Nổi gió rồi, cửa sổ bị gió thổi rung mạnh lên….
Khinh Vân Nhiễm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thượng Quan Nguyệt, nàng nhẹ nhàng đứng dậy, lặng yên không một tiếng động tới bên cửa sổ, khép cửa sổ lại. Gió lạnh thổi vù vù quất vào mặt khiến nàng tê dại….
Xoay người lại, thấy Thượng Quan Nguyệt tỉnh dậy, đôi mắt còn buồn ngủ mang theo chút giận dỗi như một đứa trẻ, nàng mỉm cười đi tới bên cạnh, vuốt nhẹ lên gương mặt chàng, vuốt đi ánh mắt ai oán bất đắc dĩ của chàng.
Người chàng luôn lạnh lẽo như vậy, từ đầu tới chân đều tỏa ra luồng không khí lạnh như băng, sự lạnh lẽo ấy làm nàng run rẩy không ngừng.
Mấy ngày nay, họ giống như một đôi vợ chồng bình thường.
Ban ngày, nàng ở bên cạnh chàng, vì chàng mà rửa tay nấu canh.
Khi chàng đọc sách, nàng sẽ vẽ tranh, bức tranh trên bàn luôn có hình bóng chàng, lúc thì cầm tiêu thổi một khúc nhạc, khi thì nàng đem một cây đàn cổ đến, cùng chàng hợp tấu.
Khi tinh thần chàng tốt lên, họ đã hẹn với nhau lên núi ngắm mùa thu, hai người tay nắm tay, gắn bó làm bạn, bước chầm chậm lên núi, ngắm dòng suối thác nước, nhìn mây trời lững lờ trôi.
Buổi tối, khi nàng cùng chàng đọc sách, nàng nói cho chàng biết kiến thức của thế kỷ XXI, nàng cũng sẽ học thổi tiêu theo chàng, thổi khúc nhạc chàng vẫn hay thổi, tiếng nhạc du dương, tiêu diêu tự tại.
Chàng hơi cúi đầu, đôi mắt đầy thâm tính và vạn phần quyến luyến, nàng cụp mi xuống, che giấu ngượng ngùng trong mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều mỉm cười.
Buổi tối, nàng luoôn dựa ào lòng chàng, ôm chặt lấy chàng, người chàng lạnh như băng, dù có nhiều lò ấm cũng như không, cái lành làm nàng run rẩy, muốn dùng chính nhiệt độ cơ thể mình cho chàng ấm áp.
Đôi với Thượng Quan Nguyệt, mỗi một thời, một khác cũng giống như trong giấc mơ. Thời gian cũng quá ngắn ngủi, chàng hy vọng thời gian có thể chậm một chút, nhưng thời gian trôi qua, không ai có thể ngăn cản.
Sáng sớm Khinh Vân Nhiễm thấy Thượng Quan Nguyệt tản bộ trong hoa viên, bạch y trắng như tuyết, đứng thẳng ở nơi đó, từ xa nhìn lại, dường như thế gian chỉ có duy nhất mình chàng có được phong thái tuấn lãng đến vậy.
Nàng hơi bận tâm, cầm áo choàng vội vàng ra ngoài.
Nàng tới sau chàng rất nhanh, choàng áo nhẹ nhàng lên người chàng, Thượng Quan Nguyệt quay đầu, mỉm cười với nàng:
-Hôm nay thời tiết đẹp thật.
Khinh Vân Nhiễm nhìn về phía chân trời, cười gật đầu:
-Ừ.
Tay Thượng Quan Nguyệt ôm lấy nàng, ngón tay thon dài đẹp mắt luồn qua mái tóc nàng, đôi môi hôn nhẹ lên trán, dịu dàng hỏi:
-Khinh nhi, đời này chuyện nàng muốn làm nhất là gì?
Khinh Vân Nhiễm lặng đi một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh một người, nhưng chỉ chợt lóe lên, còn chưa kịp nhìn rõ, nàng ngẩng đầu, vừa cười vừa nói:
-Ngủ sâu một giấc cho tới khi tự tỉnh dậy thì thôi.
Trên mặt Thượng Quan Nguyệt mang ý cười, vuốt ve mái tóc nàng:
-Nàng thật đúng là dễ thỏa mãn!
Bỗng nhiên chàng nhìn nàng chăm chú, nói:
-Chuyện ta muốn làm nhất cả đời này, chính là có thể lấy nàng làm thê tử.
Lòng Khinh Vân Nhiễm hiểu rõ, bỗng có cảm giác nhói đau, hạ giọng:
-Nguyệt, ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần hai người có thể yêu nhau, có thể đợi chờ nhau, thủy chung, không xa rời, cho tới khi chỉ còn là nắm xương tàn.
Nguyện có được trái tim, đến chết vẫn không chia lìa.
Lòng Thượng Quan Nguyệt chấn động, ôm lấy nàng, thản nhiên nói:
-Ta đáp ứng với nàng, sau khi thành thân, ta sẽ quy ẩn nơi núi rừng với nàng!
Nếu như chàng không mang hàn độc, nguyện vọng như vậy vốn thực hiện rất dễ, nhưng có một số việc chàng không tài nào tránh được, hơn nữa chàng còn là người trong hoàng thất, nhất định không thể tránh việc bị cuốn vào tranh đấu.
Chàng muốn bảo vệ nàng, cùng nàng đi cùng nhau tới đầu bạc răng long, đây là chuyện mà chàng muốn làm nhất.
Phượng Trữ cung, ngày thứ ba sau khi Khinh Vân Nhiễm hồi phủ, trong cung truyền đến Thánh chỉ, hoàng đế Bắc Thần chỉ hôn cho nàng và Thượng Quan Nguyệt, ngày hai mươi tháng này cử hành hôn lễ.
Tính ra cũng chỉ còn mười ngày là tới.
Liếc mắt cũng đã tới đại hôn rồi.
Muốn danh chính ngôn thuận gả cho Thượng Quan Nguyệt, nhất định phải có thân phận xứng đôi với chàng, giờ nàng đã có một thân phận khác, là thiên kim tiểu thư của Đại học sĩ Lam Dục.
Khinh Vân Nhiễm ngồi trước gương đồng, ánh mắt có chút mê muội.
Ngày mau chính là ngày thành thân của nàng và Thượng Quan Nguyệt, tâm trạng có cảm giác khó tả, có chút khẩn trương, có chút vui vẻ, lại có chút không thể nói thành lời.
Vốn tưởng rằng chuyện giữa họ sẽ bị khắp nơi ngăn cản, nhưng không ngờ tất cả đều trải qua thuận lợi.
Thượng Quan Nguyệt vốn có ý định cả đời không thành thân, nay chàng thay đổi chủ ý, nguyện ý lấy nữ tử khác làm thê tử, lòng Hoàng đế Bắc Thần vô cùng vui vẻ, mà Thái hậu cũng đẩy thuyền xuôi dòng, đồng ý việc này.
Hôm trước đại hôn, công việc chuẩn bị cho hôn lễ vô cùng khẩn trương, tất bật, đèn lồng đỏ và dải lụa đỏ treo đầy Trữ Vương phủ và Lam phủ.
Bên trong phủ giăng đèn kết hoa, tiên hoa lụa đỏ, hai chuỗi đèn lồng đỏ rực rỡ, đóa hoa mai đầy sức sống, mùi hoa thoang thoảng, người người mang lễ vật vào trong, người ra kẻ vào liên tục, trên mặt ai nấy cũng là nụ cười tươi vui mừng.
Tựa hồ mọi người đều mong tới ngày mai thật nhanh.
Ngày đại hôn, trời còn chưa sáng, Khinh Vân Nhiễm đã bị kéo từ chăn ấm nệm êm đi tắm rửa, xức nước thơm, sau đó thay y phục, chải tóc, mặc một cái yếm đỏ thêu long phượng quây quần (@@), mặc một cái khố cùng màu thêu chỉ vàng (ảo quá đi thôi), từ áo cho đến váy, đường viền thêu dùng làm cho người ta có cảm giác làm từ vàng mà ra.
Y phục thêu bách điểu làm bằng lụa mỏng, giữa có thêu một con chim phượng vờn mây, xiêm y bó sát người, bên hông đeo ngọc bội, trông eo thon mảnh mai, bộ ngực thướt tha, sau khi trang điểm thì đội mũ phượng, khăn đỏ thêu chỉ vàng trùm lên đầu.
Khinh Vân Nhiễm được nha hoàn dìu đỡ tới ngồi trước bàn trang điểm, sau khi thoa phấn tô son, nhà hoàn cầm lấy lược ngà voi chải mái tóc mây, sau khi vấn tóc xong, nha hoàn nhìn vào gương đồng, nói:
-Vương phi, người thật đẹp, nhất định ngày hôm nay Vương gia sẽ khuynh đảo vì người!
Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ không nói gì, gương mặt này so với khi trước thua kém không ít, nhưng nhìn kỹ trong gương, nàng phát hiện mình cũng không giống ngày thường.
Đôi mắt đen như có nước, ánh mắt vui sướng, khóe môi mỉm cười như đóa hoa nở rộ, quanh người tỏa ra vầng sáng hạnh phúc, gương mặt đầy sức sống làm nàng có vẻ vô cùng xinh đẹp.
Ngoài phủ vang lên tiếng pháo nổ và tiếng nhạc tưng bừng, đan xen lẫn nhau, vang vọng chân trời.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, Khinh Vân Nhiễm trùm khăn đỏ ngồi ở ghế hỷ, cầm trong tay dải lụa “Bình an Như ý” ngồi yên chờ đợi đoàn rước dâu tới.
Khung cảnh quen thuộc không khỏi làm nàng nhớ lại chuyện không hay khi trước. Nàng lắc đầu, rũ bỏ những hình ảnh ấy, hít sâu một hơi, nàng chậm rãi đứng dậy, quay đầu, nhìn chính mình trong gương. Gả cho Thượng Quan Nguyệt, không ít cô gái đã từng mơ được như vậy. Diện mạo chàng tuấn mỹ, gia thế, văn sơ võ lược đều là đệ nhất, hơn nữa nam nhân như vậy, ở thế kỷ XXI, các cô gái thường gọi là “Bạch mã hoàng tử”, “Rùa vàng kim quy”,….
Quan trọng hơn, chàng đối với nàng rất chân thành, hơn nữa bảo vệ nàng không cần gì báo đáp, quý mến, tôn trọng nàng, điều này không thể không làm cho nàng cảm động.
Nhưng chàng càng đối xử tốt với nàng, nàng càng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Chàng xứng đáng để lấy một nữ tử khác tốt hơn, nhưng không biết từ khi nào, trong lòng nàng, chàng đã trở thành một bộ phận không thể thiếu, từ đầu vốn chỉ là cảm kích, theo thời gian trôi đi, khi làm bạn tri kỷ với nhau, chàng đã yên lặng mà yêu nàng, bất kể khó khăn cách trở gì vẫn không ngừng nỗ lực, khiến nàng cảm động.
Sau đó nàng trải qua phong ba, nàng đã quyết định đáp lại tình cảm ấy, dần dần muốn thấy chàng, hy vọng bản thân có thể yêu chàng, nàng khép mắt lại, kiếp trước khi còn sống, cuộc sống vui vẻ của nàng quá ngắn ngủi, nên giờ nàng muốn bảo vệ nó, tình cảm không muốn đổi thay, cũng vì thế mà cố gắng.
Giờ đối mặt với tình cảm của Thượng Quan Nguyệt, nàng vừa có tình thân lẫn với tình yêu, nhưng từ hôm nay trở đi, nàng coi mình đã trở thành thê tử của chàng, nàng luôn nhớ kỹ điều ấy, một ngày nào đó họ có thể hạnh phúc!
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm đã quyết định, đôi mắt đen từ từ mở ra, cách một lớp khăn sa trùm đầu nhìn về phía cửa.
Lúc này bà mối và mấy nha hoàn vào trong, dìu nàng ra ngòa, một người hô lớn:
-Vương phi, đoàn rước dâu tới rồi……….
Khinh Vân Nhiễm cười khẽ, bước ra cửa.
Cửa Lam phủ, hai bên đường từ sáng sớm đã chật ních dân chúng đến xem náo nhiệt. Đây là hôn lễ của Trữ Vương gia với thiên kim Đại học sĩ, có thể tưởng tượng được long trọng tới mức nào, dù không thể tham gia góp vui nhưng nhìn đã mắt đã là tốt rồi.
Nếu có thể gặp “Nguyệt công tử” vang danh thiên hạ ở đây đối với tiểu thư khuê phòng chưa bao giờ bước chân khỏi cửa, coi như đời này cũng không có gì hối tiếc.
Thượng Quan Nguyệt ngồi trên tuấn mã, mái tóc mềm mại búi gọn, cài trâm rồng vàng, cả người mặc hỷ phục thêu rồng, song nếu chỉ cần tinh ý cũng có thể thấy, chàng đang rất gấp gáp.
Toàn thân run rẩy không ngừng, hai tay nắm không chặt được dây cương, đôi mắt thâm u như hồ nước lạnh, vừa khẩn trương lại vừa chờ đợi nhìn cánh cửa Lan phủ, nhìn không chớp mắt.
Chàng chưa bao giờ khẩn trương như vậy, chàng nôn nóng, chờ đợi trong bất an, cảm giác thời gian dài đằng đẵng.
Phía sau là các phu kiệu nâng kiệu hoa, ai nấy đều kiên nhẫn chờ đợi, sau họ là đoàn rước dâu, nhạc khí tung tẩy, thổi lên khúc nhạc vui mừng.
Thời gian mỗi lúc một trôi, ở cửa phủ vẫn không thấy bóng dáng tân nương.
Thượng Quan Nguyệt nắm chặt dây cương, lòng nóng như lửa đốt, lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng nóng rực lên, không khỏi thầm đoán, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không hay ngoài ý muốn? Rồi lại không thể nhẫn nại….
Một người trong lúc khẩn trương sẽ có rất nhiều suy nghĩ miên man trong đầu.
Đột nhiên chàng nghĩ, tất cả mọi chuyện đang xảy ra là thật sao? Hay khung cảnh này chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp mà chàng không muốn tỉnh lại….
Có lẽ khi chàng tỉnh lại, bản thân vẫn một mình như trước, vẫn là một kẻ cô độc, mà Khinh nhi, từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ thuộc về chàng!
Có phải chàng đã quá tham? Một người sau khi hưởng mùi vị hạnh phúc trên thiên đường, sao có thể chịu đựng được trái tim bị thiêu đốt bởi lửa địa ngục?
Đột nhiên cửa phủ bỗng trở nên ồn ào huyên náo, nhiều nha hoan bước ra, vui sướng hét to, một nữ tử mặc y phục màu đỏ, đầu đội mũ phượng, tân nương xinh đẹp động lòng người xuất hiện rồi!
Nhìn Khinh Vân Nhiễm xuất hiện tại cửa phủ, trống ngực Thượng Quan Nguyệt như dừng lại. Đẹp quá! Nàng hôm nay so với bất cứ nữ tử nào đều xinh đẹp hơn rất nhiều, cho dù dung nhan của nàng bị khăn đỏ trùm đầu che mất đi một phần, chàng cũng có thể tưởng tượng, giờ khắc này nàng xinh đẹp tới mức nào, mà nay, cuối cùng nàng cũng đã kết tóc se tơ, trở thành thê tử của chàng!
Nha hoàn và bà mối dìu Khinh Vân Nhiễm bước qua cánh cửa Lam phủ, liếc mắt nhìn lại, đoàn rước dâu long trọng hoành tráng và dân chúng đứng chật ních hai bên làm cho mấy người ấy lại càng hoảng sợ.
Tân lang mặc hy phục màu đỏ, trên mặt Thượng Quan Nguyệt mang theo nụ cười ấm áp, quanh người tỏa ra vầng sáng hạnh phúc, trời sinh tôn quý tao nhã, phiêu dật xuất trần, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, thậm chí những thiếu nữ đứng hai bên đường chỉ vì nụ cười ấy của chàng, mặt ai ai cũng đỏ ửng.
Bà mối đon đả chạy ra, cười thấy răng mà chẳng thấy mắt đâu, hơi ngây người nhìn Thượng Quan Nguyệt, nói:
-Vương gia, tân nương tử tới rồi!
Thượng Quan Nguyệt lấy lại tinh thần, mỉm cười, chậm rãi đi về phía Khinh Vân Nhiễm.
Chàng càng ngày càng đến gần, đến gần tới mức có thể thấy sau cái khăn trùm đầu là nụ cười tươi ngượng ngùng của nàng, cùng với đôi mắt lấp lánh động lòng người, trái tim đang treo lơ lửng mới có thể yên ổn mà hạ xuống.
Thượng Quan Nguyệt cầm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Khinh Vân Nhiễm từ trong tay bà mối, một cảm giác hạnh phúc bỗng nảy sinh, cùng nắm tay, cùng bạc đầu giai lão tới khi chẳng còn trên cõi đời.
Không chờ Khinh Vân Nhiễm phản ứng, Thượng Quan Nguyệt đã ôm lấy nàng, đưa nàng tới kiệu hoa, đoàn người theo sau cùng đi tới Trữ Vương phủ.
Trữ Vương phủ.
Đèn lồng đỏ treo cao, chữ hỷ mà đỏ dán đầy khắp các cánh cửa, dải lụa đỏ tết thành hoa, tiên hoa đẹp đẽ quý giá, các tân khách với thân phận cao quý tề tựu, tiếng chúc mừng nối tiếp nhau vang lên không dứt, những lễ vật xa hoa đắt tiền không ngừng được đem vào trong phủ.
Quản gia đứng ở cửa cùng với vài gia nhân, không ngừng khom người tạ ơn, nhận lễ vật, ngay cả thời gian để thở cũng không có.
Khinh Vân Nhiễm ngồi trong hỷ kiệu, nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng nói:
-Vương phi, Vương gia sắp bắn tên rồi.
Mũi tên dùng gỗ đào làm thành, đầu tên sắc nhọn sáng loáng, tục lệ bắn tên là để tẩy trừ tà khí trên người tân nương lúc đi đường, chỉ nghe ba tiếng “Vù vù vù”, tên đã được bắn hết.
Nha hoàn đến trước kiệu, cùng với bà mối dìu Khinh Vân Nhiễm ra ngoài.
Khinh Vân Nhiễm biết giờ phút này, nhất định Thượng Quan Nguyệt đang đứng ở trước mặt mình, nhưng cách một cái khăn trùm đầu, cái gì nàng cũng không nhìn rõ lắm, chỉ thấy tầm mắt toàn một màu đỏ.
Cảm giác này hết sức kỳ diệu, tựa như là cảnh trong mơ.
Có người lấy đóa hoa trong tay nàng đi, cũng lấy một bình ngọc giao vào tay nàng. Đây là bảo vật chứa vàng bạc.
Một bàn tay lạnh lẽo, móng tay vô cùng sạch sẽ, nắm lấy tay nàng, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói trong vắt dịu dàng của chàng:
-Khinh nhi, không phải ta đang nằm mơ đó chứ?
Đôi mắt rõ ràng của Khinh Vân Nhiễm mang theo ý cười, nhỏ giọng nói:
-Chàng ngốc này!
Thượng Quan Nguyệt mỉm cười, buông tay nàng ra, quay lưng về phía nàng, người hơi cúi xuống, bà mối thúc giục, người nàng cúi xuống, e lệ nằm sấp trên lưng chàng để chàng cõng đi.
Cánh tay thon dài nắm chắc lấy chân nàng, cõng nàng trên lưng.
Bất kể ở đâu vẫn là thân thể lạnh lẽo ấy, bờ vai rộng dài giờ phút này bỗng làm nàng cảm thấy vô cùng ấm áp và an tâm.
Đường đi, tựa hồ rất dài, mà lại tựa hồ rất ngắn….
Chàng cõng nàng tới cửa lớn, bên dưới là một chậu lửa than, mũi chân Thượng Quan Nguyệt nhóm lên, dễ dàng cõng nàng bước qua chậu lửa.
Tới tiền sảnh Vương phủ, Thượng Quan Nguyệt thả Khinh Vân Nhiễm xuống, bà mối đi lên, lấy bình ngọc trong tay nàng, rồi cầm một dải lụa kết hoa giao một đầu cho Thượng Quan Nguyệt, đầu còn lại giao tới tay Khinh Vân Nhiễm.
Lòng Khinh Vân Nhiễm chấn động, đầu dải lụa bên kia là do Thượng Quan Nguyệt cầm, chàng kéo từng chút một khiến nàng xích gần đến bên người.
Trong đại sảnh, chiêng trống vang lên tới tận trời cao, vô cùng náo nhiệt, dáng người cao lớn của Thượng Quan Nguyệt rất hợp với dáng vẻ nhỏ xinh của Khinh Vân Nhiễm.
Lúc này một tiếng nói the thé đột ngột vang lên:
-Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm!
Hoàng thượng!
Mọi người theo tiếng nói kinh ngạc nhìn lại, một nam một nữ tuổi trung niên chậm rãi đi tới.
Nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi, diện mạo tuấn mỹ, ánh mắt lợi hại, trên người mặc long bào càng thêm khí chất uy nghiêm, tôn quý, khí thế bức người.
Nữ tử ước chừng hơn ba mươi tuổi, trên người mặc phượng bào tơ tằm thêu chỉ vàng, đầu đội mũ phượng, cử chỉ tao nhã, khí chất cao quý, ung dung đoan trang.
Đây là đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu, là Phụ Vương và dưỡng mẫu của Thượng Quan Nguyệt.
Khinh Vân Nhiễm đang suy nghĩ thì được người ta dìu xuống, bên tai vang lên tiếng hô vang dội mà cung kính:
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Hoàng đế tươi cười, vung tay lên, nói:
-Chúng khanh bình thân!
-Tạ ơn Hoàng thượng.
Mọi người đồng thanh khấu đầu tạ ơn, đứng dậy cúi đầu, chờ Hoàng đế an tọa trước.
Thượng Quan Nguyệt dẫn Khinh Vân Nhiễm đầu đội khăn hỷ đi tới trước mặt cha mẹ, cả hai quỳ xuống:
-Nhi thần tham kiến Phụ hoàng, mẫu hậu.
-Đứng lên đi.
Hoàng đế đỡ Thượng Quan Nguyệt, đôi mắt hiện lên vui mừng, nhưng biến mất rất nhanh, Hoàng hậu thì nâng Khinh Vân Nhiễm dậy, mặt tươi cười, nói:
-Hôm nay là ngày vui của hai con, lễ nghi bình thường có thể miễn thì miễn, Phụ hoàng và mẫu hậu chúc các con trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt mang theo ý cười, liếc nhìn Khinh Vân Nhiễm một cái, hai người cùng kêu lên:
-Tạ ơn Phụ hoàng, mẫu hậu.
Lúc này công công đi về phía trước, nhắc nhở:
-Hoàng thượng, giờ lành đã tới, có thể cử hành hôn lễ được rồi.
Hoàng đế cười gật đầu, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu.
-Nhất bái thiên địa!
Giọng nói cao vút vang lên, tất cả tân khách đều quay đầu lại, ánh mắt đều tập trung lên đôi uyên ương giữa sảnh.
Hai người ăn ý cùng xoay người ra phía ngoài trời, quỳ lại dập đầu.
-Nhị bái cao đường….
Hai người xoay người lại, quỳ lại Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Dưới dải lụa đỏ, Thượng Quan Nguyệt nắm chặt tay Khinh Vân Nhiễm, lòng bàn tay chàng ẩm ướt, giờ phút này chàng rất khẩn trương, Khinh Vân Nhiễm dùng ngón trỏ vẽ vẽ lên lòng bàn tay chàng, trấn an tâm trạng Thượng Quan Nguyệt.
-Phu thê giao bái….
-Không cho phép bái!
Một tiếng hét phẫn nộ vang lên làm cho người ta vô cùng kinh ngạc.
Khinh Vân Nhiễm chỉ cảm thấy gió lạnh kéo tới, tay phải của mình bị đối phương hung hăng nắm chặt, mà Thượng Quan Nguyệt nắm tay trái nàng, lực kéo tới từ hai phía làm nàng không giãy ra được.
Lúc này có người xốc cái khăn trùm đầu của nàng lên.
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày ngẩng đầu, nàng thấy một gương mặt tang thương, mắt lõm sâu, khuôn mặt xanh xao, hốc hác, giống như gương mặt nam tử, nàng quan sát cẩn thận trong chốc lát, bỗng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, như không thể tin được, nam tử trước mắt, đúng là Tiêu Thần Hiên!
Mới hơn một tháng, sao hắn có thể biến thành bộ dạng thế này?
Đối phương nhìn nàng không chớp mắt, ngơ ngác nhìn nàng, vẻ mặt bi thương khổ sở, đôi mắt như có cơn mưa lất phất mang đến cảm giác áp lực, đôi mắt ấy trống rỗng làm người ta tan nát cõi lòng.
Nàng chưa bao giờ thấy hắn khóc như vậy, có lẽ là đã thống khổ đến mức tận cùng, có lẽ đã bi thương tới cực hạn, đôi mắt thâm thúy vốn mê người kia trở nên ảm đạm không có ánh sáng, như xác chết bị rút đi linh hồn, yên lặng không tiếng động, vành mắt đỏ lên, từ khóe mắt chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt trong suốt.
Vẻ mặt đau đớn ấy làm nàng có cảm giác rất khó chịu, như là bị khí ép tới nỗi không thở nổi, “đoàng”, trái tim bị bất ngờ không kịp phòng ngự bị chấn động mạnh, dao động như khuếch tán ra bầu không khí.
Tay Thượng Quan Nguyệt nắm tay nàng rất chặt….
Trong đôi mắt Thượng Quan Nguyệt hiện lên một luồng sáng lạnh lẽo, giọng nói trong nhưng lạnh lùng vang lên, lạnh giọng uy hiếp:
-Tiêu Thần Hiên, mau buông thê tử của Bổn Vương ra, nếu không đừng trách Bổn Vương vô tình!
Tiêu Thần Hiên không nhìn chàng, đôi mắt trống rỗng như không có tiêu cự, nhìn Khinh Vân Nhiễm, giọng nói khàn khàn như thể cố gắng lắm mới nói ra được:
-Theo ta đi!
Tiếng nói vang lên bốn phía, chuyện này quá đột ngột khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Phía trên sảnh đường, sắc mặt Hoàng đế Bắc Thần lạnh lẽo như sắt, ánh mắt tối lại, lạnh giọng quát::
-Còn đứng đó làm gì, bắt hắn lại!
Lòng Khinh Vân Nhiễm cả kinh, đôi mắt xẹt qua rối vời, hô to một tiếng:
-Chậm đã! Nơi này là hoàng triều Bắc Thần, tuy hắn chỉ có một mình ở đây, nhưng đây là Vương gia Đông Kỳ, nên để cho hắn một đường lui.
Nàng nhanh chóng rút tay khỏi tay Thượng Quan Nguyệt, tay vung lên cho Tiêu Thần Hiên một cái tát, ánh mắt lạnh nghiêm, lạnh lùng quát:
-Thần Hiên, ngươi nên tôn trọng ta một chút, lần trước ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi, ngươi không nên gian ngoan mất linh.
Giờ phút này nàng chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, đó là đuổi hắn đi.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên như bị lửa thiêu đốt, tơ máu màu đỏ nổi đầy trong mắt, ánh mắt điên cuồng hét lên với Khinh Vân Nhiễm:
-Nàng là người phụ nữ của Tiêu Thần Hiên ta, ta tuyệt đối không cho phép nàng gả cho kẻ khác.
Khinh Vân Nhiễm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thượng Quan Nguyệt, nàng nhẹ nhàng đứng dậy, lặng yên không một tiếng động tới bên cửa sổ, khép cửa sổ lại. Gió lạnh thổi vù vù quất vào mặt khiến nàng tê dại….
Xoay người lại, thấy Thượng Quan Nguyệt tỉnh dậy, đôi mắt còn buồn ngủ mang theo chút giận dỗi như một đứa trẻ, nàng mỉm cười đi tới bên cạnh, vuốt nhẹ lên gương mặt chàng, vuốt đi ánh mắt ai oán bất đắc dĩ của chàng.
Người chàng luôn lạnh lẽo như vậy, từ đầu tới chân đều tỏa ra luồng không khí lạnh như băng, sự lạnh lẽo ấy làm nàng run rẩy không ngừng.
Mấy ngày nay, họ giống như một đôi vợ chồng bình thường.
Ban ngày, nàng ở bên cạnh chàng, vì chàng mà rửa tay nấu canh.
Khi chàng đọc sách, nàng sẽ vẽ tranh, bức tranh trên bàn luôn có hình bóng chàng, lúc thì cầm tiêu thổi một khúc nhạc, khi thì nàng đem một cây đàn cổ đến, cùng chàng hợp tấu.
Khi tinh thần chàng tốt lên, họ đã hẹn với nhau lên núi ngắm mùa thu, hai người tay nắm tay, gắn bó làm bạn, bước chầm chậm lên núi, ngắm dòng suối thác nước, nhìn mây trời lững lờ trôi.
Buổi tối, khi nàng cùng chàng đọc sách, nàng nói cho chàng biết kiến thức của thế kỷ XXI, nàng cũng sẽ học thổi tiêu theo chàng, thổi khúc nhạc chàng vẫn hay thổi, tiếng nhạc du dương, tiêu diêu tự tại.
Chàng hơi cúi đầu, đôi mắt đầy thâm tính và vạn phần quyến luyến, nàng cụp mi xuống, che giấu ngượng ngùng trong mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều mỉm cười.
Buổi tối, nàng luoôn dựa ào lòng chàng, ôm chặt lấy chàng, người chàng lạnh như băng, dù có nhiều lò ấm cũng như không, cái lành làm nàng run rẩy, muốn dùng chính nhiệt độ cơ thể mình cho chàng ấm áp.
Đôi với Thượng Quan Nguyệt, mỗi một thời, một khác cũng giống như trong giấc mơ. Thời gian cũng quá ngắn ngủi, chàng hy vọng thời gian có thể chậm một chút, nhưng thời gian trôi qua, không ai có thể ngăn cản.
Sáng sớm Khinh Vân Nhiễm thấy Thượng Quan Nguyệt tản bộ trong hoa viên, bạch y trắng như tuyết, đứng thẳng ở nơi đó, từ xa nhìn lại, dường như thế gian chỉ có duy nhất mình chàng có được phong thái tuấn lãng đến vậy.
Nàng hơi bận tâm, cầm áo choàng vội vàng ra ngoài.
Nàng tới sau chàng rất nhanh, choàng áo nhẹ nhàng lên người chàng, Thượng Quan Nguyệt quay đầu, mỉm cười với nàng:
-Hôm nay thời tiết đẹp thật.
Khinh Vân Nhiễm nhìn về phía chân trời, cười gật đầu:
-Ừ.
Tay Thượng Quan Nguyệt ôm lấy nàng, ngón tay thon dài đẹp mắt luồn qua mái tóc nàng, đôi môi hôn nhẹ lên trán, dịu dàng hỏi:
-Khinh nhi, đời này chuyện nàng muốn làm nhất là gì?
Khinh Vân Nhiễm lặng đi một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh một người, nhưng chỉ chợt lóe lên, còn chưa kịp nhìn rõ, nàng ngẩng đầu, vừa cười vừa nói:
-Ngủ sâu một giấc cho tới khi tự tỉnh dậy thì thôi.
Trên mặt Thượng Quan Nguyệt mang ý cười, vuốt ve mái tóc nàng:
-Nàng thật đúng là dễ thỏa mãn!
Bỗng nhiên chàng nhìn nàng chăm chú, nói:
-Chuyện ta muốn làm nhất cả đời này, chính là có thể lấy nàng làm thê tử.
Lòng Khinh Vân Nhiễm hiểu rõ, bỗng có cảm giác nhói đau, hạ giọng:
-Nguyệt, ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần hai người có thể yêu nhau, có thể đợi chờ nhau, thủy chung, không xa rời, cho tới khi chỉ còn là nắm xương tàn.
Nguyện có được trái tim, đến chết vẫn không chia lìa.
Lòng Thượng Quan Nguyệt chấn động, ôm lấy nàng, thản nhiên nói:
-Ta đáp ứng với nàng, sau khi thành thân, ta sẽ quy ẩn nơi núi rừng với nàng!
Nếu như chàng không mang hàn độc, nguyện vọng như vậy vốn thực hiện rất dễ, nhưng có một số việc chàng không tài nào tránh được, hơn nữa chàng còn là người trong hoàng thất, nhất định không thể tránh việc bị cuốn vào tranh đấu.
Chàng muốn bảo vệ nàng, cùng nàng đi cùng nhau tới đầu bạc răng long, đây là chuyện mà chàng muốn làm nhất.
Phượng Trữ cung, ngày thứ ba sau khi Khinh Vân Nhiễm hồi phủ, trong cung truyền đến Thánh chỉ, hoàng đế Bắc Thần chỉ hôn cho nàng và Thượng Quan Nguyệt, ngày hai mươi tháng này cử hành hôn lễ.
Tính ra cũng chỉ còn mười ngày là tới.
Liếc mắt cũng đã tới đại hôn rồi.
Muốn danh chính ngôn thuận gả cho Thượng Quan Nguyệt, nhất định phải có thân phận xứng đôi với chàng, giờ nàng đã có một thân phận khác, là thiên kim tiểu thư của Đại học sĩ Lam Dục.
Khinh Vân Nhiễm ngồi trước gương đồng, ánh mắt có chút mê muội.
Ngày mau chính là ngày thành thân của nàng và Thượng Quan Nguyệt, tâm trạng có cảm giác khó tả, có chút khẩn trương, có chút vui vẻ, lại có chút không thể nói thành lời.
Vốn tưởng rằng chuyện giữa họ sẽ bị khắp nơi ngăn cản, nhưng không ngờ tất cả đều trải qua thuận lợi.
Thượng Quan Nguyệt vốn có ý định cả đời không thành thân, nay chàng thay đổi chủ ý, nguyện ý lấy nữ tử khác làm thê tử, lòng Hoàng đế Bắc Thần vô cùng vui vẻ, mà Thái hậu cũng đẩy thuyền xuôi dòng, đồng ý việc này.
Hôm trước đại hôn, công việc chuẩn bị cho hôn lễ vô cùng khẩn trương, tất bật, đèn lồng đỏ và dải lụa đỏ treo đầy Trữ Vương phủ và Lam phủ.
Bên trong phủ giăng đèn kết hoa, tiên hoa lụa đỏ, hai chuỗi đèn lồng đỏ rực rỡ, đóa hoa mai đầy sức sống, mùi hoa thoang thoảng, người người mang lễ vật vào trong, người ra kẻ vào liên tục, trên mặt ai nấy cũng là nụ cười tươi vui mừng.
Tựa hồ mọi người đều mong tới ngày mai thật nhanh.
Ngày đại hôn, trời còn chưa sáng, Khinh Vân Nhiễm đã bị kéo từ chăn ấm nệm êm đi tắm rửa, xức nước thơm, sau đó thay y phục, chải tóc, mặc một cái yếm đỏ thêu long phượng quây quần (@@), mặc một cái khố cùng màu thêu chỉ vàng (ảo quá đi thôi), từ áo cho đến váy, đường viền thêu dùng làm cho người ta có cảm giác làm từ vàng mà ra.
Y phục thêu bách điểu làm bằng lụa mỏng, giữa có thêu một con chim phượng vờn mây, xiêm y bó sát người, bên hông đeo ngọc bội, trông eo thon mảnh mai, bộ ngực thướt tha, sau khi trang điểm thì đội mũ phượng, khăn đỏ thêu chỉ vàng trùm lên đầu.
Khinh Vân Nhiễm được nha hoàn dìu đỡ tới ngồi trước bàn trang điểm, sau khi thoa phấn tô son, nhà hoàn cầm lấy lược ngà voi chải mái tóc mây, sau khi vấn tóc xong, nha hoàn nhìn vào gương đồng, nói:
-Vương phi, người thật đẹp, nhất định ngày hôm nay Vương gia sẽ khuynh đảo vì người!
Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ không nói gì, gương mặt này so với khi trước thua kém không ít, nhưng nhìn kỹ trong gương, nàng phát hiện mình cũng không giống ngày thường.
Đôi mắt đen như có nước, ánh mắt vui sướng, khóe môi mỉm cười như đóa hoa nở rộ, quanh người tỏa ra vầng sáng hạnh phúc, gương mặt đầy sức sống làm nàng có vẻ vô cùng xinh đẹp.
Ngoài phủ vang lên tiếng pháo nổ và tiếng nhạc tưng bừng, đan xen lẫn nhau, vang vọng chân trời.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, Khinh Vân Nhiễm trùm khăn đỏ ngồi ở ghế hỷ, cầm trong tay dải lụa “Bình an Như ý” ngồi yên chờ đợi đoàn rước dâu tới.
Khung cảnh quen thuộc không khỏi làm nàng nhớ lại chuyện không hay khi trước. Nàng lắc đầu, rũ bỏ những hình ảnh ấy, hít sâu một hơi, nàng chậm rãi đứng dậy, quay đầu, nhìn chính mình trong gương. Gả cho Thượng Quan Nguyệt, không ít cô gái đã từng mơ được như vậy. Diện mạo chàng tuấn mỹ, gia thế, văn sơ võ lược đều là đệ nhất, hơn nữa nam nhân như vậy, ở thế kỷ XXI, các cô gái thường gọi là “Bạch mã hoàng tử”, “Rùa vàng kim quy”,….
Quan trọng hơn, chàng đối với nàng rất chân thành, hơn nữa bảo vệ nàng không cần gì báo đáp, quý mến, tôn trọng nàng, điều này không thể không làm cho nàng cảm động.
Nhưng chàng càng đối xử tốt với nàng, nàng càng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Chàng xứng đáng để lấy một nữ tử khác tốt hơn, nhưng không biết từ khi nào, trong lòng nàng, chàng đã trở thành một bộ phận không thể thiếu, từ đầu vốn chỉ là cảm kích, theo thời gian trôi đi, khi làm bạn tri kỷ với nhau, chàng đã yên lặng mà yêu nàng, bất kể khó khăn cách trở gì vẫn không ngừng nỗ lực, khiến nàng cảm động.
Sau đó nàng trải qua phong ba, nàng đã quyết định đáp lại tình cảm ấy, dần dần muốn thấy chàng, hy vọng bản thân có thể yêu chàng, nàng khép mắt lại, kiếp trước khi còn sống, cuộc sống vui vẻ của nàng quá ngắn ngủi, nên giờ nàng muốn bảo vệ nó, tình cảm không muốn đổi thay, cũng vì thế mà cố gắng.
Giờ đối mặt với tình cảm của Thượng Quan Nguyệt, nàng vừa có tình thân lẫn với tình yêu, nhưng từ hôm nay trở đi, nàng coi mình đã trở thành thê tử của chàng, nàng luôn nhớ kỹ điều ấy, một ngày nào đó họ có thể hạnh phúc!
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm đã quyết định, đôi mắt đen từ từ mở ra, cách một lớp khăn sa trùm đầu nhìn về phía cửa.
Lúc này bà mối và mấy nha hoàn vào trong, dìu nàng ra ngòa, một người hô lớn:
-Vương phi, đoàn rước dâu tới rồi……….
Khinh Vân Nhiễm cười khẽ, bước ra cửa.
Cửa Lam phủ, hai bên đường từ sáng sớm đã chật ních dân chúng đến xem náo nhiệt. Đây là hôn lễ của Trữ Vương gia với thiên kim Đại học sĩ, có thể tưởng tượng được long trọng tới mức nào, dù không thể tham gia góp vui nhưng nhìn đã mắt đã là tốt rồi.
Nếu có thể gặp “Nguyệt công tử” vang danh thiên hạ ở đây đối với tiểu thư khuê phòng chưa bao giờ bước chân khỏi cửa, coi như đời này cũng không có gì hối tiếc.
Thượng Quan Nguyệt ngồi trên tuấn mã, mái tóc mềm mại búi gọn, cài trâm rồng vàng, cả người mặc hỷ phục thêu rồng, song nếu chỉ cần tinh ý cũng có thể thấy, chàng đang rất gấp gáp.
Toàn thân run rẩy không ngừng, hai tay nắm không chặt được dây cương, đôi mắt thâm u như hồ nước lạnh, vừa khẩn trương lại vừa chờ đợi nhìn cánh cửa Lan phủ, nhìn không chớp mắt.
Chàng chưa bao giờ khẩn trương như vậy, chàng nôn nóng, chờ đợi trong bất an, cảm giác thời gian dài đằng đẵng.
Phía sau là các phu kiệu nâng kiệu hoa, ai nấy đều kiên nhẫn chờ đợi, sau họ là đoàn rước dâu, nhạc khí tung tẩy, thổi lên khúc nhạc vui mừng.
Thời gian mỗi lúc một trôi, ở cửa phủ vẫn không thấy bóng dáng tân nương.
Thượng Quan Nguyệt nắm chặt dây cương, lòng nóng như lửa đốt, lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng nóng rực lên, không khỏi thầm đoán, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không hay ngoài ý muốn? Rồi lại không thể nhẫn nại….
Một người trong lúc khẩn trương sẽ có rất nhiều suy nghĩ miên man trong đầu.
Đột nhiên chàng nghĩ, tất cả mọi chuyện đang xảy ra là thật sao? Hay khung cảnh này chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp mà chàng không muốn tỉnh lại….
Có lẽ khi chàng tỉnh lại, bản thân vẫn một mình như trước, vẫn là một kẻ cô độc, mà Khinh nhi, từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ thuộc về chàng!
Có phải chàng đã quá tham? Một người sau khi hưởng mùi vị hạnh phúc trên thiên đường, sao có thể chịu đựng được trái tim bị thiêu đốt bởi lửa địa ngục?
Đột nhiên cửa phủ bỗng trở nên ồn ào huyên náo, nhiều nha hoan bước ra, vui sướng hét to, một nữ tử mặc y phục màu đỏ, đầu đội mũ phượng, tân nương xinh đẹp động lòng người xuất hiện rồi!
Nhìn Khinh Vân Nhiễm xuất hiện tại cửa phủ, trống ngực Thượng Quan Nguyệt như dừng lại. Đẹp quá! Nàng hôm nay so với bất cứ nữ tử nào đều xinh đẹp hơn rất nhiều, cho dù dung nhan của nàng bị khăn đỏ trùm đầu che mất đi một phần, chàng cũng có thể tưởng tượng, giờ khắc này nàng xinh đẹp tới mức nào, mà nay, cuối cùng nàng cũng đã kết tóc se tơ, trở thành thê tử của chàng!
Nha hoàn và bà mối dìu Khinh Vân Nhiễm bước qua cánh cửa Lam phủ, liếc mắt nhìn lại, đoàn rước dâu long trọng hoành tráng và dân chúng đứng chật ních hai bên làm cho mấy người ấy lại càng hoảng sợ.
Tân lang mặc hy phục màu đỏ, trên mặt Thượng Quan Nguyệt mang theo nụ cười ấm áp, quanh người tỏa ra vầng sáng hạnh phúc, trời sinh tôn quý tao nhã, phiêu dật xuất trần, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, thậm chí những thiếu nữ đứng hai bên đường chỉ vì nụ cười ấy của chàng, mặt ai ai cũng đỏ ửng.
Bà mối đon đả chạy ra, cười thấy răng mà chẳng thấy mắt đâu, hơi ngây người nhìn Thượng Quan Nguyệt, nói:
-Vương gia, tân nương tử tới rồi!
Thượng Quan Nguyệt lấy lại tinh thần, mỉm cười, chậm rãi đi về phía Khinh Vân Nhiễm.
Chàng càng ngày càng đến gần, đến gần tới mức có thể thấy sau cái khăn trùm đầu là nụ cười tươi ngượng ngùng của nàng, cùng với đôi mắt lấp lánh động lòng người, trái tim đang treo lơ lửng mới có thể yên ổn mà hạ xuống.
Thượng Quan Nguyệt cầm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Khinh Vân Nhiễm từ trong tay bà mối, một cảm giác hạnh phúc bỗng nảy sinh, cùng nắm tay, cùng bạc đầu giai lão tới khi chẳng còn trên cõi đời.
Không chờ Khinh Vân Nhiễm phản ứng, Thượng Quan Nguyệt đã ôm lấy nàng, đưa nàng tới kiệu hoa, đoàn người theo sau cùng đi tới Trữ Vương phủ.
Trữ Vương phủ.
Đèn lồng đỏ treo cao, chữ hỷ mà đỏ dán đầy khắp các cánh cửa, dải lụa đỏ tết thành hoa, tiên hoa đẹp đẽ quý giá, các tân khách với thân phận cao quý tề tựu, tiếng chúc mừng nối tiếp nhau vang lên không dứt, những lễ vật xa hoa đắt tiền không ngừng được đem vào trong phủ.
Quản gia đứng ở cửa cùng với vài gia nhân, không ngừng khom người tạ ơn, nhận lễ vật, ngay cả thời gian để thở cũng không có.
Khinh Vân Nhiễm ngồi trong hỷ kiệu, nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng nói:
-Vương phi, Vương gia sắp bắn tên rồi.
Mũi tên dùng gỗ đào làm thành, đầu tên sắc nhọn sáng loáng, tục lệ bắn tên là để tẩy trừ tà khí trên người tân nương lúc đi đường, chỉ nghe ba tiếng “Vù vù vù”, tên đã được bắn hết.
Nha hoàn đến trước kiệu, cùng với bà mối dìu Khinh Vân Nhiễm ra ngoài.
Khinh Vân Nhiễm biết giờ phút này, nhất định Thượng Quan Nguyệt đang đứng ở trước mặt mình, nhưng cách một cái khăn trùm đầu, cái gì nàng cũng không nhìn rõ lắm, chỉ thấy tầm mắt toàn một màu đỏ.
Cảm giác này hết sức kỳ diệu, tựa như là cảnh trong mơ.
Có người lấy đóa hoa trong tay nàng đi, cũng lấy một bình ngọc giao vào tay nàng. Đây là bảo vật chứa vàng bạc.
Một bàn tay lạnh lẽo, móng tay vô cùng sạch sẽ, nắm lấy tay nàng, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói trong vắt dịu dàng của chàng:
-Khinh nhi, không phải ta đang nằm mơ đó chứ?
Đôi mắt rõ ràng của Khinh Vân Nhiễm mang theo ý cười, nhỏ giọng nói:
-Chàng ngốc này!
Thượng Quan Nguyệt mỉm cười, buông tay nàng ra, quay lưng về phía nàng, người hơi cúi xuống, bà mối thúc giục, người nàng cúi xuống, e lệ nằm sấp trên lưng chàng để chàng cõng đi.
Cánh tay thon dài nắm chắc lấy chân nàng, cõng nàng trên lưng.
Bất kể ở đâu vẫn là thân thể lạnh lẽo ấy, bờ vai rộng dài giờ phút này bỗng làm nàng cảm thấy vô cùng ấm áp và an tâm.
Đường đi, tựa hồ rất dài, mà lại tựa hồ rất ngắn….
Chàng cõng nàng tới cửa lớn, bên dưới là một chậu lửa than, mũi chân Thượng Quan Nguyệt nhóm lên, dễ dàng cõng nàng bước qua chậu lửa.
Tới tiền sảnh Vương phủ, Thượng Quan Nguyệt thả Khinh Vân Nhiễm xuống, bà mối đi lên, lấy bình ngọc trong tay nàng, rồi cầm một dải lụa kết hoa giao một đầu cho Thượng Quan Nguyệt, đầu còn lại giao tới tay Khinh Vân Nhiễm.
Lòng Khinh Vân Nhiễm chấn động, đầu dải lụa bên kia là do Thượng Quan Nguyệt cầm, chàng kéo từng chút một khiến nàng xích gần đến bên người.
Trong đại sảnh, chiêng trống vang lên tới tận trời cao, vô cùng náo nhiệt, dáng người cao lớn của Thượng Quan Nguyệt rất hợp với dáng vẻ nhỏ xinh của Khinh Vân Nhiễm.
Lúc này một tiếng nói the thé đột ngột vang lên:
-Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm!
Hoàng thượng!
Mọi người theo tiếng nói kinh ngạc nhìn lại, một nam một nữ tuổi trung niên chậm rãi đi tới.
Nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi, diện mạo tuấn mỹ, ánh mắt lợi hại, trên người mặc long bào càng thêm khí chất uy nghiêm, tôn quý, khí thế bức người.
Nữ tử ước chừng hơn ba mươi tuổi, trên người mặc phượng bào tơ tằm thêu chỉ vàng, đầu đội mũ phượng, cử chỉ tao nhã, khí chất cao quý, ung dung đoan trang.
Đây là đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu, là Phụ Vương và dưỡng mẫu của Thượng Quan Nguyệt.
Khinh Vân Nhiễm đang suy nghĩ thì được người ta dìu xuống, bên tai vang lên tiếng hô vang dội mà cung kính:
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Hoàng đế tươi cười, vung tay lên, nói:
-Chúng khanh bình thân!
-Tạ ơn Hoàng thượng.
Mọi người đồng thanh khấu đầu tạ ơn, đứng dậy cúi đầu, chờ Hoàng đế an tọa trước.
Thượng Quan Nguyệt dẫn Khinh Vân Nhiễm đầu đội khăn hỷ đi tới trước mặt cha mẹ, cả hai quỳ xuống:
-Nhi thần tham kiến Phụ hoàng, mẫu hậu.
-Đứng lên đi.
Hoàng đế đỡ Thượng Quan Nguyệt, đôi mắt hiện lên vui mừng, nhưng biến mất rất nhanh, Hoàng hậu thì nâng Khinh Vân Nhiễm dậy, mặt tươi cười, nói:
-Hôm nay là ngày vui của hai con, lễ nghi bình thường có thể miễn thì miễn, Phụ hoàng và mẫu hậu chúc các con trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt mang theo ý cười, liếc nhìn Khinh Vân Nhiễm một cái, hai người cùng kêu lên:
-Tạ ơn Phụ hoàng, mẫu hậu.
Lúc này công công đi về phía trước, nhắc nhở:
-Hoàng thượng, giờ lành đã tới, có thể cử hành hôn lễ được rồi.
Hoàng đế cười gật đầu, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu.
-Nhất bái thiên địa!
Giọng nói cao vút vang lên, tất cả tân khách đều quay đầu lại, ánh mắt đều tập trung lên đôi uyên ương giữa sảnh.
Hai người ăn ý cùng xoay người ra phía ngoài trời, quỳ lại dập đầu.
-Nhị bái cao đường….
Hai người xoay người lại, quỳ lại Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Dưới dải lụa đỏ, Thượng Quan Nguyệt nắm chặt tay Khinh Vân Nhiễm, lòng bàn tay chàng ẩm ướt, giờ phút này chàng rất khẩn trương, Khinh Vân Nhiễm dùng ngón trỏ vẽ vẽ lên lòng bàn tay chàng, trấn an tâm trạng Thượng Quan Nguyệt.
-Phu thê giao bái….
-Không cho phép bái!
Một tiếng hét phẫn nộ vang lên làm cho người ta vô cùng kinh ngạc.
Khinh Vân Nhiễm chỉ cảm thấy gió lạnh kéo tới, tay phải của mình bị đối phương hung hăng nắm chặt, mà Thượng Quan Nguyệt nắm tay trái nàng, lực kéo tới từ hai phía làm nàng không giãy ra được.
Lúc này có người xốc cái khăn trùm đầu của nàng lên.
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày ngẩng đầu, nàng thấy một gương mặt tang thương, mắt lõm sâu, khuôn mặt xanh xao, hốc hác, giống như gương mặt nam tử, nàng quan sát cẩn thận trong chốc lát, bỗng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, như không thể tin được, nam tử trước mắt, đúng là Tiêu Thần Hiên!
Mới hơn một tháng, sao hắn có thể biến thành bộ dạng thế này?
Đối phương nhìn nàng không chớp mắt, ngơ ngác nhìn nàng, vẻ mặt bi thương khổ sở, đôi mắt như có cơn mưa lất phất mang đến cảm giác áp lực, đôi mắt ấy trống rỗng làm người ta tan nát cõi lòng.
Nàng chưa bao giờ thấy hắn khóc như vậy, có lẽ là đã thống khổ đến mức tận cùng, có lẽ đã bi thương tới cực hạn, đôi mắt thâm thúy vốn mê người kia trở nên ảm đạm không có ánh sáng, như xác chết bị rút đi linh hồn, yên lặng không tiếng động, vành mắt đỏ lên, từ khóe mắt chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt trong suốt.
Vẻ mặt đau đớn ấy làm nàng có cảm giác rất khó chịu, như là bị khí ép tới nỗi không thở nổi, “đoàng”, trái tim bị bất ngờ không kịp phòng ngự bị chấn động mạnh, dao động như khuếch tán ra bầu không khí.
Tay Thượng Quan Nguyệt nắm tay nàng rất chặt….
Trong đôi mắt Thượng Quan Nguyệt hiện lên một luồng sáng lạnh lẽo, giọng nói trong nhưng lạnh lùng vang lên, lạnh giọng uy hiếp:
-Tiêu Thần Hiên, mau buông thê tử của Bổn Vương ra, nếu không đừng trách Bổn Vương vô tình!
Tiêu Thần Hiên không nhìn chàng, đôi mắt trống rỗng như không có tiêu cự, nhìn Khinh Vân Nhiễm, giọng nói khàn khàn như thể cố gắng lắm mới nói ra được:
-Theo ta đi!
Tiếng nói vang lên bốn phía, chuyện này quá đột ngột khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Phía trên sảnh đường, sắc mặt Hoàng đế Bắc Thần lạnh lẽo như sắt, ánh mắt tối lại, lạnh giọng quát::
-Còn đứng đó làm gì, bắt hắn lại!
Lòng Khinh Vân Nhiễm cả kinh, đôi mắt xẹt qua rối vời, hô to một tiếng:
-Chậm đã! Nơi này là hoàng triều Bắc Thần, tuy hắn chỉ có một mình ở đây, nhưng đây là Vương gia Đông Kỳ, nên để cho hắn một đường lui.
Nàng nhanh chóng rút tay khỏi tay Thượng Quan Nguyệt, tay vung lên cho Tiêu Thần Hiên một cái tát, ánh mắt lạnh nghiêm, lạnh lùng quát:
-Thần Hiên, ngươi nên tôn trọng ta một chút, lần trước ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi, ngươi không nên gian ngoan mất linh.
Giờ phút này nàng chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, đó là đuổi hắn đi.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên như bị lửa thiêu đốt, tơ máu màu đỏ nổi đầy trong mắt, ánh mắt điên cuồng hét lên với Khinh Vân Nhiễm:
-Nàng là người phụ nữ của Tiêu Thần Hiên ta, ta tuyệt đối không cho phép nàng gả cho kẻ khác.
/128
|