Ra khỏi hoàng cung, Tiêu Thần Hiên lập tức thúc ngựa chạy nhanh về Hiên Vương phủ, khóe miệng nở nụ cười, nửa ngọt ngào, nửa đau khổ, mới rời khỏi nàng có một lúc mà trong đầu hắn đã bắt đầu điên cuồng nhớ lại ngày hôm qua, Nhiễm nhi lộ ra vẻ mặt đáng yêu, đó là dáng vẻ mà hắn chưa bao giờ thấy, dáng vẻ mê người ấy làm hắn rung động, làm cho hắn không kìm hãm được tình cảm mà say mê vào trong đó. Nhiễm nhi, giờ nàng đang làm gì? Hắn cúi đầu than lên một tiếng, đưa tay ấn vào ngực, kiềm chế cảm giác nhung nhớ. Vốn hắn tưởng rằng, mất đi Minh Nguyệt, mình sẽ sống như vậy cả đời, thứ còn sống chỉ là thể xác, trái tim hắn đã chết từ lâu rồi.
Nhưng tại sao trời cao lại an bài cho hắn và Nhiễm nhi gặp nhau, nhưng luýc ban đầu ấy lại có điều kiện tiên quyết là sự hận thù, hắn căm ghét, hắn hận, làm cho tình yêu này trở nên điên cuồng, hắn đả thương lòng nàng rất nặng, khiến nàng bị thương tới mức không thể tả, nhưng hắn cũng tự hành hạ mình tới thống khổ. Cái khắc nghe tin nàng chết, hắn mới tỉnh ngộ, hóa ra khi mình trả thù nàng, hắn đã bất tri bất giác yêu nàng. Từ lúc đó tới giờ, xem ra không phải là yêu, mà đã trầm luân rất sâu vào trong đó, tình yêu ấy hắn không để ý, không hay biết, mất đi chính bản thân mình, thậm chí cả kiêu ngạo và tự tôn cũng vứt sang một bên, nhưng vẫn như cũ không tài nào ngăn cảnh được tâm trạng muốn có nàng, chỉ cần có thể có được tình yêu của nàng, hắn không từ thủ đoạn, chỉ cần có thể có được nàng, hắn tình nguyện mất đi tất cả.
Nhưng bất luận hắn có làm gì đi chăng nữa nàng cũng không quay đầu, đây là báo ứng sao?
Biết rõ nàng vốn là thứ thuốc kịch độc nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng. Hắn hít sâu một hơi, thở dài, có được tình yêu của nàng bằng cách này, có sai không?
Tối hôm qua hắn ôm nàng ngủ say, cho tới nửa đêm, nhìn dung nhan yên bình khi ngủ của nàng, trong lòng hắn vô cùng cảm động, lo lắng chiếm hơn nửa làm hắn trằn trọc khó ngủ. Hắn lo lắng cả một đêm, sáng nay mới có quyết định dứt khoát vào hoàng cung, vì nàng xin thuốc giải, nhưng nghe được câu trả lời thuyết phục của Hoàng huynh, trâm trạng hắn cực kỳ phức tạp. Có lẽ ở sâu trong tim, hơn nửa là vui sướng, đối với cách làm của Hoàng huynh, nếu là trước kia, hắn quả quyết không băn khoăn như vậy, nhưng giờ hắn tôn trọng ý nghĩ của nàng, mới sinh ra cảm giác mâu thuẫn như vậy, nghĩ mình có được nàng, vừa sợ hãi, sợ nàng sau khi nhớ ra mọi chuyện sẽ phẫn hận mà chống cự. Đứng ở cửa Minh Hiên uyển đột nhiên hắn có cảm giác bước chân rất nặng nề. Nhiễm nhi dịu dàng đều là trong giấc mơ của hắn, không nhấm nháp được vị ngọt ngào đích thực. Hắn tham lam hưởng thụ sự dịu dàng của nàng, tâm trạng cũng khá hơn chút chút, coi như mấy tháng này là giấc mộng đẹp, khi tỉnh lại lại trở về lúc ban đầu. Mấy ngày này hắn đối với nàng tốt gấp bội so với trước kia, sủng ái gấp bội, cố gắng đền bù mọi tổn thương lúc trước của nàng, cho dù tương lai nàng không tha thứ cho hắn, cho dù cuối cùng hắn cũng sẽ chịu tổn thương, đau khổ.
Ít nhất hắn từng được nếm hương vị được nàng yêu thương, hắn vĩnh viễn nhớ kỹ, nàng từng nói thích hắn, cười dịu dàng với hắn, có một ký ức tốt đẹp như vậy để nhớ lại là đủ rồi. Trong lòng hạ quyết định, hắn sẽ không chần chừ nữa.
Hắn thở dài nhẹ nhõm, bước đi nhẹ nhàng vào trong uyển, nha hoàn đứng ngoài cửa là Yên nhi nhìn thấy hắn, cúi người xuống, nói:
-Nô tỳ tham kiến Vương gia.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên xẹt qua chút dịu dàng, trầm giọng hỏi:
-Cô nương đâu? Đã tỉnh dậy hay chưa?
Yên nhi cúi đầu, thấp giọng nói:
-Hồi bẩm Vương gia, cô nương đã tỉnh rồi, nhưng cô nương không cho nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ, vì thế….
Tiêu Thần Hiên hơi nhíu mày, trầm giọng cắt đứt lời nàng:
-Tốt lắm, vậy ngươi lui đi!
Hắn đi nhanh vào trong phòng, thấy nàng mặc y phục lụa mỏng màu trắng, đang ngồi trước bàn trang điểm, kinh ngạc, thẫn thờ nhìn gương đồng. Nàng như đang nghĩ tới điều gì, đôi mắt như một hồ nước sâu, ngón tay trắng muốt xoa lên má mình, dần dần trong mắt xuất hiện tâm trạng hoang mang. Ngũ quan hiện lên trong gương đồng mặc dù không phải xinh đẹp tuyệt trần nhưng càng nhìn càng thấy đẹp ra.
Mi mắt như trăng non, đôi mắt như có nước, da thịt trắng nõn như tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, không trang điểm mà vẫn ưa nhìn, kiều diễm, có vài sợi tóc vươn trên mặt nàng, trông rất phong tình, mê hoặc lòng người, mảnh mai, làm da trắng không tỳ vết, như không vướng chút khói bụi nhân gian.
Nàng không thể nói là thanh lệ tuyệt thế, nhưng lại rất đặc biệt. Hắn si ngốc nhìn nàng, bất giác mê muội, khí chất thanh nhã, bóng lưng điềm đạm làm hắn nhìn trăm lần cũng không thấy chán, tựa như chỉ cần lẳng lặng nhìn nàng là cũng đoạt được bảo vật gì trân quý trong thiên hạ. Giờ phút này đột nhiên hắn cảm nhận được, hóa ra hạnh phúc lại gần hắn như vậy. Hắn lặng yên không một tiếng động đi về phía nàng từ phía sau, ôm chặt lấy nàng.
Mái tóc dài đen như mực, óng ả rơi xuống bờ vai hắn, hắn lấy tay quấn quấn vài sợi, đưa tới bên môi, hôn nhẹ một cái, mùi hương thơm mát lan tỏa, nỉ non nói:
-Nàng đang suy nghĩ gì đấy?
Khinh Vân Nhiễm thấy trong gương đồng đột nhiên xuất hiện một gương mặt tuấn mỹ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì nghiêng đầu, mỉm cười với hắn.
-Sao chàng trở lại nhanh thế?
Giọng nói của nàng êm ái dễ nghe, nụ cười tươi của nàng xinh đẹp động lòng người, cuộc đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp như thế này, nụ cười ấy so với gió xuân còn ấm áp hơn, tựa như có thể làm tan chảy băng tuyết. Tiêu Thần Hiên thấy vậy mà mê muội, đầu ngón tay nâng cái cằm nhỉ xinh của nàng lên, hôn nhẹ một cái, nhưng sau đó cảm thấy hôn môi là chưa đủ để thể hiện mối thâm tình của mình, hắn muốn đem nàng hòa tan vào ngực, vậy mới bằng lòng bỏ qua.
Khinh Vân Nhiễm không khỏi kinh hãi, nụ hôn thật dài và thâm tình như vậy giống như tình yêu say đắm trọn đời, tựa như tình yêu đời đời kiếp kiếp. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của nụ hôn trên môi, gương mặt khẽ ửng hồng, dần dần biến mất ở đôi môi.
Một lúc lâu sau, hắn dán vào gương mặt nàng, thở hổn hển, nỉ non nói:
-Ta nhớ nàng rồi?
Ngực Khinh Vân Nhiễm cứng lại, gương mặt ửng hồng, dung nhan thanh tú, đôi mắt đầy ý cười, đẩy đẩy Tiêu Thần Hiên ra, dựa vào bờ vai hắn, khẽ giọng nói:
-Không đứng đắn!
Song Tiêu Thần Hiên lại thuận thế bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, áp tay nàng vào lòng, khẽ vuốt ve tay nàng. Hắn thân mật hôn hai gò má của nàng, cố ý đùa hỏi:
-Vậy còn nàng, nàng có nhớ ta không?
Bốn mắt nhìn nhau, lòng bàn tay ngưa ngứa tê dại, lời nói dịu dàng lặp đi lặp lại thổ lộ hết bên tai nàng, lòng của nàng bỗng trở nên rối bời. Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn nàng, không nhịn được, hôn, rồi lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, không chớp mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng đầy chăm chú, không muốn bỏ qua bất cứ biến hóa nào trên gương mặt ấy. Khinh Vân Nhiễm thấy hắn như vậy, hai má bỗng trở nên đỏ ửng, trừng mắt, quay đầu đi:
-Ai mà thèm nhớ chàng, chàng mau tránh ra, thiếp muốn chải tóc.
Vừa nói vừa đẩy hắn ra, cầm lấy cây lược gỗ định chải đầu, loay hoay một lúc nhìn vào trong gương, tóc vừa dài vừa dày như vậy làm sao vấn lên được đây, sao mà khó quá?
Tiêu Thần Hiên thấy vẻ mặt khổ sở liền cầm lấy cây lược gỗ trong tay nàng, giọng nói phong tình mê người, áp vào bên tai nàng, mập mờ nói:
-Ta giúp nàng.
Khinh Vân Nhiễm nao nao, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra ánh mắt không thể tin, kinh ngạc hỏi:
-Sao chàng chải được?
Đôi mắt thâm thúy của Tiêu Thần Hiên hiện ra dáng vẻ ngơ ngác của nàng, tự tay chải mái tóc dài của nàng, hơi nhíu mày, khẽ cười, nói:
-Sao? Nàng không tin à?
Khinh Vân Nhiễm chớp mắt, khóe miệng hơi cong lên, cười trêu:
-Thôi, để Yên nhi vào giúp thiếp chải đầu cũng được, thiếp không muốn tóc mình trở nên rối bù.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, trầm giọng nói:
-Đây là lần đầu tiên Bổn Vương chải tóc cho nữ tử, nàng dám có dũng khí từ chối?
Sóng mắt Khinh Vân Nhiễm lưu chuyển, bên má bỗng ửng hồng, hơi thở có chút dồn dập, nhỏ giọng nói:
-Vậy chàng chải nhẹ nhẹ chút!
Gương mặt Tiêu Thần Hiên hiện lên nụ cười không thể nhịn được, trầm giọng trấn an:
-Vậy nàng đừng nhúc nhích nhé!
Nóix ong, một tay vòng qua chải mái tóc đen của nàng, từ từ chậm rãi rồi vấn lên. Khinh Vân Nhiễm nhìn qua gương đồng dò xét hắn, mình bị làm sao vậy?
Đối mặt với sự dịu dàng của hắn nàng cảm thấy vô cùng không quen, quá khứ ở trong đầu chỉ hiện ra một số cảnh tượng mơ hồ, nhưng nếu muốn nghĩ kỹ hơn, đầu óc sẽ truyền tới từng đợt đau đớn.
Chỉ nhớ mang máng hắn và nàng bị giữ chân ở núi tuyết, trải qua thời gian sống cùng nhau, gặp nhau, làm bạn, tới yêu nhau, về phần vì sao đi tới núi tuyết, trí nhớ mơ mơ hồ hồ.
Mà thân thế của nàng lại vô cùng xấu hổ, không phải thê, cũng chẳng phải thiếp của hắn, chỉ như một thực khách ở lại trong phủ hắn thôi. Hắn đưa tới vài nha hoàn, nàng chỉ giữ lại một người, còn lại đều bị đuổi đi, nàng không có thói quen để nhiều người ở bên cạnh hầu hạ mình như vậy, tự mình có thể làm được, nàng không muốn dựa vào ao cả.
Nàng soi mình trong gương, mơ hồ cảm giác có chỗ nào không đúng, hình như đây không phải diện mạo của mình, nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Nhất thời, hai người nhìn nhau trong gương đồng, không nói gì, chỉ có hắn vẫn đang cầm lược chải tóc nàng.
Nhìn vẻ mặt chăm chú của hắn, động tác lưu loát, khóe môi mơ hồ hiện lên ý cười khẽ.
Trong tích tắc này, lòng của nàng mềm mại tựa như đám mây nơi chân trời, tình cảm như sợi lụa, sợi tơ tằm.
Nam tử vì nữ tử mà chải đầu, có thể thấy rõ nam tử đó vô cùng coi trọng nữ tử. Hắn vì nàng mà chải tóc, chớp mắt, nàng cảm thấy cảm động, vui sướng, song ở sâu trong tim bỗng thấy đau lòng, chua xót, bỗng nàng nhớ tới lời thề, “nguyện có được trái tim, nếu không sẽ tay trắng sống cô độc suốt đời…….”
Ngón tay của chàng xuyên qua mái tóc, ngón tay chạm tới mái tóc mềm mại như tơ tằm, man mát như nước, mùi thơm thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Mái tóc sau khi rơi vào tay hắn được vấn vừa đơn giản lại vừa đẹp mắt, sau đó hắn lấy một cây trâm ngọc trắng trâm lên mái tóc nàng. Khinh Vân Nhiễm nhìn chính mình trong gương, hài lòng gật đầu, nói:
-Chàng thuần thục như vậy, nói đây là lần đầu tiên thay người ta chải tóc, có đánh chết thiếp cũng không tin.
Hai tay hắn đặt nhẹ lên bờ vai nàng, sóng mắt chuyển động, ý nghĩ nồng đậm yêu thương, nghe thấy lời nàng nói, khóe môi nở nụ cười mị hoặc mê người.
-Tóc Nhiễm nhi thật đẹp, rất giống mái tóc của Mẫu hậu ta, Phụ hoàng rất yêu Mẫu hậu cũng một phần vì người có mái tóc dài rất đẹp, bởi vậy mẫu hậu cũng rất coi trọng chuyện tóc tai, cung tỳ bên người Mẫu hậu cũng vấn tóc rất đẹp, chuyên vấn tóc cho người, ngay cả Hoàng nãi nãi cũng vậy, khi bà vấn tóc cho Mẫu hậu, ta ở một bên, yên lặng chú ý, mặc dù chính tay chưa làm bao giờ, nhưng một thời gian dài cũng có thể vấn tóc khá đẹp, vốn định mượn chuyện này làm Mẫu hậu vui mừng, nhưng, Mẫu hậu….
Nói đến đây hắn bỗng im lặng, đôi mắt bỗng trở nên lạnh lùng. Khinh Vân Nhiễm thấy ánh mắt hắn thay đổi, không khỏi nhỏ giọng, hỏi:
-Làm sao vậy?
Trong đôi mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên lạnh lẽo, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, giọng nói càng trở nên dịu dàng:
-Không có gì, ta đói bụng rồi, mau gọi nha hoàn dâng đồ ăn sáng lên.
Khinh Vân Nhiễm không nghi ngờ gì, gật đầu:
-Vâng.
Khinh Vân Nhiễm nhìn các món ăn trên bàn, cái bàn to rộng đầy kín các đĩa thức ăn.
Trời ạ! Không phải hắn định nuôi nàng như nuôi lợn đó chứ, nhiều thức ăn như vậy sao ăn cho hết. Hắn có tiền cũng không nên để nàng ăn như vậy, rất lãng phí.
Tiêu Thần Hiên nhìn vẻ mặt đáng yêu, trầm giọng hỏi:
-Nàng sao thế, hai mắt sắp sửa lồi ra ngoài rồi kia?
Khinh Vân Nhiễm sờ sờ chỗ dạ dày của mình.
-Nhìn một lúc đã có cảm giác no rồi.
Tiêu Thần Hiên hỏi ngược lại:
-Nhiều sao?
Đây đều là thức ăn bình thường, mười món hai loại canh, đối với hai người mà nói hình như có hơi nhiều thật. Khinh Vân Nhiễm nắm tay rất nhanh, trên mặt bỗng thư giãn.
-Uống canh trước đi.
Tiêu Thần Hiên cười vui vẻ, tự tay múc canh, mùi hương thơm ngon lan tỏa, Khinh Vân Nhiễm khẽ ngừi vài lần, tò mò hỏi:
-Thơm quá, đây là canh gì đấy?
-Canh gà hầm tùng nhung linh chi.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên dịu dàng đi rất nhiều, quan tâm múc một chén canh gà, múc lên một muỗng, thổi thổi, đưa tới miệng nàng:
-Nếm thử xem có ngon không….
Khinh Vân Nhiễm liếc mắ nhìn hắn một cái, đôi môi anh đào khẽ mở ra, nếm một muỗng canh. Cảm giác thơm ngon lan tỏa, hương vị ngọt ngào tuyệt vời dần tan ra, làm cho người ta trở về chỗ cũ. Đôi mắt nàng sáng ngời, nói:
-Ngon lắm!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên mang theo yêu chiều cười ấm áp, hình như cả người cũng trở nên dịu dàng, hắn lại thổi một muỗng đưa tới bên môi nàng:
-Thích thì uống nhiều một chút.
Khinh Vân Nhiễm cảm thấy không tiện lắm, nàng cũng không phải tàn phế, uống canh mà phải nhờ người khác đút sao, vươn tay, nói:
-Để thiếp tự uống cũng được!
Nguyên nhân khác lớn hơn chính là sự đối xử dịu dàng ấy của hắn làm nàng thấy không quen.
Trong tiềm thức, nàng có cảm giác hắn như vậy không phải chân thật, mình như dẫm nát tầng mây, mây mờ phù phiếm trôi nổi, rơi vào chỗ không thật.
Tiêu Thần Hiên nheo mắt lại, đưa bát tới nơi nàng không với được, hơi nhíu mày, cười nói:
-Nhiễm nhi, đừng có lấy bát của ta.
Khinh Vân Nhiễm trừng mắt, tức giận nói:
-Ngang ngược.
Nàng nhìn bát canh, đôi mày thanh tú nhíu lại:
-Còn nhiều canh như vậy, chàng cũng uống một chút đi.
Mặt Tiêu Thần Hiên lộ vẻ cười tà:
-Được, nếm thử xem.
Cảm giác môi nàng ấm áp, đầu tiên là hắn nếm, sau đó cắn nhẹ một cái, nàng kinh ngạc, miệng hơi mở ra, nhưng lại làm hắn thừa dịp hành động. Hơi thở nam tính dũng mãnh tiến vào mũi, vào miệng nàng, làm cho nàng ngất ngây. Khóe môi hắn cười xán lạn:
-Mùi vị đich thực rất tuyệt, làm cho người ta muốn nếm thêm lần nữa.
Khinh Vân Nhiễm nổi giận nhéo lấy gương mặt tuấn tú của hắn, mượn cơ hội trút giận, cho đến khi mặt hắn đỏ ửng mới dừng tay, thấy mặt hắn không chỉ đỏ, mà chỗ đó còn bị véo sưng lên.
Mắt đối phương thâm sâu khó lường, bỗng cảm thấy sờ sợ, nàng ngước mắt, vừa cười vừa nói:
-Thần Hiên, có cơ hội thiếp xuống bếp làm một bữa cho chàng!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên chớp động, kinh ngạc, vui mừng hiện rõ trong mắt, hắn cười khẽ:
-Ừ, xem ra Bổn Vương phải sai người chuẩn bị ít thuốc nhuận tràng rồi.
-Đừng xem thường người ta, trước kia thiếp thường xuyên làm các món ăn….
Nói đến đây, Khinh Vân Nhiễm đột nhiên dừng lại, thế nào nàng cũng không nghĩ ra mình nấu cho ai ăn?
Trong lúc hoảng loạn, nàng nghe thấy một giọng nói rất nhỏ, gọi nàng là mẫu thân, đầu như muốn vỡ ra. Đột nhiên có nhiều thứ gì đó chui vào đầu nàng.
Hình ảnh vỡ ra hiện lên trong đầu làm nàng đau đầu như muốn nổ tung, trong đầu có rất nhiều giọng nói, vang lên cùng một lúc, làm nàng có cảm giác như rơi vào vực sâu.
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của nàng, trái tim của Tiêu Thần Hiên như bị bóp nát, hắn ôm chặt lấy nàng, hôn nhẹ lên trán nàng:
-Nhiễm nhi, lại đau đầu rồi sao? Đừng nghĩ gì nữa….
Nghe tiếng kêu đau đớn của nàng, trái tim của hắn như bị bóp chặt, mặc dù không phải cực kỳ đau đớn nhưng dần dần ghìm chặt lại, làm cho hắn như sắp không thở nổi, khó có thể chịu đựng được. Người hắn bỗng lạnh lẽo, cảm giác sợ hãi, hoảng sợ, nụ hôn lạnh lẽo của hắn đặt lên mi mắt nàng.
Khinh Vân Nhiễm cau chặt mày, khó chịu ngẩng đầu, thấy ánh mắt lo lắng của hắn, tâm bỗng thấy cảm động, cố gắng nở nụ cười, yếu ớt nói:
-Thiếp không sao nữa rồi.
Đau đớn ta đi nhưng nàng lại có cảm giác khác thường, ngay cả khi được hắn ôm chặt cũng không có được cảm giác an toàn, nàng làm sao vậy?
Nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của nàng, hình như cơn đau đầu đã rời xa, Tiêu Thần Hiên vươn tay, ôm lấy thân thể mềm yếu của nàng, Khinh Vân Nhiễm hơi kinh hãi, kêu lên:
-Thần Hiên, chàng làm gì thế?
Hắn đi nhanh về phía giường, đặt nàng lên trên giường, nói:
-Ta giúp nàng cởi hài.
Sau đó ngồi bên giường, vô cùng đau lòng vuốt ve gương mặt của nàng, vén sợi tóc vương bên má nàng, trầm giọng nói:
-Người không thoải mái, vậy nàng nằm trên giường nghỉ ngơi đi.
Khinh Vân Nhiễm hơi mím môi, bất mãn lầm bầm:
-Chàng cũng quá quan trọng hóa rồi, thiếp đã nói là không sao rồi mà.
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên vẻ sầu lo, trầm giọng:
-Nghe lời đi, đừng làm ta lo lắng.
Mắt Khinh Vân Nhiễm chứa sự tức giận, nhìn hắn một cái, rút tay về, oán giận nói:
-Chưa từng thấy ai ngang ngược như chàng!
Tiêu Thần Hiên cười, khẽ giọng trấn an, nói:
-Hết tháng này kinh thành sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt, đến lúc đó ta sẽ đưa nàng đi chơi khắp nơi!
Mắt Khinh Vân Nhiễm sáng ngời, hỏi:
-Có việc gì mà vui thể?
Tiêu Thần Hiên yêu thương gõ nhẹ lên chóp mũi nàng, khẽ cười, nói:
-Vừa mới nói náo nhiệt mà đã hăng hái rồi. Là Thất công chúa của Tây Giác được gả làm phi cho Hoàng huynh, đội ngũ đưa dâu sắp tới kinh thành rồi.
Trong đầu Khinh Vân Nhiễm hiện lên một hình ảnh vỡ nát, lẩm bẩm nói:
-Thất công chúa, không biết tại sao, hình như thiếp từng nghe thấy ở đâu rồi….
Tiêu Thần Hiên như nghĩ tới cái gì, nhìn nàng một cái, thay nàng vuốt đôi mày đang nhăn lại của nàng, trầm giọng nói:
-Nhớ đừng nhớ tới gì nữa nhé!
Nhưng tại sao trời cao lại an bài cho hắn và Nhiễm nhi gặp nhau, nhưng luýc ban đầu ấy lại có điều kiện tiên quyết là sự hận thù, hắn căm ghét, hắn hận, làm cho tình yêu này trở nên điên cuồng, hắn đả thương lòng nàng rất nặng, khiến nàng bị thương tới mức không thể tả, nhưng hắn cũng tự hành hạ mình tới thống khổ. Cái khắc nghe tin nàng chết, hắn mới tỉnh ngộ, hóa ra khi mình trả thù nàng, hắn đã bất tri bất giác yêu nàng. Từ lúc đó tới giờ, xem ra không phải là yêu, mà đã trầm luân rất sâu vào trong đó, tình yêu ấy hắn không để ý, không hay biết, mất đi chính bản thân mình, thậm chí cả kiêu ngạo và tự tôn cũng vứt sang một bên, nhưng vẫn như cũ không tài nào ngăn cảnh được tâm trạng muốn có nàng, chỉ cần có thể có được tình yêu của nàng, hắn không từ thủ đoạn, chỉ cần có thể có được nàng, hắn tình nguyện mất đi tất cả.
Nhưng bất luận hắn có làm gì đi chăng nữa nàng cũng không quay đầu, đây là báo ứng sao?
Biết rõ nàng vốn là thứ thuốc kịch độc nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng. Hắn hít sâu một hơi, thở dài, có được tình yêu của nàng bằng cách này, có sai không?
Tối hôm qua hắn ôm nàng ngủ say, cho tới nửa đêm, nhìn dung nhan yên bình khi ngủ của nàng, trong lòng hắn vô cùng cảm động, lo lắng chiếm hơn nửa làm hắn trằn trọc khó ngủ. Hắn lo lắng cả một đêm, sáng nay mới có quyết định dứt khoát vào hoàng cung, vì nàng xin thuốc giải, nhưng nghe được câu trả lời thuyết phục của Hoàng huynh, trâm trạng hắn cực kỳ phức tạp. Có lẽ ở sâu trong tim, hơn nửa là vui sướng, đối với cách làm của Hoàng huynh, nếu là trước kia, hắn quả quyết không băn khoăn như vậy, nhưng giờ hắn tôn trọng ý nghĩ của nàng, mới sinh ra cảm giác mâu thuẫn như vậy, nghĩ mình có được nàng, vừa sợ hãi, sợ nàng sau khi nhớ ra mọi chuyện sẽ phẫn hận mà chống cự. Đứng ở cửa Minh Hiên uyển đột nhiên hắn có cảm giác bước chân rất nặng nề. Nhiễm nhi dịu dàng đều là trong giấc mơ của hắn, không nhấm nháp được vị ngọt ngào đích thực. Hắn tham lam hưởng thụ sự dịu dàng của nàng, tâm trạng cũng khá hơn chút chút, coi như mấy tháng này là giấc mộng đẹp, khi tỉnh lại lại trở về lúc ban đầu. Mấy ngày này hắn đối với nàng tốt gấp bội so với trước kia, sủng ái gấp bội, cố gắng đền bù mọi tổn thương lúc trước của nàng, cho dù tương lai nàng không tha thứ cho hắn, cho dù cuối cùng hắn cũng sẽ chịu tổn thương, đau khổ.
Ít nhất hắn từng được nếm hương vị được nàng yêu thương, hắn vĩnh viễn nhớ kỹ, nàng từng nói thích hắn, cười dịu dàng với hắn, có một ký ức tốt đẹp như vậy để nhớ lại là đủ rồi. Trong lòng hạ quyết định, hắn sẽ không chần chừ nữa.
Hắn thở dài nhẹ nhõm, bước đi nhẹ nhàng vào trong uyển, nha hoàn đứng ngoài cửa là Yên nhi nhìn thấy hắn, cúi người xuống, nói:
-Nô tỳ tham kiến Vương gia.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên xẹt qua chút dịu dàng, trầm giọng hỏi:
-Cô nương đâu? Đã tỉnh dậy hay chưa?
Yên nhi cúi đầu, thấp giọng nói:
-Hồi bẩm Vương gia, cô nương đã tỉnh rồi, nhưng cô nương không cho nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ, vì thế….
Tiêu Thần Hiên hơi nhíu mày, trầm giọng cắt đứt lời nàng:
-Tốt lắm, vậy ngươi lui đi!
Hắn đi nhanh vào trong phòng, thấy nàng mặc y phục lụa mỏng màu trắng, đang ngồi trước bàn trang điểm, kinh ngạc, thẫn thờ nhìn gương đồng. Nàng như đang nghĩ tới điều gì, đôi mắt như một hồ nước sâu, ngón tay trắng muốt xoa lên má mình, dần dần trong mắt xuất hiện tâm trạng hoang mang. Ngũ quan hiện lên trong gương đồng mặc dù không phải xinh đẹp tuyệt trần nhưng càng nhìn càng thấy đẹp ra.
Mi mắt như trăng non, đôi mắt như có nước, da thịt trắng nõn như tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, không trang điểm mà vẫn ưa nhìn, kiều diễm, có vài sợi tóc vươn trên mặt nàng, trông rất phong tình, mê hoặc lòng người, mảnh mai, làm da trắng không tỳ vết, như không vướng chút khói bụi nhân gian.
Nàng không thể nói là thanh lệ tuyệt thế, nhưng lại rất đặc biệt. Hắn si ngốc nhìn nàng, bất giác mê muội, khí chất thanh nhã, bóng lưng điềm đạm làm hắn nhìn trăm lần cũng không thấy chán, tựa như chỉ cần lẳng lặng nhìn nàng là cũng đoạt được bảo vật gì trân quý trong thiên hạ. Giờ phút này đột nhiên hắn cảm nhận được, hóa ra hạnh phúc lại gần hắn như vậy. Hắn lặng yên không một tiếng động đi về phía nàng từ phía sau, ôm chặt lấy nàng.
Mái tóc dài đen như mực, óng ả rơi xuống bờ vai hắn, hắn lấy tay quấn quấn vài sợi, đưa tới bên môi, hôn nhẹ một cái, mùi hương thơm mát lan tỏa, nỉ non nói:
-Nàng đang suy nghĩ gì đấy?
Khinh Vân Nhiễm thấy trong gương đồng đột nhiên xuất hiện một gương mặt tuấn mỹ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì nghiêng đầu, mỉm cười với hắn.
-Sao chàng trở lại nhanh thế?
Giọng nói của nàng êm ái dễ nghe, nụ cười tươi của nàng xinh đẹp động lòng người, cuộc đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp như thế này, nụ cười ấy so với gió xuân còn ấm áp hơn, tựa như có thể làm tan chảy băng tuyết. Tiêu Thần Hiên thấy vậy mà mê muội, đầu ngón tay nâng cái cằm nhỉ xinh của nàng lên, hôn nhẹ một cái, nhưng sau đó cảm thấy hôn môi là chưa đủ để thể hiện mối thâm tình của mình, hắn muốn đem nàng hòa tan vào ngực, vậy mới bằng lòng bỏ qua.
Khinh Vân Nhiễm không khỏi kinh hãi, nụ hôn thật dài và thâm tình như vậy giống như tình yêu say đắm trọn đời, tựa như tình yêu đời đời kiếp kiếp. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của nụ hôn trên môi, gương mặt khẽ ửng hồng, dần dần biến mất ở đôi môi.
Một lúc lâu sau, hắn dán vào gương mặt nàng, thở hổn hển, nỉ non nói:
-Ta nhớ nàng rồi?
Ngực Khinh Vân Nhiễm cứng lại, gương mặt ửng hồng, dung nhan thanh tú, đôi mắt đầy ý cười, đẩy đẩy Tiêu Thần Hiên ra, dựa vào bờ vai hắn, khẽ giọng nói:
-Không đứng đắn!
Song Tiêu Thần Hiên lại thuận thế bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, áp tay nàng vào lòng, khẽ vuốt ve tay nàng. Hắn thân mật hôn hai gò má của nàng, cố ý đùa hỏi:
-Vậy còn nàng, nàng có nhớ ta không?
Bốn mắt nhìn nhau, lòng bàn tay ngưa ngứa tê dại, lời nói dịu dàng lặp đi lặp lại thổ lộ hết bên tai nàng, lòng của nàng bỗng trở nên rối bời. Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn nàng, không nhịn được, hôn, rồi lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, không chớp mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng đầy chăm chú, không muốn bỏ qua bất cứ biến hóa nào trên gương mặt ấy. Khinh Vân Nhiễm thấy hắn như vậy, hai má bỗng trở nên đỏ ửng, trừng mắt, quay đầu đi:
-Ai mà thèm nhớ chàng, chàng mau tránh ra, thiếp muốn chải tóc.
Vừa nói vừa đẩy hắn ra, cầm lấy cây lược gỗ định chải đầu, loay hoay một lúc nhìn vào trong gương, tóc vừa dài vừa dày như vậy làm sao vấn lên được đây, sao mà khó quá?
Tiêu Thần Hiên thấy vẻ mặt khổ sở liền cầm lấy cây lược gỗ trong tay nàng, giọng nói phong tình mê người, áp vào bên tai nàng, mập mờ nói:
-Ta giúp nàng.
Khinh Vân Nhiễm nao nao, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra ánh mắt không thể tin, kinh ngạc hỏi:
-Sao chàng chải được?
Đôi mắt thâm thúy của Tiêu Thần Hiên hiện ra dáng vẻ ngơ ngác của nàng, tự tay chải mái tóc dài của nàng, hơi nhíu mày, khẽ cười, nói:
-Sao? Nàng không tin à?
Khinh Vân Nhiễm chớp mắt, khóe miệng hơi cong lên, cười trêu:
-Thôi, để Yên nhi vào giúp thiếp chải đầu cũng được, thiếp không muốn tóc mình trở nên rối bù.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, trầm giọng nói:
-Đây là lần đầu tiên Bổn Vương chải tóc cho nữ tử, nàng dám có dũng khí từ chối?
Sóng mắt Khinh Vân Nhiễm lưu chuyển, bên má bỗng ửng hồng, hơi thở có chút dồn dập, nhỏ giọng nói:
-Vậy chàng chải nhẹ nhẹ chút!
Gương mặt Tiêu Thần Hiên hiện lên nụ cười không thể nhịn được, trầm giọng trấn an:
-Vậy nàng đừng nhúc nhích nhé!
Nóix ong, một tay vòng qua chải mái tóc đen của nàng, từ từ chậm rãi rồi vấn lên. Khinh Vân Nhiễm nhìn qua gương đồng dò xét hắn, mình bị làm sao vậy?
Đối mặt với sự dịu dàng của hắn nàng cảm thấy vô cùng không quen, quá khứ ở trong đầu chỉ hiện ra một số cảnh tượng mơ hồ, nhưng nếu muốn nghĩ kỹ hơn, đầu óc sẽ truyền tới từng đợt đau đớn.
Chỉ nhớ mang máng hắn và nàng bị giữ chân ở núi tuyết, trải qua thời gian sống cùng nhau, gặp nhau, làm bạn, tới yêu nhau, về phần vì sao đi tới núi tuyết, trí nhớ mơ mơ hồ hồ.
Mà thân thế của nàng lại vô cùng xấu hổ, không phải thê, cũng chẳng phải thiếp của hắn, chỉ như một thực khách ở lại trong phủ hắn thôi. Hắn đưa tới vài nha hoàn, nàng chỉ giữ lại một người, còn lại đều bị đuổi đi, nàng không có thói quen để nhiều người ở bên cạnh hầu hạ mình như vậy, tự mình có thể làm được, nàng không muốn dựa vào ao cả.
Nàng soi mình trong gương, mơ hồ cảm giác có chỗ nào không đúng, hình như đây không phải diện mạo của mình, nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Nhất thời, hai người nhìn nhau trong gương đồng, không nói gì, chỉ có hắn vẫn đang cầm lược chải tóc nàng.
Nhìn vẻ mặt chăm chú của hắn, động tác lưu loát, khóe môi mơ hồ hiện lên ý cười khẽ.
Trong tích tắc này, lòng của nàng mềm mại tựa như đám mây nơi chân trời, tình cảm như sợi lụa, sợi tơ tằm.
Nam tử vì nữ tử mà chải đầu, có thể thấy rõ nam tử đó vô cùng coi trọng nữ tử. Hắn vì nàng mà chải tóc, chớp mắt, nàng cảm thấy cảm động, vui sướng, song ở sâu trong tim bỗng thấy đau lòng, chua xót, bỗng nàng nhớ tới lời thề, “nguyện có được trái tim, nếu không sẽ tay trắng sống cô độc suốt đời…….”
Ngón tay của chàng xuyên qua mái tóc, ngón tay chạm tới mái tóc mềm mại như tơ tằm, man mát như nước, mùi thơm thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Mái tóc sau khi rơi vào tay hắn được vấn vừa đơn giản lại vừa đẹp mắt, sau đó hắn lấy một cây trâm ngọc trắng trâm lên mái tóc nàng. Khinh Vân Nhiễm nhìn chính mình trong gương, hài lòng gật đầu, nói:
-Chàng thuần thục như vậy, nói đây là lần đầu tiên thay người ta chải tóc, có đánh chết thiếp cũng không tin.
Hai tay hắn đặt nhẹ lên bờ vai nàng, sóng mắt chuyển động, ý nghĩ nồng đậm yêu thương, nghe thấy lời nàng nói, khóe môi nở nụ cười mị hoặc mê người.
-Tóc Nhiễm nhi thật đẹp, rất giống mái tóc của Mẫu hậu ta, Phụ hoàng rất yêu Mẫu hậu cũng một phần vì người có mái tóc dài rất đẹp, bởi vậy mẫu hậu cũng rất coi trọng chuyện tóc tai, cung tỳ bên người Mẫu hậu cũng vấn tóc rất đẹp, chuyên vấn tóc cho người, ngay cả Hoàng nãi nãi cũng vậy, khi bà vấn tóc cho Mẫu hậu, ta ở một bên, yên lặng chú ý, mặc dù chính tay chưa làm bao giờ, nhưng một thời gian dài cũng có thể vấn tóc khá đẹp, vốn định mượn chuyện này làm Mẫu hậu vui mừng, nhưng, Mẫu hậu….
Nói đến đây hắn bỗng im lặng, đôi mắt bỗng trở nên lạnh lùng. Khinh Vân Nhiễm thấy ánh mắt hắn thay đổi, không khỏi nhỏ giọng, hỏi:
-Làm sao vậy?
Trong đôi mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên lạnh lẽo, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, giọng nói càng trở nên dịu dàng:
-Không có gì, ta đói bụng rồi, mau gọi nha hoàn dâng đồ ăn sáng lên.
Khinh Vân Nhiễm không nghi ngờ gì, gật đầu:
-Vâng.
Khinh Vân Nhiễm nhìn các món ăn trên bàn, cái bàn to rộng đầy kín các đĩa thức ăn.
Trời ạ! Không phải hắn định nuôi nàng như nuôi lợn đó chứ, nhiều thức ăn như vậy sao ăn cho hết. Hắn có tiền cũng không nên để nàng ăn như vậy, rất lãng phí.
Tiêu Thần Hiên nhìn vẻ mặt đáng yêu, trầm giọng hỏi:
-Nàng sao thế, hai mắt sắp sửa lồi ra ngoài rồi kia?
Khinh Vân Nhiễm sờ sờ chỗ dạ dày của mình.
-Nhìn một lúc đã có cảm giác no rồi.
Tiêu Thần Hiên hỏi ngược lại:
-Nhiều sao?
Đây đều là thức ăn bình thường, mười món hai loại canh, đối với hai người mà nói hình như có hơi nhiều thật. Khinh Vân Nhiễm nắm tay rất nhanh, trên mặt bỗng thư giãn.
-Uống canh trước đi.
Tiêu Thần Hiên cười vui vẻ, tự tay múc canh, mùi hương thơm ngon lan tỏa, Khinh Vân Nhiễm khẽ ngừi vài lần, tò mò hỏi:
-Thơm quá, đây là canh gì đấy?
-Canh gà hầm tùng nhung linh chi.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên dịu dàng đi rất nhiều, quan tâm múc một chén canh gà, múc lên một muỗng, thổi thổi, đưa tới miệng nàng:
-Nếm thử xem có ngon không….
Khinh Vân Nhiễm liếc mắ nhìn hắn một cái, đôi môi anh đào khẽ mở ra, nếm một muỗng canh. Cảm giác thơm ngon lan tỏa, hương vị ngọt ngào tuyệt vời dần tan ra, làm cho người ta trở về chỗ cũ. Đôi mắt nàng sáng ngời, nói:
-Ngon lắm!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên mang theo yêu chiều cười ấm áp, hình như cả người cũng trở nên dịu dàng, hắn lại thổi một muỗng đưa tới bên môi nàng:
-Thích thì uống nhiều một chút.
Khinh Vân Nhiễm cảm thấy không tiện lắm, nàng cũng không phải tàn phế, uống canh mà phải nhờ người khác đút sao, vươn tay, nói:
-Để thiếp tự uống cũng được!
Nguyên nhân khác lớn hơn chính là sự đối xử dịu dàng ấy của hắn làm nàng thấy không quen.
Trong tiềm thức, nàng có cảm giác hắn như vậy không phải chân thật, mình như dẫm nát tầng mây, mây mờ phù phiếm trôi nổi, rơi vào chỗ không thật.
Tiêu Thần Hiên nheo mắt lại, đưa bát tới nơi nàng không với được, hơi nhíu mày, cười nói:
-Nhiễm nhi, đừng có lấy bát của ta.
Khinh Vân Nhiễm trừng mắt, tức giận nói:
-Ngang ngược.
Nàng nhìn bát canh, đôi mày thanh tú nhíu lại:
-Còn nhiều canh như vậy, chàng cũng uống một chút đi.
Mặt Tiêu Thần Hiên lộ vẻ cười tà:
-Được, nếm thử xem.
Cảm giác môi nàng ấm áp, đầu tiên là hắn nếm, sau đó cắn nhẹ một cái, nàng kinh ngạc, miệng hơi mở ra, nhưng lại làm hắn thừa dịp hành động. Hơi thở nam tính dũng mãnh tiến vào mũi, vào miệng nàng, làm cho nàng ngất ngây. Khóe môi hắn cười xán lạn:
-Mùi vị đich thực rất tuyệt, làm cho người ta muốn nếm thêm lần nữa.
Khinh Vân Nhiễm nổi giận nhéo lấy gương mặt tuấn tú của hắn, mượn cơ hội trút giận, cho đến khi mặt hắn đỏ ửng mới dừng tay, thấy mặt hắn không chỉ đỏ, mà chỗ đó còn bị véo sưng lên.
Mắt đối phương thâm sâu khó lường, bỗng cảm thấy sờ sợ, nàng ngước mắt, vừa cười vừa nói:
-Thần Hiên, có cơ hội thiếp xuống bếp làm một bữa cho chàng!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên chớp động, kinh ngạc, vui mừng hiện rõ trong mắt, hắn cười khẽ:
-Ừ, xem ra Bổn Vương phải sai người chuẩn bị ít thuốc nhuận tràng rồi.
-Đừng xem thường người ta, trước kia thiếp thường xuyên làm các món ăn….
Nói đến đây, Khinh Vân Nhiễm đột nhiên dừng lại, thế nào nàng cũng không nghĩ ra mình nấu cho ai ăn?
Trong lúc hoảng loạn, nàng nghe thấy một giọng nói rất nhỏ, gọi nàng là mẫu thân, đầu như muốn vỡ ra. Đột nhiên có nhiều thứ gì đó chui vào đầu nàng.
Hình ảnh vỡ ra hiện lên trong đầu làm nàng đau đầu như muốn nổ tung, trong đầu có rất nhiều giọng nói, vang lên cùng một lúc, làm nàng có cảm giác như rơi vào vực sâu.
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của nàng, trái tim của Tiêu Thần Hiên như bị bóp nát, hắn ôm chặt lấy nàng, hôn nhẹ lên trán nàng:
-Nhiễm nhi, lại đau đầu rồi sao? Đừng nghĩ gì nữa….
Nghe tiếng kêu đau đớn của nàng, trái tim của hắn như bị bóp chặt, mặc dù không phải cực kỳ đau đớn nhưng dần dần ghìm chặt lại, làm cho hắn như sắp không thở nổi, khó có thể chịu đựng được. Người hắn bỗng lạnh lẽo, cảm giác sợ hãi, hoảng sợ, nụ hôn lạnh lẽo của hắn đặt lên mi mắt nàng.
Khinh Vân Nhiễm cau chặt mày, khó chịu ngẩng đầu, thấy ánh mắt lo lắng của hắn, tâm bỗng thấy cảm động, cố gắng nở nụ cười, yếu ớt nói:
-Thiếp không sao nữa rồi.
Đau đớn ta đi nhưng nàng lại có cảm giác khác thường, ngay cả khi được hắn ôm chặt cũng không có được cảm giác an toàn, nàng làm sao vậy?
Nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của nàng, hình như cơn đau đầu đã rời xa, Tiêu Thần Hiên vươn tay, ôm lấy thân thể mềm yếu của nàng, Khinh Vân Nhiễm hơi kinh hãi, kêu lên:
-Thần Hiên, chàng làm gì thế?
Hắn đi nhanh về phía giường, đặt nàng lên trên giường, nói:
-Ta giúp nàng cởi hài.
Sau đó ngồi bên giường, vô cùng đau lòng vuốt ve gương mặt của nàng, vén sợi tóc vương bên má nàng, trầm giọng nói:
-Người không thoải mái, vậy nàng nằm trên giường nghỉ ngơi đi.
Khinh Vân Nhiễm hơi mím môi, bất mãn lầm bầm:
-Chàng cũng quá quan trọng hóa rồi, thiếp đã nói là không sao rồi mà.
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên vẻ sầu lo, trầm giọng:
-Nghe lời đi, đừng làm ta lo lắng.
Mắt Khinh Vân Nhiễm chứa sự tức giận, nhìn hắn một cái, rút tay về, oán giận nói:
-Chưa từng thấy ai ngang ngược như chàng!
Tiêu Thần Hiên cười, khẽ giọng trấn an, nói:
-Hết tháng này kinh thành sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt, đến lúc đó ta sẽ đưa nàng đi chơi khắp nơi!
Mắt Khinh Vân Nhiễm sáng ngời, hỏi:
-Có việc gì mà vui thể?
Tiêu Thần Hiên yêu thương gõ nhẹ lên chóp mũi nàng, khẽ cười, nói:
-Vừa mới nói náo nhiệt mà đã hăng hái rồi. Là Thất công chúa của Tây Giác được gả làm phi cho Hoàng huynh, đội ngũ đưa dâu sắp tới kinh thành rồi.
Trong đầu Khinh Vân Nhiễm hiện lên một hình ảnh vỡ nát, lẩm bẩm nói:
-Thất công chúa, không biết tại sao, hình như thiếp từng nghe thấy ở đâu rồi….
Tiêu Thần Hiên như nghĩ tới cái gì, nhìn nàng một cái, thay nàng vuốt đôi mày đang nhăn lại của nàng, trầm giọng nói:
-Nhớ đừng nhớ tới gì nữa nhé!
/128
|