Thời tiết ngày càng lạnh, việc đi ra ngoài mỗi ngày quả là một thử thách đối với một người sinh ra và lớn lên ở phương Nam như Lí Mộ. Nguy Tuần lo cho sức khỏe của cô, anh từng đề nghị cô ở nhà nghỉ ngơi, nhưng cô từ chối.
“Công việc ở tiệm sách nhàn lắm. Em ở nhà một mình cũng chán.”
Tiết Bán Mộng đã tuyển thêm một nhân viên làm việc bán thời gian, cho nên việc chuyển sách trong tiệm không đến lượt Lí Mộ. Cô thích ở tiệm sách vì ở đó vừa thoải mái vừa tự do.
Anh thương cô, lại lo cô mệt. Sau khi cô nói rõ với anh về tình hình ở tiệm sách, bấy giờ anh mới yên tâm phần nào.
Hàng ngày, Ngụy Tuần đều đích thân đưa Lí Mộ đi làm. Còn Từ Nhược Chi thấy công việc này của cô cũng không cần thiết cho lắm, vì thế đã nhiều lần bảo cô nghỉ việc ở tiệm sách, ở nhà chuyên tâm dưỡng thai.
Bà ấy nói: “Tiểu Mộ, nếu cháu thích tiệm sách thì sau này sinh xong, nhà ta sẽ mở cho cháu một tiệm sách.”
Lí Mộ cho rằng những lời này của bà ấy có lẽ cũng xuất phát từ ý tốt, nhưng cô không muốn nghĩ xa xôi, vì vậy đã từ khéo léo từ chối.
Sau khi cô từ chối, Từ Nhược Chi không nói gì thêm. Có điều, thỉnh thoảng bà ấy lại đột xuất sai quản gia Từ đến tiệm sách mời cô về. Lần nào cô cũng không thể từ chối, đành phải bỏ lại công việc trong tiệm để đi gặp bà ấy. Mà, bà ấy gọi cô đến chẳng qua là để dẫn cô đi mua quần áo hoặc đi uống trà chiều, và làm một số việc linh tinh.
Từ Nhược Chi mua cho Lí Mộ rất nhiều quần áo lẫn phụ kiện. Bà ấy bảo cô nên học cách ăn mặc, sau này mới tiện đi cùng Ngụy Tuần ra ngoài tiệc tùng, xã giao. Bà ấy còn đưa cô đi spa các kiểu, chải chuốt cho cô từ đầu đến chân. Tuy nhiên, sự ân cần của bà ấy khiến cô cảm thấy rất áp lực. Cô không thể mặc những bộ trang phục đắt đỏ đến tiệm sách làm việc, càng không quen trang điểm cầu kỳ. Cô sẵn sàng trang điểm, ăn mặc đẹp vào những dịp quan trọng, nhưng không quen với cuộc sống mỗi ngày đều được nhân viên tỉ mỉ chăm sóc đến cả từng cái móng tay như Từ Nhược Chi. Bà ấy chẳng ngại để cô biết rằng tương lai cô nhất định phải trở nên giống như bà ấy.
Ngụy Tuần nhận ra sự khó chịu của cô, anh nói với Từ Nhược Chi rằng sức khỏe của cô hiện giờ không phù hợp để làm những điều đó. Việc này khiến bà ấy không hài lòng: “Nó có thể đến tiệm sách làm việc mà lại không thể đi dạo phố cùng mẹ sao? Như thế là làm khó nó à? Nếu nó đã làm dâu nhà chúng ta thì sớm muộn gì cũng phải quen với những chuyện này. Con là con trai trưởng của nhà họ Ngụy, sau này mẹ có tuổi rồi, việc xã giao, đối nội đối ngoại chẳng đến lượt nó thì còn ai vào đây?”
“Mẹ, con không có ý trách mẹ, nhưng Tiểu Mộ cần một chút thời gian để thích ứng ạ.”
Ngụy Tuần lại mềm mỏng xoa dịu Từ Nhược Chi một hồi, cuối cùng bà ấy mới chịu nhún một bước, bảo rằng để Lí Mộ sinh con xong rồi nói sau.
Từ Nhược Chi không còn bất thình lình sai quan gia Từ đến mời Lí Mộ nữa. Cô biết Ngụy Tuần đã nói gì đó với bà ấy, nhưng lòng cô vẫn không nhẹ nhõm chút nào. Nếu đó là sự “thay đổi” mà Từ Nhược Chi yêu cầu ở cô, vậy thì xem ra cô không thể tiếp tục thích gì làm nấy nếu như muốn nhận được sự đồng ý của bà ấy.
Yêu cầu của Từ Nhược Chi cũng không quá đáng, chỉ là cô xưa nay đã quen tự do tự tại. Hơn nữa, cô cũng lờ mờ cảm thấy điều mà Ngụy Đức Chiêu và Từ Nhược Chi muốn không phải là sự thay đổi của cô.
Tuy đôi bên không hợp nhau, song vì Ngụy Tuần, Lí Mộ tạm thời phải cố gắng chung sống hòa thuận với gia đình anh.
Kỳ nghỉ đông đang đến gần, bởi vì thư viện đã chật kín chỗ nên tiệm sách Sơn Hổ có nhiều sinh viên đến ôn tập hơn, trong số đó có Hứa Thiên Nhất và Ngụy Vi bám đuôi cậu.
Căn phòng trên tầng hai trở thành phòng nghỉ sau khi Lí Mộ dọn đi. Thi thoảng Tiểu Mộ và cô gái làm việc bán thời gian ở tiệm sẽ lên phòng này nghỉ ngơi. Hôm nay, vì dưới tầng không còn chỗ trống, nên cô thu dọn một chút để Hứa Thiên Nhất và Ngụy Vi lên đó ngồi học bài.
Hứa Thiên Nhất đến đây là để tập trung ôn bài, nhưng Ngụy Vi thì không. Cô ấy luôn nghi ngờ mối quan hệ giữa Lí Mộ và Hứa Thiên Nhất không đơn giản, nhưng lại sợ cậu giận cho nên vẫn không dám hỏi. Hứa Thiên Nhất là một chàng trai ít nói, vậy mà lại gọi Lí Mộ là “chị Tiểu Mộ” ngọt xớt. Mặc dù Ngụy Vi có khúc mắc trong lòng, tuy nhiên cô ấy vẫn nhận ra là mối quan hệ của họ không phức tạp như cô ấy nghĩ. Có điều, cô ấy vẫn nhớ như in những lời nói của Mộ Tử Kha, do đó cô ấy vẫn không ưa nổi Lí Mộ. Nhân lúc Hứa Thiên Nhất đang đọc sách, cô ấy bèn chạy xuống hỏi Lí Mộ: “Này, chị và Hứa Thiên Nhất có quan hệ như thế nào?”
Ngụy Vi cũng vô lễ như Ngụy Diễn, nhưng không đến mức ghét cô ra mặt như anh ta. Chí ít, cô ấy không thất thường, khó đoán giống như anh Hai của mình.
“Quen biết nhiều năm, phụ huynh hai nhà từng qua lại với nhau.” Lí Mộ thờ ơ đáp, hoàn toàn không để ý đến sự vô lễ của cô ấy: “Vậy hai em thì sao? Em thích cậu ấy à?”
Ngụy Vi bỗng đỏ bừng cả mặt: “Thì làm sao? Chị muốn mách anh trai tôi chứ gì?”
“Nếu người hôm nay chị bắt gặp là một người khác, chị nhất định sẽ mách anh em. Nhưng nếu người đó là Thiên Nhất thì chị tạm thời sẽ giữ bí mật cho em.”
“Ai cần chị giữ bí mật cho chứ. Tưởng bở.” Ngụy Vi tỏ vẻ khinh khỉnh, sau đó giả vờ bình tĩnh hỏi: “Tại sao là Hứa Thiên Nhất thì chị sẽ không nói với anh tôi?”
“Bởi vì chị biết cậu ấy là người như thế nào. Em tinh mắt đấy.” Lí Mộ có sao nói vậy, mặc dù về mặt lịch sự thì Ngụy Vi không lễ phép cho lắm.
“Đó là lẽ đương nhiên.” Cô ấy cảm thấy đắc ý, rồi nhanh chóng cất đi vẻ tươi cười: “Chị đừng tưởng chị nói thế là có thể lấy lòng được tôi.”
Lí Mộ cười thầm trong bụng, không đáp lời cô ấy.
Ngụy Tuần từng kể rằng Ngụy Vi là một cô gái tính tình đơn giản. Chỉ là do cô ấy không thích cô, nên cô không tiếp xúc nhiều với cô ấy. Lời nói của Ngụy Vi ngây thơ chẳng khác gì trẻ con. Về điểm này, cô ấy rất giống Ngụy Diễn. Lí Mộ không khỏi thắc mắc tại sao tính nết của ba anh em họ Ngụy lại khác nhau nhiều như vậy.
Ngụy Vi đứng một lúc cũng cảm thấy chán trước vẻ điềm tĩnh của Lí Mộ. Cô ấy đang định đi lên lầu, nhưng sực nhớ ra điều gì đó, bèn quay trở lại gọi Lí Mộ: “Này!”
Đoạn, cô ấy im lặng giây lát rồi mới hỏi: “Tôi có thể thăm cháu gái tôi không?”
Lí Mộ khó hiểu nhìn cô ấy. Vẻ mặt Ngụy Vi hơi mất tự nhiên, giọng nó cũng không cao ngạo như vừa nãy: “Tôi muốn sờ bụng chị.”
Về sau Lí Mộ ngẫm lại mới thấy có lẽ cả nhà họ Ngụy chỉ có Ngụy Vi là dường như rất vô tư, cũng chỉ có cô ấy là người hiểu và thật sự quan tâm đ ến Ngụy Tuần. Cô ấy không thích cô, nhưng vẫn mong anh trai Cả của mình hạnh phúc. Bản thân cô ấy cũng vô cùng chờ mong sinh mệnh bé nhỏ trong bụng cô.
Được sự cho phép của Lí Mộ, Ngụy Vị nhẹ nhàng sờ bụng cô. Cái thai mới được hơn ba tháng, bụng cô trông vẫn chưa lộ rõ. Cô ấy cảm thấy thật thần kỳ: “Trong này có một em bé thật à?”
Lí Mộ gật đầu: “Thật mà.”
Đôi khi cô cũng tự hỏi trong bụng cô thật sự có một đứa trẻ sao? Đứa trẻ này rất ngoan, ngoại trừ nôn nghén vào buổi sáng ra, cô không mấy khi cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Ngụy Vi lấy tay về, lại nói với Lí Mộ: “Chị đừng tưởng rằng chúng tôi không biết gì. Em họ chị học cùng tôi đấy. Cô ấy đã kể với tôi rằng chị là người chẳng ra làm sao. Tôi không biết chị đã đến với anh tôi bằng cách nào, nhưng nếu hai người đã kết hôn và đã có con, mà tôi cũng thấy là anh ấy rất quan tâm đ ến chị. Anh tôi tốt với chị như vậy, tốt nhất chị nên an phận ở bên anh ấy như hiện giờ, đừng có ý đồ xấu xa đấy. Nếu chị mà làm tổn thương anh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu.”
“Anh ấy tốt với tôi là thế, sao tôi có thể làm tổn thương anh ấy được.” Đó cũng là điều mà cô không muốn nhất.
“Chị biết được thì tốt rồi. Anh tôi là một người tốt bụng, ở bên anh ấy chị sẽ rất hạnh phúc. Anh ấy đã nói gì thì chắc chắn sẽ làm được.” Nói đến đây, nét mặt cô ấy trở nên đượm buồn, sau đó chợt nhớ ra điều gì, cô ấy liền nói: “Đôi khi tôi cũng hoài nghi phải chăng anh tôi không có [email protected] muốn cá nhân. Anh ấy chỉ biết đối xử tốt với người khác mà chẳng bao giờ nghĩ cho bản thân mình.”
Những lời bộc bạch vô tình được nói ra của Ngụy Vi đã âm thầm gieo một hạt mầm vào lòng Lí Mộ, khiến cô lờ mờ cảm thấy dường như từ trước đến giờ cô đã bỏ qua một vấn đề, nhưng lại không tài nào nhớ ra được vấn đề đó là gì.
Lí Mộ không nhắc đến chuyện của Ngụy Vi và Hứa Thiên Nhất với Ngụy Tuần. Ngụy Vi đã nói rằng đến thời điểm thích hợp, cô ấy sẽ tự nói với gia đình. Sau đó, cô ấy và Hứa Thiên Nhất thường xuyên đến tiệm sách. Nhờ có mối quan hệ với cậu, cô ấy và Lí Mộ dần dần tiếp xúc nhiều hơn, cũng không còn bài xích cô như trước đây nữa. Mỗi lần hai vợ chồng Ngụy Tuần về nhà lớn ăn cơm, cô ấy và Lí Mộ nói chuyện với nhau nhiều hơn. Ngụy Tuần rất vui khi thấy sự thay đổi của em gái mình. Ngụy Vi dù sao vẫn còn là sinh viên, nhiều suy nghĩ rất đơn giản. Cô ấy đề phòng Lí Mộ sẽ làm tổn thương đến Ngụy Tuần, nhưng chỉ cần thấy anh vui, cô ấy cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Mãi sau này Hứa Thiên Nhất mới biết mối quan hệ giữa Lí Mộ và Ngụy Vi. Sau khi biết chuyện, cậu hơi bối rối, bởi vì như vậy thì Lí Mộ đã trở thành bậc anh chị của cậu. Do đó, có một dạo cậu luôn mất tự nhiên khi giáp mặt cô.
Một tuần sau, Lí Mộ nhận được một cuộc điện thoại khiến cô vui không thể tả.
Lúc đó, cô và Ngụy Tuần đang ăn cơm. Một người có thói quen trầm lặng như cô thế mà lại kêu lên đầy ngạc nhiên và mừng rỡ: “Thật hả?”
Kết thúc cuộc gọi, cô vội báo tin vui với Ngụy Tuần: “Đại La và A Tranh muốn đến thăm em. Hai người họ đã lên xe, tối mai sẽ đến nơi.”
Kể từ khi biết tin cô mang thai, Đại La vẫn luôn có dự định đến thành phố C một chuyến để thăm cô. Nhưng cuối năm trong nhà nhiều việc, kế hoạch cứ trì hoãn mãi đến tận bây giờ. A Tranh nghe Đại La nói là muốn đi thăm Lí Mộ, bèn nằng nặc đòi đi theo. Ban đầu, Đại La không định đưa cô ấy đi cùng vì sợ cô ấy đi ra ngoài lỡ gặp chuyện gì không hay. Phải cái, cô ấy cứ quấn lấy nhõng nhẽo suốt, cuối cùng mẹ của cô ấy cũng hết cách. A Tranh hứa sẽ nghe lời Đại La, nếu không nghe lời thì sẽ không được ăn sô cô la nữa. Đây là một lời hứa rất nghiêm túc đối với A Tranh, rốt cuộc Đại La đành phải đồng ý.
Lí Mộ không giấu được niềm vui khi biết hai người bạn sắp đến thăm mình. Bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, rất ít khi xa nhau lâu như thế này. Ngụy Tuần hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy, liền bảo rằng ngày mai sẽ cùng cô đi đón họ.
Ngày hôm sau, Lí Mộ đợi mãi cuối cùng mới trông thấy Đại La và A Tranh ở lối ra của nhà ga. A Tranh cũng nhìn thấy cô, trên mặt là nụ cười xán lạn. Cô ấy chen chúc trong dòng người đông đúc, vẫy tay với cô và gọi to: “Tiểu Mộ! Tiểu Mộ!”
Mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn cô ấy. Từ xa Lí Mộ dường như trông thấy Đại La đang quở trách A Tranh, A Tranh lập tức im thin thít.
Phải một lúc sau, Lí Mộ mới nhìn thấy Lí Gia Phú đi bên cạnh Đại La. Anh ta mặt nặng như đá đeo, xách theo hành lí lỉnh kỉnh, và nhìn cô bằng ánh mắt vừa buồn rầu vừa giận dỗi.
Khi họ đi đến trước mặt Lí Mộ, A Tranh nóng lòng ôm cô một cái, tủi thân nói: “Tiểu Mộ ơi, mình nhớ cậu lắm, sao mãi mà cậu không về nhà thế?”
Lí Mộ vỗ lưng cô ấy: “Mình cũng rất nhớ cậu.”
Đại La nhìn cô cười, cô cũng nhoẻn cười nhìn cô ấy.
Lí Gia Phú bị ngó lơ đường hoàng quan sát Ngụy Tuần. Ngụy Tuần lại chẳng để ý đến anh ta, mà chỉ mải nhìn Lí Mộ, miệng nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
“Công việc ở tiệm sách nhàn lắm. Em ở nhà một mình cũng chán.”
Tiết Bán Mộng đã tuyển thêm một nhân viên làm việc bán thời gian, cho nên việc chuyển sách trong tiệm không đến lượt Lí Mộ. Cô thích ở tiệm sách vì ở đó vừa thoải mái vừa tự do.
Anh thương cô, lại lo cô mệt. Sau khi cô nói rõ với anh về tình hình ở tiệm sách, bấy giờ anh mới yên tâm phần nào.
Hàng ngày, Ngụy Tuần đều đích thân đưa Lí Mộ đi làm. Còn Từ Nhược Chi thấy công việc này của cô cũng không cần thiết cho lắm, vì thế đã nhiều lần bảo cô nghỉ việc ở tiệm sách, ở nhà chuyên tâm dưỡng thai.
Bà ấy nói: “Tiểu Mộ, nếu cháu thích tiệm sách thì sau này sinh xong, nhà ta sẽ mở cho cháu một tiệm sách.”
Lí Mộ cho rằng những lời này của bà ấy có lẽ cũng xuất phát từ ý tốt, nhưng cô không muốn nghĩ xa xôi, vì vậy đã từ khéo léo từ chối.
Sau khi cô từ chối, Từ Nhược Chi không nói gì thêm. Có điều, thỉnh thoảng bà ấy lại đột xuất sai quản gia Từ đến tiệm sách mời cô về. Lần nào cô cũng không thể từ chối, đành phải bỏ lại công việc trong tiệm để đi gặp bà ấy. Mà, bà ấy gọi cô đến chẳng qua là để dẫn cô đi mua quần áo hoặc đi uống trà chiều, và làm một số việc linh tinh.
Từ Nhược Chi mua cho Lí Mộ rất nhiều quần áo lẫn phụ kiện. Bà ấy bảo cô nên học cách ăn mặc, sau này mới tiện đi cùng Ngụy Tuần ra ngoài tiệc tùng, xã giao. Bà ấy còn đưa cô đi spa các kiểu, chải chuốt cho cô từ đầu đến chân. Tuy nhiên, sự ân cần của bà ấy khiến cô cảm thấy rất áp lực. Cô không thể mặc những bộ trang phục đắt đỏ đến tiệm sách làm việc, càng không quen trang điểm cầu kỳ. Cô sẵn sàng trang điểm, ăn mặc đẹp vào những dịp quan trọng, nhưng không quen với cuộc sống mỗi ngày đều được nhân viên tỉ mỉ chăm sóc đến cả từng cái móng tay như Từ Nhược Chi. Bà ấy chẳng ngại để cô biết rằng tương lai cô nhất định phải trở nên giống như bà ấy.
Ngụy Tuần nhận ra sự khó chịu của cô, anh nói với Từ Nhược Chi rằng sức khỏe của cô hiện giờ không phù hợp để làm những điều đó. Việc này khiến bà ấy không hài lòng: “Nó có thể đến tiệm sách làm việc mà lại không thể đi dạo phố cùng mẹ sao? Như thế là làm khó nó à? Nếu nó đã làm dâu nhà chúng ta thì sớm muộn gì cũng phải quen với những chuyện này. Con là con trai trưởng của nhà họ Ngụy, sau này mẹ có tuổi rồi, việc xã giao, đối nội đối ngoại chẳng đến lượt nó thì còn ai vào đây?”
“Mẹ, con không có ý trách mẹ, nhưng Tiểu Mộ cần một chút thời gian để thích ứng ạ.”
Ngụy Tuần lại mềm mỏng xoa dịu Từ Nhược Chi một hồi, cuối cùng bà ấy mới chịu nhún một bước, bảo rằng để Lí Mộ sinh con xong rồi nói sau.
Từ Nhược Chi không còn bất thình lình sai quan gia Từ đến mời Lí Mộ nữa. Cô biết Ngụy Tuần đã nói gì đó với bà ấy, nhưng lòng cô vẫn không nhẹ nhõm chút nào. Nếu đó là sự “thay đổi” mà Từ Nhược Chi yêu cầu ở cô, vậy thì xem ra cô không thể tiếp tục thích gì làm nấy nếu như muốn nhận được sự đồng ý của bà ấy.
Yêu cầu của Từ Nhược Chi cũng không quá đáng, chỉ là cô xưa nay đã quen tự do tự tại. Hơn nữa, cô cũng lờ mờ cảm thấy điều mà Ngụy Đức Chiêu và Từ Nhược Chi muốn không phải là sự thay đổi của cô.
Tuy đôi bên không hợp nhau, song vì Ngụy Tuần, Lí Mộ tạm thời phải cố gắng chung sống hòa thuận với gia đình anh.
Kỳ nghỉ đông đang đến gần, bởi vì thư viện đã chật kín chỗ nên tiệm sách Sơn Hổ có nhiều sinh viên đến ôn tập hơn, trong số đó có Hứa Thiên Nhất và Ngụy Vi bám đuôi cậu.
Căn phòng trên tầng hai trở thành phòng nghỉ sau khi Lí Mộ dọn đi. Thi thoảng Tiểu Mộ và cô gái làm việc bán thời gian ở tiệm sẽ lên phòng này nghỉ ngơi. Hôm nay, vì dưới tầng không còn chỗ trống, nên cô thu dọn một chút để Hứa Thiên Nhất và Ngụy Vi lên đó ngồi học bài.
Hứa Thiên Nhất đến đây là để tập trung ôn bài, nhưng Ngụy Vi thì không. Cô ấy luôn nghi ngờ mối quan hệ giữa Lí Mộ và Hứa Thiên Nhất không đơn giản, nhưng lại sợ cậu giận cho nên vẫn không dám hỏi. Hứa Thiên Nhất là một chàng trai ít nói, vậy mà lại gọi Lí Mộ là “chị Tiểu Mộ” ngọt xớt. Mặc dù Ngụy Vi có khúc mắc trong lòng, tuy nhiên cô ấy vẫn nhận ra là mối quan hệ của họ không phức tạp như cô ấy nghĩ. Có điều, cô ấy vẫn nhớ như in những lời nói của Mộ Tử Kha, do đó cô ấy vẫn không ưa nổi Lí Mộ. Nhân lúc Hứa Thiên Nhất đang đọc sách, cô ấy bèn chạy xuống hỏi Lí Mộ: “Này, chị và Hứa Thiên Nhất có quan hệ như thế nào?”
Ngụy Vi cũng vô lễ như Ngụy Diễn, nhưng không đến mức ghét cô ra mặt như anh ta. Chí ít, cô ấy không thất thường, khó đoán giống như anh Hai của mình.
“Quen biết nhiều năm, phụ huynh hai nhà từng qua lại với nhau.” Lí Mộ thờ ơ đáp, hoàn toàn không để ý đến sự vô lễ của cô ấy: “Vậy hai em thì sao? Em thích cậu ấy à?”
Ngụy Vi bỗng đỏ bừng cả mặt: “Thì làm sao? Chị muốn mách anh trai tôi chứ gì?”
“Nếu người hôm nay chị bắt gặp là một người khác, chị nhất định sẽ mách anh em. Nhưng nếu người đó là Thiên Nhất thì chị tạm thời sẽ giữ bí mật cho em.”
“Ai cần chị giữ bí mật cho chứ. Tưởng bở.” Ngụy Vi tỏ vẻ khinh khỉnh, sau đó giả vờ bình tĩnh hỏi: “Tại sao là Hứa Thiên Nhất thì chị sẽ không nói với anh tôi?”
“Bởi vì chị biết cậu ấy là người như thế nào. Em tinh mắt đấy.” Lí Mộ có sao nói vậy, mặc dù về mặt lịch sự thì Ngụy Vi không lễ phép cho lắm.
“Đó là lẽ đương nhiên.” Cô ấy cảm thấy đắc ý, rồi nhanh chóng cất đi vẻ tươi cười: “Chị đừng tưởng chị nói thế là có thể lấy lòng được tôi.”
Lí Mộ cười thầm trong bụng, không đáp lời cô ấy.
Ngụy Tuần từng kể rằng Ngụy Vi là một cô gái tính tình đơn giản. Chỉ là do cô ấy không thích cô, nên cô không tiếp xúc nhiều với cô ấy. Lời nói của Ngụy Vi ngây thơ chẳng khác gì trẻ con. Về điểm này, cô ấy rất giống Ngụy Diễn. Lí Mộ không khỏi thắc mắc tại sao tính nết của ba anh em họ Ngụy lại khác nhau nhiều như vậy.
Ngụy Vi đứng một lúc cũng cảm thấy chán trước vẻ điềm tĩnh của Lí Mộ. Cô ấy đang định đi lên lầu, nhưng sực nhớ ra điều gì đó, bèn quay trở lại gọi Lí Mộ: “Này!”
Đoạn, cô ấy im lặng giây lát rồi mới hỏi: “Tôi có thể thăm cháu gái tôi không?”
Lí Mộ khó hiểu nhìn cô ấy. Vẻ mặt Ngụy Vi hơi mất tự nhiên, giọng nó cũng không cao ngạo như vừa nãy: “Tôi muốn sờ bụng chị.”
Về sau Lí Mộ ngẫm lại mới thấy có lẽ cả nhà họ Ngụy chỉ có Ngụy Vi là dường như rất vô tư, cũng chỉ có cô ấy là người hiểu và thật sự quan tâm đ ến Ngụy Tuần. Cô ấy không thích cô, nhưng vẫn mong anh trai Cả của mình hạnh phúc. Bản thân cô ấy cũng vô cùng chờ mong sinh mệnh bé nhỏ trong bụng cô.
Được sự cho phép của Lí Mộ, Ngụy Vị nhẹ nhàng sờ bụng cô. Cái thai mới được hơn ba tháng, bụng cô trông vẫn chưa lộ rõ. Cô ấy cảm thấy thật thần kỳ: “Trong này có một em bé thật à?”
Lí Mộ gật đầu: “Thật mà.”
Đôi khi cô cũng tự hỏi trong bụng cô thật sự có một đứa trẻ sao? Đứa trẻ này rất ngoan, ngoại trừ nôn nghén vào buổi sáng ra, cô không mấy khi cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Ngụy Vi lấy tay về, lại nói với Lí Mộ: “Chị đừng tưởng rằng chúng tôi không biết gì. Em họ chị học cùng tôi đấy. Cô ấy đã kể với tôi rằng chị là người chẳng ra làm sao. Tôi không biết chị đã đến với anh tôi bằng cách nào, nhưng nếu hai người đã kết hôn và đã có con, mà tôi cũng thấy là anh ấy rất quan tâm đ ến chị. Anh tôi tốt với chị như vậy, tốt nhất chị nên an phận ở bên anh ấy như hiện giờ, đừng có ý đồ xấu xa đấy. Nếu chị mà làm tổn thương anh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu.”
“Anh ấy tốt với tôi là thế, sao tôi có thể làm tổn thương anh ấy được.” Đó cũng là điều mà cô không muốn nhất.
“Chị biết được thì tốt rồi. Anh tôi là một người tốt bụng, ở bên anh ấy chị sẽ rất hạnh phúc. Anh ấy đã nói gì thì chắc chắn sẽ làm được.” Nói đến đây, nét mặt cô ấy trở nên đượm buồn, sau đó chợt nhớ ra điều gì, cô ấy liền nói: “Đôi khi tôi cũng hoài nghi phải chăng anh tôi không có [email protected] muốn cá nhân. Anh ấy chỉ biết đối xử tốt với người khác mà chẳng bao giờ nghĩ cho bản thân mình.”
Những lời bộc bạch vô tình được nói ra của Ngụy Vi đã âm thầm gieo một hạt mầm vào lòng Lí Mộ, khiến cô lờ mờ cảm thấy dường như từ trước đến giờ cô đã bỏ qua một vấn đề, nhưng lại không tài nào nhớ ra được vấn đề đó là gì.
Lí Mộ không nhắc đến chuyện của Ngụy Vi và Hứa Thiên Nhất với Ngụy Tuần. Ngụy Vi đã nói rằng đến thời điểm thích hợp, cô ấy sẽ tự nói với gia đình. Sau đó, cô ấy và Hứa Thiên Nhất thường xuyên đến tiệm sách. Nhờ có mối quan hệ với cậu, cô ấy và Lí Mộ dần dần tiếp xúc nhiều hơn, cũng không còn bài xích cô như trước đây nữa. Mỗi lần hai vợ chồng Ngụy Tuần về nhà lớn ăn cơm, cô ấy và Lí Mộ nói chuyện với nhau nhiều hơn. Ngụy Tuần rất vui khi thấy sự thay đổi của em gái mình. Ngụy Vi dù sao vẫn còn là sinh viên, nhiều suy nghĩ rất đơn giản. Cô ấy đề phòng Lí Mộ sẽ làm tổn thương đến Ngụy Tuần, nhưng chỉ cần thấy anh vui, cô ấy cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Mãi sau này Hứa Thiên Nhất mới biết mối quan hệ giữa Lí Mộ và Ngụy Vi. Sau khi biết chuyện, cậu hơi bối rối, bởi vì như vậy thì Lí Mộ đã trở thành bậc anh chị của cậu. Do đó, có một dạo cậu luôn mất tự nhiên khi giáp mặt cô.
Một tuần sau, Lí Mộ nhận được một cuộc điện thoại khiến cô vui không thể tả.
Lúc đó, cô và Ngụy Tuần đang ăn cơm. Một người có thói quen trầm lặng như cô thế mà lại kêu lên đầy ngạc nhiên và mừng rỡ: “Thật hả?”
Kết thúc cuộc gọi, cô vội báo tin vui với Ngụy Tuần: “Đại La và A Tranh muốn đến thăm em. Hai người họ đã lên xe, tối mai sẽ đến nơi.”
Kể từ khi biết tin cô mang thai, Đại La vẫn luôn có dự định đến thành phố C một chuyến để thăm cô. Nhưng cuối năm trong nhà nhiều việc, kế hoạch cứ trì hoãn mãi đến tận bây giờ. A Tranh nghe Đại La nói là muốn đi thăm Lí Mộ, bèn nằng nặc đòi đi theo. Ban đầu, Đại La không định đưa cô ấy đi cùng vì sợ cô ấy đi ra ngoài lỡ gặp chuyện gì không hay. Phải cái, cô ấy cứ quấn lấy nhõng nhẽo suốt, cuối cùng mẹ của cô ấy cũng hết cách. A Tranh hứa sẽ nghe lời Đại La, nếu không nghe lời thì sẽ không được ăn sô cô la nữa. Đây là một lời hứa rất nghiêm túc đối với A Tranh, rốt cuộc Đại La đành phải đồng ý.
Lí Mộ không giấu được niềm vui khi biết hai người bạn sắp đến thăm mình. Bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, rất ít khi xa nhau lâu như thế này. Ngụy Tuần hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy, liền bảo rằng ngày mai sẽ cùng cô đi đón họ.
Ngày hôm sau, Lí Mộ đợi mãi cuối cùng mới trông thấy Đại La và A Tranh ở lối ra của nhà ga. A Tranh cũng nhìn thấy cô, trên mặt là nụ cười xán lạn. Cô ấy chen chúc trong dòng người đông đúc, vẫy tay với cô và gọi to: “Tiểu Mộ! Tiểu Mộ!”
Mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn cô ấy. Từ xa Lí Mộ dường như trông thấy Đại La đang quở trách A Tranh, A Tranh lập tức im thin thít.
Phải một lúc sau, Lí Mộ mới nhìn thấy Lí Gia Phú đi bên cạnh Đại La. Anh ta mặt nặng như đá đeo, xách theo hành lí lỉnh kỉnh, và nhìn cô bằng ánh mắt vừa buồn rầu vừa giận dỗi.
Khi họ đi đến trước mặt Lí Mộ, A Tranh nóng lòng ôm cô một cái, tủi thân nói: “Tiểu Mộ ơi, mình nhớ cậu lắm, sao mãi mà cậu không về nhà thế?”
Lí Mộ vỗ lưng cô ấy: “Mình cũng rất nhớ cậu.”
Đại La nhìn cô cười, cô cũng nhoẻn cười nhìn cô ấy.
Lí Gia Phú bị ngó lơ đường hoàng quan sát Ngụy Tuần. Ngụy Tuần lại chẳng để ý đến anh ta, mà chỉ mải nhìn Lí Mộ, miệng nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
/66
|