốn thi triển pháp quyết phân cao thấp với quang bích thần bí này.
Ngọc Vô Song ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của chàng, cảm nhận được bá khí trong đó, ánh mắt lộ ra một chút ham mê lưu luyến, theo lời đưa tay ôm chặt eo chàng, nhè nhẹ cúi đầu tựa vào ngực chàng.
Giờ phút này, Lục Vân không có tâm tư lưu ý đến biểu hiện của Ngọc Vô Song, sau khi dang hai tay ra, cả thân hình lấp lánh bảy màu, một tầng hào quang rực rỡ hình thành kết giới bảy màu bao quanh chàng và Ngọc Vô Song giữa không gian. Hai tay kết ấn với nhau trên đỉnh đầu, miệng Lục Vân quát khẽ một tiếng, cùng với Ngọc Vô Song đang ôm chặt lấy tự động xoay tròn.
Bốn bề, hào quang bảy màu theo chuyển động này, phát ra chín luồng ánh sáng phân tán ra theo chín hướng, rất nhanh trong phương viên mười trượng hình thành chín nguồn sáng, tất cả đều liên thông chặt chẽ với kết giới bên ngoài thân thể Lục Vân, không ngừng truyền đến một lượng linh khí to lớn.
Nhờ có không gian linh khí bên ngoài hỗ trợ, toàn thân Lục Vân phát ra một tầng sóng ánh sáng bảy màu, xoay vòng hội tụ trên đỉnh đầu của chàng, nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng bảy màu ở đó, bề mặt quả cầu lấp lánh tinh đồ(đồ hình ngôi sao) thần bí.
Quang cảnh này kéo dài trong giây lát, sau đó hai mắt Lục Vân đột ngột trừng to, một luồng khí thế uy hiếp trời đất từ thân thể chàng bộc phát ra, khiến chàng hệt như thần của vạn vật, uy nghiêm mà bá đạo.
Tất cả mọi thứ, Ngọc Vô Song đang cúi đầu tựa vào lòng chàng không hề thấy gì, nhưng trong lòng nàng lại rõ ràng vô cùng, phảng phất có một sức mạnh thần kỳ đem mọi cảnh tượng gieo vào trong đầu của nàng.
Thấy vậy nàng rất kinh ngạc chấn động, nhưng khi tâm niệm nàng chuyển động, một thanh âm từ trong thân thể Lục Vân phát ra truyền rõ ràng vào nơi sâu kín trong lòng nàng, cho nàng biết nguyên nhân mọi chuyện.
Thời khắc đó, Ngọc Vô Song ngạc nhiên không nói, nhưng cũng đúng vào lúc đó, Lục Vân đột nhiên phát sinh biến hóa kỳ dị. Quang cầu bảy màu trên đỉnh đầu bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ, cho đến khi đường kính chỉ còn khoảng một thốn, trên đỉnh đầu Lục Vân truyền đến một luồng khí tức bá tuyệt thiên hạ, một thanh quang kiếm bảy màu từ huyệt bá hội của chàng bay ra, khi xuyên qua quang cầu bảy màu lập tức nuốt lấy nó, chuyển hóa thành khí thế càng to lớn mạnh mẽ hơn, tràn ngập bên trong lồng sáng.
Thời điểm này, Lục Vân đang tiến vào cảnh giới thứ tám của “Thiên Địa Vô Cực”, cuối cùng cũng thi triển được “Diệt Thần kiếm”. Đây là lần thứ hai chàng thi triển, lần thứ nhất chính là trong không gian thần bí ở Thiên Long linh mạch. Lần đó đột phá được không gian thần bí, chàng liền rời đi. Lần này lại là đối kháng với quang bích thần kỳ này, muốn khai phá bí ảo ẩn chứa trong nó.
Lần trước mọi chuyện đều thuận lợi, còn lần này đã dẫn xuất một thanh thần binh cực mạnh chấn động trời đất xuất hiện, lại sẽ có tình cảnh như thế nào đây?
Diệt thần xuất, quỷ thần tru! Bên trong lồng sáng thần bí, thần binh hủy diệt vừa hiện ra, huyền cương âm dương bốn phía liền nhanh chóng phân rã, chuyển hóa thành linh khí ngập tràn, bao phủ quanh Diệt Thần kiếm, không ngừng bị nó hấp thu lấy.
Đồng thời, cũng có một bộ phận lớn bao phủ bên ngoài thân thể Lục Vân, thông qua sự chỉ dẫn của hào quang bảy màu bên ngoài, cuối cùng ảo hóa thành một cái bệ ánh sáng bảy màu, tựa như một bảo tọa của hàng vương giả, toàn thân lấp lánh hào quang bảy màu, đang đặt ngay dưới chân của Lục Vân.
Thêm nữa, bên dưới vương tọa thần kỳ này là một tinh đồ huyền diệu do hai khí âm dương tạo thành, không ngừng vận chuyển và biến hóa, cung cấp một lượng linh khí to lớn để duy trì sự ổn định và hoàn chỉnh của vương tọa đó.
Phát hiện thấy tình hình này, Ngọc Vô Song đột nhiên ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, khuôn mặt mỹ lệ ngập đầy vẻ kinh hãi và chấn động. Mà khiến nàng kinh hãi hơn, chính là thanh Diệt Thần kiếm với sức mạnh hủy diệt sung mãn khiến người ta run lên, đang theo sự khống chế bằng ý niệm của Lục Vân bắn thẳng vào quang bích này, lập tức đột phá được tầng tầng phòng ngự bên ngoài quang bích, xuất hiện trước bốn chữ “Ảo Diệt Do Tâm”, bị bốn chữ này liên hợp với nhau phát ra một kết giới ánh sáng ngăn cách trong phạm vi ba xích quanh các chữ này.
Cảnh tượng trông thấy khiến người ta kinh ngạc chấn động, chỉ có thể thấy được kết giới đó lấp lánh hào quang hai màu xanh đỏ, một lượng lớn khí âm dương bốn phía hội tụ lại, đang lưu động tầng tầng lớp lớp, hình thành một vòng sáng khoảng chừng ba thốn, phát ra một luồng hào quang chói chang đón lấy quang diễm bảy màu do Diệt Thần kiếm phát ra. Bản thân vòng sáng này là một thái cực bát quái, nhưng bởi vì chói mắt vô cùng nên nhìn không rõ được.
Ở bên ngoài, Diệt Thần kiếm tự động xoay tròn, tầng tầng hào quang lưu động từ chuôi kiếm cho đến mũi kiếm, hơn nữa còn phát xuất vô số quang phù ra bên ngoài thân kiếm, tổ chức thành các dạng các loại đồ án, không những hấp thu linh khí quanh đó, cũng đồng thời thôn tính cả sức mạnh đối kháng do quang bích phát ra, từng bước từng bước áp sát đến trước mặt.
Ngẩng đầu, Ngọc Vô Song đang muốn hỏi Lục Vân lai lịch của thanh kiếm này, nhưng phát hiện thần tình chàng nghiêm túc, ánh mắt có nét lạnh lùng tàn khốc, tựa hồ trong lòng chàng đã xem quang bích đó là thù địch. Hai môi mấp máy, Ngọc Vô Song chần chừ một lúc, cuối cùng cũng không mở miệng.
Còn Lục Vân lúc này tuy tập trung tinh thần, đặt hết chú ý lên Diệt Thần kiếm, nhưng với tu vi trước mắt của chàng, tự nhiên biết rất rõ trạng thái của Ngọc Vô Song. Vì thế, tâm niệm Lục Vân biến động, một tràng âm thanh liền xuất hiện trong lòng của Ngọc Vô Song.
Bởi vì thân thể hai người kết nối, khí mạch giữa hai người liên thông, vì thế thuật truyền tâm của Lục Vân hoàn toàn không phải mất sức, chỉ có điều Ngọc Vô Song còn ít nhiều không thể thích ứng được.
Hiểu được ý tứ của Lục Vân, Ngọc Vô Song không quá ngạc nhiên, ngược lại còn nhắm chặt mắt, chỉ yên lặng tựa đầu vào ngực chàng, điều khiển cho linh thức của mình từ từ tiếp cận Lục Vân, cảm ứng dao động tâm thần của chàng.
Ban đầu, chuyện này có chút khó khăn, bởi tinh thần dị lực của Lục Vân lúc đó rất mạnh mẽ, có khoảng cách khá lớn so với Ngọc Vô Song. Nhưng bởi vì hai người hiện vẫn còn âm dương giao hợp, trở thành trạng thái Thái Cực Hỗn Độn, tâm cùng tâm tiếp cận với nhau, chân nguyên dung hợp thành một. Vì thế khi Ngọc Vô Song tập trung tinh thần rồi, liền cảm ứng được dao động tinh thần của Lục Vân, tự mình nhanh chóng điều chỉnh tần suất dao động để đạt đến gần tương đương với tần suất của Lục Vân, tiến vào trong não của chàng.
Thời điểm này, Ngọc Vô Song được trải nghiệm một hành trình kỳ diệu mà từ trước đến nay nàng chưa từng trải qua. Nàng phát hiện khi cùng Lục Vân tâm tâm tương ấn(1), cảnh tượng bốn phía chớp mắt đã sáng tỏ lên, nàng có thể thông qua năm giác quan của Lục Vân cảm ứng rất rõ mọi chuyện bên ngoài, bao gồm cả biến hóa nho nhỏ của Diệt Thần kiếm và quang bích đó.
Ngoài ra còn một điểm khiến Ngọc Vô Song rất kinh dị, đó chính là nàng cảm ứng rất rõ ý thức của Lục Vân cũng phát hiện được sự tồn tại của nàng, lại hoàn toàn không chút phòng bị với nàng, khiến cho nàng khi đã thích ứng với hoàn cảnh này rồi, rất nhanh chóng nắm được vô số bí mật ẩn chứa bên trong não của Lục Vân.
Trong đó, chủ yếu là phương pháp tu luyện một thân pháp quyết của Lục Vân. Như vậy, Ngọc Vô Song giống như một đồ đệ của Lục Vân, từ chàng biết được pháp quyết tu luyện của năm phái.
Lúc này, Diệt Thần kiếm ở trước quang bích, chịu sự thúc động của Lục Vân, đã lộ ra uy lực cực mạnh cực bá đạo của nó.
Bốn phía, quang diễm bảy màu có uy lực hủy diệt vạn vật trong khi đối kháng với vòng sáng đó, đã chọc thủng nó, hơn nữa còn thôn tính nó.
Sau đó, thân kiếm bảy màu với uy nghiêm chí tôn trong vạn vật đã đánh tan bốn chữ “Ảo Diệt Do Tâm”, khiến cho nó khôi phục lại khí thế, nhanh chóng xuyên qua quang bích dễ dàng.
Lục Vân cười ngạo nghễ một tiếng, ánh mắt hơi hơi chần chừ một chút, sau đó thu hồi lại Diệt Thần kiếm. Như thế, hào quang bảy màu bốn phía ảm đạm đi, thân thể Lục Vân rung lên, toàn thân lấp lánh ánh sáng bảy màu, khi Diệt Thần kiếm xuyên qua đỉnh đầu tiến nhập vào cơ thể còn đem theo một lượng linh khí nhiều vô cùng, hơn nữa còn có phù chú thần bí khó dò, khiến cho Lục Vân bắt đầu phát sinh biến hóa dị thường.
Cảm nhận được sự dị thường của Lục Vân, Ngọc Vô Song tâm thần hơi chấn động, tỉnh lại từ cảnh giới Không Linh, vội vàng ngẩng đầu nhìn chàng, trong ánh mắt ngập đầy sự lo lắng và quan tâm.
Đối với biến hóa dị thường của thân thể, Lục Vân tỏ ra rất bình tĩnh lãnh đạm. Khi chàng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Ngọc Vô Song, không nhịn được cười cười, dùng thuật truyền tâm nói cho nàng:
- Không cần lo lắng, ta không bị gì cả. Bây giờ nàng hãy tĩnh tâm bỏ hết dục vọng, không suy nghĩ bất cứ điều gì, chúng ta cùng nhau khai mở bí mật của Càn Khôn Ngọc Bích và quang bích đó.
(1)tâm tâm tương ấn: hai trái tim cùng giao nhau
Xung quanh, bốn đám quang vân do quang bích thần bí tạo ra khi phát hiện được biến hóa của Càn Khôn Ngọc Bích, tốc độ cũng đột nhiên tăng lên gấp bội, lực trói buột do sự xoay chuyển cũng tăng mạnh lên, đang mạnh mẽ áp chế khí thế gia tăng của Càn Khôn Ngọc Bích.
Cả hai mạnh mẽ giao nhau, huyền quang lưu động ở giữa, vô số hào quang như những vòi bạch tuộc đan xen giằng co.
Bị vây khốn, hào quang xanh đỏ do Càn Khôn Ngọc Bích phát ra hình thành một kết giới, hai mặt trên dưới lần lượt có đồ án Thái Cực Âm Dương xoay tròn, một tia hào quang màu vàng kim kỳ diệu vọt từ dưới lên, tốc độc của nó thật kinh người, chớp mắt đã hình thành một luồng quang diễm sắc kim, hệt như một lưỡi đao sắc bén chém ra.
Đối diện với phản kích của Càn Khôn Ngọc Bích, bốn đám quang vân không yếu thế chút nào, quang vân màu xanh nhạt và màu đỏ hồng kết thành một, sắc đỏ nhạt và màu xanh đen đan xen với nhau, hình thành một quang bích do âm dương hợp nhau, vừa nhanh chóng hấp thu linh khí chung quanh, vừa phát ra hai quả cầu ánh sáng đón lấy chiêu tấn công của Càn Khôn Ngọc Bích.
Quang diễm và quang cầu gặp nhau, cả hai cùng chấn động mãnh liệt, nhất thời rơi vào tình thế giằng co.
Nhìn thấy cảnh này, Ngọc Vô Song kinh ngạc kêu lên:
- Thật là thần kỳ, hệt như hai cao thủ giao chiến, công thủ đều rất rõ ràng.
Lục Vân nhãn thần có chút thần bí, chăm chú nhìn Càn Khôn Ngọc Bích, nhỏ giọng nói:
- Bên trong lồng sáng thần bí này ẩn chứa sức mạnh rất lớn, mà quang bích đó tựa hồ chính là đầu não của mọi chuyện, có ý thức rất mạnh mẽ, có thể điều động sử dụng sức mạnh nơi đây.
Ngọc Vô Song kinh ngạc nói:
- Ý chàng nói, quang bích trước mặt thật ra là một sanh mệnh, khí âm dương ở xung quanh đây lại hợp thành một bộ phận của nó, có thế để nó tùy tâm sử dụng và khống chế.
Lục Vân trầm ngâm nói:
- Hẳn là như vậy, nhưng vẫn không cách nào giải thích tất cả mọi thứ nơi đây. Trước mắt ta khống chế được Càn Khôn Ngọc Bích, dùng sức mạnh bản thân ta để phối hợp với sự huyền diệu của Càn Khôn Ngọc Bích, chính thức cùng quang bích đó đối kháng, chỉ có điều trở lực rất mạnh, rất khó đột phá được.
Ngọc Vô Song hơi lo lắng nói:
- Có nguy hiểm gì không, hay là chàng bỏ qua đi.
Lục Vân vẻ mặt kiên định, thần thái ngạo nghễ thản nhiên nói:
- Nguy hiểm có thể khẳng định là có, nhưng ta là Lục Vân, ta tuyệt đối không chịu thua. Bây giờ nàng hãy ôm chặt lấy thân thể ta, ta muốn thi triển pháp quyết phân cao thấp với quang bích thần bí này.
Ngọc Vô Song ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của chàng, cảm nhận được bá khí trong đó, ánh mắt lộ ra một chút ham mê lưu luyến, theo lời đưa tay ôm chặt eo chàng, nhè nhẹ cúi đầu tựa vào ngực chàng.
Giờ phút này, Lục Vân không có tâm tư lưu ý đến biểu hiện của Ngọc Vô Song, sau khi dang hai tay ra, cả thân hình lấp lánh bảy màu, một tầng hào quang rực rỡ hình thành kết giới bảy màu bao quanh chàng và Ngọc Vô Song giữa không gian. Hai tay kết ấn với nhau trên đỉnh đầu, miệng Lục Vân quát khẽ một tiếng, cùng với Ngọc Vô Song đang ôm chặt lấy tự động xoay tròn.
Bốn bề, hào quang bảy màu theo chuyển động này, phát ra chín luồng ánh sáng phân tán ra theo chín hướng, rất nhanh trong phương viên mười trượng hình thành chín nguồn sáng, tất cả đều liên thông chặt chẽ với kết giới bên ngoài thân thể Lục Vân, không ngừng truyền đến một lượng linh khí to lớn.
Nhờ có không gian linh khí bên ngoài hỗ trợ, toàn thân Lục Vân phát ra một tầng sóng ánh sáng bảy màu, xoay vòng hội tụ trên đỉnh đầu của chàng, nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng bảy màu ở đó, bề mặt quả cầu lấp lánh tinh đồ(đồ hình ngôi sao) thần bí.
Quang cảnh này kéo dài trong giây lát, sau đó hai mắt Lục Vân đột ngột trừng to, một luồng khí thế uy hiếp trời đất từ thân thể chàng bộc phát ra, khiến chàng hệt như thần của vạn vật, uy nghiêm mà bá đạo.
Tất cả mọi thứ, Ngọc Vô Song đang cúi đầu tựa vào lòng chàng không hề thấy gì, nhưng trong lòng nàng lại rõ ràng vô cùng, phảng phất có một sức mạnh thần kỳ đem mọi cảnh tượng gieo vào trong đầu của nàng.
Thấy vậy nàng rất kinh ngạc chấn động, nhưng khi tâm niệm nàng chuyển động, một thanh âm từ trong thân thể Lục Vân phát ra truyền rõ ràng vào nơi sâu kín trong lòng nàng, cho nàng biết nguyên nhân mọi chuyện.
Thời khắc đó, Ngọc Vô Song ngạc nhiên không nói, nhưng cũng đúng vào lúc đó, Lục Vân đột nhiên phát sinh biến hóa kỳ dị. Quang cầu bảy màu trên đỉnh đầu bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ, cho đến khi đường kính chỉ còn khoảng một thốn, trên đỉnh đầu Lục Vân truyền đến một luồng khí tức bá tuyệt thiên hạ, một thanh quang kiếm bảy màu từ huyệt bá hội của chàng bay ra, khi xuyên qua quang cầu bảy màu lập tức nuốt lấy nó, chuyển hóa thành khí thế càng to lớn mạnh mẽ hơn, tràn ngập bên trong lồng sáng.
Thời điểm này, Lục Vân đang tiến vào cảnh giới thứ tám của “Thiên Địa Vô Cực”, cuối cùng cũng thi triển được “Diệt Thần kiếm”. Đây là lần thứ hai chàng thi triển, lần thứ nhất chính là trong không gian thần bí ở Thiên Long linh mạch. Lần đó đột phá được không gian thần bí, chàng liền rời đi. Lần này lại là đối kháng với quang bích thần kỳ này, muốn khai phá bí ảo ẩn chứa trong nó.
Lần trước mọi chuyện đều thuận lợi, còn lần này đã dẫn xuất một thanh thần binh cực mạnh chấn động trời đất xuất hiện, lại sẽ có tình cảnh như thế nào đây?
Diệt thần xuất, quỷ thần tru! Bên trong lồng sáng thần bí, thần binh hủy diệt vừa hiện ra, huyền cương âm dương bốn phía liền nhanh chóng phân rã, chuyển hóa thành linh khí ngập tràn, bao phủ quanh Diệt Thần kiếm, không ngừng bị nó hấp thu lấy.
Đồng thời, cũng có một bộ phận lớn bao phủ bên ngoài thân thể Lục Vân, thông qua sự chỉ dẫn của hào quang bảy màu bên ngoài, cuối cùng ảo hóa thành một cái bệ ánh sáng bảy màu, tựa như một bảo tọa của hàng vương giả, toàn thân lấp lánh hào quang bảy màu, đang đặt ngay dưới chân của Lục Vân.
Thêm nữa, bên dưới vương tọa thần kỳ này là một tinh đồ huyền diệu do hai khí âm dương tạo thành, không ngừng vận chuyển và biến hóa, cung cấp một lượng linh khí to lớn để duy trì sự ổn định và hoàn chỉnh của vương tọa đó.
Phát hiện thấy tình hình này, Ngọc Vô Song đột nhiên ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, khuôn mặt mỹ lệ ngập đầy vẻ kinh hãi và chấn động. Mà khiến nàng kinh hãi hơn, chính là thanh Diệt Thần kiếm với sức mạnh hủy diệt sung mãn khiến người ta run lên, đang theo sự khống chế bằng ý niệm của Lục Vân bắn thẳng vào quang bích này, lập tức đột phá được tầng tầng phòng ngự bên ngoài quang bích, xuất hiện trước bốn chữ “Ảo Diệt Do Tâm”, bị bốn chữ này liên hợp với nhau phát ra một kết giới ánh sáng ngăn cách trong phạm vi ba xích quanh các chữ này.
Cảnh tượng trông thấy khiến người ta kinh ngạc chấn động, chỉ có thể thấy được kết giới đó lấp lánh hào quang hai màu xanh đỏ, một lượng lớn khí âm dương bốn phía hội tụ lại, đang lưu động tầng tầng lớp lớp, hình thành một vòng sáng khoảng chừng ba thốn, phát ra một luồng hào quang chói chang đón lấy quang diễm bảy màu do Diệt Thần kiếm phát ra. Bản thân vòng sáng này là một thái cực bát quái, nhưng bởi vì chói mắt vô cùng nên nhìn không rõ được.
Ở bên ngoài, Diệt Thần kiếm tự động xoay tròn, tầng tầng hào quang lưu động từ chuôi kiếm cho đến mũi kiếm, hơn nữa còn phát xuất vô số quang phù ra bên ngoài thân kiếm, tổ chức thành các dạng các loại đồ án, không những hấp thu linh khí quanh đó, cũng đồng thời thôn tính cả sức mạnh đối kháng do quang bích phát ra, từng bước từng bước áp sát đến trước mặt.
Ngẩng đầu, Ngọc Vô Song đang muốn hỏi Lục Vân lai lịch của thanh kiếm này, nhưng phát hiện thần tình chàng nghiêm túc, ánh mắt có nét lạnh lùng tàn khốc, tựa hồ trong lòng chàng đã xem quang bích đó là thù địch. Hai môi mấp máy, Ngọc Vô Song chần chừ một lúc, cuối cùng cũng không mở miệng.
Còn Lục Vân lúc này tuy tập trung tinh thần, đặt hết chú ý lên Diệt Thần kiếm, nhưng với tu vi trước mắt của chàng, tự nhiên biết rất rõ trạng thái của Ngọc Vô Song. Vì thế, tâm niệm Lục Vân biến động, một tràng âm thanh liền xuất hiện trong lòng của Ngọc Vô Song.
Bởi vì thân thể hai người kết nối, khí mạch giữa hai người liên thông, vì thế thuật truyền tâm của Lục Vân hoàn toàn không phải mất sức, chỉ có điều Ngọc Vô Song còn ít nhiều không thể thích ứng được.
Hiểu được ý tứ của Lục Vân, Ngọc Vô Song không quá ngạc nhiên, ngược lại còn nhắm chặt mắt, chỉ yên lặng tựa đầu vào ngực chàng, điều khiển cho linh thức của mình từ từ tiếp cận Lục Vân, cảm ứng dao động tâm thần của chàng.
Ban đầu, chuyện này có chút khó khăn, bởi tinh thần dị lực của Lục Vân lúc đó rất mạnh mẽ, có khoảng cách khá lớn so với Ngọc Vô Song. Nhưng bởi vì hai người hiện vẫn còn âm dương giao hợp, trở thành trạng thái Thái Cực Hỗn Độn, tâm cùng tâm tiếp cận với nhau, chân nguyên dung hợp thành một. Vì thế khi Ngọc Vô Song tập trung tinh thần rồi, liền cảm ứng được dao động tinh thần của Lục Vân, tự mình nhanh chóng điều chỉnh tần suất dao động để đạt đến gần tương đương với tần suất của Lục Vân, tiến vào trong não của chàng.
Thời điểm này, Ngọc Vô Song được trải nghiệm một hành trình kỳ diệu mà từ trước đến nay nàng chưa từng trải qua. Nàng phát hiện khi cùng Lục Vân tâm tâm tương ấn(1), cảnh tượng bốn phía chớp mắt đã sáng tỏ lên, nàng có thể thông qua năm giác quan của Lục Vân cảm ứng rất rõ mọi chuyện bên ngoài, bao gồm cả biến hóa nho nhỏ của Diệt Thần kiếm và quang bích đó.
Ngoài ra còn một điểm khiến Ngọc Vô Song rất kinh dị, đó chính là nàng cảm ứng rất rõ ý thức của Lục Vân cũng phát hiện được sự tồn tại của nàng, lại hoàn toàn không chút phòng bị với nàng, khiến cho nàng khi đã thích ứng với hoàn cảnh này rồi, rất nhanh chóng nắm được vô số bí mật ẩn chứa bên trong não của Lục Vân.
Trong đó, chủ yếu là phương pháp tu luyện một thân pháp quyết của Lục Vân. Như vậy, Ngọc Vô Song giống như một đồ đệ của Lục Vân, từ chàng biết được pháp quyết tu luyện của năm phái.
Lúc này, Diệt Thần kiếm ở trước quang bích, chịu sự thúc động của Lục Vân, đã lộ ra uy lực cực mạnh cực bá đạo của nó.
Bốn phía, quang diễm bảy màu có uy lực hủy diệt vạn vật trong khi đối kháng với vòng sáng đó, đã chọc thủng nó, hơn nữa còn thôn tính nó.
Sau đó, thân kiếm bảy màu với uy nghiêm chí tôn trong vạn vật đã đánh tan bốn chữ “Ảo Diệt Do Tâm”, khiến cho nó khôi phục lại khí thế, nhanh chóng xuyên qua quang bích dễ dàng.
Lục Vân cười ngạo nghễ một tiếng, ánh mắt hơi hơi chần chừ một chút, sau đó thu hồi lại Diệt Thần kiếm. Như thế, hào quang bảy màu bốn phía ảm đạm đi, thân thể Lục Vân rung lên, toàn thân lấp lánh ánh sáng bảy màu, khi Diệt Thần kiếm xuyên qua đỉnh đầu tiến nhập vào cơ thể còn đem theo một lượng linh khí nhiều vô cùng, hơn nữa còn có phù chú thần bí khó dò, khiến cho Lục Vân bắt đầu phát sinh biến hóa dị thường.
Cảm nhận được sự dị thường của Lục Vân, Ngọc Vô Song tâm thần hơi chấn động, tỉnh lại từ cảnh giới Không Linh, vội vàng ngẩng đầu nhìn chàng, trong ánh mắt ngập đầy sự lo lắng và quan tâm.
Đối với biến hóa dị thường của thân thể, Lục Vân tỏ ra rất bình tĩnh lãnh đạm. Khi chàng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Ngọc Vô Song, không nhịn được cười cười, dùng thuật truyền tâm nói cho nàng:
- Không cần lo lắng, ta không bị gì cả. Bây giờ nàng hãy tĩnh tâm bỏ hết dục vọng, không suy nghĩ bất cứ điều gì, chúng ta cùng nhau khai mở bí mật của Càn Khôn Ngọc Bích và quang bích đó.
(1)tâm tâm tương ấn: hai trái tim cùng giao nhau
/1109
|