Liệt Thiên cười nói: - Vì nàng, ngày trước ta mất đi thiên hạ, ngày nay chỉ vài giọt máu có đáng gì đâu. Được, người đó đang đợi câu trả lời của chúng ta. Đi thôi. Ôm thân hình Bạch Như Sương, Liệt Thiên đi thẳng đến bục hình tròn cao cao, miệng bình thản nói: - Ta đáp ứng yêu cầu của bà, xuất hiện đi. - Muốn thấy ta không khó, bây giờ hai ngươi lên trên bục tròn, ngồi tĩnh tâm, ta sẽ tự khai mở cửa Luân Hồi, lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau. Âm thanh phiêu hốt rõ ràng truyền đến, hướng dẫn hai người hành động. Liệt Thiên nghe thấy cũng không nói thêm, cùng với Bạch Như Sương bay lên, cẩn thận xem xét bục tròn. Chỉ thấy bục tròn đường kính không tới ba trượng, trên mặt có vẻ một đồ án Bát Quái Tiên Thiên, màu sắc trắng đen phân minh rõ ràng, xem ra đã khá cũ kỹ lại thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng lạ, mơ hồ lộ ra vài phần sắc thái thần bí. Theo lời ngồi xuống, Liệt Thiên và Bạch Như Sương toàn thân buông lỏng nhắm mắt ngưng thần, giây lát liền tiến vào cảnh giới vô ngã. Lúc này, dường như cảm ứng được biến hóa của hai người, Bát Quái Tiên Thiên trên bục tròn bắt đầu chuyển động, một luồng hào quang trắng đen xoay tròn thành trụ, âm thầm bao trùm lấy hai người vào trong, chỉ chớp mắt hình thành trên đỉnh đầu hai người một ảo ảnh bát quái đủ loại màu sắc, phát ra một luồng sáng bảy màu hút hai người lên mặt. Quá trình kéo dài thời gian không dài, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc gần như chỉ trong một khoảnh khắc, nếu không tự mình nhìn thấy tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Liệt Thiên và Bạch Như Sương đã biến mất trên bề mặt bục tròn. Cảm nhận được chuyển biến của khí tức, Liệt Thiên mở hai mắt ra, chỉ thấy hiện tại ở trong một không gian rực rỡ màu sắc, bốn bề rộng rãi vô cùng, ngoại trừ ánh sáng chói mắt ra, chỉ còn một đĩa tròn xoay chuyển, liên tục phát ra ánh sáng xanh đỏ, trên đó có một bà lão khỏe mạnh thân mật. Người này lưng còng, hai mắt lấp lánh ánh sáng xanh lam âm u, hai tay mười ngón móng tay để dài, da thịt trắng toát ốm o, khiến cho người ta cảm thấy âm trầm. Dời mắt đi nơi khác, Liệt Thiên nhìn lên đĩa tròn bà lão đang ngồi, trầm giọng nói: - Đây chính là Đại Luân Hồi bàn? Bạch Như Sương nghe thấy tỉnh lại, hiếu kỳ nhìn khắp bốn bề, cuối cùng ánh mắt nhìn đến bà lão. Cười ha hả, bà lão tướng mạo có phần khiến người khiếp sợ, miệng lại trả lời: - Không sai, đây chính là Đại Luân Hồi bàn ngươi muốn tìm kiếm, được xưng tụng là thần khí thời gian không gian. Còn về ta, chính là người trấn thủ thần khí tên là Nạp Tuyết Thiên Hoa. - Nạp Tuyết Thiên Hoa? Cái tên này rất nghe rất hay, ngươi hẳn chính là người tộc Thiên Hoa. Nhưng nghe nói bộ tộc đó đã sớm bị diệt từ vài ngàn năm trước rồi, không ngờ té ra còn có ngươi ở đây. Vẻ mặt điềm nhiên mà lạnh lùng cao ngạo, Liệt Thiên toàn thân ngập tràn uy nghiêm vương giả. Bạch Như Sương nghe rồi, kinh ngạc nói: - Thiên Hoa tộc nào, từ đó đến giờ ta chưa từng nghe nói đến? Còn nữa, tên của bà không sai, nhưng xem ra lại … Nói đến chỗ này xem ra không thỏa, liền vội vàng dừng lại. Lão bà Nạp Tuyết Thiên Hoa hừ giọng nói: - Kiến thức quả không sai, còn nhớ được tộc Thiên Hoa của ta. Nhưng các ngươi lại không biết, là người thủ giữ thần khí, tộc Thiên Hoa của ta nhiều đời đều phải chịu lời nguyền của trời, hiện nay chỉ còn một mình ta. Mà ta ở nơi đây trấn giữ thần khí đã một ngàn tám trăm năm rồi, cuối cùng cũng đến lúc đón lấy định mệnh của mình, chính là hành trình luân hồi lần này đây. Liệt Thiên nghe thấy vẻ mặt hơi biến đổi, Bạch Như Sương lại kinh ngạc hô lên: - Một ngàn tám trăm năm? Khó trách bà lại có hình dạng như vậy. Nhưng làm sao bà vượt qua được một ngàn tám trăm nay đó, lẽ nào cứ mãi thủ giữ nơi đây? Nạp Tuyết Thiên Hoa bật cười ha hả, hơi có chút đau thương đáp lại: - Đối với người trấn thủ Luân Hồi, một ngàn năm và một vạn năm cũng như một ngày, tuyệt đối không khác gì mấy. Sứ mệnh của chúng ta chỉ là thủ giữ, chờ đợi, thuận theo thiên ý chờ đợi. Bây giờ, việc cần nói đã nói cho các ngươi biết rồi, chúng ta phải bắt đầu thôi. Đến đây, lên trên đây đi. Liệt Thiên theo lời hành động, dắt theo Bạch Như Sương nhảy lên đứng cạnh Nạp Tuyết Thiên Hoa. Bảo hai người ngồi xuống rồi, Nạp Tuyết Thiên Hoa nói: - Liệt Thiên, muốn khai mở Đại Luân Hồi bàn, hẳn chỉ cần máu tươi của một trong hai người làm dung môi. Máu tươi của Bạch Như Sương vốn là tốt nhất, nhưng tu vi cô ta yếu ớt, một khi lấy ra tám giọt tinh huyết, thân thể cô ta sẽ chịu thương hại rất lớn, vì thế ta mới kêu ngươi đến đây. Bởi vì thể chất của ngươi khác với người thường. Liệt Thiên điềm nhiên lạnh lùng nói: - Được, bắt đầu thôi, bà nói đi ta sẽ làm theo như vậy. Nạp Tuyết Thiên Hoa cũng không nói thêm, chỉ cho Bạch Như Sương ngồi bên phải của mình, còn Liệt Thiên lại ngồi bên trái. Đợi hai người ngồi rồi, bà mới nghiêm túc nói: - Liệt Thiên, bây giờ ngươi ngưng thần vận khí, đem tinh huyết trong cơ thể hội tụ ở ngón giữa hai tay, sau đó khi đã nắm được thời cơ thuận lợi, bắn ra tám giọt tinh huyết đồng thời vào tám hố trong Thần bàn, còn lại những chuyện khác để cho ta. Liệt Thiên ừ một tiếng, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy bề ngoài của Đại Luân Hồi này có vẻ như một Bát Quái, nhưng hình thành đồ án không phải là phù chú, mà là chim gỗ núi đá lúc nguyên thủy. Ngưng nhìn, Liệt Thiên ngưng thần nhắm mắt, giây lát sau hai tay cùng múa lên, ngón giữa lóe lên ánh đỏ, tám giọt tinh huyết phân ra tám hướng đồng thời rơi xuống vị trí do Nạp Tuyết Thiên Hoa chỉ định. Máu tươi vừa rơi xuống, ánh đỏ rực lấp lánh, cả bàn tròn xoay tròn đột nhiên rực lên hào quang, vùng rìa phát ra ngàn vạn ánh sáng hướng lên trên, hình thành một vòng sóng đỏ dày đặc bao phủ toàn bộ ba người, hơn nữa còn gia tăng tốc độ xoay tròn. Quát nhẹ một tiếng, Nạp Tuyết Thiên Hoa dặn dò hai người giữ vững tinh thần, bản thân mình vẻ mặt nghiêm túc, miệng lầm rầm mấy chữ, hai tay múa liên tục giữa không trung, xem ra rất hoạt kê nhưng lại có những thế cổ quái, chính là đang dùng sức mạnh thần quỷ không dò được thôi thúc chuyển động của Đại Luân Hồi bàn. Bốn bề, ánh sáng nhiều màu rực rỡ theo sự xoay tròn của Đại Luân Hồi bàn nhanh chóng hội tụ, chỉ trong chớp mắt, ba người đang ngồi xếp bằng trên Luân Hồi bàn liền bị ba cột sáng bao phủ, trên bề mặt những cột sáng có sóng ánh sáng mờ tỏ, hệt như không gian đang uốn lượn. Bên dưới, Đại Luân Hồi bàn rít lên xoay tròn vút cao, đang dùng tốc độ kinh người gia tăng sản sinh ra lực xoay tròn bóp méo thời gian không gian, hình thành một vách sáng trong suốt ở bên ngoài ba người, xem ra như yên tĩnh bất động, nhưng thực tế chính là chuyển động quá nhanh. Ở bên trong, Liệt Thiên và Bạch Như Sương chỉ thấy toàn thân giãn ra, luồng hấp lực mạnh mẽ đó phảng phất như muốn phá vỡ hai người, khiến cho bọn họ toàn lực chống lại, không còn suy nghĩ đến chuyện khác được. Thời gian, lúc này tỏ ra nhạt nhẽo. Nạp Tuyết Thiên Hoa thúc động Đại Luân Hồi bàn rồi vẫn tiếp tục múa hai tay lên không ngừng, miệng niệm chân quyết càng lúc càng to hơn, ánh sáng xanh đỏ toàn thân không ngừng cuồn cuộn tuôn ra, hình thành trên đầu một Bát Quái ánh sáng rực rỡ đua tranh chiếu rọi cùng Bát Quái bên dưới, giữa hai bên ánh sáng lưu động ảo hóa, vô số hình bóng ánh sáng ngập đầy ở giữa. Những hình bóng ánh sáng này khiến người ta kinh ngạc, toàn là chim thú, côn trùng và cá, đang theo sự xoay tròn ngày càng nhanh của Đại Luân Hồi mà lóe lên đan xen. Bên trong không gian kỳ diệu, Đại Luân Hồi bàn lúc này đã tiến vào giai đoạn cực nhanh. Chỉ thấy vách sáng xoay tròn bên ngoài bắt đầu bành trướng, mạnh mẽ tê liệt không gian vốn bất biến. Sau đó, Đại Luân Hồi bàn đột nhiên thu nhỏ, chớp mắt đã hóa thành một điểm ánh sáng, chỉ trong một sát na đột nhiên dừng lại, đối kháng mãnh liệt với mọi thứ đang xoay tròn rất nhanh chung quanh, khiến người ta khó mà hiểu rõ được. Thời điểm này, thông qua phương thức kỳ diệu có thể thấy được, trên điểm sáng không thể thấy, Liệt Thiên, Bạch Như Sương và Nạp Tuyết Thiên Hoa đều không còn thấy, duy chỉ có Đại Luân Hồi bàn yên lặng giữa không trung, trên bề mặt có Bát Quái vận chuyển, một vùng sáng kỳ diệu uốn lượn xoay tròn, rất là chói mắt. Sóng ánh sáng lắc động, không gian thay đổi. Khi Liệt Thiên và Bạch Như Sương cảm thấy áp lực biến mất, hai người mở mắt nhìn ra, mới phát hiện bản thân ở giữa không trung, bốn bề mây mù vây phủ, trên đầu mặt trời rọi chiếu. Hai người quay đầu nhìn Nạp Tuyết Thiên Hoa, trong ánh mắt có phần nghi hoặc. Thấy vậy, Nạp Tuyết Thiên Hoa nói: - Không cần phải nhìn ta, các ngươi đã quay về một ngàn hai trăm năm trước. Dưới chân các ngươi chính là thác nước ngày trước các ngươi gặp nhau lần đầu. Hãy nhớ lại một chút đi. Liệt Thiên nghe thấy vẻ mặt hơi biến đổi, đầy hoài niệm. Bạch Như Sương khuôn mặt lại kích động, muốn biết bản thân mình kiếp trước đã gặp Liệt Thiên như thế nào. Cúi đầu, Bạch Như Sương nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy một vùng núi đá nhô cao, hai ngọn núi hai bên như kiếm rạch vào bầu trời, ở giữa có một dòng nước tuôn trào xuống dưới, hình thành đáy cốc một ao nước rộng vài chục trượng. Bên bờ ao, trên một tảng đá to lớn, một thiếu nữ toàn thân trắng như tuyết, hệt như tiên tử băng tuyết yên lặng ngồi, hai chân khe khẽ đung đưa, thỉnh thoảng lại làm tung tóe những bông hoa nước nho nhỏ. Nhìn người thiếu nữ đó, Bạch Như Sương ngây người ra, đó hoàn toàn là một người hệt như mình, cho dù là tướng mạo, vẻ mặt không gì khác biệt, làm sao không khiến nàng bất ngờ được. Giây lát, Bạch Như Sương thôi không suy nghĩ, đưa mắt nhìn lên vách đá, lại thấy Yêu Hoàng Liệt Thiên đang yên lặng ngắm thiếu nữ, vẻ mặt kinh dị lại hàm chứa nhu tình. Không biết bao lâu, thiếu nữ đứng dậy, bất ngờ liếc nhìn thấy Liệt Thiên, cả hai người liền cứ vậy nhìn nhau, ai cũng không dời mắt đi. Quay đầu nhìn lại, Bạch Như Sương thấy Liệt Thiên vẻ mặt đầu tình ái, ánh mắt không ngừng lộ ra nhu tình. Bạch Như Sương đưa tay nắm lấy Liệt Thiên, ngả người vào bên cạnh, ánh mắt nhìn xuống dưới chân, di động vị trí theo hình bóng của hai kẻ yêu nhau. Liệt Thiên không nói lời nào, chỉ ôm lấy tay nàng, nhìn bản thân mình ngày đó xa xa, để cho mọi chuyện ngày trước in vào trong não Bạch Như Sương. Nạp Tuyết Thiên Hoa liếc hai người, miệng u oán thở dài, nhẹ giọng nói: - Đi thôi, ta dẫn các người quay về chốn xưa, tìm lại những gì đã mất ngày trước. Nói rồi lắc mình, xoay vòng quanh hai người một vòng, sau đó thời gian không gian lại thay đổi, cảnh tượng mới lại xuất hiện trước mắt hai người. Nhìn thấy từng điểm từng chuyện ngày trước, Liệt Thiên đầy cảm khái, mà Bạch Như Sương lại chuyên tâm, từng cảnh từng cảnh nơi hai người gặp nhau in sâu vào trong não nàng. Thời gian trôi qua, khi cảnh tượng Liệt Thiên quyết chiến với cao thủ sáu giới xuất hiện, vẻ mặt Bạch Như Sương biến đổi liên tục. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, nàng đã nhớ từng cảnh từng lúc hai người ngày đó, lúc này khi tận mắt chứng kiến Liệt Thiên tâm cao chí lớn, một tâm tình phức tạp xuất hiện trong lòng nàng. Nghĩ đến cảm tình ngày đó giữa mình và Liệt Thiên, nàng hy vọng Liệt Thiên thành công, nhưng khi nghĩ đến an nguy thiên hạ, nàng lại không hy vọng Liệt Thiên chiến thắng. Tình cảm mâu thuẫn này khiến nàng rất khó chịu.
/1109
|