Nhìn đại phu rút mũi tên trên người Hoàng Hưng ra xong, Thất Nương tiến lên tiêu độc băng bó.
Từ khi hai bên khai chiến, nàng liền tự nguyện đến quân doanh hỗ trợ.
Vốn Văn Cảnh có chút băn khoăn, nhưng theo tiến triển cuộc chiến, nhân thủ trong quân ngày càng thiếu, cho nên hắn cũng đành bất chấp nam nữ khác biệt, để nàng và những người phụ nữ biên thành khác vào doanh hỗ trợ.
Nàng vì cái chết của bọn Vương Liên Thắng, đến giờ mắt vẫn còn sưng húp, nhưng vì có việc để làm, những cảm xúc đau đớn phai đi không ít.
Thất Nương vừa giúp Hoàng Hưng băng bó vết thương, vừa nói: “Trước khi vết thương lành lại, có rất nhiều việc cần chú ý, có mấy thứ không được ăn…”
Hoàng Hưng cố nén đau ngắt lời nàng: “Cô nương, hôm nay chiến sự ra sao rồi?”
Thất Nương ngạc nhiên nhìn hắn nói: “Cậu mới từ chiến trường xuống, sao không biết?”
Hoàng Hưng cố chấp: “Tôi bị đưa xuống đã nửa ngày, khi bị thương cũng là lúc chiến sự căng thẳng nhất, đến giờ… Không biết bây giờ sao rồi?”
Thất Nương trấn an: “Dưỡng thương cho tốt đi, trên chiến trường đã có Lâm tướng quân bọn họ…”
“Bao tiên sinh có ở đây không?” Ngoài cửa một người lính đứng bên ngoài doanh gọi, vẻ mặt lo lắng.
Bao tiên sinh tinh thông y đạo đang hỗ trợ ở chỗ khác, ông ta lên tiếng đáp, tay vẫn không dừng, tiếp tục xử lý vết thương cho binh sĩ.
Người lính kia chạy đến chỗ ông ta nói nhỏ gì đó, ông ta cau mày, giao việc đang làm cho đại phu bên cạnh, gọi Thất Nương cùng ra khỏi doanh trại.
“Sao vậy Bao tiên sinh?”
“Lâm tướng quân bị thương.”
Lâm Tử Lập bị thương nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh, đại phu khác đều bó tay không còn cách nào.
Thất Nương từ trong phòng bưng ra một chậu máu loãng giao cho hạ nhân, nàng cố nén buồn nôn nói với các tướng lĩnh đang đứng đầy trong phòng: “Mũi tên này trúng vào vị trí gan của Lâm tướng quân, Bao tiên sinh dù đã xử lý rồi, nhưng tiên sinh nói có thể sống hay không còn phải xem ý trời.”
Bao tiên sinh từ trong ra, hai tay đầy máu, nhìn bọn họ lắc đầu, các tướng lĩnh lộ vẻ sầu thảm.
Chiến sự vốn đã đến lúc sinh tử quan đầu, hiện giờ toàn bộ đều dựa vào sĩ khí chống đỡ, nếu tình trạng Lâm tướng quân truyền ra ngoài, nhất định khiến quân tâm dao động.
Tình hình đã xuống đến mức vô cùng tồi tệ.
Nếu không phải dựa vào địa thế, biên thành chỉ sợ sớm đã thành phá người chết, nhưng đến giờ cũng đã không còn chống đỡ được bao lâu.
Không thể đem thương thế của Lâm tướng quân truyền ra ngoài, mọi người quyết định nói ra là Lâm tướng quân bị trúng tên, hành động bất tiện, mọi sự do Văn tướng quân tạm thời thay thế.
Văn Cảnh đã mấy ngày không ngủ, sắc mặt thảm đạm, hắn không nói nhiều lại tiếp tục cùng cấp dưới bàn bạc chiến sự.
“Cứ tiếp tục như vậy còn có thể chống đỡ bao lâu nữa?” Thất Nương nhịn không được hỏi.
Văn Cảnh dừng lại, các tướng lĩnh không ai nói gì.
Bao tiên sinh trong lòng chuyển động, nói với Thất Nương: “Theo ta tính toàn thì không quá ba ngày, Lưu cô nương thông minh sáng suốt, không biết có thượng sách gì không?”
Chuyện này liên quan đến tính mạng trăm họ toàn thành, Thất Nương nào dám làm càn như bình thường, huống hồ nàng chỉ có hứng thú với khoa học tự nhiên, đối với hành quân tác chiến không có nghiên cứu gì, cho dù nàng nghe và biết nhiều câu chuyện cổ về chiến tranh, nhưng đó cũng chỉ là lý luận suông mà thôi.
Nàng lắc đầu nói: “Những tướng quân ngồi đây đều là chiến tướng kinh nghiệm phong phú, bọn họ đều không có cách nào, Thất Nương sao có thể có thượng sách gì chứ?”
Bao tiên sinh nói: “Cái này cũng không nói chính xác được, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nói không chừng cô nương lại có cách nào giúp chúng ta thoát nguy khốn, đừng ngại nói một chút.”
Văn Cảnh cũng đã thấy bản lĩnh của nàng, đôi mắt sáng lên, không biết có phải là do tâm lý ngựa chết coi thành ngựa sống hay không, nhìn về phía nàng ánh mắt lộ ra hy vọng.
Thất Nương không biết vì sao Bao tiên sinh lại muốn nàng bày mưu tính kế, bất đắc dĩ nói: “Ta thật không có cách nào, bất luận là chuyện bố phòng thành lũy hay binh pháp đối chiến ta đều không biết gì hết, sao có được thượng sách gì chứ?”
Bao tiên sinh cười nói: “Thành lũy cũng là người làm ra, giống như trên sông Nhai Hán đốt thuyền, cô nương cũng đâu phải trước đó có chuẩn bị mới đốt chứ? Chuyện này cũng thử vậy xem, cô nương chỉ cần nghĩ chỉ cần có cách nào trì hoãn kẻ địch tấn công, coi như là thượng sách rồi.”
Thất Nương nhìn ánh mắt Văn Cảnh, cắn răng nói: “Tôi muốn lên tường thành nhìn đã rồi nói sau.”
Quan trọng là phải biết người biết ta mới được.
Những tướng lĩnh còn lại ồ lên, một tướng quân vóc dáng thấp béo kêu lên: “Không được không được, sao có thể để nữ nhân lên chiến trường? Chuyện này không phải là làm liều sao?”
“Đúng vậy, nữ nhân sao có thể lên chiến trường, vậy không phải mất hết mặt bọn nam nhân chúng ta sao?”
Văn Cảnh vung tay lên, mọi người dần dần bớt xôn xao, hắn nói với tướng quân thấp béo: “Mạc Anh, ta và các ngươi tất cả mọi người đều có mong muốn giống nhau, để hộ thành, tính mạng cũng không quan trọng, nhưng dù chúng ta lấy hết mạng ra cũng không thể đổi lại được Biên thành.”
“Vị cô nương này là vị hôn thê của Văn thiếu tướng quân, cũng là Thiếu phu nhân tương lai của Hắc Giao quân chúng ta, tin rằng tất cả mọi người đều đã từng nghe qua chuyện về nàng, Thiếu phu nhân mặc dù chưa từng ra chiến trường, nhưng lại có bản lĩnh khác.. Trên chiến trường bắt buộc phải dùng mọi cách, bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho dù là phá cả thiên môn, chỉ cần chiến thắng là được, Văn Cảnh tin tưởng bản lĩnh của Thiếu phu nhân, hôm nay tính mạng đã sắp không còn, các vị nếu có thượng sách nào có thể vượt qua tình cảnh này, vậy thì hãy nói ra, nếu không sao không để Thiếu phu nhân thử một lần? Tin rằng chuyện chúng ta ở đây lúc này Văn thiếu tướng quân nhất định đã biết, chỉ cần kéo dài được chừng năm ba ngày Văn thiếu tướng quân quay lại là chúng ta được cứu rồi.”
“Phá thiên môn”, là muốn nói nàng bàng môn tả đạo sao? Thất Nương nghe không biết nên khóc hay cười.
Không có gì hơn lý do này, tiếng phản đối nhỏ đi rất nhiều, Văn Cảnh xem tình hình, lập tức liền đưa Thất Nương lên tường thành, Bao tiên sinh cũng đi theo.
Thảm khốc trên tường thành, Thất Nương không thể tưởng tượng được.
Hai bên không ngừng đánh nhau đến chết, người nào bị thương hoặc chết, lập tức liền có người bên cạnh thay thế.
Dưới tường thành là xe công thành của kẻ địch, xe chắn tên không ngừng tiến lên, mà trên tường thành dân binh không ngừng mang tên và đá đến đầu tường, chỉ cần xe công thành và chắn tên của kẻ địch tiến gần thêm, sẽ không ngừng có người đổ dầu và bắn tên xuống.
“Không tính binh lính già yếu, chúng ta đã thương vong hơn năm ngàn quân rồi, kẻ địch tổn thất hơn một vạn, hai ngày nay bọn chúng tăng cường tấn công, rõ ràng là muốn nhân lúc viện quân chúng ta chưa đến mau chóng hạ thành.” Văn Cảnh cầm khiên chắn tên cho Thất Nương.
“Nhị tiểu thư, sao cô lại lên đây?” Trần Cương quay lại liền thấy Thất Nương, hổn hển nói, “Đao kiếm không có mắt, Văn tướng quân, sao ngươi lại để tiểu thư chúng ta lên đây?”
Thất Nương coi như không nghe thấy, nàng cẩn thận quan sát tình hình kẻ địch.
Trần Cương vừa đánh rớt một mũi tên bắn lén không biết từ đâu bay đến, lau mặt mắng: “Mẹ nó, Văn Cảnh, nếu tiểu thư chúng ta bị tổn thương chút nào, ta sẽ lột da ngươi, Nhị tiểu thư, cô mau xuống khỏi thường thành đi, bà cô của tôi ơi…”
Thất Nương vẫn hết sức chăm chú.
Quân địch trừ binh lính ở tuyến trước, vẫn còn những hàng ngũ phía sau ngoài tầm tên bắn, binh lực nhìn qua chí ít là năm vạn, bọn họ cách không xa, mỗi ngày lại bày ra trận thức khác nhau, hiển nhiên là ra oai với đối phương.
Nếu như quân dân biên thành không phải biết trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn bộ Long Giao quốc, mang tâm lý đập nồi dìm thuyền quyết chiến đến cùng, những đội quân này không biết sẽ mang đến cho quân dân biên thành áp lực thế nào.
Biên Thành xây dựng giữa hai dãy núi, hai núi hai bên tất cả đều là vách đá, cho nên bọn họ không cần lo lắng kẻ địch đánh lén.
Thất Nương nhìn núi lớn hai bên thuận miệng hỏi: “Cây cối trên núi hai bên là chúng ta cố ý chặt bỏ hết phải không?”
Đây là vì phòng ngừa địch dùng hỏa công.
Văn Cảnh ngập ngừng: “Hình như không phải, khi ta đến biên thành lúc đó hai bên còn chút ít cây cối, nhưng cũng rất ít ỏi, cho dù là địch có phóng hỏa cũng không tạo thành uy hiếp được cho nên không có sai người chặt bỏ, huống chi hai năm nay cây cối trên núi không biết vì sao đều chết, ngay cả cỏ dại cũng không lớn được, chúng ta lại càng không chú ý.”
Thất Nương gật đầu, nhìn về doanh địch phía xa, hỏi: “Nơi kẻ địch đóng quân ở trong núi rừng đằng kia sao?”
Văn Cảnh chỉ cho nàng xem: “Kia chính là chỗ bọn chúng đóng quân, bọn chúng không sợ bị ta đánh lén nên cứ tự nhiên đóng quân chỗ đó. Ai, đáng tiếc, nếu như chúng ta có thể ra khỏi thành đánh lén, phóng hỏa đốt núi, bọn chúng nhất định không thể may mắn như thế.”
Thất Nương trong lòng có ý tưởng, nghĩ đến câu thuyền cỏ mượn tên, cũng thở dài: “Đáng tiếc ta không biết cách nhìn trời đoán hướng gió, nếu không chúng ta đánh lén cũng không phải chuyện khó.”
Bên cạnh Văn Cảnh, tướng quân Mạc Anh béo lùn nghe thấy, bán tín bán nghi: “Thiếu phu nhân chớ mạnh miệng, chúng ta ở đây cách doanh địch những ba dặm, để nhanh chóng hạ biên thành, bọn chúng ngày đêm tấn công, chúng ta căn bản không có cơ hội ra khỏi thành đánh lén.”
Thất Nương khó hiểu nhìn hắn: “Ai nói phải ra khỏi thành đánh lén, nếu có người hiểu biết về hướng gió thời tiết, không cần ra khỏi thành ta cũng bảo đảm bọn chúng sẽ thành thịt hun khói.”
“Vậy cô nương sẽ chuẩn bị biến bọn chúng thành thịt hun khói thế nào?” Bao tiên sinh vuốt cằm mỉm cười.
Từ khi hai bên khai chiến, nàng liền tự nguyện đến quân doanh hỗ trợ.
Vốn Văn Cảnh có chút băn khoăn, nhưng theo tiến triển cuộc chiến, nhân thủ trong quân ngày càng thiếu, cho nên hắn cũng đành bất chấp nam nữ khác biệt, để nàng và những người phụ nữ biên thành khác vào doanh hỗ trợ.
Nàng vì cái chết của bọn Vương Liên Thắng, đến giờ mắt vẫn còn sưng húp, nhưng vì có việc để làm, những cảm xúc đau đớn phai đi không ít.
Thất Nương vừa giúp Hoàng Hưng băng bó vết thương, vừa nói: “Trước khi vết thương lành lại, có rất nhiều việc cần chú ý, có mấy thứ không được ăn…”
Hoàng Hưng cố nén đau ngắt lời nàng: “Cô nương, hôm nay chiến sự ra sao rồi?”
Thất Nương ngạc nhiên nhìn hắn nói: “Cậu mới từ chiến trường xuống, sao không biết?”
Hoàng Hưng cố chấp: “Tôi bị đưa xuống đã nửa ngày, khi bị thương cũng là lúc chiến sự căng thẳng nhất, đến giờ… Không biết bây giờ sao rồi?”
Thất Nương trấn an: “Dưỡng thương cho tốt đi, trên chiến trường đã có Lâm tướng quân bọn họ…”
“Bao tiên sinh có ở đây không?” Ngoài cửa một người lính đứng bên ngoài doanh gọi, vẻ mặt lo lắng.
Bao tiên sinh tinh thông y đạo đang hỗ trợ ở chỗ khác, ông ta lên tiếng đáp, tay vẫn không dừng, tiếp tục xử lý vết thương cho binh sĩ.
Người lính kia chạy đến chỗ ông ta nói nhỏ gì đó, ông ta cau mày, giao việc đang làm cho đại phu bên cạnh, gọi Thất Nương cùng ra khỏi doanh trại.
“Sao vậy Bao tiên sinh?”
“Lâm tướng quân bị thương.”
Lâm Tử Lập bị thương nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh, đại phu khác đều bó tay không còn cách nào.
Thất Nương từ trong phòng bưng ra một chậu máu loãng giao cho hạ nhân, nàng cố nén buồn nôn nói với các tướng lĩnh đang đứng đầy trong phòng: “Mũi tên này trúng vào vị trí gan của Lâm tướng quân, Bao tiên sinh dù đã xử lý rồi, nhưng tiên sinh nói có thể sống hay không còn phải xem ý trời.”
Bao tiên sinh từ trong ra, hai tay đầy máu, nhìn bọn họ lắc đầu, các tướng lĩnh lộ vẻ sầu thảm.
Chiến sự vốn đã đến lúc sinh tử quan đầu, hiện giờ toàn bộ đều dựa vào sĩ khí chống đỡ, nếu tình trạng Lâm tướng quân truyền ra ngoài, nhất định khiến quân tâm dao động.
Tình hình đã xuống đến mức vô cùng tồi tệ.
Nếu không phải dựa vào địa thế, biên thành chỉ sợ sớm đã thành phá người chết, nhưng đến giờ cũng đã không còn chống đỡ được bao lâu.
Không thể đem thương thế của Lâm tướng quân truyền ra ngoài, mọi người quyết định nói ra là Lâm tướng quân bị trúng tên, hành động bất tiện, mọi sự do Văn tướng quân tạm thời thay thế.
Văn Cảnh đã mấy ngày không ngủ, sắc mặt thảm đạm, hắn không nói nhiều lại tiếp tục cùng cấp dưới bàn bạc chiến sự.
“Cứ tiếp tục như vậy còn có thể chống đỡ bao lâu nữa?” Thất Nương nhịn không được hỏi.
Văn Cảnh dừng lại, các tướng lĩnh không ai nói gì.
Bao tiên sinh trong lòng chuyển động, nói với Thất Nương: “Theo ta tính toàn thì không quá ba ngày, Lưu cô nương thông minh sáng suốt, không biết có thượng sách gì không?”
Chuyện này liên quan đến tính mạng trăm họ toàn thành, Thất Nương nào dám làm càn như bình thường, huống hồ nàng chỉ có hứng thú với khoa học tự nhiên, đối với hành quân tác chiến không có nghiên cứu gì, cho dù nàng nghe và biết nhiều câu chuyện cổ về chiến tranh, nhưng đó cũng chỉ là lý luận suông mà thôi.
Nàng lắc đầu nói: “Những tướng quân ngồi đây đều là chiến tướng kinh nghiệm phong phú, bọn họ đều không có cách nào, Thất Nương sao có thể có thượng sách gì chứ?”
Bao tiên sinh nói: “Cái này cũng không nói chính xác được, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nói không chừng cô nương lại có cách nào giúp chúng ta thoát nguy khốn, đừng ngại nói một chút.”
Văn Cảnh cũng đã thấy bản lĩnh của nàng, đôi mắt sáng lên, không biết có phải là do tâm lý ngựa chết coi thành ngựa sống hay không, nhìn về phía nàng ánh mắt lộ ra hy vọng.
Thất Nương không biết vì sao Bao tiên sinh lại muốn nàng bày mưu tính kế, bất đắc dĩ nói: “Ta thật không có cách nào, bất luận là chuyện bố phòng thành lũy hay binh pháp đối chiến ta đều không biết gì hết, sao có được thượng sách gì chứ?”
Bao tiên sinh cười nói: “Thành lũy cũng là người làm ra, giống như trên sông Nhai Hán đốt thuyền, cô nương cũng đâu phải trước đó có chuẩn bị mới đốt chứ? Chuyện này cũng thử vậy xem, cô nương chỉ cần nghĩ chỉ cần có cách nào trì hoãn kẻ địch tấn công, coi như là thượng sách rồi.”
Thất Nương nhìn ánh mắt Văn Cảnh, cắn răng nói: “Tôi muốn lên tường thành nhìn đã rồi nói sau.”
Quan trọng là phải biết người biết ta mới được.
Những tướng lĩnh còn lại ồ lên, một tướng quân vóc dáng thấp béo kêu lên: “Không được không được, sao có thể để nữ nhân lên chiến trường? Chuyện này không phải là làm liều sao?”
“Đúng vậy, nữ nhân sao có thể lên chiến trường, vậy không phải mất hết mặt bọn nam nhân chúng ta sao?”
Văn Cảnh vung tay lên, mọi người dần dần bớt xôn xao, hắn nói với tướng quân thấp béo: “Mạc Anh, ta và các ngươi tất cả mọi người đều có mong muốn giống nhau, để hộ thành, tính mạng cũng không quan trọng, nhưng dù chúng ta lấy hết mạng ra cũng không thể đổi lại được Biên thành.”
“Vị cô nương này là vị hôn thê của Văn thiếu tướng quân, cũng là Thiếu phu nhân tương lai của Hắc Giao quân chúng ta, tin rằng tất cả mọi người đều đã từng nghe qua chuyện về nàng, Thiếu phu nhân mặc dù chưa từng ra chiến trường, nhưng lại có bản lĩnh khác.. Trên chiến trường bắt buộc phải dùng mọi cách, bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho dù là phá cả thiên môn, chỉ cần chiến thắng là được, Văn Cảnh tin tưởng bản lĩnh của Thiếu phu nhân, hôm nay tính mạng đã sắp không còn, các vị nếu có thượng sách nào có thể vượt qua tình cảnh này, vậy thì hãy nói ra, nếu không sao không để Thiếu phu nhân thử một lần? Tin rằng chuyện chúng ta ở đây lúc này Văn thiếu tướng quân nhất định đã biết, chỉ cần kéo dài được chừng năm ba ngày Văn thiếu tướng quân quay lại là chúng ta được cứu rồi.”
“Phá thiên môn”, là muốn nói nàng bàng môn tả đạo sao? Thất Nương nghe không biết nên khóc hay cười.
Không có gì hơn lý do này, tiếng phản đối nhỏ đi rất nhiều, Văn Cảnh xem tình hình, lập tức liền đưa Thất Nương lên tường thành, Bao tiên sinh cũng đi theo.
Thảm khốc trên tường thành, Thất Nương không thể tưởng tượng được.
Hai bên không ngừng đánh nhau đến chết, người nào bị thương hoặc chết, lập tức liền có người bên cạnh thay thế.
Dưới tường thành là xe công thành của kẻ địch, xe chắn tên không ngừng tiến lên, mà trên tường thành dân binh không ngừng mang tên và đá đến đầu tường, chỉ cần xe công thành và chắn tên của kẻ địch tiến gần thêm, sẽ không ngừng có người đổ dầu và bắn tên xuống.
“Không tính binh lính già yếu, chúng ta đã thương vong hơn năm ngàn quân rồi, kẻ địch tổn thất hơn một vạn, hai ngày nay bọn chúng tăng cường tấn công, rõ ràng là muốn nhân lúc viện quân chúng ta chưa đến mau chóng hạ thành.” Văn Cảnh cầm khiên chắn tên cho Thất Nương.
“Nhị tiểu thư, sao cô lại lên đây?” Trần Cương quay lại liền thấy Thất Nương, hổn hển nói, “Đao kiếm không có mắt, Văn tướng quân, sao ngươi lại để tiểu thư chúng ta lên đây?”
Thất Nương coi như không nghe thấy, nàng cẩn thận quan sát tình hình kẻ địch.
Trần Cương vừa đánh rớt một mũi tên bắn lén không biết từ đâu bay đến, lau mặt mắng: “Mẹ nó, Văn Cảnh, nếu tiểu thư chúng ta bị tổn thương chút nào, ta sẽ lột da ngươi, Nhị tiểu thư, cô mau xuống khỏi thường thành đi, bà cô của tôi ơi…”
Thất Nương vẫn hết sức chăm chú.
Quân địch trừ binh lính ở tuyến trước, vẫn còn những hàng ngũ phía sau ngoài tầm tên bắn, binh lực nhìn qua chí ít là năm vạn, bọn họ cách không xa, mỗi ngày lại bày ra trận thức khác nhau, hiển nhiên là ra oai với đối phương.
Nếu như quân dân biên thành không phải biết trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn bộ Long Giao quốc, mang tâm lý đập nồi dìm thuyền quyết chiến đến cùng, những đội quân này không biết sẽ mang đến cho quân dân biên thành áp lực thế nào.
Biên Thành xây dựng giữa hai dãy núi, hai núi hai bên tất cả đều là vách đá, cho nên bọn họ không cần lo lắng kẻ địch đánh lén.
Thất Nương nhìn núi lớn hai bên thuận miệng hỏi: “Cây cối trên núi hai bên là chúng ta cố ý chặt bỏ hết phải không?”
Đây là vì phòng ngừa địch dùng hỏa công.
Văn Cảnh ngập ngừng: “Hình như không phải, khi ta đến biên thành lúc đó hai bên còn chút ít cây cối, nhưng cũng rất ít ỏi, cho dù là địch có phóng hỏa cũng không tạo thành uy hiếp được cho nên không có sai người chặt bỏ, huống chi hai năm nay cây cối trên núi không biết vì sao đều chết, ngay cả cỏ dại cũng không lớn được, chúng ta lại càng không chú ý.”
Thất Nương gật đầu, nhìn về doanh địch phía xa, hỏi: “Nơi kẻ địch đóng quân ở trong núi rừng đằng kia sao?”
Văn Cảnh chỉ cho nàng xem: “Kia chính là chỗ bọn chúng đóng quân, bọn chúng không sợ bị ta đánh lén nên cứ tự nhiên đóng quân chỗ đó. Ai, đáng tiếc, nếu như chúng ta có thể ra khỏi thành đánh lén, phóng hỏa đốt núi, bọn chúng nhất định không thể may mắn như thế.”
Thất Nương trong lòng có ý tưởng, nghĩ đến câu thuyền cỏ mượn tên, cũng thở dài: “Đáng tiếc ta không biết cách nhìn trời đoán hướng gió, nếu không chúng ta đánh lén cũng không phải chuyện khó.”
Bên cạnh Văn Cảnh, tướng quân Mạc Anh béo lùn nghe thấy, bán tín bán nghi: “Thiếu phu nhân chớ mạnh miệng, chúng ta ở đây cách doanh địch những ba dặm, để nhanh chóng hạ biên thành, bọn chúng ngày đêm tấn công, chúng ta căn bản không có cơ hội ra khỏi thành đánh lén.”
Thất Nương khó hiểu nhìn hắn: “Ai nói phải ra khỏi thành đánh lén, nếu có người hiểu biết về hướng gió thời tiết, không cần ra khỏi thành ta cũng bảo đảm bọn chúng sẽ thành thịt hun khói.”
“Vậy cô nương sẽ chuẩn bị biến bọn chúng thành thịt hun khói thế nào?” Bao tiên sinh vuốt cằm mỉm cười.
/100
|