Nghe ra kế hoạch của Bách Linh, Trần Ngọc Loan cảm thấy có lý, liền lên tiếng tán đồng: - Được, cứ như biện pháp của tỷ mà làm, nếu như cuối cùng không thành công được, lúc đó khiến Đại Linh nhân tiêu diệt lão. Nói rồi bay lên, dừng lại bên ngoài vòng giao chiến, chăm chú nhìn tình huống cuộc chiến. Bách Linh ở yên tại chỗ, nhưng hai chân co lại theo thế ngồi xếp bằng, lòng bàn tay hào quang lóe lên, Cửu Thiên huyền cầm tự động xuất hiện, một loạt tiếng cầm theo cánh tay ngọc của nàng múa lên liền vang vọng khắp bốn phương. Giữa chiến trường, Ngũ Hành kiếm của Tư Đồ Thần Phong tung hoành ngang dọc, thật sự chói mắt. Đáng tiếc Vô Nhân Tọa có thân thể bất diệt, Ngũ Hành kiếm tuy không tầm thường, nhưng khi đánh vào Vô Nhân Tọa căn bản không có chút tác dụng nào. Ngọn lửa của Phần Thiên uy lực không tầm thường, chính Vô Nhân Tọa trước đó đã biết rồi, một mực cảnh giác đối phương, vì thế có chỗ bị Phần Thiên hạn chế. Còn lại Ma Phật Huyền Túc, lão tinh thông Ma Phật, vận dụng pháp quyết vô cùng thuần thục, vì thế cũng có ảnh hưởng nhất định đối với Vô Nhân Tọa. Đương nhiên, thân là kẻ cực mạnh như Vô Nhân Tọa, uy hiếp của ba người còn lâu mới có thể tạo nên ảnh hưởng to lớn với lão. Trần Ngọc Loan liên tục quan sát, hơn nữa còn truyền âm liên hệ với Phần Thiên và Tư Đồ Thần Phong, khiến bọn họ tạo nên cơ hội cho mình. Cứ như thế, tình thế giao chiến biến đổi, hai người Phần Thiên xuất kích toàn lực, bắt đầu giao đấu thẳng thắn với Vô Nhân Tọa, rất nhanh ép lão đến một khu vực nhất định, trong nhất thời không cách nào tránh né. Trần Ngọc Loan thấy cơ hội đã đến, khí tức toàn thân biến hẳn, một luồng khí thế thần thánh uy nghiêm, khiếp động lòng người đột nhiên bộc phát. Theo khí thế gia tăng của nàng, toàn thân Trần Ngọc Loan ánh tím bao phủ, Thiên Hậu linh ở eo lưng chấn động kịch liệt, một trận âm thanh đoạt hồn liệt phách vang vọng bốn phương, khiến cho toàn bộ tuyệt cốc đều hơi lắc lư. Giữa không trung, Trần Ngọc Loan giơ cao hai tay, hào quang ánh tím hình thành một cột sáng, đưa mắt nhìn Thiên Hậu linh ở eo lưng màu tím bay lên xoay tròn nhanh chóng giữa không trung, không ngừng hấp thu năng lượng trong không khí, khiến nó hội tụ thành một ngọn lửa sáng ánh tím, mang theo khí thế cực kỳ thần thánh từ trời đánh xuống, lập tức bao phủ lấy thân thể của Vô Nhân Tọa. Lúc này đây, thần khí cực mạnh Thiên Hậu linh rung động kịch liệt, sức mạnh thần thánh to lớn vô cùng từ miệng của chiếc chuông phát xuất ra, mang theo sát cơ hủy diệt, thôn tính hết khí tức tà ác toàn thân của Vô Nhân Tọa. Vô Nhân Tọa phát ra một tiếng rống giận dữ , khí thế cực thánh của Thiên Hậu linh thật kinh thế hãi tục, vừa đúng khắc chế khí tà ác Quỷ vực của lão. Tuy luồng sức mạnh này không được mạnh mẽ như sức mạnh lão thu được từ Diêm Vương lệnh, nhưng do nguyên nhân tính chất có tương khắc, một chiêu này cơ hồ áp chế đến tám phần thực lực của lão, khiến lão lúc này tạm thời rơi vào tình cảnh khốn khổ, chỉ có thể phát huy một bộ phận sức mạnh vốn thuộc về bản thân lão. Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong, Ma Phật Huyền Túc đều nhìn thấy một tia hy vọng, chiêu này của Trần Ngọc Loan thật kinh thiên động địa, cho dù không tiêu diệt được Vô Nhân Tọa, nhưng ít ra cũng có thể khiến lão bị trọng thương. Bách Linh thấy vậy cười điềm nhiên, tiếng đàn theo tay múa lên chuyển đổi trăm lần, khí thần thánh mạnh mẽ khóa chặt trên người Vô Nhân Tọa, trên đỉnh đầu phát ra một luồng hào quang ngũ sắc, Định Thiên thần châm đột nhiên hiện ra, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Vô Nhân Tọa, vừa hay đánh thẳng vào trên Diêm Vương lệnh. Một tiếng sấm to lớn vang khắp bốn phương, Định Thiên thần châm của Ngũ Thải Ban Lan va chạm vào Diêm Vương lệnh hào quang liền ảm đạm đi, khí thần thánh lập tức tiêu tan, hiển nhiên chịu trọng thương. Vô Nhân Tọa đối mặt với chuyện này liền gào thét điên cuồng, Diêm Vương lệnh đỏ rực cũng rung lên mãnh liệt, thiếu chút nữa đã rơi khỏi vương tọa. Thấy vậy, khuôn mặt Bách Linh mơ hồ hiện lên nét cười, hai tay nhanh chóng múa lên, dùng Cửu Thiên huyền cầm khống chế Định Thiên thần châm, cả hai hỗ trợ lẫn nhau khiến cho uy lực tăng gấp bội, chớp mắt liền ảo hóa thành ngàn vạn bóng châm, phân bố từng góc trong cốc, liên miên không ngừng phát động tiến công hướng vào Vô Nhân Tọa. Trần Ngọc Loan một chiêu đạt thành công cũng không chút chậm trễ, vội vàng thu hai tay lại, chân nguyên toàn thân thu lại, pháp quyết trong cơ thể biến chuyển, một luồng uy thế chấn động trời đất bộc phát từ người nàng. Lúc này, Trần Ngọc Loan y phục phần phật, mái tóc dài tung bay, toàn thân hệt như một thiên thần, phát ra khí thế khiến người và thân đều thần phục, từ từ bay thẳng đến Vô Nhân Tọa. Đang tiến lên, trên trán Trần Ngọc Loan ánh kim lóe lên, “Tàn Thần” hiện ra, phù chú hai chữ màu vàng kim to khoảng một thốn bắn thẳng đến Vô Nhân Tọa. Lúc này, Vô Nhân Tọa do một chiêu của Thiên Hậu linh nên thực lực đã bị hạn chế, gần như chỉ dùng sức mạnh bản thân căn bản không thoát khỏi vòng vây của ba người Phần Thiên, bị khóa chặt tại chỗ. Khi Tàn Thần quyết của Trần Ngọc Loan xuất hiện, Vô Nhân Tọa cảm nhận một chút run rẩy trong lòng, hết sức mong muốn né tránh, nhưng đáng tiếc khi khí thế của Thiên Hậu linh giảm yếu, sức mạnh của lão bắt đầu khôi phục rồi thì mọi chuyện đã quá trễn, phù chú Tàn Thần đã áp vào trên người của lão. Ánh kim lóe lên, tiếng gào thê thảm liên miên không ngừng. Phù chú Tàn Thần có sức mạnh hủy thần diệt tiên ấn vào trên thân thể Vô Nhân Tọa rồi, một luồng sức mạnh không gì ngăn được nhanh chóng phá hủy kinh mạch của Vô Nhân Tọa, hệt như có một thanh kiếm sắc tung hoành trong cơ thể lão, chỗ nào xông đến không gì không bị phá hủy. Uy lực của chiêu này mạnh mẽ, tuy không thể hủy diệt được thân thể bất diệt của lão, nhưng phù chú Tàn Thần lại hệt như một con rắn độc, cứ mãi tiềm phục trong cơ thể lão, liên tục phá hủy kinh mạch của lão, ngăn trở lão khôi phục. Vô Nhân Tọa bị trọng thương như vậy, nguyên thần lập tức di chuyển vào trong Diêm Vương lệnh, điên cuồng phát động phản kích, lập tức đánh bay ba người Phần Thiên, Hóa Hồn đại pháp tà ác hình thành một dải sắc đen cuộn đến Trần Ngọc Loan. Trên không, Bách Linh nhạy bén phát hiện được chuyện nguyên thần của Vô Nhân Tọa di chuyển, lợi dụng thời điểm lão chấn động giận dữ, mãnh liệt gia tăng chân nguyên toàn thân, dùng Cửu Thiên huyền cầm phát ra một chiêu cực mạnh. Chớp mắt, toàn thân Bách Linh ánh sáng bảy màu lóe lên, một luồng hào quang bảy màu phát ra bắn trúng vào bảy chuôi của thần châm ngũ sắc, khiến cho hào quang của nó rực hẳn, dung hợp thành một, hình thành ngọn châm ánh sáng ngũ sắc dài một thước, dùng tốc độ nhanh nhất đánh trúng vào chuôi của Diêm Vương lệnh trên người Vô Nhân Tọa. Một chiêu này không gì ngăn được, hàm chứa tu vi vài trăm năm của Bách Linh, phối hợp với uy lực của Định Thiên thần châm, lập tức đánh rơi Diêm Vương lệnh khỏi vương tọa, khiến cả hai phân rã ra. - Không! Không thể! Không … Tiếng kêu điên cuồng vang lên từ Diêm Vương lệnh, nguyên thần của Vô Nhân Tọa di chuyển đến Diêm Vương lệnh rồi, lúc này lại thoát khỏi bản thể, làm sao không cảm thấy giận dữ và bất ngờ được. Cứ như thế rồi, vương tọa chính tượng trưng cho sự bất diệt của lão, nhờ đó mà thoát qua vô số kiếp nạn. Hôm nay, lúc này, lão rời khỏi vương tọa, tuy tiến vào Diêm Vương lệnh cũng bất diệt như vậy, nhưng cảm giác khác lạ khiến lão cảm thấy không tự tin chút nào. Bắn mình bay theo, Vô Nhân Tọa không chút quan tâm đến mấy lượt trọng thương, vội vàng bay đến vương tọa, ý đồ muốn khôi phục nguyên trạng. Nhưng Tư Đồ Thần Phong, Phần Thiên, Ma Phật Huyền Túc sau khi bị trọng thương bắn đi đều đột nhiên tỉnh lại, ba người đồng thời phát động tấn công, ánh kiếm sắc bén, ngọn lửa đỏ rực, ánh Phật màu vàng kim đồng thời vút đến, vừa hay đón lấy Vô Nhân Tọa đang bay như đạn bắn, lập tức bao vây lấy lão. Bên này, Trần Ngọc Loan né khỏi Hóa Hồn đại pháp của Vô Nhân Tọa, thuận thế thu hồi Thiên Hậu linh, quay về đến bên cạnh Bách Linh. Định Thiên thần châm và Cửu Thiên huyền cầm cũng đã được Bách Linh thu hồi, nàng còn vung tay hút lấy vương tọa đến trước mặt, ánh mắt kỳ quái nhìn nó. Trần Ngọc Loan liếc nhìn vương tọa, nghiêng đầu đang muốn hỏi Bách Linh, lại phát hiện ánh mắt nàng kỳ dị, không khỏi lên tiếng hỏi: - Bách Linh tỷ, tỷ sao vậy, vì sao ánh mắt kỳ quái như thế? Bách Linh nghe thấy giật mình, thở dài nhè nhẹ nói: - Lần thứ nhất cùng Lục Vân nhìn thấy Vô Nhân Tọa, tỷ nói với huynh ấy, muốn huynh ấy giúp tỷ đến ngồi lên thử. Lúc đó tự nhiên là không có khả năng, hôm nay ý muốn đó có thể thực hiện, nhưng Lục Vân lại không có bên cạnh, tỷ cũng không có lòng ngồi lên. Trần Ngọc Loan cười nói: - Điều này rất đơn giản, tỷ hãy thu lấy vật mong ước trước đã, đợi khi Lục đại ca quay lại mới nhờ đại ca đưa tỷ ngồi lên, thế không được sao. Bách Linh nghĩ lại cũng thấy đúng, vì thế cười cười, tay phải phát ra một luồng hào quang ngũ sắc, bao phủ lấy trên bề mặt vương tọa. Lai lịch của vương tọa này thần bí, tuyệt đối không thể do Bách Linh ra tay mà có chút thay đổi. Thấy vậy, ánh mắt Bách Linh hơi biến đi, trầm ngâm giây lát, trên đỉnh đầu ánh kim lóe lên, Ngũ Thải tiên lan đột nhiên xuất hiện, phát ra một luồng khí thần thánh bồi dưỡng vương tọa. Trần Ngọc Loan hơi không hiểu, cất tiếng hỏi: - Sao lại như thế? Bách Linh nhẹ giọng nói: - Vật này rất kỳ quái, tuy nguyên thần khống chế nó bên trong đã thoát ly, nhưng nó lại có ý thức của mình, không phải bất cứ người nào cũng đều có thể đến gần nó. Trần Ngọc Loan nghĩ lướt qua, cười hỏi: - Bách Linh tỷ ý cho rằng vật này nếu như dùng sức hẳn sẽ phá đi linh tính của nó, vì thế tốt nhất là dùng phương thức bình hòa để nói chuyện với nó, đạt được sự đồng ý của nó? Bách Linh mỉm cười gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn lên vương tọa, phát hiện sau khi linh khí của Ngũ Thải tiên lan bồi dưỡng rồi, chỗ bị Phần Thiên đánh thủng trước kia đã hoàn toàn khôi phục, còn lổ hổng to lớn do Hậu Nghệ thần cung lưu lại rõ ràng đã thu nhỏ. Thấy vậy, Bách Linh cười nói: - Ngọc Loan muội xem, nó đang từ từ khôi phục, dùng linh khí của tiên lan có thể tu sửa được thương tổn trên thân thể nó. Ngũ Thải tiên lai có sức phòng ngự mạnh nhất trên thế gian, mà vương tọa cũng có sức mạnh chống cự vạn vật như vậy, giữa bọn chúng có không ít điểm tương tự, vì thế tốc độ kết hợp rất nhanh. Trần Ngọc Loan hơi kinh ngạc, bất quá sau đó lại thản nhiên cười. - Hay quá, thật là quá kỳ diệu rồi. Nếu như vương tọa đó có thể thay đổi to nhỏ tùy lúc hệt như tiên lan của tỷ tỷ thì càng hoàn mỹ rồi. Bách Linh cười nhẹ đáp: - Ai nói không có khả năng? Chỉ cần tu sửa nó hoàn tất, lúc đó cũng có thể biến to thu nhỏ được. Thôi, không nói đến nó nữa, hãy nhìn qua tình huống của mấy người Phần Thiên xem sao. Đáy cốc, ba người Phần Thiên bao phủ lấy Diêm Vương lệnh không lớn đang tung tăng tới lui, rõ ràng đang cật lực. Thứ nhất, thể tích của Diêm Vương lệnh càng nhỏ, công kích ba người không tiện, thứ hai, Vô Nhân Tọa thực lực kinh người, Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực được xưng tụng là tuyệt học tà ác nhất thất giới, ba người không thể không đề phòng. Thứ ba, hai bên giao chiến đều có thương thế mức độ không giống nhau, Vô Nhân Tọa tuy chịu đả kích rất lớn, nhưng Diêm Vương lệnh là vật bất diệt, ba người công kích nó có thể nói là không chút công hiệu, còn công kích của nó đối với ba người lại sắc bén vô cùng. Nhìn thấy hai bên giằng co không dứt, hơn nữa tình thế ba người Phần Thiên càng lúc càng bất lợi, Trần Ngọc Loan quát lên một tiếng yêu kiều, Thiên Hậu linh ở eo lại bay lên lần nữa, phát ra một cột sáng ánh tím, chớp mắt liền bao phủ lấy Diêm Vương lệnh. Thế rồi, khí thế Vô Nhân Tọa giảm hẳn, bị luồng khí thần thánh đó tạm thời kiềm chế, nhất thời tranh đấu không được. Giữa không trung, Bách Linh thấy vậy vội quát lên: - Thời cơ hiếm có, Phần Thiên nhanh chóng dùng Cửu U Tinh Diễm thử. Nghe thấy lập tức phát động, tay trái Phần Thiên nhanh chóng đánh ra, một luồng lửa sáng sắc xanh thẫm tức thì bay đến, nhanh chóng bao phủ lấy Diêm Vương lệnh.
/1109
|