Hạ Lan Thuyền nghe được tin, muội muội Lan Nhị cũng từ nhà cô trở về.
Hạ Lan Nhị biết tâm sự của ca ca, lo lắng nói: “Lưu gia tiểu thư bất luận thân phận, phong thái hay tài hoa đều xứng để chọn làm chính thê, Tô công tử lấy vị trí chính thê ra xin cưới, chỉ sợ…”
Hạ Lan Thuyền trầm ngâm một lát, sai Âm Thư đưa tin cho Thất Nương, mời nàng đêm nay đi Đông Long Thành dạo chợ đêm.
Chợ trang sức phía đông Long Thành là chợ đêm nổi tiếng, trừ hôm nào đặc biệt cấm ra ngoài ban đêm, còn ngày thường đều vô cùng náo nhiệt.
Thất Nương đi đến trước một quán nhỏ, cầm lấy một cây trâm cài tóc làm bằng gỗ, thích thú xem xét.
Trâm cài tóc này chế tác cũng không được tinh tế, nhưng tạo hình phong cách cổ xưa, Thất Nương rất thích.
Hạ Lan Thuyền đứng phía sau nàng nói: “Cây trâm này trông khá được, đáng tiếc chất liệu khiến giá trị của nó trở thành tầm thường.”
“Dùng chất liệu tốt tuy rằng khiến giá trị đồ vật được cao hơn, nhưng có thể lại mất đi phong cách riêng vốn có của nó.”
Thất Nương nhìn hắn một cái, hỏi người bán hàng cây trâm giá bao nhiêu.
“Nàng thích?” Hạ Lan Thuyền có chút ngạc nhiên, không ngờ nàng lại chọn mua thứ hàng giá rẻ như thế này.
Thất Nương một lời hai nghĩa nói: “Ta thích gì đó không nhất định phải sang quý, nếu ta thích nó, trong mắt ta nó chính là vật báu vô giá.”
Một đôi tay thon dài từ phía sau nàng giơ đến cầm lấy cây trâm: “Yêu đàn phải biết được khách nghe đàn, tiểu thư quả nhiên là một người đặc biệt.”
Hai người cùng quay đầu ra sau nhìn lại, phía sau một nam tử thanh nhuận như nước đang đứng.
Hắn hướng người bán hàng gật đầu: “Ta mua.”
Hắn cầm cây trâm cài nghiêng vào tóc Thất Nương, mỉm cười nhìn nàng: “Danh kiếm nhờ dũng sĩ mà thành danh, vật này nhờ tiểu thư mà giá trị tăng lên gấp trăm lần, Di Ca tự tiện, mong rằng tiểu thư không lấy làm phiền.”
Thất Nương ngầm hiểu, cười đáp lại: “Sao có thể chứ? Tô công tử có lòng mà. Đêm nay công tử cũng dạo chợ đêm sao?”
Tô Di Ca gật đầu nhìn phía Hạ Lan Thuyền: “Hiếm khi lại trùng hợp ngay cả Hạ công tử cũng có ở đây, không biết hai vị có ngại đi cùng không?”
Hạ Lan Thuyền cũng cười nhạt: “Quả thật là khéo, Lan Thuyền cũng hiếm có cơ hội nói chuyện cùng Tô công tử, vậy mọi người cùng đi chung đi.” Hắn và Tô Di Ca tuy rằng cùng xưng Song Ngọc, nhưng hai người bình thường cũng không thân thiết, ngay cả nói chuyện cũng rất khách khí.
Hắn nhìn thoáng qua cây trâm trên tóc Thất Nương, trong mắt không hề cười.
Ba người bất luận cử chỉ hình dáng tướng mạo đều là nhất đẳng, cùng đứng trên phố khó tránh khỏi thu hút ánh mắt mọi người, thiếu nữ thiếu phụ trên đường đi qua bọn họ cũng có vẻ không muốn đi nhanh, không bao lâu bọn họ đã bị mọi người nhận ra, chính là Long Giao Song Ngọc.
Tin Long Giao Song Ngọc đang ở chợ trang sức không ngừng truyền đi, bọn họ đi đến đâu cũng bị không ít ánh mắt chăm chú nhìn, đi đến đâu cũng bị người chỉ trỏ: “Ờ, kia chính là Tô công tử mặc y phục màu trắng, Hạ công tử mặc trường bào màu thâm.”
“Thế tiểu thư đi cùng bọn họ là ai?”
“Ngươi không biết?”
“Biết cái gì?”
“Tô công tử hôm nay đã đến Lưu phủ cầu hôn, chính là tiểu thư nhà họ Lưu đoạt thưởng của Cửu Trọng Môn, bây giờ ai ai cũng đều biết Tô, Hạ hai vị công tử đều có ý với Lưu gia tiểu thư…”
“A! Ngươi nói nàng chính là tiểu thư đó…”
“Xuỵt! Nhỏ giọng thôi, nàng nhìn thấy kìa…”
Hạ Lan Thuyền nhíu mày: “Hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi đi?”
Tô Di Ca nhìn về phía Thất Nương: “Tiểu thư nghĩ sao?”
Thất Nương bất đắc dĩ gật đầu, vì vậy theo đề nghị của Hạ Lan Thuyền, bọn họ đến Chiêu Hoa tửu lâu cạnh đó.
“Sao vậy?” Tô Di Ca quay đầu nhìn thấy Thất Nương bỗng dưng ngừng chân lại vẻ suy nghĩ nhìn người qua kẻ lại trên đường phố.
“Không có gì, đến rồi sao?” Thất Nương cười cười trả lời.
Nàng vừa mới nhìn thấy bóng ai như A Đang và đại ca Lưu Thành Hề, sao nàng không nghe A Đang nói muốn gặp đại ca nhỉ?
“Phía trước rồi.”
Thôi, trở về hỏi lại A Đang vậy, cũng không biết đại ca mấy ngày này thế nào…. Nàng bước nhanh hơn đuổi kịp Tô, Hạ hai người đang chờ phía trước.
Trong con hẻm nhỏ, Văn Ngọc Đang kéo chặt Lưu Thành Hề đang sắp ngã sấp xuống: “Ngươi được chưa? Uống thành như vậy rồi còn muốn uống nữa. Không được, ta tìm cho ngươi một cái xe ngựa vậy.” Nàng đi thăm Quách đại ca, khi trở về thì gặp cái tên đang say khướt này, nhìn hắn say như vậy nếu mặc kệ hắn, chắc đêm nay hắn lăn ra ngủ trên con đường nào đó mất.
Lưu Thành Hề đẩy tay chụp lấy bả vai nàng, kéo mạnh vào lòng mình: “Nàng.. nàng vẫn còn quan tâm ta sao?”
Văn Ngọc Đang ngẩn ngơ, rồi chợt giãy dụa: “Lưu Thành Hề, ngươi làm gì vậy?” Tiểu tử này say đến ngay cả đậu hũ của nàng cũng dám ăn?
“Đừng cử động.” Đầu hắn đang quay cuồng choáng váng.
Những ngày này hắn liều mạng làm việc, tiếp quản hiệu buôn ám tự của Lưu gia rất thuận lợi, nhưng càng thâm nhập sâu vào hắn càng phát hiện ra muốn đem căn cơ của Lưu gia tách khỏi thương hội căn bản không phải chuyện một sớm một chiều là xong.
Hắn tin rằng mình có thể làm được, nhưng thời gian không còn kịp! Thất Nương không thể chờ!
Mấy ngày nay nghe được Thất Nương dính dáng đến loại người như Hạ Lan Thuyền, trong lòng đau đớn không hiểu tại sao.
Ai cũng có tư cách bày tỏ tình ý với nàng, nhưng chỉ riêng hắn lại không thể, tại sao lại là hắn?
Trong mờ mịt hắn cảm thấy thân thể trong lòng đang cố gắng thoát ra, hắn nổi giận, nàng nhất định muốn rời khỏi hắn sao, nàng càng muốn tránh hắn lại càng không thả, hắn giữ chặt lấy hôn xuống môi nàng: “Đã bảo nàng không nên cử động mà.”
Cảm thấy thân thể trong lòng thực sự không cử động nữa, hắn cong khóe miệng, rất thỏa mãn vì thức thời của nàng.
Văn Ngọc Đang căn bản là choáng váng… ngơ ngác mặc hắn ôm chặt.
Đầu óc nàng nửa ngày sau mới bắt đầu hoạt động trở lại, nàng không thể tin được… Lưu Thành Hề cư nhiên dám hôn nàng?
Sai rồi! Chưa từng có bất luận một người nào dám cả gan loạn hôn nàng!
Mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng như ứa máu, quả thực có thể sánh với màu y phục nàng đang mặc.
Một tiếng rống to: “Lưu Thành Hề, ngươi không muốn sống????”
….
“…Thất Nương, Thất Nương.” Thất Nương hoàn hồn nhìn về phía Hạ Lan Thuyền đang gọi mình, có chút khó hiểu tự trách mình sao lại thất thần như vậy.
“Lưu tiểu thư hình như tinh thần không tốt lắm, hay là đưa tiểu thư trở về vậy!” Tô Di Ca nhã nhặn đề nghị.
Ba người rời khỏi tửu lâu, Hạ Lan Thuyền hướng Tô Di Ca nói: “Không làm phiền Tô công tử, ta sẽ đưa Thất Nương bình an trở về nhà.”
Đã đạt được mục đích, Tô Di Ca hướng về phía Thất Nương gật đầu đẩy ẩn ý không nói, từ biệt.
Hạ Lan Thuyền gọi xe ngựa, hai người vào trong, Âm Thư lại ngồi cùng người đánh xe bên ngoài.
“Thất Nương rất ít khi không yên lòng như vậy!” Hạ Lan Thuyền hạ mí mắt nói.
“Uhm, hôm nay có chút mệt mỏi…” Thất Nương không quá lưu tâm đáp, giơ tay muốn vén rèm cửa sổ xe lên, nhưng còn chưa đụng đến mảnh vải, đã bị một bàn tay thon dài như ngọc giữ lấy.
Thất Nương ngẩn ra, ngẩng lên nhìn đã chạm phải ngay sóng mắt mênh mông trong đôi mắt phượng của Hạ Lan Thuyền.
Gần như vậy, tim nàng đập thình thịch… Hắn cầm chặt tay nàng, ánh mắt không rời khỏi mắt nàng: “Thất Nương, gả cho ta đi!”
Hắn rốt cục mở miệng.
“Dù không thể cưới nàng làm chính thất, nhưng Lan Thuyền đảm bảo nàng ở Hạ gia tuyệt đối sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất!”Tayhắn điềm nhiên như không vuốt ve tay nàng.
Thật muốn mạng!
Nàng giờ đây có thể biết được tâm tình của Ngũ Nương khi ấy, nam nhân này nếu đã để tâm, mấy người phụ nữ có thể thoát được khỏi thủ đoạn tán tỉnh của hắn?
Thất Nương da đầu run lên, nghiêng người tránh đi nhưng vẫn không thể rút được tay ra. “Vì sao nhất định phải cưới A Đang?” Nàng hỏi ngược lại, muốn phân tán sự chú ý của hắn.
“Nàng là tổ tiên quyết định, không cưới không được, nàng và nàng ấy tình như tỷ muội, cùng gả vào Hạ gia không tốt sao?” Hạ Lan Thuyền vội nói ngay sau đó.
“Tổ tiên? Nghe sao kỳ lạ, là ý của ông nội công tử sao?” Thất Nương không ngờ hắn lại lộ ra điều này, lập tức dò hỏi.
“Nàng còn nhớ bức họa phần thưởng của Cửu Trọng Môn không?” Quả nhiên có liên quan đến bức họa kia, Thất Nương hạ mí mắt, sợ hắn phát hiện chuyển biến trong mắt nàng.
Hắn buông tay nàng, bàn tay chạm vào tóc mai bên tai nàng, vuốt một lọn tóc mỏng của nàng cài ra sau vành tai, tay cũng thuận thế dừng trên gáy nàng, “Bức họa kia chính là điều quyết định…” Chớp mắt thân mình nàng đã trở nên cứng ngắc, hắn mỉm cười.
“Ai? Các ngươi muốn làm gì?” Ngoài xe truyền đến giọng Âm Thư hô to cùng với những tiếng thình thịch.
“Có chuyện gì?” Hạ Lan Thuyền ngẩn ra, buông Thất Nương ra, “Nàng đừng đi ra ngoài, để ta xem.”
Nhìn hắn nhảy ra ngoài xe, Thất Nương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông này thực hiểu làm thế nào sử dụng sắc đẹp của mình… Bất quá hắn cũng thật là có vốn liếng khiến người ta thèm nhỏ dãi, đối mặt với khuôn mặt như vậy nàng không thể thờ ơ được không để ý chút nào, chuyện này không thể trách nàng, dù sao tính háo sắc… không phải, là tình yêu cái đẹp con người ai mà chẳng có.
Không được, nàng phải nhanh nhanh kết thúc việc này, nàng cũng không muốn ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, vậy thì lỗ nặng.
Bên ngoài xe truyền đến tiếng đánh nhau khiến Thất Nương cả kinh, nàng vừa vén tấm màn xe lên, một người bịt mặt đã đâm kiếm đến, nàng kinh hãi, không kịp nghĩ gì lùi lại vào trong xe, một kiếm của người nọ đâm vào không khí, đang muốn leo lên xe, bỗng nhiên thân thể ngã ra phía sau.
Ba tên đang vây quanh Hạ Lan Thuyền, một tên cũng đột nhiên không hiểu tại sao ngã lăn ra đất, hai tên còn lại thấy tình hình không ổn, liền đỡ tên bị ngã chạy đi.
Hạ Lan Thuyền sợ Thất Nương gặp chuyện, không dám đuổi theo, quay lại hỏi: “Nàng có bị thương không?”
Thất Nương hồn vía chưa định lắc đầu, hỏi Âm Thư và người đánh xe nằm trên đất rên rỉ: “Các ngươi có sao không?”
Ra khỏi y quán, “Cũng may chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.” Thất Nương nhìn Âm Thư đã băng bó tốt, hỏi Hạ Lan Thuyền: “Có nhận ra bọn chúng là ai không? Tại sao lại đối phó với chúng ta?”
Hạ Lan Thuyền lắc đầu: “Không biết, có điều rất kỳ lạ.” Hắn khẽ lật tay trái, trong lòng bàn tay có một viên quân cờ màu đen: “Hình như có người ở đó ngầm giúp chúng ta.”
Hạ Lan Nhị biết tâm sự của ca ca, lo lắng nói: “Lưu gia tiểu thư bất luận thân phận, phong thái hay tài hoa đều xứng để chọn làm chính thê, Tô công tử lấy vị trí chính thê ra xin cưới, chỉ sợ…”
Hạ Lan Thuyền trầm ngâm một lát, sai Âm Thư đưa tin cho Thất Nương, mời nàng đêm nay đi Đông Long Thành dạo chợ đêm.
Chợ trang sức phía đông Long Thành là chợ đêm nổi tiếng, trừ hôm nào đặc biệt cấm ra ngoài ban đêm, còn ngày thường đều vô cùng náo nhiệt.
Thất Nương đi đến trước một quán nhỏ, cầm lấy một cây trâm cài tóc làm bằng gỗ, thích thú xem xét.
Trâm cài tóc này chế tác cũng không được tinh tế, nhưng tạo hình phong cách cổ xưa, Thất Nương rất thích.
Hạ Lan Thuyền đứng phía sau nàng nói: “Cây trâm này trông khá được, đáng tiếc chất liệu khiến giá trị của nó trở thành tầm thường.”
“Dùng chất liệu tốt tuy rằng khiến giá trị đồ vật được cao hơn, nhưng có thể lại mất đi phong cách riêng vốn có của nó.”
Thất Nương nhìn hắn một cái, hỏi người bán hàng cây trâm giá bao nhiêu.
“Nàng thích?” Hạ Lan Thuyền có chút ngạc nhiên, không ngờ nàng lại chọn mua thứ hàng giá rẻ như thế này.
Thất Nương một lời hai nghĩa nói: “Ta thích gì đó không nhất định phải sang quý, nếu ta thích nó, trong mắt ta nó chính là vật báu vô giá.”
Một đôi tay thon dài từ phía sau nàng giơ đến cầm lấy cây trâm: “Yêu đàn phải biết được khách nghe đàn, tiểu thư quả nhiên là một người đặc biệt.”
Hai người cùng quay đầu ra sau nhìn lại, phía sau một nam tử thanh nhuận như nước đang đứng.
Hắn hướng người bán hàng gật đầu: “Ta mua.”
Hắn cầm cây trâm cài nghiêng vào tóc Thất Nương, mỉm cười nhìn nàng: “Danh kiếm nhờ dũng sĩ mà thành danh, vật này nhờ tiểu thư mà giá trị tăng lên gấp trăm lần, Di Ca tự tiện, mong rằng tiểu thư không lấy làm phiền.”
Thất Nương ngầm hiểu, cười đáp lại: “Sao có thể chứ? Tô công tử có lòng mà. Đêm nay công tử cũng dạo chợ đêm sao?”
Tô Di Ca gật đầu nhìn phía Hạ Lan Thuyền: “Hiếm khi lại trùng hợp ngay cả Hạ công tử cũng có ở đây, không biết hai vị có ngại đi cùng không?”
Hạ Lan Thuyền cũng cười nhạt: “Quả thật là khéo, Lan Thuyền cũng hiếm có cơ hội nói chuyện cùng Tô công tử, vậy mọi người cùng đi chung đi.” Hắn và Tô Di Ca tuy rằng cùng xưng Song Ngọc, nhưng hai người bình thường cũng không thân thiết, ngay cả nói chuyện cũng rất khách khí.
Hắn nhìn thoáng qua cây trâm trên tóc Thất Nương, trong mắt không hề cười.
Ba người bất luận cử chỉ hình dáng tướng mạo đều là nhất đẳng, cùng đứng trên phố khó tránh khỏi thu hút ánh mắt mọi người, thiếu nữ thiếu phụ trên đường đi qua bọn họ cũng có vẻ không muốn đi nhanh, không bao lâu bọn họ đã bị mọi người nhận ra, chính là Long Giao Song Ngọc.
Tin Long Giao Song Ngọc đang ở chợ trang sức không ngừng truyền đi, bọn họ đi đến đâu cũng bị không ít ánh mắt chăm chú nhìn, đi đến đâu cũng bị người chỉ trỏ: “Ờ, kia chính là Tô công tử mặc y phục màu trắng, Hạ công tử mặc trường bào màu thâm.”
“Thế tiểu thư đi cùng bọn họ là ai?”
“Ngươi không biết?”
“Biết cái gì?”
“Tô công tử hôm nay đã đến Lưu phủ cầu hôn, chính là tiểu thư nhà họ Lưu đoạt thưởng của Cửu Trọng Môn, bây giờ ai ai cũng đều biết Tô, Hạ hai vị công tử đều có ý với Lưu gia tiểu thư…”
“A! Ngươi nói nàng chính là tiểu thư đó…”
“Xuỵt! Nhỏ giọng thôi, nàng nhìn thấy kìa…”
Hạ Lan Thuyền nhíu mày: “Hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi đi?”
Tô Di Ca nhìn về phía Thất Nương: “Tiểu thư nghĩ sao?”
Thất Nương bất đắc dĩ gật đầu, vì vậy theo đề nghị của Hạ Lan Thuyền, bọn họ đến Chiêu Hoa tửu lâu cạnh đó.
“Sao vậy?” Tô Di Ca quay đầu nhìn thấy Thất Nương bỗng dưng ngừng chân lại vẻ suy nghĩ nhìn người qua kẻ lại trên đường phố.
“Không có gì, đến rồi sao?” Thất Nương cười cười trả lời.
Nàng vừa mới nhìn thấy bóng ai như A Đang và đại ca Lưu Thành Hề, sao nàng không nghe A Đang nói muốn gặp đại ca nhỉ?
“Phía trước rồi.”
Thôi, trở về hỏi lại A Đang vậy, cũng không biết đại ca mấy ngày này thế nào…. Nàng bước nhanh hơn đuổi kịp Tô, Hạ hai người đang chờ phía trước.
Trong con hẻm nhỏ, Văn Ngọc Đang kéo chặt Lưu Thành Hề đang sắp ngã sấp xuống: “Ngươi được chưa? Uống thành như vậy rồi còn muốn uống nữa. Không được, ta tìm cho ngươi một cái xe ngựa vậy.” Nàng đi thăm Quách đại ca, khi trở về thì gặp cái tên đang say khướt này, nhìn hắn say như vậy nếu mặc kệ hắn, chắc đêm nay hắn lăn ra ngủ trên con đường nào đó mất.
Lưu Thành Hề đẩy tay chụp lấy bả vai nàng, kéo mạnh vào lòng mình: “Nàng.. nàng vẫn còn quan tâm ta sao?”
Văn Ngọc Đang ngẩn ngơ, rồi chợt giãy dụa: “Lưu Thành Hề, ngươi làm gì vậy?” Tiểu tử này say đến ngay cả đậu hũ của nàng cũng dám ăn?
“Đừng cử động.” Đầu hắn đang quay cuồng choáng váng.
Những ngày này hắn liều mạng làm việc, tiếp quản hiệu buôn ám tự của Lưu gia rất thuận lợi, nhưng càng thâm nhập sâu vào hắn càng phát hiện ra muốn đem căn cơ của Lưu gia tách khỏi thương hội căn bản không phải chuyện một sớm một chiều là xong.
Hắn tin rằng mình có thể làm được, nhưng thời gian không còn kịp! Thất Nương không thể chờ!
Mấy ngày nay nghe được Thất Nương dính dáng đến loại người như Hạ Lan Thuyền, trong lòng đau đớn không hiểu tại sao.
Ai cũng có tư cách bày tỏ tình ý với nàng, nhưng chỉ riêng hắn lại không thể, tại sao lại là hắn?
Trong mờ mịt hắn cảm thấy thân thể trong lòng đang cố gắng thoát ra, hắn nổi giận, nàng nhất định muốn rời khỏi hắn sao, nàng càng muốn tránh hắn lại càng không thả, hắn giữ chặt lấy hôn xuống môi nàng: “Đã bảo nàng không nên cử động mà.”
Cảm thấy thân thể trong lòng thực sự không cử động nữa, hắn cong khóe miệng, rất thỏa mãn vì thức thời của nàng.
Văn Ngọc Đang căn bản là choáng váng… ngơ ngác mặc hắn ôm chặt.
Đầu óc nàng nửa ngày sau mới bắt đầu hoạt động trở lại, nàng không thể tin được… Lưu Thành Hề cư nhiên dám hôn nàng?
Sai rồi! Chưa từng có bất luận một người nào dám cả gan loạn hôn nàng!
Mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng như ứa máu, quả thực có thể sánh với màu y phục nàng đang mặc.
Một tiếng rống to: “Lưu Thành Hề, ngươi không muốn sống????”
….
“…Thất Nương, Thất Nương.” Thất Nương hoàn hồn nhìn về phía Hạ Lan Thuyền đang gọi mình, có chút khó hiểu tự trách mình sao lại thất thần như vậy.
“Lưu tiểu thư hình như tinh thần không tốt lắm, hay là đưa tiểu thư trở về vậy!” Tô Di Ca nhã nhặn đề nghị.
Ba người rời khỏi tửu lâu, Hạ Lan Thuyền hướng Tô Di Ca nói: “Không làm phiền Tô công tử, ta sẽ đưa Thất Nương bình an trở về nhà.”
Đã đạt được mục đích, Tô Di Ca hướng về phía Thất Nương gật đầu đẩy ẩn ý không nói, từ biệt.
Hạ Lan Thuyền gọi xe ngựa, hai người vào trong, Âm Thư lại ngồi cùng người đánh xe bên ngoài.
“Thất Nương rất ít khi không yên lòng như vậy!” Hạ Lan Thuyền hạ mí mắt nói.
“Uhm, hôm nay có chút mệt mỏi…” Thất Nương không quá lưu tâm đáp, giơ tay muốn vén rèm cửa sổ xe lên, nhưng còn chưa đụng đến mảnh vải, đã bị một bàn tay thon dài như ngọc giữ lấy.
Thất Nương ngẩn ra, ngẩng lên nhìn đã chạm phải ngay sóng mắt mênh mông trong đôi mắt phượng của Hạ Lan Thuyền.
Gần như vậy, tim nàng đập thình thịch… Hắn cầm chặt tay nàng, ánh mắt không rời khỏi mắt nàng: “Thất Nương, gả cho ta đi!”
Hắn rốt cục mở miệng.
“Dù không thể cưới nàng làm chính thất, nhưng Lan Thuyền đảm bảo nàng ở Hạ gia tuyệt đối sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất!”Tayhắn điềm nhiên như không vuốt ve tay nàng.
Thật muốn mạng!
Nàng giờ đây có thể biết được tâm tình của Ngũ Nương khi ấy, nam nhân này nếu đã để tâm, mấy người phụ nữ có thể thoát được khỏi thủ đoạn tán tỉnh của hắn?
Thất Nương da đầu run lên, nghiêng người tránh đi nhưng vẫn không thể rút được tay ra. “Vì sao nhất định phải cưới A Đang?” Nàng hỏi ngược lại, muốn phân tán sự chú ý của hắn.
“Nàng là tổ tiên quyết định, không cưới không được, nàng và nàng ấy tình như tỷ muội, cùng gả vào Hạ gia không tốt sao?” Hạ Lan Thuyền vội nói ngay sau đó.
“Tổ tiên? Nghe sao kỳ lạ, là ý của ông nội công tử sao?” Thất Nương không ngờ hắn lại lộ ra điều này, lập tức dò hỏi.
“Nàng còn nhớ bức họa phần thưởng của Cửu Trọng Môn không?” Quả nhiên có liên quan đến bức họa kia, Thất Nương hạ mí mắt, sợ hắn phát hiện chuyển biến trong mắt nàng.
Hắn buông tay nàng, bàn tay chạm vào tóc mai bên tai nàng, vuốt một lọn tóc mỏng của nàng cài ra sau vành tai, tay cũng thuận thế dừng trên gáy nàng, “Bức họa kia chính là điều quyết định…” Chớp mắt thân mình nàng đã trở nên cứng ngắc, hắn mỉm cười.
“Ai? Các ngươi muốn làm gì?” Ngoài xe truyền đến giọng Âm Thư hô to cùng với những tiếng thình thịch.
“Có chuyện gì?” Hạ Lan Thuyền ngẩn ra, buông Thất Nương ra, “Nàng đừng đi ra ngoài, để ta xem.”
Nhìn hắn nhảy ra ngoài xe, Thất Nương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông này thực hiểu làm thế nào sử dụng sắc đẹp của mình… Bất quá hắn cũng thật là có vốn liếng khiến người ta thèm nhỏ dãi, đối mặt với khuôn mặt như vậy nàng không thể thờ ơ được không để ý chút nào, chuyện này không thể trách nàng, dù sao tính háo sắc… không phải, là tình yêu cái đẹp con người ai mà chẳng có.
Không được, nàng phải nhanh nhanh kết thúc việc này, nàng cũng không muốn ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, vậy thì lỗ nặng.
Bên ngoài xe truyền đến tiếng đánh nhau khiến Thất Nương cả kinh, nàng vừa vén tấm màn xe lên, một người bịt mặt đã đâm kiếm đến, nàng kinh hãi, không kịp nghĩ gì lùi lại vào trong xe, một kiếm của người nọ đâm vào không khí, đang muốn leo lên xe, bỗng nhiên thân thể ngã ra phía sau.
Ba tên đang vây quanh Hạ Lan Thuyền, một tên cũng đột nhiên không hiểu tại sao ngã lăn ra đất, hai tên còn lại thấy tình hình không ổn, liền đỡ tên bị ngã chạy đi.
Hạ Lan Thuyền sợ Thất Nương gặp chuyện, không dám đuổi theo, quay lại hỏi: “Nàng có bị thương không?”
Thất Nương hồn vía chưa định lắc đầu, hỏi Âm Thư và người đánh xe nằm trên đất rên rỉ: “Các ngươi có sao không?”
Ra khỏi y quán, “Cũng may chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.” Thất Nương nhìn Âm Thư đã băng bó tốt, hỏi Hạ Lan Thuyền: “Có nhận ra bọn chúng là ai không? Tại sao lại đối phó với chúng ta?”
Hạ Lan Thuyền lắc đầu: “Không biết, có điều rất kỳ lạ.” Hắn khẽ lật tay trái, trong lòng bàn tay có một viên quân cờ màu đen: “Hình như có người ở đó ngầm giúp chúng ta.”
/100
|