Tình hình có chút quái lạ nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì cũng không có gì quá khó hiểu. Dù sao, lão cũng chính là người sở hữu Phệ Tâm kiếm và pháp quyết lão tu luyện và Phệ Tâm kiếm có liên lạc rất mật thiết. Ngưng Hương chuyển sang ngắm Giang Nam tài tử đang nằm dưới mặt đất, ánh mắt âm lạnh biến ảo không chừng. Lúc này, nàng đúng là có chút do dự, nhưng chỉ trầm ngâm một lát, ánh mắt nàng liền trở nên lạnh lùng, mặt rạng rỡ nụ cười, nhẹ nhàng dừng bên Giang Nam tài tử, ân cần thăm hỏi: - Thế nào, thương thế như thế nào, có khẩn cấp không? Giang Nam tài tử mặt mày méo mó, đau khổ liếc nhìn nàng, thấp giọng nói: - Thương thế rất nặng, có lẽ cần không dưới nửa tháng để khôi phục Ngưng Hương thở nhẹ một tiếng, có chút quái lạ nói: - Nếu vậy thì việc tìm nơi cho ngươi điều trị thương thế là việc quan trọng trước mắt phải không? Giang Nam tài tử khổ sở nói: - Đúng vậy, lúc này mà không tìm được nơi an tĩnh tu dưỡng, sợ là … Giang Nam tài tử nhìn nhìn nàng với vẻ thương cảm, muốn tiếp tục thuyết phục nàng thêm nữa, nhưng lại nhận thấy trong ánh mắt Ngưng Hương có che dấu điều gì đó. Biến sắc, Giang Nam tài tử kinh hãi giương mắt nhìn Ngưng Hương, giọng nói có chút kinh hãi: - Ngươi muốn … Không có chờ dứt câu, Ngưng Hương cướp lời, lạnh nhạt nói: - Đúng vậy, ta đang suy nghĩ địa phương nào thích hợp nhất cho ngươi tĩnh tâm chữa thương. Kỳ thật nơi này cũng không sai, cách xa trần thế, không có người khác quấy rầy, ngươi có thế an tĩnh yên lặng nghỉ ngơi rất tốt đó. Giang Nam tài tử hai mắt tóe lửa giận, quát: - Ngưng Hương, tâm địa ngươi thật là tàn nhẫn! Quen biết lâu nay, ta đã bị ngươi lợi dụng để làm cho ngươi không ít chuyện.Thế mà bây giờ ngươi muốn giết ta diệt khẩu, như thế không quá tàn nhẫn lắm sao? Nếu là vì Phệ Tâm kiếm, ngươi nên biết ta là sẽ không đồng ý đâu. Như vậy, ngươi tùy tiện giết ta, thì cũng không lấy được nó đâu. Bởi vì một khi kiếm đã nhận chủ, thì sẽ không chịu sự khống chế của người khác. Ngưng Hương cười lạnh nhạt, không chút giận dữ mà ngược lại còn nói rất nhã nhặn: - Kỳ thật, ta cũng không đành lòng giết ngươi. Nhưng hình dạng ngươi thế này làm người ta đau lòng, ta cũng chỉ muốn giúp ngươi giải thoát thôi. Cho nên về Phệ Tâm kiếm, thật ra ta hoàn toàn không để ý, bởi vì nó ở trong tay ngươi hay trong tay ta thật ra thì cũng không có gì khác nhau, đều chỉ dùng để đi giết người. Mà rõ ràng ngươi đã bị thương nặng như vậy, lại còn muốn ngươi đi giết người, thì thật là không thích hợp. Cho nên ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt đi. Giang Nam tài tử nghe vậy giận dữ quát: - Âm độc thay cho đàn bà. Té ra từ ban đầu ngươi đã muốn đả phá ta để chiếm lấy Phệ Tâm kiếm. Đáng tiếc là ngươi nóng vội quá, chưa lấy được Phệ Tâm kiếm quyết đã vội lộ ra đuôi chồn ra. Vậy ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc chiếm được nó chân chánh. Ngưng Hương không chút kinh hoàng, khẽ cười nói: - Ý của ngươi ta thừa hiểu. Đáng tiếc ngươi cả đời bác học đa tài, nhưng về phương diện này thật là không bằng ta. Phệ Tâm kiếm quyết là cái gì? Bất quá chỉ là một loại pháp quyết để tăng thêm tu vi cho người sử dụng kiếm mà thôi. Muốn chân chính chiếm hữu được kiếm này, thật ra hoàn toàn không cần có được kiếm quyết, chỉ cần có tâm địa tàn nhẫn hơn ngươi là đủ rồi. Phệ Tâm kiếm là binh khí chí độc, nếu tâm địa không đủ ác độc, hành động không đủ tàn nhẫn thì không thể chiếm được. Ngươi là người âm hiểm lại biết cách che dấu sự thông minh của mình, nhưng ngươi còn thiếu một chút tàn nhẫn, nên ngươi hoàn toàn không phải là người thừa kế tốt nhất của kiếm này. Giang Nam tài tử giật mình, ánh mắt lộ vẻ mê man, suy tưởng rất cẩn thận chuyện này, nhanh chóng rút ra kết luận nhưng không cảm thấy hài lòng. Bởi vì Giang Nam tài tử phát hiện thấy lời của Ngưng Hương rất có đạo lý. Nghĩ lại chuyện cũ, Giang Nam tài tử thật ra không phải là người mười phần tà ác, hắn cả đời bác học, tinh thông rất nhiều chuyện. Khi tu luyện Phệ Tâm kiếm, Giang Nam tài tử đã tính đến việc phòng ngừa không để thâm nhập vào toàn bộ. Sau đó, khi cùng Hồng Vân Thái Tử giao chiến, gặp tình huống vạn bất đắc dĩ, lão mới bị ép thi triển Phệ Tâm kiếm quyết, nên tính cách đã thay đổi thật nhiều. Vì vậy trên người lão khí âm lạnh tà ác không kém nhưng lòng độc ác tàn nhẫn thì còn chưa đủ. Ngưng Hương lưu ý đến vẻ mặt của Giang Nam tài tử, thấy lão đang trầm tư, vốn định chờ sau khi lão thanh tỉnh, mới đùa với lão một phen rồi sau đó sẽ hạ sát. Nhưng nghĩ lại thấy cũng chỉ là chuyện giết người, thời gian để quá lâu sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì không tốt. Vì thế, Ngưng Hương không hề do dự dùng tay phải nắm Phệ Tâm Kiếm đâm vào ngực Giang Nam tài tử làm lão bừng tỉnh lại. Giang Nam tài tử run lên rồi rống to một tiếng, ánh mắt ngơ ngác nhìn Phệ Tâm Kiếm trước ngực, sắc mặt đầy vẻ phức tạp khó nói. Kiếm này đâm xuyên qua trái tim của lão, còn điên cuồng cắn nuốt máu và linh hồn của lão. Lão cảm giác được tánh mạng từ từ qua đi, trời đất bốn phía quay cuồng, tất cả đều như ảo mộng, ánh mắt lão dần dần trở nên mơ hồ. Đến chết, Giang Nam tài tử có chút không cam tâm, lão mở to hai mắt đã vô thần, mơ hồ trừng mắt Ngưng Hương nguyền rủa: - Phệ Tâm chi kiếm bất tường chi khí, ngã dĩ ngã huyết, trớ chú thiên địa, tòng kim nhi hậu, thế đại duyên tục, truyện thừa chi nhân, vô khả đào tị! (1) Ngưng Hương nổi giận, khẽ kêu lên một tiếng, đưa tay trái đánh Giang Nam tài tử bay đi mấy trượng, đồng thời vẫy tay phải lên, Phệ Tâm kiếm tự động bay về trong tay nàng. Tay cầm độc kiếm, Ngưng Hương đầy sát khí, âm hiểm nhìn Giang Nam tài tử sắp sửa đoạn khí, lạnh lùng nói: - Ngươi không phải vẫn luôn miệng nói, kiếm này biết được chủ, ta không thể khống chế nó mà? Bây giờ ta cho ngươi biết, chỉ cần ngươi chết đi, kiếm này sẽ bị ta chế ngự. Sao, ngươi rất kinh ngạc và có thêm chút không cam lòng phải không? Ha ha … Tiếng cười đắc ý vang vọng trong không gian, Giang Nam tài tử nghe thấy giận dữ thành hận, đáng tiếc lão phải làm thế nào đây? Hơi thở yếu ớt,mỏng manh dần dần ngừng lại. Khi Giang Nam tài tử nằm yên bất động, Ngưng Hương liền ngưng tiếng cười, ánh mắt hướng đến Giới Thiện. Ngưng Hương cười âm độc, chậm rãi đi đến Giới Thiện, vừa cười âm hiểm vừa nói: - Tiểu hòa thượng, những điều ngươi muốn thấy cũng đã thấy hết rồi. Bây giờ cũng đã đến lúc ngươi lên đường rồi. Sắc mặt Giới Thiện ngưng trọng, kinh hãi nhìn Ngưng Hương, hai tay vội vàng nhấn lên mặt đất, thân thể mượn lực lui về phía sau. Mọi chuyện hôm nay Giới Thiện đã thấy rất tỉ mỉ, trong lòng cũng hiểu được Ngưng Hương sẽ không buông tha cho mình. Nhưng mặc kệ thế nào, còn sống thì không thể đầu hàng. Bởi vậy khi nguy hiểm đến, lập tức biết rõ không thể tránh, cũng không thể buông xuôi. Thấy thế, khóe miệng Ngưng Hương mỉm cười, ánh mắt toát ra như mèo đang vờn chuột. Khi đã nắm được đại cục, giết người lại thành một loại vui sướng. Tâm tình Ngưng Hương lúc này đúng là như vậy. Tay phải khẽ nhúc nhích, kiếm khí tung hoành, Ngưng Hương chỉ mới thi triển ra ba phần thực lực, rõ ràng là không muốn giết chết Giới Thiện ngay lập tức. Ngược lại, Giới Thiện cũng phát hiện điều này, nhưng hiện tại thương thế khá nặng, Giới Thiện cho dù biết rõ cách đối phó lại hoàn toàn không đủ năng lực. Ngắm nhìn bóng kiếm chói mắt, Giới Thiện lui về phía sau gầm nhẹ một tiếng, bàn tay phải chém ra như đao, chính là phật môn "Tu La đao" với kình khí rất lợi hại, được hắn khống chế đón lấy kiếm ảnh tung hoành của Ngưng Hương. Đánh ra một chiêu, Giới Thiện biết rõ không thể ngừng lại được, tay trái vội vàng bắt Phật ấn, miệng niệm chân quyết, toàn thân nổi lên lớp ánh Phật mờ mờ ngăn cản không cho Phệ Tâm kiếm khí đến gần. Chiêu phản kích của Giới Thiện suy yếu vô lực. Cũng may chiêu của Ngưng Hương còn chưa có lòng muốn giết liền, nên Giới Thiện bị kiếm khí mạnh mẽ công kích trúng chỉ bắn ra xa khoảng vài trượng. Lúc này, Giới Thiện có chút lạnh lòng, sự sợ hãi đột nhiên xuất hiện. Nhưng trong lòng hắn hiểu được kết cục đã định, có sợ hãi cũng không thể thoát được nên lòng phản kháng đột nhiên tăng mạnh. Đã có ý niệm này, Giới Thiện không hề né tránh, ánh mắt thản nhiên nhìn Ngưng Hương, hai tay nhẹ nhàng bắt chữ thập, thân thể bay lên ngồi xếp bằng, miệng niệm khe khẽ Phật hiệu, trong nháy mắt toàn thân có biến hóa rất lớn. Ngưng Hương lưu ý thấy biến hóa của Giới Thiện, bất quá nàng hoàn toàn không thèm để ý, không còn muốn đùa cợt nữa, phát ra một kiếm mạnh hơn kiếm trước nhiều lần. Hiển nhiên, Ngưng Hương đã không còn muốn đùa giỡn theo kiểu mèo vờn chuột nữa, nàng muốn kết thúc mọi chuyện thật sớm. Vì vậy, Phệ Tâm kiếm liền giống như rồng nhào vào biển, kéo theo kiếm khí âm tà đầy trời, hội tụ hàng trăm hàng ngàn ánh kiếm, hình thành một lưới sáng lấp loáng, từ bốn phương tám hướng công kích vào Giới Thiện. Chiêu công kích này thật là sắc bén, mà Giới Thiện còn mang thương thế, muốn phản kháng rất khó, chỉ còn cách tăng cường phòng ngự may ra còn có khả năng. Nhưng Giới Thiện hoàn toàn không làm như vậy, chỉ yên lặng chờ đợi, khi Phệ Tâm kiếm tiến vào thân thể, hai tay bắt chữ thập chợt hợp lại xảo diệu nắm lấy Phệ Tâm Kiếm giữa hai lòng bàn tay. Ngưng Hương tươi cười nét mặt, tính ngoan độc của Phệ Tâm kiếm nàng rất hiểu rõ. Một khi thâm nhập vào trong người sẽ tạo ra thương tổn thật lớn. Mà Giới Thiện giờ phút này còn mang thương thế như vậy, tất nhiên chỉ có con đường chết mà thôi. Kết quả như vậy không cần nói cũng biết. Nhưng Ngưng Hương rất nhanh tắt hẳn nụ cười, bởi vì nàng phát hiện Giới Thiện hoàn toàn không chết. Ngược lại, thân thể hắn bắt đầu tỏa sáng, từng tầng Phật quang tỏa ra từ trên người, biến thành phù chú cổ xưa, theo một tần suất xác định nào đó, liên tục niêm ấn lên Phệ Tâm kiếm. Đến lúc này, ánh sáng chói mắt của Phệ Tâm Kiếm bắt đầu xuất hiện tình cảnh chấn động, ánh xanh kỳ lạ trên thân kiếm chớp động ánh vàng, tựa hồ như khí âm tà đó đã bị chế ngự. Hiểu được dụng tâm của Giới Thiện, Ngưng Hương nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải ra sức thu hồi Phệ Tâm Kiếm, nhưng Giới Thiện thà chết không buông. Vì thế, Ngưng Hương sát khí tràn mặt, ánh sáng nhạt chợt lóe trong lòng bàn tay trái, một luồng sức mạnh bàng bạc có uy thế dời núi lấp biển hung hăng nhắm vào thẳng ngực của Giới Thiện. Chưởng này đánh vỡ xương lồng ngực của Giới Thiện, xuyên hẳn qua thân thể đồng thời chấn hắn bay ra xa. Ánh mắt Giới Thiện có chút tiếc nuối. Mặc dù kết quả này đã sớm định, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. Hắn hiểu rõ mọi chuyện đã chấm dứt, trước đây trong lòng hắn muốn sử dụng thân mình để phong ấn Phệ Tâm kiếm, trước khi chết còn làm được một chuyện tốt cho nhân gian, tuy không cách nào phong ấn hoàn toàn kiếm này, nhưng ít ra cũng có thể làm giảm khí âm tà độc ác của nó. Đáng tiếc là Ngưng Hương đã phát giác quá nhanh, ngăn cản được hành động của hắn, phá nát cố gắng cuối cùng. Nhìn Giới Thiện không thể nhúc nhích, Ngưng Hương nổi giận đùng đùng nói: - Tiểu hòa thượng Bồ Đề học viện khá lắm, ngươi đã cho ta một chiêu ngoạn mục, đáng tiếc là ngươi còn quá non. Bây giờ ta lại đưa ngươi xuống địa ngục, để cho ngươi sử dụng lòng từ bi đó để cảm hóa ác ma trong địa ngục. Không chút lưu tình, tay phải Ngưng Hương vẫy lên, hàng ngàn hàng vạn bóng kiếm cùng với tiếng rít chói tai, một chiêu phá nát hư không muốn phá luôn thân thể Giới Thiện. Ghi chú: (1) Phệ Tâm chi kiếm bất tường chi khí, ngã dĩ ngã huyết, trớ chú thiên địa, tòng kim nhi hậu, thế đại duyên tục, truyện thừa chi nhân, vô khả đào tị! = Phệ Tâm kiếm, binh khí mang điềm xấu, ta dùng máu của ta để nguyền rủa trời đất! Từ nay về sau, kéo dài qua các thế hệ, những người thừa kế, không cách tránh né!)
/1109
|