Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 704: Tụ Thiên Linh quyết

/1109


Thông qua thăm dò, Liệt Thiên phát hiện quả cầu ánh tím trên đỉnh đầu của Vô Vọng đang ẩn chứa một thanh ngọc kiếm có sức sống. Kiếm này chỉ dài khoảng một thốn tám, thân kiếm hàm chứa khí không linh thần thánh của Đạo gia, có sức mạnh tránh tà trừ ma, lại ẩn chứa mấy phần khí âm độc quỷ bí. Nắm rõ tình hình của Vô Vọng, Liệt Thiên thu lại âm dương bát quái trên trán, hai tay nhanh chóng giơ thẳng lên trời, lòng bàn tay phát ra hào quang bảy màu, hợp nhất với vòng sáng bảy màu trên đỉnh đầu. Như vậy, chỉ thấy trên đỉnh đầu Liệt Thiên hào quang bảy màu lấp lánh, vòng sáng rực rỡ từ một biến thành ngàn vạn với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, vòng nọ móc vào vòng kia, tạo thành một kết giới phòng ngự rực rỡ làm bằng một dải vòng sáng bảy màu, đợi chờ ngăn cản tấn công của Vô Vọng. Đang khi Liệt Thiên thiết lập kết giới phòng ngự, quả cầu ánh sáng trên đỉnh đầu Vô Vọng nhanh chóng thu nhỏ, sau đó biến mất, cuối cùng lộ ra thanh ngọc kiếm dài một thốn tám, trên thân kiếm khắc đầy ngọc phù, lấp lánh ánh sáng xanh nhàn nhạt. Kiếm này vừa xuất hiện, đất trời liền rung chuyển, cuồng phong tụ lại, trong phương viên vài dặm, bất kể là linh khí hay tà khí đều nhanh chóng tụ sát vào, hóa thành chân nguyên có tính chất đặc biệt, bám vào trên thân ngọc kiếm, khiến hào quang của nó tỏa ra vạn trượng, uy nghiêm chấn động thế gian. Hai tay múa lên phía trước, Vô Vọng khống chế ngọc kiếm phát ra chiêu tấn sông hủy diệt. Chiêu thứ hai, Vô Vọng dùng toàn bộ sức lực, lấy “Tụ Thiên Linh quyết” để dẫn đường, hấp thu linh khí trong trời đất, mượn sức mạnh vô biên đó để mình sử dụng, dùng bản thân làm vật hội tụ để tung ra chiêu tấn công cực mạnh cực bá đáo, cứng rắn vô biên. Có thể nói là Vô Vọng đã phát huy thực lực đến mức giới hạn cao nhất, cũng chính là điểm hắn dựa vào, chỉ có điều có thể đánh bại được Yêu Hoàng Liệt Thiên, giữ phần thắng cược hay không? Ngọc kiếm dài hơn thốn từ từ tiến gần, lại có cuồng phong gầm thét hộ tống, cùng với chớp điện lóe lên, khi tiến đến gần Liệt Thiên, liền bộc phát uy lực rung trời, gió bão phủ kín trời đất nhấn chìm thân ảnh Liệt Thiên. Giữa không trung, từng trận sấm giật liên hồi như mưa, lớp lớp tia chớp tung hoành giao nhau, tất cả tụ lại một nơi, mục tiêu hướng thẳng vào Liệt Thiên, rõ ràng muốn tiêu diệt Liệt Thiên. Thế công như vậy tựa có thiên uy, người thường không thể đối phó được. Nhưng mà Liệt Thiên lại thản nhiên không chút sợ hãi, ngạo nghễ giữa trận tiền, dù cho chớp điện và sấm sét công kích thế nào đi nữa, cũng không làm cho Liệt Thiên bị thương một tí nào, thật không hổ danh là bá chủ ngang dọc thất giới năm xưa. Công kích bên ngoài không một chút tác dụng khiến Vô Vọng cảm thấy kinh hãi. Nhưng ở thời điểm quan trọng này không thể phân tâm, Vô Vọng chỉ còn cách tập trung hết lòng hết sức, dồn tất cả tâm thần vào trong ngọc kiếm, lấy thần điều khiển kiếm phát động chiêu tấn công cực mạnh này. Tâm niệm hội tụ khiến cho Vô Vọng thông qua ngọc kiếm nhìn thấy tất cả cảnh tượng xung quanh. Ngọc kiếm lúc này đã tiến sát gần Liệt Thiên, nhưng lại bị vòng sáng bảy màu bên ngoài thân Liệt Thiên ngăn lại, hai bên giao nhau tại một điểm, chân nguyên liên tục không ngừng va đập vào nhau kịch liệt, làm sinh ra hoa lửa chói mắt và tiếng sấm đinh tai. Thông qua ngọc kiếm, Vô Vọng nhạy cảm phát hiện kết giới phòng ngự của Liệt Thiên vô cùng kì lạ, ẩn chứa bảy loại khí tức, khiến cho chân nguyên do Tụ Thiên Linh quyết hấp thu đều bị ngăn cản bên ngoài, căn bản không cách nào xuyên qua được. Nhận ra điều này, Vô Vọng nhanh chóng thay đổi sách lược, thúc động phù chú thần kì trên ngọc kiếm, khiến nó phát ra ngọn lửa ánh sáng thần thánh, dùng pháp lực cao cả vô biên của Đạo gia để mở đường, từng bước từng bước hướng lên phía trước. Cải biến sách lược giúp cho Vô Vọng đạt được chiến tích kinh người, ngọc kiếm nhanh chóng phá vỡ liên tục bảy tầng kết giới, xuất hiện ngay trước ngực Liệt Thiên, từng bước từng bước đâm thẳng vào tim hắn. Lạnh lùng nhìn ngọc kiếm trước ngực, Liệt Thiên hừ khe khẽ một tiếng, ánh sáng bảy màu xung quanh tụ lại trước ngực, tạo thành một vầng mây nhiều màu to cỡ ba bàn tay chống lại tiến công của ngọc kiếm. Đám mây này có chút kì lạ, có thể lúc thu nhỏ lại lúc căng phồng lên, phảng phất như có sức sống, tự động tạo ra thế phòng ngự. Sự xuất hiện của vầng mây đã chặn lại thế tiến công của ngọc kiếm, khiến cho hai bên rơi vào thế giằng co. Cảm thấy ngọc kiếm ngừng lại không tiến lên được, Vô Vọng hơi tức giận, lại có chút thất vọng. Thực lực của Liệt Thiên mạnh mẽ, khiến cho người thật sự đối diện phải kinh hãi ngạc nhiên. Đối mặt với cường địch như vậy, Vô Vọng không cam chịu thất bại, đối diện với kẻ thù như vậy, Vô Vọng không đành bỏ cuộc. Vì cừu vì hận, lòng Vô Vọng sôi sục giận dữ, trong lúc không cách nào xông lên phía trước, lần nữa tập trung hết ý chí, dùng lòng tin kiên định không chút thay đổi phát ra mệnh lệnh tấn công hủy diệt. Có lẽ ảnh hưởng bởi sự cổ vũ của Vô Vọng, cũng có thể đó là lòng tin kiên định, ngọc kiếm sau khi liên tục nhiều lần không tiến lên được, lùi lại phía sau, cả thân kiếm bắt đầu biến đổi, màu xanh sậm biến thành màu xanh lá nhạt, khí thần thánh hóa thành khí tức quỷ dị. Thế rồi, ngọc kiếm mang theo sức mạnh thôn tính tà ác, lần nữa đột phá vầng mây nhiều màu, mũi kiếm chực đâm thẳng vào tim Liệt Thiên. Lúc này, hào quang quanh thân Vô Vọng lung linh vô cùng, tựa như đang thiêu đốt sinh mạng, ánh sáng đó mạnh mẽ biết nhường nào, mơ hồ đã áp chế khí thế của Liệt Thiên. Đối mặt với thế công tăng lên mạnh mẽ lần nữa của Vô Vọng, vẻ mặt Liệt Thiên có chút gì đó rất kì lạ, mơ hồ ẩn chứa mấy phần chờ đợi. Dường như nguy hiểm không hề tồn tại, Liệt Thiên chỉ phải đối diện với một địch nhân đã có ước định ba chiêu, quan hệ giữa hai bên chỉ là thắng hay thua mà thôi. Đưa mắt nhìn ngọc kiếm đó, ánh mắt Liệt Thiên biến ảo không ngừng, giữa đầu mày có mấy phần chần chừ. Giây lát sau, cùng với khí thế ngày càng tăng mạnh mẽ của ngọc kiếm, Liệt Thiên cuối cùng nhè nhẹ thở dài một tiếng, trên trán lại xuất hiện âm dương bát quái, phát ra một luồng ngọn lửa ánh sáng xanh đỏ, chặt chẽ trói buộc ngọc kiếm đó. Biến cố bất ngờ khiến cho Vô Vọng đang say men tấn công chấn động kinh ngạc. Phát hiện được phản kháng của Liệt Thiên, Vô Vọng vội vàng thúc động chân nguyên, khiến cho ngọc kiếm xoay tròn rất nhanh, ý đồ muốn dùng lực xoay tròn để phá vỡ ràng buộc của luồng lửa ánh sáng, sau đó tiếp tục tiến lên phía trước. Nhưng mà tình huống lần này không được như ý, luồng lửa ánh sáng này của Liệt Thiên ẩn chứa hai khí âm dương, Vô Vọng càng cố gắng lại càng chìm sâu vào, cuối cùng ngọc kiếm đã bị âm dương bát quái trên trán Liệt Thiên nuốt chửng, biến mất trong cơ thể hắn. Mất đi ngọc kiếm, Vô Vọng như mất đi sức sống, cả thân hình kêu lên một tiếng bi thương, miệng phun ra đầy máu tươi, rơi thẳng xuống đất. Im lặng nằm yên ở đó, Vô Vọng như người đã chết, khí tức toàn thân không còn chút nào, không cảm thấy được một chút dao động của sinh mạng, duy chỉ còn một chút ánh sáng đọng lại trong mắt đờ đẫn nhìn lên trời cao. Giữa không trung, Liệt Thiên nhìn vào cặp mắt trống không đó, trầm giọng nói: - Pháp quyết ngươi tu luyện rất quỷ bí, khiến cho tu vi của ngươi có thể phá vỡ tầng tầng trở ngại, đạt đến cảnh giới người thường không thể đạt được. Nhưng chỉ dựa vào những điều đó, ngươi vẫn không thể đối phó với ta được, vì vậy trận đấu này, ngươi chỉ thất bại thảm hại mà thôi. Trước đây ta đã từng do dự, tuyệt đối không muốn đoạt lấy ngọc kiếm này của ngươi, nó chẳng uy hiếp được gì ta, càng chẳng giúp gì cho ta được. Chỉ vì chúng ta đã cá cược, nên ta đã thu lấy nó, dùng điều này để cho ngươi biết, khoảng cách giữa hai ta rất xa. Cơ thể bỗng run lên, Vô Vọng giống như u linh bất tử. Giây lát sau đó, Vô Vọng lắc lư đứng dậy. Đưa mắt nhìn Liệt Thiên, Vô Vọng cười khổ sở, lại nói với mấy phần cừu hận: - Sức mạnh của ngươi, thực sự là ta không thể sánh được, nhưng nếu ta đã lập ra ước định ba chiêu, chỉ cần ta không chết thì ta sẽ không bỏ cuộc. Bất luận ngươi có mạnh đến đâu, chỉ cần ngươi không mạnh hơn trời đất, ta liền có thể thắng được ngươi. Bây giờ đã qua hai chiêu, chiêu thứ ba này là chiêu quyết phân thắng bại, mong rằng ngươi không cần gượng nhẹ lúc ra tay, bởi chiêu này ngươi không chết thì ta chết, chúng ta chỉ có thể còn một người tồn tại mà thôi. Nhìn thấy thái độ kiên định của Vô Vọng, Liệt Thiên hơi cau mày, nhẹ giọng nói: - Pháp quyết của ngươi dĩ nhiên có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của ngươi, và càng lúc càng mạnh mẽ hơn, nhưng đó cũng chính là đang thiêu đốt sinh mạng của ngươi. Mỗi lần ngươi thi triển nó, là một lần tuổi thọ của ngươi bị thu ngắn nhanh chóng, mãi như thế cho đến khi ngươi chết. Ngươi không cảm thấy đáng tiếc chút nào sao? Sắc mặt Vô Vọng biến hẳn, cảm thấy kinh hãi trước sức thăm dò mẫn cảm của Liệt Thiên. Né tránh ánh mắt của Liệt Thiên, Vô Vọng lạnh lùng đáp: - Ý nghĩa của sinh mạng không phải là ở chỗ thời gian tồn tại trên thế gian dài hay ngắn, mà trong thời gian tồn tại trên thế gian, ngươi có xứng đáng với thế gian, xứng đáng với chính mình hay không. Tồn tại của ta chỉ vì cừu hận, chỉ cần có thể báo thù được, sống hay chết với ta chẳng có gì khác nhau cả. Nghe vậy, Liệt Thiên bật cười, giọng tán thưởng nói: - Có chí khí lắm. Hy vọng chiêu thứ ba này cũng giống như tâm chí ngươi, có thể khiến cho ta phải kinh ngạc. Vô Vọng cười trầm trầm một tiếng, nhỏ giọng đáp lại: - Sẽ không để ngươi phải thất vọng đâu. Ngươi hãy nhớ nhìn cho cẩn thận! Hai chân hơi tách ra, đạp theo tấn Tí Ngọ, Vô Vọng thân hình lắc lư trong gió. Hai tay giơ cao ôm trời đất vào lòng, làn sáng nhàn nhạt chuyển sang nồng đậm hơn, hội tụ vào giữa hai tay , đang nhanh chóng bồi dưỡng thân thể. Giây lát sau, thương thế của Vô Vọng đã mất hết, cả người hướng về trời xanh, miệng phát ra tiếng gầm phẫn nộ. Bất bình đầy lòng lúc này trút ra hết, hào quang quanh thân Vô Vọng lóe lên, tầng tầng lớp lớp sóng ánh sáng theo sự gia tăng khí thế mạnh mẽ của Vô Vọng nhanh chóng tỏa ra bên ngoài, hình thành từng đường xoáy hình tròn trên mặt đất xung quanh, khoảng cách giữa hai đường khoảng một trượng, không ngừng hướng dài vô tận ra bên ngoài. Bầu trời cuồng phong lại nổi lên, lay động mây trắng xa xa nhanh chóng áp sát về phía bên này. Cát bụi trên mặt đất tung lên, sương khói vẩn đục hình thành lớp lớp phòng ngự, bao vây xung quanh Vô Vọng, cảnh tượng đó giống hệt như dải sao Ngân Hà, đặt trung tâm ở Vô Vọng, từng tầng từng tầng lan ra bên ngoài. Thời gian chầm chậm trôi qua, Vô Vọng hai chân đứng vững trên mặt đất, hai tay giơ cao chống trời, tầng tầng linh khí từ trời cao hạ xuống, từ mặt đất vút lên, phân ra theo tay chân của hắn đi vào cơ thể, khiến toàn thân lưới sáng như ngọn lửa, hấp thu sức mạnh của hết cả trời đất. Ngạo mạn nhìn khắp đất trời, Vô Vọng trầm giọng nói: - Tụ thiên chi khí,tụ địa chi linh,hạo hãn vô cùng,vi ngã sở mệnh. Thiên uy nan trắc,địa khí nan tầm,thiên địa hợp nhất,sở hướng phi mĩ!tụ thiên linh quyết,tứ ngã thần lực,thương hải vô lượng,vi ngã sở ngự!thành bại đắc thất,phó dư thiên mệnh,sanh tử nhất chiến,ngã tâm bất khí! (1) Giọng nói kiên định mà có lực, khí thế hào hùng mà khoáng đạt! Thời khắc này, toàn thân Vô Vọng không gió mà chuyển động, một luồng khí tức bá đạo tràn ngập trời đất, khiến cho Liệt Thiên chấn động trong lòng, nhanh chóng lùi về phía sau năm trượng, né tránh luồng khí sắc bén đó. Trên bầu trời, cuồng phong càng lúc càng nhanh, mặt đất rung chuyển không ngừng, khí lưu bốn phía chuyển động, không gian nghiêng ngả, toàn bộ đất long núi lở, một cảnh tượng hủy diệt đang hiện ra. Thu hai tay về, Vô Vọng bay vút lên, ánh mắt như băng ngắm nhìn Liệt Thiên, toàn thân lộ ra bá khí âm lạnh mà làm chấn động uy hiếp lòng người. Hai tay đưa ra phía trước, phía sau lưng Vô Vọng cuồng phong xuất hiện, tạo thành hai mảnh cánh bằng ánh sáng, lại thêm sấm sét kinh người, theo sự khống chế của Vô Vọng từ hai bên trái phải, tung ra đòn công kích mãnh liệt về phía Liệt Thiên. Bốn phía, khí lưu chuyển động, không gian nghiên ngả, sấm sét giật đùng đùng cùng với ánh chớp, giống như luồng kiếm ánh sáng đỏ rực phân bố trong phương viên vài dặm. Ghi chú: (1) Tụ thiên chi khí,tụ địa chi linh,hạo hãn vô cùng,vi ngã sở mệnh. Thiên uy nan trắc,địa khí nan tầm,thiên địa hợp nhất,sở hướng phi mĩ!tụ thiên linh quyết,tứ ngã thần lực,thương hải vô lượng,vi ngã sở ngự!thành bại đắc thất,phó dư thiên mệnh,sanh tử nhất chiến,ngã tâm bất khí! = Tụ lại khí của trời, linh thiêng của đất, to lớn vô cùng, theo sự sai bảo của ta. Uy thế của trời khó dò, khí thế của đất khó tìm, trời đất hợp nhất lại, mang tất cả đến trước! Tụ Thiên Linh quyết, cho ta thần lực, biển xanh không lường được, để cho ta chế ngự! Thành bại thắng thua, để cho thiên mệnh, một trận chiến sinh tử, lòng ta không chịu thua!

/1109

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status