Trên đường đi, bốn người phát hiện sơn động này không những to lớn mà còn rất sâu.
Sau một lúc công phu, bốn người liền vượt qua vài chục dặm đường hầm nhưng vẫn chưa thấy đường cửa ra. Điều này khiến Bách Linh rất nghi hoặc, không hiểu lên tiếng:
- Nếu như nơi này quả thật là đường bí mật thông đến Hắc hải, vì sao cự ly lại dài như vậy? Nếu như không phải, thế thì đã xảy ra chuyện gì đây?
Thương Nguyệt lắc đầu nhè nhẹ, tỏ vẻ không biết. Trương Ngạo Tuyết trầm ngâm:
- Nơi này hoàn cảnh rất kỳ dị đặc biệt, phía trước có quấy nhiễu rất mạnh, liên tục ngăn trở thăm dò của thần kiếm.
Thấy ba người nữ vẻ mặt mơ hồ, Tứ Linh thần thú mở miệng nói:
- Không xa phía trước, đường hầm bắt đầu thu nhỏ rất nhanh. Nhưng qua khỏi một cự ly không dài liền xuất hiện một huyệt động tương đối to lớn, nơi đó có một quần thể sinh vật kỳ dị đặc biệt. Vượt qua được huyệt động đó tiếp tục tiến lên sẽ xuất hiện lối ra.
Hải Nữ nghe vậy hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu bảo bảo, ngươi làm sao biết vậy?
Tứ Linh thần thú hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn đến Hải Nữ.
Bách Linh kéo tay Hải Nữ bảo không được hồ đồ, rồi lại nhìn về phía trước khẽ lẩm bẩm:
- Mọi bí ẩn sẽ nhanh chóng được vạch trần, hy vọng không khiến chúng ta thất vọng.
Thương Nguyệt cười nói:
- Muội nghĩ sẽ không … nhìn nhanh, đường hầm phía trước đã nhỏ đi khá nhiều rồi, đường kính còn không đến chục trượng.
Nghe vậy, Trương Ngạo Tuyết, Bách Linh, Hải Nữ đều nhìn về phía trước, quả nhiên đường hầm vốn đường kính vài trăm trượng đã nhỏ đi vài chục lần. Điều này khiến bốn người đều cảm thấy kỳ quái.
Bách Linh kinh ngạc nói:
- Các muội nói xem, đoạn đường hầm này vì sao lại đột nhiên nhỏ lại?
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Muội thấy đường hầm này không phải do thú lớn làm ra mà do người khác mở lối.
Thương Nguyệt nghi hoặc nói:
- Suy nghĩ này của Ngạo Tuyết không sai, nhưng ai lại mở một đường hầm ở nơi này? Nếu như chúng ta cho là Hắc hải phái người khai mở, vì không muốn đi qua khu vực Hồng hải. Thế thì bọn họ làm sao đối phó với con thú lớn, khiến chúng phải theo lời mà nhường đường đây?
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu đáp:
- Chuyện này muội tạm thời còn chưa nghĩ được, bất quá muội nghĩ … Xem kìa, phía trước phát sáng, lẽ nào là đường ra?
Dứt lời, Tam Đầu linh xà liền xông đến gần, té ra không phải là đường ra mà là một huyệt động tương đối lớn, bên trong có vô số con cá nhỏ màu đỏ hồng như máu, mỗi con đều lấp lánh ánh sáng.
Những con cá nhỏ này thân hình không lớn, chỉ khoảng chừng ba đến năm tấc, kết thành đàn dựa vào nhau, ngăn cản hoàn toàn đường hầm, hệt như một ngọn lửa, xinh đẹp và chói mắt.
- Thật đẹp, thật xinh đẹp.
Bật tiếng hoan hô, Hải Nữ muốn phốc đến nhưng bị Bách Linh ngăn lại.
- Không được lỗ mãng, những con cá nhỏ đó hoàn toàn không đơn giản.
Trương Ngạo Tuyết bên cạnh trầm giọng nói:
- Cẩn thận một chút, những con cá này phát ra quấy nhiễu rất mạnh, khiến thần kiếm của muội không thể nào thăm dò như bình thường.
Thương Nguyệt cau mày nói:
- Những con cá này số lượng tuy nhiều, nhưng tại sao tụ lại nơi này không muốn đi, bọn chúng có chỗ kinh người như thế nào?
Bách Linh trong mắt lấp lánh thần quang, nghiêm túc nói:
- Những con cá này tuyệt đối không mạnh mẽ, nhưng lại có chỗ kinh người, đó là trên người bọn chúng có thể phát xuất ra chớp điện. Chỉ một con cá đơn giản uy lực không lớn, nhưng tổng hợp lại với nhau, cũng tương đương với Lôi Thần quyết của Lục Vân, vô cùng đáng sợ.
Trương Ngạo Tuyết bỗng nhiên cất tiếng:
- Té ra là vậy, khó trách thần kiếm của muội bị nhiễu loạn. Hiện nay, có những con cá này ngăn đường, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp để quét sạch nó đi.
Bách Linh điềm nhiên đáp:
- Chuyện này tỷ đã nghĩ qua rồi, để cho Đại linh nhi ra tay là thích hợp nhất, bởi vì nó đã từng nuốt lấy Phích Lịch lôi báo, có khả năng miễn nhiễm với sét điện.
Tứ Linh thần thú nghe rồi cũng không chối từ, phi thân vào trong động, hai cánh trên lưng múa lên, cuồng phong mạnh mẽ điên cuồng thổi đến, lập tức thổi bay quá nửa những con cá trong động.
Như vậy, một huyệt động xuất hiện trước mắt, Tam Đầu linh xà không đợi Bách Linh ra lệnh, liền dẫn bốn người nữ bay vào bên trong.
Một lúc sau, Tam Đầu linh xà dẫn bốn người bay ra khỏi đường hầm, trước mắt liền hiện ra một vùng nước rộng rãi, nhưng lại u ám vô cùng, cơ hồ không cách nào nhìn được gì.
Nhìn thấy vậy, Bách Linh lập tức tỉnh ngộ, nhẹ giọng hô lên:
- Đây là Hắc hải.
Thương Nguyệt cũng nói:
- Không sai, nơi này rõ ràng tương phản với Hồng hải, nhất định chính là Hắc hải. Nhưng muội vẫn chưa hiểu, cao thủ Hắc hải làm sao đuổi các con thú lớn để tiến vào Bắc hải?
Trương Ngạo Tuyết trầm ngâm nói:
- Muội suy đoán có thể liên quan đến khả năng phát điện của những con cá nhỏ.
Bách Linh tán đồng:
- Tỷ nghĩ, cao thủ Hắc hải có thể có biện pháp sai khiến những con cá này, khiến bọn chúng tiến vào nơi nghỉ chân của thú lớn, dùng chớp điện trên người làm vũ khí, mạnh mẽ đuổi các con thú lớn để làm đường cho cao thủ Hắc hải đi qua.
Thương Nguyệt nghi ngờ nói:
- Phải vậy chăng?
Bách Linh lắc đầu đáp:
- Tỷ cũng không thể nói chính xác được, chỉ có thể suy đoán mà thôi. Được rồi, đường hầm bí mật của Hắc hải đã tìm được, sau đây chúng ta quay về đường cũ hay bắt đầu đi tiếp từ đây?
Thương Nguyệt không đáp, đưa mắt nhìn Trương Ngạo Tuyết. Trương Ngạo Tuyết vì vậy trầm tư giây lát, cuối cùng mở miệng nói:
- Nếu đến đây rồi, chúng ta từ đây bắt đầu đi tiếp thôi.
Bách Linh không có ý kiến, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, để chúng ta cùng nhau được thưởng thức sự thần bí của Hắc hải thôi.
Nói rồi ý niệm xuất hiện, mệnh lệnh liền truyền vào trong não Tam Đầu linh xà, sai nó dẫn bốn người bắt đầu cuộc hành trình đi qua Hắc hải …
Rời khỏi Đông hải, Lục Doanh dẫn Phần Thiên và Tả Quân Vũ đi dọc theo đường tiến vào Hồng hải trước đây của Lục Vân, rất thuận lợi đến được Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc. Trên đường đi, ba người rất cảnh giác, né tránh không ít người tộc Hồng hải, cuối cùng đến lâu đài cổ xưa do Huyết Linh đóng quân.
Nhìn khắp bốn phía vắng vẻ, Phần Thiên kinh ngạc nói:
- Thật là không thích hợp, nơi này sao lại không có người canh giữ?
Tả Quân Vũ đáp:
- Có phải là những cao thủ tranh cướp Tỏa Long đỉnh đã tiêu diệt toàn bộ cá mập máu ở nơi này chăng?
Lục Doanh có ý kiến không phủ định rõ ràng:
- Tạm thời không quan tâm chuyện ở đây, chúng ta hãy vượt qua nơi này đã rồi nói tiếp. Đi thôi.
Dứt lời liền đi trước, an toàn nhanh chóng vượt qua lâu đài.
Sau đó, ba người trên đường tiến lên, một mạch mấy trăm dặm đều không thấty bất kỳ cao thủ Huyết Sa tộc nào, điều này khiến ba người may mắn, cũng cảm thấy sự tình quá không ổn. Cuối cùng, ba người vượt qua vài trăm dặm, đến một góc ngoặt liền phát hiện bóng người.
Nhìn hình bóng cách đó vài trăm trượng, Tả Quân Vũ có phần tức giận nói:
- Đây là Hải Tây Lí của Tây hải, không ngờ lại gặp được ở nơi này, để ta đi giết hắn.
Phần Thiên ngăn hắn lại, khuyên bảo:
- Đừng gấp, huynh nhìn Hải Tây Lí kia lén lén lút lút, trước mặt nhất định còn có chuyện, chúng ta hãy quan sát trước đã rồi nói.
Tả Quân Vũ hơi hơi chần chừ, gật đầu nói:
- Được rồi, trước hết hãy tha cho hắn, đợi sau này mới lại thu thập đến hắn.
Lục Doanh nhìn Hải Tây Lý, thấy hắn cứ mãi rình coi tình hình trước mắt, trong lòng rất hiếu kỳ, vội vàng nhỏ giọng nói với hai người:
- Phía trước nhất định đã có chuyện, chúng ta âm thầm đến đó xem, nhớ không được kinh động đến hắn.
Nói rồi dẫn hai người cẩn thận tiến lên, không lâu liền đến mép ngoài của lối ngoặt, cách Hải Tây Lí chừng vài chục trượng, ánh mắt nhìn về phía trước.
Mới ban đầu, ba người Lục Doanh hoàn toàn không phát hiện được điều gì, nhưng sau khi quan sát một lúc, bọn họ liền phát hiện được một bóng hình đỏ như máu, đang ẩn núp sau một tảng đá nham thạch, không ngờ cũng đang rình coi tình hình trước mắt.
Hơi hiếu kỳ, Lục Doanh ánh mắt nhìn xa hơn, đáng tiếc khe núi cong lượn rất lớn, nhìn không rõ được tình hình trước mắt, chỉ mơ hồ có rung động kịch liệt truyền đến. Lúc này, Tả Quân Vũ vẻ mặt biến hẳn, nắm lấy Lục Doanh và Phần Thiên, kéo hai người nhanh chóng thối lui, mãi đến ngoài vài dặm mới dừng lại.
Không hiểu nhìn hắn, Phần Thiên hỏi:
- Sao vậy, sắc mặt sao khó coi vậy? Lẽ nào ngươi biết được bóng đỏ đó là ai?
Tả Quân Vũ vẻ mặt kinh hoàng, run giọng nói:
- Đúng là bà ta, ta nghe sư phụ nhắc qua, nhất định là không sai rồi.
Lục Doanh nghi hoặc nói:
- Ai mà khiến ngươi kinh hoàng đến như vậy?
Tả Quân Vũ đáp:
- Chính là Huyết Ma Thiên Cơ, bóng đỏ đó chính là bà ta.
Lục Doanh vừa nghe biến hẳn sắc mặt, kinh hãi nói:
- Lão ma đầu kia vì sao lại ở nơi này?
Thấy hai người bất an như vậy, Phần Thiên an ủi:
- Đừng sợ, không phải tin tức cho biết bà ta cũng đến đoạt Tỏa Long đỉnh chăng? Ta đoán bà ta có khả năng không đoạt được, cuối cùng phát hiện Hồng hải có biến liền âm thầm đến đây, muốn lợi dụng loạn lạc làm việc khác.
Lục Doanh nghe vậy, suy đoán:
- Nói như vậy, rất có khả năng mấy người Lục Vân ở quanh đây, Huyết Ma Thiên Cơ rình mò có thể chính là mấy người đó. Mà trước đó, cao thủ Hồng hải rất có khả năng đánh nhau với mấy người Lục Vân rồi.
Phần Thiên trầm ngâm nói:
- Suy đoán của muội có mấy phần hợp lý, nhưng lại không dám khẳng định được, chúng ta hay cứ tiềm phục quay lại tiếp tục quan sát mới ra kết luận.
Lục Doanh không ý kiến, Tả Quân Vũ hơi chần chừ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý …
Tàn khốc nhìn bảy người Lăng Thiên, Huyết Ảnh Vương Giả giọng âm hiểm lạnh lùng nói:
- Nhị Hào đoán đúng, ngươi nói xem tiếp theo chúng ta phải làm sao mới tiêu diệt được bọn chúng?
Thế thân Nhị Hào chăm chú quan sát tình hình bên trong, suy tư một lát rồi cười lạnh nói:
- Rất đơn giản, lại tăng thêm năm trăm con cá mập máu tiến lên, đợi bọn chúng sức cùng lực kiệt mới để bọn thuộc hạ ra tay, lập tức tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Huyết Ảnh Vương Giả cân nhắc một lát, gật đầu nói:
- Được, cứ theo lời ngươi nói làm đi.
Giữa chiến trường, bảy người Lăng Thiên sau khi họp lại, Đạo Nhất vội vàng nói:
- Trưởng lão, những con cá mập máu này hung hãn không sợ chết, lại hung hăng dị thường, chúng ta sợ là chống cự không được lâu.
Lăng Thiên vẻ mặt nặng nề, trầm giọng nói:
- Hiện nay muốn rời đi cũng không dễ dàng, chúng ta chỉ có thể tạm thời kết trận đối kháng trước, sau đó mới xem tình hình thế nào. Hiện nay, chúng ta chỉ còn gần như bảy người, tạo thành đảo ngược của thất tinh, bẻ gãy khí thế của bọn chúng.
Sáu người nghe vậy lập tức thay đổi phương hướng, một trận thế thất tinh nhanh chóng xuất hiện trong vòng bao vây của cá mập máu.
Đối với trận pháp của nhân gian, cao thủ Hồng hải tự nhiên không hiểu rõ. Bọn chúng vẫn tiếp tục đấu đá lung tung, dùng tốc độ và sức mạnh tiến hành công kích mãnh liệt nhất.
Nhưng điều khiến bọn chúng bất ngờ, thế công vốn dĩ thành công mọi mặt trước đó, lúc này lại mất đi công hiệu rất nhiều, bảy người Lăng Thiên nhờ vào uy lực của trận pháp, không ngờ đã liên tục tám lần hóa giải được công kích của cá mập máu, khiến cục thế hai bên chuyển biến, nhất thời giằng co.
Bên ngoài, Huyết Ảnh Vương Giả rất giận dữ, hạ lệnh tăng thêm năm trăm con cá mập máu, như vậy hơn một ngàn con cá mập máu hội tụ lại, bắt đầu triển khai chém giết kịch liệt.
Sau một lúc công phu, bốn người liền vượt qua vài chục dặm đường hầm nhưng vẫn chưa thấy đường cửa ra. Điều này khiến Bách Linh rất nghi hoặc, không hiểu lên tiếng:
- Nếu như nơi này quả thật là đường bí mật thông đến Hắc hải, vì sao cự ly lại dài như vậy? Nếu như không phải, thế thì đã xảy ra chuyện gì đây?
Thương Nguyệt lắc đầu nhè nhẹ, tỏ vẻ không biết. Trương Ngạo Tuyết trầm ngâm:
- Nơi này hoàn cảnh rất kỳ dị đặc biệt, phía trước có quấy nhiễu rất mạnh, liên tục ngăn trở thăm dò của thần kiếm.
Thấy ba người nữ vẻ mặt mơ hồ, Tứ Linh thần thú mở miệng nói:
- Không xa phía trước, đường hầm bắt đầu thu nhỏ rất nhanh. Nhưng qua khỏi một cự ly không dài liền xuất hiện một huyệt động tương đối to lớn, nơi đó có một quần thể sinh vật kỳ dị đặc biệt. Vượt qua được huyệt động đó tiếp tục tiến lên sẽ xuất hiện lối ra.
Hải Nữ nghe vậy hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu bảo bảo, ngươi làm sao biết vậy?
Tứ Linh thần thú hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn đến Hải Nữ.
Bách Linh kéo tay Hải Nữ bảo không được hồ đồ, rồi lại nhìn về phía trước khẽ lẩm bẩm:
- Mọi bí ẩn sẽ nhanh chóng được vạch trần, hy vọng không khiến chúng ta thất vọng.
Thương Nguyệt cười nói:
- Muội nghĩ sẽ không … nhìn nhanh, đường hầm phía trước đã nhỏ đi khá nhiều rồi, đường kính còn không đến chục trượng.
Nghe vậy, Trương Ngạo Tuyết, Bách Linh, Hải Nữ đều nhìn về phía trước, quả nhiên đường hầm vốn đường kính vài trăm trượng đã nhỏ đi vài chục lần. Điều này khiến bốn người đều cảm thấy kỳ quái.
Bách Linh kinh ngạc nói:
- Các muội nói xem, đoạn đường hầm này vì sao lại đột nhiên nhỏ lại?
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Muội thấy đường hầm này không phải do thú lớn làm ra mà do người khác mở lối.
Thương Nguyệt nghi hoặc nói:
- Suy nghĩ này của Ngạo Tuyết không sai, nhưng ai lại mở một đường hầm ở nơi này? Nếu như chúng ta cho là Hắc hải phái người khai mở, vì không muốn đi qua khu vực Hồng hải. Thế thì bọn họ làm sao đối phó với con thú lớn, khiến chúng phải theo lời mà nhường đường đây?
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu đáp:
- Chuyện này muội tạm thời còn chưa nghĩ được, bất quá muội nghĩ … Xem kìa, phía trước phát sáng, lẽ nào là đường ra?
Dứt lời, Tam Đầu linh xà liền xông đến gần, té ra không phải là đường ra mà là một huyệt động tương đối lớn, bên trong có vô số con cá nhỏ màu đỏ hồng như máu, mỗi con đều lấp lánh ánh sáng.
Những con cá nhỏ này thân hình không lớn, chỉ khoảng chừng ba đến năm tấc, kết thành đàn dựa vào nhau, ngăn cản hoàn toàn đường hầm, hệt như một ngọn lửa, xinh đẹp và chói mắt.
- Thật đẹp, thật xinh đẹp.
Bật tiếng hoan hô, Hải Nữ muốn phốc đến nhưng bị Bách Linh ngăn lại.
- Không được lỗ mãng, những con cá nhỏ đó hoàn toàn không đơn giản.
Trương Ngạo Tuyết bên cạnh trầm giọng nói:
- Cẩn thận một chút, những con cá này phát ra quấy nhiễu rất mạnh, khiến thần kiếm của muội không thể nào thăm dò như bình thường.
Thương Nguyệt cau mày nói:
- Những con cá này số lượng tuy nhiều, nhưng tại sao tụ lại nơi này không muốn đi, bọn chúng có chỗ kinh người như thế nào?
Bách Linh trong mắt lấp lánh thần quang, nghiêm túc nói:
- Những con cá này tuyệt đối không mạnh mẽ, nhưng lại có chỗ kinh người, đó là trên người bọn chúng có thể phát xuất ra chớp điện. Chỉ một con cá đơn giản uy lực không lớn, nhưng tổng hợp lại với nhau, cũng tương đương với Lôi Thần quyết của Lục Vân, vô cùng đáng sợ.
Trương Ngạo Tuyết bỗng nhiên cất tiếng:
- Té ra là vậy, khó trách thần kiếm của muội bị nhiễu loạn. Hiện nay, có những con cá này ngăn đường, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp để quét sạch nó đi.
Bách Linh điềm nhiên đáp:
- Chuyện này tỷ đã nghĩ qua rồi, để cho Đại linh nhi ra tay là thích hợp nhất, bởi vì nó đã từng nuốt lấy Phích Lịch lôi báo, có khả năng miễn nhiễm với sét điện.
Tứ Linh thần thú nghe rồi cũng không chối từ, phi thân vào trong động, hai cánh trên lưng múa lên, cuồng phong mạnh mẽ điên cuồng thổi đến, lập tức thổi bay quá nửa những con cá trong động.
Như vậy, một huyệt động xuất hiện trước mắt, Tam Đầu linh xà không đợi Bách Linh ra lệnh, liền dẫn bốn người nữ bay vào bên trong.
Một lúc sau, Tam Đầu linh xà dẫn bốn người bay ra khỏi đường hầm, trước mắt liền hiện ra một vùng nước rộng rãi, nhưng lại u ám vô cùng, cơ hồ không cách nào nhìn được gì.
Nhìn thấy vậy, Bách Linh lập tức tỉnh ngộ, nhẹ giọng hô lên:
- Đây là Hắc hải.
Thương Nguyệt cũng nói:
- Không sai, nơi này rõ ràng tương phản với Hồng hải, nhất định chính là Hắc hải. Nhưng muội vẫn chưa hiểu, cao thủ Hắc hải làm sao đuổi các con thú lớn để tiến vào Bắc hải?
Trương Ngạo Tuyết trầm ngâm nói:
- Muội suy đoán có thể liên quan đến khả năng phát điện của những con cá nhỏ.
Bách Linh tán đồng:
- Tỷ nghĩ, cao thủ Hắc hải có thể có biện pháp sai khiến những con cá này, khiến bọn chúng tiến vào nơi nghỉ chân của thú lớn, dùng chớp điện trên người làm vũ khí, mạnh mẽ đuổi các con thú lớn để làm đường cho cao thủ Hắc hải đi qua.
Thương Nguyệt nghi ngờ nói:
- Phải vậy chăng?
Bách Linh lắc đầu đáp:
- Tỷ cũng không thể nói chính xác được, chỉ có thể suy đoán mà thôi. Được rồi, đường hầm bí mật của Hắc hải đã tìm được, sau đây chúng ta quay về đường cũ hay bắt đầu đi tiếp từ đây?
Thương Nguyệt không đáp, đưa mắt nhìn Trương Ngạo Tuyết. Trương Ngạo Tuyết vì vậy trầm tư giây lát, cuối cùng mở miệng nói:
- Nếu đến đây rồi, chúng ta từ đây bắt đầu đi tiếp thôi.
Bách Linh không có ý kiến, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, để chúng ta cùng nhau được thưởng thức sự thần bí của Hắc hải thôi.
Nói rồi ý niệm xuất hiện, mệnh lệnh liền truyền vào trong não Tam Đầu linh xà, sai nó dẫn bốn người bắt đầu cuộc hành trình đi qua Hắc hải …
Rời khỏi Đông hải, Lục Doanh dẫn Phần Thiên và Tả Quân Vũ đi dọc theo đường tiến vào Hồng hải trước đây của Lục Vân, rất thuận lợi đến được Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc. Trên đường đi, ba người rất cảnh giác, né tránh không ít người tộc Hồng hải, cuối cùng đến lâu đài cổ xưa do Huyết Linh đóng quân.
Nhìn khắp bốn phía vắng vẻ, Phần Thiên kinh ngạc nói:
- Thật là không thích hợp, nơi này sao lại không có người canh giữ?
Tả Quân Vũ đáp:
- Có phải là những cao thủ tranh cướp Tỏa Long đỉnh đã tiêu diệt toàn bộ cá mập máu ở nơi này chăng?
Lục Doanh có ý kiến không phủ định rõ ràng:
- Tạm thời không quan tâm chuyện ở đây, chúng ta hãy vượt qua nơi này đã rồi nói tiếp. Đi thôi.
Dứt lời liền đi trước, an toàn nhanh chóng vượt qua lâu đài.
Sau đó, ba người trên đường tiến lên, một mạch mấy trăm dặm đều không thấty bất kỳ cao thủ Huyết Sa tộc nào, điều này khiến ba người may mắn, cũng cảm thấy sự tình quá không ổn. Cuối cùng, ba người vượt qua vài trăm dặm, đến một góc ngoặt liền phát hiện bóng người.
Nhìn hình bóng cách đó vài trăm trượng, Tả Quân Vũ có phần tức giận nói:
- Đây là Hải Tây Lí của Tây hải, không ngờ lại gặp được ở nơi này, để ta đi giết hắn.
Phần Thiên ngăn hắn lại, khuyên bảo:
- Đừng gấp, huynh nhìn Hải Tây Lí kia lén lén lút lút, trước mặt nhất định còn có chuyện, chúng ta hãy quan sát trước đã rồi nói.
Tả Quân Vũ hơi hơi chần chừ, gật đầu nói:
- Được rồi, trước hết hãy tha cho hắn, đợi sau này mới lại thu thập đến hắn.
Lục Doanh nhìn Hải Tây Lý, thấy hắn cứ mãi rình coi tình hình trước mắt, trong lòng rất hiếu kỳ, vội vàng nhỏ giọng nói với hai người:
- Phía trước nhất định đã có chuyện, chúng ta âm thầm đến đó xem, nhớ không được kinh động đến hắn.
Nói rồi dẫn hai người cẩn thận tiến lên, không lâu liền đến mép ngoài của lối ngoặt, cách Hải Tây Lí chừng vài chục trượng, ánh mắt nhìn về phía trước.
Mới ban đầu, ba người Lục Doanh hoàn toàn không phát hiện được điều gì, nhưng sau khi quan sát một lúc, bọn họ liền phát hiện được một bóng hình đỏ như máu, đang ẩn núp sau một tảng đá nham thạch, không ngờ cũng đang rình coi tình hình trước mắt.
Hơi hiếu kỳ, Lục Doanh ánh mắt nhìn xa hơn, đáng tiếc khe núi cong lượn rất lớn, nhìn không rõ được tình hình trước mắt, chỉ mơ hồ có rung động kịch liệt truyền đến. Lúc này, Tả Quân Vũ vẻ mặt biến hẳn, nắm lấy Lục Doanh và Phần Thiên, kéo hai người nhanh chóng thối lui, mãi đến ngoài vài dặm mới dừng lại.
Không hiểu nhìn hắn, Phần Thiên hỏi:
- Sao vậy, sắc mặt sao khó coi vậy? Lẽ nào ngươi biết được bóng đỏ đó là ai?
Tả Quân Vũ vẻ mặt kinh hoàng, run giọng nói:
- Đúng là bà ta, ta nghe sư phụ nhắc qua, nhất định là không sai rồi.
Lục Doanh nghi hoặc nói:
- Ai mà khiến ngươi kinh hoàng đến như vậy?
Tả Quân Vũ đáp:
- Chính là Huyết Ma Thiên Cơ, bóng đỏ đó chính là bà ta.
Lục Doanh vừa nghe biến hẳn sắc mặt, kinh hãi nói:
- Lão ma đầu kia vì sao lại ở nơi này?
Thấy hai người bất an như vậy, Phần Thiên an ủi:
- Đừng sợ, không phải tin tức cho biết bà ta cũng đến đoạt Tỏa Long đỉnh chăng? Ta đoán bà ta có khả năng không đoạt được, cuối cùng phát hiện Hồng hải có biến liền âm thầm đến đây, muốn lợi dụng loạn lạc làm việc khác.
Lục Doanh nghe vậy, suy đoán:
- Nói như vậy, rất có khả năng mấy người Lục Vân ở quanh đây, Huyết Ma Thiên Cơ rình mò có thể chính là mấy người đó. Mà trước đó, cao thủ Hồng hải rất có khả năng đánh nhau với mấy người Lục Vân rồi.
Phần Thiên trầm ngâm nói:
- Suy đoán của muội có mấy phần hợp lý, nhưng lại không dám khẳng định được, chúng ta hay cứ tiềm phục quay lại tiếp tục quan sát mới ra kết luận.
Lục Doanh không ý kiến, Tả Quân Vũ hơi chần chừ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý …
Tàn khốc nhìn bảy người Lăng Thiên, Huyết Ảnh Vương Giả giọng âm hiểm lạnh lùng nói:
- Nhị Hào đoán đúng, ngươi nói xem tiếp theo chúng ta phải làm sao mới tiêu diệt được bọn chúng?
Thế thân Nhị Hào chăm chú quan sát tình hình bên trong, suy tư một lát rồi cười lạnh nói:
- Rất đơn giản, lại tăng thêm năm trăm con cá mập máu tiến lên, đợi bọn chúng sức cùng lực kiệt mới để bọn thuộc hạ ra tay, lập tức tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Huyết Ảnh Vương Giả cân nhắc một lát, gật đầu nói:
- Được, cứ theo lời ngươi nói làm đi.
Giữa chiến trường, bảy người Lăng Thiên sau khi họp lại, Đạo Nhất vội vàng nói:
- Trưởng lão, những con cá mập máu này hung hãn không sợ chết, lại hung hăng dị thường, chúng ta sợ là chống cự không được lâu.
Lăng Thiên vẻ mặt nặng nề, trầm giọng nói:
- Hiện nay muốn rời đi cũng không dễ dàng, chúng ta chỉ có thể tạm thời kết trận đối kháng trước, sau đó mới xem tình hình thế nào. Hiện nay, chúng ta chỉ còn gần như bảy người, tạo thành đảo ngược của thất tinh, bẻ gãy khí thế của bọn chúng.
Sáu người nghe vậy lập tức thay đổi phương hướng, một trận thế thất tinh nhanh chóng xuất hiện trong vòng bao vây của cá mập máu.
Đối với trận pháp của nhân gian, cao thủ Hồng hải tự nhiên không hiểu rõ. Bọn chúng vẫn tiếp tục đấu đá lung tung, dùng tốc độ và sức mạnh tiến hành công kích mãnh liệt nhất.
Nhưng điều khiến bọn chúng bất ngờ, thế công vốn dĩ thành công mọi mặt trước đó, lúc này lại mất đi công hiệu rất nhiều, bảy người Lăng Thiên nhờ vào uy lực của trận pháp, không ngờ đã liên tục tám lần hóa giải được công kích của cá mập máu, khiến cục thế hai bên chuyển biến, nhất thời giằng co.
Bên ngoài, Huyết Ảnh Vương Giả rất giận dữ, hạ lệnh tăng thêm năm trăm con cá mập máu, như vậy hơn một ngàn con cá mập máu hội tụ lại, bắt đầu triển khai chém giết kịch liệt.
/1109
|