- Đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Việt Anh đã nói thế rồi thì cứ yên tâm đi, thể nào con cáo đó cũng lòi bộ mặt gian xảo ra nhanh thôi.
Giá như tôi đủ sáng suốt như Việt Anh, hoặc... mạnh mẽ như Thảo Ly thì tốt biết mấy. Nhưng tôi chỉ là tôi, là Diệp Anh, là một đứa nhút nhát, nhu nhược, luôn luôn bất thành trong việc cố gắng tỏ ra kiên cường.
- Mày bị sao vậy? Sao còn đứng ngây ra đó? Về nhà thôi.
- Cậu... cứ đi trước đi.
Tôi đáp, và rồi không kịp để Thảo Ly trả lời đã vội vàng chạy biến.
Cái nắng chiều muộn sao lại gay gắt như thế? Hồi bé mẹ thường bảo nắng buổi chiều rất dễ đen da, nhưng giờ thì tôi chẳng còn tâm trạng đâu để mà suy nghĩ đến những chuyện đó. Nghĩ kĩ thì đen đen một chút cũng tốt, dù gì cũng đã xấu sẵn rồi, có xấu hơn chút nữa cũng không sao, chí ít là khi bị người khác chê bai về nhan sắc, tôi còn có cơ hội đổ lỗi cho làn da này, không phải sao?
- Cháu gái ơi, mua giúp ông cái bánh được không? Bánh ông làm ngon lắm, lại sạch sẽ nữa.
Tôi không hay mua đồ từ những người bán rong, nhưng có lẽ cái cảnh ông lão ngoài bảy, tám mươi tuổi tay xách theo giỏ bánh lang thang khắp công viên trong buổi chiều muộn đã khiến cho lòng thương cảm trong tôi trỗi dậy.
Thật ra thì tôi hơi dị ứng với bánh giò, có thể là vì mùi vị của nó, hoặc cũng có thể cho rằng tôi kén ăn, nhưng thôi kệ, lý do gì cũng được, cứ mua về rồi cho Diệp ăn cũng chẳng sao. Con bé ấy trông vậy thôi chứ cũng phàm ăn ghê lắm, từ trước đến nay, chỉ cần tôi có thứ gì không ăn được mà nhờ vả thì con bé cũng xử lý giùm tất.
Ừm, nếu không lầm sáng nay trước khi đi học, tôi có nhét một ít tiền cùng với thẻ ăn ở ngăn ngoài cùng của cặp. Thẻ ăn thì tôi lấy ra dùng lúc trưa một lần rồi, nhưng chẳng rõ khi đó có sơ ý làm rớt hay không mà bây giờ lại tìm mãi chẳng thấy đâu.
Đối diện với dáng vẻ vui mừng của ông cụ vì sắp bán được bánh khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Trời ạ, tôi... phải làm sao bây giờ?
- Cháu...
- Ông cho cháu lấy hết số bánh còn lại nhé.
Giọng nói quen quen, là... Phong sao? Tôi giật mình quay người nhìn cậu ấy. Nhưng... sao Phong lại xuất hiện ở đây?
Phong nói rồi đưa tay chỉ vào giỏ bánh của ông lão. Ông ấy mừng húm, vừa gói số bánh còn lại bỏ vào túi ni lông vừa rối rít cảm ơn Phong. Mãi đến khi một đứa bé tay cầm xấp báo chạy đến và dắt ông lão đi, tôi mới quay sang hỏi đùa:
- Cậu đi theo tôi đấy à?
Nhưng tiếc là Phong chỉ nhìn tôi cười trừ không nói. Cái cậu này, chả có tí tế bào hài hước nào cả.
- Nhưng cậu mua nhiều như thế, liệu có ăn hết không?
- Tôi còn tưởng từng này chị ăn không đủ chứ?
Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng tôi cũng ngạc nhiên không kém gì cậu ấy.
- Ý cậu là... cái này mua cho tôi ấy hả?
Thế mà tôi cứ tưởng Phong thích ăn bánh giò lắm.
- Không phải lúc nãy chị định mua sao?
Ừ thì đúng là tôi định mua thật, nhưng tiếc là quên mang tiền.
- Cảm... cảm ơn cậu, sáng mai tôi nhất định sẽ trả lại tiền.
Tôi gượng gạo nhận lấy túi bánh từ tay Phong rồi nhanh nhẹn cất vào cặp. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà trong một khoảnh khắc nào đó, những ngón tay của Phong như đã siết chặt lấy tôi, mang theo một chút dư vị là lạ không sao tả nổi...
- Không cần đâu, cứ coi như đó là việc tốt, mà việc tốt thì đâu cần phải tính toán.
Phong là như thế, cậu ấy chưa bao giờ muốn tính toán bất kì một điều gì, và có lẽ... đặc biệt nhất là với tôi. Kể cả những việc sau này cậu ấy làm cho tôi cũng vậy, tôi không hiểu lý do tại sao cậu nhất định phải như thế, chỉ là... tôi luôn không thích điều đó. Tất nhiên, không phải vì tôi muốn từ chối tấm lòng của cậu, chỉ là cậu quá tốt khiến cho tôi cảm thấy không biết phải đền đáp như thế nào.
- Có điều gì đó khiến cho chị không được vui phải không?
Trên mặt tôi biểu hiện rõ nét như vậy sao? Tôi bất giác đưa tay sờ vào mặt mình, nhưng Phong lại nắm lấy tay tôi và kéo đi, cũng chẳng rõ cậu ấy kéo tôi đi đâu nữa. Nhưng tôi dù sao cũng là con gái mà, để một cậu con trai nắm tay một cách ngang nhiên như thế có hơi kì không?
- Thì cũng giống như hai chị em nắm tay nhau thôi.
Tuy nhiên cái lý luận của Phong lại khiến tôi bật cười. Ừ thì cậu ấy nói cũng đúng đấy chứ đâu có sai, chỉ là tôi cứ hay suy nghĩ lung tung mà thôi.
- Chà, lâu lắm rồi mới thấy cậu đến thăm chị đấy.
Phong dẫn tôi đến một quán bán đồ ăn vặt nằm sâu bên trong con hẻm đối diện phía tây của công viên. Quán tuy hơi nhỏ nhưng lại được bày trí tương đối đẹp mắt, và cũng có lẽ là vì đồ ăn ngon khiến cho quán vẫn có kha khá khách dù nằm ở một vị trí không được thuận lợi cho việc buôn bán cho lắm.
- Nhưng mà... cậu dẫn tôi đến đây làm gì?
Tôi thắc mắc, không có ý gì đâu nhưng trước đó tôi đã ngỡ rằng cậu ấy sẽ đưa tôi đến một nơi nào đó đặc biệt lắm.
- Không phải khi tâm trạng không tốt, ăn uống sẽ khuây khỏa đi phần nào sao?
Tôi gật gù, ừ thì cứ coi như là vậy đi, dù không cảm thấy thỏa đáng cho lắm nhưng vì có đồ ăn ngon tống vào bụng nên tôi cũng chẳng thèm để ý nhiều. Nói là cùng đi ăn, nhưng thực ra Phong ăn thì chẳng bao nhiêu mà ngồi nghịch khăn giấy lại nhiều. Cậu ấy gọi rõ lắm món, mà món nào món nấy trông cũng hấp dẫn cả. Tôi... muốn từ chối cũng khó.
- Ái chà, bé con này trông cũng xinh phết đấy chứ. Này, Phong không giới thiệu bạn gái với chị à?
Chị chủ quán nửa đùa nửa thật khiến tôi phát ngượng đỏ hết cả mặt. Dù biết là chị ấy khen lấy lệ thôi nhưng vẫn thích lắm luôn ấy chứ. Ơ, nhưng nếu không lầm... hình như chị ấy vừa kêu tôi là bạn gái Phong?
- Cậu không giải thích nhỡ chị ấy hiểu lầm thì khốn.
- Chị ấy nói đùa thôi, không sao đâu.
Đúng là không sao thật, vì dù có sao thì chị ấy cũng có biết tôi là ai đâu cơ chứ?
- Mà cậu là khách quen của quán hả?
- Chị ấy là hàng xóm cũ, tính tình cũng hợp cạ nên hai đứa thân nhau lắm.
Tôi gật gù không thắc mắc gì thêm. Kể cũng lạ, chị chủ quán tuy bận bịu trong bếp nhưng thỉnh thoảng được dịp vẫn ngó nghiêng ra chỗ hai đứa ngồi, Phong thì chắc chả để ý gì đâu vì cậu ấy còn bận nghịch khăn giấy, còn tôi... chắc lại nghĩ nhiều quá thôi.
- Học sinh mới lớp chị là cái người tên... Yến đó phải không?
Phong không ở lớp tôi mà cái gì cũng biết nhỉ.
- À... ừm.
Tôi đáp lại với giọng điệu không thể bất đắc dĩ hơn, Phong im lặng nhìn tôi đôi chút rồi lại tiếp lời.
- Anh họ tôi và Yến là thanh mai trúc mã, nhà cũng gần nhau nữa, hồi bé tôi hay chơi chung với bọn họ nên cũng biết kha khá chuyện, nhất là... Yến thích anh tôi từ hồi đó.
Tay cầm đũa của tôi có đôi chút khựng lại. Vốn biết Yến thích Việt Anh, cũng biết hai người bọn họ quen nhau từ trước, nhưng chuyện thanh mai trúc mã... có lẽ tôi mới nghe lần đầu.
- Ngày xưa Yến đeo anh tôi ghê lắm, cả hai dính nhau như hình với bóng, anh tôi đi đâu cũng phải dắt Yến đi theo cả, nghe đâu phụ huynh còn xin giáo viên để hai người họ được ngồi cùng bàn với nhau. Còn nhớ có đợt nhà trường tổ chức cuộc thi diễn kịch, Yến cứ nằng nặng bắt anh tôi phải làm hoàng tử, còn mình thì làm công chúa, cuối cùng vở kịch bị bể dĩa vì anh tôi không thuộc thoại, đã vậy còn dẫm phải váy của công chúa khiến cho công chúa ngã uỳnh trên sân khấu, cả trường sau đó được một phen cười nắc nẻ.
Tôi im lặng lắng nghe Phong kể chuyện, quả thực, nếu nói không ghen tị thì tôi thật chẳng phải Diệp Anh. Nhưng họ là thanh mai trúc mã đấy, tôi lấy quyền gì để ghen tị đây? Trong lúc Việt Anh và Yến vui vẻ cùng tuổi thơ của bọn họ, tôi còn chẳng biết chính mình đã tự đi tắm mà không cần sự giúp đỡ của mẹ được chưa nữa.
- Vậy còn Việt Anh... cậu ấy có thích Yến không?
Ngập ngừng hỏi Phong, tôi nín thở chờ đợi một câu trả lời mà mình đã biết sẵn từ trước...
- Cái đó thì tôi không biết, nhưng có thể là vẫn sẽ có tình cảm, đổi lại là tôi thì cũng như vậy thôi.
Tôi biết là Phong sẽ nói như thế, nhưng sao vẫn hơi hơi...
- Chị... sao thế?
- Không, không sao.
- Buồn lắm đúng không?
- Hả?
Tôi ngơ ngác nhìn Phong. Cậu ấy gắp một miếng gỏi cuốn, ngang nhiên đút vào miệng tôi rồi nói:
- Buồn vì chuyện với anh họ tôi...
- Ừ thì...
Tôi phần vì lúng túng, phần vì còn đang nhai dở đồ ăn nên trả lời có hơi ngập ngừng.
- Cũng có buồn một tẹo, nhưng mà... chắc là sẽ mau hết thôi. Cậu biết đấy, ở cái tuổi này... rung động là chuyện hết sức bình thường.
- Có chắc là bình thường không?
Phong gặng hỏi, nhưng tôi tránh cái ánh mắt kì lạ của cậu. Chẳng hiểu sao tôi lại không đủ can đảm để nhìn vào ánh mắt đó.
- Vậy bây giờ... chị có thể rung động trước tôi được chứ?
Tôi chẳng biết Phong đang đùa hay nói một cách nghiêm túc, nhưng dù sao đi chăng nữa thì trong mắt tôi, Phong vẫn chỉ là Phong, là một người bạn vô cùng thân thiết, mà đã là bạn... sao còn nhắc đến chuyện rung động hay không được kia chứ? Tôi nhìn Phong lặng im không đáp, dẫu sao, tôi cũng không đành lòng nói ra những lời lẽ phũ phàng, dù cho thích Phong là một điều gì đó rất khó...
*
Đó là lần đầu tiên cái tên Lan Chi may mắn được lọt vào tầm ngắm của lớp phó kỉ luật vì tội đi học trễ, một điều vô cùng bất ngờ, nhưng có lẽ điều bất ngờ đó chỉ xảy đến đối với chúng tôi, còn Lan Chi dường như chẳng mấy bận tâm cho lắm. Cậu ấy thong dong bước vào lớp trước cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, có thể tôi nhầm, cũng có thể tôi đã đúng khi nhận ra vẻ đắc ý đến kì lạ của Lan Chi khi lướt qua chỗ ngồi của mình.
- Trưa hôm qua ở nhà vệ sinh nữ, chính cậu đã nhờ tớ đưa phong bì đựng tiền lên văn phòng đấy, cậu có nhớ không?
Tôi cuống quýt tường thuật lại sự việc, sau đó còn cẩn thận hỏi lại Lan Chi, riêng về phần Lan Chi vẫn rất thản nhiên, vẻ mặt đăm chiêu hệt như đang lục lại kí ức thật vậy.
- Trưa hôm qua tớ có gặp cậu hả?
Hồi hộp chờ đợi câu trả lời khiến mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay của tôi cũng túa hết cả ra, ấy vậy mà câu trả lời của Lan Chi như đánh tan mọi hy vọng trước đó. Thực sự... cậu ấy cố tình gài tôi vào bẫy sao? Tôi... vẫn không thể nào tin được.
- Cậu... cậu đừng đùa như thế chứ... cậu mau giải thích cho mọi người rõ đi... rõ ràng...
- Này, cậu đừng có cà chớn, cậu có ăn cắp thật thì nhận đại đi, đừng có lôi người khác vào để đổ thừa như thế chứ.
- Phải đấy Diệp Anh, lớp trưởng việc gì phải tìm cách hại cậu như thế chứ? Không phải mọi thứ lớp trưởng đều hơn cậu sao?
- Tớ...
Hết người này đến người khác, ai cũng bênh vực Lan Chi trong khi họ thực sự chẳng hề hay biết chút gi về những chuyện đã xảy ra. Con người ta luôn tin vào những thứ họ cho rằng đúng, còn góc khuất như tôi thì luôn phải chịu thiệt thòi, không phải sao? Bây giờ tôi có giải thích như thế nào thì cũng chẳng còn ích lợi gì nữa, đâu ai tin tôi đâu kia chứ?
- Thế nào Diệp Anh? Em còn định chối đến khi nào? Tôi vốn sẽ định là chỉ phạt em viết bản kiểm điểm và vệ sinh lớp học trong một tuần, nhưng em không những không có tính tự giác mà còn làm mất quá nhiều thời gian của lớp như thế này, có lẽ... tôi sẽ phải mời phụ huynh của em lên để làm việc thôi.
Lời cô nói chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai, toàn thân tôi run rẩy đến nỗi đứng không vững. Tôi nuốt nước bọt, nhìn cô, nhìn Lan Chi rồi lại nhìn mọi người.
- Em xin cô đừng mời phụ huynh... em...
- Không nhiều lời nữa, tôi quyết như thế nào thì cứ làm như thế đó đi. Về chỗ.
- Nhưng...
- VỀ CHỖ!
- Cô vô lý vừa thôi, nếu Diệp Anh là kẻ trộm, chắc chắn cậu ấy sẽ chẳng có gan đợi Lan Chi lên lớp để thanh minh đâu. Cô thì lúc nào cũng một mực tin vào học trò yêu quý của mình, ai biết được đằng sau lớp mặt nạ giả tạo đó là thứ đáng kinh tởm gì chứ?
Thảo Ly chừng cồ lên, tôi sợ cậu ấy lại gây ra chuyện nên cứ lắc đầu nguầy nguậy, đoạn ra hiệu kêu bạn ngồi xuống nhưng bạn nào có thèm nghe?
- Nếu học hành em cũng nhanh nhẹn như thế thì tốt. Em nói tôi bênh vực lớp trưởng, vậy được, em có bằng chứng chứng minh Diệp Anh không phải kẻ cắp chứ? Không có phải không? Thôi thì tôi nói lần cuối cho em rõ, chừng nào không có bằng chứng thì đừng to tiếng ở cái lớp này, em nên nhớ, em chỉ là học sinh thôi.
Dứt lời, cô bước ra khỏi lớp với dáng vẻ giận dữ. Lớp học lại quay trở về với không gian náo nhiệt sau giây phút nín thở vì sự căng thẳng của của cô chủ nhiệm.
Lan Chi nhún vai bước qua tôi với dáng vẻ ung dung. Tôi đưa tay gạt nước mắt rồi trở về vị trí của mình. Điều tôi sợ lúc này tất nhiên chẳng phải là vì dì sẽ đánh, sẽ chửi, mà là vì tôi... không muốn khiến cho dì thất vọng thêm một lần nào nữa.
Trong mắt mọi người giờ đây, tôi có lẽ đã trở thành con cáo già đội lốt cừu non, toan tính và giả tạo. Tôi không mong được nhiều người yêu quý, tuy nhiên cũng chẳng muốn phải hứng chịu sự ghét bỏ cùng cực như thế này.
- Đi đứng có mắt không đấy?
Nếu như là trước kia, họ sẽ không cư xử với tôi như thế này, nhưng với một đứa mang danh giả tạo thì cũng đáng lắm chứ.
- Ăn nói cho đàng hoàng, là đứa nào va vào đứa nào?
Thảo Ly không nỡ để tôi chịu thiệt thòi, nhưng lúc này đây, những việc như thế này còn ý nghĩa sao? Không, sẽ chị lớn chuyện thêm thôi.
- Tao nói gì thì liên quan đến mày sao? Cùng một lũ dốt nát chơi với nhau, nhân cách cũng chả ra gì y chang nhau.
- Mày nói đứa dốt nát, đứa nào nhân cách không ra gì?
- Kệ đi Thảo Ly...
- Chúng mày cứ chống mắt lên xem lớp trưởng của chúng mày giả tạo đến chừng nào.
Lời nói của Thảo Ly tất nhiên động chạm đến Lan Chi, tôi để ý thấy ánh mắt Lan Chi có chút lơ đãng nhìn về phía này. Trông Lan Chi giống như không quan tâm nhưng tôi thừa biết, con bé ấy nghe rõ từ đầu đến cuối không sót một chữ nào cả.
Quả thực, tôi không giỏi trong việc tranh cãi với người khác, nhưng tôi lại giỏi trong việc chịu đựng, điều mà không phải ai cũng có thể làm được. Nhưng tôi chẳng lấy tự hào vì điều đó. Phải, có lẽ là vì tôi giỏi chịu đựng nên không ai biết trong lòng tôi để ý đến những điều đã xảy ra với mình nhiều đến nhường nào.
- Lại đây mà xem cái thể loại vừa ăn cướp vừa la làng này.
Một con bé la làng lên, tôi trông cũng phát ghét, nhưng may là Thảo Ly chưa nổi điên và làm gì con bé ấy.
- Việt Anh, ông để cho tụi nó bắt nạt Diệp Anh thế mà coi được à? Rõ ràng ông nói mọi chuyện sẽ ổn, ổn đâu chả thấy, chỉ thấy con chó đó cứ được đằng chân rồi lại nhảy lên đằng đầu tụi này ngồi.
Thảo Ly không kìm nén được cơn tức giận, cậu ấy quát to về phía Việt Anh khiến cho Yến đứng gần đó cũng phải ngước mắt lên nhìn. Tôi huých tay Thảo Ly một cái, đoạn kéo cậu ấy rời đi để tránh cho chuyện càng trở nên rắc rối.
Mặc kệ cho cơn nóng giận của Thảo Ly, tôi vẫn cố gắng nghĩ cách để giải thích mọi chuyện cho dì hiểu. Tôi tin dì sẽ lựa chọn tin tưởng tôi, nhưng thế thì sao chứ? Dì vẫn bị giáo viên phàn nàn và tôi thì không thể làm gì khác hơn ngoài việc giả vờ tỏ vẻ ra có lỗi.
- Việt Anh đã nói thế rồi thì cứ yên tâm đi, thể nào con cáo đó cũng lòi bộ mặt gian xảo ra nhanh thôi.
Giá như tôi đủ sáng suốt như Việt Anh, hoặc... mạnh mẽ như Thảo Ly thì tốt biết mấy. Nhưng tôi chỉ là tôi, là Diệp Anh, là một đứa nhút nhát, nhu nhược, luôn luôn bất thành trong việc cố gắng tỏ ra kiên cường.
- Mày bị sao vậy? Sao còn đứng ngây ra đó? Về nhà thôi.
- Cậu... cứ đi trước đi.
Tôi đáp, và rồi không kịp để Thảo Ly trả lời đã vội vàng chạy biến.
Cái nắng chiều muộn sao lại gay gắt như thế? Hồi bé mẹ thường bảo nắng buổi chiều rất dễ đen da, nhưng giờ thì tôi chẳng còn tâm trạng đâu để mà suy nghĩ đến những chuyện đó. Nghĩ kĩ thì đen đen một chút cũng tốt, dù gì cũng đã xấu sẵn rồi, có xấu hơn chút nữa cũng không sao, chí ít là khi bị người khác chê bai về nhan sắc, tôi còn có cơ hội đổ lỗi cho làn da này, không phải sao?
- Cháu gái ơi, mua giúp ông cái bánh được không? Bánh ông làm ngon lắm, lại sạch sẽ nữa.
Tôi không hay mua đồ từ những người bán rong, nhưng có lẽ cái cảnh ông lão ngoài bảy, tám mươi tuổi tay xách theo giỏ bánh lang thang khắp công viên trong buổi chiều muộn đã khiến cho lòng thương cảm trong tôi trỗi dậy.
Thật ra thì tôi hơi dị ứng với bánh giò, có thể là vì mùi vị của nó, hoặc cũng có thể cho rằng tôi kén ăn, nhưng thôi kệ, lý do gì cũng được, cứ mua về rồi cho Diệp ăn cũng chẳng sao. Con bé ấy trông vậy thôi chứ cũng phàm ăn ghê lắm, từ trước đến nay, chỉ cần tôi có thứ gì không ăn được mà nhờ vả thì con bé cũng xử lý giùm tất.
Ừm, nếu không lầm sáng nay trước khi đi học, tôi có nhét một ít tiền cùng với thẻ ăn ở ngăn ngoài cùng của cặp. Thẻ ăn thì tôi lấy ra dùng lúc trưa một lần rồi, nhưng chẳng rõ khi đó có sơ ý làm rớt hay không mà bây giờ lại tìm mãi chẳng thấy đâu.
Đối diện với dáng vẻ vui mừng của ông cụ vì sắp bán được bánh khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Trời ạ, tôi... phải làm sao bây giờ?
- Cháu...
- Ông cho cháu lấy hết số bánh còn lại nhé.
Giọng nói quen quen, là... Phong sao? Tôi giật mình quay người nhìn cậu ấy. Nhưng... sao Phong lại xuất hiện ở đây?
Phong nói rồi đưa tay chỉ vào giỏ bánh của ông lão. Ông ấy mừng húm, vừa gói số bánh còn lại bỏ vào túi ni lông vừa rối rít cảm ơn Phong. Mãi đến khi một đứa bé tay cầm xấp báo chạy đến và dắt ông lão đi, tôi mới quay sang hỏi đùa:
- Cậu đi theo tôi đấy à?
Nhưng tiếc là Phong chỉ nhìn tôi cười trừ không nói. Cái cậu này, chả có tí tế bào hài hước nào cả.
- Nhưng cậu mua nhiều như thế, liệu có ăn hết không?
- Tôi còn tưởng từng này chị ăn không đủ chứ?
Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng tôi cũng ngạc nhiên không kém gì cậu ấy.
- Ý cậu là... cái này mua cho tôi ấy hả?
Thế mà tôi cứ tưởng Phong thích ăn bánh giò lắm.
- Không phải lúc nãy chị định mua sao?
Ừ thì đúng là tôi định mua thật, nhưng tiếc là quên mang tiền.
- Cảm... cảm ơn cậu, sáng mai tôi nhất định sẽ trả lại tiền.
Tôi gượng gạo nhận lấy túi bánh từ tay Phong rồi nhanh nhẹn cất vào cặp. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà trong một khoảnh khắc nào đó, những ngón tay của Phong như đã siết chặt lấy tôi, mang theo một chút dư vị là lạ không sao tả nổi...
- Không cần đâu, cứ coi như đó là việc tốt, mà việc tốt thì đâu cần phải tính toán.
Phong là như thế, cậu ấy chưa bao giờ muốn tính toán bất kì một điều gì, và có lẽ... đặc biệt nhất là với tôi. Kể cả những việc sau này cậu ấy làm cho tôi cũng vậy, tôi không hiểu lý do tại sao cậu nhất định phải như thế, chỉ là... tôi luôn không thích điều đó. Tất nhiên, không phải vì tôi muốn từ chối tấm lòng của cậu, chỉ là cậu quá tốt khiến cho tôi cảm thấy không biết phải đền đáp như thế nào.
- Có điều gì đó khiến cho chị không được vui phải không?
Trên mặt tôi biểu hiện rõ nét như vậy sao? Tôi bất giác đưa tay sờ vào mặt mình, nhưng Phong lại nắm lấy tay tôi và kéo đi, cũng chẳng rõ cậu ấy kéo tôi đi đâu nữa. Nhưng tôi dù sao cũng là con gái mà, để một cậu con trai nắm tay một cách ngang nhiên như thế có hơi kì không?
- Thì cũng giống như hai chị em nắm tay nhau thôi.
Tuy nhiên cái lý luận của Phong lại khiến tôi bật cười. Ừ thì cậu ấy nói cũng đúng đấy chứ đâu có sai, chỉ là tôi cứ hay suy nghĩ lung tung mà thôi.
- Chà, lâu lắm rồi mới thấy cậu đến thăm chị đấy.
Phong dẫn tôi đến một quán bán đồ ăn vặt nằm sâu bên trong con hẻm đối diện phía tây của công viên. Quán tuy hơi nhỏ nhưng lại được bày trí tương đối đẹp mắt, và cũng có lẽ là vì đồ ăn ngon khiến cho quán vẫn có kha khá khách dù nằm ở một vị trí không được thuận lợi cho việc buôn bán cho lắm.
- Nhưng mà... cậu dẫn tôi đến đây làm gì?
Tôi thắc mắc, không có ý gì đâu nhưng trước đó tôi đã ngỡ rằng cậu ấy sẽ đưa tôi đến một nơi nào đó đặc biệt lắm.
- Không phải khi tâm trạng không tốt, ăn uống sẽ khuây khỏa đi phần nào sao?
Tôi gật gù, ừ thì cứ coi như là vậy đi, dù không cảm thấy thỏa đáng cho lắm nhưng vì có đồ ăn ngon tống vào bụng nên tôi cũng chẳng thèm để ý nhiều. Nói là cùng đi ăn, nhưng thực ra Phong ăn thì chẳng bao nhiêu mà ngồi nghịch khăn giấy lại nhiều. Cậu ấy gọi rõ lắm món, mà món nào món nấy trông cũng hấp dẫn cả. Tôi... muốn từ chối cũng khó.
- Ái chà, bé con này trông cũng xinh phết đấy chứ. Này, Phong không giới thiệu bạn gái với chị à?
Chị chủ quán nửa đùa nửa thật khiến tôi phát ngượng đỏ hết cả mặt. Dù biết là chị ấy khen lấy lệ thôi nhưng vẫn thích lắm luôn ấy chứ. Ơ, nhưng nếu không lầm... hình như chị ấy vừa kêu tôi là bạn gái Phong?
- Cậu không giải thích nhỡ chị ấy hiểu lầm thì khốn.
- Chị ấy nói đùa thôi, không sao đâu.
Đúng là không sao thật, vì dù có sao thì chị ấy cũng có biết tôi là ai đâu cơ chứ?
- Mà cậu là khách quen của quán hả?
- Chị ấy là hàng xóm cũ, tính tình cũng hợp cạ nên hai đứa thân nhau lắm.
Tôi gật gù không thắc mắc gì thêm. Kể cũng lạ, chị chủ quán tuy bận bịu trong bếp nhưng thỉnh thoảng được dịp vẫn ngó nghiêng ra chỗ hai đứa ngồi, Phong thì chắc chả để ý gì đâu vì cậu ấy còn bận nghịch khăn giấy, còn tôi... chắc lại nghĩ nhiều quá thôi.
- Học sinh mới lớp chị là cái người tên... Yến đó phải không?
Phong không ở lớp tôi mà cái gì cũng biết nhỉ.
- À... ừm.
Tôi đáp lại với giọng điệu không thể bất đắc dĩ hơn, Phong im lặng nhìn tôi đôi chút rồi lại tiếp lời.
- Anh họ tôi và Yến là thanh mai trúc mã, nhà cũng gần nhau nữa, hồi bé tôi hay chơi chung với bọn họ nên cũng biết kha khá chuyện, nhất là... Yến thích anh tôi từ hồi đó.
Tay cầm đũa của tôi có đôi chút khựng lại. Vốn biết Yến thích Việt Anh, cũng biết hai người bọn họ quen nhau từ trước, nhưng chuyện thanh mai trúc mã... có lẽ tôi mới nghe lần đầu.
- Ngày xưa Yến đeo anh tôi ghê lắm, cả hai dính nhau như hình với bóng, anh tôi đi đâu cũng phải dắt Yến đi theo cả, nghe đâu phụ huynh còn xin giáo viên để hai người họ được ngồi cùng bàn với nhau. Còn nhớ có đợt nhà trường tổ chức cuộc thi diễn kịch, Yến cứ nằng nặng bắt anh tôi phải làm hoàng tử, còn mình thì làm công chúa, cuối cùng vở kịch bị bể dĩa vì anh tôi không thuộc thoại, đã vậy còn dẫm phải váy của công chúa khiến cho công chúa ngã uỳnh trên sân khấu, cả trường sau đó được một phen cười nắc nẻ.
Tôi im lặng lắng nghe Phong kể chuyện, quả thực, nếu nói không ghen tị thì tôi thật chẳng phải Diệp Anh. Nhưng họ là thanh mai trúc mã đấy, tôi lấy quyền gì để ghen tị đây? Trong lúc Việt Anh và Yến vui vẻ cùng tuổi thơ của bọn họ, tôi còn chẳng biết chính mình đã tự đi tắm mà không cần sự giúp đỡ của mẹ được chưa nữa.
- Vậy còn Việt Anh... cậu ấy có thích Yến không?
Ngập ngừng hỏi Phong, tôi nín thở chờ đợi một câu trả lời mà mình đã biết sẵn từ trước...
- Cái đó thì tôi không biết, nhưng có thể là vẫn sẽ có tình cảm, đổi lại là tôi thì cũng như vậy thôi.
Tôi biết là Phong sẽ nói như thế, nhưng sao vẫn hơi hơi...
- Chị... sao thế?
- Không, không sao.
- Buồn lắm đúng không?
- Hả?
Tôi ngơ ngác nhìn Phong. Cậu ấy gắp một miếng gỏi cuốn, ngang nhiên đút vào miệng tôi rồi nói:
- Buồn vì chuyện với anh họ tôi...
- Ừ thì...
Tôi phần vì lúng túng, phần vì còn đang nhai dở đồ ăn nên trả lời có hơi ngập ngừng.
- Cũng có buồn một tẹo, nhưng mà... chắc là sẽ mau hết thôi. Cậu biết đấy, ở cái tuổi này... rung động là chuyện hết sức bình thường.
- Có chắc là bình thường không?
Phong gặng hỏi, nhưng tôi tránh cái ánh mắt kì lạ của cậu. Chẳng hiểu sao tôi lại không đủ can đảm để nhìn vào ánh mắt đó.
- Vậy bây giờ... chị có thể rung động trước tôi được chứ?
Tôi chẳng biết Phong đang đùa hay nói một cách nghiêm túc, nhưng dù sao đi chăng nữa thì trong mắt tôi, Phong vẫn chỉ là Phong, là một người bạn vô cùng thân thiết, mà đã là bạn... sao còn nhắc đến chuyện rung động hay không được kia chứ? Tôi nhìn Phong lặng im không đáp, dẫu sao, tôi cũng không đành lòng nói ra những lời lẽ phũ phàng, dù cho thích Phong là một điều gì đó rất khó...
*
Đó là lần đầu tiên cái tên Lan Chi may mắn được lọt vào tầm ngắm của lớp phó kỉ luật vì tội đi học trễ, một điều vô cùng bất ngờ, nhưng có lẽ điều bất ngờ đó chỉ xảy đến đối với chúng tôi, còn Lan Chi dường như chẳng mấy bận tâm cho lắm. Cậu ấy thong dong bước vào lớp trước cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, có thể tôi nhầm, cũng có thể tôi đã đúng khi nhận ra vẻ đắc ý đến kì lạ của Lan Chi khi lướt qua chỗ ngồi của mình.
- Trưa hôm qua ở nhà vệ sinh nữ, chính cậu đã nhờ tớ đưa phong bì đựng tiền lên văn phòng đấy, cậu có nhớ không?
Tôi cuống quýt tường thuật lại sự việc, sau đó còn cẩn thận hỏi lại Lan Chi, riêng về phần Lan Chi vẫn rất thản nhiên, vẻ mặt đăm chiêu hệt như đang lục lại kí ức thật vậy.
- Trưa hôm qua tớ có gặp cậu hả?
Hồi hộp chờ đợi câu trả lời khiến mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay của tôi cũng túa hết cả ra, ấy vậy mà câu trả lời của Lan Chi như đánh tan mọi hy vọng trước đó. Thực sự... cậu ấy cố tình gài tôi vào bẫy sao? Tôi... vẫn không thể nào tin được.
- Cậu... cậu đừng đùa như thế chứ... cậu mau giải thích cho mọi người rõ đi... rõ ràng...
- Này, cậu đừng có cà chớn, cậu có ăn cắp thật thì nhận đại đi, đừng có lôi người khác vào để đổ thừa như thế chứ.
- Phải đấy Diệp Anh, lớp trưởng việc gì phải tìm cách hại cậu như thế chứ? Không phải mọi thứ lớp trưởng đều hơn cậu sao?
- Tớ...
Hết người này đến người khác, ai cũng bênh vực Lan Chi trong khi họ thực sự chẳng hề hay biết chút gi về những chuyện đã xảy ra. Con người ta luôn tin vào những thứ họ cho rằng đúng, còn góc khuất như tôi thì luôn phải chịu thiệt thòi, không phải sao? Bây giờ tôi có giải thích như thế nào thì cũng chẳng còn ích lợi gì nữa, đâu ai tin tôi đâu kia chứ?
- Thế nào Diệp Anh? Em còn định chối đến khi nào? Tôi vốn sẽ định là chỉ phạt em viết bản kiểm điểm và vệ sinh lớp học trong một tuần, nhưng em không những không có tính tự giác mà còn làm mất quá nhiều thời gian của lớp như thế này, có lẽ... tôi sẽ phải mời phụ huynh của em lên để làm việc thôi.
Lời cô nói chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai, toàn thân tôi run rẩy đến nỗi đứng không vững. Tôi nuốt nước bọt, nhìn cô, nhìn Lan Chi rồi lại nhìn mọi người.
- Em xin cô đừng mời phụ huynh... em...
- Không nhiều lời nữa, tôi quyết như thế nào thì cứ làm như thế đó đi. Về chỗ.
- Nhưng...
- VỀ CHỖ!
- Cô vô lý vừa thôi, nếu Diệp Anh là kẻ trộm, chắc chắn cậu ấy sẽ chẳng có gan đợi Lan Chi lên lớp để thanh minh đâu. Cô thì lúc nào cũng một mực tin vào học trò yêu quý của mình, ai biết được đằng sau lớp mặt nạ giả tạo đó là thứ đáng kinh tởm gì chứ?
Thảo Ly chừng cồ lên, tôi sợ cậu ấy lại gây ra chuyện nên cứ lắc đầu nguầy nguậy, đoạn ra hiệu kêu bạn ngồi xuống nhưng bạn nào có thèm nghe?
- Nếu học hành em cũng nhanh nhẹn như thế thì tốt. Em nói tôi bênh vực lớp trưởng, vậy được, em có bằng chứng chứng minh Diệp Anh không phải kẻ cắp chứ? Không có phải không? Thôi thì tôi nói lần cuối cho em rõ, chừng nào không có bằng chứng thì đừng to tiếng ở cái lớp này, em nên nhớ, em chỉ là học sinh thôi.
Dứt lời, cô bước ra khỏi lớp với dáng vẻ giận dữ. Lớp học lại quay trở về với không gian náo nhiệt sau giây phút nín thở vì sự căng thẳng của của cô chủ nhiệm.
Lan Chi nhún vai bước qua tôi với dáng vẻ ung dung. Tôi đưa tay gạt nước mắt rồi trở về vị trí của mình. Điều tôi sợ lúc này tất nhiên chẳng phải là vì dì sẽ đánh, sẽ chửi, mà là vì tôi... không muốn khiến cho dì thất vọng thêm một lần nào nữa.
Trong mắt mọi người giờ đây, tôi có lẽ đã trở thành con cáo già đội lốt cừu non, toan tính và giả tạo. Tôi không mong được nhiều người yêu quý, tuy nhiên cũng chẳng muốn phải hứng chịu sự ghét bỏ cùng cực như thế này.
- Đi đứng có mắt không đấy?
Nếu như là trước kia, họ sẽ không cư xử với tôi như thế này, nhưng với một đứa mang danh giả tạo thì cũng đáng lắm chứ.
- Ăn nói cho đàng hoàng, là đứa nào va vào đứa nào?
Thảo Ly không nỡ để tôi chịu thiệt thòi, nhưng lúc này đây, những việc như thế này còn ý nghĩa sao? Không, sẽ chị lớn chuyện thêm thôi.
- Tao nói gì thì liên quan đến mày sao? Cùng một lũ dốt nát chơi với nhau, nhân cách cũng chả ra gì y chang nhau.
- Mày nói đứa dốt nát, đứa nào nhân cách không ra gì?
- Kệ đi Thảo Ly...
- Chúng mày cứ chống mắt lên xem lớp trưởng của chúng mày giả tạo đến chừng nào.
Lời nói của Thảo Ly tất nhiên động chạm đến Lan Chi, tôi để ý thấy ánh mắt Lan Chi có chút lơ đãng nhìn về phía này. Trông Lan Chi giống như không quan tâm nhưng tôi thừa biết, con bé ấy nghe rõ từ đầu đến cuối không sót một chữ nào cả.
Quả thực, tôi không giỏi trong việc tranh cãi với người khác, nhưng tôi lại giỏi trong việc chịu đựng, điều mà không phải ai cũng có thể làm được. Nhưng tôi chẳng lấy tự hào vì điều đó. Phải, có lẽ là vì tôi giỏi chịu đựng nên không ai biết trong lòng tôi để ý đến những điều đã xảy ra với mình nhiều đến nhường nào.
- Lại đây mà xem cái thể loại vừa ăn cướp vừa la làng này.
Một con bé la làng lên, tôi trông cũng phát ghét, nhưng may là Thảo Ly chưa nổi điên và làm gì con bé ấy.
- Việt Anh, ông để cho tụi nó bắt nạt Diệp Anh thế mà coi được à? Rõ ràng ông nói mọi chuyện sẽ ổn, ổn đâu chả thấy, chỉ thấy con chó đó cứ được đằng chân rồi lại nhảy lên đằng đầu tụi này ngồi.
Thảo Ly không kìm nén được cơn tức giận, cậu ấy quát to về phía Việt Anh khiến cho Yến đứng gần đó cũng phải ngước mắt lên nhìn. Tôi huých tay Thảo Ly một cái, đoạn kéo cậu ấy rời đi để tránh cho chuyện càng trở nên rắc rối.
Mặc kệ cho cơn nóng giận của Thảo Ly, tôi vẫn cố gắng nghĩ cách để giải thích mọi chuyện cho dì hiểu. Tôi tin dì sẽ lựa chọn tin tưởng tôi, nhưng thế thì sao chứ? Dì vẫn bị giáo viên phàn nàn và tôi thì không thể làm gì khác hơn ngoài việc giả vờ tỏ vẻ ra có lỗi.
/25
|