Trong lúc đó, tại An Liễu lâu, Tình nhi bưng khay vào trong phòng. Đang nằm trên giường là một nữ tử xinh đẹp quyến rũ, nàng ta thấy Tình nhi đi vào, khoác thêm một cái áo bên ngoài, vẫy vẫy tay, Tình nhi hiểu ý vội vàng bước tới, đem khay thức ăn đặt lên trên bàn, lập túc hầu hạ.
Ánh mắt Vũ Liễu mị hoặc, đôi môi đỏ thắm hé mở, thổi thổi móng tay đỏ chót, ngẩng đầu, nuốt một viên thuốc Tình nhi đưa qua, thản nhiên hỏi:
-Thế nào rồi?
Tình nhi nói năng, làm việc cẩn thận, gương mặt xinh đẹp không chút sợ hãi, cúi đầu trả lời:
-Mọi việc đều như chủ tử dự liệu.
Khóe miệng Vũ Liễu vẽ ra một đường cong đắc ý, hừ lạnh một tiếng nói:
-Với cái đầu óc như trư của nàng ta, chỉ sợ không chịu được mà làm chuyện ngu xuẩn giết người diệt khẩu, đến lúc đó bị Vương gia bắt được lại liên lụy đến ta.
Tình nhi theo Vũ Liễu mấy năm đã học được sự khôn khéo khi gặp sự cố, thản nhiên nói:
-Chủ tử muốn mượn tay người khác diệt trừ nàng ta?
Ánh mắt Vũ Liễu lưu chuyển, cười nói:
-Chỉ cần tiết lộ một điểm, tự nhiên sẽ có một người thay ta khai đao, sao lại không làm đây? Tình nhi, thu thập một chút, ta muốn đi Phiêu Hương các một chuyến.
Tình nhi bần thần, trong mắt chợt lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo, cung kính nói:
-Vâng ạ!
***********************
Đêm khuya, gió đêm thổi nhè nhẹ, trong khí hương hoa thoang thoảng.
Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ở hành lang trong hoa viên, Khinh Vân Nhiễm đang đắm chìm dưới ánh trăng, quanh thân mông lung như có một vầng sáng bao quanh, nâng tay, nhìn về phía bầu trời đêm sáng tỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần hiện lên vẻ u sầu nồng đượm, đêm nay nhất định là một đêm rất dài.
Trong lòng hết sức lo lắng cho Tú nhi, tính mạng nàng ấy rất nguy hiểm, làm cho người giật dây phía sau hiện thân, vốn là bất đắc dĩ mới phải làm, nằm ở trên giường, thỉnh thoảng bừng tình, e sợ nghe thấy tin tức Tú nhi mất mạng.
Không khỏi hồi tưởng lại nhiều chuyện, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Trời sinh nàng tính điềm đạm, cũng không đối địch với ai, gặp phải chuyện bất bình thì đều mỉm cười cho qua, thậm chí nhẫn nhục không nói gì chỉ vì muốn bình yên.
Dù vậy lại không cách nào ngăn cản có người hại nàng, một mặt nàng nhẫn nhục phụ trọng nhưng đổi lấy lại là sự không kiêng nể gì của những thị thiếp khác, làm cho bệnh điên cuồng của Thiên Tuyếth nặng hơn.
Trước kia vốn là nhằm vào vị trí Vương phi của nàng, sợ rằng bây giờ mục tiêu đã chuyển dời đến thai nhi trong bụng nàng, mỗi ngày nàng đều uống thuốc an thai và thuốc bổ, đều là Tú nhi đi đến y quán của Duẫn Mặc Băng mua về, trong quá trình sắc thuốc cũng không dám rời đi, cẩn thận như thế, lại không đề phòng được tai họa nhiều vô cùng.
Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, trong lòng ngầm hạ quyết định, việc đã đến nước này, nàng không thể không phản kích.
Hôm sau, Khinh Vân Nhiễm dậy thật sớm, rửa mặt xong xuôi, mặc y phục màu xanh, tóc dùng dây tơ tằm cột lại, liền lập tức bước ra khỏi phòng.
Trên hành lang nàng thấy Hạnh nhi đang vội vã đi tới, trên mặt mang theo uất ức, nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm, cúi người, không khách khí nói:
-Vương phi, tiểu thư nhà ta mời người qua đó một chuyến.
Khinh Vân Nhiễm vuốt mặt, vừa đúng lúc nàng muốn đi gặp Tô Thiên Tuyết, ngồi kiệu tới Minh Nguyệt lâu, vào trong phòng thấy vẻ mặt Tô Thiên Tuyết suy yếu nằm ở trên giường, nàng tiến lên vài bước, hỏi:
-Thiên Tuyết, ngươi làm sao vậy?
Tô Thiên Tuyết khoát khoát tay, lấy tay áo che miệng, ho nhẹ vài tiếng:
-Không có chuyện gì, chỉ là bị nhiễm phong hàn.
Lại nói tiếp:
-Tỷ tỷ, ta nói cho tỷ biết một việc, kẻ thực sự ở phía sau mưu hại ta, Hiên đã bắt được rồi, đối phương cũng đã khai ra, thừa nhận chính mình đã uy hiếp Tú nhi để tới giết ta, lấy chuyện này để hãm hại ngươi.
Khinh Vân Nhiễm sửng sốt, trong lòng kinh ngạc, lại có chút kỳ quái, vội vàng hỏi:
-Hung thủ là ai?
Tô Thiên Tuyết nhẹ cau mày, thấp giọng thở dài nói:
-Là thị thiếp của Hiên, tên là Lục Cầm. Xế chiều ngày hôm qua, Di Hương tỷ tỷ sang đây nói cho ta biết, đại ca Tú nhi đánh bạc rất lớn, thiếu nợ sòng bạc rất nhiều tiền, mà chủ của sòng bạc đó có quan hệ với Lục Cầm mà không ai biết. Sau khi Hiên biết được chuyện này lập tức điều tra, quả là có chuyện lạ, buổi tối hôm đó, đại nương muốn độc sát Tú nhi cũng khai, vốn là do nha hoàn thân cận bên cạnh Lục Cầm là Mai nhi sai khiến, chứng cứ xác đáng, nàng ta không còn nước nào để chối cãi nữa! Tối qua, Hiên đã xử tử nàng ta, chuyện này cuối cùng cũng rõ ràng.
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm trong suốt, thản nhiên cười nói:
-Như vậy là đã rửa sạch mọi nghi ngờ trên người ta, ngươi không cần lo sợ nữa! Như thế rất tốt!
Lời tuy như thế nhưng trực giác nàng không cho rằng chuyện sẽ không kết thúc nhanh như vậy, chung quy cảm giác được không lâu sau sẽ xảy ra một chuyện kinh hoàng.
Tô Thiên Tuyết ho nhẹ, ngẩng đầu nhìn nàng, ôn nhu nói:
-Lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ, ta chỉ biết tỷ tỷ không phải là người ác độc như vậy.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lưu chuyển, khẽ cười nói:
-Cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta! Ách…
Trầm ngâm trong chốc lát, nàng thấp giọng nói:
-Thiên Tuyết, ta có một việc muốn xin ngươi giúp.
Tô Thiên Tuyết khẽ nhíu mày, sắc mặt không được tốt lắm, nói:
-Ta biết rồi, có phải về Tú nhi không?
Mắt Khinh Vân Nhiễm sáng lên, gật đầu nói:
-Lần này Tú nhi hại ngươi, là bị người khác sai khiến, muội muội tâm địa thiện lương, tha tính mạng cho nàng ấy đi! Nếu muội muội không muốn nhìn thấy nàng thì trục xuất nàng ấy ra khỏi phủ cũng được.
Tô Thiên Tuyết cụp mắt, ho nhẹ vài tiếng, cúi đầu nói:
-ta cũng muốn giúp tỷ tỷ, bất quá chuyện của Tú nhi ta cũng không dám chắc có thể thuyết phục được Hiên, sợ rằng chàng ấy sẽ không…
Nói đến đây, ngoài cửa có một thanh âm vô cùng bực tức vang lên:
-Khinh Vân Nhiễm!
Nghe tiếng, Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, lúc này không phải là giờ hắn vào triều sao?
Chậm rãi quay đầu đi, hạ mắt xuống, miễn cưỡng nói:
-Vương gia.
Tiêu Thần Hiên chau mày, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói:
-Sáng sớm ngươi tới nơi này làm gì?
Tô Thiên Tuyết gắt giọng:
-Hiên, chàng đừng hung ác như ác ma vậy! Là thiếp mời tỷ tỷ tới, cùng thiếp tâm sự, chàng chỉ cho phép thiếp nằm trên giường, thiếp buồn chán lắm rồi!
Khinh Vân Nhiễm cúi đầu, khinh thường nhìn hắn một cái.
Con ngươi đen thâm thúy của Tiêu Thần Hiên xuất hiện tức giận nhưng chỉ thoáng qua, cười nhẹ, đi tới bên giường, hôn lên mặt Tô Thiên Tuyết, giọng trầm ấm:
-Nàng cùng nàng ta trò chuyện gì vậy? Ta không muốn có người quấy rầy lúc nàng đang dưỡng bệnh.
Mặt Tô Thiên Tuyết ngũng nịu, làm nũng nói:
-Chỉ là bị nhiễm phong hàn, không cần đến mức như vậy! Hiên, thiếp đói bụng rồi, mời tỷ tỷ ở lại cùng ăn sáng có được không?
Tiêu Thần Hiên thoáng nhìn, quay đầu cười với Tô Thiên Tuyết:
-Được!
Trong phòng, từng đĩa thức ăn ngon mắt được đặt lên bàn, ba người cùng ăn sáng, không khí có chút kỳ dị, Tô Thiên Tuyết nói:
-Tỷ tỷ, người còn đứng đấy làm gì? Đến đây ngồi đi!
Tay nàng ta chỉ vào chỗ ngồi cạnh Tiêu Thần Hiên.
Khinh Vân Nhiễm không muốn ở lại đây dùng bữa một chút nào, không muốn làm xấu mặt Tô Thiên Tuyết nhưng cũng khoogn ngồi xuống vị trí mà nàng ta nói, Khinh Vân Nhiễm chọn ngồi ngay bên cạnh nàng ta, nàng vừa ngồi xuống, Tô Thiên Tuyếtt nhiệt tình gắp thức ăn cho nàng, cười nói:
-Nếm thử món này xem, tỷ tỷ, người rất gầy, nên tẩm bổ cho tốt.
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho Tiêu Thần Hiên nghĩ không dứt về thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng,, tuy gầy nhưng lại làm cho hắn không tài nào quên được, yết hầu không khỏi chuyển động, ra sức lắc đầu, cố gắng xóa bỏ đi hình ảnh trong đầu.
Nhìn thấy phản ứng kỳ quái của Tiêu Thần Hiên, ánh mắt Tô Thiên Tuyết chợt lóe, vươn người gắp một miếng cá tươi ngon, kiều mỵ nói:
-Hiên, chàng cũng nên ăn nhiều một chút!
Tiêu Thần Hiên phục hồi lại tinh thần, khóe miệng mỉm cười, trêu chọc nói:
-Nàng cứ nói người khác, ta thấy nàng cần tẩm bổ mới đúng.
Lúc đó hai người khanh khanh ta ta, tình đậm ý mật, Tô Thiên Tuyết sợ Khinh Vân Nhiễm vắng vẻ, một bên quan tâm tới Tiêu Thần Hiên, một bên lại gắp thức ăn cho Khinh Vân Nhiễm.
Khinh Vân Nhiễm không ngờ nàng ta lại nhiệt tình đến vậy, lễ phép giúp Thiên Tuyết múc một bát canh tổ yên phù dung, đưa đến trước mặt nàng ta, mỉm cười nói:
-Ngươi uống canh này đi.
Tô Thiên Tuyết cười cười, đầu ngón tay chạm bát, bưng lên, uống một ngụm, hé mắt nói:
-Canh này thơm ngon thật, Hiên, chàng cũng nếm…
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên Tô Thiên Tuyết lấy tay bóp cổ lại, thần sắc thống khổ tràn ngập trên mặt.
Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, lập tức buông đũa trong tay, ôm nàng ta, cả kinh kêu lên:
-Thiên Tuyết, nàng làm sao vậy?
Ánh mắt bình tĩnh nhìn Khinh Vân Nhiễm, rít gào như sấm:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi cho cái gì vào canh?
Bị hắn giận dữ rít lên, ánh mắt kinh ngạc, lắc đầu nói:
-Ta không biết, tại sao nàng lại bị…
Nói còn chưa dứt thì hắn đã phẫn nộ cắt lời:
-Ngươi tốt nhất là cầu cho Thiên Tuyết không có việc gì, nếu không Bổn Vương cho ngươi chết không có chỗ chôn!
Đồng tử đen nhánh của hắn trong phút chốc co lại, ngữ khí nói chuyện như hàn băng rét lạnh cứng rắn,
Khinh Vân Nhiễm giật mình, hắn ôm Tô Thiên Tuyết đang hôn mê, bước xa như bay chạy nhanh ra ngoài, tức giận hô to:
-Người đâu?! Mau tới đây!
Ánh mắt Vũ Liễu mị hoặc, đôi môi đỏ thắm hé mở, thổi thổi móng tay đỏ chót, ngẩng đầu, nuốt một viên thuốc Tình nhi đưa qua, thản nhiên hỏi:
-Thế nào rồi?
Tình nhi nói năng, làm việc cẩn thận, gương mặt xinh đẹp không chút sợ hãi, cúi đầu trả lời:
-Mọi việc đều như chủ tử dự liệu.
Khóe miệng Vũ Liễu vẽ ra một đường cong đắc ý, hừ lạnh một tiếng nói:
-Với cái đầu óc như trư của nàng ta, chỉ sợ không chịu được mà làm chuyện ngu xuẩn giết người diệt khẩu, đến lúc đó bị Vương gia bắt được lại liên lụy đến ta.
Tình nhi theo Vũ Liễu mấy năm đã học được sự khôn khéo khi gặp sự cố, thản nhiên nói:
-Chủ tử muốn mượn tay người khác diệt trừ nàng ta?
Ánh mắt Vũ Liễu lưu chuyển, cười nói:
-Chỉ cần tiết lộ một điểm, tự nhiên sẽ có một người thay ta khai đao, sao lại không làm đây? Tình nhi, thu thập một chút, ta muốn đi Phiêu Hương các một chuyến.
Tình nhi bần thần, trong mắt chợt lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo, cung kính nói:
-Vâng ạ!
***********************
Đêm khuya, gió đêm thổi nhè nhẹ, trong khí hương hoa thoang thoảng.
Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ở hành lang trong hoa viên, Khinh Vân Nhiễm đang đắm chìm dưới ánh trăng, quanh thân mông lung như có một vầng sáng bao quanh, nâng tay, nhìn về phía bầu trời đêm sáng tỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần hiện lên vẻ u sầu nồng đượm, đêm nay nhất định là một đêm rất dài.
Trong lòng hết sức lo lắng cho Tú nhi, tính mạng nàng ấy rất nguy hiểm, làm cho người giật dây phía sau hiện thân, vốn là bất đắc dĩ mới phải làm, nằm ở trên giường, thỉnh thoảng bừng tình, e sợ nghe thấy tin tức Tú nhi mất mạng.
Không khỏi hồi tưởng lại nhiều chuyện, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Trời sinh nàng tính điềm đạm, cũng không đối địch với ai, gặp phải chuyện bất bình thì đều mỉm cười cho qua, thậm chí nhẫn nhục không nói gì chỉ vì muốn bình yên.
Dù vậy lại không cách nào ngăn cản có người hại nàng, một mặt nàng nhẫn nhục phụ trọng nhưng đổi lấy lại là sự không kiêng nể gì của những thị thiếp khác, làm cho bệnh điên cuồng của Thiên Tuyếth nặng hơn.
Trước kia vốn là nhằm vào vị trí Vương phi của nàng, sợ rằng bây giờ mục tiêu đã chuyển dời đến thai nhi trong bụng nàng, mỗi ngày nàng đều uống thuốc an thai và thuốc bổ, đều là Tú nhi đi đến y quán của Duẫn Mặc Băng mua về, trong quá trình sắc thuốc cũng không dám rời đi, cẩn thận như thế, lại không đề phòng được tai họa nhiều vô cùng.
Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, trong lòng ngầm hạ quyết định, việc đã đến nước này, nàng không thể không phản kích.
Hôm sau, Khinh Vân Nhiễm dậy thật sớm, rửa mặt xong xuôi, mặc y phục màu xanh, tóc dùng dây tơ tằm cột lại, liền lập tức bước ra khỏi phòng.
Trên hành lang nàng thấy Hạnh nhi đang vội vã đi tới, trên mặt mang theo uất ức, nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm, cúi người, không khách khí nói:
-Vương phi, tiểu thư nhà ta mời người qua đó một chuyến.
Khinh Vân Nhiễm vuốt mặt, vừa đúng lúc nàng muốn đi gặp Tô Thiên Tuyết, ngồi kiệu tới Minh Nguyệt lâu, vào trong phòng thấy vẻ mặt Tô Thiên Tuyết suy yếu nằm ở trên giường, nàng tiến lên vài bước, hỏi:
-Thiên Tuyết, ngươi làm sao vậy?
Tô Thiên Tuyết khoát khoát tay, lấy tay áo che miệng, ho nhẹ vài tiếng:
-Không có chuyện gì, chỉ là bị nhiễm phong hàn.
Lại nói tiếp:
-Tỷ tỷ, ta nói cho tỷ biết một việc, kẻ thực sự ở phía sau mưu hại ta, Hiên đã bắt được rồi, đối phương cũng đã khai ra, thừa nhận chính mình đã uy hiếp Tú nhi để tới giết ta, lấy chuyện này để hãm hại ngươi.
Khinh Vân Nhiễm sửng sốt, trong lòng kinh ngạc, lại có chút kỳ quái, vội vàng hỏi:
-Hung thủ là ai?
Tô Thiên Tuyết nhẹ cau mày, thấp giọng thở dài nói:
-Là thị thiếp của Hiên, tên là Lục Cầm. Xế chiều ngày hôm qua, Di Hương tỷ tỷ sang đây nói cho ta biết, đại ca Tú nhi đánh bạc rất lớn, thiếu nợ sòng bạc rất nhiều tiền, mà chủ của sòng bạc đó có quan hệ với Lục Cầm mà không ai biết. Sau khi Hiên biết được chuyện này lập tức điều tra, quả là có chuyện lạ, buổi tối hôm đó, đại nương muốn độc sát Tú nhi cũng khai, vốn là do nha hoàn thân cận bên cạnh Lục Cầm là Mai nhi sai khiến, chứng cứ xác đáng, nàng ta không còn nước nào để chối cãi nữa! Tối qua, Hiên đã xử tử nàng ta, chuyện này cuối cùng cũng rõ ràng.
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm trong suốt, thản nhiên cười nói:
-Như vậy là đã rửa sạch mọi nghi ngờ trên người ta, ngươi không cần lo sợ nữa! Như thế rất tốt!
Lời tuy như thế nhưng trực giác nàng không cho rằng chuyện sẽ không kết thúc nhanh như vậy, chung quy cảm giác được không lâu sau sẽ xảy ra một chuyện kinh hoàng.
Tô Thiên Tuyết ho nhẹ, ngẩng đầu nhìn nàng, ôn nhu nói:
-Lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ, ta chỉ biết tỷ tỷ không phải là người ác độc như vậy.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lưu chuyển, khẽ cười nói:
-Cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta! Ách…
Trầm ngâm trong chốc lát, nàng thấp giọng nói:
-Thiên Tuyết, ta có một việc muốn xin ngươi giúp.
Tô Thiên Tuyết khẽ nhíu mày, sắc mặt không được tốt lắm, nói:
-Ta biết rồi, có phải về Tú nhi không?
Mắt Khinh Vân Nhiễm sáng lên, gật đầu nói:
-Lần này Tú nhi hại ngươi, là bị người khác sai khiến, muội muội tâm địa thiện lương, tha tính mạng cho nàng ấy đi! Nếu muội muội không muốn nhìn thấy nàng thì trục xuất nàng ấy ra khỏi phủ cũng được.
Tô Thiên Tuyết cụp mắt, ho nhẹ vài tiếng, cúi đầu nói:
-ta cũng muốn giúp tỷ tỷ, bất quá chuyện của Tú nhi ta cũng không dám chắc có thể thuyết phục được Hiên, sợ rằng chàng ấy sẽ không…
Nói đến đây, ngoài cửa có một thanh âm vô cùng bực tức vang lên:
-Khinh Vân Nhiễm!
Nghe tiếng, Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, lúc này không phải là giờ hắn vào triều sao?
Chậm rãi quay đầu đi, hạ mắt xuống, miễn cưỡng nói:
-Vương gia.
Tiêu Thần Hiên chau mày, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói:
-Sáng sớm ngươi tới nơi này làm gì?
Tô Thiên Tuyết gắt giọng:
-Hiên, chàng đừng hung ác như ác ma vậy! Là thiếp mời tỷ tỷ tới, cùng thiếp tâm sự, chàng chỉ cho phép thiếp nằm trên giường, thiếp buồn chán lắm rồi!
Khinh Vân Nhiễm cúi đầu, khinh thường nhìn hắn một cái.
Con ngươi đen thâm thúy của Tiêu Thần Hiên xuất hiện tức giận nhưng chỉ thoáng qua, cười nhẹ, đi tới bên giường, hôn lên mặt Tô Thiên Tuyết, giọng trầm ấm:
-Nàng cùng nàng ta trò chuyện gì vậy? Ta không muốn có người quấy rầy lúc nàng đang dưỡng bệnh.
Mặt Tô Thiên Tuyết ngũng nịu, làm nũng nói:
-Chỉ là bị nhiễm phong hàn, không cần đến mức như vậy! Hiên, thiếp đói bụng rồi, mời tỷ tỷ ở lại cùng ăn sáng có được không?
Tiêu Thần Hiên thoáng nhìn, quay đầu cười với Tô Thiên Tuyết:
-Được!
Trong phòng, từng đĩa thức ăn ngon mắt được đặt lên bàn, ba người cùng ăn sáng, không khí có chút kỳ dị, Tô Thiên Tuyết nói:
-Tỷ tỷ, người còn đứng đấy làm gì? Đến đây ngồi đi!
Tay nàng ta chỉ vào chỗ ngồi cạnh Tiêu Thần Hiên.
Khinh Vân Nhiễm không muốn ở lại đây dùng bữa một chút nào, không muốn làm xấu mặt Tô Thiên Tuyết nhưng cũng khoogn ngồi xuống vị trí mà nàng ta nói, Khinh Vân Nhiễm chọn ngồi ngay bên cạnh nàng ta, nàng vừa ngồi xuống, Tô Thiên Tuyếtt nhiệt tình gắp thức ăn cho nàng, cười nói:
-Nếm thử món này xem, tỷ tỷ, người rất gầy, nên tẩm bổ cho tốt.
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho Tiêu Thần Hiên nghĩ không dứt về thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng,, tuy gầy nhưng lại làm cho hắn không tài nào quên được, yết hầu không khỏi chuyển động, ra sức lắc đầu, cố gắng xóa bỏ đi hình ảnh trong đầu.
Nhìn thấy phản ứng kỳ quái của Tiêu Thần Hiên, ánh mắt Tô Thiên Tuyết chợt lóe, vươn người gắp một miếng cá tươi ngon, kiều mỵ nói:
-Hiên, chàng cũng nên ăn nhiều một chút!
Tiêu Thần Hiên phục hồi lại tinh thần, khóe miệng mỉm cười, trêu chọc nói:
-Nàng cứ nói người khác, ta thấy nàng cần tẩm bổ mới đúng.
Lúc đó hai người khanh khanh ta ta, tình đậm ý mật, Tô Thiên Tuyết sợ Khinh Vân Nhiễm vắng vẻ, một bên quan tâm tới Tiêu Thần Hiên, một bên lại gắp thức ăn cho Khinh Vân Nhiễm.
Khinh Vân Nhiễm không ngờ nàng ta lại nhiệt tình đến vậy, lễ phép giúp Thiên Tuyết múc một bát canh tổ yên phù dung, đưa đến trước mặt nàng ta, mỉm cười nói:
-Ngươi uống canh này đi.
Tô Thiên Tuyết cười cười, đầu ngón tay chạm bát, bưng lên, uống một ngụm, hé mắt nói:
-Canh này thơm ngon thật, Hiên, chàng cũng nếm…
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên Tô Thiên Tuyết lấy tay bóp cổ lại, thần sắc thống khổ tràn ngập trên mặt.
Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, lập tức buông đũa trong tay, ôm nàng ta, cả kinh kêu lên:
-Thiên Tuyết, nàng làm sao vậy?
Ánh mắt bình tĩnh nhìn Khinh Vân Nhiễm, rít gào như sấm:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi cho cái gì vào canh?
Bị hắn giận dữ rít lên, ánh mắt kinh ngạc, lắc đầu nói:
-Ta không biết, tại sao nàng lại bị…
Nói còn chưa dứt thì hắn đã phẫn nộ cắt lời:
-Ngươi tốt nhất là cầu cho Thiên Tuyết không có việc gì, nếu không Bổn Vương cho ngươi chết không có chỗ chôn!
Đồng tử đen nhánh của hắn trong phút chốc co lại, ngữ khí nói chuyện như hàn băng rét lạnh cứng rắn,
Khinh Vân Nhiễm giật mình, hắn ôm Tô Thiên Tuyết đang hôn mê, bước xa như bay chạy nhanh ra ngoài, tức giận hô to:
-Người đâu?! Mau tới đây!
/128
|