Trong Quỷ Vương thành u tối, Lục Vân dẫn theo sáu người tìm kiếm kỹ càng xung quanh. Nhằm tránh Âm Thi quỷ binh Lục Vân đã dùng Ý Niệm Thần Ba thăm dò động tĩnh trước, mỗi lần phát hiện có quỷ binh đều tìm cách tránh đi. Do đó công việc tìm kiếm của mọi người đã giảm được không ít phiền phức.
Nửa giờ trôi qua, bảy người đã tìm kiếm một vòng quanh cả Quỷ Vương thành nhưng một dấu vết nhỏ cũng không thấy. Tĩnh lặng dừng thân giữa không trung, bảy người đều thu hồi bảo kiếm ngự gió bay lên. Nhìn khối kiến trúc san sát nhau trong thành, Lục Vân nói khẽ: "Hiện tại chỉ còn sót lại bên trong thành là chưa tìm qua, nhưng trong đó quỷ binh phân bố khắp nơi, rõ ràng là đông hơn ngoài này gấp ba lần. Nếu chúng ta muốn vào đó tìm kiếm mà không để lộ hành tung thì rất là khó, hơn nữa ta có thể cảm thấy ở trong thành có vài luồng khí tức rất mạnh, khí thế không hề kém hơn Quỷ soái Huyễn Mị của Hắc Hà gian."
Mọi người nghe thấy sắc mặt nặng nề, hiển nhiên tình thế rất không lạc quan. Với thực lực của bảy người bọn họ, muốn tìm thấy một địa phương thần bí trong Quỷ Vương thành kỳ dị này là chuyện vô cùng nguy hiểm. Dõi mắt ngó vào thành Vân Phong cất tiếng hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm gì, tiến vào hay là rút lui? Tiến vào sẽ rất nguy hiểm, vì thế địch hùng hậu chúng ta không để ý là bị lâm vào tuyệt cảnh ngay. Nhưng nếu không vào thời gian của chúng ta cũng không còn bao nhiêu, mọi người nói xem rốt cuộc nên làm thế nào đây."
Mọi người nhìn nhau rồi chuyển ánh mắt hướng về Lục Vân, vì vào lúc này trong lòng họ đều coi chàng là thủ lĩnh. Nhìn vào trong thành, Lục Vân trầm giọng nói: "Giờ đã đến nước này tất nhiên là không thể rút lui. Chẳng qua để cố gắng tránh các chướng ngại thì chúng ta phải suy xét cẩn thận. Vân Phong đệ hãy lập tức dò hành tung của bọn Kiếm Vô Trần cho huynh, trước tiên chúng ta muốn biết bọn họ hiện đang ẩn nấp ở đâu sau đó mới quyết định được."
Vân Phong dạ một tiếng rồi khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu thi triển Âm Dương bí thuật tìm hành tung của bọn Kiếm Vô Trần. Phong Viễn Dương đứng bên nói: "Bây giờ dựa vào tin tức của mọi người thu được từ Hắc Hà gian, chúng ta tạm thời có thể suy ra tại Âm Thi gian này cũng có một quỷ vương, một quỷ soái và ba quỷ tiên, ba tên đại tướng quân. Tính ra cao thủ lợi hại nhất của chúng có tám người, trong đó quỷ vương và quỷ soái rất mạnh, chỉ sợ chúng ta không có cách nào đối phó được chúng. Chỉ nói như quỷ tiên dù có ứng phó được nhưng cũng gặp rất nhiều khó khăn, bởi vì chúng ta vẫn chưa trực diện giao tranh với bọn chúng lần nào. Đã không thể giáp mặt giao đấu thì nhiệm vụ của chúng ta lần này có vẻ vô cùng gian nan đấy."
Thương Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Đây chỉ là tính toán dựa trên tình hình cũ thôi, chúng ta còn chưa tính đến Bất Tử Huyết Lệ và Vô Gian Quỷ Sát trong đó. Trong những cao thủ này, những nhân vật phải lưu ý nhất là quỷ vương và quỷ soái, còn cả Huyết Lệ và Quỷ Sát nữa. Trước mắt tuy chúng ta chưa gặp phải nhưng muội nghĩ rằng chỉ cần tìm được Hóa Hồn trì thì nhất định sẽ đụng phải sự cản trở của các cao thủ Quỷ vực. Dù nói thế nào thì chúng cũng sẽ không dễ dàng để cho chúng ta đoạt lại Phong Hồn phù rồi lại phong ấn bọn chúng thêm một lần nữa. Hiện giờ việc tìm Hóa Hồn trì là vô cùng quan trọng, nhưng sau khi đã tìm ra và đoạt lại Phong Hồn phù mới là vấn đề then chốt.
Lúc đó chúng ta hoàn toàn không thể thoái lui." Mọi người nghe xong trong lòng đều nặng trĩu. Thương Nguyệt nói đúng, hiện giờ để giảm thiểu nguy hiểm thì có thể tận lực lẩn tránh, nhưng đến lúc cuối cùng đoạt lấy Phong Hồn phù còn có thể ẩn nấp được không, nếu lúc đó mà còn trốn tránh thì hà tất phải đến Quỷ vực? Nghĩ đến lúc phải đối mặt với sự bao vây của các cao thủ Quỷ Vực mọi người đều lạnh mình, lần trước trong Quỷ Vương thành cả nhóm thiếu chút nữa đã không còn sống trở về, mà đó mới chỉ là cao thủ của Hắc Hà gian. Một lúc nào đó phải đối diện với cao thủ của cả Quỷ vực, cho dù có lấy được Phong Hồn phù thì cũng không còn mạng mà rời khỏi đó nữa.
Trầm mặc, im lặng không một tiếng động, mọi người không ai nói gì. Lúc này Vân Phong chợt tỉnh lại, mở miệng nói: "Đệ đã thám xét ra nơi hạ lạc của bọn họ, hiện giờ họ đang ẩn núp tại một góc bên trong thành, năm người đều toàn lực ẩn tàng khí tức, cho nên chúng ta đứng đây không thể cảm thấy được. Ngoài ra, phân tích theo tình hình mà đệ thám xét được thì lúc này họ dường như đang tập trung quan sát một việc gì đó, thần tình có vẻ rất nghiêm túc."
Lục Vân trầm tư một lúc rồi nói: "Xem ra họ đang ở phía trước chúng ta, như vậy cũng tốt, ít nhất chúng ta có thể bớt được nhiều việc phiền toái. Giờ Vân Phong hãy dẫn mọi người từ từ tiếp cận họ, chúng ta cũng đi xem xem họ đang quan sát cái gì, nói không chừng có thể tìm ra nơi hạ lạc của Hóa Hồn trì."
Nói xong, mọi người dưới sự hướng dẫn của Vân Phong âm thầm tiến vào thành. Sau gần nửa giờ bảy người cẩn thận né tránh vô số quỷ binh, cuối cùng đến được một toà nhà to lớn. Bảy người nhìn kỹ mới kinh ngạc phát hiện ra đây hóa ra là một tòa Quỷ bảo, có một chữ Vương rất lớn im lìm hiện ra trước mắt họ khiến mọi người nhìn qua đã có thể minh bạch đây là nơi ở của Âm Thi gian Quỷ Vương. Lục Vân đưa mắt ra hiệu cho mọi người phải ghi nhớ thật kỹ nơi này.
Ý niệm vừa động, Lục Vân đã nhanh chóng tìm ra nhóm năm người Kiếm Vô trần đang ẩn tàng ngay gần Quỷ bảo, chỉ cách nóc một phòng trong bảo chưa đến mười trượng đang chăm chú quan sát tình hình bên trong. Nhìn quanh một lượt, Lục Vân truyền âm nói với Vân Phong: "Đệ có thể thi triển thuật ẩn thân ở nơi này được không? Nếu có thể, đệ hãy đến gần thêm chút nữa, cẩn thận thăm dò tình hình bên trong đó."
Vân Phong nhìn Lục Vân khẽ gật đầu, không một tiếng động thi triển ẩn thân bí thuật tiếp cận tòa Quỷ bảo. Đến được đó Vân Phong chọn một cái mái hiên để ẩn nấp, toàn thân núp dưới đó chú ý đến mọi động tĩnh bên trong. Lúc này ở trong Quỷ bảo, trong một quỷ điện rộng rãi chỉ có hai nhân ảnh tối đen đang nói chuyện. "Đại vương, theo phản ứng của thủ vệ trong thành thì hôm nay đã phát hiện ra có cao thủ tu chân giới của nhân gian đến xâm nhập. Chúng đã giết hại không ít thủ vệ của chúng ta, hiện tại đang ẩn nấp trong thành. Đại vương thấy việc này có cần điều tra triệt để không hay tạm thời không hỏi đến chúng?"
"Bọn chúng lần này đến đây có mục đích gì, đó mới là điều quan trọng. Ngươi đã điều tra ra việc này chưa?"
"Theo tin tức thuộc hạ lấy được từ Hắc Hà gian thì mục đích của chúng là muốn tìm Hóa Hồn trì, nhằm đoạt lại Phong Hồn phù. Trước mắt trong Hắc Hà gian Quỷ Vương thành đã xuất hiện Sát Huyết Diêm La, do đó không ai dám tới đó kiếm chuyện, vì vậy bọn chúng mới chuyển hướng đến chỗ chúng ta. Theo tiểu nhân, chúng nghĩ rằng có thể tìm ra nơi hạ lạc của Hóa Hồn trì từ chỗ chúng ta rồi thừa cơ đoạt thủ."
"Ha ha... muốn tới đây kiếm tiện nghi sao? bọn chúng tính nhầm phương hướng rồi! Lần này Sát Huyết Diêm La sống lại thì Hắc Hà gian sẽ gặp tai ương trước tiên, mục tiêu tiếp theo chỉ sợ chính là chúng ta và Vô Hồn gian. Hiện nay địch nhân chủ yếu nhất của chúng ta chính là Sát Huyết Diêm La, vì vậy chúng ta phải bảo tồn thực lực để đối phó với hắn. Đối với những cao thủ tu chân giới đến xâm nhập, ngươi thấy nên an bài chúng như thế nào đây?"
"Về điểm này cần phải xem ý của đại vương ra sao đã. Theo thiển ý của thuộc hạ, bọn chúng đã muốn tìm Hóa Hồn trì đoạt lại Phong Hồn phù, tự nhiên chúng ta không thể để cho chúng được toại nguyện. Thuộc hạ cho rằng vào thời khắc quyết định hãy cho chúng một đòn thê thảm, để chúng biết nơi này không phải là nhân gian. Hiện tại trong mười ngày này là giờ phút quan trọng nhất, mười ngày sau bọn chúng có tìm được Hóa Hồn trì thì cũng hoàn toàn vô dụng. Ha ha... đại vương thấy sao?"
"Ha ha... ngươi tính hoàn toàn đúng, nhưng tiếc là chưa đủ tàn nhẫn. Hiện tại bọn chúng muốn tìm nơi hạ lạc của Hóa Hồn trì, ngoài chúng ta ra chỉ còn lại hai quỷ vương và quỷ soái biết. Nếu không hỏi được từ phía chúng ta, bọn chúng không thể tìm được Hóa Hồn trì. Hiện giờ bọn chúng đã ở trong Âm Thi gian của ta để tìm Hóa Hồn trì, bọn chúng tất sẽ buộc phải mạo hiểm. Như vậy sẽ làm tổn hại thực lực của chúng ta, vào thời khắc quan trọng này ta không muốn thấy việc đó xảy ra."
"Ý của đại vương là nói cho chúng biết nơi hạ lạc của Hóa Hồn trì rồi đợi người của Vô Hồn gian đến đối phó chúng phải không. Kế này của đại vương đúng là một mũi tên trúng hai đích, nhưng nếu để chúng đoạt được Phong Hồn phù thì thật là không hay. Đại vương nghĩ sao?"
"Ngu xuẩn, uổng cho ngươi đã theo ta bao nhiêu năm nay, đúng là đồ đần độn. Hóa Hồn trì ở trong Vô Hồn gian bọn chúng sẽ không thể đến gần một cách dễ dàng như vậy được. Cứ coi như bọn chúng có thể tiếp cận Hóa Hồn trì, khi đó Vô Hồn Gian và bọn chúng nhất định sẽ lưỡng bại câu thương thực lực đại tổn. Tới lúc đó chúng ta mới lộ diện, còn không phải là ngư ông đắc lợi à? Hơn nữa Hóa Hồn trì là một trong tam đại tuyệt địa của Quỷ vực, dù không có ai ngăn cản thì trong bọn chúng cũng tuyệt đối không có ai có thể sống sót lấy được Phong Hồn phù từ trong Hóa Hồn trì, ngươi đã hiểu chưa?"
"Đại vương anh minh, thuộc hạ đã rõ rồi. Kỳ thực dù lúc đó chúng ta không xuất hiện thì chắc hẳn các cao thủ Hắc Hà gian cũng nhất định sẽ không để bọn chúng đắc thủ. Chúng ta căn bản không cần động thủ, chỉ cần chờ các cao thủ tu chân giới đó giúp chúng ta diệt trừ địch nhân Vô Hồn gian, phải vậy không đại vương?"
"Coi như ngươi thông minh, đúng như ngươi nói, chúng ta căn bản không cần xuất thủ, chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được. Hắc hắc... ha ha... Ai, kẻ nào dám đến gần vương phủ của ta, còn không hiện thân." Thanh âm kinh ngạc đột nhiên phát ra từ miệng Quỷ vương, Quỷ soái Âm Lệ đứng bên rống lên giận dữ, thân ảnh phi thẳng ra ngoài điện.
Vân Phong đang ẩn thân bỗng thất kinh, toàn thân không hề cử động làm sao lại bị phát hiện, thật cổ quái. Không kịp nghĩ xem vì sao, thân thể Vân Phong đang ẩn tàng tại mái hiên liền cấp tốc bay về phía mấy người Lục Vân. Giữa không trung, Vân Phong nghe thấy thanh âm của Lục Vân truyền lại bảo gã bay về phía năm người Kiếm Vô Trần đang ẩn nấp để dẫn dụ sự chú ý của Quỷ soái. Vân Phong nghe vậy thầm nhủ Lục Vân giảo hoạt, đúng là không cho Kiếm Vô Trần một cơ hội nào.
Cười lên "hăng hắc", Vân Phong dừng thân quay đầu nhìn Quỷ soái Âm Lệ. Thấy Âm Lệ đã đuổi đến gần, Vân Phong hét lên một tiếng cổ quái thân thể bắn về phía nhóm người Kiếm Vô Trần. Giữa không một tiếng nộ hống truyền ra, theo đó một đạo quang hoa ngũ sắc bổ vào Âm Lệ bức hắn lùi lại mấy trượng. Âm Lệ vừa thoái lui, năm người Kiếm Vô Trần đồng thời hiện thân bỏ chạy ra ngoài, còn Vân Phong bí mật trở về bên nhóm người Lục Vân.
Ngay khi Vân Phong về bên cạnh Lục Vân, giữa không trung một đoàn khí hắc sắc vô thanh vô tức xuất hiện. Trong đoàn khí hai ngọn quỷ hỏa bập bùng, mục quang âm sâm nhìn vào nơi bảy người Lục Vân đang ẩn tàng. Lục Vân chấn kinh thầm nhủ Quỷ vương quả nhiên lợi hại, lập tức phân phó sáu người còn lại theo mình âm thầm dời đi.
Dưới bầu trời âm ám, trong tầng khí tối đen như mực Âm Thi Quỷ vương và Quỷ soái tĩnh lập giữa không trung, mục quang chăm chú nhìn hai nhóm người của Lục Vân và Kiếm Vô Trần đi khỏi. Âm Lệ đột nhiên cười nói: "Kế sách này của đại vương cực kỳ vi diệu, chắc chắn bọn chúng không thể nào đoán ra được."
Quỷ vương cười âm sâm nói: "Lần này Sát Huyết Diêm La sống lại chắc chắn rằng Quỷ vực sẽ loạn. Trước mắt quan trọng nhất là phải bảo tồn thực lực, tùy tình hình rồi mới hành động. Đối với những cao thủ tu chân giới, chúng ta phải làm thế nào để lợi dụng được lực lượng mạnh mẽ này tiêu diệt đối thủ đó mới là mấu chốt. Một khi thành công, chúng ta sẽ có thể không chiến mà thắng thống nhất Quỷ vực, tiến quân vào nhân gian. Lúc đó, ha ha... cả thiên hạ sẽ là của chúng ta. Về Hóa Hồn trì bọn chúng sẽ vĩnh viễn không tìm thấy đâu, mà dù cho có tìm thấy cũng không có hy vọng gì, ha ha..."
Tiếng cười đắc ý phiêu đãng trong Quỷ Vương thành u ám. Ngữ khí âm sâm, mưu kế âm hiểm vô hình trung đã thúc đẩy sự phát triển của sự tình. Rốt cuộc mưu kế của hắn có thể thành công hay không, thời khắc này có lẽ không ai có thể đoán biết được.
Rời khỏi Âm Thi gian, đoàn người của Lục Vân đi đến Vô Hồn gian. Trên đường Vân Phong kể lại cuộc đối thoại lúc nãy giữa Quỷ vương và Quỷ soái. Cuối cùng Vân Phong nói: "Phân tích từ lời nói của chúng, Hóa Hồn trì có lẽ nằm trong Quỷ Vương thành của Vô Hồn gian. Hiện giờ chắc bọn Kiếm Vô Trần cũng đã biết được điều này, con đoán rằng lúc này bọn họ nhất định đang toàn lực đến đó nhằm đoạt lại Phong Hồn phù trước chúng ta để khi về khoe khoang với mọi người."
Tử Dương chân nhân tán đồng nói: "Vân Phong nói có lý, bọn họ nhất định có ý này. Bây giờ chúng ta hãy đi nhanh lên phải đến trước bọn họ, như vậy mới có thêm nhiều hy vọng đoạt được Phong Hồn phù, mọi người mau tăng tốc." nói xong Tử Dương chân nhân gia tăng công lực lập tức tốc độ tăng lên rất nhiều.
Lục Vân nhìn mọi người, khẽ nói: "Khoan đã, trước tiên mọi người hãy đi chậm lại, nghe ta nói xong rồi hãy đi cũng không muộn. Vừa rồi Vân Phong đã kể lại lời của Quỷ vương mọi người cũng nghe rồi, ai đến đó trước thì người đó sẽ trở thành cường địch của Vô Hồn gian. Nếu chúng ta đến trước sẽ gặp phải sự tấn công rất mạnh của Vô Hồn gian. Sau khi chúng ta tiêu diệt được một phần địch nhân thì chân nguyên cũng hao tận, đến lúc đó năm người Kiếm Vô Trần đột nhiên xuất hiện, thử hỏi khi đó chúng ta còn có thể vượt được họ sao?"
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhìn nhau mỉm cười không nói gì. Còn Tử Dương chân nhân và Vân Phong, Phong Viễn Dương, Hứa Khiết lại trầm ngâm phân tích hàm ý của Lục Vân. Nhìn Lục Vân mọi người đều lộ ra thần sắc kì dị, tựa hồ như không thể nhìn thấu rốt cuộc trong lòng chàng đang nghĩ gì.
Tử Dương chân nhân hỏi: "Lục Vân, ý của con chúng ta đã hiểu, nhưng vạn nhất bị năm người Kiếm Vô Trần giành đoạt trước Phong Hồn phù, khi về đến nhân gian chỉ sợ chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào."
Lục Vân điềm nhiên cười, ngự gió phi hành từ tốn thốt nhẹ: "Điều này sư phụ không cần lo, mọi người quên mất Hóa Hồn trì là một trong Quỷ vực tam đại tuyệt địa rồi sao? Nhớ lúc trước khi chúng ta đi qua Bất Việt lĩnh phải hao tận tâm cơ mói có thể thoát hiểm, suy ra Hóa Hồn trì không phải ai cũng có thể phá giải. Hiện tại chúng ta đã biết là Kiếm Vô Trần đi trước, chúng ta cứ việc đi theo họ. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở sau, như vậy không phải là rất tốt sao?"
Vân Phong vỗ lên vai Lục Vân cười hoan hỉ: "Lục Vân khá lắm, đúng là có huynh, chủ ý tuyệt diệu như vậy mà cũng nghĩ ra được. Nếu để Kiếm Vô Trần nghe được, chỉ sợ hắn sẽ tức đến mức thổ huyết mất. Ha ha... hay lắm, cứ vậy đi. Đợi đến khi bọn họ đấu tới kiệt sức chúng ta mới xuất hiện, ha ha... lúc đó sẽ vui lắm đây."
Phong Viễn Dương nhìn Lục Vân thần sắc quái dị, ngầm cảm thấy Lục Vân hình như không giống người bình thường . Tính cách của Lục Vân rất khó đoán biết, khiến người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu. Giờ phút này hắn mới nhận ra Lục Vân không chỉ ôn văn hòa nhã như biểu hiện bên ngoài, mà kỳ thực nội tâm của chàng cực kỳ phức tạp. Bên cạnh, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cũng nhìn Lục Vân nhãn thần hai người đều lộ vẻ trầm tư, ẩn ước đã phát hiện ra điều gì đó nhưng không ai nói lời nào.
Tới Vô Hồn gian, Lục Vân cùng mọi người dừng thân cách trăm trượng tỷ mỉ quan sát. Từ xa nhìn lại, một đạo hào quang màu xanh nhạt lẫn với hắc quang chia thành từng tầng bao trùm bên ngoài thành trì, bên ngoài là tầng hào quang màu xanh nhạt, bên trong là màu đen.
Ngoảnh đầu lại, Lục Vân thấp giọng nói: "Trong hai ngày ngắn ngủi vừa rồi, chúng ta đã liên tục xâm nhập hai tòa Quỷ Vương thành. Hiện giờ chỉ còn lại duy nhất tòa thành này, mong mọi người hãy cẩn thận. Cứ nhìn tầng hào quang bảo hộ ngoài thành này thì thấy Vô Hồn gian nghiêm mật hơn hai tòa thành trước, bên trong có thể còn hung hiểm hơn. Lần này mục đích của chúng ta tới đây mọi người đều rõ, không phải là để diễu võ dương uy mà là đoạt lại Phong Hồn phù. Vì vậy để hoàn thành nhiệm vụ, đôi khi chúng ta không từ thủ đoạn nào. Làm sao có thể thuận lợi lấy được Phong Hồn phù, phải làm thế nào? điểm này mọi người cần ghi nhớ! Bây giờ mọi người hãy theo huynh đi vào thôi."
Ngữ khí có vẻ thờ ơ nhưng thần tình chàng lộ vẻ nghiêm túc. Thời khắc này mọi người đều phát hiện ra Lục Vân bây giờ đã khác so với Lục Vân lúc trước, nhưng khác ở chỗ nào thì tạm thời vẫn không thể nói rõ được. Quay sang nhìn nhau, mọi người đi theo sau Lục Vân hướng về tòa Quỷ Vương thành thần bí của Vô Hồn gian.
Trước khi đến gần thành, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân đã dò tìm ra cách phá giải tầng hào quang, vì vậy đoàn người lọt vào trong thành rất dễ dàng. Y như trong tưởng tượng, hiển nhiên trong này không hề giống với hai tòa thành kia. Chỉ thấy trong thành rất sáng sủa tựa như ban ngày ở nhân gian, điều khác biệt là nguyên lai ánh sáng ở đây đỏ một màu máu tà dị. Phong cách kiến trúc cũng không giống với hai thành trước, trông như một mê cung với rất nhiều thông đạo.
Ngắm cảnh sắc trước mắt, Vân Phong nói: "Kỳ quái, tại sao trong này không hề thấy bất cứ một quỷ hồn nào lảng vảng. Ở Hắc Hà gian và Âm Thi gian đều có âm hồn quỷ phách, tại sao ở đây không có nhỉ? nơi này sáng như vậy chẳng giống Quỷ vực chút nào, ngược lại còn hơi giống nhân gian."
Hứa Khiết nhẹ nhàng nói: "Còn nữa, âm sâm chi khí rất ít mà lại nhiều huyết sát chi khí. Khiến cho người ta có cảm giác như bước vào một trường huyết sát, không giống như đang ở Quỷ vực." nói xong nhìn sang mọi người nàng phát hiện ra sắc mặt ai cũng rất cổ quái.
Ngạo Tuyết nắm chặt thần kiếm Tử Ảnh nói: "Thật kỳ quái, thần kiếm của tỷ từ lúc vào trong này không ngừng rung động, tựa hồ như có chuyện gì đó xảy ra. Không biết thần kiếm của Thương Nguyệt có phải cũng vậy không?"
"Cũng giống tỷ, Khiếu Nguyệt thần kiếm của muội không ngừng chấn động phảng phất như muốn tự động xuất bao, nếu không giữ chặt thì đã không thể khống chế được nó rồi. Từ lúc sở hữu được thần kiếm đến giờ lần đầu tiên gặp phải tình hình này, không rõ là vì sao nữa?" Kinh ngạc nhìn Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt thảng thốt nói.
Mục quang nhìn quanh mọi người Lục Vân âm trầm nói: "Hãy cẩn thận, bây giờ huynh mới minh bạch tại sao từ trước tới giờ Âm Thi gian không dám tiến công nơi này, đồng thời cũng hiểu ra tại sao nơi này được gọi là Vô Hồn gian."
Nhìn thái độ nghiêm túc của Lục Vân, trong lòng mọi người đều trầm xuống biết rằng sự tình không ổn. Vân Phong hỏi: "Lục Vân, huynh muốn nói gì thì mau nói rõ ra đi, đừng nói nửa chừng rồi dừng lại làm mọi người sốt ruột. Rốt cuộc tại sao Âm Thi gian không dám tiến công nơi này, vì sao nơi này được gọi là Vô Hồn gian?"
Mục quang nhìn tứ phía Lục Vân nghiêm túc trả lời: "Mọi người chỉ cần quan sát kỹ sẽ phát hiện ra trong này không hề nhìn thấy một hồn phách nào. Đồng thời khí tức xung quanh hàm chứa huyết sát chi khí cực mạnh, hoàn toàn áp chế mọi khí tức khác, cái tên Vô Hồn gian chính là ám thị không thể tìm ra một quỷ hồn nào. Còn nguyên nhân mà Âm Thi gian không dám tiến công cũng chính vì trong huyết sát chi khí ở đây hàm ẩn lực hóa hồn đoạt phách, có thể xâm thực hồn phách quỷ binh của Âm Thi gian. Quỷ vực tam thành chúng ta đều đã đi qua, hiện giờ ta mới phát hiện ra trong Hắc Hà gian tất cả quỷ vật đều là quỷ vật chính thống nhất, khí tức âm sâm quỷ dị cũng rõ nhất. Còn quỷ vật ở Âm Thi gian giống như cương thi ở nhân gian, trong quỷ khí ẩn chứa vài phần âm sát tà khí. Cuối cùng là nơi này, tuy tạm thời không gặp quỷ
vật nào, nhưng ta có thể khẳng định lệ sát chi khí trong này nặng nhất Quỷ vực, là nơi có huyết sát chi khí nồng đậm nhất. Nếu ta đoán không nhầm, tất cả quỷ vật ở đây sẽ xuất hiện dưới dạng thực thể, quyết không phải dạng hồn phách."
Những lời này vừa nói ra mọi người đều rúng động, thần sắc chấn kinh nhìn Lục Vân. Vân Phong trong lòng không rõ, quỷ vật vốn ở dạng hồn phách, tại sao Lục Vân lại bảo không phải. Kỳ quái, nghĩ mãi cũng không thông?
"Lục Vân, huynh nói quỷ vật trong này không ở dạng hồn phách, làm sao có thể như vậy được. Trong suy nghĩ của mọi người quỷ vật đều ở dạng hồn phách, trước giờ không có thực thể. Có phải huynh nhầm không, nếu không tại sao lại nói vậy?" Vân Phong cuối cùng cũng không kìm được phải hỏi cho ra những nghi vấn trong lòng.
Không quay đầu lại Lục Vân im lặng nhìn vào trong thành, một mặt dùng Ý Niệm Thần Ba sưu tầm động tĩnh bên trong, một mặt đáp lời: "Quỷ vật đích xác ở dạng hồn phách. Điều này không sai, nhưng ta nói quỷ vật trong này có thực thể là dựa vào hai tòa quỷ thành kia. Huyết sát chi khí ở đây có tác dụng thôn phệ hồn phách, vì vậy những hồn phách rải rác sẽ không thể tồn tại. Sống trong này hiển nhiên đều là thực thể. Do đó để khắc phục sự thôn phệ của huyết sát chi khí, phàm đã là quỷ vật sống được đều có tu vi cao cường rất hiếm gặp. Nói cách khác trong Quỷ vực tam thành, quỷ vật của Vô Hồn gian này có thể ít nhất nhưng về thực lực thì tuyệt đối mạnh nhất."
Tử Dương chân nhân nói: "Nếu là vậy, hành động của chúng ta càng phải cẩn thận hơn. Hiện giờ mọi người đều minh bạch nơi này rất nguy hiểm, hay chúng ta hãy tìm một nơi ẩn thân rồi hãy tính đến những việc khác. Cứ đứng ngây ra ở đây sẽ rất nguy hiểm, đi thôi."
Lục Vân quay đầu lại nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, khẽ nói: "Trung tâm thành có một lực lượng vô cùng tà ác, rất cổ quái. Thần kiếm của hai nàng chấn động rất có khả năng là do cỗ khí tức này. Tạm thời ta chưa tra ra đó là vật gì vì có một tầng chân khí rất mạnh bao phủ, chân khí của ta hoàn toàn bị ngăn lại ở ngoài. Ngoài ra ta đã dò ra khí tức của năm người bọn Kiếm Vô Trần, họ đang tiếp cận trung tâm thành."
Ngạc nhiên nhìn Lục Vân, hai người khẽ gật đầu mà không hỏi chàng vì sao biết được nhiều như vậy. Bên cạnh Tử Dương chân nhân nhìn Lục Vân, đáy mắt lướt qua một tia nghi hoặc nhưng lão giấu sự nghi vấn lại trong lòng không hề nói ra. Ngẩng đầu nhìn trời Tử Dương chân nhân thầm thở dài nhãn thần lộ vẻ lo âu. Lúc này lão đang lo lắng chuyện gì, là việc Hóa Hồn trì hay là chuyện gì khác? Có lẽ chính bản thân lão cũng không muốn nói ra câu trả lời.
Nửa giờ trôi qua, bảy người đã tìm kiếm một vòng quanh cả Quỷ Vương thành nhưng một dấu vết nhỏ cũng không thấy. Tĩnh lặng dừng thân giữa không trung, bảy người đều thu hồi bảo kiếm ngự gió bay lên. Nhìn khối kiến trúc san sát nhau trong thành, Lục Vân nói khẽ: "Hiện tại chỉ còn sót lại bên trong thành là chưa tìm qua, nhưng trong đó quỷ binh phân bố khắp nơi, rõ ràng là đông hơn ngoài này gấp ba lần. Nếu chúng ta muốn vào đó tìm kiếm mà không để lộ hành tung thì rất là khó, hơn nữa ta có thể cảm thấy ở trong thành có vài luồng khí tức rất mạnh, khí thế không hề kém hơn Quỷ soái Huyễn Mị của Hắc Hà gian."
Mọi người nghe thấy sắc mặt nặng nề, hiển nhiên tình thế rất không lạc quan. Với thực lực của bảy người bọn họ, muốn tìm thấy một địa phương thần bí trong Quỷ Vương thành kỳ dị này là chuyện vô cùng nguy hiểm. Dõi mắt ngó vào thành Vân Phong cất tiếng hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm gì, tiến vào hay là rút lui? Tiến vào sẽ rất nguy hiểm, vì thế địch hùng hậu chúng ta không để ý là bị lâm vào tuyệt cảnh ngay. Nhưng nếu không vào thời gian của chúng ta cũng không còn bao nhiêu, mọi người nói xem rốt cuộc nên làm thế nào đây."
Mọi người nhìn nhau rồi chuyển ánh mắt hướng về Lục Vân, vì vào lúc này trong lòng họ đều coi chàng là thủ lĩnh. Nhìn vào trong thành, Lục Vân trầm giọng nói: "Giờ đã đến nước này tất nhiên là không thể rút lui. Chẳng qua để cố gắng tránh các chướng ngại thì chúng ta phải suy xét cẩn thận. Vân Phong đệ hãy lập tức dò hành tung của bọn Kiếm Vô Trần cho huynh, trước tiên chúng ta muốn biết bọn họ hiện đang ẩn nấp ở đâu sau đó mới quyết định được."
Vân Phong dạ một tiếng rồi khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu thi triển Âm Dương bí thuật tìm hành tung của bọn Kiếm Vô Trần. Phong Viễn Dương đứng bên nói: "Bây giờ dựa vào tin tức của mọi người thu được từ Hắc Hà gian, chúng ta tạm thời có thể suy ra tại Âm Thi gian này cũng có một quỷ vương, một quỷ soái và ba quỷ tiên, ba tên đại tướng quân. Tính ra cao thủ lợi hại nhất của chúng có tám người, trong đó quỷ vương và quỷ soái rất mạnh, chỉ sợ chúng ta không có cách nào đối phó được chúng. Chỉ nói như quỷ tiên dù có ứng phó được nhưng cũng gặp rất nhiều khó khăn, bởi vì chúng ta vẫn chưa trực diện giao tranh với bọn chúng lần nào. Đã không thể giáp mặt giao đấu thì nhiệm vụ của chúng ta lần này có vẻ vô cùng gian nan đấy."
Thương Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Đây chỉ là tính toán dựa trên tình hình cũ thôi, chúng ta còn chưa tính đến Bất Tử Huyết Lệ và Vô Gian Quỷ Sát trong đó. Trong những cao thủ này, những nhân vật phải lưu ý nhất là quỷ vương và quỷ soái, còn cả Huyết Lệ và Quỷ Sát nữa. Trước mắt tuy chúng ta chưa gặp phải nhưng muội nghĩ rằng chỉ cần tìm được Hóa Hồn trì thì nhất định sẽ đụng phải sự cản trở của các cao thủ Quỷ vực. Dù nói thế nào thì chúng cũng sẽ không dễ dàng để cho chúng ta đoạt lại Phong Hồn phù rồi lại phong ấn bọn chúng thêm một lần nữa. Hiện giờ việc tìm Hóa Hồn trì là vô cùng quan trọng, nhưng sau khi đã tìm ra và đoạt lại Phong Hồn phù mới là vấn đề then chốt.
Lúc đó chúng ta hoàn toàn không thể thoái lui." Mọi người nghe xong trong lòng đều nặng trĩu. Thương Nguyệt nói đúng, hiện giờ để giảm thiểu nguy hiểm thì có thể tận lực lẩn tránh, nhưng đến lúc cuối cùng đoạt lấy Phong Hồn phù còn có thể ẩn nấp được không, nếu lúc đó mà còn trốn tránh thì hà tất phải đến Quỷ vực? Nghĩ đến lúc phải đối mặt với sự bao vây của các cao thủ Quỷ Vực mọi người đều lạnh mình, lần trước trong Quỷ Vương thành cả nhóm thiếu chút nữa đã không còn sống trở về, mà đó mới chỉ là cao thủ của Hắc Hà gian. Một lúc nào đó phải đối diện với cao thủ của cả Quỷ vực, cho dù có lấy được Phong Hồn phù thì cũng không còn mạng mà rời khỏi đó nữa.
Trầm mặc, im lặng không một tiếng động, mọi người không ai nói gì. Lúc này Vân Phong chợt tỉnh lại, mở miệng nói: "Đệ đã thám xét ra nơi hạ lạc của bọn họ, hiện giờ họ đang ẩn núp tại một góc bên trong thành, năm người đều toàn lực ẩn tàng khí tức, cho nên chúng ta đứng đây không thể cảm thấy được. Ngoài ra, phân tích theo tình hình mà đệ thám xét được thì lúc này họ dường như đang tập trung quan sát một việc gì đó, thần tình có vẻ rất nghiêm túc."
Lục Vân trầm tư một lúc rồi nói: "Xem ra họ đang ở phía trước chúng ta, như vậy cũng tốt, ít nhất chúng ta có thể bớt được nhiều việc phiền toái. Giờ Vân Phong hãy dẫn mọi người từ từ tiếp cận họ, chúng ta cũng đi xem xem họ đang quan sát cái gì, nói không chừng có thể tìm ra nơi hạ lạc của Hóa Hồn trì."
Nói xong, mọi người dưới sự hướng dẫn của Vân Phong âm thầm tiến vào thành. Sau gần nửa giờ bảy người cẩn thận né tránh vô số quỷ binh, cuối cùng đến được một toà nhà to lớn. Bảy người nhìn kỹ mới kinh ngạc phát hiện ra đây hóa ra là một tòa Quỷ bảo, có một chữ Vương rất lớn im lìm hiện ra trước mắt họ khiến mọi người nhìn qua đã có thể minh bạch đây là nơi ở của Âm Thi gian Quỷ Vương. Lục Vân đưa mắt ra hiệu cho mọi người phải ghi nhớ thật kỹ nơi này.
Ý niệm vừa động, Lục Vân đã nhanh chóng tìm ra nhóm năm người Kiếm Vô trần đang ẩn tàng ngay gần Quỷ bảo, chỉ cách nóc một phòng trong bảo chưa đến mười trượng đang chăm chú quan sát tình hình bên trong. Nhìn quanh một lượt, Lục Vân truyền âm nói với Vân Phong: "Đệ có thể thi triển thuật ẩn thân ở nơi này được không? Nếu có thể, đệ hãy đến gần thêm chút nữa, cẩn thận thăm dò tình hình bên trong đó."
Vân Phong nhìn Lục Vân khẽ gật đầu, không một tiếng động thi triển ẩn thân bí thuật tiếp cận tòa Quỷ bảo. Đến được đó Vân Phong chọn một cái mái hiên để ẩn nấp, toàn thân núp dưới đó chú ý đến mọi động tĩnh bên trong. Lúc này ở trong Quỷ bảo, trong một quỷ điện rộng rãi chỉ có hai nhân ảnh tối đen đang nói chuyện. "Đại vương, theo phản ứng của thủ vệ trong thành thì hôm nay đã phát hiện ra có cao thủ tu chân giới của nhân gian đến xâm nhập. Chúng đã giết hại không ít thủ vệ của chúng ta, hiện tại đang ẩn nấp trong thành. Đại vương thấy việc này có cần điều tra triệt để không hay tạm thời không hỏi đến chúng?"
"Bọn chúng lần này đến đây có mục đích gì, đó mới là điều quan trọng. Ngươi đã điều tra ra việc này chưa?"
"Theo tin tức thuộc hạ lấy được từ Hắc Hà gian thì mục đích của chúng là muốn tìm Hóa Hồn trì, nhằm đoạt lại Phong Hồn phù. Trước mắt trong Hắc Hà gian Quỷ Vương thành đã xuất hiện Sát Huyết Diêm La, do đó không ai dám tới đó kiếm chuyện, vì vậy bọn chúng mới chuyển hướng đến chỗ chúng ta. Theo tiểu nhân, chúng nghĩ rằng có thể tìm ra nơi hạ lạc của Hóa Hồn trì từ chỗ chúng ta rồi thừa cơ đoạt thủ."
"Ha ha... muốn tới đây kiếm tiện nghi sao? bọn chúng tính nhầm phương hướng rồi! Lần này Sát Huyết Diêm La sống lại thì Hắc Hà gian sẽ gặp tai ương trước tiên, mục tiêu tiếp theo chỉ sợ chính là chúng ta và Vô Hồn gian. Hiện nay địch nhân chủ yếu nhất của chúng ta chính là Sát Huyết Diêm La, vì vậy chúng ta phải bảo tồn thực lực để đối phó với hắn. Đối với những cao thủ tu chân giới đến xâm nhập, ngươi thấy nên an bài chúng như thế nào đây?"
"Về điểm này cần phải xem ý của đại vương ra sao đã. Theo thiển ý của thuộc hạ, bọn chúng đã muốn tìm Hóa Hồn trì đoạt lại Phong Hồn phù, tự nhiên chúng ta không thể để cho chúng được toại nguyện. Thuộc hạ cho rằng vào thời khắc quyết định hãy cho chúng một đòn thê thảm, để chúng biết nơi này không phải là nhân gian. Hiện tại trong mười ngày này là giờ phút quan trọng nhất, mười ngày sau bọn chúng có tìm được Hóa Hồn trì thì cũng hoàn toàn vô dụng. Ha ha... đại vương thấy sao?"
"Ha ha... ngươi tính hoàn toàn đúng, nhưng tiếc là chưa đủ tàn nhẫn. Hiện tại bọn chúng muốn tìm nơi hạ lạc của Hóa Hồn trì, ngoài chúng ta ra chỉ còn lại hai quỷ vương và quỷ soái biết. Nếu không hỏi được từ phía chúng ta, bọn chúng không thể tìm được Hóa Hồn trì. Hiện giờ bọn chúng đã ở trong Âm Thi gian của ta để tìm Hóa Hồn trì, bọn chúng tất sẽ buộc phải mạo hiểm. Như vậy sẽ làm tổn hại thực lực của chúng ta, vào thời khắc quan trọng này ta không muốn thấy việc đó xảy ra."
"Ý của đại vương là nói cho chúng biết nơi hạ lạc của Hóa Hồn trì rồi đợi người của Vô Hồn gian đến đối phó chúng phải không. Kế này của đại vương đúng là một mũi tên trúng hai đích, nhưng nếu để chúng đoạt được Phong Hồn phù thì thật là không hay. Đại vương nghĩ sao?"
"Ngu xuẩn, uổng cho ngươi đã theo ta bao nhiêu năm nay, đúng là đồ đần độn. Hóa Hồn trì ở trong Vô Hồn gian bọn chúng sẽ không thể đến gần một cách dễ dàng như vậy được. Cứ coi như bọn chúng có thể tiếp cận Hóa Hồn trì, khi đó Vô Hồn Gian và bọn chúng nhất định sẽ lưỡng bại câu thương thực lực đại tổn. Tới lúc đó chúng ta mới lộ diện, còn không phải là ngư ông đắc lợi à? Hơn nữa Hóa Hồn trì là một trong tam đại tuyệt địa của Quỷ vực, dù không có ai ngăn cản thì trong bọn chúng cũng tuyệt đối không có ai có thể sống sót lấy được Phong Hồn phù từ trong Hóa Hồn trì, ngươi đã hiểu chưa?"
"Đại vương anh minh, thuộc hạ đã rõ rồi. Kỳ thực dù lúc đó chúng ta không xuất hiện thì chắc hẳn các cao thủ Hắc Hà gian cũng nhất định sẽ không để bọn chúng đắc thủ. Chúng ta căn bản không cần động thủ, chỉ cần chờ các cao thủ tu chân giới đó giúp chúng ta diệt trừ địch nhân Vô Hồn gian, phải vậy không đại vương?"
"Coi như ngươi thông minh, đúng như ngươi nói, chúng ta căn bản không cần xuất thủ, chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được. Hắc hắc... ha ha... Ai, kẻ nào dám đến gần vương phủ của ta, còn không hiện thân." Thanh âm kinh ngạc đột nhiên phát ra từ miệng Quỷ vương, Quỷ soái Âm Lệ đứng bên rống lên giận dữ, thân ảnh phi thẳng ra ngoài điện.
Vân Phong đang ẩn thân bỗng thất kinh, toàn thân không hề cử động làm sao lại bị phát hiện, thật cổ quái. Không kịp nghĩ xem vì sao, thân thể Vân Phong đang ẩn tàng tại mái hiên liền cấp tốc bay về phía mấy người Lục Vân. Giữa không trung, Vân Phong nghe thấy thanh âm của Lục Vân truyền lại bảo gã bay về phía năm người Kiếm Vô Trần đang ẩn nấp để dẫn dụ sự chú ý của Quỷ soái. Vân Phong nghe vậy thầm nhủ Lục Vân giảo hoạt, đúng là không cho Kiếm Vô Trần một cơ hội nào.
Cười lên "hăng hắc", Vân Phong dừng thân quay đầu nhìn Quỷ soái Âm Lệ. Thấy Âm Lệ đã đuổi đến gần, Vân Phong hét lên một tiếng cổ quái thân thể bắn về phía nhóm người Kiếm Vô Trần. Giữa không một tiếng nộ hống truyền ra, theo đó một đạo quang hoa ngũ sắc bổ vào Âm Lệ bức hắn lùi lại mấy trượng. Âm Lệ vừa thoái lui, năm người Kiếm Vô Trần đồng thời hiện thân bỏ chạy ra ngoài, còn Vân Phong bí mật trở về bên nhóm người Lục Vân.
Ngay khi Vân Phong về bên cạnh Lục Vân, giữa không trung một đoàn khí hắc sắc vô thanh vô tức xuất hiện. Trong đoàn khí hai ngọn quỷ hỏa bập bùng, mục quang âm sâm nhìn vào nơi bảy người Lục Vân đang ẩn tàng. Lục Vân chấn kinh thầm nhủ Quỷ vương quả nhiên lợi hại, lập tức phân phó sáu người còn lại theo mình âm thầm dời đi.
Dưới bầu trời âm ám, trong tầng khí tối đen như mực Âm Thi Quỷ vương và Quỷ soái tĩnh lập giữa không trung, mục quang chăm chú nhìn hai nhóm người của Lục Vân và Kiếm Vô Trần đi khỏi. Âm Lệ đột nhiên cười nói: "Kế sách này của đại vương cực kỳ vi diệu, chắc chắn bọn chúng không thể nào đoán ra được."
Quỷ vương cười âm sâm nói: "Lần này Sát Huyết Diêm La sống lại chắc chắn rằng Quỷ vực sẽ loạn. Trước mắt quan trọng nhất là phải bảo tồn thực lực, tùy tình hình rồi mới hành động. Đối với những cao thủ tu chân giới, chúng ta phải làm thế nào để lợi dụng được lực lượng mạnh mẽ này tiêu diệt đối thủ đó mới là mấu chốt. Một khi thành công, chúng ta sẽ có thể không chiến mà thắng thống nhất Quỷ vực, tiến quân vào nhân gian. Lúc đó, ha ha... cả thiên hạ sẽ là của chúng ta. Về Hóa Hồn trì bọn chúng sẽ vĩnh viễn không tìm thấy đâu, mà dù cho có tìm thấy cũng không có hy vọng gì, ha ha..."
Tiếng cười đắc ý phiêu đãng trong Quỷ Vương thành u ám. Ngữ khí âm sâm, mưu kế âm hiểm vô hình trung đã thúc đẩy sự phát triển của sự tình. Rốt cuộc mưu kế của hắn có thể thành công hay không, thời khắc này có lẽ không ai có thể đoán biết được.
Rời khỏi Âm Thi gian, đoàn người của Lục Vân đi đến Vô Hồn gian. Trên đường Vân Phong kể lại cuộc đối thoại lúc nãy giữa Quỷ vương và Quỷ soái. Cuối cùng Vân Phong nói: "Phân tích từ lời nói của chúng, Hóa Hồn trì có lẽ nằm trong Quỷ Vương thành của Vô Hồn gian. Hiện giờ chắc bọn Kiếm Vô Trần cũng đã biết được điều này, con đoán rằng lúc này bọn họ nhất định đang toàn lực đến đó nhằm đoạt lại Phong Hồn phù trước chúng ta để khi về khoe khoang với mọi người."
Tử Dương chân nhân tán đồng nói: "Vân Phong nói có lý, bọn họ nhất định có ý này. Bây giờ chúng ta hãy đi nhanh lên phải đến trước bọn họ, như vậy mới có thêm nhiều hy vọng đoạt được Phong Hồn phù, mọi người mau tăng tốc." nói xong Tử Dương chân nhân gia tăng công lực lập tức tốc độ tăng lên rất nhiều.
Lục Vân nhìn mọi người, khẽ nói: "Khoan đã, trước tiên mọi người hãy đi chậm lại, nghe ta nói xong rồi hãy đi cũng không muộn. Vừa rồi Vân Phong đã kể lại lời của Quỷ vương mọi người cũng nghe rồi, ai đến đó trước thì người đó sẽ trở thành cường địch của Vô Hồn gian. Nếu chúng ta đến trước sẽ gặp phải sự tấn công rất mạnh của Vô Hồn gian. Sau khi chúng ta tiêu diệt được một phần địch nhân thì chân nguyên cũng hao tận, đến lúc đó năm người Kiếm Vô Trần đột nhiên xuất hiện, thử hỏi khi đó chúng ta còn có thể vượt được họ sao?"
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhìn nhau mỉm cười không nói gì. Còn Tử Dương chân nhân và Vân Phong, Phong Viễn Dương, Hứa Khiết lại trầm ngâm phân tích hàm ý của Lục Vân. Nhìn Lục Vân mọi người đều lộ ra thần sắc kì dị, tựa hồ như không thể nhìn thấu rốt cuộc trong lòng chàng đang nghĩ gì.
Tử Dương chân nhân hỏi: "Lục Vân, ý của con chúng ta đã hiểu, nhưng vạn nhất bị năm người Kiếm Vô Trần giành đoạt trước Phong Hồn phù, khi về đến nhân gian chỉ sợ chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào."
Lục Vân điềm nhiên cười, ngự gió phi hành từ tốn thốt nhẹ: "Điều này sư phụ không cần lo, mọi người quên mất Hóa Hồn trì là một trong Quỷ vực tam đại tuyệt địa rồi sao? Nhớ lúc trước khi chúng ta đi qua Bất Việt lĩnh phải hao tận tâm cơ mói có thể thoát hiểm, suy ra Hóa Hồn trì không phải ai cũng có thể phá giải. Hiện tại chúng ta đã biết là Kiếm Vô Trần đi trước, chúng ta cứ việc đi theo họ. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở sau, như vậy không phải là rất tốt sao?"
Vân Phong vỗ lên vai Lục Vân cười hoan hỉ: "Lục Vân khá lắm, đúng là có huynh, chủ ý tuyệt diệu như vậy mà cũng nghĩ ra được. Nếu để Kiếm Vô Trần nghe được, chỉ sợ hắn sẽ tức đến mức thổ huyết mất. Ha ha... hay lắm, cứ vậy đi. Đợi đến khi bọn họ đấu tới kiệt sức chúng ta mới xuất hiện, ha ha... lúc đó sẽ vui lắm đây."
Phong Viễn Dương nhìn Lục Vân thần sắc quái dị, ngầm cảm thấy Lục Vân hình như không giống người bình thường . Tính cách của Lục Vân rất khó đoán biết, khiến người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu. Giờ phút này hắn mới nhận ra Lục Vân không chỉ ôn văn hòa nhã như biểu hiện bên ngoài, mà kỳ thực nội tâm của chàng cực kỳ phức tạp. Bên cạnh, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cũng nhìn Lục Vân nhãn thần hai người đều lộ vẻ trầm tư, ẩn ước đã phát hiện ra điều gì đó nhưng không ai nói lời nào.
Tới Vô Hồn gian, Lục Vân cùng mọi người dừng thân cách trăm trượng tỷ mỉ quan sát. Từ xa nhìn lại, một đạo hào quang màu xanh nhạt lẫn với hắc quang chia thành từng tầng bao trùm bên ngoài thành trì, bên ngoài là tầng hào quang màu xanh nhạt, bên trong là màu đen.
Ngoảnh đầu lại, Lục Vân thấp giọng nói: "Trong hai ngày ngắn ngủi vừa rồi, chúng ta đã liên tục xâm nhập hai tòa Quỷ Vương thành. Hiện giờ chỉ còn lại duy nhất tòa thành này, mong mọi người hãy cẩn thận. Cứ nhìn tầng hào quang bảo hộ ngoài thành này thì thấy Vô Hồn gian nghiêm mật hơn hai tòa thành trước, bên trong có thể còn hung hiểm hơn. Lần này mục đích của chúng ta tới đây mọi người đều rõ, không phải là để diễu võ dương uy mà là đoạt lại Phong Hồn phù. Vì vậy để hoàn thành nhiệm vụ, đôi khi chúng ta không từ thủ đoạn nào. Làm sao có thể thuận lợi lấy được Phong Hồn phù, phải làm thế nào? điểm này mọi người cần ghi nhớ! Bây giờ mọi người hãy theo huynh đi vào thôi."
Ngữ khí có vẻ thờ ơ nhưng thần tình chàng lộ vẻ nghiêm túc. Thời khắc này mọi người đều phát hiện ra Lục Vân bây giờ đã khác so với Lục Vân lúc trước, nhưng khác ở chỗ nào thì tạm thời vẫn không thể nói rõ được. Quay sang nhìn nhau, mọi người đi theo sau Lục Vân hướng về tòa Quỷ Vương thành thần bí của Vô Hồn gian.
Trước khi đến gần thành, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân đã dò tìm ra cách phá giải tầng hào quang, vì vậy đoàn người lọt vào trong thành rất dễ dàng. Y như trong tưởng tượng, hiển nhiên trong này không hề giống với hai tòa thành kia. Chỉ thấy trong thành rất sáng sủa tựa như ban ngày ở nhân gian, điều khác biệt là nguyên lai ánh sáng ở đây đỏ một màu máu tà dị. Phong cách kiến trúc cũng không giống với hai thành trước, trông như một mê cung với rất nhiều thông đạo.
Ngắm cảnh sắc trước mắt, Vân Phong nói: "Kỳ quái, tại sao trong này không hề thấy bất cứ một quỷ hồn nào lảng vảng. Ở Hắc Hà gian và Âm Thi gian đều có âm hồn quỷ phách, tại sao ở đây không có nhỉ? nơi này sáng như vậy chẳng giống Quỷ vực chút nào, ngược lại còn hơi giống nhân gian."
Hứa Khiết nhẹ nhàng nói: "Còn nữa, âm sâm chi khí rất ít mà lại nhiều huyết sát chi khí. Khiến cho người ta có cảm giác như bước vào một trường huyết sát, không giống như đang ở Quỷ vực." nói xong nhìn sang mọi người nàng phát hiện ra sắc mặt ai cũng rất cổ quái.
Ngạo Tuyết nắm chặt thần kiếm Tử Ảnh nói: "Thật kỳ quái, thần kiếm của tỷ từ lúc vào trong này không ngừng rung động, tựa hồ như có chuyện gì đó xảy ra. Không biết thần kiếm của Thương Nguyệt có phải cũng vậy không?"
"Cũng giống tỷ, Khiếu Nguyệt thần kiếm của muội không ngừng chấn động phảng phất như muốn tự động xuất bao, nếu không giữ chặt thì đã không thể khống chế được nó rồi. Từ lúc sở hữu được thần kiếm đến giờ lần đầu tiên gặp phải tình hình này, không rõ là vì sao nữa?" Kinh ngạc nhìn Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt thảng thốt nói.
Mục quang nhìn quanh mọi người Lục Vân âm trầm nói: "Hãy cẩn thận, bây giờ huynh mới minh bạch tại sao từ trước tới giờ Âm Thi gian không dám tiến công nơi này, đồng thời cũng hiểu ra tại sao nơi này được gọi là Vô Hồn gian."
Nhìn thái độ nghiêm túc của Lục Vân, trong lòng mọi người đều trầm xuống biết rằng sự tình không ổn. Vân Phong hỏi: "Lục Vân, huynh muốn nói gì thì mau nói rõ ra đi, đừng nói nửa chừng rồi dừng lại làm mọi người sốt ruột. Rốt cuộc tại sao Âm Thi gian không dám tiến công nơi này, vì sao nơi này được gọi là Vô Hồn gian?"
Mục quang nhìn tứ phía Lục Vân nghiêm túc trả lời: "Mọi người chỉ cần quan sát kỹ sẽ phát hiện ra trong này không hề nhìn thấy một hồn phách nào. Đồng thời khí tức xung quanh hàm chứa huyết sát chi khí cực mạnh, hoàn toàn áp chế mọi khí tức khác, cái tên Vô Hồn gian chính là ám thị không thể tìm ra một quỷ hồn nào. Còn nguyên nhân mà Âm Thi gian không dám tiến công cũng chính vì trong huyết sát chi khí ở đây hàm ẩn lực hóa hồn đoạt phách, có thể xâm thực hồn phách quỷ binh của Âm Thi gian. Quỷ vực tam thành chúng ta đều đã đi qua, hiện giờ ta mới phát hiện ra trong Hắc Hà gian tất cả quỷ vật đều là quỷ vật chính thống nhất, khí tức âm sâm quỷ dị cũng rõ nhất. Còn quỷ vật ở Âm Thi gian giống như cương thi ở nhân gian, trong quỷ khí ẩn chứa vài phần âm sát tà khí. Cuối cùng là nơi này, tuy tạm thời không gặp quỷ
vật nào, nhưng ta có thể khẳng định lệ sát chi khí trong này nặng nhất Quỷ vực, là nơi có huyết sát chi khí nồng đậm nhất. Nếu ta đoán không nhầm, tất cả quỷ vật ở đây sẽ xuất hiện dưới dạng thực thể, quyết không phải dạng hồn phách."
Những lời này vừa nói ra mọi người đều rúng động, thần sắc chấn kinh nhìn Lục Vân. Vân Phong trong lòng không rõ, quỷ vật vốn ở dạng hồn phách, tại sao Lục Vân lại bảo không phải. Kỳ quái, nghĩ mãi cũng không thông?
"Lục Vân, huynh nói quỷ vật trong này không ở dạng hồn phách, làm sao có thể như vậy được. Trong suy nghĩ của mọi người quỷ vật đều ở dạng hồn phách, trước giờ không có thực thể. Có phải huynh nhầm không, nếu không tại sao lại nói vậy?" Vân Phong cuối cùng cũng không kìm được phải hỏi cho ra những nghi vấn trong lòng.
Không quay đầu lại Lục Vân im lặng nhìn vào trong thành, một mặt dùng Ý Niệm Thần Ba sưu tầm động tĩnh bên trong, một mặt đáp lời: "Quỷ vật đích xác ở dạng hồn phách. Điều này không sai, nhưng ta nói quỷ vật trong này có thực thể là dựa vào hai tòa quỷ thành kia. Huyết sát chi khí ở đây có tác dụng thôn phệ hồn phách, vì vậy những hồn phách rải rác sẽ không thể tồn tại. Sống trong này hiển nhiên đều là thực thể. Do đó để khắc phục sự thôn phệ của huyết sát chi khí, phàm đã là quỷ vật sống được đều có tu vi cao cường rất hiếm gặp. Nói cách khác trong Quỷ vực tam thành, quỷ vật của Vô Hồn gian này có thể ít nhất nhưng về thực lực thì tuyệt đối mạnh nhất."
Tử Dương chân nhân nói: "Nếu là vậy, hành động của chúng ta càng phải cẩn thận hơn. Hiện giờ mọi người đều minh bạch nơi này rất nguy hiểm, hay chúng ta hãy tìm một nơi ẩn thân rồi hãy tính đến những việc khác. Cứ đứng ngây ra ở đây sẽ rất nguy hiểm, đi thôi."
Lục Vân quay đầu lại nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, khẽ nói: "Trung tâm thành có một lực lượng vô cùng tà ác, rất cổ quái. Thần kiếm của hai nàng chấn động rất có khả năng là do cỗ khí tức này. Tạm thời ta chưa tra ra đó là vật gì vì có một tầng chân khí rất mạnh bao phủ, chân khí của ta hoàn toàn bị ngăn lại ở ngoài. Ngoài ra ta đã dò ra khí tức của năm người bọn Kiếm Vô Trần, họ đang tiếp cận trung tâm thành."
Ngạc nhiên nhìn Lục Vân, hai người khẽ gật đầu mà không hỏi chàng vì sao biết được nhiều như vậy. Bên cạnh Tử Dương chân nhân nhìn Lục Vân, đáy mắt lướt qua một tia nghi hoặc nhưng lão giấu sự nghi vấn lại trong lòng không hề nói ra. Ngẩng đầu nhìn trời Tử Dương chân nhân thầm thở dài nhãn thần lộ vẻ lo âu. Lúc này lão đang lo lắng chuyện gì, là việc Hóa Hồn trì hay là chuyện gì khác? Có lẽ chính bản thân lão cũng không muốn nói ra câu trả lời.
/1109
|