Tại sao vận mệnh lại để họ lần nữa vướng vào nhau? Vô số ký ức hiện lên trước mắt, đau khổ, chua xót, bi thương, cùng với đêm hôm đó trên núi tuyết, thời khắc ấm áp duy nhất, trở thành hình ảnh cuối cùng. Một vài hình ảnh chân thật, giống như vượt qua thế giới. Khinh Vân Nhiễm thật sự không nghĩ ra, nam nhân từng bạo tàn như vậy chờ đợi nàng, tổn thương nàng, giết chết đứa con của nàng, tại sao bây giờ nàng đối với hắn không thể hận nổi được? Trong đầu mơ hồ hiện lên bóng dáng một người, vốn không thuộc về trí nhớ của nàng, mà là hình ảnh còn sót lại. Tựa như từ rất lâu trước kia, có một cô gái len lén nhìn hắn, vì hắn mà vui mừng nhảy nhót, vì hắn mà ưu sầu, hắn thân mật với cô gái khác làm hy vọng nhỏ nhoi của nàng trở nên xa vời, hóa thành một giọt nước mắt chua xót chảy xuống, rơi trên mặt nước, vẽ ra một đóa hoa nhỏ, trong nháy mắt cả người ngập trong biển nước, biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng.
Khinh Vân Nhiễm nhắm mặt lại, quỳ trên mặt đất, nhìn Tiêu Thần Hiên, lông mi run rẩy giật mình. Không biết qua bao nhiêu lâu, cửa bị đẩy ra, kéo suy nghĩ của Khinh Vân Nhiễm trở về hiện tại. Lúc này giọng nói dịu dàng của Lan nhi truyền tới:
-Thanh nhi cô nương, đã tới buổi trưa rồi, mau tới đây dùng bữa đi.
Khinh Vân Nhiễm quay đầu, thấy phía sau nàng ấy là những nữ tử dáng vẻ thanh tú, trong tay các nàng là những đĩa thức ăn thoạt nhìn vô cùng ngon mắt, đi tới bên cạnh bàn, đặt thức ăn xuống, sau đó lui ra ngoài, nàng khẽ cười, đi tới, nói:
-Cảm ơn!
Lan nhi ngồi xuống bắt chuyện với nàng, hàn huyên một lúc, đứng dậy múc một chén canh. Khinh Vân Nhiễm thấy động tác của nàng ấy, trong nháy mắt thấy rõ được nàng ấy định làm gì, không khỏi trầm giọng hỏi:
-Lan nhi, ngươi muốn đích thân hầu hạ Vương gia dùng bữa sao? Sao không để cho nha hoàn hầu hạ?
Lan nhi cười cười, gương mặt tú lệ hơi ửng hồng.
-Vương gia hôn mê mấy ngày nay đều do thiếp thân chăm sóc thay nha hoàn mới cảm thấy không có gì lo lắng.
Nói xong đột nhiên nhớ tới nữ tử trước mắt, đúng là người bên Vương gia, vội vàng bật thốt:
-Thanh nhi cô nương đừng hiểu lầm, thiếp thân vốn xuất thân từ nha hoàn, việc này phải nói là hết sức quen thuộc, dù sao thân phận Vương gia cao quý, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, người trong phủ cũng khó thoát chết, thiếp thân nghĩ nên cẩn thận thì hơn.
Khinh Vân Nhiễm cong khóe môi cười cười, thản nhiên nói:
-Có ngươi bên cạnh, Vương gia thật sự là người có phúc….
Nụ cười tươi của Lan nhi cứng đờ, cụp mắt xuống, trầm giọng nói:
-Thanh nhi cô nương, thiếp thân đi hầu hạ Vương gia trước, nếu có gì sai bảo, cô nương cứ nói đừng ngại.
Nói xong, nàng ấy tới bên giường Tiêu Thần Hiên rất nhanh, ngồi xuống, dùng chiếc đũa mở miệng hắn ra. Sau đó múc một thìa canh, thổi thổi rồi đút vào miệng Tiêu Thần Hiên, sau đó lấy khăn tay lau canh chảy ra bên khóe miệng hắn, ánh mắt vừa chuyên tâm lại chăm chú, động tác vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ, ánh mắt như vậy, chắc chắn là của người đang yêu, thấy vậy tinh thần Khinh Vân Nhiễm chấn động.
Lan nhi vào phủ như thế nào, sao lại yêu Tiêu Thần Hiên, bốn năm qua đã xảy ra chuyện gì? Những lời này, lấy thân phận bây giờ, sao nàng nói ra được khỏi miệng. Nàng lặng lẽ dời tầm mắt, lại bị bầu không khí gây áp lực nên cũng không biết nói gì cho phải. Sau khi ăn xong, Lan nhi rời giường, gọi nha hoàn thu dọn bát đĩa, sau đó xoay người, đề nghị với Khinh Vân Nhiễm:
-Thanh nhi cô nương ra ngoài một chút đi.
Khinh Vân Nhiễm gật đầu, vui vẻ nói:
-Ta cũng đang có ý đó.
Hai người cùng đi ra ngoài, khí trời tháng mười một, gió đã se lạnh, trăm hoa trong hoa viên dần dần tàn, mắt nhìn thấy cảnh vật tiêu điều,, nha hoàn của Lan nhi chạy tới, choàng áo choàng cho Lan nhi, nói:
-Chủ tử, gió lớn rồi!
Nhìn Khinh Vân Nhiễm một lúc, trong lòng như nhớ tới cái gì, sau đó Lan nhi liếc mắt, dịu dàng nói với nha hoàn:
-Cầm thêm một cái áo choàng nữa lại đây.
Nha hoàn gật đầu, đáp:
-Vâng, chủ tử.
Sau khi nha hoàn lui ra, Lan nhi nghiêng đầu, cười hỏi:
-Thanh nhi cô nương là người ở nơi nào?
Khinh Vân Nhiễm suy nghĩ một lát, trả lời chi tiết:
-Ta lớn lên ở Đông Kỳ, sau đó mở y quán ở Nam Dục.
Sau đó liếc mắt nhìn Lan nhi một cái, thản nhiên nói:
-Chắc tâm ngươi có rất nhiều nghi vấn, tại sao ta tới Vương phủ, ta có quan hệ gì với Vương gia?
Lan nhi cười nhẹ, nói:
-Ngự y trong cung nói cho thiếp thân biết, Vương gia hôn mê bất tỉnh vì mắc tâm bệnh, dùng thuốc bình thường không thể chữa khỏi được, muốn chữa khỏi thì chỉ có thể dùng người, là người trong lòng mà Vương gia đăm chiêu suy nghĩ, cho nên ta đoán, Hoàng thượng đưa cô nương tới đây chính là để trị tâm bệnh cho Vương gia.
Sóng mắt Khinh Vân Nhiễm chuyển động, tim thắt lại một cái, nụ cười ấy thật quen thuộc, Lan nhi thay đổi rất nhiều, ít xúc động, so với trước càng điềm tĩnh, giống như nàng trước kia.
Đang muốn nói chuyện thì lúc này nha hoàn cầm áo choàng chạy tới, thở hổn hển:
-Chủ tử, nô tỳ mang áo choàng tới rồi.
Lan nhi nhướn mày, tựa hồ không hài lòng lời nói mình bị cắt ngang, nhìn nàng ấy một cái, thản nhiên nói:
-Không còn chuyện gì nữa, ngươi lui ra đi.
Nha hoàn vội đưa áo choàng cho nàng, không biết mình chọc giận chủ tử thế nào, sau khi nghe được lời nàng ấy liền cúi đầu, vội vàng lui ra.
Lan nhi cầm áo choàng, cười nói:
-Để thiếp thân choàng cho cô nương.
Nói xong liền vắt mái tóc đen của Khinh Vân Nhiễm sang một bên, lúc này một trận gió lạnh thổi tới, người nàng khẽ run lên, sau cổ Khinh Vân Nhiễm có một vết bớt như đóa hoa anh đào hiện lên, đập vào mắt Lan nhi, làm ánh mắt nàng ấy bỗng giật mình, thừ người ra gọi một tiếng:
-Tiểu…. Tỷ….
Khinh Vân Nhiễm nghe được tiếng gọi, thân thể run lên, quay đầu lại.
-Lúc nãy ngươi gọi ta là gì?
Lan nhi giật mình nhìn Khinh Vân Nhiễm, mày hơi nhíu lại, không xác định nói:
-Tiểu thư, người không nhận ra Lan nhi sao?
Vết bớt sau cổ tiểu thư rất kỳ lạ, chỉ khi chịu lạnh, chịu nóng mới hiện ra. Nhưng nếu người là tiểu thư, sao dáng vẻ bên ngoài đều thay đổi thế này.
Khinh Vân Nhiễm nhìn nàng ấy một lúc lâu, thản nhiên nói:
-Lan nhi, xin lỗi, chuyện như thế này, ta chẳng biết nói gì với ngươi.
Lời còn chưa dứt, Lan nhi đã ôm lấy Khinh Vân Nhiễm, khóc như đứt từng khúc ruột, miệng lẩm bẩm, nói:
-Thật tốt quá, tiểu thư không chết, tiểu thư không chết!
Khinh Vân Nhiễm vừa an ủi Lan nhi, vừa thổ lộ hết chuyện bốn năm này nàng ở bên ngoài ra sao.
Chờ tới khi nàng dứt lời, Lan nhi cũng không khóc nữa, lúc đó mới phát hiện đã tới hoàng hôn rồi, nàng khẽ thở dài, trong lòng cảm động, không phải một hai câu là có thể nói rõ. Tình cảm nha đầu kia đối với mình hoàn toàn là chân thật, không phải là giả dối.
Hai người về phòng, thấy Tiêu Thần Hiên nằm trên giường vẫn chẳng có chút sức sống.
Lan nhi bước nhanh tới ngồi xuống bên giường, tay định vuốt nhẹ lên mặt hắn, nhưng được nửa đường lại rút tay về, đôi mắt hiện lên sự phức tạp, cúi đầu nói:
-Vương gia, tiểu thư đã trở về, người không chết, thật sự không chết, có phải Vương gia đã sớm biết từ trước, cho nên sau khi đi Nam Dục….
Nói đến đây, nàng hít sâu một hơi, không nói nữa, quay đầu nhìn Khinh Vân Nhiễm bằng ánh mắt phức tạp, trầm giọng nói:
-Tiểu thư, người đi theo nô tỳ tới một chỗ….
Khinh Vân Nhiễm nhìn nàng khó hiểu, nàng ấy dẫn nàng tới một mật thất, Lan nhi đốt đèn lên, bên trong sáng rõ, Khinh Vân Nhiễm lấy tay che ánh sáng, nghe thấy Lan nhi nói:
-Tiểu thư, người xem đi.
Khinh Vân Nhiễm buông tay xuống, mắt dần thích ứng được với ánh sáng, thấy phía trước là một bức tượng trắng cao bằng nàng. Lan nhi nhanh chóng soi đèn về phía đó, Khinh Vân Nhiễm muốn nói gì lại ngắc ngứ trong miệng, thế nào cũng không nói nổi.
-Đây…. Đây là….
Đó là một bức tượng người điêu khắc rất sống động, nước sơn màu trắng, dùng mực đen, màu nước đỏ thắm vẽ mắt môi, tựa như thấy người sống, rõ ràng đó là dáng vẻ trước kia của nàng.
Lan nhi nhìn nàng một cái, khẽ nói:
-Người đời nói Vương gia tàn bạo máu lạnh, đối với kẻ khác bạc bẽo vô tình, nhưng tất cả mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, chàng cuối cùng cũng vì tiểu thư nên tinh thần sụp đổ, không muốn tỉnh lại, sợ đối mặt với sự thật….
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngây ra, muốn nói gì, tới miệng lại vẫn không nói nên lời.
Lan nhi nhìn nàng thật sâu, ánh mắt trong suốt như gương sáng, tựa như có thể nhìn thấu tất cả tận sâu trong tim Khinh Vân Nhiễm, cười nhẹ, nhưng lại vô cùng gượng ép, cô độc.
-Sau khi biết tiểu thư bị đẩy ngã xuống dưới vực, ngày đêm Vương gia không màng ăn uống, tự tay điêu khắc tượng gỗ của tiểu thư, cuối cùng mệt tới mức hộc máu bất tỉnh, khi tỉnh lại, ánh mắt cả ngày hốt hoảng, nhìn tượng gỗ bất kể ngày đêm, bất luận ở đâu, chỉ cần thấy nữ tử có bóng lưng giống tiểu thư liền vội vàng lăn xe tới cầm chặt tay người ấy không chịu buông ra, hàng đêm ôm di vật tiểu thư để lại mới có thể ngủ yên, vì mối quan hệ với tiểu thư nên Lan nhi mới được đón vào phủ, tối nào Vương gia cũng quấn quýt lấy, luôn hỏi Lan nhi chuyện lúc nhỏ của người, cho tới khi Lan nhi không chịu nổi nữa mới bằng lòng rời đi. Lan nhi chưa bao giờ gặp một nam tử si tình như Vương gia, lúc trước Lan nhi cũng hận Vương gia vô cùng, nhưng sau khi ở chung một thời gian mới phát hiện Vương gia không phải loại người vô tình vô nghĩa, bởi vì chịu tổn thương quá sâu nên mới dùng sự tàn bạo để che giấu tâm trạng thật trong lòng mình. Khi Lan nhi trò chuyện với Vương gia về tiểu thư, gương mặt lạnh băng ấy mới dần mất đi, ngẫu nhiên có lần nghe Vương gia nhắc tới chuyện cũ của chàng mới lờ mờ biết được, Tô Thiên Tuyết kia giống Minh Nguyệt như đúc, lúc đầu là chàng hận mình không thể ở bên cạnh Minh Nguyệt, hại nàng ấy phải chết thê thảm, nên khi đối mặt với Tô Thiên Tuyết mới sinh ra cảm giác đền bù, hết sức kiêng dè thị thiếp trong phủ, nhất là tiểu thư. Vương gia nói, Minh Nguyệt là do tiểu thư hại chết nên tâm chàng rất mâu thuẫn, chàng sợ Tô Thiên Tuyết sẽ giống Minh Nguyệt, sẽ chết lúc chàng không chú ý, chàng không muốn dẫm vào vết xe đổ, thế cho nên mới đối xử với tiểu thư tàn nhẫn tới mức không thể cứu vãn, không ngờ sau khi tiểu thư rơi xuống vách núi mới giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình đã yêu tiểu thư tự bao giờ, nhưng giờ xem ra, cuối cùng cũng chỉ là tự Vương gia đa tình mà thôi….
Khinh Vân Nhiễm như bị thứ gì nghẹn chặt cổ họng lại, run giọng nói:
-Lan nhi, ngươi hãy nghe ta nói, lúc đầu hắn làm những chuyện như vậy ta cũng không giết hắn, báo thù thay con, việc này đã xem như tận tình tận nghĩa rồi.
Đôi mắt Lan nhi khẽ run, tựa hồ như cố nén bi thương.
-Tiểu thư, tuy nói Vương gia như ngày hôm nay là chàng gieo gió gặt bão, nhưng Vương gia cũng đã toàn tâm toàn ý đền bù rồi, chẳng lẽ tiểu thư nhất định phải nhìn Vương gia chết mới cam tâm sao?
Khinh Vân Nhiễm thở dài một hơi, trong lòng phiền loạn, nói:
-Quả thật ta có nghĩ, hắn chết mới tốt!
Lan nhi không thể tin mà ngẩng đầu lên, vội vàng nói:
-Tiểu thư, nghe xong những lời Lan nhi vừa mói, chẳng lẽ một đường sống cho chàng người cũng không để lại sao?
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, trầm giọng:
-Ngươi nghe ta nói cho hết đã, bây giờ ta đã tha thứ cho hắn rồi, ta chỉ mong có thể rời khỏi nơi này. Lan nhi, ngươi giúp ta có được không? Ta đã hứa gả cho người khác, sao có thể ở bên cạnh hắn được đây….
Mắt Lan nhi trợn to, kinh ngạc nói:
-Tiểu thư, người vốn là người của Vương gia, một nữ không thể hai chồng, dù sao Vương gia vẫn còn ở trên đời, sao người có thể?
Khinh Vân Nhiễm mím môi, đau xót nói:
-Đó là người khác, ta không phải Tam tiểu thư của Thừa tướng. Hôm nay ở bên cạnh hắn như vậy là đã có lòng lắm rồi, hắn đã có nữ tử tốt như ngươi ở bên cạnh, thật sự là có phúc rồi.
Lan nhi thở dài buồn bã, nói:
-Chẳng lẽ tiểu thư còn không rõ, người Vương gia yêu là người, Lan nhi chỉ hy vọng, Vương gia có thể tỉnh lại, ít nhất là được sống như một con người, bốn năm nay, lương tâm chàng bị hành hạ, có thể so với đau đớn mà tiểu thư phải chịu lúc đầu.
Mày Khinh Vân Nhiễm nhíu lại thành một đường, lạnh lùng ngắt lời:
-Lan nhi, đừng nói nữa, có một số việc bản thân không tự trải qua sẽ không biết được, nếu như sau này ngươi có con, khi đó tự khắc sẽ hiểu, đó là bóng ma cả đời không xua đi được.
Lan nhi thấy tâm ý nàng đã quyết, trong lòng tự giễu, mình thì có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của họ?
Khinh Vân Nhiễm nhìn dáng vẻ như bị thương của nàng, thở dài nói:
-Vậy thế này đi, ta nghĩ cách để hắn tỉnh lại.
Mấy năm nay nàng theo bên cạnh Thượng Quan Nguyệt cũng học được chút y thuật, có rất nhiều phương pháp chữa bệnh nàng nắm rõ, nhất là châm cứu, nàng vô cùng nắm chắc, nàng nhớ có một phương pháp châm cứu có thể làm cho người đang hôn mê tỉnh lại, nhưng chưa làm bao giờ.
Lan nhi cười gượng ép, trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên phức tạp, khẽ nói:
-Lan nhi, ngươi chuẩn bị giúp ta một bộ ngân châm để châm cứu.
Mấy ngày này, Khinh Vân Nhiễm luôn dùng phương pháp châm cứu châm cho Tiêu Thần Hiên, cũng dùng kết hợp một số loại thuốc, nhưng vẫn không có gì khởi sắc, mày nhíu chặt lại vẫn không thể giãn ra.
Lan nhi thấy dung nhan nàng tiều tụy, quanh mắt thâm quầng, không khỏi lo lắng mà nói:
-Tiểu thư, hay người nghĩ ngơi một lát đi.
Khinh Vân Nhiễm cụp mắt xuống, suy nghĩ, nói:
-Ta vẫn khỏe.
Nàng chuyên tâm châm kim vào huyệt đạo trên người hắn, sau khi làm xong mới nghiêng người xoa bóp tứ chi cho hắn. Nàng có kinh nghiệm làm tại y quán nên rất thông thuộc. Tất cả trình tự đều là phương pháp trị liệu cho người sống thực vật, nàng từng xem một chương trình với đề tài chăm sóc người sống thực vật trên TV, còn nhớ là phòng chăm sóc người bệnh cần có bầu không khí thoáng đãng, thường xuyên đưa người bệnh ra ngoài đi dạo, phơi nắng, cũng có thể nói chuyện, hát cho người đó nghe, xoa bóp thân thể, phòng ngừa việc tay chân bị thoái hóa, cơ thể héo mòn. Nhưng nàng không biết phương pháp này có tác dụng gì hay không.
Giờ phút này, việc nàng quan tâm nhất là sau khi hắn tỉnh lại, phải ngồi nói chuyện rõ ràng với hắn, có lẽ hắn sẽ như lần trước để nàng rời đi.
Sau khi Tiêu Thần Hiên tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra, cổ họng khô rát, hắn bực mình nhăn mày lại, đôi mắt hơi tối đi, liếc mắt, thấy một dáng người mảnh khảnh đang nằm tựa đầu vào giường. Đáy lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, nàng nhất định không biết, khi hắn mở mắt ra, thấy dung nhan nàng khi ngủ, trái tim hắn cảm động thế nào, khát vọng có thể che chở cho nàng lớn ra sao, che chở nàng vĩnh viễn. Hắn chỉ hy vọng thời gian ngưng lại giờ phút này mãi mãi….
Mấy ngày qua khi hắn hôn mê, mặc dù không tài nào tỉnh lại được, nhưng mỗi câu mỗi chữ nàng nói hắn đều nghe rõ, chỉ khổ một điều hắn không thể đáp lời được. Nhưng như vậy cũng tốt, hắn lẳng lặng nghe, biết rất nhiều ý nghĩ chân thật xuất phát từ nội tâm nàng, mặc dù trong đó phần lớn đều làm hắn đau khổ, nhưng hắn vừa chịu đựng đau lòng, vừa cố lắng nghe.
Hắn hy vọng mình có thể nhanh tỉnh lại, ôm nàng một cái thật chặt, cảm giác sự tồn tại của nàng một cách chân thật.
Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày lai, hàng mi hơi run lên, cho dù đang ngủ, nàng ngủ cũng không được an ổn.
Trái tim Tiêu Thần Hiên không khỏi đau đớn, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập sự dịu dàng trước nay chưa từng có, hắn còn kịp để bồi thường cho nàng sao? Hắn đã đánh mất nàng, có còn kịp để tìm lại không?
Có lẽ, hắn hoàn toàn tình nguyện lấy lòng nàng, nhưng nàng cũng chỉ khinh thường hắn thôi.
Yêu, vốn không phải là hành hạ, mà là đảm đương, dùng tính mạng của chính mình để thề, dùng chính hành động của mình để làm cho nữ tử mình yêu mến sống hạnh phúc. Hắn không kìm được, dùng đầu ngón tay vẽ một đường viền xung quanh dáng vẻ của nàng, không kiềm chế được tình cảm mà hôn một nụ hôn êm ái lên mi mắt nàng.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, tỏa ra vầng sáng hoàng kim, giờ phút này, Khinh Vân Nhiễm đnag cuộn mình ở một bên giường khẽ “ưm” lên một tiếng, lông mi khẽ lay động, khó khăn mở mắt ra, Tiêu Thần Hiên theo bản năng lấy tay che ánh nắng cho nàng, người hắn hơi nao nao.
Khinh Vân Nhiễm nhìn bàn tay lớn che trước mắt mình, ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt nhìn nàng thật sâu, tim nàng như đập chậm mất nửa nhịp. Khinh Vân Nhiễm không thể tin được, ra sức ổn định lại hô hấp, dùng sức cắn môi dưới, đau nhói truyền đến, là thật, tất cả trước mắt nàng không phải là ảo giác.
Đôi môi hắn khẽ mở ra, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng:
-Nhiễm nhi.
Người nàng bị kéo mạnh một cái, một đôi tay dài ôm chặt lấy nàng, hơi thở đối phương rối loạn, có lẽ là quá kích động, hoặc là sợ hãi nàng sẽ biến mất, người run lên nhè nhẹ.
Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, đồng tử co lại, nói:
-Ngươi vừa gọi ta là gì?
Khinh Vân Nhiễm nhắm mặt lại, quỳ trên mặt đất, nhìn Tiêu Thần Hiên, lông mi run rẩy giật mình. Không biết qua bao nhiêu lâu, cửa bị đẩy ra, kéo suy nghĩ của Khinh Vân Nhiễm trở về hiện tại. Lúc này giọng nói dịu dàng của Lan nhi truyền tới:
-Thanh nhi cô nương, đã tới buổi trưa rồi, mau tới đây dùng bữa đi.
Khinh Vân Nhiễm quay đầu, thấy phía sau nàng ấy là những nữ tử dáng vẻ thanh tú, trong tay các nàng là những đĩa thức ăn thoạt nhìn vô cùng ngon mắt, đi tới bên cạnh bàn, đặt thức ăn xuống, sau đó lui ra ngoài, nàng khẽ cười, đi tới, nói:
-Cảm ơn!
Lan nhi ngồi xuống bắt chuyện với nàng, hàn huyên một lúc, đứng dậy múc một chén canh. Khinh Vân Nhiễm thấy động tác của nàng ấy, trong nháy mắt thấy rõ được nàng ấy định làm gì, không khỏi trầm giọng hỏi:
-Lan nhi, ngươi muốn đích thân hầu hạ Vương gia dùng bữa sao? Sao không để cho nha hoàn hầu hạ?
Lan nhi cười cười, gương mặt tú lệ hơi ửng hồng.
-Vương gia hôn mê mấy ngày nay đều do thiếp thân chăm sóc thay nha hoàn mới cảm thấy không có gì lo lắng.
Nói xong đột nhiên nhớ tới nữ tử trước mắt, đúng là người bên Vương gia, vội vàng bật thốt:
-Thanh nhi cô nương đừng hiểu lầm, thiếp thân vốn xuất thân từ nha hoàn, việc này phải nói là hết sức quen thuộc, dù sao thân phận Vương gia cao quý, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, người trong phủ cũng khó thoát chết, thiếp thân nghĩ nên cẩn thận thì hơn.
Khinh Vân Nhiễm cong khóe môi cười cười, thản nhiên nói:
-Có ngươi bên cạnh, Vương gia thật sự là người có phúc….
Nụ cười tươi của Lan nhi cứng đờ, cụp mắt xuống, trầm giọng nói:
-Thanh nhi cô nương, thiếp thân đi hầu hạ Vương gia trước, nếu có gì sai bảo, cô nương cứ nói đừng ngại.
Nói xong, nàng ấy tới bên giường Tiêu Thần Hiên rất nhanh, ngồi xuống, dùng chiếc đũa mở miệng hắn ra. Sau đó múc một thìa canh, thổi thổi rồi đút vào miệng Tiêu Thần Hiên, sau đó lấy khăn tay lau canh chảy ra bên khóe miệng hắn, ánh mắt vừa chuyên tâm lại chăm chú, động tác vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ, ánh mắt như vậy, chắc chắn là của người đang yêu, thấy vậy tinh thần Khinh Vân Nhiễm chấn động.
Lan nhi vào phủ như thế nào, sao lại yêu Tiêu Thần Hiên, bốn năm qua đã xảy ra chuyện gì? Những lời này, lấy thân phận bây giờ, sao nàng nói ra được khỏi miệng. Nàng lặng lẽ dời tầm mắt, lại bị bầu không khí gây áp lực nên cũng không biết nói gì cho phải. Sau khi ăn xong, Lan nhi rời giường, gọi nha hoàn thu dọn bát đĩa, sau đó xoay người, đề nghị với Khinh Vân Nhiễm:
-Thanh nhi cô nương ra ngoài một chút đi.
Khinh Vân Nhiễm gật đầu, vui vẻ nói:
-Ta cũng đang có ý đó.
Hai người cùng đi ra ngoài, khí trời tháng mười một, gió đã se lạnh, trăm hoa trong hoa viên dần dần tàn, mắt nhìn thấy cảnh vật tiêu điều,, nha hoàn của Lan nhi chạy tới, choàng áo choàng cho Lan nhi, nói:
-Chủ tử, gió lớn rồi!
Nhìn Khinh Vân Nhiễm một lúc, trong lòng như nhớ tới cái gì, sau đó Lan nhi liếc mắt, dịu dàng nói với nha hoàn:
-Cầm thêm một cái áo choàng nữa lại đây.
Nha hoàn gật đầu, đáp:
-Vâng, chủ tử.
Sau khi nha hoàn lui ra, Lan nhi nghiêng đầu, cười hỏi:
-Thanh nhi cô nương là người ở nơi nào?
Khinh Vân Nhiễm suy nghĩ một lát, trả lời chi tiết:
-Ta lớn lên ở Đông Kỳ, sau đó mở y quán ở Nam Dục.
Sau đó liếc mắt nhìn Lan nhi một cái, thản nhiên nói:
-Chắc tâm ngươi có rất nhiều nghi vấn, tại sao ta tới Vương phủ, ta có quan hệ gì với Vương gia?
Lan nhi cười nhẹ, nói:
-Ngự y trong cung nói cho thiếp thân biết, Vương gia hôn mê bất tỉnh vì mắc tâm bệnh, dùng thuốc bình thường không thể chữa khỏi được, muốn chữa khỏi thì chỉ có thể dùng người, là người trong lòng mà Vương gia đăm chiêu suy nghĩ, cho nên ta đoán, Hoàng thượng đưa cô nương tới đây chính là để trị tâm bệnh cho Vương gia.
Sóng mắt Khinh Vân Nhiễm chuyển động, tim thắt lại một cái, nụ cười ấy thật quen thuộc, Lan nhi thay đổi rất nhiều, ít xúc động, so với trước càng điềm tĩnh, giống như nàng trước kia.
Đang muốn nói chuyện thì lúc này nha hoàn cầm áo choàng chạy tới, thở hổn hển:
-Chủ tử, nô tỳ mang áo choàng tới rồi.
Lan nhi nhướn mày, tựa hồ không hài lòng lời nói mình bị cắt ngang, nhìn nàng ấy một cái, thản nhiên nói:
-Không còn chuyện gì nữa, ngươi lui ra đi.
Nha hoàn vội đưa áo choàng cho nàng, không biết mình chọc giận chủ tử thế nào, sau khi nghe được lời nàng ấy liền cúi đầu, vội vàng lui ra.
Lan nhi cầm áo choàng, cười nói:
-Để thiếp thân choàng cho cô nương.
Nói xong liền vắt mái tóc đen của Khinh Vân Nhiễm sang một bên, lúc này một trận gió lạnh thổi tới, người nàng khẽ run lên, sau cổ Khinh Vân Nhiễm có một vết bớt như đóa hoa anh đào hiện lên, đập vào mắt Lan nhi, làm ánh mắt nàng ấy bỗng giật mình, thừ người ra gọi một tiếng:
-Tiểu…. Tỷ….
Khinh Vân Nhiễm nghe được tiếng gọi, thân thể run lên, quay đầu lại.
-Lúc nãy ngươi gọi ta là gì?
Lan nhi giật mình nhìn Khinh Vân Nhiễm, mày hơi nhíu lại, không xác định nói:
-Tiểu thư, người không nhận ra Lan nhi sao?
Vết bớt sau cổ tiểu thư rất kỳ lạ, chỉ khi chịu lạnh, chịu nóng mới hiện ra. Nhưng nếu người là tiểu thư, sao dáng vẻ bên ngoài đều thay đổi thế này.
Khinh Vân Nhiễm nhìn nàng ấy một lúc lâu, thản nhiên nói:
-Lan nhi, xin lỗi, chuyện như thế này, ta chẳng biết nói gì với ngươi.
Lời còn chưa dứt, Lan nhi đã ôm lấy Khinh Vân Nhiễm, khóc như đứt từng khúc ruột, miệng lẩm bẩm, nói:
-Thật tốt quá, tiểu thư không chết, tiểu thư không chết!
Khinh Vân Nhiễm vừa an ủi Lan nhi, vừa thổ lộ hết chuyện bốn năm này nàng ở bên ngoài ra sao.
Chờ tới khi nàng dứt lời, Lan nhi cũng không khóc nữa, lúc đó mới phát hiện đã tới hoàng hôn rồi, nàng khẽ thở dài, trong lòng cảm động, không phải một hai câu là có thể nói rõ. Tình cảm nha đầu kia đối với mình hoàn toàn là chân thật, không phải là giả dối.
Hai người về phòng, thấy Tiêu Thần Hiên nằm trên giường vẫn chẳng có chút sức sống.
Lan nhi bước nhanh tới ngồi xuống bên giường, tay định vuốt nhẹ lên mặt hắn, nhưng được nửa đường lại rút tay về, đôi mắt hiện lên sự phức tạp, cúi đầu nói:
-Vương gia, tiểu thư đã trở về, người không chết, thật sự không chết, có phải Vương gia đã sớm biết từ trước, cho nên sau khi đi Nam Dục….
Nói đến đây, nàng hít sâu một hơi, không nói nữa, quay đầu nhìn Khinh Vân Nhiễm bằng ánh mắt phức tạp, trầm giọng nói:
-Tiểu thư, người đi theo nô tỳ tới một chỗ….
Khinh Vân Nhiễm nhìn nàng khó hiểu, nàng ấy dẫn nàng tới một mật thất, Lan nhi đốt đèn lên, bên trong sáng rõ, Khinh Vân Nhiễm lấy tay che ánh sáng, nghe thấy Lan nhi nói:
-Tiểu thư, người xem đi.
Khinh Vân Nhiễm buông tay xuống, mắt dần thích ứng được với ánh sáng, thấy phía trước là một bức tượng trắng cao bằng nàng. Lan nhi nhanh chóng soi đèn về phía đó, Khinh Vân Nhiễm muốn nói gì lại ngắc ngứ trong miệng, thế nào cũng không nói nổi.
-Đây…. Đây là….
Đó là một bức tượng người điêu khắc rất sống động, nước sơn màu trắng, dùng mực đen, màu nước đỏ thắm vẽ mắt môi, tựa như thấy người sống, rõ ràng đó là dáng vẻ trước kia của nàng.
Lan nhi nhìn nàng một cái, khẽ nói:
-Người đời nói Vương gia tàn bạo máu lạnh, đối với kẻ khác bạc bẽo vô tình, nhưng tất cả mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, chàng cuối cùng cũng vì tiểu thư nên tinh thần sụp đổ, không muốn tỉnh lại, sợ đối mặt với sự thật….
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngây ra, muốn nói gì, tới miệng lại vẫn không nói nên lời.
Lan nhi nhìn nàng thật sâu, ánh mắt trong suốt như gương sáng, tựa như có thể nhìn thấu tất cả tận sâu trong tim Khinh Vân Nhiễm, cười nhẹ, nhưng lại vô cùng gượng ép, cô độc.
-Sau khi biết tiểu thư bị đẩy ngã xuống dưới vực, ngày đêm Vương gia không màng ăn uống, tự tay điêu khắc tượng gỗ của tiểu thư, cuối cùng mệt tới mức hộc máu bất tỉnh, khi tỉnh lại, ánh mắt cả ngày hốt hoảng, nhìn tượng gỗ bất kể ngày đêm, bất luận ở đâu, chỉ cần thấy nữ tử có bóng lưng giống tiểu thư liền vội vàng lăn xe tới cầm chặt tay người ấy không chịu buông ra, hàng đêm ôm di vật tiểu thư để lại mới có thể ngủ yên, vì mối quan hệ với tiểu thư nên Lan nhi mới được đón vào phủ, tối nào Vương gia cũng quấn quýt lấy, luôn hỏi Lan nhi chuyện lúc nhỏ của người, cho tới khi Lan nhi không chịu nổi nữa mới bằng lòng rời đi. Lan nhi chưa bao giờ gặp một nam tử si tình như Vương gia, lúc trước Lan nhi cũng hận Vương gia vô cùng, nhưng sau khi ở chung một thời gian mới phát hiện Vương gia không phải loại người vô tình vô nghĩa, bởi vì chịu tổn thương quá sâu nên mới dùng sự tàn bạo để che giấu tâm trạng thật trong lòng mình. Khi Lan nhi trò chuyện với Vương gia về tiểu thư, gương mặt lạnh băng ấy mới dần mất đi, ngẫu nhiên có lần nghe Vương gia nhắc tới chuyện cũ của chàng mới lờ mờ biết được, Tô Thiên Tuyết kia giống Minh Nguyệt như đúc, lúc đầu là chàng hận mình không thể ở bên cạnh Minh Nguyệt, hại nàng ấy phải chết thê thảm, nên khi đối mặt với Tô Thiên Tuyết mới sinh ra cảm giác đền bù, hết sức kiêng dè thị thiếp trong phủ, nhất là tiểu thư. Vương gia nói, Minh Nguyệt là do tiểu thư hại chết nên tâm chàng rất mâu thuẫn, chàng sợ Tô Thiên Tuyết sẽ giống Minh Nguyệt, sẽ chết lúc chàng không chú ý, chàng không muốn dẫm vào vết xe đổ, thế cho nên mới đối xử với tiểu thư tàn nhẫn tới mức không thể cứu vãn, không ngờ sau khi tiểu thư rơi xuống vách núi mới giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình đã yêu tiểu thư tự bao giờ, nhưng giờ xem ra, cuối cùng cũng chỉ là tự Vương gia đa tình mà thôi….
Khinh Vân Nhiễm như bị thứ gì nghẹn chặt cổ họng lại, run giọng nói:
-Lan nhi, ngươi hãy nghe ta nói, lúc đầu hắn làm những chuyện như vậy ta cũng không giết hắn, báo thù thay con, việc này đã xem như tận tình tận nghĩa rồi.
Đôi mắt Lan nhi khẽ run, tựa hồ như cố nén bi thương.
-Tiểu thư, tuy nói Vương gia như ngày hôm nay là chàng gieo gió gặt bão, nhưng Vương gia cũng đã toàn tâm toàn ý đền bù rồi, chẳng lẽ tiểu thư nhất định phải nhìn Vương gia chết mới cam tâm sao?
Khinh Vân Nhiễm thở dài một hơi, trong lòng phiền loạn, nói:
-Quả thật ta có nghĩ, hắn chết mới tốt!
Lan nhi không thể tin mà ngẩng đầu lên, vội vàng nói:
-Tiểu thư, nghe xong những lời Lan nhi vừa mói, chẳng lẽ một đường sống cho chàng người cũng không để lại sao?
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, trầm giọng:
-Ngươi nghe ta nói cho hết đã, bây giờ ta đã tha thứ cho hắn rồi, ta chỉ mong có thể rời khỏi nơi này. Lan nhi, ngươi giúp ta có được không? Ta đã hứa gả cho người khác, sao có thể ở bên cạnh hắn được đây….
Mắt Lan nhi trợn to, kinh ngạc nói:
-Tiểu thư, người vốn là người của Vương gia, một nữ không thể hai chồng, dù sao Vương gia vẫn còn ở trên đời, sao người có thể?
Khinh Vân Nhiễm mím môi, đau xót nói:
-Đó là người khác, ta không phải Tam tiểu thư của Thừa tướng. Hôm nay ở bên cạnh hắn như vậy là đã có lòng lắm rồi, hắn đã có nữ tử tốt như ngươi ở bên cạnh, thật sự là có phúc rồi.
Lan nhi thở dài buồn bã, nói:
-Chẳng lẽ tiểu thư còn không rõ, người Vương gia yêu là người, Lan nhi chỉ hy vọng, Vương gia có thể tỉnh lại, ít nhất là được sống như một con người, bốn năm nay, lương tâm chàng bị hành hạ, có thể so với đau đớn mà tiểu thư phải chịu lúc đầu.
Mày Khinh Vân Nhiễm nhíu lại thành một đường, lạnh lùng ngắt lời:
-Lan nhi, đừng nói nữa, có một số việc bản thân không tự trải qua sẽ không biết được, nếu như sau này ngươi có con, khi đó tự khắc sẽ hiểu, đó là bóng ma cả đời không xua đi được.
Lan nhi thấy tâm ý nàng đã quyết, trong lòng tự giễu, mình thì có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của họ?
Khinh Vân Nhiễm nhìn dáng vẻ như bị thương của nàng, thở dài nói:
-Vậy thế này đi, ta nghĩ cách để hắn tỉnh lại.
Mấy năm nay nàng theo bên cạnh Thượng Quan Nguyệt cũng học được chút y thuật, có rất nhiều phương pháp chữa bệnh nàng nắm rõ, nhất là châm cứu, nàng vô cùng nắm chắc, nàng nhớ có một phương pháp châm cứu có thể làm cho người đang hôn mê tỉnh lại, nhưng chưa làm bao giờ.
Lan nhi cười gượng ép, trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên phức tạp, khẽ nói:
-Lan nhi, ngươi chuẩn bị giúp ta một bộ ngân châm để châm cứu.
Mấy ngày này, Khinh Vân Nhiễm luôn dùng phương pháp châm cứu châm cho Tiêu Thần Hiên, cũng dùng kết hợp một số loại thuốc, nhưng vẫn không có gì khởi sắc, mày nhíu chặt lại vẫn không thể giãn ra.
Lan nhi thấy dung nhan nàng tiều tụy, quanh mắt thâm quầng, không khỏi lo lắng mà nói:
-Tiểu thư, hay người nghĩ ngơi một lát đi.
Khinh Vân Nhiễm cụp mắt xuống, suy nghĩ, nói:
-Ta vẫn khỏe.
Nàng chuyên tâm châm kim vào huyệt đạo trên người hắn, sau khi làm xong mới nghiêng người xoa bóp tứ chi cho hắn. Nàng có kinh nghiệm làm tại y quán nên rất thông thuộc. Tất cả trình tự đều là phương pháp trị liệu cho người sống thực vật, nàng từng xem một chương trình với đề tài chăm sóc người sống thực vật trên TV, còn nhớ là phòng chăm sóc người bệnh cần có bầu không khí thoáng đãng, thường xuyên đưa người bệnh ra ngoài đi dạo, phơi nắng, cũng có thể nói chuyện, hát cho người đó nghe, xoa bóp thân thể, phòng ngừa việc tay chân bị thoái hóa, cơ thể héo mòn. Nhưng nàng không biết phương pháp này có tác dụng gì hay không.
Giờ phút này, việc nàng quan tâm nhất là sau khi hắn tỉnh lại, phải ngồi nói chuyện rõ ràng với hắn, có lẽ hắn sẽ như lần trước để nàng rời đi.
Sau khi Tiêu Thần Hiên tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra, cổ họng khô rát, hắn bực mình nhăn mày lại, đôi mắt hơi tối đi, liếc mắt, thấy một dáng người mảnh khảnh đang nằm tựa đầu vào giường. Đáy lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, nàng nhất định không biết, khi hắn mở mắt ra, thấy dung nhan nàng khi ngủ, trái tim hắn cảm động thế nào, khát vọng có thể che chở cho nàng lớn ra sao, che chở nàng vĩnh viễn. Hắn chỉ hy vọng thời gian ngưng lại giờ phút này mãi mãi….
Mấy ngày qua khi hắn hôn mê, mặc dù không tài nào tỉnh lại được, nhưng mỗi câu mỗi chữ nàng nói hắn đều nghe rõ, chỉ khổ một điều hắn không thể đáp lời được. Nhưng như vậy cũng tốt, hắn lẳng lặng nghe, biết rất nhiều ý nghĩ chân thật xuất phát từ nội tâm nàng, mặc dù trong đó phần lớn đều làm hắn đau khổ, nhưng hắn vừa chịu đựng đau lòng, vừa cố lắng nghe.
Hắn hy vọng mình có thể nhanh tỉnh lại, ôm nàng một cái thật chặt, cảm giác sự tồn tại của nàng một cách chân thật.
Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày lai, hàng mi hơi run lên, cho dù đang ngủ, nàng ngủ cũng không được an ổn.
Trái tim Tiêu Thần Hiên không khỏi đau đớn, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập sự dịu dàng trước nay chưa từng có, hắn còn kịp để bồi thường cho nàng sao? Hắn đã đánh mất nàng, có còn kịp để tìm lại không?
Có lẽ, hắn hoàn toàn tình nguyện lấy lòng nàng, nhưng nàng cũng chỉ khinh thường hắn thôi.
Yêu, vốn không phải là hành hạ, mà là đảm đương, dùng tính mạng của chính mình để thề, dùng chính hành động của mình để làm cho nữ tử mình yêu mến sống hạnh phúc. Hắn không kìm được, dùng đầu ngón tay vẽ một đường viền xung quanh dáng vẻ của nàng, không kiềm chế được tình cảm mà hôn một nụ hôn êm ái lên mi mắt nàng.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, tỏa ra vầng sáng hoàng kim, giờ phút này, Khinh Vân Nhiễm đnag cuộn mình ở một bên giường khẽ “ưm” lên một tiếng, lông mi khẽ lay động, khó khăn mở mắt ra, Tiêu Thần Hiên theo bản năng lấy tay che ánh nắng cho nàng, người hắn hơi nao nao.
Khinh Vân Nhiễm nhìn bàn tay lớn che trước mắt mình, ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt nhìn nàng thật sâu, tim nàng như đập chậm mất nửa nhịp. Khinh Vân Nhiễm không thể tin được, ra sức ổn định lại hô hấp, dùng sức cắn môi dưới, đau nhói truyền đến, là thật, tất cả trước mắt nàng không phải là ảo giác.
Đôi môi hắn khẽ mở ra, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng:
-Nhiễm nhi.
Người nàng bị kéo mạnh một cái, một đôi tay dài ôm chặt lấy nàng, hơi thở đối phương rối loạn, có lẽ là quá kích động, hoặc là sợ hãi nàng sẽ biến mất, người run lên nhè nhẹ.
Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, đồng tử co lại, nói:
-Ngươi vừa gọi ta là gì?
/128
|