Vì chưa hồi phục hẳn, hai người đi rất thong thả, một lúc lâu vẫn chưa đi hết một ngọn núi.
Cứ lo lắng cũng không phải biện pháp, nhưng nghĩ đến chuyện gặp Ngân Diện, trong lòng Phượng Cô lại thấy ghen tức.
Càng nghĩ càng thấy không nên, vì vậy Phượng Cô cố tình đi con đường khác với đường của Ngân Diện , cũng đi về hướng Bắc, nhưng sẽ không chạm mặt Ngân Diện.
Hắn không hy vọng sẽ gặp Ngân Diện.
Đột nhiên, có tiếng "ùng ục" vang lên, quay đầu thì thấy Vãn Thanh đang đỏ mặt, từ sáng giờ nàng vẫn chưa ăn gì, bao nhiêu thức ăn hôm trước đã bị tiêu hóa hết, dọc theo đường đi, nàng cũng chú ý nhìn xung quanh , trên Thiên Sơn, không có một ngọn cỏ, đương nhiên là không có thứ gì có thể miễn cưỡng nhét vào bụng.
Nàng không mở miệng, nhưng trong lòng biết, nếu không ăn, hai người sẽ chết đói trước khi tìm thấy Tuyết Liên.
Phượng Cô là người luyện võ, đối với cảm giác thèm ăn, có thể khống chế trong một giới hạn nào đó, dù hai ngày không ăn cũng không là vấn đề với hắn, nhưng hắn quên , nữ tử cạnh hắn không biết võ công, thân thể lại suy yếu.
Phượng Cô đau lòng , ảo não, nói nhỏ: "Ta quên , từ khi nàng tỉnh lại vẫn chưa ăn gì!"
Nhìn trái phải xung quanh, chỉ có một màu trắng xoá, có cái gì để ăn chứ?
Thở dài một hơi, lạnh nhạt nói: "Trên núi tuyết, theo lý thuyết, phải có không ít động vật, nhưng thật kỳ quái , đã đi lâu như vậy, không nhìn thấy nổi một con báo hay một con gấu! Ít nhất, cũng có thể no bụng!"
"Đừng nói vậy , theo tình hình này của chúng ta, nếu thật sự gặp phải những con mãnh thú đó, sẽ rất nguy hiểm -, không bằng, chúng ta quay trở về! Ít nhất, mang theo thực phẩm lên núi một lần nữa." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.
Phượng Cô lắc đầu, nhẹ nhàng cầm lấy tay Vãn Thanh: "Yên tâm, ta sẽ không để nàng gặp chuyện bất trắc ."
Vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra một ống trúc, quay trên không trung một vòng, quẹt vào đá lửa, một ngọn lửa bùng lên, ống trúc bắn lên trời, tung ra một vòng tròn rực rỡ.
Vãn Thanh hiểu ra, đây là pháo hiệu, nhưng lúc này hắn báo pháo hiệu, là để cho ai thấy chứ?
Phải biết rằng, lần này đi Thiên Sơn, chỉ có nàng và hắn?
"Lúc lên đường, ta đã thông tri Hồng Thư, triệu tứ tỳ, còn một trăm thị vệ, cùng nhau lên Thiên Sơn, dù sao đường đi nguy hiểm, một mình ta đi thì không sao, nhưng có nàng đi cùng, ta phải chuẩn bị vạn vô nhất thất." Phượng Cô giải thích nói.
Từ một vùng trời xa xa, một vòng tròn giống thế được bắn lên, Phượng Cô cười yếu ớt, kéo tay Vãn Thanh: "Bọn họ ở dưới chân núi, thấy tín hiệu của ta, sẽ lập tức đi tìm chúng ta -, chỉ cần bọn họ tới, chúng ta sẽ có đồ ăn."
"Đi, chúng ta …tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đã, thân thể của nàng đã quá suy yếu, nếu không ăn sẽ không thể lên đường tiếp!" Vừa nói vừa lôi kéo nàng đi tới một góc.
Hai người vui mừng nhìn thấy một động nhỏ, nhìn nhau cười: "Xem ra chúng ta thật là may mắn ."
Hai người vội vàng đi về phía động nhỏ, nhưng khi sắp tới nơi, Phượng Cô đột nhiên đứng lại, nắm chặt tay Vãn Thanh.
Sắc mặt, cũng trở nên vô cùng khẩn trương.
Dường như có chuyện gì sắp phát sinh.
Vãn Thanh rất không muốn nghĩ tiếp điều nàng đang sợ, nhưng suy nghĩ cứ kéo tới, nàng nhìn thẳng vào trong động.
Trái tim không ngừng đập thình thịch,– tóc gáy toàn thân, đã dựng đứng lên vì sợ.
Trong lòng càng không ngừng cầu nguyện mọi chuyện không phải như nàng đang nghĩ, nhưng khi nhìn thấy một con sói từ từ đi ra khỏi hang, mọi hy vọng của nàng hoàn tòan tan biến.
Khi nhìn thấy một con sói nữa đi ra, lòng của nàng, càng thêm kinh hoàng.
Sói, hung tàn vô nhân tính, sống thành bầy.
Điều này là nàng đọc được trong sách.
Cho nên, nàng hiểu rất rõ bản thân đang gặp tình huống gì.
Những con sói dàn hàng ngang, đứng thẳng nhìn hai người, ánh mắt sắc bén mà tàn nhẫn, nhìn bọn họ chằm chằm, không thèm chớp mắt lấy một cái.
Thời gian như ngừng lại, Phượng Cô vẫn không nhúc nhích, hắn biết, lúc này chỉ cần cử động một cái, bầy sói nhất định sẽ lao lên -, hắn muốn bảo đảm Vãn Thanh sẽ an toàn.
"Không có việc gì -, lát nữa nàng trốn ở sau lưng ra, ta sẽ không để cho bọn chúng chạm đến nàng." Nhẹ nhàng xoay người nói với Vãn Thanh , thanh âm mềm nhẹ, đôi phượng nhãn vẫn nhìn thẳng vào bọn sói.
"Ừm." Vãn Thanh nhẹ nhàng trả lời, nhưng, thật sự có thể không sợ sao?
Nhìn những con vật hung tàn, không biết là do quá đói hay gì, – chân nàng, cũng bắt đầu như nhũn ra , tình huống này, không khí này, quá căng thẳng , làm cho người ta, đến cả hô hấp cũng trở nên dè dặt, dường như nếu thở mạnh sẽ gặp chuyện không may.
"Ta đếm một hai ba, nàng phải lui về phía sau ngay lập tức, bầy sói vọt tới, ta sẽ chắn cho nàng." Phượng Cô bình tĩnh nói.
Hắn đã tính qua, tổng cộng có tám con sói , nếu giao chiến cũng không đáng ngại, chỉ bất quá,– Vãn Thanh phía sau, khó lòng chu toàn, nhưng mọi chuyện là do hắn gây nên, cho nên, hắn không thể để Vãn Thanh gặp bất cứ sơ xuất gì, phải chu toàn từng nhát kiếm, từng cú đá, từng thế võ, không thể để bất cứ con sói nào đụng đến Vãn Thanh.
Phượng nhãn tàn nhẫn vô tình, mang theo sự phệ huyết tàn nhẫn, sát khí, như thủy triều xô lên vách đá.
Bao phủ cả không gian.
Trong lúc nhất thời, không khí căng thẳng làm bầy sói cũng xao động, giống sói vốn nhạy cảm, dường như chúng nó cũng ý thức được đang gặp nguy hiểm, chỉ bất quá, chúng nó quá đói , con mồi trước mắt, không thể buông tha.
Cặp mắt sói xanh thẫm như dịch độc, lại hung hăng nhìn thẳng vào Phượng Cô và Vãn Thanh hai người.
Tay Phượng Cô, nhẹ nhàng thả tay Vãn Thanh, khẽ thì thầm: "Một hai ba! Lui ra phía sau!"
Vãn Thanh nhanh chóng lui lại.
Bầy sói nhìn thấy bọn họ cử động, đột nhiên hú dài một tiếng, thanh âm tê liệt trời cao, mang theo sự thú tính – tàn nhẫn, vươn móng vuốt, lao thẳng về phía Phượng Cô và Vãn Thanh.
Tốc độ của soi rất nhanh, nhưng tốc độ của Phượng Cô còn nhanh hơn, một tiếng "xoát" vang lên do nhuyễn kiếm được rút ra, kiếm quang hiện lên, máu văng ra tứ phía, bốn con sói rơi xuống giữa không trung, khi chưa kịp tiếp cận hai người.
Giật mình vì từng tiếng bộp bộp, Vãn Thanh đứng ở đàng kia, khẩn trương nhìn những điều đang diễn ra trước mắt, chỉ cảm thấy, ước gì đây chỉ là một giấc mộng , và nàng có thể quên .
Máu tanh bay lên, nhìn thấy đồng loại chết đi, những con sói còn lại trở nên hung mãnh liều lĩnh, chộp móng vuốt về phía Phượng Cô. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Từng tiếng hú dài vang lên không ngừng, những con sói còn lại đã thông minh hơn rất nhiều, biết tránh kiếm, Phượng Cô bắt đầu gặp khó khăn.
Bất quá, vẫn chưa thành vấn đề.
Chỉ là mấy con sói mà thôi.
Một chiêu Bàn Toàn Phi Thiên, kiếm đi là không, thu về thành có, chỉ thấy kiếm đưa từ đông sang tây, thu về không ít máu.
Đột nhiên, trong ba con sói còn lại, có một con, dĩ nhiên tấn công Vãn Thanh ở phía sau, tốc độ, nhanh như sét, hai con còn lại đánh úp về phía Phượng Cô.
Cũng thông minh, không hổ là …loài động vật có linh tính nhất.
Không nghi ngờ gì con sói này lấy Vãn Thanh làm mục tiêu.
Phượng Cô cả kinh, bất chấp mọi chuyện, quay người lại, đâm trường kiếm về phía Vãn Thanh, một kiếm này, từ trước tới nay, là tốc độ nhanh nhất của hắn, hơn nữa cũng là lần dùng sức mạnh nhất của hắn .
May là, dùng hết tất cả sức lực, rốt cục, trước khi móng vuốt sói chạm đến Vãn Thanh, đã đâm được vào lưng con sói.
Vãn Thanh hoảng sợ nhìn tất cả trước mắt.
Khi con sói lao về phía nàng, nàng chỉ có thể rút trâm cài tóc, trấn tĩnh nghĩ đến phương án cuối cùng là dùng trâm đâm thẳng vào cổ họng con sói.
Nhưng trước khi con sói chạm đến nàng, thì dòng máu của nó đã phun thẳng lên mặt nàng.
Đó là kiếm của Phượng Cô , đã cắm lên người con sói.
Nhưng còn hắn?
Nhìn hai con sói vồ về phía hắn, Vãn Thanh kinh hách hét to: "Cẩn thận!"
Nhưng đã muộn, móng vuốt rất dài, găm thẳng vào lưng Phượng Cô, một con còn cắn lên vai Phượng Cô, Phượng Cô lộ vẻ ngoan độc, cánh tay không cầm kiếm tạo thành hình móng vuốt, đưa ra sau nắm lấy đầu con sói, như cuồng ma lôi cái đầu sói đang cắn hắn ra, dùng sức vung tay, ném con sói vào khối tuyết, chỉ để lại vết máu.
Phượng Cô xoay người, đâm kiếm vào con còn lại, con sói cuối cùng rụng xuống đất.
Tất cả diễn ra trong vòng chưa đầy một khắc (15"), đối với Vãn Thanh mà nói, chính là một lần sinh tử.
Xác sói đầy đất, máu chảy thành dòng, máu loang trên tuyết, dần dần thấm xuống rồi biến mất, tuyết rơi lất phất che đi vết máu loang lổ.
Nàng nhanh chóng đi tới bên cạnh Phượng Cô, nhẹ nhàng đỡ hắn, hơi hơi vươn cổ ra nhìn sau lưng hắn, mặc dù quần áo lạnh rất dày, nhưng vẫn không thể chịu được bị sói cắn, nhẹ nhàng vạch áo hắn ra, chỉ thấy vết thương huyết nhục mơ hồ.
Nhìn hắn, lại thấy hắn đang mím môi, không nói gì.
"Ta bôi thuốc cho người." Nàng nhẹ nhàng nói, rồi sau đó lấy kim sang dược, tay run rẩy xé phần áo bị rách.
"Nhất định là rất đau? Cũng chỉ vì ta mà thế." Nàng nhẹ nhàng nói, thanh âm, mang theo sự nghẹn ngào. Một màn vừa rồi, vẫn còn như đang diễn ra trước mắt nàng, không thể xua đi, mặc dù nàng dũng cảm, nhưng vẫn chưa từng gặp chuyện đáng sợ như thế, những con sói hung tàn, dã thú là vô nhân tính, nếu hai người sơ hở dù chỉ một khoảnh khắc, nhất định đã thành thức ăn của chúng.
"Không cần sợ, có ta ở đây, không có gì có thể thương tổn đến nàng, người cũng thế, động vật càng đừng mơ tưởng!" Phượng Cô cảm nhận được sự sợ hãi của Vãn Thanh, nhẹ nhàng cầm tay nàng, an ủi nói.
Nàng không nói gì thêm, gió tuyết thổi mạnh, nhưng trong lòng của nàng, dường như vì một câu nói của hắn, mà bớt đi rất nhiều sợ hãi.
/197
|