Thất Nương chậm rãi bước vào công đường, uyển chuyển quỳ xuống.
“Dưới công đường Văn Lưu thị bái kiến Chí Hoàn vương gia.”
Chí Hoàn vương gia vẫn phong thái phú quý bức người như vậy, vì chuyện trước đây vẫn rất có hảo cảm với Thất Nương, ông ta giơ tay: “Văn Lưu thị, thẩm án chưa có kết luận, ngươi vẫn là phu nhân Văn thiếu tướng quân, theo đó là mệnh phụ tam phẩm, cho phép miễn quỳ, đứng lên mà nói.”
Thất Nương tạ ơn rồi đứng dậy, Chí Hoàn vương gia lại nói: “Có người tố cáo ngươi là tiểu thiếp bỏ trốn Phùng Ngũ Nương của Giang gia Bạch Lang thành, không tuân thủ nữ tắc dối hôn với Văn gia, ngươi có nhận tội không?”
“Vương gia, nô gia bị oan, có điều nô gia quả thật có quan hệ sâu xa với Phùng Ngũ Nương, còn xin Vương gia cho phép nô gia kể lại rõ ràng.”
Nhìn Vương gia gật đầu, Thất Nương không nhanh không chậm nói: “Nô gia vốn là họ Phùng, Phùng Ngũ Nương chính là Ngũ tỷ của nô gia, mấy năm trước quê nhà bị lũ lụt, sau khi thất lạc người nhà được người cứu, sau vì không tìm thấy thân nhân nên được ân công thu nhận ở lại dạy dỗ như nam nhi, ba năm sau trở về quê tìm Ngũ tỷ, không ngờ cuối cùng lại nghe tin dữ Ngũ tỷ bị trói ném trôi sông, sau lại gặp được nghĩa phụ…”
Thất Nương nói đến chỗ này, ánh mắt nhìn thoáng qua Tô Văn: “Nghĩa phụ khi đó thương cảm cho thân thế nô gia nên thu nhận làm nghĩa nữ, không ngờ hôm nay vì vậy mà lại bị người nói xấu, người thanh danh một đời lại vì nô gia mà ốm mệt, nô gia thật sự hổ thẹn, hôm nay lên công đường vừa lúc xin nhờ Vương gia chủ trì công đạo, trả lại sự trong sạch cho nghĩa phụ, đây là đơn kiện của nô gia, nô gia muốn cáo trạng kẻ vu tội cho nghĩa phụ.”
Thất Nương lấy lý do Lưu Trường Khanh ốm mệt phải nằm tĩnh dưỡng khẩn cầu Chí Hoàn vương gia châm chước, không cần thiết thì khỏi cần phải lên công đường.
Cho nên Lưu Trường Khanh mới chưa thấy lên công đường.
Sự tình chợt lòng vòng, bị cáo biến thành nguyên cáo, mọi người đều ồn ào.
Tô Văn vốn đang nghĩ, dù cho ngươi có ba hoa thế nào đi nữa, chỉ cần nhân chứng đi ra, xem các ngươi chống chế thế nào? Không ngờ Thất Nương lại chuyển mục tiêu, rõ ràng là nhằm vào lão.
Tất cả mọi người đều biết lão tố cáo Lưu Trường Khanh trong triều, cho nên ai nấy đều nhìn lão, xem lão ứng đối ra sao, ngay cả Chí Hoàn vương gia cũng chẳng biết vô tình hay cố ý mà nhìn qua.
Tô Văn nhất thời bối rối, lão trấn tĩnh lại rồi nói với Chí Hoàn vương gia: “Việc này… việc này… Hmm, là căn cứ vào Giang gia muốn tố cáo Lưu gia trộm giấu tiểu thiếp nhà hắn, việc này liên quan đến thánh thượng, Tô mỗ không dám giấu diếm nên mới báo lên Thánh thượng, cũng không phải có ý muốn nói xấu Lưu lão gia.”
Thất Nương mỉm cười, hay lắm, từ nhân chứng lại biến thành nguyên cáo, nàng phải nhìn thử xem, bỏ Tô Văn qua một bên rồi, Giang Vạn Khoảnh có bản lĩnh gì tố cáo nàng?
Chí Hoàn vương gia nhíu mày nói: “Vậy tuyên nguyên cáo đi lên.”
Thất Nương nói: “Chờ chút, nô gia có một thỉnh cầu.”
…..
Giang Vạn Khoảnh lo lắng bất an được đưa lên công đường.
Người xung quanh nhìn thấy hắn, giọng nhỏ đi rất nhiều, dường như đang chờ đợi điều gì.
Mắt hắn lướt qua đám đông rồi dừng lại ở một bạch y nữ tử, trong nháy mắt con người phóng đại.
Đó là con gái nhà ai nhỉ?
Mắt kia, mày kia, tư thái kia… Thật đúng là một tiểu mỹ nhân, aiz, tất cả nữ nhân ở nhà mình đứng cùng một chỗ cũng không sánh được bằng nàng, ân, xem trên người nàng không có một chút nữ trang, xem chừng cũng không phải con nhà giàu có nào, như vậy mới tốt, chờ ra khỏi công đường, phải thăm dò xem nàng là con nhà ai, người như vậy nhất định phải tìm cách bắt về tay mới được, nếu không được, tìm Tô thừa tướng giúp đỡ cũng xong.
Nhưng mà, nhìn nàng sao lại thấy có đôi chút quen mắt vậy ta?
Thất Nương so với Ngũ Nương năm đó, bất luận trang phục hay khí chất đều khác hẳn, cho nên hắn làm sao có thể đoán được Thất Nương chính là Ngũ Nương năm đó.
Thất Nương thấy hắn cứ nhìn thẳng mình mắt híp lại không dời, cũng không lúng túng, ngược lại mỉm cười, Giang Vạn Khoảng lảo đảo suýt nữa thì trật chân.
Thấy hắn nhìn chằm chằm Thất Nương không dời mắt, Tô Văn trong lòng mừng rỡ, nào biết đâu hắn có cái loại suy nghĩ này!
Lão khụ một tiếng nói: “Dưới công đường chính là Giang Vạn Khoảnh?”
Giang Vạn Khoảnh lúc này mới hồi phục lại thần trí, quay đầu nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Chí Hoàn vương gia, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
“Vâng vâng, tiểu nhân chính là Giang Vạn Khoảnh Bạch Lang thành.”
Chí Hoàn vương gia nói: “Là ngươi muốn tố cáo Lưu gia lén giấu diếm tiểu thiếp nhà ngươi?”
“Sao lại là ta tố cáo…” Hắn có chút không hiểu quay đầu nhìn Tô Văn, nhưng vừa thấy ánh mắt Tô Văn, lập tức sửa lời nói: “Không sai, là tiểu nhân.”
Thất Nương đứng phía sau hắn, bất thình lình hỏi: “Tiểu thiếp của Giang lão gia sao lại đến được Long Thành?”
Giang Vạn Khoảnh quay đầu thấy mỹ nhân mở miệng, hai mắt tỏa sáng: “Là tiểu tiện nhân kia lén ngoại tình, bị ta bắt được trói lại ném sông, không hiểu sao không chết lại được Lưu lão gia thu lưu đưa đến Long Thành.”
Thất Nương căm hận vô cùng, nhưng chỉ nghiêng đầu che miệng cười nói: “Vậy sao ngươi lại biết nàng còn sống? Sao lại biết nàng được Lưu lão gia đưa đến Long Thành?”
Nàng dáng vẻ ngây thơ, phảng phất như thiếu nữ không rành thế sự.
Người xung quanh nhìn hai người nói chuyện đã thấy bất bình thường, nhìn Giang Vạn Khoảnh nói một hồi như thế, rõ ràng là không nhận biết Thất Nương.
Kỳ lạ thật, hắn sao lại không nhận ra được tiểu thiếp của chính mình?
Giang Vạn Khoảnh thấy nàng cười, cười đến hồn phách đều bay theo, cũng không nhận ra không khí trong công đường trở nên bất thường, tiếp tục nói: “Đương nhiên là có người nhìn thấy nàng, lời Tô thừa tướng nói sao có thể là giả?”
Tô Văn không kịp ngăn cản, Giang Vạn Khoảnh đã nói ra sự thật, khiến cả công đường đều nổ tung.
Văn Chiến lập tức đập bàn, giận dữ hét: “Tô Văn, ngươi còn có gì để nói?”
Giang Vạn Khoảnh choáng váng, cũng không biết mình nói sai điều gì, nhưng nhìn Tô Văn mặt đen lại, trong lòng thầm kêu khổ.
Thất Nương lúc này mới ra khỏi đám đông, nàng bước đến bên cạnh Giang Vạn Khoảnh nói: “Nói như vậy, Giang lão gia cũng chỉ là nghe “người khác” nói lại?”
Hai chữ “người khác” đặc biệt nhấn mạnh.
Giang Vạn Khoảnh nhất thời luống cuống, cũng không biết mình rốt cuộc là nên gật đầu hay lắc đầu.
Thất Nương hướng phía Chí Hoàn vương gia uyển chuyển quỳ xuống: “Nô gia cầu xin vương gia làm chủ, trả lại cho phụ thân nô gia một công đạo!”
Công sai dưới công đường và dân chúng mười phần thì cũng đã tin đến chín.
Trong lòng đều nghĩ, đúng rồi, tám phần là Tô thừa tướng vu cáo hãm hại Lưu lão gia. Lưu lão gia là ai? Là ân nhân của Long Giao quốc này! Nếu không phải năm đó ngài đem gần hết gia sản của mình ra cứu tế, có bao nhiêu người không còn đường sống đây?
Hơn nữa, cô gái xinh đẹp như hoa kia nhìn thế nào cũng là tiên tử chuyển thế, con lợn béo kia có xách giày cho nàng cũng không xứng, huống chi còn đòi gả cho hắn làm thiếp!
Chí Hoàn vương gia mắt lạnh nhìn chằm chằm Tô Văn: “Giang gia tiểu thiếp? Ngay cả người cũng không biết! Còn là Giang gia tiểu thiếp?”
Giang Vạn Khoảnh nhìn tình hình trên công đường, trong mơ hồ bỗng nhiên hiểu ra, hắn chỉ vào Thất Nương nói: “Ngươi, ngươi chính là Lưu Thất Nương! Không, là Phùng Ngũ Nương.”
Hắn mở cờ trong bụng, tiểu mỹ nhân này mười phần thì có tám là Lưu Thất Nương, bất kể nàng có đúng là Ngũ Nương hay không, chỉ cần vụ kiện cáo này thắng, không cần tốn công phu, nàng chỉ có thể về tay mình rồi!
Vừa tưởng tượng đến sau này có thể kéo nàng ôm ấp, bừa bãi đùa giỡn, hắn cười đến lệch cả miệng.
Văn Ngọc Hổ nhìn vẻ mặt buồn nôn kia, mày kiếm nhướn lên, bước xuống dưới, bốp bốp mấy tiếng, thưởng cho hắn liên tiếp năm sáu cái bạt tai.
Văn Ngọc Hổ hận hắn thấu xương, đánh không chút lưu tình, tay hạ xuống đều dùng mười phần lực đạo.
Hắn một võ tướng không thể so với người thường, vài cái bạt tai hạ xuống, Giang Vạn Khoảnh đã bị đánh cho lệch khớp hàm, máu mũi máu miệng chảy ròng ròng, hai bên mặt sưng vù lên chịu không nổi, ngay cả nói cũng không nói được nữa.
Dưới công đường người dân đứng đông nghịt không khỏi ra sức vỗ tay ầm ĩ, lớn tiếng kêu gào:
“Đánh hay lắm, đánh mạnh vào!”
“Cái đồ không bằng chó lợn như thế, còn muốn bắt tiên tử của chúng ta làm tiểu thiếp cho hắn. Phi! Cũng không về lấy nước tiểu mà soi cái mặt!”
“….”
Tô Văn cả kinh đứng dậy: “Văn Ngọc Hổ! Ngươi đây là ỷ mạnh đánh yếu, ngươi dám dùng tư hình với nguyên cáo ngay trên công đường …”
Giọng lão đã sớm bị những thanh âm khác ồn ào lẫn đi, căn bản không ai để ý đến.
Nếu không phải công sai hết sức ngăn cản, dân chúng dưới công đường chỉ sợ đã sớm xông lên cùng đánh.
Văn Ngọc Hổ đánh xong, chán ghét nhìn Giang Vạn Khoảnh nói: “Phu nhân ta đường đường là mệnh phụ tam phẩm, khuê danh của nàng ngươi cũng được phép gọi sao?”
Một câu đã khiến cho Tô Văn không còn lời nào để nói.
Nhìn khí thế trên dưới công đường, lão xem như đã thua rồi.
Chỉ là còn chưa bắt đầu đã thua như thế, lão sao có thể cam tâm!
Lão cố nén tức giận lại: “Còn có một người có thể chứng minh nàng là Phùng Ngũ Nương.”
Đến lúc này ngay cả công sai bên dưới cũng thấy khinh bỉ lão, người như vậy mà lại có thể là Thừa tướng của Long Giao quốc bọn hắn sao?
Phi..! Lão cũng xứng?!
Lúc này Tô Văn cũng đành đâm lao phải theo lao, thanh danh đã đi đời nhà ma, nếu lão không thể lôi hai nhà Văn, Lưu xuống ngựa, nếu không thể ăn nói với bề trên, chẳng phải là cái được không đủ bù cho cái mất? Cho nên lão chỉ có cách cắn chặt răng liều chết chống đỡ.
Chí Hoàn vương gia hừ lạnh một tiếng: “Tuyên đi lên.”
“Tuyên tiểu thiếp thứ mười lăm của Giang Vạn Khoảnh, Cúc phu nhân lên công đường….”
Nghe lời này Thất Nương không dám tin, nàng quay đầu liền thấy, là gương mặt tỷ muội tốt ngày xưa đã giúp nàng thoát khỏi Giang gia.
“Dưới công đường Văn Lưu thị bái kiến Chí Hoàn vương gia.”
Chí Hoàn vương gia vẫn phong thái phú quý bức người như vậy, vì chuyện trước đây vẫn rất có hảo cảm với Thất Nương, ông ta giơ tay: “Văn Lưu thị, thẩm án chưa có kết luận, ngươi vẫn là phu nhân Văn thiếu tướng quân, theo đó là mệnh phụ tam phẩm, cho phép miễn quỳ, đứng lên mà nói.”
Thất Nương tạ ơn rồi đứng dậy, Chí Hoàn vương gia lại nói: “Có người tố cáo ngươi là tiểu thiếp bỏ trốn Phùng Ngũ Nương của Giang gia Bạch Lang thành, không tuân thủ nữ tắc dối hôn với Văn gia, ngươi có nhận tội không?”
“Vương gia, nô gia bị oan, có điều nô gia quả thật có quan hệ sâu xa với Phùng Ngũ Nương, còn xin Vương gia cho phép nô gia kể lại rõ ràng.”
Nhìn Vương gia gật đầu, Thất Nương không nhanh không chậm nói: “Nô gia vốn là họ Phùng, Phùng Ngũ Nương chính là Ngũ tỷ của nô gia, mấy năm trước quê nhà bị lũ lụt, sau khi thất lạc người nhà được người cứu, sau vì không tìm thấy thân nhân nên được ân công thu nhận ở lại dạy dỗ như nam nhi, ba năm sau trở về quê tìm Ngũ tỷ, không ngờ cuối cùng lại nghe tin dữ Ngũ tỷ bị trói ném trôi sông, sau lại gặp được nghĩa phụ…”
Thất Nương nói đến chỗ này, ánh mắt nhìn thoáng qua Tô Văn: “Nghĩa phụ khi đó thương cảm cho thân thế nô gia nên thu nhận làm nghĩa nữ, không ngờ hôm nay vì vậy mà lại bị người nói xấu, người thanh danh một đời lại vì nô gia mà ốm mệt, nô gia thật sự hổ thẹn, hôm nay lên công đường vừa lúc xin nhờ Vương gia chủ trì công đạo, trả lại sự trong sạch cho nghĩa phụ, đây là đơn kiện của nô gia, nô gia muốn cáo trạng kẻ vu tội cho nghĩa phụ.”
Thất Nương lấy lý do Lưu Trường Khanh ốm mệt phải nằm tĩnh dưỡng khẩn cầu Chí Hoàn vương gia châm chước, không cần thiết thì khỏi cần phải lên công đường.
Cho nên Lưu Trường Khanh mới chưa thấy lên công đường.
Sự tình chợt lòng vòng, bị cáo biến thành nguyên cáo, mọi người đều ồn ào.
Tô Văn vốn đang nghĩ, dù cho ngươi có ba hoa thế nào đi nữa, chỉ cần nhân chứng đi ra, xem các ngươi chống chế thế nào? Không ngờ Thất Nương lại chuyển mục tiêu, rõ ràng là nhằm vào lão.
Tất cả mọi người đều biết lão tố cáo Lưu Trường Khanh trong triều, cho nên ai nấy đều nhìn lão, xem lão ứng đối ra sao, ngay cả Chí Hoàn vương gia cũng chẳng biết vô tình hay cố ý mà nhìn qua.
Tô Văn nhất thời bối rối, lão trấn tĩnh lại rồi nói với Chí Hoàn vương gia: “Việc này… việc này… Hmm, là căn cứ vào Giang gia muốn tố cáo Lưu gia trộm giấu tiểu thiếp nhà hắn, việc này liên quan đến thánh thượng, Tô mỗ không dám giấu diếm nên mới báo lên Thánh thượng, cũng không phải có ý muốn nói xấu Lưu lão gia.”
Thất Nương mỉm cười, hay lắm, từ nhân chứng lại biến thành nguyên cáo, nàng phải nhìn thử xem, bỏ Tô Văn qua một bên rồi, Giang Vạn Khoảnh có bản lĩnh gì tố cáo nàng?
Chí Hoàn vương gia nhíu mày nói: “Vậy tuyên nguyên cáo đi lên.”
Thất Nương nói: “Chờ chút, nô gia có một thỉnh cầu.”
…..
Giang Vạn Khoảnh lo lắng bất an được đưa lên công đường.
Người xung quanh nhìn thấy hắn, giọng nhỏ đi rất nhiều, dường như đang chờ đợi điều gì.
Mắt hắn lướt qua đám đông rồi dừng lại ở một bạch y nữ tử, trong nháy mắt con người phóng đại.
Đó là con gái nhà ai nhỉ?
Mắt kia, mày kia, tư thái kia… Thật đúng là một tiểu mỹ nhân, aiz, tất cả nữ nhân ở nhà mình đứng cùng một chỗ cũng không sánh được bằng nàng, ân, xem trên người nàng không có một chút nữ trang, xem chừng cũng không phải con nhà giàu có nào, như vậy mới tốt, chờ ra khỏi công đường, phải thăm dò xem nàng là con nhà ai, người như vậy nhất định phải tìm cách bắt về tay mới được, nếu không được, tìm Tô thừa tướng giúp đỡ cũng xong.
Nhưng mà, nhìn nàng sao lại thấy có đôi chút quen mắt vậy ta?
Thất Nương so với Ngũ Nương năm đó, bất luận trang phục hay khí chất đều khác hẳn, cho nên hắn làm sao có thể đoán được Thất Nương chính là Ngũ Nương năm đó.
Thất Nương thấy hắn cứ nhìn thẳng mình mắt híp lại không dời, cũng không lúng túng, ngược lại mỉm cười, Giang Vạn Khoảng lảo đảo suýt nữa thì trật chân.
Thấy hắn nhìn chằm chằm Thất Nương không dời mắt, Tô Văn trong lòng mừng rỡ, nào biết đâu hắn có cái loại suy nghĩ này!
Lão khụ một tiếng nói: “Dưới công đường chính là Giang Vạn Khoảnh?”
Giang Vạn Khoảnh lúc này mới hồi phục lại thần trí, quay đầu nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Chí Hoàn vương gia, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
“Vâng vâng, tiểu nhân chính là Giang Vạn Khoảnh Bạch Lang thành.”
Chí Hoàn vương gia nói: “Là ngươi muốn tố cáo Lưu gia lén giấu diếm tiểu thiếp nhà ngươi?”
“Sao lại là ta tố cáo…” Hắn có chút không hiểu quay đầu nhìn Tô Văn, nhưng vừa thấy ánh mắt Tô Văn, lập tức sửa lời nói: “Không sai, là tiểu nhân.”
Thất Nương đứng phía sau hắn, bất thình lình hỏi: “Tiểu thiếp của Giang lão gia sao lại đến được Long Thành?”
Giang Vạn Khoảnh quay đầu thấy mỹ nhân mở miệng, hai mắt tỏa sáng: “Là tiểu tiện nhân kia lén ngoại tình, bị ta bắt được trói lại ném sông, không hiểu sao không chết lại được Lưu lão gia thu lưu đưa đến Long Thành.”
Thất Nương căm hận vô cùng, nhưng chỉ nghiêng đầu che miệng cười nói: “Vậy sao ngươi lại biết nàng còn sống? Sao lại biết nàng được Lưu lão gia đưa đến Long Thành?”
Nàng dáng vẻ ngây thơ, phảng phất như thiếu nữ không rành thế sự.
Người xung quanh nhìn hai người nói chuyện đã thấy bất bình thường, nhìn Giang Vạn Khoảnh nói một hồi như thế, rõ ràng là không nhận biết Thất Nương.
Kỳ lạ thật, hắn sao lại không nhận ra được tiểu thiếp của chính mình?
Giang Vạn Khoảnh thấy nàng cười, cười đến hồn phách đều bay theo, cũng không nhận ra không khí trong công đường trở nên bất thường, tiếp tục nói: “Đương nhiên là có người nhìn thấy nàng, lời Tô thừa tướng nói sao có thể là giả?”
Tô Văn không kịp ngăn cản, Giang Vạn Khoảnh đã nói ra sự thật, khiến cả công đường đều nổ tung.
Văn Chiến lập tức đập bàn, giận dữ hét: “Tô Văn, ngươi còn có gì để nói?”
Giang Vạn Khoảnh choáng váng, cũng không biết mình nói sai điều gì, nhưng nhìn Tô Văn mặt đen lại, trong lòng thầm kêu khổ.
Thất Nương lúc này mới ra khỏi đám đông, nàng bước đến bên cạnh Giang Vạn Khoảnh nói: “Nói như vậy, Giang lão gia cũng chỉ là nghe “người khác” nói lại?”
Hai chữ “người khác” đặc biệt nhấn mạnh.
Giang Vạn Khoảnh nhất thời luống cuống, cũng không biết mình rốt cuộc là nên gật đầu hay lắc đầu.
Thất Nương hướng phía Chí Hoàn vương gia uyển chuyển quỳ xuống: “Nô gia cầu xin vương gia làm chủ, trả lại cho phụ thân nô gia một công đạo!”
Công sai dưới công đường và dân chúng mười phần thì cũng đã tin đến chín.
Trong lòng đều nghĩ, đúng rồi, tám phần là Tô thừa tướng vu cáo hãm hại Lưu lão gia. Lưu lão gia là ai? Là ân nhân của Long Giao quốc này! Nếu không phải năm đó ngài đem gần hết gia sản của mình ra cứu tế, có bao nhiêu người không còn đường sống đây?
Hơn nữa, cô gái xinh đẹp như hoa kia nhìn thế nào cũng là tiên tử chuyển thế, con lợn béo kia có xách giày cho nàng cũng không xứng, huống chi còn đòi gả cho hắn làm thiếp!
Chí Hoàn vương gia mắt lạnh nhìn chằm chằm Tô Văn: “Giang gia tiểu thiếp? Ngay cả người cũng không biết! Còn là Giang gia tiểu thiếp?”
Giang Vạn Khoảnh nhìn tình hình trên công đường, trong mơ hồ bỗng nhiên hiểu ra, hắn chỉ vào Thất Nương nói: “Ngươi, ngươi chính là Lưu Thất Nương! Không, là Phùng Ngũ Nương.”
Hắn mở cờ trong bụng, tiểu mỹ nhân này mười phần thì có tám là Lưu Thất Nương, bất kể nàng có đúng là Ngũ Nương hay không, chỉ cần vụ kiện cáo này thắng, không cần tốn công phu, nàng chỉ có thể về tay mình rồi!
Vừa tưởng tượng đến sau này có thể kéo nàng ôm ấp, bừa bãi đùa giỡn, hắn cười đến lệch cả miệng.
Văn Ngọc Hổ nhìn vẻ mặt buồn nôn kia, mày kiếm nhướn lên, bước xuống dưới, bốp bốp mấy tiếng, thưởng cho hắn liên tiếp năm sáu cái bạt tai.
Văn Ngọc Hổ hận hắn thấu xương, đánh không chút lưu tình, tay hạ xuống đều dùng mười phần lực đạo.
Hắn một võ tướng không thể so với người thường, vài cái bạt tai hạ xuống, Giang Vạn Khoảnh đã bị đánh cho lệch khớp hàm, máu mũi máu miệng chảy ròng ròng, hai bên mặt sưng vù lên chịu không nổi, ngay cả nói cũng không nói được nữa.
Dưới công đường người dân đứng đông nghịt không khỏi ra sức vỗ tay ầm ĩ, lớn tiếng kêu gào:
“Đánh hay lắm, đánh mạnh vào!”
“Cái đồ không bằng chó lợn như thế, còn muốn bắt tiên tử của chúng ta làm tiểu thiếp cho hắn. Phi! Cũng không về lấy nước tiểu mà soi cái mặt!”
“….”
Tô Văn cả kinh đứng dậy: “Văn Ngọc Hổ! Ngươi đây là ỷ mạnh đánh yếu, ngươi dám dùng tư hình với nguyên cáo ngay trên công đường …”
Giọng lão đã sớm bị những thanh âm khác ồn ào lẫn đi, căn bản không ai để ý đến.
Nếu không phải công sai hết sức ngăn cản, dân chúng dưới công đường chỉ sợ đã sớm xông lên cùng đánh.
Văn Ngọc Hổ đánh xong, chán ghét nhìn Giang Vạn Khoảnh nói: “Phu nhân ta đường đường là mệnh phụ tam phẩm, khuê danh của nàng ngươi cũng được phép gọi sao?”
Một câu đã khiến cho Tô Văn không còn lời nào để nói.
Nhìn khí thế trên dưới công đường, lão xem như đã thua rồi.
Chỉ là còn chưa bắt đầu đã thua như thế, lão sao có thể cam tâm!
Lão cố nén tức giận lại: “Còn có một người có thể chứng minh nàng là Phùng Ngũ Nương.”
Đến lúc này ngay cả công sai bên dưới cũng thấy khinh bỉ lão, người như vậy mà lại có thể là Thừa tướng của Long Giao quốc bọn hắn sao?
Phi..! Lão cũng xứng?!
Lúc này Tô Văn cũng đành đâm lao phải theo lao, thanh danh đã đi đời nhà ma, nếu lão không thể lôi hai nhà Văn, Lưu xuống ngựa, nếu không thể ăn nói với bề trên, chẳng phải là cái được không đủ bù cho cái mất? Cho nên lão chỉ có cách cắn chặt răng liều chết chống đỡ.
Chí Hoàn vương gia hừ lạnh một tiếng: “Tuyên đi lên.”
“Tuyên tiểu thiếp thứ mười lăm của Giang Vạn Khoảnh, Cúc phu nhân lên công đường….”
Nghe lời này Thất Nương không dám tin, nàng quay đầu liền thấy, là gương mặt tỷ muội tốt ngày xưa đã giúp nàng thoát khỏi Giang gia.
/100
|