Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 801: Nhất ngữ kinh nhân (Một câu nói kinh người)

/1109


Kiếm Vô Trần từ từ tiến lên, khi đến trước bình phong liền cung kính thi lễ lên tiếng: - Vô Trần ra mắt tiền bối, hôm qua Dao Trì ngọc lệnh vì vãn bối mà bị hủy, vãn bối đặc biệt thỉnh tội, hy vọng tiền bối không trách phạt Tâm Nghi, dù phải thế nào vãn bối đều cam tâm tình nguyện chịu đựng. Sau bình phong, chủ nhân Dao Trì hỏi lại: - Kiếm Vô Trần, ngươi thật sự tình nguyện chấp nhận mọi chuyện vì Tâm Nghi sao? Kiếm Vô Trần kiên định đáp: - Đúng vậy, vì Tâm Nghi, vãn bối tình nguyện chịu đựng mọi chuyện, xin tiền bối trách phạt. Chủ nhân Dao Trì lạnh nhạt nói: - Khiến ngươi đi chết ngươi cũng cam tâm tình nguyện chăng? Kiếm Vô Trần chần chừ một lúc, sau đó trầm giọng nói: - Đúng thế, chỉ cần một lời của tiền bối, vãn bối có thể lập tức đi chết. Sau bình phong, chủ nhân Dao Trì hừ giọng nói: - Ta không cần ngươi phải chết đi, ta chỉ cần ngươi thả linh hồn đang ẩn giấu bên trong ra, bình thản nói chuyện với ta là được rồi. Kiếm Vô Trần vẻ mặt biến hẳn, thân thể lắc lư hai lần, rồi kinh hãi lên tiếng: - Lời này của tiền bối có ý thế nào, vãn bối không hiểu rõ. Chủ nhân Dao Trì trừng mắt nhìn hắn, cho dù cách một bức bình phong, cũng khiến cho tâm thần của Kiếm Vô Trần run lên, mơ hồ cảm thấy bất an. - Ý của ta rất rõ ràng, ta muốn gặp không phải ngươi, mà là cao nhân vài trăm năm trước đây của Cửu Thiên Hư Vô giới. Nói như thế ngươi hẳn phải hiểu đi thôi. Kiếm Vô Trần lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn vào hình bóng mơ hồ sau bức bình phong, chỉ có thể cảm giác người nữ đó rất đẹp. - Người … người …làm sao biết được? - Đáp án chính là nơi thâm sâu trong linh hồn ngươi, muốn biết ngươi hãy tự mình hỏi hắn đi. Giọng nói lạnh nhạt, chủ nhân Dao Trì hơi miễn cưỡng lên tiếng. Kiếm Vô Trần không hề nói gì, hắn chỉ trầm lặng đứng ở nơi đó, đang cân nhắc thiệt hơn hay đang khảo sát chuyện khác đây? Thời khắc này, đại điện Dao Trì yên lặng như tờ, thật sự giữa chủ nhân Dao Trì và Kiếm Vô Trần cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì đây? ************************ Rời khỏi đại điện, Diệp Tâm Nghi theo dẫn đường của sư tỷ Thiên Hương nhanh chóng quay về nơi ở xưa của mình. Nơi đó nàng sống từ nhỏ đến lớn trong hai mươi năm, ngoại trừ đại điện ra, nơi đây chính là nơi chủ nhân Dao Trì đặc biệt chọn lựa cho nàng, nên trong toàn bộ Dao Trì, đây chính là nơi an tĩnh xinh đẹp nhất. Ngắm nhìn mọi thứ trong phòng sạch sẽ tinh tươm, Diệp Tâm Nghi rất hồ nghi, nhẹ giọng hỏi: - Sư tỷ, có phải tỷ đã thường xuyên dọn dẹp phòng cho muội chăng? Thiên Hương lắc đầu nói: - Không phải ta, chính là sư phụ. Từ khi muội rời đi rồi, sư phụ mỗi ngày đều đến nơi đây ngồi, thông thường ngồi ngây ngốc một mình, cả ngày chỉ nhớ đến muội. Diệp Tâm Nghi vẻ mặt biến hẳn, cảm động nói: - Sư phụ thật tốt với muội, nhưng muội lại có lỗi với sư phụ, không những không cứu vãn được Chánh Đạo, còn làm tiêu tan Dao Trì ngọc lệnh, muội đúng là tội nhân của Dao Trì. Thiên Hương than thở: - Sư muội, đừng như vậy. Thật ra sau khi muội đi rồi, sư phụ đã phát hiện được kết quả cuối cùng, trong lòng bắt đầu hối hận, đúng ra không nên đáp ứng thỉnh cầu của Cửu Thiên Hư Vô giới để muội đi vào nhân gian. Diệp Tâm Nghi nghe vậy hơi mơ hồ, hỏi lại: - Sư tỷ, tỷ nói vậy là có ý gì? Ngày đó sư phụ khiến muội tiến vào nhân gian là vì suy nghĩ đến hòa bình nhân gian, vì sao cuối cùng lại hối hận, lẽ nào muội đã làm điều gì sai chăng? Thiên Hương nhẹ than thở: - Đúng là sai, nhưng không phải chỉ có muội sai, tất cả chúng ta đều sai lầm. Được, không nói đến những chuyện đó nữa, để ta trị thương cho muội trước, đợi khi muội thương thế thuyên giảm rồi mới nói cho muội những chuyện khác. Diệp Tâm Nghi thấy Thiên Hương chuyển sang chuyện khác, biết hỏi thêm cũng uổng công thôi, vì thế cũng không nói nhiều nữa, quay về giường bắt đầu trị thương. Thời gian qua đi rất nhanh, khoảng chừng một giờ sau, Thiên Hương rút hai tay lại, vẻ mặt mệt mỏi ra khỏi giường, đi đến bên bàn ngồi nghỉ. Một lúc sau, Diệp Tâm Nghi mở hai mắt, tinh thần đã gia tăng gấp bội, cười yêu kiều bay đến bên cạnh Thiên Hương, nắm lấy tay Thiên Hương cảm kích lên tiếng: - Sư tỷ, đa tạ tỷ, thương thế của muội đã thuyên giảm. Chỉ có điều vì sao tỷ lại thi triển thuật “Thiên Nguyên Nghịch Chuyển”, đem quá nửa chân nguyên tỷ khổ sở tu luyện truyền cho muội vậy? Thiên Hương kéo tay nàng, điềm nhiên cười nói: - Sư tỷ bất quá chỉ là một người phế nhân, muội mới thật sự là hy vọng của Dao Trì. Để sớm cho muội hồi phục, sư tỷ hy sinh một chút cũng đâu có gì đâu. Diệp Tâm Nghi rất cảm động, nắm lấy tay Thiên Hương, kích động lên tiếng: - Sư tỷ, mọi người đều rất tốt với muội, mà muội toàn làm mất mặt mọi người, muội thật sự là vô dụng, rất hận bản thân mình. Thiên Hương vuốt ve mái tóc của nàng, cười mắng: - Bé hư nói toàn lời bậy. Mọi điều muội nói chúng ta đều hiểu rõ, muội không hề làm mất mặt bọn ta, muội đã tận lực rồi, đổi là sư tỷ lại không được như muội đâu. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, sư tỷ có mấy lời muốn hỏi muội, muội hãy nói thật nhé. Diệp Tâm Nghi ngồi thẳng dậy, nghiêm chỉnh nói: - Sư tỷ có gì cứ hỏi thẳng thắn, muội biết điều gì tuyệt đối không ẩn giấu. Thiên Hương cười cười an ủi, nhẹ giọng nói: - Tâm Nghi, cho sư tỷ biết, Kiếm Vô Trần đó trong lòng muội là người như thế nào? Diệp Tâm Nghi khuôn mặt đỏ hồng, hơi xấu hổ nói: - Sư tỷ, tỷ thật xấu, cố ý chọc ghẹo Tâm Nghi. Thiên Hương trầm giọng nói: - Tâm Nghi, bây giờ mỗi câu của sư tỷ và muội nói ra đều rất quan trọng, không hề có một chút đùa cợt nào, muội phải đáp lại thật lòng. Thấy Thiên Hương như vậy, Diệp Tâm Nghi vội vàng đáp lại: - Sư tỷ, Tâm Nghi đã hiểu rồi. Đối với cảm giác của Tâm Nghi, Vô Trần ngoại trừ tướng mạo hơn người, còn có ngạo khí, tính cách có phần hơi cuồng vọng. Thỉnh thoảng cũng có phẫn nộ, nhưng đó là khi đối địch, còn phương diện khác đều không có gì xấu. Thiên Hương nhìn nàng, thấy vẻ mặt của nàng, không khỏi thở dài trong lòng, miệng tiếp tục hỏi: - Khuyết điểm nữa, muội có thấy con người hắn có chỗ nào không tốt? Diệp Tâm Nghi suy nghĩ một lượt, nhẹ giọng ngâm: - Khuyết điểm hẳn là dễ dàng nổi giận, thỉnh thoảng ánh mắt âm lạnh một chút, còn những phương diện khác muội đều không có phát hiện nào. Thiên Hương nói: - Nếu như sư tỷ hỏi muội, Kiếm Vô Trần là quân tử hay là tiểu nhân, trong lòng muội thấy như thế nào? Diệp Tâm Nghi không đáp lại liền, trong não bắt đầu hiện lên tình cảnh trước kia của Kiếm Vô Trần, một lúc sau mới chần chừ nói: - Vô Trần hẳn có thể miễn cưỡng xem là một quân tử, tuy huynh ấy đối phó với Lục Vân có một số thủ đoạn sai trái, nhưng đứng trên lập trường của Chánh Đạo, điều đó cũng có thể bỏ qua được. Thiên Hương trầm ngâm hồi lâu, theo những lời của Diệp Tâm Nghi, trong lòng đã hoàn toàn hiểu được Kiếm Vô Trần, điều này còn có điều gì đáng hỏi nữa không? Nhẹ thở dài, Thiên Hương cất tiếng hỏi: - Tâm Nghi, lần này về đây, muội và hắn có tính toán gì chăng? Diệp Tâm Nghi vẻ mặt đỏ hồng, cúi đầu né tránh ánh mắt của Thiên Hương, nhỏ giọng nói: - Vô Trần nói, huynh ấy muốn cầu thân với sư phụ, để sư phụ đồng ý cho huynh ấy và muội …. Thiên Hương lặng đi một lúc, sau đó đứng lên, ánh mắt quái dị nhìn Diệp Tâm Nghi một lúc lâu, than thở: - Sư muội, có một số chuyện phải suy xét cho kỹ, sư tỷ không hy vọng muội sau này hối hận. Bây giờ sư phụ có mấy lời muốn nhắn cho muội, sư phụ muốn muội sau khi thương thế đã thuyên giảm, lập tức đến Tiên Trần các, sư phụ giao cho muội vật để ở đó. Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nhìn Thiên Hương, chần chừ lên tiếng: - Sư tỷ, Tiên Trần các là cấm địa của Dao Trì, chỉ có người thừa kế Dao Trì mới có thể tiến vào, còn các đệ tử khác đều không thể vào đó. Thiên Hương điềm nhiên đáp: - Điểm này tỷ biết, muội chỉ cần theo lời sư phụ mà làm là được rồi. Thiên Hương xoay người bỏ đi không để cho Diệp Tâm Nghi có cơ hội mở miệng, chỉ lóe lên đã biến mất rồi. Diệp Tâm Nghi đuổi theo ra ngoài phòng, còn muốn hỏi cho rõ, đáng tiếc Thiên Hương đã không còn thấy tung tích, chỉ có Thiên Tâm đứng ở xa xa. Tiến đến, Diệp Tâm Nghi nhỏ nhẹ lên tiếng: - Sư tỷ, tỷ đến có chuyện gì chăng? Thiên Tâm quay đầu đối mặt với nàng, vẻ mặt đau thương nói: - Sư muội, muội có tin tưởng ta chăng? Diệp Tâm Nghi lặng đi, hoang mang đáp lời: - Tâm Nghi từ nhỏ đã do sư tỷ nâng đỡ, tỷ chính là người thân cận nhất của muội, tự nhiên muội tin tưởng ở tỷ. Nhưng vì sao sư tỷ đột nhiên lại nói như vậy? Thiên Tâm hơi cười cười, tuy hơi miễn cưỡng, nhưng cũng có vài phần vui mừng. - Sư tỷ không còn nhìn được, đối với mọi chuyện chỉ có thể dùng lòng để nhìn. Vì thế sư tỷ thường có thể nhìn được khá nhiều chuyện sâu thẳm trong lòng người khác, biết được nhiều chuyện. Lần này muội quay về tỷ rất cao hứng, nhưng sư tỷ có một câu muốn nói với muội, người đi theo muội quay về, trong lòng hắn có ẩn chứa sự tà ác, muội cần phải tăng cường đề phòng. Diệp Tâm Nghi thất kinh, sư tỷ đột nhiên nói lời này khiến nàng trong nhất thời không thể chấp nhận được, nàng không tin được cách nhìn này. Nhưng từ nhỏ nàng đã thấy sư tỷ coi trọng mình, sư tỷ hẳn tuyệt đối không làm hại mình, thế thì thật ra ở đây có điều gì không đúng rồi? Nàng đã sai hay sư tỷ đã sơ ý. Nhớ đến lần này quay về, sư phụ và hai sư tỷ đều rõ ràng đã thay đổi, vẻ mặt của họ, lời nói đều ẩn chứa đau thương nhàn nhạt, thật ra vì điều gì đây? Ngửng đầu, Diệp Tâm Nghi muốn hỏi cho rõ, nhưng định thần mới biết Thiên Tâm sư tỷ không biết đã âm thầm bỏ đi từ lúc nào rồi. Quay đầu, Diệp Tâm Nghi nhìn lại nơi mình ở, nhẹ giọng tự nói: “Trước đây sư tỷ Thiên Hương đã từng nói, không chỉ ta sai mà mọi người đều sai rồi. Thật ra sai ở điểm nào? Vì sao sư tỷ không nói rõ ra?” Nghi vấn mơ hồ, không người đáp lời. Diệp Tâm Nghi đứng ngây ngốc tại đó giây lát rồi bỏ đi, tiến đến Tiên Trần các, cấm địa của Dao Trì. Dao Trì là một nơi thần bí. Theo như hiểu biết của Diệp Tâm Nghi, ngoại trừ đại điện Dao Trì ra, sư phụ, sư thúc, sư tỷ đều chia ra ở các nơi khác nhau, cùng với nơi ở của mình được phân bố chung quanh đại điện Dao Trì. Dao Trì chính ở ngay dưới hồ nước, nhưng không ở đáy hồ, tồn tại rất đặc biệt, ngoại trừ đại điện Dao Trì cùng các nơi chung quanh, còn có hai nơi rất trọng yếu, đó chính là Tiên Trần các và Huyền Linh đại điện. Tiên Trần các chính là nơi an táng môn nhân các đời, mỗi đời chỉ có chủ nhân Dao Trì có thể tiến vào, chính là một trong hai cấm địa của Dao Trì, từ xưa đến nay không để cho các đệ tử khác đến gần. Huyền Linh đại điện chính là cấm địa thứ hai của Dao Trì, nếu không có sự đồng ý của chủ nhân Dao Trì, các môn nhân cũng không thể tùy ý tiến vào, bởi vì nơi đây có quan hệ đến sinh mạng Dao Trì, ẩn chứa thần bí khó dò của Thiên Trì. Đến bên ngoài Tiên Trần các, Diệp Tâm Nghi chần chừ. Trong đó thế nào lòng nàng hiểu rõ, nhưng nàng không biết được vì sao sư phụ lại muốn mình đến nơi đây, thật ra sư phụ để vật gì ở đó, vì sao không thể thẳng thắn đưa cho mình mà lại muốn mình phải vào cấm địa?

/1109

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status