Giới Thiện hơi kinh ngạc, vừa kháng cự lại luồng kình lực đó, vừa biến chuyển thân pháp, nhanh chóng quay lại cửa động lần nữa, đưa mắt nhìn tình hình bên trong. Lần này, trong động yên tĩnh lặng lẽ, cũng không có kình phong thổi ra. Giới Thiện quan sát thật lâu, không thấy chút di động nào mới rẽ bụi cây trên vách đá, thân thể nhẹ nhàng tiến qua cửa động khoảng sáu thước đó. Đi dọc theo đường vào động, khi đã vượt qua cự li khoảng mười trượng, Giới Thiện đến một huyệt động khá lớn, liền phát hiện một người quen thuộc ở đó. Chính là Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải của Nho viên. Lúc này, Đan Thanh kiếm hiệp đang nằm yên lặng trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch mờ hiện một tia khí đen, ông hẳn đang hôn mê bất tỉnh, trên mặt đất bên cạnh có một dòng máu đen, ngoài ra không còn gì khác. Giới Thiện thấy vậy kêu lên một tiếng kinh ngạc, vội vàng bay đến bên cạnh, xem xét thương thế của ông. Giới Thiện nhanh chóng có kết luận. Đan Thanh kiếm hiệp trước mắt tính mệnh rất nguy hiểm, sở dĩ còn chưa chết bởi vì trong người ông có một loại kịch độc kỳ quái, đang duy trì tính mệnh của ông, nhưng cũng đang nuốt lấy tính mệnh đó. Chuyện này nói ra có chút mâu thuẫn, nhưng tình huống thực tế như thế nào, Giới Thiện cũng không hiểu rõ lắm, ông ta không biết vì sao thành ra như vậy. Nghĩ đến ngày trước Đan Thanh kiếm hiệp ở chung với sư phụ Pháp Quả đại sư, Giới Thiện quyết định bằng mọi cách phải cứu tỉnh ông lại, sau đó mới hỏi đến chuyện lúc trước. Nhưng đúng lúc này, Giới Thiện đột nhiên đứng lên, sau đó xoay người, cảnh giác nhìn ra phía trước. Ở đó, một hình bóng đen tuyền đang đứng yên bất động hệt như một u linh, ngoại trừ cặp mắt ánh lên mà u lan thỉnh thoảng lóe lên ra, không hề thấy có chút xao động nào của sanh mệnh. Đó chính là một tử linh, Giới Thiên trong lòng nghĩ như thế. Đối với cuộc gặp gỡ trước mắt, trong lòng hắn mơ hồ có chút không ổn, nhưng như thế nào, hắn cũng không biết được. Nén lại sự hoảng sợ, Giới Thiện trầm giọng nói: - Ngươi là ai, vì sao xuất hiện ở đây, người trên mặt đất này có phải do ngươi đánh bị thương không? Bóng đen không hề đáp lại, chỉ có ánh mắt hơi hơi lóe lên vài lần, mơ hồ trong đó thể hiện một vẻ phức tạp, đáng tiếc Giới Thiện không nắm được. - Vì sao không nói gì cả, không dám đáp lại hay là không muốn đáp lại? Một lần không được, Giới Thiện liền hỏi thêm lần nữa. Rõ ràng hắn không có được đáp án sẽ không chịu thua. Bóng đen nhìn hắn, ánh mắt màu u lan ngẫu nhiên lóe lên ánh tím, đáng tiếc vô cùng ngắn ngủi, nếu không lưu ý sẽ không cách nào thấy được. Giới Thiện lưu ý rồi, nhưng hắn không hiểu được ảo diệu bên trong. Hắn cho là một loại pháp quyết quỷ bí của bóng đen nên cũng không nghĩ quá nhiều. Giữa sơn động, bóng đen và Giới Thiện đứng cách nhau khoảng hai trượng, lạnh lùng nhìn nhau, ai cũng không chút sút kém. Bóng đen rất quái dị, Giới Thiện hỏi han kiểu nào, hắn đều như một kẻ khờ, không nói một câu. Đồng thời bóng đen cũng không chịu bỏ đi, cứ lạnh nhạt đứng yên bất động, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng có một chút biến hóa. Giới Thiện không còn cách nào, khi đã hỏi han khá lâu, cuối cùng đành phải bỏ qua, tiếp tục quay về bên cạnh Đan Thanh kiếm hiệp, đưa tay phải áp vào ngực của ông, chầm chậm truyền vào một luồng sức mạnh bình hòa, bắt đầu việc trị thương cho ông. Tròng mắt bóng đen chuyển động một lượt, ánh mắt nhìn vào người Đan Thanh kiếm hiệp, tiếp tục âm thầm nhìn ngắm như vậy. Ở khoảng cách hai trượng, bước tới đến liền, nhưng bóng đen không chút động đậy, chỉ có ánh mắt hắn hơi di chuyển, tần suất xuất hiện ánh tím từ từ tăng lên. Thời gian trong trầm lặng lướt trôi, cũng không biết đã bao lâu rồi, Đan Thanh kiếm hiệp trên mặt đất mới động đậy, sau khi được chân lực Phật môn của Giới Thiện hỗ trợ, khí đen trên khuôn mặt ông dần dần mất đi, cuối cùng mở to hai mắt. Bên cạnh, vẻ mặt Giới Thiện trắng toát. Để cứu tỉnh Đan Thanh kiếm hiệp, hắn có thể nói là đã toàn lực liều mạng, đánh cuộc bằng tu vi toàn thân của hắn. Nếu như hắn kéo dài thêm một lúc, một khi chân nguyên hắn đã hao hết, không những cứu không được Đan Thanh kiếm hiệp mà bản thân hắn cũng trọng thương. May mắn, cho là vận khí cũng không sai mấy, Đan Thanh kiếm hiệp đã tỉnh lại kịp, hắn toàn thân nhẹ nhõm, lập tức ngồi trên mặt đất. Ánh mắt không thần nhìn chằm chằm vào bên cạnh, một lúc sau Đan Thanh kiếm hiệp mới nhìn rõ được hình dạng của Giới Thiện, âm thanh yếu ớt đầy kinh ngạc nói: - Là ngươi à, ngươi làm sao ở nơi đây, ngươi đã cứu ta tỉnh lại chăng? Giới Thiện vẻ mặt hơi mừng, gật đầu nói: - Chính là tiểu bối, trên đường vô ý qua đây, phát hiện được chút dị thường bên dưới, vì thế mới đến nhìn qua, không ngờ lại gặp tiền bối … Thanh âm đột nhiên dừng lại, Giới Thiện đột nhiên quay đầu nhìn lại bóng đen đó, liền phát hiện ánh mắt cổ quái của hắn đang nhìn Đan Thanh kiếm hiệp. Chớp mắt đó thật dài, không những Giới Thiện phát hiện được, mà Đan Thanh kiếm hiệp cũng thấy, vì thế ông đưa mắt nhìn bóng đen. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hội tụ lại, đáng tiếc gần như trong sát na, bóng đen liền lóa lên biến mất. Giới Thiện hơi hoảng, mở miệng nói: - Chậm đã, đừng đi, ngươi thật ra là ai, vì sao … Đan Thanh kiếm hiệp thở dài nói: - Thôi, hãy để hắn đi. Ngươi có biết thân phận của hắn cũng chỉ có thể thương cảm thêm thôi. Giới Thiện hơi lặng đi, quay đầu nhìn lại Đan Thanh kiếm hiệp, thấy vẻ mặt ông đầy thê lương, còn có một chút bi thương không nói được, dường như sự đau khổ đang ăn mòn lấy ông. - Tiền bối biết được người này chăng? Đan Thanh kiếm hiệp cười cười, vẻ mặt đau thương nhìn lại Giới Thiện lòng đang nặng nề, không khỏi thở dài. Đan Thanh kiếm hiệp nhẹ giọng đáp: - Đỡ ta dậy, ta mang ngươi đến một nơi. Giới Thiện nghe vậy đứng dậy, hai tay đỡ thân thể ông, cất tiếng hỏi: - Tiền bối muốn đưa vãn bối đi đâu? Đan Thanh kiếm hiệp liếc quanh, đưa tay chỉ vào một góc u ám, nhỏ giọng đáp: - Phía đó có một cái động, rất sâu, chúng ta cần đến nơi đó. Giới Thiện dạ nhỏ, đỡ ông từ từ tiến tới, miệng hỏi han: - Tiền bối, thương tích của tiền bối bởi đâu vậy? Sư phụ vãn bối hiện giờ như thế nào rồi? Đan Thanh kiếm hiệp đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, sau đó tiếp tục tiến tới, giọng đau thương đáp: - Pháp Quả đại sư hẳn đã viên tịch, sư huynh ta cũng mất rồi. Chỉ còn ta nhờ có vận khí tốt, gặp được một cố nhân mới có thể chạy thoát, đáng tiếc cố nhân đó lại … ôi … Giới Thiện nghe vậy thân thể run lên, hầu như quỵ xuống, miệng đau thương lên tiếng: - Sư phụ … Vì sao lại như vậy, vì sao đây? Tiền bối cho vãn bối biết đi, sư phụ chết trong tay ai? Đan Thanh kiếm hiệp không hề khuyên bảo hắn, bởi có những chuyện nếu không đau thương cũng không cách nào bình thường lại, bởi vì khi cần phải phát tiết, cũng không nên cố nhịn. - Sớm hôm đó, sư phụ ngươi sau khi sai các ngươi đi rồi, chúng ta liền gặp phải Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực. Trận chiến đó, thật là bi tráng thảm liệt, đáng tiếc thực lực cách biệt quá xa, cuối cùng chúng ta không thể làm gì, vì thế chỉ còn cách … Giới Thiện quát lớn một tiếng, đau thương phẫn hận ngắt lời: - Hắc Sát Hổ Vương, Giới Thiện ta cả đời này sẽ không quên chuyện ngươi làm! Đan Thanh kiếm hiệp than thở: - Không nên như vậy, Phật đã nói bụi trần không nhiễm, sư phụ ngươi nếu biết ngươi bị cừu hận nhấn chìm như vậy, hẳn ông sẽ thất vọng lắm. Giới Thiện đau buồn lắc đầu, thương tang cất tiếng: - Những vinh hoa rực rỡ trước đây, dĩ nhiên đã qua đi, cừu hận hôm nay, khó mà quên được.Thuộc tính con người của lòng Phật cũng như thế, yêu hận tình cừu, bất quá cũng là hư ảo. Đó chính là một loại ma luyện, luôn bầu bạn với vãn bối. Đan Thanh kiếm hiệp kinh ngạc nhìn hắn, nói với giọng đầy cảm xúc: - Giới Thiện, ngươi đã thay đổi rồi, trở nên rất thâm thúy khiến người ta nhìn không ra được. Giới Thiện điềm nhiên cười cười, nhẹ nhàng đáp lại: - Thế gian luôn thay đổi, luân hồi mãi chuyển biến, vãn bối đã mang thân vào trong đó, không biến đổi cũng khó. Được rồi, đã đến nơi rồi, tiền bối bây giờ đi thế nào đây? Đan Thanh kiếm hiệp liếc mắt trước mặt, chỉ về cửa động bên trái nói: - Ngã ba đầu tiên phải đi về phía bên trái. Giới Thiện nâng đỡ ông, vừa tiến lên vừa hỏi: - Ý của tiền bối là gì, chúng ta phải đi qua rất nhiều ngã ba chăng? Đan Thanh kiếm hiệp trả lời: - Đúng thế, ta nhớ cần phải vượt qua chín lần, cái đầu tiên bên trái, tiếp theo bên phải, sau đó ba lần rẽ trái, ba lần rẽ phải, cuối cùng mới chọn đường giữa. Giới Thiện kinh ngạc nói: - Nói như thế, trong núi này rất nhiều huyệt động, nếu không thận trọng có thể rơi vào mê lộ ngay. Đan Thanh kiếm hiệp than thở: - Đúng thế, nơi này hơi cổ quái, ta cũng không rõ lắm. Giới Thiện nghe vậy cũng không nói thêm, thời gian sau đó hai người cứ im im lặng lặng tiến lên, nhanh chóng đến giữa một sơn động to lớn. Nhìn vào ba cửa động trước mặt, Giới Thiện hỏi: - Tiền bối chắc chắn là ở giữa chứ? Đan Thanh kiếm hiệp chần chừ một lát, gật đầu nói: - Hẳn là nơi đây, chúng ta tiến lên thôi. Giới Thiện đỡ lấy người ông, cả hai từ từ tiến đến, không lâu đã xuyên qua cửa động đến giữa một sơn động rộng đến vài trượng. Liếc nhìn xung quanh, Đan Thanh kiếm hiệp hơi kích động nói: - Đúng, chính là nơi đây, trong đây có một cái hồ nước to khoảng ba thước. Trong khi ông nói liền chỉ vào một góc tường, thúc giục Giới Thiện đỡ ông qua đó. Nhìn ngắm hồ nước trên mặt đất, Giới Thiện hơi kinh ngạc. Đó là một ao nước to khoảng ba thước, bên trong là một chất dịch đen như mực, một loại thực vật toàn thân trắng toát sinh trưởng trong đó, lộ ra một cọng hoa và bảy cái lá, phía trên còn vết đã bị cắt đi một đoạn. Đây là vật gì, vì sao lại sinh trưởng ở đây? Giới Thiện cũng không hiểu rõ, vì thế hắn quay sang nhìn Đan Thanh kiếm hiệp, lại thấy ông đang nhìn vào vách đá kế bên. Vách này trên mặt có khắc hình ảnh, không ngờ lại chính là loại thực vật trong hồ, nhưng trên đầu có một quả như hình hoa mai, đáng tiếc không có thể hiện rõ màu sắc. - Tiền bối, người mang vãn bối đến đây chính là muốn cho nhìn thấy thứ này chăng? Giới Thiện nhẹ nhàng cất tiếng hỏi. Đan Thanh kiếm hiệp thôi không nhìn nữa, cúi đầu nhìn vào hồ nước, cảm thán lên tiếng: - Có lẽ như ngươi đã nói, mọi thứ nơi đây chỉ có kỳ lạ thôi. Nhưng đối với ta, cả đời này không cách nào quên đi được. Lúc trước ta đã từng nói qua, ta có thể sống sót nhờ gặp được một cố nhân, để cứu ta chính hắn lại rơi vào tuyệt cảnh, cuối cùng nhờ trời bảo hộ, hắn cũng sống sót, nhưng lúc đó hắn đã trọng thương, khi tìm được ta thì đã không còn sức cứu ta nữa rồi, liền mang ta đến nơi đây. Giới Thiện hơi không hiểu lên tiếng: - Tiền bối, nếu như cố nhân của người mang người đến nơi đây, thế người đó hiện giờ ở đâu? Còn tiền bối, khi vãn bối gặp người thì người đã hôn mê, trên mặt có khí đen mờ hiện, hiển nhiên đang trúng phải kịch độc, thế sao lại như vậy? Đan Thanh kiếm hiệp nhỏ giọng nói: - Chính là nơi rất yên tĩnh này. Lúc người đó mang ta đến đây, chỉ muốn tìm một nơi không có người, bầu bạn với ta trước khi chết, không bị người khác quấy nhiễu. Nhưng ai ngờ, hắn phát hiện được sơn động này, thấy được cây lạ này, vì thế người đó nghĩ ra một biện pháp, dùng thân mình thử độc để kích thích tiềm năng bản thân.
/1109
|