Vẻ mặt Cửu Âm Thánh Mẫu biến hẳn, trầm giọng nói:
- Nha đầu, theo như ngươi nói, ngươi không thấy được người đó là ai, vì thế người đó rất nhiều khả năng chính là nhân vật vốn ẩn thân bên trong. Nếu như suy đoán này đúng, mọi chuyện nơi đây đáng để tìm hiểu rồi.
Lí Trường Xuân đồng ý:
- Lời tiền bối không sai, nơi này có nhiều huyệt động giao nhau, tuyệt đối không phải đơn giản do thiên nhiên tạo nên, vãn bối nghĩ nhất định có ẩn chứa điều gì. Bây giờ Huyền Phong bị người cướp mất, chúng ta hẳn phải tìm cho ra người đó, tuyệt đối không để cho hắn ta làm hại đến thi thể của Huyền Phong.
Lục Nga nóng nảy nói:
- Sư tổ, chúng ta phải làm thế nào?
Cửu Âm Thánh Mẫu quát lên:
- Bình tĩnh lại, bây giờ chúng ta tự nhiên phải tìm ra người đó. Nhưng nơi đây có vẻ quỷ dị, cảm giác như là một vùng sương mù, hàm chứa những hung hiểm chưa biết bên trong. Để an toàn, hai người các ngươi đi một hướng để có thể chiếu cố cho nhau, ta hành động một mình, cố gắng duy trì khoảng cách không quá xa, tránh sau này có gì bất trắc.
Lí Trường Xuân lắc đầu nói:
- Ý tốt của tiền bối vãn bối xin ghi nhận, vãn bối nghĩ nơi này rất phức tạp, hay là chia làm ba đường cho tốt, thế mới mở rộng phạm vi tìm kiếm được.
Cửu Âm Thánh Mẫu hừ lạnh một tiếng, quát lên:
- Đừng có tự tung tự tác, ta không nghĩ đồ tôn của ta có gì sai lầm. Nếu như ngươi cho mình là cao thủ, thế thì chúng ta đường ai nấy đi.
Nói rồi hình bóng lóe lên bỏ đi, mang theo Lục Nga biến mất trong vùng mờ mịt.
Lí Trường Xuân mở miệng muốn giải thích điều gì, nhưng thấy người đã đi mất, chỉ còn cách cười khổ một tiếng, ánh mắt lưu ý khắp chung quanh, tùy tiện chọn một phương hướng để từ từ tìm kiếm tung tích của Vô Tâm.
Lí Trường Xuân vừa đi, Cửu Âm Thánh Mẫu và Lục Nga liền đột nhiên hiện ra, theo sau Lí Trường Xuân xa xa. Cứ như vậy ba người một trước hai sau đi vào huyệt động, chẳng mấy chốc đã hết cả nửa ngày.
Dừng lại, Cửu Âm Thánh Mẫu nói với Lục Nga:
- Nha đầu, ngươi cũng thấy rồi, hắn không phải là người đoạt lấy Huyền Phong, ta nghĩ có khả năng rất lớn là người khác.
Lục Nga thất vọng nói:
- Người khác vì sao lại muốn đoạt lấy Huyền Phong, chàng đã như vậy rồi, sao còn có người nào đi tranh đoạt?
Cửu Âm Thánh Mẫu mơ hồ đáp:
- Ta cũng không rõ, hay là chúng ta tìm kiếm cẩn thận một lượt, nếu như có thể tìm được thì tốt, nhưng nếu không tìm được, ngươi cũng phải theo ta về lại Nhạn Đãng sơn, biết chưa?
Lục Nga lộ vẻ khó khăn, nhỏ giọng nói:
- Sư tổ, tìm được rồi con sẽ theo người quay về, nếu tìm không được, con muốn ở lại nơi đây, cũng nhất định tìm thấy được chàng mới ra đi.
Cửu Âm Thánh Mẫu quát lên:
- Nói bậy, ngươi hôm nay dù có cứng đầu không đi cũng không phải do ngươi muốn mà được. Ta cho ngươi một cơ hội, chúng ta thật sự có duyên sẽ được, nếu như không duyên ngươi phải theo ta quay về, từ đây tuyệt tích giang hồ.
- Sư tổ …
Lục Nga còn muốn cầu xin, nhưng Cửu Âm Thánh Mẫu lại hừ lạnh một tiếng, cắt đứt lời của nàng, nắm lấy tay nàng đi vào trong động.
Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt đã hết một giờ, Cửu Âm Thánh Mẫu và Lục Nga đều không thấy được gì, tâm tình hai người hơi nặng nề. Sơn động này quỷ dị khó dò, thật sự là một mê cung, hai đi vòng vèo, mấy lượt qua lại chỗ cũ cũng không dám khẳng định tìm được thấy điều gì.
Thấy vậy, Cửu Âm Thánh Mẫu lắc đầu nói:
- Nha đầu, ngươi còn gì muốn nói nữa?
Lục Nga không nói, cuối đầu trầm lặng, khóc lóc thương tâm.
- Nha đầu, nếu ta không niệm tình ngươi đang mang thai, ta đã sớm giáo huấn ngươi rồi. Bây giờ tìm kiếm cũng nhiều, ngươi phải từ bỏ thôi. Ngươi và hắn nếu như quả thật hữu duyên, hắn cũng không chết rồi, đây thật sự là nghiệp chướng. Quay về thôi, theo ta tu luyện cho tốt, thời gian qua đi ngươi sẽ quên hết mọi chuyện.
Có chút buồn phiền, có chút bất lực, Cửu Âm Thánh Mẫu than thở, cũng không đợi Lục Nga đáp lời, kéo nàng bỏ đi.
- Huyền Phong! Huyền Phong …
Trong động, tiếng kêu gọi không cam lòng truyền đến, mang theo sự đau thương thê thảm, vang vọng hồi lâu không dứt.
Lục Nga đi rồi, mang theo cả không cam và đau thương một đời, quay về đến nơi trước kia nàng đã từng tu luyện. Nơi đó, mọi chuyện đã từng bắt đầu, bây giờ mọi chuyện lại kết thúc, một đời của nàng trong cơn gió bụi, hệt như chiếc lá rơi trong gió, phiêu lãng vào thời gian không gian đã qua.
Lí Trường Xuân cũng đã mệt, nhưng không hề bỏ cuộc, đã tìm cả năm lần, nhưng vẫn cố chấp như cũ. Điều gì khiến Lí Trường Xuân như vậy, cảm giác có lỗi, hay vì điều gì khích lệ, là tự trách chăng. Cái chết của Vô Tâm khiến ngàn vạn ý tưởng của Lí Trường Xuân thành tro, ngay cả cừu hận cũng tạm thời hối tiếc.
Lúc này, điều Lí Trường Xuân một lòng một ý muốn làm, chính là muốn thấy Vô Tâm được chôn cất bình an, sau đó mới có thể báo thù. Nguyện vọng này hoàn toàn không có gì quá đáng, nhưng nơi đây khiến cho cả một nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy cũng không cách nào thực hiện, vì thế Lí Trường Xuân không cam lòng, không chịu khuất phục.
Ngả mình trên vách đá, Lý Trường Xuân thở hổn hển. Thân thể trọng thương chưa có thời gian hồi phục, lúc này lại đi mãi khá lâu, cho dù ý chí của kiên định cũng không thể chịu đựng nổi.
Nghỉ ngơi một lúc, Lí Trường Xuân tự nói với mình như vậy. Sau đó, Lí Trường Xuân ngả người ra, bởi vì ý chí đã buông lỏng, cả thân hình thiếu sự cố gắng của ý chí, mệt mỏi như một chất độc mạnh, dễ dàng đông cứng cả người ông.
Nằm dài trên mặt đất, Lí Trường Xuân mơ mộng, mơ thấy Vô Tâm sống dây, nhưng chỉ là mộng mà thôi, tự ông dĩ nhiên không nhận ra được. Lí Trường Xuân lớn tiếng kêu réo, đáng tiếc Vô Tâm lại không thấy, căn bản không quay đầu lại, một mình từ từ đi vào nơi đen tối, cuối cùng biến mất trong khoảng không gian cuối đường.
Đó là một cơn mộng rất kỳ dị đặc biệt, Lí Trường Xuân phát hiện tự mình dường như đang ở trong một không gian kỳ dị đặc biệt, có thể thấy cảnh trí của một thế giới khác. Vì sao như vậy Lí Trường Xuân cũng không rõ, ngược lại cảnh mộng rất chân thật, cho dù Lí Trường Xuân đã kinh ngạc hô lên tỉnh dậy, dòng suy tư cũng không hề dừng lại.
Đứng lên, Lí Trường Xuân nhìn khắp chung quanh, màn đêm đen tối tuyệt đối không ảnh hưởng đến thị lực, Lí Trường Xuân hiểu bản thân đang ở nơi nào.
Nghĩ lại cơn mộng vừa rồi, Lí Trường Xuân hơi cảm động, không khỏi nhẹ ngâm:
- Vô Tâm, đừng né tránh ta, con đi ra đi, ta mang con tìm một nơi thật đẹp, sau đó sẽ bảo vệ cho con.
Âm thanh rù rì, nghe có phần than thở, nhưng phần trầm buồn lại thấy thật rõ ràng, cho dù trong màn đêm cũng có một chút ánh sáng nhỏ nhoi lấp lánh.
Trong động không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng vọng lúc này cũng đang yếu dần đi. Khi mọi thứ đã không còn, Lí Trường Xuân đau thương thở dài, thất thểu đi thẳng tới trước, hoàn toàn như kẻ mất hồn mất vía, cũng không phân biệt đường đi lối lại, tùy tiện mà đi.
Cứ như vậy, cũng không biết đi bao lâu, mãi đến khi trước mặt không còn đường, Lí Trường Xuân mới đột nhiên tỉnh lại, cẩn thận dò xét bốn phía. Đây là một sơn động không lớn, nhưng lại có chút khác biệt nơi khác, bởi vì ở một góc, Lí Trường Xuân phát hiện ra một hồ lô.
Đây là một cái hồ lô ngọc, trong đêm đen thỉnh thoáng lấp lánh ánh sáng, đúng lúc Lí Trường Xuân phát hiện. Lí Trường Xuân cúi mình muốn nhặt lấy, nhưng hồ lô cổ quái lại dính chặt vào khe đá, cho dù Lí Trường Xuân dùng sức tới mức nào cũng không thể lấy ra được.
Hơi kinh hãi, Lí Trường Xuân cũng bắt đầu thấy có điều không đúng. Với thực lực của mình, cho dù lúc này đang đầy ưu tư đau thương, nhưng muốn lấy hồ lô trong khe đá hẳn phải rất dễ dàng, vì sao lại không thể được?
Đứng ở góc này, Lí Trường Xuân để ý mặt đất xung quanh hồ lô, phát hiện mơ hồ có một hàng chữ, nhưng rất mơ hồ, không thấy được rõ. Vì vậy, Lí Trường Xuân tập trung tinh lực, mang toàn bộ chân nguyên tập trung lên hai mắt, lập tức trong mắt bộc phát những làn sáng màu xanh đen rọi chiếu sáng mặt đất, những dòng chữ rõ ràng in vào trong đầu.
Thật lâu, Lí Trường Xuân ngưng nhìn, vẻ mặt mơ hồ hiện lên chút vui mừng, nhẹ giọng nói:
- Vô Tâm, con coi đi, ta sẽ không để cho Kiếm Vô Trần được yên ổn, ta sẽ khiến hắn phải trả giá đắt.
Nói rồi hai mắt nhắm lại, bất ngờ ở tại nơi đó trị thương.
Trong màn đêm thật khó ước đoán thời gian. Khi Lí Trường Xuân mở to hai mắt, chỉ thấy ánh sáng âm u lóe lên trong mắt, toàn thân tỏ ra quỷ bí vô cùng, khóe miệng mơ hồ hiện ra nét cười âm trầm.
Quay đầu, Lí Trường Xuân liếc nhìn chiếc hồ lô ngọc, tay phải từ từ đưa ra, miệng niệm mấy chữ, chiếc hồ lô ngọc nhanh chóng thu nhỏ lại bay vào trong tay.
Đứng lên, Lí Trường Xuân nắm được chiếc hồ lô ngọc, cười đắc ý nói:
- Có hồ lô trong tay, ta có thiên hạ! Kiếm Vô Trần ngươi hãy chờ đó, ta sẽ khiến ngươi phải đền mạng.
Nói rồi lắc mình ra đi, biến mất ở nơi xa xa.
Ra khỏi cửa động, Lí Trường Xuân phát hiện lúc này đã là ban mai, trong lòng cảm xúc khá nhiều. Ngừng lại một chút, Lí Trường Xuân quay đầu liếc nhìn chỗ cũ, thương cảm nói:
- Vô Tâm, cho dù con có trong đó hay không, con đều phải nhớ nhìn cho kỹ, xem ta báo cừu cho con. Bây giờ ta đi đây, con hãy bảo trọng.
Có chút không nỡ, Lí Trường Xuân chần chừ một lúc, cuối cùng mới bỏ đi.
Đang bay giữa không trung, Lí Trường Xuân nhớ lại trận chiến hôm qua, Huyền Phong môn bị hủy diệt như vậy, hôm nay chỉ còn một mình. Trước đây, Lí Trường Xuân còn đầy lòng tự tin, cho rằng Vô Tâm chắc chắn toàn thắng, ai ngờ Kiếm Vô Trần lại có Hậu Nghệ thần cung, vào đúng thời khắc quan trọng nhất đã bắn ra một tên, hủy diệt mộng ước một đời của Lí Trường Xuân, cũng khiến cho quãng đời còn lại chỉ toàn đau thương.
Vì thế, Lí Trường Xuân lòng đầy giận dữ, rất muốn tìm đến Kiếm Vô Trần để tự mình ra tay giết chết hắn, nhưng trong lòng Lí Trường Xuân hiểu rõ, chuyện đó nghĩ còn được, nhưng muốn làm thì chính mình cần phải thận trọng, bởi vì tu vi hai bên cách biệt khá lớn, không thể dễ dàng có thể san bằng được.
Lúc này, Lí Trường Xuân vừa suy nghĩ kế sách trả thù, vừa theo đường cũ bay về, bởi vì Lí Trường Xuân đột nhiên nghĩ ra, chính mình còn có một người có thể lợi dụng giúp đỡ, chính là Liễu Tinh Hồn. Chỉ cần tìm được Liễu Tinh Hồn, đến lúc đó chuyện báo cừu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng Liễu Tinh Hồn lúc này ở nơi đâu, bắt đầu hạ thủ từ đâu, điểm này không dễ dàng chút nào. Tuy Lí Trường Xuân biết được nhược điểm của Liễu Tinh Hồn, có thể khống chế tâm thần Liễu Tinh Hồn, nhưng chuyện tìm người lại là một kỹ thuật khác.
Nửa giờ sau, Lí Trường Xuân đến vùng Hoàng Hà, ánh mắt nhìn về phương hướng Thái Huyền sơn, trong lòng đột nhiên nhớ đến liếc nhìn dấu tích Thiên Kiếm viện. Một ý nghĩ bất ngờ lóe lên, nhưng Lí Trường Xuân không hề do dự, xoay người bay thẳng về phía Thái Huyền sơn, không lâu đã đến địa phương đã rất quen thuộc.
Dừng lại giữa không trung, Lí Trường Xuân liếc nhìn bốn phía, khuôn mặt già nua mờ hiện mấy phần mất mát, nơi trước kia thật phồn hoa, mà nay lại bị tàn phá khủng khiếp, huy hoàng đã biến mất.
- Nha đầu, theo như ngươi nói, ngươi không thấy được người đó là ai, vì thế người đó rất nhiều khả năng chính là nhân vật vốn ẩn thân bên trong. Nếu như suy đoán này đúng, mọi chuyện nơi đây đáng để tìm hiểu rồi.
Lí Trường Xuân đồng ý:
- Lời tiền bối không sai, nơi này có nhiều huyệt động giao nhau, tuyệt đối không phải đơn giản do thiên nhiên tạo nên, vãn bối nghĩ nhất định có ẩn chứa điều gì. Bây giờ Huyền Phong bị người cướp mất, chúng ta hẳn phải tìm cho ra người đó, tuyệt đối không để cho hắn ta làm hại đến thi thể của Huyền Phong.
Lục Nga nóng nảy nói:
- Sư tổ, chúng ta phải làm thế nào?
Cửu Âm Thánh Mẫu quát lên:
- Bình tĩnh lại, bây giờ chúng ta tự nhiên phải tìm ra người đó. Nhưng nơi đây có vẻ quỷ dị, cảm giác như là một vùng sương mù, hàm chứa những hung hiểm chưa biết bên trong. Để an toàn, hai người các ngươi đi một hướng để có thể chiếu cố cho nhau, ta hành động một mình, cố gắng duy trì khoảng cách không quá xa, tránh sau này có gì bất trắc.
Lí Trường Xuân lắc đầu nói:
- Ý tốt của tiền bối vãn bối xin ghi nhận, vãn bối nghĩ nơi này rất phức tạp, hay là chia làm ba đường cho tốt, thế mới mở rộng phạm vi tìm kiếm được.
Cửu Âm Thánh Mẫu hừ lạnh một tiếng, quát lên:
- Đừng có tự tung tự tác, ta không nghĩ đồ tôn của ta có gì sai lầm. Nếu như ngươi cho mình là cao thủ, thế thì chúng ta đường ai nấy đi.
Nói rồi hình bóng lóe lên bỏ đi, mang theo Lục Nga biến mất trong vùng mờ mịt.
Lí Trường Xuân mở miệng muốn giải thích điều gì, nhưng thấy người đã đi mất, chỉ còn cách cười khổ một tiếng, ánh mắt lưu ý khắp chung quanh, tùy tiện chọn một phương hướng để từ từ tìm kiếm tung tích của Vô Tâm.
Lí Trường Xuân vừa đi, Cửu Âm Thánh Mẫu và Lục Nga liền đột nhiên hiện ra, theo sau Lí Trường Xuân xa xa. Cứ như vậy ba người một trước hai sau đi vào huyệt động, chẳng mấy chốc đã hết cả nửa ngày.
Dừng lại, Cửu Âm Thánh Mẫu nói với Lục Nga:
- Nha đầu, ngươi cũng thấy rồi, hắn không phải là người đoạt lấy Huyền Phong, ta nghĩ có khả năng rất lớn là người khác.
Lục Nga thất vọng nói:
- Người khác vì sao lại muốn đoạt lấy Huyền Phong, chàng đã như vậy rồi, sao còn có người nào đi tranh đoạt?
Cửu Âm Thánh Mẫu mơ hồ đáp:
- Ta cũng không rõ, hay là chúng ta tìm kiếm cẩn thận một lượt, nếu như có thể tìm được thì tốt, nhưng nếu không tìm được, ngươi cũng phải theo ta về lại Nhạn Đãng sơn, biết chưa?
Lục Nga lộ vẻ khó khăn, nhỏ giọng nói:
- Sư tổ, tìm được rồi con sẽ theo người quay về, nếu tìm không được, con muốn ở lại nơi đây, cũng nhất định tìm thấy được chàng mới ra đi.
Cửu Âm Thánh Mẫu quát lên:
- Nói bậy, ngươi hôm nay dù có cứng đầu không đi cũng không phải do ngươi muốn mà được. Ta cho ngươi một cơ hội, chúng ta thật sự có duyên sẽ được, nếu như không duyên ngươi phải theo ta quay về, từ đây tuyệt tích giang hồ.
- Sư tổ …
Lục Nga còn muốn cầu xin, nhưng Cửu Âm Thánh Mẫu lại hừ lạnh một tiếng, cắt đứt lời của nàng, nắm lấy tay nàng đi vào trong động.
Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt đã hết một giờ, Cửu Âm Thánh Mẫu và Lục Nga đều không thấy được gì, tâm tình hai người hơi nặng nề. Sơn động này quỷ dị khó dò, thật sự là một mê cung, hai đi vòng vèo, mấy lượt qua lại chỗ cũ cũng không dám khẳng định tìm được thấy điều gì.
Thấy vậy, Cửu Âm Thánh Mẫu lắc đầu nói:
- Nha đầu, ngươi còn gì muốn nói nữa?
Lục Nga không nói, cuối đầu trầm lặng, khóc lóc thương tâm.
- Nha đầu, nếu ta không niệm tình ngươi đang mang thai, ta đã sớm giáo huấn ngươi rồi. Bây giờ tìm kiếm cũng nhiều, ngươi phải từ bỏ thôi. Ngươi và hắn nếu như quả thật hữu duyên, hắn cũng không chết rồi, đây thật sự là nghiệp chướng. Quay về thôi, theo ta tu luyện cho tốt, thời gian qua đi ngươi sẽ quên hết mọi chuyện.
Có chút buồn phiền, có chút bất lực, Cửu Âm Thánh Mẫu than thở, cũng không đợi Lục Nga đáp lời, kéo nàng bỏ đi.
- Huyền Phong! Huyền Phong …
Trong động, tiếng kêu gọi không cam lòng truyền đến, mang theo sự đau thương thê thảm, vang vọng hồi lâu không dứt.
Lục Nga đi rồi, mang theo cả không cam và đau thương một đời, quay về đến nơi trước kia nàng đã từng tu luyện. Nơi đó, mọi chuyện đã từng bắt đầu, bây giờ mọi chuyện lại kết thúc, một đời của nàng trong cơn gió bụi, hệt như chiếc lá rơi trong gió, phiêu lãng vào thời gian không gian đã qua.
Lí Trường Xuân cũng đã mệt, nhưng không hề bỏ cuộc, đã tìm cả năm lần, nhưng vẫn cố chấp như cũ. Điều gì khiến Lí Trường Xuân như vậy, cảm giác có lỗi, hay vì điều gì khích lệ, là tự trách chăng. Cái chết của Vô Tâm khiến ngàn vạn ý tưởng của Lí Trường Xuân thành tro, ngay cả cừu hận cũng tạm thời hối tiếc.
Lúc này, điều Lí Trường Xuân một lòng một ý muốn làm, chính là muốn thấy Vô Tâm được chôn cất bình an, sau đó mới có thể báo thù. Nguyện vọng này hoàn toàn không có gì quá đáng, nhưng nơi đây khiến cho cả một nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy cũng không cách nào thực hiện, vì thế Lí Trường Xuân không cam lòng, không chịu khuất phục.
Ngả mình trên vách đá, Lý Trường Xuân thở hổn hển. Thân thể trọng thương chưa có thời gian hồi phục, lúc này lại đi mãi khá lâu, cho dù ý chí của kiên định cũng không thể chịu đựng nổi.
Nghỉ ngơi một lúc, Lí Trường Xuân tự nói với mình như vậy. Sau đó, Lí Trường Xuân ngả người ra, bởi vì ý chí đã buông lỏng, cả thân hình thiếu sự cố gắng của ý chí, mệt mỏi như một chất độc mạnh, dễ dàng đông cứng cả người ông.
Nằm dài trên mặt đất, Lí Trường Xuân mơ mộng, mơ thấy Vô Tâm sống dây, nhưng chỉ là mộng mà thôi, tự ông dĩ nhiên không nhận ra được. Lí Trường Xuân lớn tiếng kêu réo, đáng tiếc Vô Tâm lại không thấy, căn bản không quay đầu lại, một mình từ từ đi vào nơi đen tối, cuối cùng biến mất trong khoảng không gian cuối đường.
Đó là một cơn mộng rất kỳ dị đặc biệt, Lí Trường Xuân phát hiện tự mình dường như đang ở trong một không gian kỳ dị đặc biệt, có thể thấy cảnh trí của một thế giới khác. Vì sao như vậy Lí Trường Xuân cũng không rõ, ngược lại cảnh mộng rất chân thật, cho dù Lí Trường Xuân đã kinh ngạc hô lên tỉnh dậy, dòng suy tư cũng không hề dừng lại.
Đứng lên, Lí Trường Xuân nhìn khắp chung quanh, màn đêm đen tối tuyệt đối không ảnh hưởng đến thị lực, Lí Trường Xuân hiểu bản thân đang ở nơi nào.
Nghĩ lại cơn mộng vừa rồi, Lí Trường Xuân hơi cảm động, không khỏi nhẹ ngâm:
- Vô Tâm, đừng né tránh ta, con đi ra đi, ta mang con tìm một nơi thật đẹp, sau đó sẽ bảo vệ cho con.
Âm thanh rù rì, nghe có phần than thở, nhưng phần trầm buồn lại thấy thật rõ ràng, cho dù trong màn đêm cũng có một chút ánh sáng nhỏ nhoi lấp lánh.
Trong động không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng vọng lúc này cũng đang yếu dần đi. Khi mọi thứ đã không còn, Lí Trường Xuân đau thương thở dài, thất thểu đi thẳng tới trước, hoàn toàn như kẻ mất hồn mất vía, cũng không phân biệt đường đi lối lại, tùy tiện mà đi.
Cứ như vậy, cũng không biết đi bao lâu, mãi đến khi trước mặt không còn đường, Lí Trường Xuân mới đột nhiên tỉnh lại, cẩn thận dò xét bốn phía. Đây là một sơn động không lớn, nhưng lại có chút khác biệt nơi khác, bởi vì ở một góc, Lí Trường Xuân phát hiện ra một hồ lô.
Đây là một cái hồ lô ngọc, trong đêm đen thỉnh thoáng lấp lánh ánh sáng, đúng lúc Lí Trường Xuân phát hiện. Lí Trường Xuân cúi mình muốn nhặt lấy, nhưng hồ lô cổ quái lại dính chặt vào khe đá, cho dù Lí Trường Xuân dùng sức tới mức nào cũng không thể lấy ra được.
Hơi kinh hãi, Lí Trường Xuân cũng bắt đầu thấy có điều không đúng. Với thực lực của mình, cho dù lúc này đang đầy ưu tư đau thương, nhưng muốn lấy hồ lô trong khe đá hẳn phải rất dễ dàng, vì sao lại không thể được?
Đứng ở góc này, Lí Trường Xuân để ý mặt đất xung quanh hồ lô, phát hiện mơ hồ có một hàng chữ, nhưng rất mơ hồ, không thấy được rõ. Vì vậy, Lí Trường Xuân tập trung tinh lực, mang toàn bộ chân nguyên tập trung lên hai mắt, lập tức trong mắt bộc phát những làn sáng màu xanh đen rọi chiếu sáng mặt đất, những dòng chữ rõ ràng in vào trong đầu.
Thật lâu, Lí Trường Xuân ngưng nhìn, vẻ mặt mơ hồ hiện lên chút vui mừng, nhẹ giọng nói:
- Vô Tâm, con coi đi, ta sẽ không để cho Kiếm Vô Trần được yên ổn, ta sẽ khiến hắn phải trả giá đắt.
Nói rồi hai mắt nhắm lại, bất ngờ ở tại nơi đó trị thương.
Trong màn đêm thật khó ước đoán thời gian. Khi Lí Trường Xuân mở to hai mắt, chỉ thấy ánh sáng âm u lóe lên trong mắt, toàn thân tỏ ra quỷ bí vô cùng, khóe miệng mơ hồ hiện ra nét cười âm trầm.
Quay đầu, Lí Trường Xuân liếc nhìn chiếc hồ lô ngọc, tay phải từ từ đưa ra, miệng niệm mấy chữ, chiếc hồ lô ngọc nhanh chóng thu nhỏ lại bay vào trong tay.
Đứng lên, Lí Trường Xuân nắm được chiếc hồ lô ngọc, cười đắc ý nói:
- Có hồ lô trong tay, ta có thiên hạ! Kiếm Vô Trần ngươi hãy chờ đó, ta sẽ khiến ngươi phải đền mạng.
Nói rồi lắc mình ra đi, biến mất ở nơi xa xa.
Ra khỏi cửa động, Lí Trường Xuân phát hiện lúc này đã là ban mai, trong lòng cảm xúc khá nhiều. Ngừng lại một chút, Lí Trường Xuân quay đầu liếc nhìn chỗ cũ, thương cảm nói:
- Vô Tâm, cho dù con có trong đó hay không, con đều phải nhớ nhìn cho kỹ, xem ta báo cừu cho con. Bây giờ ta đi đây, con hãy bảo trọng.
Có chút không nỡ, Lí Trường Xuân chần chừ một lúc, cuối cùng mới bỏ đi.
Đang bay giữa không trung, Lí Trường Xuân nhớ lại trận chiến hôm qua, Huyền Phong môn bị hủy diệt như vậy, hôm nay chỉ còn một mình. Trước đây, Lí Trường Xuân còn đầy lòng tự tin, cho rằng Vô Tâm chắc chắn toàn thắng, ai ngờ Kiếm Vô Trần lại có Hậu Nghệ thần cung, vào đúng thời khắc quan trọng nhất đã bắn ra một tên, hủy diệt mộng ước một đời của Lí Trường Xuân, cũng khiến cho quãng đời còn lại chỉ toàn đau thương.
Vì thế, Lí Trường Xuân lòng đầy giận dữ, rất muốn tìm đến Kiếm Vô Trần để tự mình ra tay giết chết hắn, nhưng trong lòng Lí Trường Xuân hiểu rõ, chuyện đó nghĩ còn được, nhưng muốn làm thì chính mình cần phải thận trọng, bởi vì tu vi hai bên cách biệt khá lớn, không thể dễ dàng có thể san bằng được.
Lúc này, Lí Trường Xuân vừa suy nghĩ kế sách trả thù, vừa theo đường cũ bay về, bởi vì Lí Trường Xuân đột nhiên nghĩ ra, chính mình còn có một người có thể lợi dụng giúp đỡ, chính là Liễu Tinh Hồn. Chỉ cần tìm được Liễu Tinh Hồn, đến lúc đó chuyện báo cừu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng Liễu Tinh Hồn lúc này ở nơi đâu, bắt đầu hạ thủ từ đâu, điểm này không dễ dàng chút nào. Tuy Lí Trường Xuân biết được nhược điểm của Liễu Tinh Hồn, có thể khống chế tâm thần Liễu Tinh Hồn, nhưng chuyện tìm người lại là một kỹ thuật khác.
Nửa giờ sau, Lí Trường Xuân đến vùng Hoàng Hà, ánh mắt nhìn về phương hướng Thái Huyền sơn, trong lòng đột nhiên nhớ đến liếc nhìn dấu tích Thiên Kiếm viện. Một ý nghĩ bất ngờ lóe lên, nhưng Lí Trường Xuân không hề do dự, xoay người bay thẳng về phía Thái Huyền sơn, không lâu đã đến địa phương đã rất quen thuộc.
Dừng lại giữa không trung, Lí Trường Xuân liếc nhìn bốn phía, khuôn mặt già nua mờ hiện mấy phần mất mát, nơi trước kia thật phồn hoa, mà nay lại bị tàn phá khủng khiếp, huy hoàng đã biến mất.
/1109
|