Tới địa điểm hẹn, tứ đại thị vệ cảnh giác quan sát khắp bốn phía. Lòng Khinh Vân Nhiễm vô cùng khẩn trương, nàng đưa thị vệ tới đây cũng chỉ phòng bất trắc, thật ra nàng không nghĩ Minh Nguyệt có bất cứ lý do gì để hại nàng.
Đột nhiên từ phía sau có một tiếng nói dịu dàng truyền tới:
-Khinh cô nương….
Khinh Vân Nhiễm bỗng xoay người, nhìn thấy một nữ tử đang bước lại đây, trên người nàng mặc y phục màu trắng đơn giản, khiến người ta có cảm giác thanh nhã mà không đi vẻ xinh đẹp quý phái.
Mặc dù bên ngoài choàng áo choàng màu đen nhưng vẫn có thể hiện ra dáng điệu thướt tha của nàng ấy. Gương mặt bị che bởi một tấm khăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong, đôi mắt này làm cho Khinh Vân Nhiễm có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cảm giác ấy là cảm giác hiểm ác ghê sợ!
Trong đầu không khỏi nhớ lại đêm đó, hình ảnh nàng ấy và Tiêu Thần Hiên ôm nhau vô cùng ấm áo, lúc ấy tâm trạng của nàng vô cùng khó chịu và phức tạp, sinh ra căm hận Tiêu Thần Hiên. Có lẽ khắc ấy đã làm dấy lên hận ý trong nàng, oán hận và khổ đau như một cơn đại hồng thủy đánh vào não, không thể nào cứu vãn được nữa. Khinh Vân Nhiễm vuốt măt, nhẹ nhàng gọi:
-Minh Nguyệt cô nương….
Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu, đôi mắt quét lên người tứ đại thị vệ sau lưng nàng, thản nhiên hỏi:
-Họ là….
Khinh Vân Nhiễm nghe vậy, hạ giọng giải thích:
-Bốn thị vệ này vốn là thị vệ thân cận của phu quân ta, phu quân không có trong phủ, bọn họ tuân lệnh phải canh giữ ta một tấc cũng không rời, vì để bảo vệ an toàn cho ta! Ta nghĩ tới gặp Minh Nguyệt cô nương cũng không phải chuyện đáng giấu nên dẫn họ đi theo! Nếu Minh Nguyệt cô nương sợ hpoj nghe được nội dung cuộc nói chuyện, ta có thể bảo họ đi ra xa một chút.
Minh Nguyệt khẽ gật đầu, thản nhiên cười, nói:
-Cũng được.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm vô cùng bình tĩnh, phất tay cho Linh nhi đi ra chỗ khác, xoay người ngồi vào chỗ của mình, đi thẳng vào vấn đề:
-Không biết Minh Nguyệt cô nương hẹn ta ra đây là có chuyện gì?
Minh Nguyệt nói:
-Khinh cô nương thật sự là rất vội.
Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, thản nhiên nói:
-Minh Nguyệt cô nương tìm ta chắc không chỉ đơn giản là để tán dóc như vậy?
Đôi mắt đen của Minh Nguyệt không có sóng, ánh mắt sâu kín lạnh lùng:
-Minh Nguyệt đang nghĩ, Khinh cô nương đúng là vô cùng tin tưởng Minh Nguyệt rồi, tin tưởng một người không quen biết, chẳng lẽ cô nương không biết lòng người hiểm ác sao?
Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ, trầm giọng:
-Cũng không phải là không biết nhân gian hiểm ác! Ta cũng vậy. Không phải tới đây một mình, nhưng trước khi ta đến, tâm đã khẳng định trước một việc, phải tìm Minh Nguyệt cô nương, gỡ bỏ một số nút thắt trong lòng.
Minh Nguyệt cười lạnh lùng:
-Khinh cô nương muốn biết chuyện gì?
Sóng mắt Khinh Vân Nhiễm hơi động, ánh mắt lạnh như băng:
-Minh Nguyệt cô nương và Tô Thiên Tuyết cuối cùng là có quan hệ như thế nào, là người không quen biết, hay là tỷ muội ruột thịt, hay là cùng một người?
Nghe vậy, Tô Thiên Tuyết đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nở một nụ cười tuyệt đẹp:
-Ngươi thật đúng là không chừa lại một đường sống cho chính mình? Gương mặt thay đổi, bản thân ta thật sự không nhận ra ngươi nữa rồi!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm rét lạnh, giọng nói lạnh lùng:
-Vì sao phải vậy? Lần đầu tiên thấy đôi mắt của ngươi, ta liền có cảm giác này rồi! Phụ nữ đối với kẻ mình hận thấu xương, chỉ cần một dấu vết nỏ cũng có thể nhận ra! Có thể nói là khắc cốt ghi tâm, từ sau khi ngươi xuất hiện, trong lòng ta bỗng thấy hận thù, sự hận thù này từ đâu mà tới? Nếu như ngươi là Minh Nguyệt, đối với ta mà nói là một người hoàn toàn khác, sao ta lại có tâm trạng như vậy được, ngay lúc nãy ta cũng vừa mới nghĩ, trên đời này vốn không có hai người hoàn toàn giống nhau. Cho dù là hai người lớn lên thoạt nhìn giống nhau như đúc nhưng cũng sẽ có một điểm khác biệt rất nhỏ nào đó, nếu cẩn thận sẽ phát hiện được, nếu là hai người có thân phận khác nhau, cho dù bên ngoài có giống nhau tới đâu đi chăng nữa cũng sẽ có điểm khác nhau rất nhỏ, nếu không có điểm nào khác nhau, sao có thể là hai người?
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết trở nên ác độc, tàn nhẫn, quát lạnh:
-Vậy vì sao ngươi không vạch trần ta trước mặt Tiêu Thần Hiên?
Khinh Vân Nhiễm mạnh mẽ trấn an bản thân, cười:
-Cần gì phải vạch trần? Không phải hắn đã sớm phát hiện ra rồi sao? Nếu không nhận ra ngươi, sao hắn lại bỏ ngươi một mình để tới Bắc Thần này?
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết oán độc như một cây roi quất mạnh vào linh hồn Khinh Vân Nhiễm, làm cho nàng không nhịn được mà run rẩy.
Đúng thế, nếu không phải hắn còn nhớ tình xưa nghĩa cũ, chỉ sợ đã sớm cho ả một chưởng chết ngay rồi, dù ả ngụy tạo chuyện xưa để dối trá, nhưng chuyện ả không còn sống được bao lâu nữa là thật, ả cũng không muốn chết!
Chỉ cần lấy được “Bình thiên hồn kính” giao cho cung chủ, ả sẽ có cơ hội được sống! Từ sau khi quay về cung, cung chủ đã cho ả ăn một loại độc, mỗi tháng phải ăn thuốc giải mới giảm bớt đau đớn, suốt bốn năm, cơ thể của ả đã sớm là đèn cạn dầu rồi.
-Khinh Vân Nhiễm, mấy năm không gặp, đầu óc ngươi cũng lợi hại lên rất nhiều, nhưng đáng tiếc là ngươi chỉ đoán đúng một nửa, Minh Nguyệt vì tình mà phản bội cung chủ, đã chết từ lâu rồi! Nhưng hôm nay ả không có cơ hội xuất hiện nữa….
Rồi chỉ vào ngực mình:
-Ta đã hoàn toàn phong bế ả, ả không bao giờ có cơ hội đi ra để phá hỏng chuyện tốt của ta nữa.
Nghe được lời ả nói, Khinh Vân Nhiễm cũng đã sáng tỏ, Tô Thiên Tuyết này dĩ nhiên là người có hai tính cách, ả và Minh Nguyệt là hai linh hồn khác nhau, nhưng lại cùng tồn tại trong một cơ thể.
Trên mặt Tô Thiên Tuyết là sự tức giận tột độ, ánh mắt rét lạnh bắn về phía Khinh Vân Nhiễm:
-Hôm nay ngươi dám đến đây, ngươi tuyệt đối không trốn thoát khỏi bàn tay ta đâu….
Vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm hờ hững nhìn gương mặt Tô Thiên Tuyết dần trở nên vặn vẹo, lạnh lùng nói:
-Bắt ta làm gì? Muốn lợi dụng ta để dụ hắn sao? Đáng tiếc, âm mưu của ngươi thất bại rồi, hắn sẽ không tới đâu….
Hôn lễ khi ấy đã làm tổn thương lòng tự tôn của hắn, hủy hoại hắn, nàng còn có cái gì đáng giá để hắn lưu luyến?
Đôi mắt Tô Thiên Tuyết híp lại, khóe miệng cười lạnh:
-Sao ngươi biết hắn sẽ không đến?
Khinh Vân Nhiễm không khỏi cười lạnh, nói:
-Coi như có tới, ngươi cho rằng với chỉ một người mà có thể ngăn cản hắn sao? Lấy võ công của hắn, cho dù có là sát thủ dày dạn kinh nghiệm, hạ được kẻ đó cũng không phải việc khó.
Trong mắt Tô Thiên Tuyết hiện lên sự lạnh lùng:
-Làm sao ngươi biết chỉ có mình ta?
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên trong miệng ả phát ra mấy tiếng kỳ dị, từ trong rừng bỗng xuất hiện mấy hắc y sát thủ.
Tứ đại thị vệ thấy thế, lập tức muốn chạy tới bên cạnh Khinh Vân Nhiễm nhưng lại bị bao vây.
Đôi mắt Tô Thiên Tuyết hiện lên sương lạnh, cười nói:
-Cho dù không thể khống chế hắn thì nam nhân như Thượng Quan Nguyệt, với thực lực của hắn chẳng lẽ không lấy được “Bình thiên hồn kính” để đổi lại ngươi, hắn sẽ nhíu mày sao?
Tay ả hướng tới cổ Khinh Vân Nhiễm, lòng nàng có chút sợ hãi, không muốn ả đả thương tới đứa con của mình, ngân châm tẩm thuốc mê giấu trong tay dùng sức phóng ra.
Tô Thiên Tuyết không ngờ Khinh Vân Nhiễm tay trói gà không chặt lại giấu ngân châm, tay bị trúng châm, tác dụng của thuốc mê dần dần khuếch tán.
Cách đó không xa, Linh nhi nhìn như nhỏ nhắn, yếu đuối lại đang quyết chiến với vài tên sát thủ, lờ mờ có thể nhận ra võ công của nàng ấy không dưới tứ đại thị vệ, mà tứ đại thị vệ đang đối phó với những kẻ khác, tuy họ võ nghệ cao cường nhưng đang đối số đông kẻ địch, không một ai phân thân tới bên cạnh nàng.
Tô Thiên Tuyết phẫn nộ thét chói tai một tiếng, nhanh chóng vén áo choàng lên, rút một thanh kiếm từ bên hông đâm thẳng tới tim Khinh Vân Nhiễm, ánh lửa lóe lên, một bóng đen xuất hiện, thân hình cao lớn trở mình trong không trung đáp xuống đất.
Nam tử mặc một bộ y phục màu đen, mái tóc trắng vô cùng bắt mắt, gương mặt đeo mặt nạ bạc, chỉ để lộ một đôi mắt u thâm như hồ nước lạnh, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Thanh kiếm trong tay nam tử tóc trắng quét ngang, cắt vụn khăn che mặt của Tô Thiên Tuyết, lộ ra gương mặt xấu xí của ả, mũi kiếm xoẹt trên gương mặt, máu tươi chảy đầm đìa trên mặt ả, khuôn mặt càng thêm dữ tợn kinh khủng, vặn vẹo nhăn nhó.
Tô Thiên Tuyết bưng mặt, bi thảm kêu lên một tiếng thê lương, quỳ sụp xuống đất.
Khinh Vân Nhiễm quay đầu lại, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen thâm thúy u ám. Lòng nàng bỗng run lên, có cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng không cách nào xác nhận, người này trong ấn tượng của nàng quả rất khác hắn ta, không khỏi nghi ngờ mà kêu lên:
-Ngươi là ai?
Nam tử tóc trắng không trả lời nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy thắt lưng nàng, mau chóng đưa nàng rời khỏi nơi này.
Từ phía sau truyền đến tiếng gào thét kinh hoảng của Linh nhi và tứ đại thị vệ:
-Vương phi…..
*
Bóng đêm như một tấm vải, lạnh lẽo như nước.
Khí trời tháng mười hai, gió lạnh gào thét, lạnh tới thấu xương.
Trong thùng xe đầy những lò ấm, Thượng Quan Nguyệt tựa vào nệm, ngủ không được yên ổn, tựa hồ như gặp ác mộng! Đôi mày đẹp nhíu chặt thành một đường, trên trán toát ra một lớp mồ hôi, ngưng đọng thành giọt, rơi xuống tóc mai, người như đã ướt đẫm mồ hôi.
Khinh nhi….
Giống như trong mộng mà không phải mộng, chàng đi vào một nơi rất mờ ảo, Khinh nhi của chàng hình như không ngừng gọi tên chàng lên….
Tiếng nào cũng như chảy ra lệ máu, làm tráih tim càng không khỏi thắt chặt lại, chàng gọi khản cả tiếng vẫn không thấy bóng dáng nàng xuất hiện, chàng vươn tay muốn kéo lấy nàng, nhưng lại không cách nào chạm được vào nàng.
Cảm giác sợ hãi đau lòng đánh mạnh vào trái tim chàng, khủng hoảng và bất an khó hiểu khiến chàng kinh sợ mà tỉnh giấc.
Đôi mắt đen như mực của chàng hiện đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
Gió đêm rét thấu xương từ bên ngoài thổi tung màn xe vào trong.
Thượng Quan Nguyệt cảm giác được gương mặt mình lạnh lẽo, theo bản năng chà chà hai tay, lòng bản tay ẩm ướt, chàng mới giật mình, cả trán, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, trái tim chàng không khỏi chùng xuống…. Chàng chưa bao giờ nằm mộng như vậy, khi tỉnh dậy, chàng có cảm giác như Khinh nhi đang nói với chàng rằng mình đang gặp bất trắc! Chàng cũng không tin quỷ thần, nhưng chuyện như vậy có phải là thật không, nhưng giọng nói ấy lại vô cùng rõ ràng, chẳng lẽ Khinh nhi thật sự gặp nguy hiểm?
Rời đi lúc này lòng chàng cũng không muốn chút nào, tâm trạng vô cùng bất an. Nhưng với sức khỏe hiện tại của nàng, nàng sẽ không chịu được đường xá xa xôi, chàng mới cố nén nỗi khổ chia lìa để nàng lại Bắc Thần, cho tứ đại thị vệ thân cận bảo vệ nàng, cho dù là thế, chàng vẫn có một nỗi sợ hãi sâu kín khó hiểu.
Nam tử như Tiêu Thần Hiên chàng hiểu rất rõ, cũng hết sức rõ ràng tính cách của hắn, hắn chưa bao giờ buông tha cho bất kỳ thứ gì, chỉ cần hắn còn một hơi thở cũng sẽ đoạt lại bằng được.
Bên ngoài, Hành Vân đột nhiên kéo cửa xe ra, gương mặt vô cùng bối rối, trong tay cầm một tờ giấy, vội vàng kêu lên:
-Công tử, không hay rồi! Vừa mới rồi bồ câu đưa tin trong phủ đưa thư nói, Nhược Minh cô nương đã bị người ta bắt đi rồi….
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt vô cùng âm trầm, nhanh chóng lấy tờ giấy trong tay hắn, vừa mở ra nhìn, mày đã cau thành một đường, đôi mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, phẫn nộ vò nát tờ giấy trong tau, môi mím chặt lại, nhanh chóng quát:
-Hành Vân, nói với Thủy Lưu lập tức quay xe về Bắc Thần.
Hành Vân vừa nghe đã chau mày, việc này là không thể được, khuyên nhủ:
-Không được đâu công tử! Hàn độc của người đã không khống chế được nữa rồi, giờ mà trở về sao công tử có thể chống đỡ được qua mùa đông này?
Nếu như không phải tới tình trạng này, chàng cũng không phải chịu nỗi khổ tương tư rời khỏi Nhược Minh cô nương tới Dược Vương cốc tìm Y tiên để tìm cách trị tận gốc căn bệnh.
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt bình tĩnh, trầm giọng nói:
-Ta biết….
Hành Vân hoảng hốt:
-Vậy vì sao lại phải mạo hiểm tính mạng bản thân?
Thượng Quan Nguyệt nói:
-Hành Vân, đó là ngươi chưa biết, nếu sau này ngươi gặp người mình thương yêu thì sẽ rõ. Trên đời này chỉ có một người có thể khiến ngươi liều mình đi cứu, chỉ có tình nguyện mà không có hối hận.
Nhưng giờ chàng không thể không thừa nhận, trong đầu chàng, hình ảnh Khinh nhi hiện lên điên cuồng trong đầu chàng.
Hành Vân nói không làm chàng lay chuyển, đành đánh đòn sát thủ:
-Nhưng công tử, nếu Nhược Minh cô nương biết chuyện thì người tuyệt đối khong vui đâu.
Trong lòng Hành Vân biết rõ, nam tử khi bình thường vô cùng tỉnh táo, nhưng sau khi đắm chìm trong tình cảm sẽ trở nên mất khống chế, công tử là một ví dụ điển hình, hắn thật sự rất tin mà không nghi ngờ chút nào!
Nhưng bệnh tật của chủ tử lại làm hắn hết sức khổ sở, trên vai công tử không chỉ có hạnh phúc của cô nương mà người còn có nhiều trọng trách phải gánh vác, sao có thể coi thường tính mạng chính mình?
Thượng Quan Nguyệt nhíu mày, đôi mắt lạnh tựa băng sương không có độ ấm, lạnh lùng nói:
-Ý ta đã quyết, ngươi đừng nhiều lời!
Nói xong ho kịch liệt, ngực tràn ra một mùi tanh, phút chốc không nhịn được mà phụt ra một ngụm máu tươi, chàng vội vàng lấy khăn tay ra lau khóe môi.
Âm thầm vận khí một lúc mới đè được hàn khí lạnh thấu xương xuống!
Trong lòng Hành Vân hoảng hốt, lòng nóng như lửa lấy ra từ trong bình một viên thuốc, đưa cho Thượng Quan Nguyệt, khẩn trương nói:
-Công tử, người không sao chứ?
Công tử nhà hắn cái gì cũng tốt, chỉ duy với chuyện của Nhược Minh cô nương là sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, trở nên tùy tiện, ngay cả sức khỏe cũng không màng tới.
Thượng Quan Nguyệt cầm lấy viên thuốc, nhanh chóng ăn vào, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía hắn, giọng nói lạnh băng vang lên:
-Hành vân, ngươi mau đi nói với Thủy Lưu, chúng ta lên đường ngay lập tức.
-Vâng, công tử!
Hành Vân không nhịn được mà rùng mình một cái, xem qua công tử đã quyết tâm phải đi về rồi, hắn đành phải quay đầu xe đi về đường cũ.
Đột nhiên từ phía sau có một tiếng nói dịu dàng truyền tới:
-Khinh cô nương….
Khinh Vân Nhiễm bỗng xoay người, nhìn thấy một nữ tử đang bước lại đây, trên người nàng mặc y phục màu trắng đơn giản, khiến người ta có cảm giác thanh nhã mà không đi vẻ xinh đẹp quý phái.
Mặc dù bên ngoài choàng áo choàng màu đen nhưng vẫn có thể hiện ra dáng điệu thướt tha của nàng ấy. Gương mặt bị che bởi một tấm khăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong, đôi mắt này làm cho Khinh Vân Nhiễm có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cảm giác ấy là cảm giác hiểm ác ghê sợ!
Trong đầu không khỏi nhớ lại đêm đó, hình ảnh nàng ấy và Tiêu Thần Hiên ôm nhau vô cùng ấm áo, lúc ấy tâm trạng của nàng vô cùng khó chịu và phức tạp, sinh ra căm hận Tiêu Thần Hiên. Có lẽ khắc ấy đã làm dấy lên hận ý trong nàng, oán hận và khổ đau như một cơn đại hồng thủy đánh vào não, không thể nào cứu vãn được nữa. Khinh Vân Nhiễm vuốt măt, nhẹ nhàng gọi:
-Minh Nguyệt cô nương….
Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu, đôi mắt quét lên người tứ đại thị vệ sau lưng nàng, thản nhiên hỏi:
-Họ là….
Khinh Vân Nhiễm nghe vậy, hạ giọng giải thích:
-Bốn thị vệ này vốn là thị vệ thân cận của phu quân ta, phu quân không có trong phủ, bọn họ tuân lệnh phải canh giữ ta một tấc cũng không rời, vì để bảo vệ an toàn cho ta! Ta nghĩ tới gặp Minh Nguyệt cô nương cũng không phải chuyện đáng giấu nên dẫn họ đi theo! Nếu Minh Nguyệt cô nương sợ hpoj nghe được nội dung cuộc nói chuyện, ta có thể bảo họ đi ra xa một chút.
Minh Nguyệt khẽ gật đầu, thản nhiên cười, nói:
-Cũng được.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm vô cùng bình tĩnh, phất tay cho Linh nhi đi ra chỗ khác, xoay người ngồi vào chỗ của mình, đi thẳng vào vấn đề:
-Không biết Minh Nguyệt cô nương hẹn ta ra đây là có chuyện gì?
Minh Nguyệt nói:
-Khinh cô nương thật sự là rất vội.
Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, thản nhiên nói:
-Minh Nguyệt cô nương tìm ta chắc không chỉ đơn giản là để tán dóc như vậy?
Đôi mắt đen của Minh Nguyệt không có sóng, ánh mắt sâu kín lạnh lùng:
-Minh Nguyệt đang nghĩ, Khinh cô nương đúng là vô cùng tin tưởng Minh Nguyệt rồi, tin tưởng một người không quen biết, chẳng lẽ cô nương không biết lòng người hiểm ác sao?
Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ, trầm giọng:
-Cũng không phải là không biết nhân gian hiểm ác! Ta cũng vậy. Không phải tới đây một mình, nhưng trước khi ta đến, tâm đã khẳng định trước một việc, phải tìm Minh Nguyệt cô nương, gỡ bỏ một số nút thắt trong lòng.
Minh Nguyệt cười lạnh lùng:
-Khinh cô nương muốn biết chuyện gì?
Sóng mắt Khinh Vân Nhiễm hơi động, ánh mắt lạnh như băng:
-Minh Nguyệt cô nương và Tô Thiên Tuyết cuối cùng là có quan hệ như thế nào, là người không quen biết, hay là tỷ muội ruột thịt, hay là cùng một người?
Nghe vậy, Tô Thiên Tuyết đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nở một nụ cười tuyệt đẹp:
-Ngươi thật đúng là không chừa lại một đường sống cho chính mình? Gương mặt thay đổi, bản thân ta thật sự không nhận ra ngươi nữa rồi!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm rét lạnh, giọng nói lạnh lùng:
-Vì sao phải vậy? Lần đầu tiên thấy đôi mắt của ngươi, ta liền có cảm giác này rồi! Phụ nữ đối với kẻ mình hận thấu xương, chỉ cần một dấu vết nỏ cũng có thể nhận ra! Có thể nói là khắc cốt ghi tâm, từ sau khi ngươi xuất hiện, trong lòng ta bỗng thấy hận thù, sự hận thù này từ đâu mà tới? Nếu như ngươi là Minh Nguyệt, đối với ta mà nói là một người hoàn toàn khác, sao ta lại có tâm trạng như vậy được, ngay lúc nãy ta cũng vừa mới nghĩ, trên đời này vốn không có hai người hoàn toàn giống nhau. Cho dù là hai người lớn lên thoạt nhìn giống nhau như đúc nhưng cũng sẽ có một điểm khác biệt rất nhỏ nào đó, nếu cẩn thận sẽ phát hiện được, nếu là hai người có thân phận khác nhau, cho dù bên ngoài có giống nhau tới đâu đi chăng nữa cũng sẽ có điểm khác nhau rất nhỏ, nếu không có điểm nào khác nhau, sao có thể là hai người?
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết trở nên ác độc, tàn nhẫn, quát lạnh:
-Vậy vì sao ngươi không vạch trần ta trước mặt Tiêu Thần Hiên?
Khinh Vân Nhiễm mạnh mẽ trấn an bản thân, cười:
-Cần gì phải vạch trần? Không phải hắn đã sớm phát hiện ra rồi sao? Nếu không nhận ra ngươi, sao hắn lại bỏ ngươi một mình để tới Bắc Thần này?
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết oán độc như một cây roi quất mạnh vào linh hồn Khinh Vân Nhiễm, làm cho nàng không nhịn được mà run rẩy.
Đúng thế, nếu không phải hắn còn nhớ tình xưa nghĩa cũ, chỉ sợ đã sớm cho ả một chưởng chết ngay rồi, dù ả ngụy tạo chuyện xưa để dối trá, nhưng chuyện ả không còn sống được bao lâu nữa là thật, ả cũng không muốn chết!
Chỉ cần lấy được “Bình thiên hồn kính” giao cho cung chủ, ả sẽ có cơ hội được sống! Từ sau khi quay về cung, cung chủ đã cho ả ăn một loại độc, mỗi tháng phải ăn thuốc giải mới giảm bớt đau đớn, suốt bốn năm, cơ thể của ả đã sớm là đèn cạn dầu rồi.
-Khinh Vân Nhiễm, mấy năm không gặp, đầu óc ngươi cũng lợi hại lên rất nhiều, nhưng đáng tiếc là ngươi chỉ đoán đúng một nửa, Minh Nguyệt vì tình mà phản bội cung chủ, đã chết từ lâu rồi! Nhưng hôm nay ả không có cơ hội xuất hiện nữa….
Rồi chỉ vào ngực mình:
-Ta đã hoàn toàn phong bế ả, ả không bao giờ có cơ hội đi ra để phá hỏng chuyện tốt của ta nữa.
Nghe được lời ả nói, Khinh Vân Nhiễm cũng đã sáng tỏ, Tô Thiên Tuyết này dĩ nhiên là người có hai tính cách, ả và Minh Nguyệt là hai linh hồn khác nhau, nhưng lại cùng tồn tại trong một cơ thể.
Trên mặt Tô Thiên Tuyết là sự tức giận tột độ, ánh mắt rét lạnh bắn về phía Khinh Vân Nhiễm:
-Hôm nay ngươi dám đến đây, ngươi tuyệt đối không trốn thoát khỏi bàn tay ta đâu….
Vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm hờ hững nhìn gương mặt Tô Thiên Tuyết dần trở nên vặn vẹo, lạnh lùng nói:
-Bắt ta làm gì? Muốn lợi dụng ta để dụ hắn sao? Đáng tiếc, âm mưu của ngươi thất bại rồi, hắn sẽ không tới đâu….
Hôn lễ khi ấy đã làm tổn thương lòng tự tôn của hắn, hủy hoại hắn, nàng còn có cái gì đáng giá để hắn lưu luyến?
Đôi mắt Tô Thiên Tuyết híp lại, khóe miệng cười lạnh:
-Sao ngươi biết hắn sẽ không đến?
Khinh Vân Nhiễm không khỏi cười lạnh, nói:
-Coi như có tới, ngươi cho rằng với chỉ một người mà có thể ngăn cản hắn sao? Lấy võ công của hắn, cho dù có là sát thủ dày dạn kinh nghiệm, hạ được kẻ đó cũng không phải việc khó.
Trong mắt Tô Thiên Tuyết hiện lên sự lạnh lùng:
-Làm sao ngươi biết chỉ có mình ta?
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên trong miệng ả phát ra mấy tiếng kỳ dị, từ trong rừng bỗng xuất hiện mấy hắc y sát thủ.
Tứ đại thị vệ thấy thế, lập tức muốn chạy tới bên cạnh Khinh Vân Nhiễm nhưng lại bị bao vây.
Đôi mắt Tô Thiên Tuyết hiện lên sương lạnh, cười nói:
-Cho dù không thể khống chế hắn thì nam nhân như Thượng Quan Nguyệt, với thực lực của hắn chẳng lẽ không lấy được “Bình thiên hồn kính” để đổi lại ngươi, hắn sẽ nhíu mày sao?
Tay ả hướng tới cổ Khinh Vân Nhiễm, lòng nàng có chút sợ hãi, không muốn ả đả thương tới đứa con của mình, ngân châm tẩm thuốc mê giấu trong tay dùng sức phóng ra.
Tô Thiên Tuyết không ngờ Khinh Vân Nhiễm tay trói gà không chặt lại giấu ngân châm, tay bị trúng châm, tác dụng của thuốc mê dần dần khuếch tán.
Cách đó không xa, Linh nhi nhìn như nhỏ nhắn, yếu đuối lại đang quyết chiến với vài tên sát thủ, lờ mờ có thể nhận ra võ công của nàng ấy không dưới tứ đại thị vệ, mà tứ đại thị vệ đang đối phó với những kẻ khác, tuy họ võ nghệ cao cường nhưng đang đối số đông kẻ địch, không một ai phân thân tới bên cạnh nàng.
Tô Thiên Tuyết phẫn nộ thét chói tai một tiếng, nhanh chóng vén áo choàng lên, rút một thanh kiếm từ bên hông đâm thẳng tới tim Khinh Vân Nhiễm, ánh lửa lóe lên, một bóng đen xuất hiện, thân hình cao lớn trở mình trong không trung đáp xuống đất.
Nam tử mặc một bộ y phục màu đen, mái tóc trắng vô cùng bắt mắt, gương mặt đeo mặt nạ bạc, chỉ để lộ một đôi mắt u thâm như hồ nước lạnh, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Thanh kiếm trong tay nam tử tóc trắng quét ngang, cắt vụn khăn che mặt của Tô Thiên Tuyết, lộ ra gương mặt xấu xí của ả, mũi kiếm xoẹt trên gương mặt, máu tươi chảy đầm đìa trên mặt ả, khuôn mặt càng thêm dữ tợn kinh khủng, vặn vẹo nhăn nhó.
Tô Thiên Tuyết bưng mặt, bi thảm kêu lên một tiếng thê lương, quỳ sụp xuống đất.
Khinh Vân Nhiễm quay đầu lại, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen thâm thúy u ám. Lòng nàng bỗng run lên, có cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng không cách nào xác nhận, người này trong ấn tượng của nàng quả rất khác hắn ta, không khỏi nghi ngờ mà kêu lên:
-Ngươi là ai?
Nam tử tóc trắng không trả lời nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy thắt lưng nàng, mau chóng đưa nàng rời khỏi nơi này.
Từ phía sau truyền đến tiếng gào thét kinh hoảng của Linh nhi và tứ đại thị vệ:
-Vương phi…..
*
Bóng đêm như một tấm vải, lạnh lẽo như nước.
Khí trời tháng mười hai, gió lạnh gào thét, lạnh tới thấu xương.
Trong thùng xe đầy những lò ấm, Thượng Quan Nguyệt tựa vào nệm, ngủ không được yên ổn, tựa hồ như gặp ác mộng! Đôi mày đẹp nhíu chặt thành một đường, trên trán toát ra một lớp mồ hôi, ngưng đọng thành giọt, rơi xuống tóc mai, người như đã ướt đẫm mồ hôi.
Khinh nhi….
Giống như trong mộng mà không phải mộng, chàng đi vào một nơi rất mờ ảo, Khinh nhi của chàng hình như không ngừng gọi tên chàng lên….
Tiếng nào cũng như chảy ra lệ máu, làm tráih tim càng không khỏi thắt chặt lại, chàng gọi khản cả tiếng vẫn không thấy bóng dáng nàng xuất hiện, chàng vươn tay muốn kéo lấy nàng, nhưng lại không cách nào chạm được vào nàng.
Cảm giác sợ hãi đau lòng đánh mạnh vào trái tim chàng, khủng hoảng và bất an khó hiểu khiến chàng kinh sợ mà tỉnh giấc.
Đôi mắt đen như mực của chàng hiện đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
Gió đêm rét thấu xương từ bên ngoài thổi tung màn xe vào trong.
Thượng Quan Nguyệt cảm giác được gương mặt mình lạnh lẽo, theo bản năng chà chà hai tay, lòng bản tay ẩm ướt, chàng mới giật mình, cả trán, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, trái tim chàng không khỏi chùng xuống…. Chàng chưa bao giờ nằm mộng như vậy, khi tỉnh dậy, chàng có cảm giác như Khinh nhi đang nói với chàng rằng mình đang gặp bất trắc! Chàng cũng không tin quỷ thần, nhưng chuyện như vậy có phải là thật không, nhưng giọng nói ấy lại vô cùng rõ ràng, chẳng lẽ Khinh nhi thật sự gặp nguy hiểm?
Rời đi lúc này lòng chàng cũng không muốn chút nào, tâm trạng vô cùng bất an. Nhưng với sức khỏe hiện tại của nàng, nàng sẽ không chịu được đường xá xa xôi, chàng mới cố nén nỗi khổ chia lìa để nàng lại Bắc Thần, cho tứ đại thị vệ thân cận bảo vệ nàng, cho dù là thế, chàng vẫn có một nỗi sợ hãi sâu kín khó hiểu.
Nam tử như Tiêu Thần Hiên chàng hiểu rất rõ, cũng hết sức rõ ràng tính cách của hắn, hắn chưa bao giờ buông tha cho bất kỳ thứ gì, chỉ cần hắn còn một hơi thở cũng sẽ đoạt lại bằng được.
Bên ngoài, Hành Vân đột nhiên kéo cửa xe ra, gương mặt vô cùng bối rối, trong tay cầm một tờ giấy, vội vàng kêu lên:
-Công tử, không hay rồi! Vừa mới rồi bồ câu đưa tin trong phủ đưa thư nói, Nhược Minh cô nương đã bị người ta bắt đi rồi….
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt vô cùng âm trầm, nhanh chóng lấy tờ giấy trong tay hắn, vừa mở ra nhìn, mày đã cau thành một đường, đôi mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, phẫn nộ vò nát tờ giấy trong tau, môi mím chặt lại, nhanh chóng quát:
-Hành Vân, nói với Thủy Lưu lập tức quay xe về Bắc Thần.
Hành Vân vừa nghe đã chau mày, việc này là không thể được, khuyên nhủ:
-Không được đâu công tử! Hàn độc của người đã không khống chế được nữa rồi, giờ mà trở về sao công tử có thể chống đỡ được qua mùa đông này?
Nếu như không phải tới tình trạng này, chàng cũng không phải chịu nỗi khổ tương tư rời khỏi Nhược Minh cô nương tới Dược Vương cốc tìm Y tiên để tìm cách trị tận gốc căn bệnh.
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt bình tĩnh, trầm giọng nói:
-Ta biết….
Hành Vân hoảng hốt:
-Vậy vì sao lại phải mạo hiểm tính mạng bản thân?
Thượng Quan Nguyệt nói:
-Hành Vân, đó là ngươi chưa biết, nếu sau này ngươi gặp người mình thương yêu thì sẽ rõ. Trên đời này chỉ có một người có thể khiến ngươi liều mình đi cứu, chỉ có tình nguyện mà không có hối hận.
Nhưng giờ chàng không thể không thừa nhận, trong đầu chàng, hình ảnh Khinh nhi hiện lên điên cuồng trong đầu chàng.
Hành Vân nói không làm chàng lay chuyển, đành đánh đòn sát thủ:
-Nhưng công tử, nếu Nhược Minh cô nương biết chuyện thì người tuyệt đối khong vui đâu.
Trong lòng Hành Vân biết rõ, nam tử khi bình thường vô cùng tỉnh táo, nhưng sau khi đắm chìm trong tình cảm sẽ trở nên mất khống chế, công tử là một ví dụ điển hình, hắn thật sự rất tin mà không nghi ngờ chút nào!
Nhưng bệnh tật của chủ tử lại làm hắn hết sức khổ sở, trên vai công tử không chỉ có hạnh phúc của cô nương mà người còn có nhiều trọng trách phải gánh vác, sao có thể coi thường tính mạng chính mình?
Thượng Quan Nguyệt nhíu mày, đôi mắt lạnh tựa băng sương không có độ ấm, lạnh lùng nói:
-Ý ta đã quyết, ngươi đừng nhiều lời!
Nói xong ho kịch liệt, ngực tràn ra một mùi tanh, phút chốc không nhịn được mà phụt ra một ngụm máu tươi, chàng vội vàng lấy khăn tay ra lau khóe môi.
Âm thầm vận khí một lúc mới đè được hàn khí lạnh thấu xương xuống!
Trong lòng Hành Vân hoảng hốt, lòng nóng như lửa lấy ra từ trong bình một viên thuốc, đưa cho Thượng Quan Nguyệt, khẩn trương nói:
-Công tử, người không sao chứ?
Công tử nhà hắn cái gì cũng tốt, chỉ duy với chuyện của Nhược Minh cô nương là sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, trở nên tùy tiện, ngay cả sức khỏe cũng không màng tới.
Thượng Quan Nguyệt cầm lấy viên thuốc, nhanh chóng ăn vào, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía hắn, giọng nói lạnh băng vang lên:
-Hành vân, ngươi mau đi nói với Thủy Lưu, chúng ta lên đường ngay lập tức.
-Vâng, công tử!
Hành Vân không nhịn được mà rùng mình một cái, xem qua công tử đã quyết tâm phải đi về rồi, hắn đành phải quay đầu xe đi về đường cũ.
/128
|