Thất Phu Nhân

Chương 5: Đại phu nhân che chở

/116


Đột nhiên một giọng nói truyền tới khiến Lộ Tùy Tâm đang nghĩ kế hoạch ở cửa phòng phải nhíu mày lại, thấy ánh mắt khinh thường của người trước cửa, nàng không nghi ngờ rằng kẻ đó cực kì không muốn tới nơi này, có điều nếu không muốn vậy thì đừng tới, làm gì phải vác khuôn mặt như là nàng đang nợ tiền hắn chứ. Nàng còn đang phát sầu vì kiếm sống đây.

“Thất phu nhân, đây là bạc tháng này của trúc viện.” Giọng nói cứng nhắc không có âm điệu, nếu không phải nhìn thấy rõ ràng ánh mắt khinh thường của hắn thì Lộ Tùy Tâm còn thấy ác cảm. Nhận lấy túi bạc có vẻ không ít từ tay hắn, phất tay, chỗ nào tới thì về chỗ đó thôi.

“Khoan đã, Thất phu nhân.” Lộ Phúc thấy Thất phu nhân bây giờ thì vốn khinh thường trở nên kinh ngạc. Hắn đã ở vài chục năm trong vương phủ, quá hiểu rõ các phu nhân là loại người thế nào, Thất phu nhân này vừa tới đã chiếm được sự sủng ái của Vương gia, đối xử với người khác cũng rất lạnh lùng, cho nên mọi người đều nói Thất phu nhân vì được cưng chiều mà sinh ra kiêu căng, khinh thường những hạ nhân như bọn họ, bây giờ nàng bị Vương gia ném vào trúc viện, chẳng khác nào một lãnh cung, cả đời đừng mong có cơ hội ngóc đầu lên được, mà hạ nhân bọn họ cũng coi khinh nàng, vốn hắn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một nữ nhân khóc sướt mướt, nhưng không ngờ Thất phu nhân lại chẳng hề thê thảm chút nào, bảo sao mà hắn không cảm thấy kì lạ cho được?

Vẫn chưa quay đầu lại, chỉ dừng bước.

“Còn có chuyện gì à?” Nhìn túi bạc này thì nàng cũng vui lòng mà nể mặt hắn một chút. Nàng phải dự tính tiêu làm sao thật có ích chỗ bạc này mới được.

“Dạ, Đại phu nhân thông báo với chỗ tổng quản là ngoại trừ đưa bạc từng tháng tới thì nha đầu Tử Vân của Đại phu nhân cũng để lại chỗ Thất phu nhân, mặt khác Thất phu nhân cần gì có thể nói với tiểu nhân, chỉ cần là việc trong khả năng của tiểu nhân thì đều được. Tiểu nhân là thuộc hạ của tổng quản.” Không hiểu tại sao Đại phu nhân còn giúp Thất phu nhân, chẳng phải nàng ta đã vụng trộm với người khác sao? Loại nữ nhân này đáng lẽ phải mang đi xử tử mới đúng?

Cái gì? Để Tử Vân lại chỗ nàng? Lộ Tùy Tâm không khỏi cười khổ, trúc viện của nàng chỉ có thể ngủ được một người, lấy đâu ra chỗ cho Tử Vân đây?

Còn nữa, xem ra một màn hôm nay sẽ khiến cuộc sống của nàng càng không được yên ổn, có vẻ như các thế lực đã bắt đầu rục rịch. Haizzzz, cuộc sống mà nàng ao ước hoàn toàn không có duyên với nàng gì cả.

“Ta biết rồi, cậu chuẩn bị giúp ta ít vật dụng là được, nếu có thể thì tìm vài người sửa lại nóc nhà ở trúc viện một chút! Không biết cậu có thể thu xếp giúp ta không?” Nếu cuộc sống đã định trước là không yên ổn vậy thì những đòi hỏi của nàng đâu tính là quá đáng. Haizzz, sinh tồn được đã khó, huống hồ lại đang ở trong thân thể của nữ nhân cổ đại.

Lộ Phúc cả kinh, thái độ của Thất phu nhân khiến hắn không biết phản ứng thế nào.

“Nếu có thể thì mai chuẩn bị giúp ta, còn không thì xin mời quay về.” Không để tâm tới Lộ Phúc, Lộ Tùy Tâm đi vào nhà.

Để lại Lộ Phúc bên ngoài trừng mắt nhìn cửa trúc đóng lại, đây là Thất phu nhân sao? Thất phu nhân bị giáng? Quá khác so với những gì trong tưởng tượng của hắn.

“Thất phu nhân, vậy nô tài xin cáo lui.” Không thấy ai trả lời, hắn phải nhanh nhanh trở về báo cho tổng quản mới được. Để xem có làm theo được yêu cầu của Thất phu nhân không.

Tử Vân có thể ngủ cùng nàng, dù sao thời tiết cũng không lạnh lắm, chăn không cần nhiều! Lộ Tùy Tâm nhìn căn phòng trúc rồi thầm nghĩ.

Có điều để nha đầu đó theo nàng thì thật tủi thân cho cô bé quá, thời cổ đại này đúng là không có nhân quyền, tính mệnh của hạ nhân căn bản không đáng giá, nàng thầm hạ quyết tâm, Tử Vân, chỉ cần em bằng lòng, ta sẽ đem tới cho em một cuộc sống mới, mà ta, cũng không ở Lộ vương phủ này cả đời, tới lúc có thời cơ thích hợp ta sẽ mang em cùng rời khỏi nơi này, đi ngắm hoa thơm cỏ lạ bên ngoài, hít thở không khí tự to tự tại! Sống những ngày bình yên vui vẻ mới là mục đích mà ta hướng tới

……

“Mặc Nhiên, không biết Thất phu nhân thế nào rồi?” Ngả người vào lồng ngực Vũ Mặc Nhiên, nhẹ nhàng hỏi.

“Không chết được!” Giọng nói lạnh lùng của nam nhân khiến nữ nhân run rẩy.

“Vụ nhi, sao vậy? Thân thể có chỗ nào khó chịu à?” Nâng gương mặt giai nhân lên, sao Vụ nhi lại nhắc tới Uông Tùy Tâm? Chẳng phải nàng rất không thích hắn tới chỗ Uông Tùy Tâm đó sao?

“Không sao!” Như là bị hắn nhìn thấu tâm tư, cố che giấu đưa lưng về phía hắn.

Nam nhân nhướn mày, cũng không dỗ dành giai nhân mà ngồi lên ghế, nâng chung trà lên nhẹ nhàng thổi, nữ nhân, luôn có lòng tham không thể thỏa mãn, đối với nàng tốt, nàng lại cho rằng còn chưa đủ.

Như đã suy nghĩ nhiều lần, hàm răng cắn môi trở nên hồng hồng.

“Hình như Đại phu nhân đang cố ý che chở Thất phu nhân”

Bên trong phòng chỉ nghe thấy tiếng thổi nhẹ nước trà của nam nhân, mà nam nhân cũng tựa như không nghe thấy lời nữ nhân, chỉ thưởng thức chén trà ngon trên tay. Cuối cùng như bị hấp dẫn bởi hương thơm mà nhấp một ngụm lên môi, nhâm nhi vị trà rồi mới uống, sau đó như nhớ tới lời nữ nhân, khóe mắt nhẹ nhàng liếc qua, ánh mắt lạnh lẽo không khỏi làm cho nữ nhân run sợ.

Đứng dậy đi về phía nữ tử, ngón tay thon dài nâng chiếc cằm thon trắng mịn như ngọc của nữ tử lên.

“Vụ nhi, nàng xem như là ngoại lệ đối với ta, bởi vì sự xuất hiện của nàng khác với những nữ nhân khác, cho nên ta sẽ bảo vệ nàng, để nàng khỏi phải lo lắng về cuộc sống trong Lộ vương phủ này, nhưng chỉ có thế thôi, đừng vọng tưởng quá nhiều! Hiểu chưa?”

“Vụ nhi đã hiểu! Lần sau Vụ nhi sẽ không tái phạm nữa.” Lực đạo của hắn xiết lên cằm để cho nàng biết nam nhân này là vô tình thế nào. Nàng sai rồi, hôm nay nàng không nên cố hỏi hắn, cho nên hắn mới tức giận.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ thản nhiên cười khẽ: “Vụ nhi sợ à?” Hắn sủng ái nàng, nhưng nàng cũng nên từ biết có chừng mực.

Mặc dù thân thể run nhẹ nhưng nữ nhân vẫn nở nụ cười khiến người ta không nỡ.

“Vụ nhi không sợ, vì Vụ Nhi biết Vương gia sẽ không làm tổn thương tới Vụ nhi.” Có lúc nam nhân này vô tình khiến các nàng sợ.

“Đừng gọi là Vương gia, ta đã nói rồi, ở riêng với nhau nàng có thể gọi ta là Mặc Nhiên.” Nữ nhân, ngoan ngoãn thì mới đáng yêu.

“Dạ, Mặc Nhiên, vậy Vụ nhi chơi cờ với ngài, hay đánh đàn cho ngài nghe nhé?” Vội vã chuyển đề tài.

“Khỏi đi, bản vương còn có việc, lần sau sẽ tới chỗ nàng.” Nói xong bước đi không hề lưu luyến, chỉ còn lại giai nhân với tâm trạng phiền muộn.

“Tiểu thư…” Tiểu Như đi vào thì thấy tiểu thư đang tức giận.

“Một ngày nào đó nhất định ta phải làm cho hắn si mê ta, nghe theo lời ta.”

“Sẽ có ngày đó, tiểu thư, xin người bớt giận, tính tình Vương gia lạnh lùng như vậy, từ từ rồi sẽ được thôi, trước tiên cứ tha cho nữ nhân kia một mạng.”

Từ trước tới nay Lộ vương gia có danh là tuyệt tình vô tâm, cũng không để bất cứ nữ nhân nào vào trong mắt, chẳng ngờ tiểu thư nhà nàng còn khiến Lộ vương gia coi trọng vài phần.

“Vương gia, Dương công tử đang chờ ngài trong thư phòng!” Lộ Nguyên thấy Vũ Mặc Nhiên thì bước lên bẩm báo.

“Ừ, ta biết rồi!” Nhướn mày, cuối cùng đã tới.

Trong thư phòng, một nam nhân nằm nửa người trên ghế bằng gỗ lim sẽ làm cho người khác phải nghẹt thở, mái tóc đen dùng một cây ngọc trâm búi lên, có vài sợi rơi trước trán, lại càng thêm phần văn nhã, khuôn mặt tinh xảo như được họa sĩ vẽ ra một cách tỉ mỉ, đôi mắt đen và sâu, da trắng mịn, bên cạnh môi khi cười còn có lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nếu không phải trên cặp mắt là một đôi mày kiếm anh khí thì nhất định sẽ là bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp! Chỉ thấy hắn phe phẩy cây quạt trong tay, hơn nữa vẻ mặt rất thỏa mãn, sợ rằng sẽ khiến nữ nhân điên cuồng mà nhào tới.

“Sao? Vị mỹ nhân kia khiến cho tâm trạng ngươi không vui à?” Quạt khẽ lay động, tiếng bước chân ngừng lại.

“Có việc gì?” Tuy rằng khuôn mặt vẫn lãnh nghiêm nhưng lời nói không hề lạnh lẽo như trước.

“Này, nói bao nhiêu lần rồi, lúc nào cũng làm cái bộ mặt đấy, cứ làm như ta nợ bạc của ngươi không bằng!” Hừ! Nhưng mà cho dù cười thì cũng không đẹp bằng ta!

“Dẹp cái suy nghĩ tự kỉ ấy của ngươi đi, nói, đã xảy ra chuyện gì?” Như là không nhìn thấy vẻ mặt đùa cợt của nam nhân kia, Vũ Mặc Nhiên ngồi xuống ghế đối diện, tay phải đặt lên tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp. Khác với vẻ lạnh lùng vừa nãy, lúc này trên người Vũ Mặc Nhiên tỏa ra khí thế không hề kém cạnh so với Dương Á Sơ có bề ngoài xuất sắc ở đối diện.

“Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi à?” Lườm Vũ Mặc Nhiên một cái, uổng công hắn tận tâm tận lực giúp hắn ta thu thập tin tức trong giang hồ.

Nhíu mày “Theo ta được biết, gần đây lão gia tử chỉ rõ phải là người nào đó tiếp nhận vị trí người thừa kế, mà cái người nào đó ấy không có can đảm nên đã chạy trốn, làm hại lão gia tử hạ lệnh truy tìm khiến mọi chuyện rối tung cả lên.”

Người vốn đang nằm đột nhiên bật thẳng dậy, vội vàng chỉ thẳng vào mũi Vũ Mặc Nhiên.

“Ngươi…ngươi…ngươi biết rồi còn nói?” Hu hu…hắn thật đáng thương, mấy ngày nay bị đuổi tới phát điên. Gia gia cũng thật là, nhiều người như vậy sao cứ nhất định phải bắt hắn làm trâu làm ngựa?

“Thật sự không muốn nhận?” Vũ Mặc Nhiên không hiểu Dương Á Sơ đang nghĩ gì nữa.

“Đương nhiên, ngươi chưa bao giờ được nếm trải tự do, đương nhiên sẽ không thể biết tự do đáng quý tới mức nào, mà ta quen tự do rồi, nếu tiếp nhận vị trí kia thì chẳng khác nào từ bỏ tự do, ngày ngày sống như thế ta không chết thì cũng sẽ điên.”

Nhướng đôi mày rậm, có nghiêm trọng như thế không?

Dương Á Sơ dùng ánh mắt nghiêm túc nói cho hắn, đương nhiên là nghiêm trọng như thế.

Hai ánh mắt đấu với nhau trong không khí.

“Như vậy ngươi có dự định gì chưa? Ngươi nên biết đây là chuyện trước sau gì cũng phải đối mặt.” Hắn ta cho rằng Dương lão gia tử sẽ để mặc hắn muốn làm gì thì làm sao!

Im lặng một lát, Dương Á Sơ lại mỉm cười lần nữa lộ ra lúm đồng tiền, được ngày nào tự do thì cứ hay ngày đó thôi!

“Thôi, không nói mấy chuyện phiền toái đó nữa, Thanh vương gia đang xin chỉ thị tới biên thành, ha ha! Hắn không sợ vị hoàng đệ thủ đoạn phi phàm của các ngươi sinh nghi sao?” Chuyện phiền phức trong hoàng gia còn nhiều hơn cả của hắn, lần thứ hai hắn cảm thấy may mắn khi đã không sinh ra tại hoàng thất, tuy rằng không có địa vị cao quý nhưng ít ra không phải cảm thấy lo cho tính mạng của mình, không phải…Lắc đầu, nghĩ tới lại thấy thật đáng sợ.

Lần này đổi lại là Vũ Mặc Nhiên im lặng, Đại hoàng huynh vẫn không phục ư? Thân là con cháu trong hoàng thất, ai cũng muốn nắm giữ quyền lực địa vị, nhưng…Sau khi nhận ra rõ năng lực của tứ đệ, hắn đã hoàn toàn gạt bỏ suy nghĩ ấy trong đầu đi, tâm phục khẩu phục trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh tứ đệ, dốc lòng vì hoàng triều Thiên Vũ. Nhưng Đại hoàng huynh vẫn không thể từ bỏ dã tâm trong lòng.

Hành động lần này của huynh ấy Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào đây? Thật ra hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn. Xem ra ngày mai hắn phải vào cung để thăm dò suy nghĩ của thái hậu! Dù sao bà ấy cũng là mẫu thân ruột của Đại hoàng huynh. Nhưng mà, có khả năng bà ấy cũng không cam lòng không?

“Giúp ta điều tra động thái của Uông Chấn.”

Không phải chứ? Lão gia hỏa kia còn có thể tâm trạng đi mưa làm gió được nữa sao? Dương Á Sơ cảm thấy buồn cười khi nhìn bị Lộ vương gia tâm ngoan này, ngươi làm cho nữ nhi của người ta sống dở chết dở, tuy nàng ta là con thứ, cũng chẳng được quân tâm nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng phải nể mặt nhân gia người ta chút, bây giờ có thể nói chuyện của Thất phu nhân Uông Tùy Tâm trong phủ ngươi từ đường lớn tới hẻm nhỏ đều biết! Từ vua tới dân đều bàn luận. Chắc Uông Chấn sẽ trốn trong nhà không dám ra khỏi cửa mất.

“Một nghìn lượng bạc!” Nhưng mà, ha ha! Có bạc mà không làm mới đúng là đồ ngốc.

Dương Á Sơ nhìn túi bạc trên bàn, rốt cuộc Vũ Mặc Nhiên cũng có cách bắt hắn làm.

“Thống nhất xong, nhưng còn phải giúp ta để ý tới Ngũ đệ!” Một nghìn lượng bạc đâu có dễ kiếm như thế.

“Ngươi…Thôi khỏi đi…Coi như ta xúi quẩy.” Chưa thấy ai nhỏ mọn như hắn.


/116

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status