Edit: Rùa River
Văn Ngọc Hổ ngửa đầu uống cạn chén trà, cha hắn lôi hắn đi nói muốn kiểm tra binh pháp nhưng chưa kiểm tra một kiến thức nào của hắn thì đã chọn ngay trong quân ba người công phu tốt nhất đến liên hoàn chiến, đánh nhau khiến hắn đến giờ còn thở hổn hển.
Hắn buông chén trà, tâm trạng lại có chút xuất thần, mấy ngày không thấy Thất Nương trong lòng đã cảm thấy lo lắng, không biết nàng có nghĩ đến mình hay không.
Đã nhiều ngày hình như A Đang qua lại với nàng có vẻ thân thiết, không biết có nói tốt cho hắn chút nào không.
Mấy ngày qua hắn chỉ cần nghĩ đến Thất Nương là tâm như lửa đốt, hắn không biết tương tư lại giày vò con người như vậy, vừa nghĩ đến nàng có thể gả cho một người khác, hắn lại nôn nóng không yên, một năm? Hắn ở đâu chờ đến hết một năm đây?
Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một câu cha thường nói: tiên hạ thủ vi cường!… Sau gáy một luồng gió thốc đến, Văn Ngọc Hổ cúi người lên phía trước tránh được một chưởng, xoay mình nhìn lại, cha già nhà hắn đang đứng đối diện trừng mắt.
Văn Chiến nói: “Còn biết tránh? Nhìn ngươi một ngày đêm như bị mất hồn, có phải đang nghĩ đến con bé nhà họ Lưu kia? Ta hỏi ngươi, ngươi cạo râu có phải vì nó hay không?”
Văn Ngọc Hổ gương mặt anh tuấn ửng đỏ, cha già nhà hắn tràn ngập đắc ý quay người nói vọng ra ngoài cửa: “Ta nói đúng mà! Tiểu tử này đang yên đang lành lại đi cạo râu mà trước kia có đánh chết cũng không cạo, không phải có người trong lòng thì là gì? Đến đến đến, dám cá cược thì dám chịu thua, mau giao nộp hết ra đây cho lão tử!”
Ngoài cửa một đám quân nhân tiến vào, người dẫn đầu hét lớn: “Không phải đâu! Ngọc Hổ, chúng ta đều cược nặng vào ngươi đấy, ngươi mau mau lắc đầu, nếu không chúng ta lại đánh tiếp trận nữa!”
Văn Ngọc Hổ vừa bực mình vừa buồn cười: “Nhiếp thúc, các người đem ta ra để cá cược?”
Nhiếp Chiêu là một dũng tướng dưới quyền Văn Chiến, hắn vóc dáng không cao, thân hình cường tráng, đã cầm vũ khí là chỉ có tiến lên không biết sợ chết, là hãn tướng nổi tiếng trong Hắc Giao quân.
Bên cạnh có một người mặc y phục phó tướng cảm thán nói: “Aiz, chỉ chớp mắt, Ngọc Hổ cũng phải đến lúc lấy vợ rồi…”
“Cái gì mà phải cưới vợ… Nếu không phải Ngọc Hổ mấy năm trấn thủ Biên thành, ở tuổi này đáng lẽ đã là cha của mấy đứa nhóc rồi.”
“Thế khi nào thì được uống rượu mừng của Thiếu tướng quân vậy?”
Những người này phần lớn đều là chiến hữu nhiều năm vào sinh ra tử kề vai chiến đấu của Văn Chiến, nhìn Văn Ngọc Hổ lớn lên, cho nên nói chuyện đều lộ ra sự thân thiết vô cùng.
Văn Chiến bất mãn nói: “Cái gì mà uống rượu mừng? Con bé kia bảo phải đợi một năm… cũng chả phải giữ đạo hiếu gì, các ngươi nói vậy là có ý gì?”
Nhiếp Chiêu ngạc nhiên: “Cái gì? Phải đợi một năm? Không phải là không muốn gả cho hạng vũ phu như chúng ta nên kiếm cớ từ chối đấy chứ!”
Văn Ngọc Hổ lắc đầu nói: “Nàng không phải người như vậy.”
“Có thể khiến Ngọc Hổ cạo râu, ta phải khen xem là tiểu thư nhà ai mới được. Có tư cách làm phu nhân của Thiếu tướng quân Hắc Giao quân chúng ta hay không?”
Nói đến điều này, Văn Chiến lại đắc ý: “Tiểu tử này con mắt không tồi, con bé kia là nghĩa nữ của Lưu Trường Khanh.”
Vừa nghe đến là Lưu gia tiểu thư đè bẹp cả Hạ Lan Nhị danh tiếng, mọi người đều trố mắt.
Nhiếp Chiêu cười nói: “Không tồi không tồi, đúng là có phong độ của ông già.”
“Lão tử năm đó đoạt trước nói sau, lão già kia nào có phong phạm như ta năm đó… Không được, để lão tử đến Lưu phủ cầu hôn, để xem Lưu Trường Khanh có đồng ý hay không? Giải quyết xong người lớn, đứa con còn dám không chịu?”
Văn Ngọc Hổ lại càng hoảng sợ: “Cha, đây là chuyện của con, có có thể xử lý… hơn nữa..” trên mặt hắn lộ ra vẻ kiên định. “Thất Nương… nàng chỉ có thể là vợ của con.”
Văn Ngọc Hổ sau khi rời khỏi quân doanh liền đến Lưu phủ gặp Thất Nương.
Thất Nương vừa ngủ trưa dậy, nhìn thấy hắn liền cười: “A Đang ở nhà sứt đầu mẻ trán, huynh còn đến đây được.” Nàng kể cho hắn biết chuyện Lí, Hạ hai người cùng đến Văn phủ.
Văn Ngọc Hổ lại không lo cho muội muội, hắn muốn nói chuyện riêng với Thất Nương, nhưng hai người Song My, Hồng Miên lại cứ đứng ở đó, hắn không tiện mở miệng.
Bồn chồn của hắn Thất Nương nhìn thấy được, sau khi bảo hai người Song My, Hồng Miên rời đi, nàng nói: “Huynh có chuyện gì sao?”
Văn Ngọc Hổ hít sâu một hơi nói: “Ta… ta muốn cưới nàng.. Không muốn đợi đến một năm sau.” Hắn chớp mắt một cái, nhìn nàng chăm chú.
Thất Nương ngẩn ra, trên mặt có chút bất ngờ: “Vì sao?” Cũng tốt, nhân dịp này thử hắn.
“Vì ta không muốn nàng gả cho người khác.” Hắn nói kiên quyết mạnh mẽ.
Đôi mắt hắn tuy vẫn dịu dàng như thế, nhưng khí tức trong nháy mắt trở nên áp bách, Thất Nương chưa từng nhìn qua hắn như vậy, có chút giật mình, nhưng nàng vẫn hỏi lại: “Vì sao không muốn ta gả cho người khác?”
“…Ta thích nàng.” Gương mặt anh tuấn của hắn lộ ra đôi chút ngượng ngùng, nhưng chớp mắt đã bị khí thế chuyên chú trong mắt che lấp, hắn đến gần Thất Nương, “Vậy còn nàng?”
Khí tức của hắn bắt đầu xâm nhập đến quanh Thất Nương, mạnh mẽ áp bức đến mức nàng nhịn không được lui về phía sau một bước, lại bị hắn nhanh hơn giữ chặt thắt lưng, nàng hoàn toàn bị nhốt trong lồng ngực cường tráng của hắn, không thể động đậy.
Đây là Văn Ngọc Hổ sao? Văn Ngọc Hổ nam nữ nghiêm ngặt lại cư nhiên làm chuyện này? Thất Nương không dám tin.
“Nàng thì sao? Quyết định của nàng là gì?” Văn Ngọc Hổ ánh mắt chăm chú như mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi.
“Văn Ngọc Hổ?” Nàng gọi tên hắn không dám chắc.
“Ừ?” Không tự hiểu, hắn ôm nàng càng chặt hơn.
Thất Nương cố hít một hơi, gần quá đi!
Nàng chống tay trên ngực hắn, định dùng sức đẩy ra.. tay lại bị hắn giữ chặt, Thất Nương có chút rầu rĩ: “Văn Ngọc Hổ, huynh đang làm gì vậy?” Hắn như một người xa lạ khoác áo ngoài là Văn Ngọc Hổ, bề ngoài tuy rằng giống nhưng sâu bên trong lại là một con người khác.
“Ta đã nhiều ngày ngủ không ngon giấc.” Văn Ngọc Hổ thẳng thắn thành khẩn nói ra tâm tình của mình, “Chỉ là nhớ nàng, trong lòng như lửa đốt, làm việc gì cũng không an tâm… Còn nàng? Có nhớ ta không?”
Thất Nương bình tĩnh nói: “Namnữ thụ thụ bất thân, những lời này là huynh nói cơ mà… Cho nên hiện tại huynh đang làm gì vậy?”
“Đó là với nữ nhân không liên quan, còn nàng không phải.”
Thất Nương chán nản, đây là lý lẽ gì chứ? Vậy nữ nhân hắn quen biết thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Trừng mắt nhìn hắn, nàng nghĩ nàng sai rồi, nàng vẫn cho rằng Văn Ngọc Hổ là một con mèo to thôi, thì ra người này là hổ thật.
“Văn Ngọc Hổ, huynh muốn lấy ta, vậy huynh có biết ta là người thế nào sao?” Nàng chăm chú nói, “Đừng vội nói biết, khi huynh biết được quá khứ của ta rồi, ta không chắc huynh còn muốn lấy ta nữa không đâu!”
“Nghĩa là sao?” Văn Ngọc Hổ do dự ngập ngừng, không phải là nàng trước kia đã có người trong lòng rồi chứ?
“Huynh biết chuyện sau khi ta trở thành nghĩa nữ nhà họ Lưu, nhưng còn trước đó?” Nàng nhớ đến tất cả những gì Ngũ Nương trải qua ở Giang gia, rùng mình, hai tay không khỏi ôm lấy ngực, ngẩng đầu cười thảm: “Huynh nghĩ một đứa con gái mồ côi không tiền không thế có thể sống sót, trước khi gặp được ân nhân của nó thì đã từng gặp phải những chuyện gì?”
Ý tứ trong lời nói của nàng khiến Văn Ngọc Hổ mặt trắng bệch, lòng nàng trầm xuống, có chút thất vọng, thì ra hắn vẫn là để ý.
Trong lòng lạnh lẽo, nàng muốn thoát khỏi lồng ngực hắn, những vừa cử động lại bị hai tay hắn ôm chặt lại, cả người hoàn toàn vùi sâu trong lòng hắn.
“Nếu như nói ta không để ý chút nào, thì đó là nói dối,” dường như sợ nàng chạy mất, hắn ôm nàng càng chặt hơn, “Nhưng điều ta để ý là… tại sao khi nàng cần đến ta lại không có ở bên cạnh…”
Nàng trừng mắt nhìn, chợt hiểu ra hắn đang nói gì, không thể tin ngẩng đầu muốn nhìn mặt hắn, nhưng cái ôm của hắn chặt quá, nàng không động đậy nổi.
“..Ta để ý là sau đó bên cạnh nàng không phải là ta! Ta chưa từng lo lắng như vậy, ta vừa nghĩ đến nàng có thể chọn người khác, ta đã muốn đánh người, biết rõ đó là sai mà vẫn cứ nghĩ vậy… Tóm lại, ta sẽ không cho nàng lấy người khác, nếu nàng không gả cho ta, như vậy ta sẽ… tiên hạ thủ vi cường!”
Thất Nương chưa kịp rõ câu cuối cùng của hắn có ý gì, thân mình đã bị buông ra, sau đó…
Môi bị phủ lên.
Văn Ngọc Hổ ngửa đầu uống cạn chén trà, cha hắn lôi hắn đi nói muốn kiểm tra binh pháp nhưng chưa kiểm tra một kiến thức nào của hắn thì đã chọn ngay trong quân ba người công phu tốt nhất đến liên hoàn chiến, đánh nhau khiến hắn đến giờ còn thở hổn hển.
Hắn buông chén trà, tâm trạng lại có chút xuất thần, mấy ngày không thấy Thất Nương trong lòng đã cảm thấy lo lắng, không biết nàng có nghĩ đến mình hay không.
Đã nhiều ngày hình như A Đang qua lại với nàng có vẻ thân thiết, không biết có nói tốt cho hắn chút nào không.
Mấy ngày qua hắn chỉ cần nghĩ đến Thất Nương là tâm như lửa đốt, hắn không biết tương tư lại giày vò con người như vậy, vừa nghĩ đến nàng có thể gả cho một người khác, hắn lại nôn nóng không yên, một năm? Hắn ở đâu chờ đến hết một năm đây?
Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một câu cha thường nói: tiên hạ thủ vi cường!… Sau gáy một luồng gió thốc đến, Văn Ngọc Hổ cúi người lên phía trước tránh được một chưởng, xoay mình nhìn lại, cha già nhà hắn đang đứng đối diện trừng mắt.
Văn Chiến nói: “Còn biết tránh? Nhìn ngươi một ngày đêm như bị mất hồn, có phải đang nghĩ đến con bé nhà họ Lưu kia? Ta hỏi ngươi, ngươi cạo râu có phải vì nó hay không?”
Văn Ngọc Hổ gương mặt anh tuấn ửng đỏ, cha già nhà hắn tràn ngập đắc ý quay người nói vọng ra ngoài cửa: “Ta nói đúng mà! Tiểu tử này đang yên đang lành lại đi cạo râu mà trước kia có đánh chết cũng không cạo, không phải có người trong lòng thì là gì? Đến đến đến, dám cá cược thì dám chịu thua, mau giao nộp hết ra đây cho lão tử!”
Ngoài cửa một đám quân nhân tiến vào, người dẫn đầu hét lớn: “Không phải đâu! Ngọc Hổ, chúng ta đều cược nặng vào ngươi đấy, ngươi mau mau lắc đầu, nếu không chúng ta lại đánh tiếp trận nữa!”
Văn Ngọc Hổ vừa bực mình vừa buồn cười: “Nhiếp thúc, các người đem ta ra để cá cược?”
Nhiếp Chiêu là một dũng tướng dưới quyền Văn Chiến, hắn vóc dáng không cao, thân hình cường tráng, đã cầm vũ khí là chỉ có tiến lên không biết sợ chết, là hãn tướng nổi tiếng trong Hắc Giao quân.
Bên cạnh có một người mặc y phục phó tướng cảm thán nói: “Aiz, chỉ chớp mắt, Ngọc Hổ cũng phải đến lúc lấy vợ rồi…”
“Cái gì mà phải cưới vợ… Nếu không phải Ngọc Hổ mấy năm trấn thủ Biên thành, ở tuổi này đáng lẽ đã là cha của mấy đứa nhóc rồi.”
“Thế khi nào thì được uống rượu mừng của Thiếu tướng quân vậy?”
Những người này phần lớn đều là chiến hữu nhiều năm vào sinh ra tử kề vai chiến đấu của Văn Chiến, nhìn Văn Ngọc Hổ lớn lên, cho nên nói chuyện đều lộ ra sự thân thiết vô cùng.
Văn Chiến bất mãn nói: “Cái gì mà uống rượu mừng? Con bé kia bảo phải đợi một năm… cũng chả phải giữ đạo hiếu gì, các ngươi nói vậy là có ý gì?”
Nhiếp Chiêu ngạc nhiên: “Cái gì? Phải đợi một năm? Không phải là không muốn gả cho hạng vũ phu như chúng ta nên kiếm cớ từ chối đấy chứ!”
Văn Ngọc Hổ lắc đầu nói: “Nàng không phải người như vậy.”
“Có thể khiến Ngọc Hổ cạo râu, ta phải khen xem là tiểu thư nhà ai mới được. Có tư cách làm phu nhân của Thiếu tướng quân Hắc Giao quân chúng ta hay không?”
Nói đến điều này, Văn Chiến lại đắc ý: “Tiểu tử này con mắt không tồi, con bé kia là nghĩa nữ của Lưu Trường Khanh.”
Vừa nghe đến là Lưu gia tiểu thư đè bẹp cả Hạ Lan Nhị danh tiếng, mọi người đều trố mắt.
Nhiếp Chiêu cười nói: “Không tồi không tồi, đúng là có phong độ của ông già.”
“Lão tử năm đó đoạt trước nói sau, lão già kia nào có phong phạm như ta năm đó… Không được, để lão tử đến Lưu phủ cầu hôn, để xem Lưu Trường Khanh có đồng ý hay không? Giải quyết xong người lớn, đứa con còn dám không chịu?”
Văn Ngọc Hổ lại càng hoảng sợ: “Cha, đây là chuyện của con, có có thể xử lý… hơn nữa..” trên mặt hắn lộ ra vẻ kiên định. “Thất Nương… nàng chỉ có thể là vợ của con.”
Văn Ngọc Hổ sau khi rời khỏi quân doanh liền đến Lưu phủ gặp Thất Nương.
Thất Nương vừa ngủ trưa dậy, nhìn thấy hắn liền cười: “A Đang ở nhà sứt đầu mẻ trán, huynh còn đến đây được.” Nàng kể cho hắn biết chuyện Lí, Hạ hai người cùng đến Văn phủ.
Văn Ngọc Hổ lại không lo cho muội muội, hắn muốn nói chuyện riêng với Thất Nương, nhưng hai người Song My, Hồng Miên lại cứ đứng ở đó, hắn không tiện mở miệng.
Bồn chồn của hắn Thất Nương nhìn thấy được, sau khi bảo hai người Song My, Hồng Miên rời đi, nàng nói: “Huynh có chuyện gì sao?”
Văn Ngọc Hổ hít sâu một hơi nói: “Ta… ta muốn cưới nàng.. Không muốn đợi đến một năm sau.” Hắn chớp mắt một cái, nhìn nàng chăm chú.
Thất Nương ngẩn ra, trên mặt có chút bất ngờ: “Vì sao?” Cũng tốt, nhân dịp này thử hắn.
“Vì ta không muốn nàng gả cho người khác.” Hắn nói kiên quyết mạnh mẽ.
Đôi mắt hắn tuy vẫn dịu dàng như thế, nhưng khí tức trong nháy mắt trở nên áp bách, Thất Nương chưa từng nhìn qua hắn như vậy, có chút giật mình, nhưng nàng vẫn hỏi lại: “Vì sao không muốn ta gả cho người khác?”
“…Ta thích nàng.” Gương mặt anh tuấn của hắn lộ ra đôi chút ngượng ngùng, nhưng chớp mắt đã bị khí thế chuyên chú trong mắt che lấp, hắn đến gần Thất Nương, “Vậy còn nàng?”
Khí tức của hắn bắt đầu xâm nhập đến quanh Thất Nương, mạnh mẽ áp bức đến mức nàng nhịn không được lui về phía sau một bước, lại bị hắn nhanh hơn giữ chặt thắt lưng, nàng hoàn toàn bị nhốt trong lồng ngực cường tráng của hắn, không thể động đậy.
Đây là Văn Ngọc Hổ sao? Văn Ngọc Hổ nam nữ nghiêm ngặt lại cư nhiên làm chuyện này? Thất Nương không dám tin.
“Nàng thì sao? Quyết định của nàng là gì?” Văn Ngọc Hổ ánh mắt chăm chú như mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi.
“Văn Ngọc Hổ?” Nàng gọi tên hắn không dám chắc.
“Ừ?” Không tự hiểu, hắn ôm nàng càng chặt hơn.
Thất Nương cố hít một hơi, gần quá đi!
Nàng chống tay trên ngực hắn, định dùng sức đẩy ra.. tay lại bị hắn giữ chặt, Thất Nương có chút rầu rĩ: “Văn Ngọc Hổ, huynh đang làm gì vậy?” Hắn như một người xa lạ khoác áo ngoài là Văn Ngọc Hổ, bề ngoài tuy rằng giống nhưng sâu bên trong lại là một con người khác.
“Ta đã nhiều ngày ngủ không ngon giấc.” Văn Ngọc Hổ thẳng thắn thành khẩn nói ra tâm tình của mình, “Chỉ là nhớ nàng, trong lòng như lửa đốt, làm việc gì cũng không an tâm… Còn nàng? Có nhớ ta không?”
Thất Nương bình tĩnh nói: “Namnữ thụ thụ bất thân, những lời này là huynh nói cơ mà… Cho nên hiện tại huynh đang làm gì vậy?”
“Đó là với nữ nhân không liên quan, còn nàng không phải.”
Thất Nương chán nản, đây là lý lẽ gì chứ? Vậy nữ nhân hắn quen biết thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Trừng mắt nhìn hắn, nàng nghĩ nàng sai rồi, nàng vẫn cho rằng Văn Ngọc Hổ là một con mèo to thôi, thì ra người này là hổ thật.
“Văn Ngọc Hổ, huynh muốn lấy ta, vậy huynh có biết ta là người thế nào sao?” Nàng chăm chú nói, “Đừng vội nói biết, khi huynh biết được quá khứ của ta rồi, ta không chắc huynh còn muốn lấy ta nữa không đâu!”
“Nghĩa là sao?” Văn Ngọc Hổ do dự ngập ngừng, không phải là nàng trước kia đã có người trong lòng rồi chứ?
“Huynh biết chuyện sau khi ta trở thành nghĩa nữ nhà họ Lưu, nhưng còn trước đó?” Nàng nhớ đến tất cả những gì Ngũ Nương trải qua ở Giang gia, rùng mình, hai tay không khỏi ôm lấy ngực, ngẩng đầu cười thảm: “Huynh nghĩ một đứa con gái mồ côi không tiền không thế có thể sống sót, trước khi gặp được ân nhân của nó thì đã từng gặp phải những chuyện gì?”
Ý tứ trong lời nói của nàng khiến Văn Ngọc Hổ mặt trắng bệch, lòng nàng trầm xuống, có chút thất vọng, thì ra hắn vẫn là để ý.
Trong lòng lạnh lẽo, nàng muốn thoát khỏi lồng ngực hắn, những vừa cử động lại bị hai tay hắn ôm chặt lại, cả người hoàn toàn vùi sâu trong lòng hắn.
“Nếu như nói ta không để ý chút nào, thì đó là nói dối,” dường như sợ nàng chạy mất, hắn ôm nàng càng chặt hơn, “Nhưng điều ta để ý là… tại sao khi nàng cần đến ta lại không có ở bên cạnh…”
Nàng trừng mắt nhìn, chợt hiểu ra hắn đang nói gì, không thể tin ngẩng đầu muốn nhìn mặt hắn, nhưng cái ôm của hắn chặt quá, nàng không động đậy nổi.
“..Ta để ý là sau đó bên cạnh nàng không phải là ta! Ta chưa từng lo lắng như vậy, ta vừa nghĩ đến nàng có thể chọn người khác, ta đã muốn đánh người, biết rõ đó là sai mà vẫn cứ nghĩ vậy… Tóm lại, ta sẽ không cho nàng lấy người khác, nếu nàng không gả cho ta, như vậy ta sẽ… tiên hạ thủ vi cường!”
Thất Nương chưa kịp rõ câu cuối cùng của hắn có ý gì, thân mình đã bị buông ra, sau đó…
Môi bị phủ lên.
/100
|