Ra khỏi phòng khách của nhà trọ, đang muốn ra khỏi thành.
Lúc này, tên tiểu nhị hôm qua… cười hì hì đi tới: "Khách quan muốn ra khỏi thành a?"
Phượng Cô vẫn lạnh lùng, không lên tiếng, trái lại với vẻ lạnh lùng của Phượng Cô, Vãn Thanh quay đầu lại cười cười "Đúng vậy! Tiểu nhị ca."
Tiểu nhị nhìn nụ cười dịu dàng mà ôn nhu của Vãn Thanh, nhất thời có chút lóa mắt, sửng sốt hồi lâu, hắn gặp qua không ít người đẹp, nhưng chưa từng có ai lại cười đẹp đến vậy... Nụ cười như... Hắn cũng không biết phải hình dung như thế nào , phải nói là thuần khiết mà ôn nhu như tiên nữ! Có thể trấn an nhân tâm.
"Không nên nhìn đồ không nên nhìn! " Phượng Cô phun ra một câu lạnh lùng, rõ ràng sắc trời đang sáng rực rỡ, tiểu nhị lại cảm thấy cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông.
Không kiềm chế được phải run lên vì lạnh, tiểu nhị nhỏ giọng: "Đúng đúng đúng, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân chỉ muốn nói với nhị vị, các người ra khỏi thành phải cẩn thận một chút, cách thành này một trăm dặm có một chỗ gọi là Vạn Lý Pha (坡 pha : sườn núi ), có mã tặc hung hăng ngang ngược , rất ít người có thể bình an đi qua chỗ đấy! "
"Cám ơn tiểu nhị ca nhắc nhở!" Vãn Thanh lên tiếng cảm tạ.
Mặt tiểu nhị đỏ lên, nghe Vãn Thanh nói xong, chạy vào trong nhanh như chớp .
Vãn Thanh quay đầu cười nhạt, xoay người, không thèm để ý tới Phượng Cô đang đứng bên cạnh, trực tiếp vịn vào tay Hồng Thư lên xe ngựa, Phượng Cô này, còn tưởng rằng hắn đã bớt nóng tính không ít, không cuồng bạo như trước , nhưng dường như là nàng đã quá sơ suất, nhìn bộ dạng vừa rồi của hắn, hoàn toàn là một kẻ tự đại ngang ngược, bộ dạng lang lệ (lang : sói , lệ : hung ác) cao ngạo, có thay đổi chút nào đâu!
Phượng Cô lên xe sau, Vãn Thanh lại chỉ ngồi một bên, trong tay cầm một quyển sách, là nàng cố ý bảo Hồng Thư đi mua, trên đường đi nếu có buồn bực, vài quyển sách, cũng có thể giải buồn.
Trải qua thời gian dài, một mực lấy báo thù làm mục tiêu, mất bình tĩnh, mất bình thản, ngay cả quyển sách nàng yêu thích nhất cũng đã rất lâu không đọc .
Lúc này cầm lại trong tay, mùi giấy sách, mang đến một cảm giác xa lạ mà quen thuộc, làm tâm nàng cũng bò lan như dây leo, mừng rỡ không thôi.
Phượng Cô thấy nàng cười khe khẽ, nhàn nhiên tự đắc, dáng vẻ ôn văn tế nhị, nhìn nàng đến ngây người, hắn vẫn nhớ lần đầu tiên ngồi chung một xe ngựa với nàng, nàng cũng vì thích đọc sách mà tiện tay cầm một quyển đọc say sưa, dường như đọc sách gì cũng nhiệt tình như vậy.
Mặc dù lẳng lặng nhìn nàng như vậy là một chuyện vô cùng tốt đẹp, nhưng lâu thì lại thành một vấn đề khác , trong đầu Phượng Cô đột nhiên sinh ra bốn chữ "Bất cam lãnh lạc" (Không cam lòng bị bỏ rơi).
Đúng vậy, hắn hiện tại, hoàn toàn là đang bị Vãn Thanh bỏ rơi .
Nhưng hắn lại không thể bắt nàng, bởi vì hắn đã đáp ứng nàng, chuyện của nàng thì không được bắt ép nàng.
Hắn là người biết giữ chữ tín, há có thể nói mà không giữ lời sao?
Nhưng xe ngựa vững vàng không xóc nảy, nàng ngồi vô cùng yên tĩnh, trong mắt chỉ có quyển sách kia, không nhìn thấy thứ gì khác, hắn ngồi một bên, quả thật là phiền muộn không thôi.
Không thể làm gì khác hơn là tiếp cận nàng, khẽ cười: "Đọc gì vậy?"
"Bản Thảo Cương Mục." Vãn Thanh chỉ nói bốn chữ ngắn ngủn, rồi không nói thêm bất cứ từ gì nữa, từ sau khi học về độc thuật, nàng biết dược thảo có quan hệ rất mật thiết với độc dược, vì thế nàng rất có hứng thú, độc dược và giải dược, nói cho cùng, là tương sinh tương khắc, có thể là giải dược nhưng cũng có thể là kịch độc.
Từ ngày hứa là không can thiệp bắt ép nàng, Phượng Cô càng lúc càng ấm ức, nhìn bộ dạng chuyên chú của Vãn Thanh, hắn đột nhiên vô cùng vô cùng đố kỵ với quyển sách đang được nàng cầm trên tay, thật muốn xé tan nó ra.
Đột nhiên hắn kiên quyết, không chút suy nghĩ , giơ tay giật quyển sách của nàng.
Trên tay đột nhiên trống trơn, nhìn quyển sách bị giật, Vãn Thanh có chút kinh ngạc, ngẩng đầu, nhìn Phượng Cô, dùng ánh mắt hỏi: "Làm sao vậy? "
Thản nhiên , nhẹ nhàng mà lại ẩn giấu vài phần tức giận.
Hắn nói qua, sẽ không bắt ép nàng, làm sao có thể giật sách của nàng chứ, chẳng lẽ đọc sách cũng không được sao?
Phượng Cô cũng cảm thấy không hiểu nối hành vi của mình, nhưng hắn không thể nhìn Vãn Thanh hờ hững với hắn, thấy thế trong lòng của hắn vô cùng không thoải mái.
Nhưng, giật sách xong hắn lại thấy hối hận, hắn còn đang cầu sự tha thứ của Vãn Thanh mà.
Nhưng hắn đường đường là nam nhi bảy thuớc, là Phượng gia ngạo nghễ của Phượng Vũ Cửu Thiên, nếu để người khác biết hắn ghen tuông với một quyển sách thì thật quá mất mặt?
Vì vậy hắn đành làm mặt lạnh, nói hùng hồn : "Không thể đọc sách quá lâu, không tốt cho mất, cũng hao tâm tổn sức, thân thể nàng vốn yếu đuối, cần điều dưỡng thật tốt, một mạch bôn ba, cần nghỉ ngơi nhiều!"
Vãn Thanh không ngờ Phượng Cô lại vì quan tâm mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, cười khẽ với hắn: "Cám ơn. Ta chưa mệt đến chết, cả ngày ngồi trong xe, thật sự khó chịu đến buồn bực, ở trong thành thì còn đỡ, đường xá huyên náo cũng đỡ khó chịu, nhưng lộ trình lúc này quá yên tĩnh, xem sách, cũng cảm thấy phong phú hơn một chút, ta mệt sẽ tự động nghỉ."
"Vẫn phải chú ý mới tốt, nàng vừa đọc sách đã như nhập thần, làm sao còn nhớ được cần phải nghỉ ngơi! " Phượng Cô ngang ngược nói tiếp: "May là có ta đi cùng nàng, ít nhất có thể trông nom nàng! "
Hắn nói có vẻ rất đúng lý hợp tình, lấy quan tâm làm danh nghĩa, đại chính kỳ nghĩa.
"Được rồi! Vậy thì nghỉ." Vãn Thanh đối với sự quan tâm của người khác, vẫn luôn cảm kích, khó có lúc Phượng Cô lại chu đáo thế, nàng cũng không muốn phụ ý tốt của hắn.
Duỗi lưng ra mới phát hiện, toàn thân có chút tê cứng, lúc nãy nàng mải đọc sách nên không biết, lúc này mới giật mình nhận ra hai chân tê rần.
Vừa duỗi chân thì đã đau đến nhăn mặt.
Phượng Cô nhìn nàng, liền biết chuyện gì xảy ra, hắn nhíu mày nói: "Không phải nàng nói sẽ tự chiếu cố bản thân sao, chân tê hết rồi đúng không? "
Vãn Thanh ngượng ngùng gật đầu.
Phượng Cô đưa tay nắm lấy chân nàng, không nói hai lời, năm ngón tay thon dài thuần thục ấn xuống sáu huyệt vị, chỉ một lát sau, chân đã không còn tê nữa.
Nhưng mặt nàng thì lại đỏ lên, mặc dù động tác của hắn cực kỳ bình thường, không có nửa phần quá giới hạn, nhưng, nàng lại cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
Da thịt nữ tử không thể để cho nam nhân đụng vào một cách dễ dàng, mặc dù bọn họ đã có...
Nghĩ đến đấy, đột nhiên sắc mặt chuyển sang xanh tái, những chuyện quá khứ, chỉ trong chớp mặt lại ùa vào tràn đầy tâm trí, nét mạnh cũng lạnh lùng thêm vài phần, nàng . . Vẫn không thể quên chuyện trước kia.
Vãn Thanh chuyển tay, nhìn phía xa xa, gió thổi nhẹ, mây trôi chầm chậm, nhưng tâm của nàng lại không thể bình tĩnh.
Phượng Cô vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Vãn Thanh khi nãy còn cười giờ đã đổi sang vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, đang nhìn xa xa, nhìn đến xuất thần.
Trong lòng Phượng Cô buồn bã, mặc dù hắn không phải nàng, nhưng hắn có thể cảm nhận ý nghĩ của nàng rất rõ ràng, có thể từ trên mặt của nàng, nhìn ra rất rõ ràng, tâm tình vẫn luôn quấn quít đầu óc nàng không buông, đoán biết được nàng đang nghĩ cái gì.
Nàng, vẫn không cách nào quên những chuyện lúc xưa.
Trong bụng Vãn Thanh cả kinh, chẳng lẽ thật sự gặp mã tặc?
Nhìn Phượng Cô, lại thấy sắc mặt hắn bình thường, không có nửa phần bối rối, kỳ thật lúc mới thấy đám người đó nàng có lo lắng, nhưng nhìn bộ dạng Phượng Cô không sao cả, nàng biết hắn đã có kế sách chu toàn, hoặc đám người đó không phải mã tặc, nhưng lúc này xe ngựa bị chặn lại, không còn nghi ngờ gì nữa!
Nhẹ nhàng xốc màn xe lên, liền thấy phía trước, có hơn trăm đại hắn, vai khoác da hổ, lưng đeo roi dài, không cần ai nói cũng biết là sơn tặc.
Hơn nữa đám người trước mặt rất đông, tuy bọn họ toàn cao thủ võ lâm, nhưng nếu phải giao chiến thật thì số lượng chênh lệch quá xa, không thể nắm chấc phần thắng, hy vọng những mã tặc này không muốn mạng người!
Vãn Thanh tái xanh mặt, nhìn Phượng Cô, lại thấy hắn đang cười một tiếng, hắn quay sang nhìn nàng, rồi nhẹ nắm lấy tay nàng: "Phượng Cô ta, sẽ không bắt nàng chịu mạo hiểm, yên tâm."
Không biết vì sao, chỉ một câu nói ngắn ngủi, lại có thể làm dịu những lo lắng của nàng, bất an cũng giảm đi không ít.
Chỉ thấy Phượng Cô chậm rãi xuống xe, dám mã tặc nhìn rõ hắn liền đón chào: "Phượng Gia, thật sự là bách thỉnh bất đáo, bất thỉnh tự đáo (trăm thỉnh cũng không đến, không thỉnh lại tự đến)! "
"Mã đại ca, huynh đang trách tiểu đệ sao! " Phượng Cô nhảy xuống, vô vai đập tay cùng người dẫn đầu, hoàn toàn quen thuộc, tuyệt không xa lạ.
Khó trách hắn nghe có mã tặc cũng không hoảng hốt, thì ra là người quen của hắn, không ngờ Phượng Cô quen biết rộng vậy, ngay cả mã tặc dị quốc cũng có giao tình với hắn!
"A... Vị này là... Ha ha, nhất định là tẩu tử! Tốt lắm tốt lắm! " người kia liên tục nói mấy tiếng "tốt lắm " với chất giọng sấm rền, có thể làm lòng người chấn kinh (sợ hãi), bất quá, lại làm người nghe cảm nhận được sự chân thật và chính trực.
Vãn Thanh cười một tiếng, không biết phải giải thích như thế nào, kỳ thật thì quan hệ của nàng và Phượng Cô lúc này, thật sự là rất khó nói rõ ràng.
"Vị này là Sơn đại vương của Vạn Lý Pha – Mã Vạn Lý, năm đó , lần đầu tiên ta tới nơi này, cùng hắn là hai kẻ không đánh nhau thì không quen biết! Ha ha..." Nói đến chuyện tình năm đó, dường như vô cùng thú vị, Phượng Cô cười phá lên.
Mã Vạn Lý cũng cười theo: "Phượng Gia vẫn không biết xấu hổ , huynh đệ bọn ta không có ai là chưa bị hắn nện một trận! Ai nấy đều sợ! Mấy năm nay chỉ cần nhắc đến tên của hắn, thật sự là mồ hôi lạnh vã ra như tắm! Ngươi năm đó thật là thô bạo đến kinh người! "
Trên mặt Phượng Cô hiện vẻ tang thương, năm đó gặp Mã Vạn Lý, là sau khi Nguyệt Nhi đi lấy chồng, hắn cưỡi ngựa một mình đi khắp nơi, chỉ muốn rời xa Vân Quốc, vì vậy nghĩ đi tới Tây Vực, mới gặp bọn Mã Vạn Lý , chính hắn cũng phải nằm trên giường bất động vài ngày, nhưng cũng vì thế mà bọn họ thành hảo bằng hữu.
"Được rồi, chuyện trước kia còn nhắc làm gì! " Phượng Cô cười một tiếng, có cảm giác như đã cách một đời, những chuyện trước kia, lúc này nhớ lại, dĩ nhiên có chút xa lạ , dù sao cũng là trẻ tuổi nhiều sức, cùng với ái tình không quan hệ nhiều lắm, mới có thể quên mất như thế.
Bất quá cũng có cái may của nó, nếu không làm sao có thể gặp được nữ tử hắn yêu thương chân chính?
Phượng Cô đưa ánh mắt si tình nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh thấy hắn nhìn thì quay đi để né, rồi sau đó hào phóng chào hỏi Mã Vạn Lý: "Mã đại ca khỏe."
"Tẩu tử khỏe! " những đại hán phía sau đồng thanh lên tiếng.
Trong mắt nàng, không có người nào là kẻ xấu, chỉ cần bọn họ không giết người vô tội lung tung, giống như Tà Phong, cướp của người giàu chia cho người nghèo, vẫn có thể xem là người tốt.
Nghĩ đến Tà Phong, nàng mới nhớ ra đã lâu không nhìn thấy hắn, nhớ ra gương mặt tươi cười kia, nàng cười một cách vô thức, dường như Tà Phong, vĩnh viễn có thể khiến nàng vui vẻ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Nhớ ra cái gì ? " nhìn nàng cười vui vẻ, Phượng Cô hỏi.
Vãn Thanh thu lại nụ cười, chỉ nói: "Không có gì, chỉ là rất thích các vị đại ca này!" Chuyện nghĩ đến Tà Phong không nên nói với Phượng Cô.
"Những … hán tử này đều là chân hán tử, tuy là mã tặc, nhưng mới là người tốt thực sự, không cưới của người nghèo, cũng không cưỡng gian, giết chết, bắt người, cướp của." Phượng Cô cười nói.
Mã Vạn Lý nghe Phượng Cô nói vậy có chút ngượng ngùng : "Phượng Gia đừng làm những kẻ thô tục như ta phải tổn thọ! Lần này đến, phải ở lại vài ngày đấy! "
"Không được, dù đệ muốn cũng không thể ở lâu." Phượng Cô nói tiếp "Lần này đến, chủ yếu cũng là cầu Mã đại ca trợ giúp một phen."
"Chuyện gì vậy? " thấy Phượng Cô nói như thế, biết hẳn là có việc trọng yếu, Mã Vạn Lý cũng không từ chối.
"Lần này đệ muốn bồi bà xã (nguyên văn đó) lên Thiên Sơn tìm thuốc, nhưng đằng sau còn nhiều kẻ thù đuổi theo..."
Phượng Cô còn chưa nói xong, đã thấy Mã Vạn Lý không nói hai lời: "Mã Vạn Lý ta nhất định sẽ giúp ngươi đối phó với những người đó! Quyết không để bọn họ đến gần ngươi! "
"Không phải, Mã đại ca! Đệ không bảo huynh dùng vũ lực ngăn cản bọn chúng, bởi vì bọn chúng người ngựa đông đảo, khó có thể chống đỡ được, chỉ là quan hệ giữa huynh và đệ ít người biết, lần này đệ chỉ mang theo mấy người thuộc hạ là vì như thế, huynh chỉ cần nghĩ cách đuổi đệ và bà xã rơi xuống vách đá, như vậy, chẳng phải là nhất lao vĩnh dật (vất vả một chút mà nhàn hạ vĩnh viễn) sao? " Phượng Cô nói xong cười một tiếng.
"Tiểu tử ngươi thật quá gian xảo!" Mã Vạn Lý nghe xong cười lớn một tiếng, vỗ mạnh lên vai Phượng Cô : "Được, lời ngươi nói, ta hiểu được, ngươi chỉ cần để ý làm tốt phần của ngươi thôi! Phần còn lại ta sẽ làm tốt! "
" Được vậy thì Phượng Cô không biết phải cảm tạ đại ca thế nào, đợi lấy được giải dược quay về, sẽ cùng đại ca mặc sức uống rượu một phen! " hắn đã biết Mã Vạn Lý và thuộc hạ luôn hết lòng vì anh em, hắn biết dù đi đường có cẩn thận dến đâu cũng khó tránh bị Bạch Vân Yên ám toán, muốn thoát được Bạch Vân Yên chỉ có cách dùng kế , cũng may trùng hợp là nơi này lại có Vạn Lý Pha! Còn có một bằng hữu kết tình huynh đệ mà chỉ hắn mới biết.
Thu xếp mọi chuyện xong xuôi, Phượng Cô lưu lại Hồng Thư và vài tên thị vệ, cùng Vãn Thanh cưỡi ngựa về phía Thiên Sơn.
Kế hoạch lần này, là để tránh sự truy đuổi của Bạch Vân Yên, kỳ thật, hắn có tư tâm, hắn nghĩ muốn có thể cùng Vãn Thanh hai người ở riêng một phen.
Thiên Sơn đường xa.
Trái tim hắn tràn ngập ý chí chiến đấu, ý chí tìm lại tình yêu của người hắn thương...
/197
|