Thượng Quan Nguyệt tùy ý để nàng ta ôm, trên gương mặt tuấn mỹ không biểu lộ bất cứ vẻ mặt nào, ánh mắt lạnh băng giống như núi băng ngàn năm không tan, nói không chút tình cảm:
-Nhưng ta đối với người không có chút tình yêu nam nữ nào.
Giọng nói của hắn so với gió lạnh mùa đông còn lạnh hơn vài phần, lạnh thấu xương.
Giọng nói truyền vào tai giống như một mũi tên nhọn đâm mạnh vào lòng nàng ta.
Khuôn mặt nàng ta trở nên trắng bệch, cánh tay ôm lấy hắn từ phía sau run nhè nhẹ, đau đến nỗi không nói nên lời.
Hồi lâu, nàng ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt đã đầy hai mắt, trước mắt chỉ có hơi nước mông lung, nàng ta thì thào, khóc, nói:
-Nguyệt ca ca, sao lại đối với muội tàn nhẫn như vậy?
Nàng ta thích hắn như vậy, suốt bảy năm trời, sao hắn lại đối với nàng ta như vậy? Rốt cuộc nàng ta không tốt chỗ nào? Nếu như là vì tỷ tỷ, hắn càng không nên yêu người phụ nữ khác.
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt u ám âm trầm, giọng nói lộ ra bất đắc dĩ trầm trọng:
-Cho người hy vọng không thực tế mới là tàn nhẫn lớn nhất đối với người.
Lăng Tử Lạc mím chặt đôi môi đỏ mọng, phút chốc buông hắn ra, lau đi nước mắt trên mặt, từ đôi mắt sưng đỏ bắn ra cái nhìn rét lạnh:
-Huynh có thể không thích ta, nhưng ta không cho huynh có ý niệm thích người phụ nữ gọi là Nhược Minh kia!
Bị bại bởi một người kém hơn mình, cục ức này làm sao nàng ta nuốt được?
Tự tôn của nàng ta không cho phép!
Thượng Quan Nguyệt hơi nhíu mày lại, trong mắt hiện lên không kiên nẫn, giọng nói lạnh lùng:
-Đây là chuyện riêng của ta, không có liên quan gì đến người.
Trong mắt Lăng Tử Lạc hiện lên phẫn nộ, hai tay nắm chặt, lạnh lùng nói:
-Không cho là không cho, một kẻ tàn hoa bại liễu thì dựa vào cái gì?
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo, từ trong mắt bắn ra cái nhìn làm người ta lạnh lẽo run sợ, quát lạnh:
-Câm mồm! Ta không cho phép ngươi vũ nhục nàng!
Lăng Tử Lạc bị ánh mắt như hàn băng của hắn làm chấn động, không nhịn được rùng mình, cắn môi:
-Huynh….
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt hơi tối lại, trầm giọng nói:
-Giao người ra đầy, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu không đừng có trách!
Sắc mặt Lăng Tử Lạc trắng xanh, trong mắt hiện lên ghen ghét, giọng nói lạnh lùng:
-Nguyệt ca ca, đây là huynh bức ta.
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt trầm ổn, chỉ thấy nàng ta quát to một tiếng:
-Người đâu!
Tiếng nói vừa dứt thì từ phía sau nàng ta xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen thân thủ bất phàm, lạnh lùng nhìn bọn họ, giọng nói lạnh lùng:
-Nếu như không cản được, các người hãy tự xử đi!
Khuôn mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng nghiêm lại, trong mắt lạnh lẽo như hàn băng, đây là tử sĩ được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chiêu nào xuất ra cũng ác độc, từng đao trí mạng bổ về phía hắn.
Hắn biết rất rõ, tử sĩ này vì hoàn thành mệnh lệnh chủ nhân nên bao vây chặt lấy hắn, không chết thì không dừng.
Mặc dù vậy, bọn họ vẫn như cũ, không ngăn cản được hắn.
Một tử sĩ bị hắn đoạt được kiếm, trong phút chốc, tên sĩ tử kia trừng mắt thật to rồi ngã xuống, khí tuyệt tức thì.
Bên tai Thượng Quan Nguyệt vang lên tiếng đao kiếm chém vào người,.
Sau một hồi giết chóc tàn nhẫn, trên mặt đất hiện lên đầy những vũng máu tươi, giống như Tu la đang luyện dưới địa ngục, trong không khí lộ ra hơi thở chết chóc.
Lăng Tử Lạc đứng ở một bên nhìn thấy hết tất cả, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Tử sĩ từng người từng người ngã xuống, áo bào trắng của hắn, thanh kiếm lợi hại trong tay chưa từng dính vết máu nào, gương mặt vẫn lạnh lùng như trước, giống như cảnh tượng ở đây chưa từng tổn hại đến chút tôn quý nào của hắn.
Trong chốn giang hồ, những lời đồn về hắn đều là sự thật, hắn là thần y tuyệt thế cứu vô số người, nhưng lại là Tu La đẫm máu giết người không ghê tay.
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt nghiêm nghị, án mắt sắc lạnh lẽo, thân hình nhanh như cắt, trong nháy mắt xẹt qua người nàng ta, chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua mặt.
Sát khí dày đặc vây chặt lấy người Lăng Tử Lạc, nàng ta nhìn hắn, thật lâu cũng không có cách nào nhúc nhích được.
Trong lòng đau khổ không ngừng, giống như chọc giận hắn, bắt Thủy Nhược Minh đến đây, đây vốn là chủ ý của Mạc Linh tỷ tỷ, nàng ta chỉ muốn gặp hắn, sao hắn lại đối với nàng ta giống như với kẻ thù vậy?
“Thịch” một tiếng, cửa bị người đá văng ra, cánh cửa bị phân thành bốn năm mảnh, tiếng động lớn làm cho Mạc Linh và Khinh Vân Nhiễm đều ngẩn ra.
Thượng Quan Nguyệt liếc mắt một cái, thấy Khinh Vân Nhiễm đang nằm trên đất, đôi mắt không khỏi nheo lại, trên mặt mơ hồ hiện lên tức giận.
Nhìn thấy người, Mạc Linh nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt trong khăn che hiện lên vẻ âm lãnh nhưng tiếng nói lại ôn hòa một cách thần kỳ:
-Hóa ra là Bắc Tuân Vương, ngươi tới đây có việc….
Đang nói giữ chừng bị hắn điểm huyệt trong không trung cắt đứt, nàng ta chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy, lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Nhìn qua cửa thấy thị vệ bên ngoài cũng bị điểm sáu huyệt đạo, trong lòng phẫn hận nghiến răng ken két, bây giờ không ai đến cứu, vẫn như cũ không thể động đậy, nói không nên lời.
Thượng Quan Nguyệt nhanh chóng đi tới trước mặt Khinh Vân Nhiễm, ngồi xuống, trong mắt nàng hiện lên mừng rỡ, kêu khẽ:
-Thượng Quan.
Nhìn thấy hắn, trái tim nàng đột nhiên bình ổn lại, có phải nàng rất ỷ lại vào hắn rồi?
Thượng Quan Nguyệt cẩn thận kiểm tra xem người nàng có vết thương nào không, thấy thân thể nàng rất tốt, hoàn toàn không bị hao tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm:
-Không bị thương là tốt rồi!
Khinh Vân Nhiễm khó khăn cử động tay, xấu hổ nói:
-Muội không cử động được.
Hẳn là mê hương vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn.
Khóe miệng Thượng Quan Nguyệt nhẹ cong lên, dịu dàng ôm nàng vào trong lòng:
-Không có việc gì, ta lập tức mang nàng rời khỏi đây.
Trong tâm Khinh Vân Nhiễm cảm thấy ấm áp, âm thầm nói: “Thượng Quan Nguyệt, cảm ơn huynh”.
Lăng Tử Lạc chạy từ đầu hành lang tới.
Đúng lúc này thì Thượng Quan Nguyệt ôm Khinh Vân Nhiễm đi ra từ trong phòng.
Nhìn hắn đối với nàng giống như trân bảo, rất sợ bỗng nhiên biến mất, dáng vẻ cẩn thận che chở cho nàng, đáy lòng dấy lên đố kỵ.
Cắn môi, căm tức liếc Khinh Vân Nhiễm một cái, mắng:
-Tiện nhân!
Tiếng nói vừa dứt, một vài sợi tóc vương bên tai Lăng Tử Lạc bị cắt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống.
Từ mặt chảy xuống vài giọt máu, đau đớn truyền đến, nàng ta bụm mặt, nước mắt lại chảy xuống, oán hận nhìn hắn, khóc không thành tiếng, nói:
-Nguyệt ca ca, sao huynh có thể nhẫn tâm như vậy?
Hắn thật sự có sát khí.
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lãnh đạm, ánh mắt trong sáng nhưng lạnh lùng như băng, liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lạnh giọng cảnh cáo:
-Tử Lạc, ta hy vọng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Nếu như vì mối quan hệ với ta mà người ra tay với nàng lần nữa, ta nhất định không giống hôm nay tha thứ cho người dễ dàng như vậy.
Nói xong không chút lưu tình xoay người rời đi.
Lăng Tử Lạc nhìn bóng lưng rời đi dứt khoát của hắn, tiến lên kéo lấy áo hắn, nói:
-Nguyệt ca ca, đừng đi, muôi với huynh chỉ là hiểu lầm, huynh tha thứ cho muội có được không?
Thượng Quan Nguyệt nhíu mày, nàng ta rất ngang ngạnh, nếu không giáo huấn cho tốt sẽ làm nàng ta càng si tâm vọng tưởng, hắn không đáp lại, dưới chân thi lực, nhanh chóng nhảy lên không trung, biến mất trước mắt Lăng Tử Lạc.
Ngực Lăng Tử Lạc co rút đau đớn, cho dù đã cử ra hết toàn bộ thị vệ và tử sĩ cũng không giữ chân hắn được, bất kể là tâm hay con người hắn cũng vậy!
Khinh Vân Nhiễm nhìn qua bả vai Thượng Quan Nguyệt thấy Thất công chúa đang rơi lệ, đột nhiên cảm giác nàng ta có chút đáng thương, nhưng những người đáng thương mới thường ghi hận.
Chỉ vì muốn gặp một người mà bắt nàng đến đây, quả thật là cực kỳ ngang ngạnh.
Liếc mắt nhìn gương mặt một bên không tỳ vết của Thượng Quan Nguyệt, nàng không khỏi sinh ra vài phần cảm tình, có lẽ tuy phương thức của hắn vô tình, nhưng lại đúng!
Nếu không thể yêu đối phương, thà một đao chém đứt hy vọng còn hơn là phải yêu trong đau khổ, vô vọng.
Tình yêu khắc sâu đối với phụ nữ, hoặc là ít hoặc là nhiều, đều phải nếm mùi vị đau khổ, đây là quá trình không thể tránh khỏi, nàng không khỏi than nhẹ, cả đời nữ tử truân chuyên, tất cả chỉ vì tình yêu mà thôi.
Vì Hoán nhi, cả tâm và lực nàng đã sớm tiều tụy, đau khổ rồi.
Thượng Quan Nguyệt nghe được tiếng thở dài vang bên tai, khó hiểu, hỏi:
-Tại sao lại thở dài?
Khinh Vân Nhiễm trầm giọng, nói:
-Thượng Quan, hình như hôm nay huynh hơi khác so với mọi ngày.
Đôi mắt sáng của Thượng Quan Nguyệt chớp động, thản nhiên nói:
-Không giống chỗ nào?
Khinh Vân Nhiễm cụp mắt xuống, trầm giọng nói:
-Lần đầu tiên muội thấy huynh lạnh lùng đến vậy.
Trong lòng nàng hắn giống như tiên vậy, nhưng hình tượng lúc nãy lại khác xa so với tưởng tượng của nàng.
Đôi mắt đen của Thượng Quan Nguyệt trở nên u ám thâm trầm, trầm mặc một lúc, thản nhiên nói:
-Ta cũng không tỉnh tái, chỉ là tâm tư vẫn lương thiện thôi.
Hôm nay chính xác hắn đã hành động theo cảm tính, thân là Hoàng tử, đầu tiên là phải học che giấu tâm tình thật của mình, tiếp theo là phải khống chế bản thân thật tốt.
Khóe miệng Khinh Vân Nhiễm hơi cong lên, lơ đãng nghiêng đầu, cái trán khẽ lướt qua môi hắn, cảm giác thấy lạnh lẽo, có mềm mại, gương mặt nàng phút chốc ửng đỏ, bên tai đỏ chót, tần suất trống ngực cũng từ từ nhanh dần.
Hai người cũng ăn ý lựa chọn im lặng, gió thổi vù vù bên tai, vài thứ từ từ biến mất.
*
Khóe miệng Mạc Linh nở một nụ cười lạnh, nhẹ giọng an ủi:
-Tử Lạc, đừng khóc nữa.
Nàng ta vốn là con gái nhỏ nhất của Tây Giác Vương, luôn luôn được sủng ái, mặc dù hơi ngang ngạnh nhưng bản tính đơn thuần, lợi dụng nàng ta để trả thù cực kỳ thích hợp.
Lăng Tử Lạc cắn môi, đố kỵ trong mắt biến thành hận ý thấu xương:
-Mạc Linh tỷ tỷ, muội không cam lòng…
Mạc Linh cười cười, an ủi:
-Muội vẫn còn cơ hội, đừng quên, dù sao thì Bắc Tuân Vương cũng là Hoàng tử, với thân phận của nữ tử đó nhất định bọn họ sẽ không có kết quả. Nếu tước vị của muội không dưới nàng ta, có rất nhiều cách để làm nàng ta bỏ cuộc, cần gì phải vội vàng?
Lăng Tử Lạc nghe được lời nói của nàng ta, đôi mắt sáng lên, khóe miệng cười lạnh:
-Tỷ nói không sai!
Nước Bắc Thần tuyệt đối không sắc phong cho nàng ấy.
-Mạc Linh tỷ, tỷ nói xem muội nên làm như thế nào?
Đôi mắt Mạc Linh tối lại, cười lãnh đạm, nói:
-Cách hành hạ tâm hắn nhất chính là giết người phụ nữ mà hắn yêu, đã chết thì sẽ làm hắn đau khổ, nhưng tâm hắn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, muội đấu không lại với người chết, vậy chỉ còn cách để bọn họ sinh ra hiểu lầm, vĩnh viễn không thể tha thứ, làm cho trái tim chết hẳn!
-Nhưng ta đối với người không có chút tình yêu nam nữ nào.
Giọng nói của hắn so với gió lạnh mùa đông còn lạnh hơn vài phần, lạnh thấu xương.
Giọng nói truyền vào tai giống như một mũi tên nhọn đâm mạnh vào lòng nàng ta.
Khuôn mặt nàng ta trở nên trắng bệch, cánh tay ôm lấy hắn từ phía sau run nhè nhẹ, đau đến nỗi không nói nên lời.
Hồi lâu, nàng ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt đã đầy hai mắt, trước mắt chỉ có hơi nước mông lung, nàng ta thì thào, khóc, nói:
-Nguyệt ca ca, sao lại đối với muội tàn nhẫn như vậy?
Nàng ta thích hắn như vậy, suốt bảy năm trời, sao hắn lại đối với nàng ta như vậy? Rốt cuộc nàng ta không tốt chỗ nào? Nếu như là vì tỷ tỷ, hắn càng không nên yêu người phụ nữ khác.
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt u ám âm trầm, giọng nói lộ ra bất đắc dĩ trầm trọng:
-Cho người hy vọng không thực tế mới là tàn nhẫn lớn nhất đối với người.
Lăng Tử Lạc mím chặt đôi môi đỏ mọng, phút chốc buông hắn ra, lau đi nước mắt trên mặt, từ đôi mắt sưng đỏ bắn ra cái nhìn rét lạnh:
-Huynh có thể không thích ta, nhưng ta không cho huynh có ý niệm thích người phụ nữ gọi là Nhược Minh kia!
Bị bại bởi một người kém hơn mình, cục ức này làm sao nàng ta nuốt được?
Tự tôn của nàng ta không cho phép!
Thượng Quan Nguyệt hơi nhíu mày lại, trong mắt hiện lên không kiên nẫn, giọng nói lạnh lùng:
-Đây là chuyện riêng của ta, không có liên quan gì đến người.
Trong mắt Lăng Tử Lạc hiện lên phẫn nộ, hai tay nắm chặt, lạnh lùng nói:
-Không cho là không cho, một kẻ tàn hoa bại liễu thì dựa vào cái gì?
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo, từ trong mắt bắn ra cái nhìn làm người ta lạnh lẽo run sợ, quát lạnh:
-Câm mồm! Ta không cho phép ngươi vũ nhục nàng!
Lăng Tử Lạc bị ánh mắt như hàn băng của hắn làm chấn động, không nhịn được rùng mình, cắn môi:
-Huynh….
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt hơi tối lại, trầm giọng nói:
-Giao người ra đầy, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu không đừng có trách!
Sắc mặt Lăng Tử Lạc trắng xanh, trong mắt hiện lên ghen ghét, giọng nói lạnh lùng:
-Nguyệt ca ca, đây là huynh bức ta.
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt trầm ổn, chỉ thấy nàng ta quát to một tiếng:
-Người đâu!
Tiếng nói vừa dứt thì từ phía sau nàng ta xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen thân thủ bất phàm, lạnh lùng nhìn bọn họ, giọng nói lạnh lùng:
-Nếu như không cản được, các người hãy tự xử đi!
Khuôn mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng nghiêm lại, trong mắt lạnh lẽo như hàn băng, đây là tử sĩ được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chiêu nào xuất ra cũng ác độc, từng đao trí mạng bổ về phía hắn.
Hắn biết rất rõ, tử sĩ này vì hoàn thành mệnh lệnh chủ nhân nên bao vây chặt lấy hắn, không chết thì không dừng.
Mặc dù vậy, bọn họ vẫn như cũ, không ngăn cản được hắn.
Một tử sĩ bị hắn đoạt được kiếm, trong phút chốc, tên sĩ tử kia trừng mắt thật to rồi ngã xuống, khí tuyệt tức thì.
Bên tai Thượng Quan Nguyệt vang lên tiếng đao kiếm chém vào người,.
Sau một hồi giết chóc tàn nhẫn, trên mặt đất hiện lên đầy những vũng máu tươi, giống như Tu la đang luyện dưới địa ngục, trong không khí lộ ra hơi thở chết chóc.
Lăng Tử Lạc đứng ở một bên nhìn thấy hết tất cả, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Tử sĩ từng người từng người ngã xuống, áo bào trắng của hắn, thanh kiếm lợi hại trong tay chưa từng dính vết máu nào, gương mặt vẫn lạnh lùng như trước, giống như cảnh tượng ở đây chưa từng tổn hại đến chút tôn quý nào của hắn.
Trong chốn giang hồ, những lời đồn về hắn đều là sự thật, hắn là thần y tuyệt thế cứu vô số người, nhưng lại là Tu La đẫm máu giết người không ghê tay.
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt nghiêm nghị, án mắt sắc lạnh lẽo, thân hình nhanh như cắt, trong nháy mắt xẹt qua người nàng ta, chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua mặt.
Sát khí dày đặc vây chặt lấy người Lăng Tử Lạc, nàng ta nhìn hắn, thật lâu cũng không có cách nào nhúc nhích được.
Trong lòng đau khổ không ngừng, giống như chọc giận hắn, bắt Thủy Nhược Minh đến đây, đây vốn là chủ ý của Mạc Linh tỷ tỷ, nàng ta chỉ muốn gặp hắn, sao hắn lại đối với nàng ta giống như với kẻ thù vậy?
“Thịch” một tiếng, cửa bị người đá văng ra, cánh cửa bị phân thành bốn năm mảnh, tiếng động lớn làm cho Mạc Linh và Khinh Vân Nhiễm đều ngẩn ra.
Thượng Quan Nguyệt liếc mắt một cái, thấy Khinh Vân Nhiễm đang nằm trên đất, đôi mắt không khỏi nheo lại, trên mặt mơ hồ hiện lên tức giận.
Nhìn thấy người, Mạc Linh nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt trong khăn che hiện lên vẻ âm lãnh nhưng tiếng nói lại ôn hòa một cách thần kỳ:
-Hóa ra là Bắc Tuân Vương, ngươi tới đây có việc….
Đang nói giữ chừng bị hắn điểm huyệt trong không trung cắt đứt, nàng ta chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy, lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Nhìn qua cửa thấy thị vệ bên ngoài cũng bị điểm sáu huyệt đạo, trong lòng phẫn hận nghiến răng ken két, bây giờ không ai đến cứu, vẫn như cũ không thể động đậy, nói không nên lời.
Thượng Quan Nguyệt nhanh chóng đi tới trước mặt Khinh Vân Nhiễm, ngồi xuống, trong mắt nàng hiện lên mừng rỡ, kêu khẽ:
-Thượng Quan.
Nhìn thấy hắn, trái tim nàng đột nhiên bình ổn lại, có phải nàng rất ỷ lại vào hắn rồi?
Thượng Quan Nguyệt cẩn thận kiểm tra xem người nàng có vết thương nào không, thấy thân thể nàng rất tốt, hoàn toàn không bị hao tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm:
-Không bị thương là tốt rồi!
Khinh Vân Nhiễm khó khăn cử động tay, xấu hổ nói:
-Muội không cử động được.
Hẳn là mê hương vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn.
Khóe miệng Thượng Quan Nguyệt nhẹ cong lên, dịu dàng ôm nàng vào trong lòng:
-Không có việc gì, ta lập tức mang nàng rời khỏi đây.
Trong tâm Khinh Vân Nhiễm cảm thấy ấm áp, âm thầm nói: “Thượng Quan Nguyệt, cảm ơn huynh”.
Lăng Tử Lạc chạy từ đầu hành lang tới.
Đúng lúc này thì Thượng Quan Nguyệt ôm Khinh Vân Nhiễm đi ra từ trong phòng.
Nhìn hắn đối với nàng giống như trân bảo, rất sợ bỗng nhiên biến mất, dáng vẻ cẩn thận che chở cho nàng, đáy lòng dấy lên đố kỵ.
Cắn môi, căm tức liếc Khinh Vân Nhiễm một cái, mắng:
-Tiện nhân!
Tiếng nói vừa dứt, một vài sợi tóc vương bên tai Lăng Tử Lạc bị cắt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống.
Từ mặt chảy xuống vài giọt máu, đau đớn truyền đến, nàng ta bụm mặt, nước mắt lại chảy xuống, oán hận nhìn hắn, khóc không thành tiếng, nói:
-Nguyệt ca ca, sao huynh có thể nhẫn tâm như vậy?
Hắn thật sự có sát khí.
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lãnh đạm, ánh mắt trong sáng nhưng lạnh lùng như băng, liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lạnh giọng cảnh cáo:
-Tử Lạc, ta hy vọng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Nếu như vì mối quan hệ với ta mà người ra tay với nàng lần nữa, ta nhất định không giống hôm nay tha thứ cho người dễ dàng như vậy.
Nói xong không chút lưu tình xoay người rời đi.
Lăng Tử Lạc nhìn bóng lưng rời đi dứt khoát của hắn, tiến lên kéo lấy áo hắn, nói:
-Nguyệt ca ca, đừng đi, muôi với huynh chỉ là hiểu lầm, huynh tha thứ cho muội có được không?
Thượng Quan Nguyệt nhíu mày, nàng ta rất ngang ngạnh, nếu không giáo huấn cho tốt sẽ làm nàng ta càng si tâm vọng tưởng, hắn không đáp lại, dưới chân thi lực, nhanh chóng nhảy lên không trung, biến mất trước mắt Lăng Tử Lạc.
Ngực Lăng Tử Lạc co rút đau đớn, cho dù đã cử ra hết toàn bộ thị vệ và tử sĩ cũng không giữ chân hắn được, bất kể là tâm hay con người hắn cũng vậy!
Khinh Vân Nhiễm nhìn qua bả vai Thượng Quan Nguyệt thấy Thất công chúa đang rơi lệ, đột nhiên cảm giác nàng ta có chút đáng thương, nhưng những người đáng thương mới thường ghi hận.
Chỉ vì muốn gặp một người mà bắt nàng đến đây, quả thật là cực kỳ ngang ngạnh.
Liếc mắt nhìn gương mặt một bên không tỳ vết của Thượng Quan Nguyệt, nàng không khỏi sinh ra vài phần cảm tình, có lẽ tuy phương thức của hắn vô tình, nhưng lại đúng!
Nếu không thể yêu đối phương, thà một đao chém đứt hy vọng còn hơn là phải yêu trong đau khổ, vô vọng.
Tình yêu khắc sâu đối với phụ nữ, hoặc là ít hoặc là nhiều, đều phải nếm mùi vị đau khổ, đây là quá trình không thể tránh khỏi, nàng không khỏi than nhẹ, cả đời nữ tử truân chuyên, tất cả chỉ vì tình yêu mà thôi.
Vì Hoán nhi, cả tâm và lực nàng đã sớm tiều tụy, đau khổ rồi.
Thượng Quan Nguyệt nghe được tiếng thở dài vang bên tai, khó hiểu, hỏi:
-Tại sao lại thở dài?
Khinh Vân Nhiễm trầm giọng, nói:
-Thượng Quan, hình như hôm nay huynh hơi khác so với mọi ngày.
Đôi mắt sáng của Thượng Quan Nguyệt chớp động, thản nhiên nói:
-Không giống chỗ nào?
Khinh Vân Nhiễm cụp mắt xuống, trầm giọng nói:
-Lần đầu tiên muội thấy huynh lạnh lùng đến vậy.
Trong lòng nàng hắn giống như tiên vậy, nhưng hình tượng lúc nãy lại khác xa so với tưởng tượng của nàng.
Đôi mắt đen của Thượng Quan Nguyệt trở nên u ám thâm trầm, trầm mặc một lúc, thản nhiên nói:
-Ta cũng không tỉnh tái, chỉ là tâm tư vẫn lương thiện thôi.
Hôm nay chính xác hắn đã hành động theo cảm tính, thân là Hoàng tử, đầu tiên là phải học che giấu tâm tình thật của mình, tiếp theo là phải khống chế bản thân thật tốt.
Khóe miệng Khinh Vân Nhiễm hơi cong lên, lơ đãng nghiêng đầu, cái trán khẽ lướt qua môi hắn, cảm giác thấy lạnh lẽo, có mềm mại, gương mặt nàng phút chốc ửng đỏ, bên tai đỏ chót, tần suất trống ngực cũng từ từ nhanh dần.
Hai người cũng ăn ý lựa chọn im lặng, gió thổi vù vù bên tai, vài thứ từ từ biến mất.
*
Khóe miệng Mạc Linh nở một nụ cười lạnh, nhẹ giọng an ủi:
-Tử Lạc, đừng khóc nữa.
Nàng ta vốn là con gái nhỏ nhất của Tây Giác Vương, luôn luôn được sủng ái, mặc dù hơi ngang ngạnh nhưng bản tính đơn thuần, lợi dụng nàng ta để trả thù cực kỳ thích hợp.
Lăng Tử Lạc cắn môi, đố kỵ trong mắt biến thành hận ý thấu xương:
-Mạc Linh tỷ tỷ, muội không cam lòng…
Mạc Linh cười cười, an ủi:
-Muội vẫn còn cơ hội, đừng quên, dù sao thì Bắc Tuân Vương cũng là Hoàng tử, với thân phận của nữ tử đó nhất định bọn họ sẽ không có kết quả. Nếu tước vị của muội không dưới nàng ta, có rất nhiều cách để làm nàng ta bỏ cuộc, cần gì phải vội vàng?
Lăng Tử Lạc nghe được lời nói của nàng ta, đôi mắt sáng lên, khóe miệng cười lạnh:
-Tỷ nói không sai!
Nước Bắc Thần tuyệt đối không sắc phong cho nàng ấy.
-Mạc Linh tỷ, tỷ nói xem muội nên làm như thế nào?
Đôi mắt Mạc Linh tối lại, cười lãnh đạm, nói:
-Cách hành hạ tâm hắn nhất chính là giết người phụ nữ mà hắn yêu, đã chết thì sẽ làm hắn đau khổ, nhưng tâm hắn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, muội đấu không lại với người chết, vậy chỉ còn cách để bọn họ sinh ra hiểu lầm, vĩnh viễn không thể tha thứ, làm cho trái tim chết hẳn!
/128
|