Lầu hai Phong Nhã Các vẫn như cũ huyên náo không thôi, cửa một phòng Nhã gian bị người lặng lẽ đóng lại.
“Sa lang được thuần hóa? Nghe cũng hay!”
Trong phòng, một thiếu niên khoác áo gấm cổ lông điêu hứng thú nói với một người trung niên: “Kim Phú, ta muốn con Sa lang kia!”
Người trung niên có chút ngập ngừng, nói:
“Thiếu chủ, mọi người đều biết Sa lang trừ sói mẹ sinh ra nó thì không thuần phục bất cứ kẻ nào, ta không biết thiếu niên kia làm sao thuần hóa được Sa lang, nhưng chúng ta không có thủ đoạn để thu phục nó, mạo muội bắt nó đến, vạn nhất làm Thiếu chủ bị thương thì làm sao?”
“Vậy đem tiểu tử kia bắt lại luôn.”
“Thiếu chủ, ở đây dù sao cũng không phải địa bàn của mình, chúng ta còn có việc quan trọng, lỡ như làm hỏng đại sự, chủ thượng trách tội xuống…”
Thiếu niên ánh mắt vẫn điềm nhiên:
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
“Thuộc hạ không dám.”
“Ngươi biết gì mà nói? Tiểu tử này có thể thuần hóa Sa lang, chúng ta nếu có thể từ hắn lấy được phương pháp thuần hóa đó, chính là lập công lớn, đến lúc đó còn sợ gì phụ…. cha ta phạt chứ! Tóm lại, ta mặc lệ ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải bắt bọn họ về cho ta.”
Người trung niên không dám nhiều lời, cúi đầu nói:
“Dạ, Thiếu chủ.”
——————
Dùng xong điểm tâm qua loa, mọi người quyết định đến quán trọ nghỉ ngơi, Chu Lăng và Lưu Thành Hề đặt hai quán trọ khác nhau, cho nên sau khi hỏi đường liền chia tay.
Tửu lâu tốt nhất trong Ngũ Khê thành là Phong Nhã tửu lâu, khách điếm tốt nhất là Vân Chí lâu, nơi Lưu Thành Hề đặt phòng chính là Vân Chí lâu.
Phòng của bọn họ là phòng loại hảo hạng tốt nhất, phòng rộng mà trang trí khéo léo, liếc mắt nhìn sơ qua cũng thấy được sự thanh lịch, trang nhã.
Đồ gia dụng đều làm từ gỗ liễu chương phảng phất tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến người ta ngửi thấy tâm tình cũng trở nên thoải mái.
Trên bàn có đặt sẵn giấy và bút, mực, ngay cả màu để vẽ tranh cũng có.
Thất Nương rất hài lòng, Vân Chí lâu này chính là cấp bậc khách sạn năm sao bản cổ đại.
Song My sau khi sắp xếp hành lý liền pha trà cho Thất Nương, nghe thấy phía sau Thất Nương thở dài một tiếng rất nhẹ.
Nàng đưa chén trà cho Thất Nương:
“Tiểu thư có tâm sự gì sao?”
Trước kia bởi vì có Thất Nương che chở, nàng làm việc có phần sơ ý, từ sau đêm nói chuyện ấy, nàng làm mọi việc bắt đầu cẩn thận trở lại, đặc biệt những việc liên quan đến Thất Nương, cho nên khi phát hiện ra tâm tình tiểu thư bất thường liền lập tức mở miệng hỏi.
Thất Nương uống một ngụm trà, trầm ngâm mở miệng nói:
“Hôm nay ta được thấy một người mà trước đây rất lâu ta đã muốn gặp.”
Nàng đưa mắt quan sát Song My:
“Chính là Lãnh Ngọc công tử Hạ Lan Thuyền.”
Song My nghe được tên Hạ Lan Thuyền, trong lòng chợt nóng lên, không thể kiềm chế được mà hai gò má dần trở nên đỏ ửng, hai mắt cũng long lanh, hoàn toàn là bộ dạng một thiếu nữ hoài xuân, nàng lẩm bẩm:
“Tiểu thư muốn gặp hắn từ rất lâu rồi? Cũng đúng, hắn là thiên hạ tuyệt thế, trên đời nào có ai không muốn gặp?”
Thất Nương càng thêm kinh hãi, nàng đặt chén trà xuống, kéo Song My ngồi xuống nói:
“Ta muốn nhìn thấy hắn không phải vì nguyên nhân này. Aiz.., ta kể cho em một câu chuyện, một câu chuyện hoàn toàn có thật.” Thất Nương đem chuyện của Phùng Ngũ Nương kể lại từ đầu đến cuối một lần.
“…… Cho nên ta muốn gặp hắn, chính là muốn nhìn một chút xem hắn rốt cuộc là hạng người gì mà cư nhiên có thể khiến Ngũ tỷ của ta yêu hắn đến mức vứt bỏ cả tính mạng..”
Một lúc lâu sau trong phòng mới nghe thấy tiếng Song My do dự:
“Điều này sao có thể, hắn sao có thể là người như thế? Sao có thể?.… Tiểu thư liệu có phải nhầm lẫn gì hay không…..”
Thất Nương lấy lùi làm tiến, giả bộ lơ đễnh nói:
“Hắn là Lãnh Ngọc công tử ai ai cũng biết, kiêu ngạo vô song, ta biết người khác sẽ không tin lời ta nói, cho nên trong lòng thực rất khổ sở, nói cho em nghe cũng là để lòng mình được dễ chịu một chút.”
Thất Nương sở dĩ không trực tiếp cắt đứt tình cảm của Song My mà tốn tâm sức kể chuyện này cho nàng, chính mà muốn Song My đối với Hạ Lan Thuyền hoàn toàn hết hy vọng, miễn cho sau này thấy hắn lại gieo mầm tai vạ.
Rốt cuộc, Song My vô lực nói:
“Tính mạng của một con người, chẳng lẽ trong mắt hắn chẳng là gì sao?”
Trong mắt Thất Nương, Hạ Lan Thuyền quả thực chính là độc chó dại, chỉ bị cắn một lần đủ để trí mạng, chuyện này đối với mình chính là cây châm nhắc nhở, giờ nghe thấy Song My nói vậy, tâm rốt cuộc có thể thả lỏng.
Thất Nương nhìn nàng vẫn có chút hoảng sợ, biết nàng cần thời gian tiêu hóa hết thảy, liền đứng dậy nói:
“Trà nơi này ta uống không quen, ta đi xem đại ca có mang theo trà ngon gì hay không.”
Nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, xoay người liền thoáng thấy một bóng người quen thuộc đi vào căn phòng phía trước, thân mình liền khựng lại… Thất Nương mím môi, khóe miệng lại từ từ cong lên, phảng phất chút tà khí nhàn nhạt… Hạ Lan Thuyền cư nhiên cũng ở tại Vân Chí lâu, hơn nữa chỉ cách nàng một gian phòng, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp….
Trời chạng vạng, trước Hồ Lô Viên người người đông đúc ồn ào, đèn cũng giăng khắp nơi lung linh rực rỡ.
Song My nói với Lưu Thành Hề:
“Chu thiếu gia cũng thật là, không đợi chúng ta, người nhiều như vậy, đi đâu tìm bọn họ bây giờ?”
Văn Ngọc Hổ cũng nhíu mày:
“Người nhiều lắm, đừng nói tìm người, ngay cả chúng ta muốn đi vào cũng khó.”
Thất Nương tay trái vuốt ve cổ Sa lang:
“Việc này không lo, để Sa lang mở đường là được.”
Lưu Thành hề trầm ngâm:
“Không chừng bọn họ đã vào trước rồi, chúng ta vào trong tìm bọn họ đi.”
Cửa thứ nhất của Hồ Lô Viên chính là giải đố đèn.
Trước hai bên cửa lớn dùng dây thừng kết thành mạng chằng chịt, đèn lồng được treo lên đó, một chiếc lại một chiếc nối liên tiếp nhau như thành một thể, tỏa ra ánh sáng rực rỡ xuống khu vườn bên dưới.
Dưới đèn, nếu ai giải được một câu đố thì qua vườn bên phải đối chiếu, báo số đèn lồng có câu hỏi, nếu đoán đúng sẽ được một chiếc đèn lồng có dấu hiệu của Hồ Lô Viên, đèn lồng này chính là vé vào cửa của trọng môn thứ nhất.
Nhóm Thất Nương rất nhanh liền mang theo đèn lồng qua Nhất Trọng Môn, nơi này vẫn là đông đến chật kín người.
Nhưng chỉ cần có Sa lang ở nơi nào, mọi người chỗ đó sẽ tự động nhích ra xa không gần hơn ba thước.
Qua cửa thứ hai là làm câu đối.
Nhất Trọng Môn là một vườn trúc, câu đối được treo trên cành trúc, đương nhiên chỉ có vế trên.
Trong vườn có những đứa trẻ tầm mười một mười hai tuổi mặc áo tiểu đồng thường xuyên qua lại trong đám người, nếu có ai đối được câu nào, một trong số chúng sẽ mang người đó qua cửa thứ hai.
Trong đám đông thỉnh thoảng có người vui mừng reo lên, hiển nhiên là đã đối được.
Theo sau Sa lang, Thất Nương đến trước một câu đối, trên đó viết: “Đạo giả mạc lai đạo giả lai”. Nàng không hơi sức đâu mà lo lắng nhìn những người khác, liền ngăn một tiểu đồng lại nói:
“Thay ta gỡ câu đối này xuống.”
Lưu Thành Hề nói:
“Sao rồi? Đệ đối được rồi sao?”
Thất Nương cười thản nhiên:
“Người ở đây nhiều thực chán ghét, ta đến Nhị Trọng Môn chờ mọi người.”
Lưu Thành Hề, Văn Ngọc Hổ biết nàng văn chương hơn người, nhưng những người khác xem câu đối kia còn không ít người đang chăm chú suy nghĩ, làm sao tin được nàng chỉ liếc mắt một cái là có thể làm ra câu đối được luôn? Vì thế liền có một đám người theo sau bọn họ đi xem náo nhiệt.
Ngoài cửa Nhị Trọng Môn, bên phải có một dãy bàn, vài vị lão tiên sinh đang ngồi đó. Tiểu đồng đưa Thất Nương đến trước bàn một vị lão tiên sinh nói:
“Tôn tiên sinh, vị công tử này đối được câu của ngài.”
Phía sau nàng, Sa lang thật sự rất dễ dàng gây chú ý, Tôn tiên sinh không khỏi nhìn nàng vài lần, tiểu đồng trải ra một tờ giấy, Thất Nương liền cầm bút viết ra vế dưới.
Mấy người xem náo nhiệt đọc được vế dưới liền ngây ra như phỗng.
Vế dưới là: “Nhàn nhân miễn tiến hiền nhân tiến”.
Tôn tiên sinh khen ngợi:
“Nhàn và hiền phát âm giống nhau, đối hay lắm, Tiểu Bân, ngươi đưa hắn qua Nhị Trọng Môn.”
“Sa lang được thuần hóa? Nghe cũng hay!”
Trong phòng, một thiếu niên khoác áo gấm cổ lông điêu hứng thú nói với một người trung niên: “Kim Phú, ta muốn con Sa lang kia!”
Người trung niên có chút ngập ngừng, nói:
“Thiếu chủ, mọi người đều biết Sa lang trừ sói mẹ sinh ra nó thì không thuần phục bất cứ kẻ nào, ta không biết thiếu niên kia làm sao thuần hóa được Sa lang, nhưng chúng ta không có thủ đoạn để thu phục nó, mạo muội bắt nó đến, vạn nhất làm Thiếu chủ bị thương thì làm sao?”
“Vậy đem tiểu tử kia bắt lại luôn.”
“Thiếu chủ, ở đây dù sao cũng không phải địa bàn của mình, chúng ta còn có việc quan trọng, lỡ như làm hỏng đại sự, chủ thượng trách tội xuống…”
Thiếu niên ánh mắt vẫn điềm nhiên:
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
“Thuộc hạ không dám.”
“Ngươi biết gì mà nói? Tiểu tử này có thể thuần hóa Sa lang, chúng ta nếu có thể từ hắn lấy được phương pháp thuần hóa đó, chính là lập công lớn, đến lúc đó còn sợ gì phụ…. cha ta phạt chứ! Tóm lại, ta mặc lệ ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải bắt bọn họ về cho ta.”
Người trung niên không dám nhiều lời, cúi đầu nói:
“Dạ, Thiếu chủ.”
——————
Dùng xong điểm tâm qua loa, mọi người quyết định đến quán trọ nghỉ ngơi, Chu Lăng và Lưu Thành Hề đặt hai quán trọ khác nhau, cho nên sau khi hỏi đường liền chia tay.
Tửu lâu tốt nhất trong Ngũ Khê thành là Phong Nhã tửu lâu, khách điếm tốt nhất là Vân Chí lâu, nơi Lưu Thành Hề đặt phòng chính là Vân Chí lâu.
Phòng của bọn họ là phòng loại hảo hạng tốt nhất, phòng rộng mà trang trí khéo léo, liếc mắt nhìn sơ qua cũng thấy được sự thanh lịch, trang nhã.
Đồ gia dụng đều làm từ gỗ liễu chương phảng phất tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến người ta ngửi thấy tâm tình cũng trở nên thoải mái.
Trên bàn có đặt sẵn giấy và bút, mực, ngay cả màu để vẽ tranh cũng có.
Thất Nương rất hài lòng, Vân Chí lâu này chính là cấp bậc khách sạn năm sao bản cổ đại.
Song My sau khi sắp xếp hành lý liền pha trà cho Thất Nương, nghe thấy phía sau Thất Nương thở dài một tiếng rất nhẹ.
Nàng đưa chén trà cho Thất Nương:
“Tiểu thư có tâm sự gì sao?”
Trước kia bởi vì có Thất Nương che chở, nàng làm việc có phần sơ ý, từ sau đêm nói chuyện ấy, nàng làm mọi việc bắt đầu cẩn thận trở lại, đặc biệt những việc liên quan đến Thất Nương, cho nên khi phát hiện ra tâm tình tiểu thư bất thường liền lập tức mở miệng hỏi.
Thất Nương uống một ngụm trà, trầm ngâm mở miệng nói:
“Hôm nay ta được thấy một người mà trước đây rất lâu ta đã muốn gặp.”
Nàng đưa mắt quan sát Song My:
“Chính là Lãnh Ngọc công tử Hạ Lan Thuyền.”
Song My nghe được tên Hạ Lan Thuyền, trong lòng chợt nóng lên, không thể kiềm chế được mà hai gò má dần trở nên đỏ ửng, hai mắt cũng long lanh, hoàn toàn là bộ dạng một thiếu nữ hoài xuân, nàng lẩm bẩm:
“Tiểu thư muốn gặp hắn từ rất lâu rồi? Cũng đúng, hắn là thiên hạ tuyệt thế, trên đời nào có ai không muốn gặp?”
Thất Nương càng thêm kinh hãi, nàng đặt chén trà xuống, kéo Song My ngồi xuống nói:
“Ta muốn nhìn thấy hắn không phải vì nguyên nhân này. Aiz.., ta kể cho em một câu chuyện, một câu chuyện hoàn toàn có thật.” Thất Nương đem chuyện của Phùng Ngũ Nương kể lại từ đầu đến cuối một lần.
“…… Cho nên ta muốn gặp hắn, chính là muốn nhìn một chút xem hắn rốt cuộc là hạng người gì mà cư nhiên có thể khiến Ngũ tỷ của ta yêu hắn đến mức vứt bỏ cả tính mạng..”
Một lúc lâu sau trong phòng mới nghe thấy tiếng Song My do dự:
“Điều này sao có thể, hắn sao có thể là người như thế? Sao có thể?.… Tiểu thư liệu có phải nhầm lẫn gì hay không…..”
Thất Nương lấy lùi làm tiến, giả bộ lơ đễnh nói:
“Hắn là Lãnh Ngọc công tử ai ai cũng biết, kiêu ngạo vô song, ta biết người khác sẽ không tin lời ta nói, cho nên trong lòng thực rất khổ sở, nói cho em nghe cũng là để lòng mình được dễ chịu một chút.”
Thất Nương sở dĩ không trực tiếp cắt đứt tình cảm của Song My mà tốn tâm sức kể chuyện này cho nàng, chính mà muốn Song My đối với Hạ Lan Thuyền hoàn toàn hết hy vọng, miễn cho sau này thấy hắn lại gieo mầm tai vạ.
Rốt cuộc, Song My vô lực nói:
“Tính mạng của một con người, chẳng lẽ trong mắt hắn chẳng là gì sao?”
Trong mắt Thất Nương, Hạ Lan Thuyền quả thực chính là độc chó dại, chỉ bị cắn một lần đủ để trí mạng, chuyện này đối với mình chính là cây châm nhắc nhở, giờ nghe thấy Song My nói vậy, tâm rốt cuộc có thể thả lỏng.
Thất Nương nhìn nàng vẫn có chút hoảng sợ, biết nàng cần thời gian tiêu hóa hết thảy, liền đứng dậy nói:
“Trà nơi này ta uống không quen, ta đi xem đại ca có mang theo trà ngon gì hay không.”
Nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, xoay người liền thoáng thấy một bóng người quen thuộc đi vào căn phòng phía trước, thân mình liền khựng lại… Thất Nương mím môi, khóe miệng lại từ từ cong lên, phảng phất chút tà khí nhàn nhạt… Hạ Lan Thuyền cư nhiên cũng ở tại Vân Chí lâu, hơn nữa chỉ cách nàng một gian phòng, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp….
Trời chạng vạng, trước Hồ Lô Viên người người đông đúc ồn ào, đèn cũng giăng khắp nơi lung linh rực rỡ.
Song My nói với Lưu Thành Hề:
“Chu thiếu gia cũng thật là, không đợi chúng ta, người nhiều như vậy, đi đâu tìm bọn họ bây giờ?”
Văn Ngọc Hổ cũng nhíu mày:
“Người nhiều lắm, đừng nói tìm người, ngay cả chúng ta muốn đi vào cũng khó.”
Thất Nương tay trái vuốt ve cổ Sa lang:
“Việc này không lo, để Sa lang mở đường là được.”
Lưu Thành hề trầm ngâm:
“Không chừng bọn họ đã vào trước rồi, chúng ta vào trong tìm bọn họ đi.”
Cửa thứ nhất của Hồ Lô Viên chính là giải đố đèn.
Trước hai bên cửa lớn dùng dây thừng kết thành mạng chằng chịt, đèn lồng được treo lên đó, một chiếc lại một chiếc nối liên tiếp nhau như thành một thể, tỏa ra ánh sáng rực rỡ xuống khu vườn bên dưới.
Dưới đèn, nếu ai giải được một câu đố thì qua vườn bên phải đối chiếu, báo số đèn lồng có câu hỏi, nếu đoán đúng sẽ được một chiếc đèn lồng có dấu hiệu của Hồ Lô Viên, đèn lồng này chính là vé vào cửa của trọng môn thứ nhất.
Nhóm Thất Nương rất nhanh liền mang theo đèn lồng qua Nhất Trọng Môn, nơi này vẫn là đông đến chật kín người.
Nhưng chỉ cần có Sa lang ở nơi nào, mọi người chỗ đó sẽ tự động nhích ra xa không gần hơn ba thước.
Qua cửa thứ hai là làm câu đối.
Nhất Trọng Môn là một vườn trúc, câu đối được treo trên cành trúc, đương nhiên chỉ có vế trên.
Trong vườn có những đứa trẻ tầm mười một mười hai tuổi mặc áo tiểu đồng thường xuyên qua lại trong đám người, nếu có ai đối được câu nào, một trong số chúng sẽ mang người đó qua cửa thứ hai.
Trong đám đông thỉnh thoảng có người vui mừng reo lên, hiển nhiên là đã đối được.
Theo sau Sa lang, Thất Nương đến trước một câu đối, trên đó viết: “Đạo giả mạc lai đạo giả lai”. Nàng không hơi sức đâu mà lo lắng nhìn những người khác, liền ngăn một tiểu đồng lại nói:
“Thay ta gỡ câu đối này xuống.”
Lưu Thành Hề nói:
“Sao rồi? Đệ đối được rồi sao?”
Thất Nương cười thản nhiên:
“Người ở đây nhiều thực chán ghét, ta đến Nhị Trọng Môn chờ mọi người.”
Lưu Thành Hề, Văn Ngọc Hổ biết nàng văn chương hơn người, nhưng những người khác xem câu đối kia còn không ít người đang chăm chú suy nghĩ, làm sao tin được nàng chỉ liếc mắt một cái là có thể làm ra câu đối được luôn? Vì thế liền có một đám người theo sau bọn họ đi xem náo nhiệt.
Ngoài cửa Nhị Trọng Môn, bên phải có một dãy bàn, vài vị lão tiên sinh đang ngồi đó. Tiểu đồng đưa Thất Nương đến trước bàn một vị lão tiên sinh nói:
“Tôn tiên sinh, vị công tử này đối được câu của ngài.”
Phía sau nàng, Sa lang thật sự rất dễ dàng gây chú ý, Tôn tiên sinh không khỏi nhìn nàng vài lần, tiểu đồng trải ra một tờ giấy, Thất Nương liền cầm bút viết ra vế dưới.
Mấy người xem náo nhiệt đọc được vế dưới liền ngây ra như phỗng.
Vế dưới là: “Nhàn nhân miễn tiến hiền nhân tiến”.
Tôn tiên sinh khen ngợi:
“Nhàn và hiền phát âm giống nhau, đối hay lắm, Tiểu Bân, ngươi đưa hắn qua Nhị Trọng Môn.”
/100
|