Duẫn Mặc Băng nhanh chóng bắt được con rắn màu vàng kim, cẩn thận xem xét, con rắn nhỏ này dài hai thước, so với ngón tay cái của hắn thì to hơn một chút, toàn thân ánh vàng kim, sắc màu không hề hỗn tạp, đầu rắn hình tam giác, lúc này nó đang phun ra khí màu hồng tím, chuẩn bị tấn công người đang uy hiếp tính mạng nó. Khinh Vân Nhiễm ngã xuống, thân thể gầy guộc run rẩy đứng lên, vô thức lui về phía sau, không ngờ nàng đụng phải Tô Thiên Tuyết, nàng ta “ôi chao” một tiếng, thân thể ngã về phía bên phải, kêu lên khiến Tiêu Thần Hiên chú ý, hắn cấp bách dùng tay đỡ lấy Tô Thiên Tuyết, nâng mắt nhíu mày, trừng mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm cảnh cáo.
Khinh Vân Nhiễm nhíu mi lại, không để ý đến sự phẫn nộ của Tiêu Thần Hiên, nghiêng người, lo lắng nhìn Duẫn Mặc Băng, không biết hắn làm gì con rắn đó mà không quá bao lâu, con rắn rũ người xuống, cuộn tròn lại, không hề nhúc nhích.
Duẫn Mặc Băng nhìn Tiêu Thần Hiên giải thích:
-Tên con rắn này là Kim Khai Liệt, vô cùng độc, chỉ cần bị cắn một cái lập tức mất mạng.
Hắn cười đầy thâm ý, tiếp tục nói:
-Thần Hiên, con rắn này giao cho ta nhé?!
Tiêu Thần Hiên nhăn mặt cau mày:
-Ngươi muốn nó làm cái gì?
Duẫn Mặc Băng cười cười, nói:
-Đương nhiên để nghiên cứu thuốc giải. Nói không chừng sau này sẽ có ích.
Lưu lại nó đương nhiên còn nguyên nhân khác, Kim Khai Liệt rất có linh tính, nếu không bị thương tổn trước, hoặc trừ phi là chủ nhân của nó ra lệnh, thì nó sẽ không cắn người bừa bãi, càng không thể cắn chủ nhân của nó, từ điểm đó có thể kết luận, Hạnh nhi không phải là tự sát.
Tiêu Thần Hiên lo lắng, ánh mắt chợt lóe lên, lãnh đạm cười nói:
-Tùy ngươi.
Duẫn Mặc Băng quay đầu, thấy Khinh Vân Nhiễm có ánh mắt lo lắng cho mình, ánh mắt hai người giao nhau, mỉm cười trấn an, làm Khinh Vân Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thiên Tuyết cắn môi, tựa hồ như muốn nói cái gì, liếc nhìn Duẫn Mặc Băng một cái, ánh mắt ảo não, dần dần hốc mắt ngấn lệ, tựa vào ngực Tiêu Thần Hiên, cảm khái nói:
-Hiên, mọi chuyện cuối cùng cũng rõ ràng rôi!
Tiêu Thần Hiên chú ý đến Khinh Vân Nhiễm, thấy nàng cười mỉm vui vẻ với Duẫn Mặc Băng, sắc mặt trầm xuống, nghe được Thiên Tuyết gọi, vội thu lại ánh mắt, nhẹ giọng an ủi:
-Thiên Tuyết, nàng chịu khổ rồi!
Khinh Vân Nhiễm đứng ở một bên, khóe miệng nhẹ cong lên, cười lạnh, chuyện quả nhiên như Duẫn Mặc Băng dự liệu, Hạnh nhi nhận hết tội về mình, sợ rằng nếu muốn bắt được chủ mưu vốn là không có khả năng.
Về phần Tô Thiên Tuyết, nàng cần đề phòng cẩn thận, mình ở ngoài sáng, còn có người đang ẩn nấp, nàng ta có Vương gia giúp đỡ, còn nàng thì bị Vương gia chán ghét, cứng đầu gặp cứng đầu, nói tóm lại là không hề tốt.
Tô Thiên Tuyết rời khỏi lòng hắn, lắc đầu, cười thư thái:
-Không có chuyện gì!
Duẫn Mặc Băng cất con rắn đi, đi tới bên cạnh Khinh Vân Nhiễm, hai người không nói gì, chỉ trao đổi bằng ánh mắt, trong lòng Khinh Vân Nhiễm cảm kích, hắn chăm sốc và bảo vệ nàng rất tốt, làm cho nàng cảm giác rất ấm áp và vô cùng cảm động.
Tô Thiên Tuyết cắn môi, trong mắt như có nước, nức nở nói:
-Hiên, mặc dù Hạnh nhi đã hại thiếp nhưng mấy năm qua nàng luôn hầu hạ thiếp chu đáo, thiếp không đành lòng nhìn nàng ấy chết thê thảm như vậy, hy vọng chàng không nhớ chuyện đã qua, đồng ý để thiếp an táng cho nàng được không?
Tiêu Thần Hiên hé mắt, nhìn Hạnh nhi trên mặt đất, biến sắc, nắm tay Tô Thiên Tuyết thật chặt, thấp giọng nói:
-Thiên Tuyết, nàng thật lương thiện. Người như ả căn bản không cần thương tiếc.
Tô Thiên Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, tiếng nói ấm áp, ôn nhu nói:
-Hiên, đáp ứng thiếp đi! Van cầu chàng, được không?
Tiêu Thần Hiên híp mắt lại, thở dài, cuối cũng thỏa hiệp, nói:
-Được rồi!
Tô Thiên Tuyết cười mềm mại, khóe mắt khẽ liếc Khinh Vân Nhiễm một cái, nhẹ giọng nói:
-Hiên, cảm ơn chàng.
Nàng ta nháy mắt mấy cái, nhướn mày, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, cúi đầu nói:
-Hiên, ta rất sợ bộ dáng lúc nãy của chàng, sau này chàng đừng làm vậy trước mặt ta, được không?
Tiêu Thần Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu của nàng ta, đáy lòng nổi lên tâm tình khác thường, Thiên Tuyết hôm nay tựa hồ như có điểm khác với hồ xưa, hắn lắc lắc đầu xóa đi ý nghĩ miên man đó trong đầu mình, gật đầu đồng ý.
Nâng mắt, ánh mắt lướt qua bờ vai Tô Thiên Tuyết, nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm nhận túi thơm của Duẫn Mặc Băng, mỉm cười cất vào trong người, nhất thời mặt hắn đen lại như dọa người, ngữ khí lạnh lùngmang theo mùi dấm chua nồng đậm, nổi giận đùng đùng quát to:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi có để Bổn Vương vào mắt không mà lại cùng nam nhân khác làm trò liếc mắt đưa tình?
-Thần Hiên, ngươi không nên động một tý là nói oan cho nàng!
Nghe Tiêu Thần Hiên nói, Duẫn Mặc Băng có chút phẫn nộ, Khinh Vân Nhiễm thanh nhã như vậy, hắn không đành lòng để nàng phải chịu nửa điểm vũ nhục.
-Ta nói oan cho nàng?
Đôi mắt tàn nhẫn của Tiêu Thần Hiên tối lại, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
-Sự thật là bản thân ta cảm giác ngươi cố tình thiên vị nàng. Duẫn Mặc Băng, ngươi nhớ cho rõ nàng là thê tử của ta!
-Thì có làm sao, ngươi không quý trọng nàng, chẳng lẽ ta thân là bằng hữu của nàng, muốn quan tâm nàng cũng không được?
Duẫn Mặc Băng lạnh lùng nói, trong mắt như hàm chứa tức giận.
-Hành vi, cử chỉ của ngươi, đã vượt quá phạm vi bằng hữu! Nàng là gái đã có chồng, ngươi nên duy trì khoảng cách để tránh người khác đàm tiếu.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên híp lại, bực mình nói.
-Tiêu Thần Hiên, ngươi đang ghen sao?
Mày Duẫn Mặc Băng khẽ nhếch lên, cố ý nói.
-Ngươi đừng nói hươu nói vượn!
Mặt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, đôi môi mím chặt, không hề kiêng nể hạ lệnh đuổi khách:
-Việc này kết thúc rồi, không làm phiền ngươi giải độc cho Thiên Tuyết nữa, ta sẽ phái người tiễn ngươi về y quán.
Duẫn Mặc Băng nhướn mày, thản nhiên nói:
-Ngươi muốn đuổi ta đi?
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, hô to một tiếng:
-Vương Kỳ, tiễn Duẫn công tử trở về!
Tô Thiên Tuyết nhìn bóng lưng Duẫn Mặc Băng rời đi, như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Khinh Vân Nhiễm, nhanh chóng che giấu đi ánh mắt lạnh lẽo, Tiêu Thần Hiên đã để tâm tới người phụ nữ này rồi, nhưng không hề tin tưởng nàng, tin tức này, nàng ta có thể sử dụng triệt đối, khóe miệng cong lên cười ôn nhu, tới sát bên người Tiêu Thần Hiên.
Duẫn Mặc Băng cứ như vậy bị đuổi đi, Khinh Vân Nhiễm còn chưa kịp nói câu cảm ơn, oán hận liếc mắt nhìn Tiêu Thần Hiên một cái, rồi không biết nói hắn như thế nào, mọi lời nói đều ứ đọng tại ngực như sắp bộc phát.
Tiêu Thần Hiên trấn an Tô Thiên Tuyết, đưa nàng ta về phòng nghỉ ngơi cho tốt, cũng Khinh Vân Nhiễm từ Minh Nguyệt lâu đi ra, dọc đường đi, hai người không hề nói chuyện.
Khinh Vân Nhiễm đang muốn quay về Nam Phong uyển, lại nghe thấy người ở phía sau quát lạnh một tiếng:
-Khinh Vân Nhiễm!
Nàng giả bộ không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước, Tiêu Thần Hiên thấy hồi lâu nàng không đáp lại, bước xa tiến lên, phẫn nộ không kìm được bóp cổ nàng, tức giận nói:
-Bổn vương gọi ngươi, ngươi không nghe thấy à?
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, khóe môi cười lạnh, thấp giọng hỏi:
-Vương gia có chuyện gì?
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên tức giận không kiềm chế được, hung ác trừng mắt nhìn nàng, thanh âm lạnh như băng:
-Ngươi hỏi ta có chuyện gì, ngươi không biết ngươi đã làm chuyện tốt gì sao?
Khinh Vân Nhiễm khẽ khịt mũi, thản nhiên nói, trong lời nói chưa vài phần mỉa mai:
-Vương gia không nói làm sao ta biết, ta cũng không phải thần tiên?!
Tiêu Thần Hiên gia tăng lực đạo ở tay, dần dần siết chặt:
-Buổi tối ngày hôm qua, tại sao Duẫn Mặc Băng lại xuất hiện trong phòng ngươi, ngươi đừng tưởng rằng có thể giấu được mọi chuyện!
Đau đớn ở cổ truyền đến, Khinh Vân Nhiễm cau mày, tức giận hét lớn một tiếng:
-Ngươi muốn ta nói như thế nào? Ta cũng Duẫn Mặc Băng, tối qua hai người chúng ta ở trong phòng tư tình, như vậy ngươi hài lòng chưa?
Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Thần Hiên trở nên lạnh lẽo, phẫn nộ dâng lên tận đỉnh đầu, một cái tát mạnh mẽ giáng vào mặt Khinh Vân Nhiễm, chỉ nghe thấy tiếng tát vang lên, quát to:
-Đồ dâm đãng!
Trong mắt hắn đầy tàn bạo, đôi môi mím chặt, xuống tay không chút thương tiếc.
-Đúng thế, ta dâm đãng đây! Vậy Hiên Vương gia tôn quý cao thượng ngươi sao không hưu ta ngay lập tức, mặc dù ta làm xấu danh tiếng của ngươi?!
Khinh Vân Nhiễm bưng gương mặt đang tê dại, tức giận đến mức cả người run rẩy, đối với nàng, hắn như ma vương đến từ địa ngục, nàng muốn thoát khỏi hắn nhưng với năng lực bây giờ của hắn thì chỉ sợ chưa thoát khỏi cánh cửa này đã bị bắt trở về.
-Tiện nhân, ngươi cho rằng Bổn Vương sẽ cho ngươi được như ý nguyện sao? Hưu ngươi, để ngươi bò lên giường của nam nhân khác!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên như nhiễm một màn sương lạnh, hắn bắt được tay nàng, trợn mắt nhìn thẳng, rít gào như sấm:
-Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi đời này kiếp này là phụ nữ của Tiêu Thần Hiên, chỉ có thể sinh con cho Tiêu Thần Hiên ta!
-Súc sinh, buông ta ra!
Khinh Vân Nhiễm ra sức nói:
-Ta không phải là nữ nhân của ngươi, lại càng không vì ngươi mà sinh hài tử. Sống chung với người tâm thần như ngươi, là bất hạnh lớn nhất cả đời ta.
Nàng nhất định phải rời khỏi Vương phủ.
Tiêu Thần Hiên tức giận đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, cả người kìm chặt, ánh mắt toát ra sự phẫn nộ tuyệt đỉnh, tức giận không kìm được quát lên:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi chán sống rồi!
Ánh mắt của nàng, cử chỉ, lời nói đều tỏ vẻ vô cùng chán ghét hắn, làm hắn vô cùng phẫn nộ và tức giận.
-Hiên Vương gia, ngươi không chiếm được cái gì thì ngươi càng muốn. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta đối với ngươi không hề cảm giác tốt chút nào, thà rằng chết cũng không muốn sống cùng ngươi.
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng mỉm cười.
-Ngươi câm mồm cho Bổn Vương!
Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, nàng nhục nhã hắn làm hắn phẫn nộ không kìm được, hai tay nắm chặt, lồng ngực như bị xé rách đến đau đớn.
-TA KHÔNG CÂM MỒM! Có phải tức giận tới mức không chịu nổi rồi? Muốn động thủ hả? Giết ta sao?
Môi Khinh Vân Nhiễm nhợt nhạt, cười lạnh lùng.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, như muốn cắn nuốt nàng, giây tiếp theo hắn cúi xuống, Khinh Vân Nhiễm không kịp kinh hãi, tay hắn trói chặt nàng, ôm nàng thật chặt, khớp xương toàn thân đau đớn, cả người không thể cử động.
Hắn hôn, giống như một ngọn lửa thiêu đốt làm cho nàng thống khổ.
Hắn gắt gao giữ chặt lấy nàng, cướp đoạt hô hấp của nàng, làm toàn bộ không khí trong ngực nàng thoát ra ngoài, hắn muốn nàng chết như vậy? Không thể hít thở được…
Hắn ôm chặt lấy vòng eo nàng, trong khoảnh khắc, lửa nóng dời khỏi môi nàng, hắn đặt đầu nàng vào ngực mình, làm nàng ho và thở dốc trong ngực hắn.
Khinh Vân Nhiễm nhíu mi lại, không để ý đến sự phẫn nộ của Tiêu Thần Hiên, nghiêng người, lo lắng nhìn Duẫn Mặc Băng, không biết hắn làm gì con rắn đó mà không quá bao lâu, con rắn rũ người xuống, cuộn tròn lại, không hề nhúc nhích.
Duẫn Mặc Băng nhìn Tiêu Thần Hiên giải thích:
-Tên con rắn này là Kim Khai Liệt, vô cùng độc, chỉ cần bị cắn một cái lập tức mất mạng.
Hắn cười đầy thâm ý, tiếp tục nói:
-Thần Hiên, con rắn này giao cho ta nhé?!
Tiêu Thần Hiên nhăn mặt cau mày:
-Ngươi muốn nó làm cái gì?
Duẫn Mặc Băng cười cười, nói:
-Đương nhiên để nghiên cứu thuốc giải. Nói không chừng sau này sẽ có ích.
Lưu lại nó đương nhiên còn nguyên nhân khác, Kim Khai Liệt rất có linh tính, nếu không bị thương tổn trước, hoặc trừ phi là chủ nhân của nó ra lệnh, thì nó sẽ không cắn người bừa bãi, càng không thể cắn chủ nhân của nó, từ điểm đó có thể kết luận, Hạnh nhi không phải là tự sát.
Tiêu Thần Hiên lo lắng, ánh mắt chợt lóe lên, lãnh đạm cười nói:
-Tùy ngươi.
Duẫn Mặc Băng quay đầu, thấy Khinh Vân Nhiễm có ánh mắt lo lắng cho mình, ánh mắt hai người giao nhau, mỉm cười trấn an, làm Khinh Vân Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thiên Tuyết cắn môi, tựa hồ như muốn nói cái gì, liếc nhìn Duẫn Mặc Băng một cái, ánh mắt ảo não, dần dần hốc mắt ngấn lệ, tựa vào ngực Tiêu Thần Hiên, cảm khái nói:
-Hiên, mọi chuyện cuối cùng cũng rõ ràng rôi!
Tiêu Thần Hiên chú ý đến Khinh Vân Nhiễm, thấy nàng cười mỉm vui vẻ với Duẫn Mặc Băng, sắc mặt trầm xuống, nghe được Thiên Tuyết gọi, vội thu lại ánh mắt, nhẹ giọng an ủi:
-Thiên Tuyết, nàng chịu khổ rồi!
Khinh Vân Nhiễm đứng ở một bên, khóe miệng nhẹ cong lên, cười lạnh, chuyện quả nhiên như Duẫn Mặc Băng dự liệu, Hạnh nhi nhận hết tội về mình, sợ rằng nếu muốn bắt được chủ mưu vốn là không có khả năng.
Về phần Tô Thiên Tuyết, nàng cần đề phòng cẩn thận, mình ở ngoài sáng, còn có người đang ẩn nấp, nàng ta có Vương gia giúp đỡ, còn nàng thì bị Vương gia chán ghét, cứng đầu gặp cứng đầu, nói tóm lại là không hề tốt.
Tô Thiên Tuyết rời khỏi lòng hắn, lắc đầu, cười thư thái:
-Không có chuyện gì!
Duẫn Mặc Băng cất con rắn đi, đi tới bên cạnh Khinh Vân Nhiễm, hai người không nói gì, chỉ trao đổi bằng ánh mắt, trong lòng Khinh Vân Nhiễm cảm kích, hắn chăm sốc và bảo vệ nàng rất tốt, làm cho nàng cảm giác rất ấm áp và vô cùng cảm động.
Tô Thiên Tuyết cắn môi, trong mắt như có nước, nức nở nói:
-Hiên, mặc dù Hạnh nhi đã hại thiếp nhưng mấy năm qua nàng luôn hầu hạ thiếp chu đáo, thiếp không đành lòng nhìn nàng ấy chết thê thảm như vậy, hy vọng chàng không nhớ chuyện đã qua, đồng ý để thiếp an táng cho nàng được không?
Tiêu Thần Hiên hé mắt, nhìn Hạnh nhi trên mặt đất, biến sắc, nắm tay Tô Thiên Tuyết thật chặt, thấp giọng nói:
-Thiên Tuyết, nàng thật lương thiện. Người như ả căn bản không cần thương tiếc.
Tô Thiên Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, tiếng nói ấm áp, ôn nhu nói:
-Hiên, đáp ứng thiếp đi! Van cầu chàng, được không?
Tiêu Thần Hiên híp mắt lại, thở dài, cuối cũng thỏa hiệp, nói:
-Được rồi!
Tô Thiên Tuyết cười mềm mại, khóe mắt khẽ liếc Khinh Vân Nhiễm một cái, nhẹ giọng nói:
-Hiên, cảm ơn chàng.
Nàng ta nháy mắt mấy cái, nhướn mày, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, cúi đầu nói:
-Hiên, ta rất sợ bộ dáng lúc nãy của chàng, sau này chàng đừng làm vậy trước mặt ta, được không?
Tiêu Thần Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu của nàng ta, đáy lòng nổi lên tâm tình khác thường, Thiên Tuyết hôm nay tựa hồ như có điểm khác với hồ xưa, hắn lắc lắc đầu xóa đi ý nghĩ miên man đó trong đầu mình, gật đầu đồng ý.
Nâng mắt, ánh mắt lướt qua bờ vai Tô Thiên Tuyết, nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm nhận túi thơm của Duẫn Mặc Băng, mỉm cười cất vào trong người, nhất thời mặt hắn đen lại như dọa người, ngữ khí lạnh lùngmang theo mùi dấm chua nồng đậm, nổi giận đùng đùng quát to:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi có để Bổn Vương vào mắt không mà lại cùng nam nhân khác làm trò liếc mắt đưa tình?
-Thần Hiên, ngươi không nên động một tý là nói oan cho nàng!
Nghe Tiêu Thần Hiên nói, Duẫn Mặc Băng có chút phẫn nộ, Khinh Vân Nhiễm thanh nhã như vậy, hắn không đành lòng để nàng phải chịu nửa điểm vũ nhục.
-Ta nói oan cho nàng?
Đôi mắt tàn nhẫn của Tiêu Thần Hiên tối lại, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
-Sự thật là bản thân ta cảm giác ngươi cố tình thiên vị nàng. Duẫn Mặc Băng, ngươi nhớ cho rõ nàng là thê tử của ta!
-Thì có làm sao, ngươi không quý trọng nàng, chẳng lẽ ta thân là bằng hữu của nàng, muốn quan tâm nàng cũng không được?
Duẫn Mặc Băng lạnh lùng nói, trong mắt như hàm chứa tức giận.
-Hành vi, cử chỉ của ngươi, đã vượt quá phạm vi bằng hữu! Nàng là gái đã có chồng, ngươi nên duy trì khoảng cách để tránh người khác đàm tiếu.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên híp lại, bực mình nói.
-Tiêu Thần Hiên, ngươi đang ghen sao?
Mày Duẫn Mặc Băng khẽ nhếch lên, cố ý nói.
-Ngươi đừng nói hươu nói vượn!
Mặt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, đôi môi mím chặt, không hề kiêng nể hạ lệnh đuổi khách:
-Việc này kết thúc rồi, không làm phiền ngươi giải độc cho Thiên Tuyết nữa, ta sẽ phái người tiễn ngươi về y quán.
Duẫn Mặc Băng nhướn mày, thản nhiên nói:
-Ngươi muốn đuổi ta đi?
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, hô to một tiếng:
-Vương Kỳ, tiễn Duẫn công tử trở về!
Tô Thiên Tuyết nhìn bóng lưng Duẫn Mặc Băng rời đi, như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Khinh Vân Nhiễm, nhanh chóng che giấu đi ánh mắt lạnh lẽo, Tiêu Thần Hiên đã để tâm tới người phụ nữ này rồi, nhưng không hề tin tưởng nàng, tin tức này, nàng ta có thể sử dụng triệt đối, khóe miệng cong lên cười ôn nhu, tới sát bên người Tiêu Thần Hiên.
Duẫn Mặc Băng cứ như vậy bị đuổi đi, Khinh Vân Nhiễm còn chưa kịp nói câu cảm ơn, oán hận liếc mắt nhìn Tiêu Thần Hiên một cái, rồi không biết nói hắn như thế nào, mọi lời nói đều ứ đọng tại ngực như sắp bộc phát.
Tiêu Thần Hiên trấn an Tô Thiên Tuyết, đưa nàng ta về phòng nghỉ ngơi cho tốt, cũng Khinh Vân Nhiễm từ Minh Nguyệt lâu đi ra, dọc đường đi, hai người không hề nói chuyện.
Khinh Vân Nhiễm đang muốn quay về Nam Phong uyển, lại nghe thấy người ở phía sau quát lạnh một tiếng:
-Khinh Vân Nhiễm!
Nàng giả bộ không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước, Tiêu Thần Hiên thấy hồi lâu nàng không đáp lại, bước xa tiến lên, phẫn nộ không kìm được bóp cổ nàng, tức giận nói:
-Bổn vương gọi ngươi, ngươi không nghe thấy à?
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, khóe môi cười lạnh, thấp giọng hỏi:
-Vương gia có chuyện gì?
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên tức giận không kiềm chế được, hung ác trừng mắt nhìn nàng, thanh âm lạnh như băng:
-Ngươi hỏi ta có chuyện gì, ngươi không biết ngươi đã làm chuyện tốt gì sao?
Khinh Vân Nhiễm khẽ khịt mũi, thản nhiên nói, trong lời nói chưa vài phần mỉa mai:
-Vương gia không nói làm sao ta biết, ta cũng không phải thần tiên?!
Tiêu Thần Hiên gia tăng lực đạo ở tay, dần dần siết chặt:
-Buổi tối ngày hôm qua, tại sao Duẫn Mặc Băng lại xuất hiện trong phòng ngươi, ngươi đừng tưởng rằng có thể giấu được mọi chuyện!
Đau đớn ở cổ truyền đến, Khinh Vân Nhiễm cau mày, tức giận hét lớn một tiếng:
-Ngươi muốn ta nói như thế nào? Ta cũng Duẫn Mặc Băng, tối qua hai người chúng ta ở trong phòng tư tình, như vậy ngươi hài lòng chưa?
Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Thần Hiên trở nên lạnh lẽo, phẫn nộ dâng lên tận đỉnh đầu, một cái tát mạnh mẽ giáng vào mặt Khinh Vân Nhiễm, chỉ nghe thấy tiếng tát vang lên, quát to:
-Đồ dâm đãng!
Trong mắt hắn đầy tàn bạo, đôi môi mím chặt, xuống tay không chút thương tiếc.
-Đúng thế, ta dâm đãng đây! Vậy Hiên Vương gia tôn quý cao thượng ngươi sao không hưu ta ngay lập tức, mặc dù ta làm xấu danh tiếng của ngươi?!
Khinh Vân Nhiễm bưng gương mặt đang tê dại, tức giận đến mức cả người run rẩy, đối với nàng, hắn như ma vương đến từ địa ngục, nàng muốn thoát khỏi hắn nhưng với năng lực bây giờ của hắn thì chỉ sợ chưa thoát khỏi cánh cửa này đã bị bắt trở về.
-Tiện nhân, ngươi cho rằng Bổn Vương sẽ cho ngươi được như ý nguyện sao? Hưu ngươi, để ngươi bò lên giường của nam nhân khác!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên như nhiễm một màn sương lạnh, hắn bắt được tay nàng, trợn mắt nhìn thẳng, rít gào như sấm:
-Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi đời này kiếp này là phụ nữ của Tiêu Thần Hiên, chỉ có thể sinh con cho Tiêu Thần Hiên ta!
-Súc sinh, buông ta ra!
Khinh Vân Nhiễm ra sức nói:
-Ta không phải là nữ nhân của ngươi, lại càng không vì ngươi mà sinh hài tử. Sống chung với người tâm thần như ngươi, là bất hạnh lớn nhất cả đời ta.
Nàng nhất định phải rời khỏi Vương phủ.
Tiêu Thần Hiên tức giận đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, cả người kìm chặt, ánh mắt toát ra sự phẫn nộ tuyệt đỉnh, tức giận không kìm được quát lên:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi chán sống rồi!
Ánh mắt của nàng, cử chỉ, lời nói đều tỏ vẻ vô cùng chán ghét hắn, làm hắn vô cùng phẫn nộ và tức giận.
-Hiên Vương gia, ngươi không chiếm được cái gì thì ngươi càng muốn. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta đối với ngươi không hề cảm giác tốt chút nào, thà rằng chết cũng không muốn sống cùng ngươi.
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng mỉm cười.
-Ngươi câm mồm cho Bổn Vương!
Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, nàng nhục nhã hắn làm hắn phẫn nộ không kìm được, hai tay nắm chặt, lồng ngực như bị xé rách đến đau đớn.
-TA KHÔNG CÂM MỒM! Có phải tức giận tới mức không chịu nổi rồi? Muốn động thủ hả? Giết ta sao?
Môi Khinh Vân Nhiễm nhợt nhạt, cười lạnh lùng.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, như muốn cắn nuốt nàng, giây tiếp theo hắn cúi xuống, Khinh Vân Nhiễm không kịp kinh hãi, tay hắn trói chặt nàng, ôm nàng thật chặt, khớp xương toàn thân đau đớn, cả người không thể cử động.
Hắn hôn, giống như một ngọn lửa thiêu đốt làm cho nàng thống khổ.
Hắn gắt gao giữ chặt lấy nàng, cướp đoạt hô hấp của nàng, làm toàn bộ không khí trong ngực nàng thoát ra ngoài, hắn muốn nàng chết như vậy? Không thể hít thở được…
Hắn ôm chặt lấy vòng eo nàng, trong khoảnh khắc, lửa nóng dời khỏi môi nàng, hắn đặt đầu nàng vào ngực mình, làm nàng ho và thở dốc trong ngực hắn.
/128
|