Khinh nhi Khinh nhi….
Tiếng gọi thắm thiết, vô cùng kinh ngạc, gọi một tiếng rồi lại một tiếng, Khinh Vân Nhiễm bỗng cảm thấy lòng mình chua xót, nén tiếng cười bên miệng, hai tay muốn giãy ra lại buông thõng xuống. Cho dù chàng ôm chặt nhưng nàng vẫn bất động. Thân thể được bao trùm bởi hơi thở ấm áp, giờ khắc này, lòng của nàng là vô cùng khiếp sợ, dĩ nhiên chàng nảy xuống vách núi tìm nàng, vực sâu vạn trượng nguy hiểm là vậy, nếu có bất cứ sai sót nào thì đến xương cũng chẳng còn, đôi mắt với tấm chân tình này của chàng, nàng sẽ báo đáp thế nào đây?
Thượng Quan Nguyệt ôm chặt nàng như sợ nàng sẽ biến mất ngay trong tích tắc, hơi nóng trong miệng phải ra làn khói, chàng khẽ nhắm hai mắt lại, bên miệng mang theo ý cười. Giờ khắc này, trái tim chàng đã yên ổn, mừng như điên, có rất nhiều lời muốn nói, tình cảm cũng không nói rõ được. Nhưng trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chàng đã thấy nàng rồi, thật sự ôm nàng, không còn bất cứ chuyện gì làm chàng cảm thấy hạnh phúc. Chàng không suy nghĩ nhiều, ôm nàng rất lâu, đời đời kiếp kiếp không xa rời nhau, chàng muốn hôn nàng thật sâu nhưng, nhưng trong lòng lại chần chừ, sợ đường đột giai nhân. Chàng suy nghĩ rất nhiều, muốn nói cho nàng, mấy ngày nay chàng nhớ nàng như thế nào, hàn độc phát tác đau đớn ra sao cũng không bằng nỗi đau chia lùa nàng, nếu không thể gặp lại nàng còn đau hơn nhiều. Chàng sợ mình sẽ tương tư nàng mà hóa thành ma. Hương thơm trên người nàng làm tình cảm trong lồng ngực chàng kích động như muốn phun trào ra ngoài.
-Khinh nhi, hãy quên quãng thời gian đau khổ này đi! Sau này đã có ta bên cạnh nàng, ta sẽ che mưa chắn gió cho nàng, nỗ lực để thực hiện mọi tâm nguyện của nàng, chỉ để nàng tươi cười, đừng rời khỏi ta….
Nhưng những lời này chỉ là ở trong tim, tới bên miệng rồi, thế nào cũng không nói thành lời.
Nên nói thế nào đây, nói là mình đã nhớ nàng, yêu nàng như thế nào à?
Khinh Vân Nhiễm ngửa đầu, chỉ tới vai chàng, sóng mắt êm ái, che giấu cảm động và chua xót, thì thào hỏi:
-Thượng Quan, huynh có khỏe không?
Trong lòng Thượng Quan Nguyệt ấm áp, giống như cả người có luồng khí nóng lưu thông, chàng cười, đáp lại:
-Ta tốt lắm!
Chàng buông nàng ra, nhìn rõ gương mặt nhỏ nhắn gầy yếu của nàng, đau lòng nói:
-Là ta không tốt, đều là ta không tốt, nếu ta tới đón nàng sớm hơn thì đã không thế này, nhưng thấy nàng bình an vô sự, ta cũng an tâm!
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, đôi mắt tối lại, cười khẽ:
-Thượng Quan, không nên tự trách mình, không phải muội sống rất tốt sao?
Nàng cười nhẹ giống như đóa hoa băng tan ra làm cho tinh thần Thượng Quan Nguyệt rạo rực. Khinh Vân Nhiễm nghĩ đến một việc, vẻ mặt vẫn duy trì bình tĩnh nhưng ánh mắt đã bi thương:
-Thượng Quan, Hoán nhi, con….
Thượng Quan Nguyệt cười trấn an, an ủi:
-Đừng lo lắng, tất cả mọi chuyện ta đã xử lý tốt rồi.
Nếu như không vì chuyện của Hoán nhi thì chàng không ở trên đỉnh núi nhiều ngày như vậy mà không lập tức đi tìm nàng.
Khinh Vân Nhiễm vui mừng gật đầu, biết di thể của Hoán nhi đã vào lăng mộ bình an, không còn chuyện gì lo lắng nhưng vẫn không kìm được mà rơi lệ. Thượng Quan Nguyệt dịu dàng lau nước mắt cho nàng, trong mắt sớm đã là một đại dương thâm tình mênh mông. Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, nhìn chàng thắm thiết (tình chàng ý thiếp ai sầu hơn ai =))), thấy tình ý trong mắt chàng thì có xúc động, thở dài, trầm giọng nói:
-Thượng Quan, tâm ý huynh đối với muội, muội hiểu, nhưng muội không còn trọn vẹn, sao có thể xứng với huynh?
Sao nàng có thể để nam nhân ưu tú này chờ đợi nàng?
Thượng Quan Nguyệt vuốt nhẹ gương mặt nàng, lắc đầu:
-Ngốc quá, điều này chỉ là thứ mà thế tục thấy, điều ta để ý là chính nàng, là lòng của nàng, nếu nàng vô tâm thfi ta cũng sẽ không ép.
Chàng lại tiếp tục nói:
-Nhưng giờ nàng cũng không thích ai, nếu bỏ qua cơ hội này, ta nhất định sẽ hối hận, ta chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ, nếu như mọi thứ ta có thể mang lại cho nàng, soa không cố gắng mà tranh thủ chứ?
Khinh Vân Nhiễm vô cùng cảm động, nhưng đáy lòng lại bị đau như kim châm, tại sao, nam nhân tốt như vậy, sao nàng có thể không đón nhận đây? Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh làm cho sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, không biết vì sao hết lần này tới lần khác nghĩ đến nam nhân đáng khinh kia.
Lúc này Thượng Quan Nguyệt đột nhiên cảm thấy có một luồng sát khí dày đặc, ngước mắt nhìn, khi chàng thấy người kia, trông sắc mặt hắn có vẻ vô cùng khó coi. Tới khi thấy rõ diện mạo của đối phương thì chàng không khỏi kinh ngạc, là hắn? Không phải gân mạch toàn thân hắn đứt đoạn hay sao? Sao giờ thân thể của hắn lại khỏe mạnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, mấy ngày rốt cuộc hắn và Khinh nhi đã xảy ra chuyện gì? Tầm mắt hai người đụng vào nhau, như va chạm kịch liệt mà nảy lửa…. Tiêu Thần Hiên cũng không chịu nổi buồn bã trong lòng, thi lực dưới chân, phút chốc bay lại đây, thoắt cái đã đến, tay kéo Khinh Vân Nhiễm lại.
Thượng Quan Nguyệt ngẩn ra nhìn tay của đối phương nắm lấy cánh tay của Khinh Vân Nhiễm, trong nháy mắt chàng bỗng ôm chặt lấy nàng, động tác nhanh gọn, bạch y tung bay, thân hình như chim én vội vàng lui lại về phía sau, mũi trên cọ trên nền tuyết kêu vang. Khinh Vân Nhiễm quay lưng về phía Tiêu Thần Hiên, chưa biết xảy ra chuyện gì, nhìn Thượng Quan Nguyệt ngơ ngác, nghi hoặc hỏi:
-Thượng Quan, huynh làm gì thế?
Sau đó nàng quay đầu thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, đôi mắt run lên, chỉ có Thượng Quan Nguyệt là vẫn tiếp tục động tác, Tiêu Thần Hiên thi triển khinh công đuổi theo sau đó, đôi mắt đầy phẫn nộ, gương mặt lãnh khốc, mím chặt môi, không hề lộ ra bất cứ biểu hiện gì. Khinh công hai người cũng sàn sàn như nhau, ngươi truy ta đuổi, hắn theo sát phía sau, lạnh lùng quát to:
-Ngươi là ai, mau buông nàng ra….
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt bình tĩnh, ôm chặt lấy thắt lưng Khinh Vân Nhiễm, gương mặt mơ hồ bị che bởi màn sương lạnh, lạnh lùng nói:
-Hiên Vương, Khinh nhi vốn là vị hôn thê của ta, ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh như vậy cho ta?
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng nhìn hắn, nam nhân này biết hắn, được rồi! Hắn từng gặp qua hắn ta, hắn ta ;à Tam Hoàng Tử của nước Bắc Thần Thượng Quan Nguyệt, vậy Khinh nhi trong miệng hắn, Vô nhi….
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, ban đầu nàng đã hứa sẽ ở bên cạnh chàng nhưng chuyện thành thân này thì nàng còn chưa suy nghĩ tới.
Không riêng gì vì thân phận của chàng, mà còn có rất nhiều vấn đề khác, trước kia có Hoán nhi thì đã có rất nhiều lời đồn đại ác ý, nếu sau này thành thân…. Nàng mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi:
-Thượng Quan, sao huynh đột nhiên lại….
Chứng kiến phản ứng của nàng, đôi mắt Thượng Quan Nguyệt ảm đạm trong nháy mắt, lấy ngón tay che miệng nàng, cúi đầu nói:
-Khinh nhi, đừng lấy lý do là không xứng mà cự tuyệt ta, ta muốn lấy nàng không phải xúc động nhất thời, có cơ hội để ta tranh thủ, nàng cũng đã đồng ý rồi sao?
Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn chàng, một lúc lâu sau thì gật đầu.
Tiêu Thần Hiên thấy động tác thân mật của Thượng Quan Nguyệt đối với Khinh Vân Nhiễm, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa vô danh, như nham thạch núi lửa nóng chảy phun trào ra ngoài. Đôi mắt hẹp dài của hắn híp lại, ngón tay lạnh như băng, cắn răng giận dữ hỏi Thượng Quan Nguyệt:
-Ngươi nói nàng vốn là nữ nhân của ngươi?
Thượng Quan Nguyệt hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên nghi ngờ, đối phương có phản ứng kỳ quái, chàng nhìn thẳng hắn, lạnh lùng nói:
-Hiên Vương, ngươi đã sớm biết từ lâu, Khinh nhi vốn là thê tử chưa cưới của ta, ngươi như vậy không phải là khinh người quá đáng sao?
Tiêu Thần Hiên cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Khinh Vân Nhiễm, nói:
-Ta khinh người quá đáng? Vô nhi, nàng mau nói cho hắn biết rốt cuộc nàng là người phụ nữ của ai!
Khinh Vân Nhiễm thấy hắn đi tới, cả nguwofi nàng run lên, trong mắt hiện lên rối bời, lớn tiếng kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi đừng lại đây!
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trong nháy mắt chuyển từ trắng sang xanh, nhưng tự tôn cao ngạo làm cho hắn không cách nào cúi đầu. Ánh mắt hắn như ngọn đuốc nhìn nàng, không tha người, cự tuyệt, ra lện:
-Vô nhi, ta cho nàng thêm một cơ hội nữa, rời khỏi hắn tới bên ta!
Đôi mắt sáng của Thượng Quan Nguyệt ngẩn ra, ánh mắ tìm hiểu rơi xuống người Khinh Vân Nhiễm, nghi vấn hỏi:
-Sao hắn lại gọi nàng là Vô nhi, hắn không nhớ nàng là ai sao?
Khinh Vân Nhiễm hơi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt nghiêng tuấn mỹ của Thượng Quan Nguyệt, nhẹ mím đôi môi anh đào lại, nhỏ giọng trả lời:
-Hắn mất một phần trí nhớ.
Cụp mắt xuống, đáy lòng cảm thấy chua chát khó chịu giống như bị thứ gì giày xéo. Nàng cố gắng ngăn chặn tình cảm mất khống chế này, sau khi ngước mắt, trong mắt nàng chẳng còn lại chút tâm tình nào.
Đôi mắt sáng của Thượng Quan Nguyệt có cái nhìn đầy sâu xa, ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương, khó trách, ánh mắt và cử chỉ của hắn so với lúc trước tưởng như là hai người, hơn nữa lại khôi phục võ công hoàn toàn. Gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hắn có thể thay đổi lớn như vậy?
Khinh Vân Nhiễm cự tuyệt không tiếng động làm cho gương mặt Tiêu Thần Hiên dần trắng bệch, phẫn nộ làm ngực hắn đầy áp lực, tay buông ra rất nhanh, tới chỗ nàng, duỗi tay ra, giọng nói trầm thấp vang lên:
-Vô nhi, ta nói lại mooyj lần nữa, lại đây, đến bên cạnh ta.
Khinh Vân Nhiễm hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào đôi mắt của hvt, lớn tiếng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi cũng thấy rồi đấy, chàng là vị hôn phu của ta, chàng mạo hiểm tính mạng tới đây tìm ta, ta phải rời khỏi nơi này.
Thượng Quan Nguyệt nghe được câu trả lời của nàng, trong lòng cảm thấy mừng thầm, nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt chói lòa. Chàng không kìm được mà hôn nhẹ lên má nàng, khẽ kêu:
-Khinh nhi….
Khinh Vân Nhiễm không khỏi kinh ngạc nhìn đôi mắt chàng, muốn nói gì nhưng lại nuốt vào trong bụng, nàng phải dùng cách tàn khốc nhất để chặt đứt sợi dây liên hệ cuối cùng với Tiêu Thần Hiên. Làm tổn thương Tiêu Thần Hiên, nàng không thẹn, nhưng tổn thương Thượng Quan Nguyệt thì nàng không thể.
Tiêu Thần Hiên thấy hành động của Thượng Quan Nguyệt, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt như chứa hàn băng, tay khó khăn rút trở về, nắm chặt lại. Ngực phập phồng kịch liệt thể hiện phẫn nộ cực điểm trong lòng. Từ lúc nào mà hắn đã động tâm với nàng? Hắn không biết, chỉ là sâu trong tim có một cảm giác, giống như từ rất lâu, rất lâu rồi, hắn đã lưu luyến si mê nàng. Hắn vẫn tự tin cho rằng, Vô nhi có tình ý với hắn nhưng bây giờ, nàng rúc vào lòng một nam nhân khác, khinh thường hắn, lần đầu hắn nếm được mùi vị đau lòng.
Đáy lòng như có tình cảm điên cuồng la hét, bắt phải giải phóng nó ra.
Mặt đất đầy tuyết trắng, tinh khiết như thủy tinh, tuyết phản xạ ánh sáng, hình như có màu lam nhạt, mang vẻ thê lương, lạnh lẽo vô cùng….
Cuồng phong gào thét bên tai, những sợi tóc đen tung bay trong gió lạnh, quất lên mặt có cảm giác đau rát, bông tuyết trắng tinh rơi tren người bọn họ. Gió tuyết thổi mạnh vào mắt bọn họ, tất cả đều thấy trước mắt đều rất mờ mịt, cả ba người cứ giằng co như vậy.
Đột nhiên Tiêu Thần Hiên cười ha ha, đôi mắt tà lạnh cuồng loạn, mơ hồ nổi lên tia máu, làm cho người ta sợ hãi. Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn:
-Ngươi cười cái gì?
Khóe miệng Tiêu Thần Hiên nhếch lên, trong đôi mắt có luồng sáng lạnh lẽo, mặt lộ vẻ giễu cợt, nói:
-À, nữ nhân bảo bối của ngươi, không lâu trước đây còn ở dưới thân ta, xin ta muốn nàng, hương vị của nàng, Bổn Vương vẫn nhớ rõ.
Khuông mặt Khinh Vân Nhiễm trắng bệch, xấu hổ, tức giận bốc thẳng lên đầu, lớn tiếng hét to:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi câm mồm!
Cho dù mất đi trí nhớ nhưng cá tính của hắn là không cho phép người khác làm tổn thương mình. Nếu kẻ khác làm hắn đau đớn, hắn sẽ trả gấp bội cho kẻ đó.
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt đầy sát khí, giống như một con thú tức giận, giọng nói như băng châm:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi đáng chết, nếu không phải ngươi ép nàng, nàng tuyệt đối sẽ không….
Cả người Khinh Vân Nhiễm run lên, nàng từng thấy vẻ mặt đó, đó là lúc chàng muốn giết nguowfiquanh người tỏa ra luồng không khí lạnh như băng làm cho đáy lòng người ta phát lạnh. Nàng nắm chặt lấy ống tay áo chàng, cúi đầu cầu xin:
-Thượng Quan, đừng nên vì muội mà giết người nữa.
Tiêu Thần Hiên chứng kiến dáng vẻ đau khổ của nàng, trái tim bỗng đau đớn, tổn thương nàng cũng là tổn thương chính mình, hắn đúng là tự mình chuốc lấy đau khổ!
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt nghiêm túc, đôi mắt như có băng sương, đôi mắt híp lại, lạnh lùng nói:
-Khinh nhi, nàng đừng ngăn ta, những kẻ dám có gan làm nàng tổn thương đều phải chết! (Quá chuẩn)
Tiêu Thần Hiên nghe chàng nói vậy, cười lạnh một tiếng, nói:
-Người nào chết trên tay ai vẫn còn chưa rõ, không biết chừng….
Khinh Vân Nhiễm nước mắt lưng tròng, môi đã bị cắn nát, nàng nhất định phải ngăn cản bọn họ quyết đấu, tay bám chặt lấy Thượng Quan Nguyệt:
-Thượng Quan, không nên….
Nhưng nàng không biết hành động như vậy chẳng khác gì châm một ngọn lửa dữ dội, làm cho Tiêu Thần Hiên càng phẫn nộ không thể át, không đợi Thượng Quan Nguyệt có phản ứng liền vận công. Lúc này cách đó không xa tuyền đến một tiếng thét kinh hãi:
-Công tử….
Thượng Quan Nguyệt nghe tiếng, Hành Vân và Thủy Lưu đều tới, mới vừa rồi chàng và Tiêu Thần Hiên truy đấu, bất tri bất giác dùng khinh công, khoảng cách từ vực núi tới đây cũng đã xa tới mức khó có thể tìm thấy. Chàng tránh khỏi chiêu của Tiêu Thần Hiên, ôm lấy Khinh Vân Nhiễm, phi thân đến trước mặt Hành Vân và Thủy Lưu, giao nàng cho hai người bọn họ, trầm giọng hạ lệnh:
-Bảo vệ cô nương cho tốt, xem ta và hắn quyết đấu, bất kể người nào trong các ngươi cũng không được nhúng tay!
Nói xong liền phi thân đi.
Khinh Vân Nhiễm cả kinh muốn túm chặt lấy tay chàng nhưng lại không kịp, nhìn bóng dáng xuất trần của chàng gia chiến cùng Tiêu Thần Hiên, trái tim chấn động mạnh. Gương mặt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, trong mắt là sự lạnh lùng, khóe môi nở nụ cười tà mỵ:
-Thượng Quan Nguyệt, đồ mà Bổn Vương muốn lấy, nhất định phải lấy tới cùng, nếu không chiếm được, thà rằng ta phá hủy nàng, cũng tuyệt đối không cho phép người khác có được!
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng, giận dữ như sắp bùng lửa hay phóng điện, phong bế thế công của hắn, phẫn nộ quát:
-Câm mồm!
Hai bóng người giao đấu kịch liệt, tay áo tung bay, bông tuyết phiêu đãng, hai người đều đánh tay không, chưởng phong như lưỡi đao, chưởng chưởng đánh tới, dùng nội lực đánh nhau sống chết. Luồng sát khí nọ tiếp luồng sát khí kia, bọn họ làm cho cả khối tuyết sụp xuống. Đôi mắt cả hai bên đều dày đặc sát khí, nội lực của Tiêu Thần Hiên hùng hậu như con sóng cuồn cuộn, không ngừng đánh về phía Thượng Quan Nguyệt. Hai người ngươi tới ta đi, đánh nhau cũng đã được mấy trăm chiêu. Thượng Quan Nguyệt tuyệt đối không ngờ Tiêu Thần Hiên không những khôi phục công lực mà võ công tiến bộ thần tốc, sợ rằng trong thiên hạ không có mấy người là đối thủ của hắn.
Sinh thời, chàng chưa gặp đối thủ nào mạnh như hắn.
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo, tránh né nguy hiểm, khối đá sau lưng dính chưởng, chỉ nghe thấy “đùng” một tiếng, đá nổ tung. Thượng Quan Nguyệt cả kinh, nếu chưởng này mà đánh trúng chàng thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi, nghĩ vậy, cổ tay chàng không hề băn khoăn xuất chiêu đánh Tiêu Thần Hiên. Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tỏa ra ánh mắt lạnh lùng, cười lạnh:
-Không muốn dùng khí công sao? Nếu nói về nội lực, ngươi tuyệt đối không thắng được ta.
Đôi mắt sáng của Thượng Quan Nguyệt bỗng lạnh đi, chàng rút huyết kiếm bên hông khỏi vỏ. Nghĩ lại dáng vẻ đau khổ vừa lúc nãy của Khinh Vân Nhiễm, chàng lại không giữ được bình tĩnh, ánh sáng từ thanh kiếm chợt lóe. Trong nháy mắt, mũi kiếm lợi hại vẽ ra những đường lớn nhỏ, thân kiếm màu bạc, cấu tạo kỳ llaj, bất ngờ hướng về phía mắt Tiêu Thần Hiên, hắn hơi nhíu mày rồi lui về phía sau:
-Có tiến bộ.
Khinh Vân Nhiễm thấy Thượng Quan Nguyệt rút kiếm, trong lòng cảm thấy rối bời, nàng hét to:
-Thượng Quan, Tiêu Thần Hiên, các người mau dừng tay!
Hành Vân ở bên cạnh kéo Khinh Vân Nhiễm, an ủi:
-Nhược Minh cô nương, người không nên kích động, công tử không sao đâu!
Khinh Vân Nhiễm không ngừng lắc đầu, gọi to:
-Hành Vân, Thủy Lưu, các ngươi buông ta ra….
Khuôn mặt Hành Vân lạnh lùng, trầm giọng nói:
-Không được, cô nương nếu tùy tiện chạy ra đó thì nhất định sẽ bị thương.
Đây là hai tuyệt thế cao thủ, võ nghệ của công tử trên giang hồ không có mấy đối thủ, nhưng Hiên Vương và công tử cũng đã đánh được mấy trăm chiêu mà vẫn chưa phân cao thấp, sau đó công tử bị dồn xuống thế hạ phong, quả thật làm cho người ta lo lắng.
Khinh Vân Nhiễm thấy hai người đánh nhau ngày càng kịch liệt, càng ngày càng hung hiểm, trong đầu chợt nghĩ ra một cách. Nàng hướng về phía xa xa kêu to lên:
-Thượng Quan, cẩn thận.
Hành Vân hơi hoảng hồn, nàng thừa dịp hắn không chuẩn bị, rút nhanh thanh kiếm dài bên hông hắn, kề sát vào cổ mình, lạnh giọng uy hiếp:
-Mau thả ta ra, nếu không ta sẽ tự vẫn….
Hành Vân và Thủy Lưu đều kinh hãi, kêu lên thất thanh:
-Cô nương, không nên, mau đưa kiếm đây….
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, kiếm kề vào cổ càng thêm sâu, lộ ra vết máu, hét lớn:
-Tránh ra!
Gương mặt Hành Vân lạnh nghiêm lại, trầm giọng nói:
-Cô nương, không nên làm khó chúng ta.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm run sợ, lạnh giọng nói:
-Ta sẽ đếm đến ba, một, hai, …..
Hành Vân và Thủy Lưu bất đắc dĩ tránh ra, Khinh Vân Nhiễm đi vài bước rồi quay đầu lại, trầm giọng cảnh cáo:
-Không được đi theo ta.
Trái tim Khinh Vân Nhiễm như bị bóp chặt, mỗi bước đi đều nặng nề. Hành Vân và Thủy Lưu theo sát sau đó, mấy ngày nay cô nương không ở bên cạnh công tử, công tử sống có bao nhiêu buồn khổ, bọn họ đều để ý hết, nếu chẳng may cô nương có xảy ra chuyện gì, công tử hẳn là đau thương đến chết, sống không thể quên. Thế cục bây giờ càng ngày càng bất lợi với Tiêu Thần Hiên, nhưng hắn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào, dùng hết mọi chiêu thuật. Hai người khó phân thắng bại, đột nhiên một thân ảnh nhỏ nhắn màu trắng xuất hiện trong tầm nhìn của họ, thấy nàng từng bước tiến lại gần, lo lắng cho an nguy của nàng.
Nàng càng ngày lại gần, hai người đang đấu nội lực, Thượng Quan Nguyệt trong nháy mắt bừng tỉnh, thất thanh hét to:
-Không được….
Theo hai tiếng kinh hô “Công tử”, Khinh Vân Nhiễm trở mắt nhìn Tiêu Thần Hiên đánh trúng Thượng Quan Nguyệt. Mặt chàng nhăn lại, phụt ra một ngụm máu tươi, thấm đỏ một mảng tuyết lớn. Khinh Vân Nhiễm chấn động, vội vàng đứng lên, liều mạng chạy về phía chàng, hai mắt đẫm lệ…. Chưởng này rất nặng, nếu là người bình thường thì lục phủ ngũ tạng đều bị nát bươm, chắc chắn mất mạng, may là Thượng Quan Nguyệt có nội lực mạnh mẽ hộ thể. Khinh Vân Nhiễm chưa kịp chạy tới bên cạnh Thượng Quan Nguyệt thì Tiêu Thần Hiên đã giữ chặt lấy nàng, nàng phẫn nộ nhìn hắn, tức giận nói:
-Hèn hạ!
Tiêu Thần Hiên cau mày nhìn nàng:
-Là do hắn thôi!
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn, phút chốc phẫn nộ nói:
-Là ngươi thừa dịp chàng không chú ý đánh lén!
Gương mặt Tiêu Thần Hiên tối lại, tay nắm chặt hơn, rồi đột nhiên buông ra chậm rãi, đôi mắt cuồng loạn, túm chặt bả vai của Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt hơi tối đi, lạnh giọng hỏi:
-Nàng thích tên tiểu tử mặt trắng kia?
Tiếng gọi thắm thiết, vô cùng kinh ngạc, gọi một tiếng rồi lại một tiếng, Khinh Vân Nhiễm bỗng cảm thấy lòng mình chua xót, nén tiếng cười bên miệng, hai tay muốn giãy ra lại buông thõng xuống. Cho dù chàng ôm chặt nhưng nàng vẫn bất động. Thân thể được bao trùm bởi hơi thở ấm áp, giờ khắc này, lòng của nàng là vô cùng khiếp sợ, dĩ nhiên chàng nảy xuống vách núi tìm nàng, vực sâu vạn trượng nguy hiểm là vậy, nếu có bất cứ sai sót nào thì đến xương cũng chẳng còn, đôi mắt với tấm chân tình này của chàng, nàng sẽ báo đáp thế nào đây?
Thượng Quan Nguyệt ôm chặt nàng như sợ nàng sẽ biến mất ngay trong tích tắc, hơi nóng trong miệng phải ra làn khói, chàng khẽ nhắm hai mắt lại, bên miệng mang theo ý cười. Giờ khắc này, trái tim chàng đã yên ổn, mừng như điên, có rất nhiều lời muốn nói, tình cảm cũng không nói rõ được. Nhưng trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chàng đã thấy nàng rồi, thật sự ôm nàng, không còn bất cứ chuyện gì làm chàng cảm thấy hạnh phúc. Chàng không suy nghĩ nhiều, ôm nàng rất lâu, đời đời kiếp kiếp không xa rời nhau, chàng muốn hôn nàng thật sâu nhưng, nhưng trong lòng lại chần chừ, sợ đường đột giai nhân. Chàng suy nghĩ rất nhiều, muốn nói cho nàng, mấy ngày nay chàng nhớ nàng như thế nào, hàn độc phát tác đau đớn ra sao cũng không bằng nỗi đau chia lùa nàng, nếu không thể gặp lại nàng còn đau hơn nhiều. Chàng sợ mình sẽ tương tư nàng mà hóa thành ma. Hương thơm trên người nàng làm tình cảm trong lồng ngực chàng kích động như muốn phun trào ra ngoài.
-Khinh nhi, hãy quên quãng thời gian đau khổ này đi! Sau này đã có ta bên cạnh nàng, ta sẽ che mưa chắn gió cho nàng, nỗ lực để thực hiện mọi tâm nguyện của nàng, chỉ để nàng tươi cười, đừng rời khỏi ta….
Nhưng những lời này chỉ là ở trong tim, tới bên miệng rồi, thế nào cũng không nói thành lời.
Nên nói thế nào đây, nói là mình đã nhớ nàng, yêu nàng như thế nào à?
Khinh Vân Nhiễm ngửa đầu, chỉ tới vai chàng, sóng mắt êm ái, che giấu cảm động và chua xót, thì thào hỏi:
-Thượng Quan, huynh có khỏe không?
Trong lòng Thượng Quan Nguyệt ấm áp, giống như cả người có luồng khí nóng lưu thông, chàng cười, đáp lại:
-Ta tốt lắm!
Chàng buông nàng ra, nhìn rõ gương mặt nhỏ nhắn gầy yếu của nàng, đau lòng nói:
-Là ta không tốt, đều là ta không tốt, nếu ta tới đón nàng sớm hơn thì đã không thế này, nhưng thấy nàng bình an vô sự, ta cũng an tâm!
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, đôi mắt tối lại, cười khẽ:
-Thượng Quan, không nên tự trách mình, không phải muội sống rất tốt sao?
Nàng cười nhẹ giống như đóa hoa băng tan ra làm cho tinh thần Thượng Quan Nguyệt rạo rực. Khinh Vân Nhiễm nghĩ đến một việc, vẻ mặt vẫn duy trì bình tĩnh nhưng ánh mắt đã bi thương:
-Thượng Quan, Hoán nhi, con….
Thượng Quan Nguyệt cười trấn an, an ủi:
-Đừng lo lắng, tất cả mọi chuyện ta đã xử lý tốt rồi.
Nếu như không vì chuyện của Hoán nhi thì chàng không ở trên đỉnh núi nhiều ngày như vậy mà không lập tức đi tìm nàng.
Khinh Vân Nhiễm vui mừng gật đầu, biết di thể của Hoán nhi đã vào lăng mộ bình an, không còn chuyện gì lo lắng nhưng vẫn không kìm được mà rơi lệ. Thượng Quan Nguyệt dịu dàng lau nước mắt cho nàng, trong mắt sớm đã là một đại dương thâm tình mênh mông. Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, nhìn chàng thắm thiết (tình chàng ý thiếp ai sầu hơn ai =))), thấy tình ý trong mắt chàng thì có xúc động, thở dài, trầm giọng nói:
-Thượng Quan, tâm ý huynh đối với muội, muội hiểu, nhưng muội không còn trọn vẹn, sao có thể xứng với huynh?
Sao nàng có thể để nam nhân ưu tú này chờ đợi nàng?
Thượng Quan Nguyệt vuốt nhẹ gương mặt nàng, lắc đầu:
-Ngốc quá, điều này chỉ là thứ mà thế tục thấy, điều ta để ý là chính nàng, là lòng của nàng, nếu nàng vô tâm thfi ta cũng sẽ không ép.
Chàng lại tiếp tục nói:
-Nhưng giờ nàng cũng không thích ai, nếu bỏ qua cơ hội này, ta nhất định sẽ hối hận, ta chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ, nếu như mọi thứ ta có thể mang lại cho nàng, soa không cố gắng mà tranh thủ chứ?
Khinh Vân Nhiễm vô cùng cảm động, nhưng đáy lòng lại bị đau như kim châm, tại sao, nam nhân tốt như vậy, sao nàng có thể không đón nhận đây? Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh làm cho sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, không biết vì sao hết lần này tới lần khác nghĩ đến nam nhân đáng khinh kia.
Lúc này Thượng Quan Nguyệt đột nhiên cảm thấy có một luồng sát khí dày đặc, ngước mắt nhìn, khi chàng thấy người kia, trông sắc mặt hắn có vẻ vô cùng khó coi. Tới khi thấy rõ diện mạo của đối phương thì chàng không khỏi kinh ngạc, là hắn? Không phải gân mạch toàn thân hắn đứt đoạn hay sao? Sao giờ thân thể của hắn lại khỏe mạnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, mấy ngày rốt cuộc hắn và Khinh nhi đã xảy ra chuyện gì? Tầm mắt hai người đụng vào nhau, như va chạm kịch liệt mà nảy lửa…. Tiêu Thần Hiên cũng không chịu nổi buồn bã trong lòng, thi lực dưới chân, phút chốc bay lại đây, thoắt cái đã đến, tay kéo Khinh Vân Nhiễm lại.
Thượng Quan Nguyệt ngẩn ra nhìn tay của đối phương nắm lấy cánh tay của Khinh Vân Nhiễm, trong nháy mắt chàng bỗng ôm chặt lấy nàng, động tác nhanh gọn, bạch y tung bay, thân hình như chim én vội vàng lui lại về phía sau, mũi trên cọ trên nền tuyết kêu vang. Khinh Vân Nhiễm quay lưng về phía Tiêu Thần Hiên, chưa biết xảy ra chuyện gì, nhìn Thượng Quan Nguyệt ngơ ngác, nghi hoặc hỏi:
-Thượng Quan, huynh làm gì thế?
Sau đó nàng quay đầu thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, đôi mắt run lên, chỉ có Thượng Quan Nguyệt là vẫn tiếp tục động tác, Tiêu Thần Hiên thi triển khinh công đuổi theo sau đó, đôi mắt đầy phẫn nộ, gương mặt lãnh khốc, mím chặt môi, không hề lộ ra bất cứ biểu hiện gì. Khinh công hai người cũng sàn sàn như nhau, ngươi truy ta đuổi, hắn theo sát phía sau, lạnh lùng quát to:
-Ngươi là ai, mau buông nàng ra….
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt bình tĩnh, ôm chặt lấy thắt lưng Khinh Vân Nhiễm, gương mặt mơ hồ bị che bởi màn sương lạnh, lạnh lùng nói:
-Hiên Vương, Khinh nhi vốn là vị hôn thê của ta, ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh như vậy cho ta?
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng nhìn hắn, nam nhân này biết hắn, được rồi! Hắn từng gặp qua hắn ta, hắn ta ;à Tam Hoàng Tử của nước Bắc Thần Thượng Quan Nguyệt, vậy Khinh nhi trong miệng hắn, Vô nhi….
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, ban đầu nàng đã hứa sẽ ở bên cạnh chàng nhưng chuyện thành thân này thì nàng còn chưa suy nghĩ tới.
Không riêng gì vì thân phận của chàng, mà còn có rất nhiều vấn đề khác, trước kia có Hoán nhi thì đã có rất nhiều lời đồn đại ác ý, nếu sau này thành thân…. Nàng mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi:
-Thượng Quan, sao huynh đột nhiên lại….
Chứng kiến phản ứng của nàng, đôi mắt Thượng Quan Nguyệt ảm đạm trong nháy mắt, lấy ngón tay che miệng nàng, cúi đầu nói:
-Khinh nhi, đừng lấy lý do là không xứng mà cự tuyệt ta, ta muốn lấy nàng không phải xúc động nhất thời, có cơ hội để ta tranh thủ, nàng cũng đã đồng ý rồi sao?
Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn chàng, một lúc lâu sau thì gật đầu.
Tiêu Thần Hiên thấy động tác thân mật của Thượng Quan Nguyệt đối với Khinh Vân Nhiễm, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa vô danh, như nham thạch núi lửa nóng chảy phun trào ra ngoài. Đôi mắt hẹp dài của hắn híp lại, ngón tay lạnh như băng, cắn răng giận dữ hỏi Thượng Quan Nguyệt:
-Ngươi nói nàng vốn là nữ nhân của ngươi?
Thượng Quan Nguyệt hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên nghi ngờ, đối phương có phản ứng kỳ quái, chàng nhìn thẳng hắn, lạnh lùng nói:
-Hiên Vương, ngươi đã sớm biết từ lâu, Khinh nhi vốn là thê tử chưa cưới của ta, ngươi như vậy không phải là khinh người quá đáng sao?
Tiêu Thần Hiên cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Khinh Vân Nhiễm, nói:
-Ta khinh người quá đáng? Vô nhi, nàng mau nói cho hắn biết rốt cuộc nàng là người phụ nữ của ai!
Khinh Vân Nhiễm thấy hắn đi tới, cả nguwofi nàng run lên, trong mắt hiện lên rối bời, lớn tiếng kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi đừng lại đây!
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trong nháy mắt chuyển từ trắng sang xanh, nhưng tự tôn cao ngạo làm cho hắn không cách nào cúi đầu. Ánh mắt hắn như ngọn đuốc nhìn nàng, không tha người, cự tuyệt, ra lện:
-Vô nhi, ta cho nàng thêm một cơ hội nữa, rời khỏi hắn tới bên ta!
Đôi mắt sáng của Thượng Quan Nguyệt ngẩn ra, ánh mắ tìm hiểu rơi xuống người Khinh Vân Nhiễm, nghi vấn hỏi:
-Sao hắn lại gọi nàng là Vô nhi, hắn không nhớ nàng là ai sao?
Khinh Vân Nhiễm hơi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt nghiêng tuấn mỹ của Thượng Quan Nguyệt, nhẹ mím đôi môi anh đào lại, nhỏ giọng trả lời:
-Hắn mất một phần trí nhớ.
Cụp mắt xuống, đáy lòng cảm thấy chua chát khó chịu giống như bị thứ gì giày xéo. Nàng cố gắng ngăn chặn tình cảm mất khống chế này, sau khi ngước mắt, trong mắt nàng chẳng còn lại chút tâm tình nào.
Đôi mắt sáng của Thượng Quan Nguyệt có cái nhìn đầy sâu xa, ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương, khó trách, ánh mắt và cử chỉ của hắn so với lúc trước tưởng như là hai người, hơn nữa lại khôi phục võ công hoàn toàn. Gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hắn có thể thay đổi lớn như vậy?
Khinh Vân Nhiễm cự tuyệt không tiếng động làm cho gương mặt Tiêu Thần Hiên dần trắng bệch, phẫn nộ làm ngực hắn đầy áp lực, tay buông ra rất nhanh, tới chỗ nàng, duỗi tay ra, giọng nói trầm thấp vang lên:
-Vô nhi, ta nói lại mooyj lần nữa, lại đây, đến bên cạnh ta.
Khinh Vân Nhiễm hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào đôi mắt của hvt, lớn tiếng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi cũng thấy rồi đấy, chàng là vị hôn phu của ta, chàng mạo hiểm tính mạng tới đây tìm ta, ta phải rời khỏi nơi này.
Thượng Quan Nguyệt nghe được câu trả lời của nàng, trong lòng cảm thấy mừng thầm, nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt chói lòa. Chàng không kìm được mà hôn nhẹ lên má nàng, khẽ kêu:
-Khinh nhi….
Khinh Vân Nhiễm không khỏi kinh ngạc nhìn đôi mắt chàng, muốn nói gì nhưng lại nuốt vào trong bụng, nàng phải dùng cách tàn khốc nhất để chặt đứt sợi dây liên hệ cuối cùng với Tiêu Thần Hiên. Làm tổn thương Tiêu Thần Hiên, nàng không thẹn, nhưng tổn thương Thượng Quan Nguyệt thì nàng không thể.
Tiêu Thần Hiên thấy hành động của Thượng Quan Nguyệt, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt như chứa hàn băng, tay khó khăn rút trở về, nắm chặt lại. Ngực phập phồng kịch liệt thể hiện phẫn nộ cực điểm trong lòng. Từ lúc nào mà hắn đã động tâm với nàng? Hắn không biết, chỉ là sâu trong tim có một cảm giác, giống như từ rất lâu, rất lâu rồi, hắn đã lưu luyến si mê nàng. Hắn vẫn tự tin cho rằng, Vô nhi có tình ý với hắn nhưng bây giờ, nàng rúc vào lòng một nam nhân khác, khinh thường hắn, lần đầu hắn nếm được mùi vị đau lòng.
Đáy lòng như có tình cảm điên cuồng la hét, bắt phải giải phóng nó ra.
Mặt đất đầy tuyết trắng, tinh khiết như thủy tinh, tuyết phản xạ ánh sáng, hình như có màu lam nhạt, mang vẻ thê lương, lạnh lẽo vô cùng….
Cuồng phong gào thét bên tai, những sợi tóc đen tung bay trong gió lạnh, quất lên mặt có cảm giác đau rát, bông tuyết trắng tinh rơi tren người bọn họ. Gió tuyết thổi mạnh vào mắt bọn họ, tất cả đều thấy trước mắt đều rất mờ mịt, cả ba người cứ giằng co như vậy.
Đột nhiên Tiêu Thần Hiên cười ha ha, đôi mắt tà lạnh cuồng loạn, mơ hồ nổi lên tia máu, làm cho người ta sợ hãi. Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn:
-Ngươi cười cái gì?
Khóe miệng Tiêu Thần Hiên nhếch lên, trong đôi mắt có luồng sáng lạnh lẽo, mặt lộ vẻ giễu cợt, nói:
-À, nữ nhân bảo bối của ngươi, không lâu trước đây còn ở dưới thân ta, xin ta muốn nàng, hương vị của nàng, Bổn Vương vẫn nhớ rõ.
Khuông mặt Khinh Vân Nhiễm trắng bệch, xấu hổ, tức giận bốc thẳng lên đầu, lớn tiếng hét to:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi câm mồm!
Cho dù mất đi trí nhớ nhưng cá tính của hắn là không cho phép người khác làm tổn thương mình. Nếu kẻ khác làm hắn đau đớn, hắn sẽ trả gấp bội cho kẻ đó.
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt đầy sát khí, giống như một con thú tức giận, giọng nói như băng châm:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi đáng chết, nếu không phải ngươi ép nàng, nàng tuyệt đối sẽ không….
Cả người Khinh Vân Nhiễm run lên, nàng từng thấy vẻ mặt đó, đó là lúc chàng muốn giết nguowfiquanh người tỏa ra luồng không khí lạnh như băng làm cho đáy lòng người ta phát lạnh. Nàng nắm chặt lấy ống tay áo chàng, cúi đầu cầu xin:
-Thượng Quan, đừng nên vì muội mà giết người nữa.
Tiêu Thần Hiên chứng kiến dáng vẻ đau khổ của nàng, trái tim bỗng đau đớn, tổn thương nàng cũng là tổn thương chính mình, hắn đúng là tự mình chuốc lấy đau khổ!
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt nghiêm túc, đôi mắt như có băng sương, đôi mắt híp lại, lạnh lùng nói:
-Khinh nhi, nàng đừng ngăn ta, những kẻ dám có gan làm nàng tổn thương đều phải chết! (Quá chuẩn)
Tiêu Thần Hiên nghe chàng nói vậy, cười lạnh một tiếng, nói:
-Người nào chết trên tay ai vẫn còn chưa rõ, không biết chừng….
Khinh Vân Nhiễm nước mắt lưng tròng, môi đã bị cắn nát, nàng nhất định phải ngăn cản bọn họ quyết đấu, tay bám chặt lấy Thượng Quan Nguyệt:
-Thượng Quan, không nên….
Nhưng nàng không biết hành động như vậy chẳng khác gì châm một ngọn lửa dữ dội, làm cho Tiêu Thần Hiên càng phẫn nộ không thể át, không đợi Thượng Quan Nguyệt có phản ứng liền vận công. Lúc này cách đó không xa tuyền đến một tiếng thét kinh hãi:
-Công tử….
Thượng Quan Nguyệt nghe tiếng, Hành Vân và Thủy Lưu đều tới, mới vừa rồi chàng và Tiêu Thần Hiên truy đấu, bất tri bất giác dùng khinh công, khoảng cách từ vực núi tới đây cũng đã xa tới mức khó có thể tìm thấy. Chàng tránh khỏi chiêu của Tiêu Thần Hiên, ôm lấy Khinh Vân Nhiễm, phi thân đến trước mặt Hành Vân và Thủy Lưu, giao nàng cho hai người bọn họ, trầm giọng hạ lệnh:
-Bảo vệ cô nương cho tốt, xem ta và hắn quyết đấu, bất kể người nào trong các ngươi cũng không được nhúng tay!
Nói xong liền phi thân đi.
Khinh Vân Nhiễm cả kinh muốn túm chặt lấy tay chàng nhưng lại không kịp, nhìn bóng dáng xuất trần của chàng gia chiến cùng Tiêu Thần Hiên, trái tim chấn động mạnh. Gương mặt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, trong mắt là sự lạnh lùng, khóe môi nở nụ cười tà mỵ:
-Thượng Quan Nguyệt, đồ mà Bổn Vương muốn lấy, nhất định phải lấy tới cùng, nếu không chiếm được, thà rằng ta phá hủy nàng, cũng tuyệt đối không cho phép người khác có được!
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng, giận dữ như sắp bùng lửa hay phóng điện, phong bế thế công của hắn, phẫn nộ quát:
-Câm mồm!
Hai bóng người giao đấu kịch liệt, tay áo tung bay, bông tuyết phiêu đãng, hai người đều đánh tay không, chưởng phong như lưỡi đao, chưởng chưởng đánh tới, dùng nội lực đánh nhau sống chết. Luồng sát khí nọ tiếp luồng sát khí kia, bọn họ làm cho cả khối tuyết sụp xuống. Đôi mắt cả hai bên đều dày đặc sát khí, nội lực của Tiêu Thần Hiên hùng hậu như con sóng cuồn cuộn, không ngừng đánh về phía Thượng Quan Nguyệt. Hai người ngươi tới ta đi, đánh nhau cũng đã được mấy trăm chiêu. Thượng Quan Nguyệt tuyệt đối không ngờ Tiêu Thần Hiên không những khôi phục công lực mà võ công tiến bộ thần tốc, sợ rằng trong thiên hạ không có mấy người là đối thủ của hắn.
Sinh thời, chàng chưa gặp đối thủ nào mạnh như hắn.
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo, tránh né nguy hiểm, khối đá sau lưng dính chưởng, chỉ nghe thấy “đùng” một tiếng, đá nổ tung. Thượng Quan Nguyệt cả kinh, nếu chưởng này mà đánh trúng chàng thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi, nghĩ vậy, cổ tay chàng không hề băn khoăn xuất chiêu đánh Tiêu Thần Hiên. Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tỏa ra ánh mắt lạnh lùng, cười lạnh:
-Không muốn dùng khí công sao? Nếu nói về nội lực, ngươi tuyệt đối không thắng được ta.
Đôi mắt sáng của Thượng Quan Nguyệt bỗng lạnh đi, chàng rút huyết kiếm bên hông khỏi vỏ. Nghĩ lại dáng vẻ đau khổ vừa lúc nãy của Khinh Vân Nhiễm, chàng lại không giữ được bình tĩnh, ánh sáng từ thanh kiếm chợt lóe. Trong nháy mắt, mũi kiếm lợi hại vẽ ra những đường lớn nhỏ, thân kiếm màu bạc, cấu tạo kỳ llaj, bất ngờ hướng về phía mắt Tiêu Thần Hiên, hắn hơi nhíu mày rồi lui về phía sau:
-Có tiến bộ.
Khinh Vân Nhiễm thấy Thượng Quan Nguyệt rút kiếm, trong lòng cảm thấy rối bời, nàng hét to:
-Thượng Quan, Tiêu Thần Hiên, các người mau dừng tay!
Hành Vân ở bên cạnh kéo Khinh Vân Nhiễm, an ủi:
-Nhược Minh cô nương, người không nên kích động, công tử không sao đâu!
Khinh Vân Nhiễm không ngừng lắc đầu, gọi to:
-Hành Vân, Thủy Lưu, các ngươi buông ta ra….
Khuôn mặt Hành Vân lạnh lùng, trầm giọng nói:
-Không được, cô nương nếu tùy tiện chạy ra đó thì nhất định sẽ bị thương.
Đây là hai tuyệt thế cao thủ, võ nghệ của công tử trên giang hồ không có mấy đối thủ, nhưng Hiên Vương và công tử cũng đã đánh được mấy trăm chiêu mà vẫn chưa phân cao thấp, sau đó công tử bị dồn xuống thế hạ phong, quả thật làm cho người ta lo lắng.
Khinh Vân Nhiễm thấy hai người đánh nhau ngày càng kịch liệt, càng ngày càng hung hiểm, trong đầu chợt nghĩ ra một cách. Nàng hướng về phía xa xa kêu to lên:
-Thượng Quan, cẩn thận.
Hành Vân hơi hoảng hồn, nàng thừa dịp hắn không chuẩn bị, rút nhanh thanh kiếm dài bên hông hắn, kề sát vào cổ mình, lạnh giọng uy hiếp:
-Mau thả ta ra, nếu không ta sẽ tự vẫn….
Hành Vân và Thủy Lưu đều kinh hãi, kêu lên thất thanh:
-Cô nương, không nên, mau đưa kiếm đây….
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, kiếm kề vào cổ càng thêm sâu, lộ ra vết máu, hét lớn:
-Tránh ra!
Gương mặt Hành Vân lạnh nghiêm lại, trầm giọng nói:
-Cô nương, không nên làm khó chúng ta.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm run sợ, lạnh giọng nói:
-Ta sẽ đếm đến ba, một, hai, …..
Hành Vân và Thủy Lưu bất đắc dĩ tránh ra, Khinh Vân Nhiễm đi vài bước rồi quay đầu lại, trầm giọng cảnh cáo:
-Không được đi theo ta.
Trái tim Khinh Vân Nhiễm như bị bóp chặt, mỗi bước đi đều nặng nề. Hành Vân và Thủy Lưu theo sát sau đó, mấy ngày nay cô nương không ở bên cạnh công tử, công tử sống có bao nhiêu buồn khổ, bọn họ đều để ý hết, nếu chẳng may cô nương có xảy ra chuyện gì, công tử hẳn là đau thương đến chết, sống không thể quên. Thế cục bây giờ càng ngày càng bất lợi với Tiêu Thần Hiên, nhưng hắn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào, dùng hết mọi chiêu thuật. Hai người khó phân thắng bại, đột nhiên một thân ảnh nhỏ nhắn màu trắng xuất hiện trong tầm nhìn của họ, thấy nàng từng bước tiến lại gần, lo lắng cho an nguy của nàng.
Nàng càng ngày lại gần, hai người đang đấu nội lực, Thượng Quan Nguyệt trong nháy mắt bừng tỉnh, thất thanh hét to:
-Không được….
Theo hai tiếng kinh hô “Công tử”, Khinh Vân Nhiễm trở mắt nhìn Tiêu Thần Hiên đánh trúng Thượng Quan Nguyệt. Mặt chàng nhăn lại, phụt ra một ngụm máu tươi, thấm đỏ một mảng tuyết lớn. Khinh Vân Nhiễm chấn động, vội vàng đứng lên, liều mạng chạy về phía chàng, hai mắt đẫm lệ…. Chưởng này rất nặng, nếu là người bình thường thì lục phủ ngũ tạng đều bị nát bươm, chắc chắn mất mạng, may là Thượng Quan Nguyệt có nội lực mạnh mẽ hộ thể. Khinh Vân Nhiễm chưa kịp chạy tới bên cạnh Thượng Quan Nguyệt thì Tiêu Thần Hiên đã giữ chặt lấy nàng, nàng phẫn nộ nhìn hắn, tức giận nói:
-Hèn hạ!
Tiêu Thần Hiên cau mày nhìn nàng:
-Là do hắn thôi!
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn, phút chốc phẫn nộ nói:
-Là ngươi thừa dịp chàng không chú ý đánh lén!
Gương mặt Tiêu Thần Hiên tối lại, tay nắm chặt hơn, rồi đột nhiên buông ra chậm rãi, đôi mắt cuồng loạn, túm chặt bả vai của Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt hơi tối đi, lạnh giọng hỏi:
-Nàng thích tên tiểu tử mặt trắng kia?
/128
|