Vừa nhắc Tào Tháo , Tào Tháo đã đến.
Chưa ăn được nửa bữa cơm, đã thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ồn, nháy mắt thêm một cái, liền thấy Phượng Cô mặc một bộ trường bào màu đen, phong độ nhanh nhẹn đứng ở cửa.
Trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt trần là một nụ cười lười biếng đùa cợt, môi mỏng khẽ nhếch,nụ cười cao ngạo, dáng người to cao đẹp đẽ trong tấm trường bào bằng lụa dưới ánh trăng càng rực rỡ mê người, đẹp như một vị thần.
Hắn khẽ mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng phun ra: "Không ngờ ta thì lo lắng vô cùng, ngươi thì ở chỗ này ăn ăn uống uống, ta thật là phí công lo nghĩ!"
Từ câu nói có vẻ bình thường đó, Vãn Thanh nghe ra lửa giận.
Nhưng hắn thật sự phải nổi giận sao?
Lúc này nàng ngồi ở đây, không phải hắn cũng có phần đóng góp sao ?
Nếu không nhờ phúc của hắn, nàng cần gì phải ngồi đây!
Vãn Thanh cũng không giận, dù hắn có giận, giờ phút này cũng không có sức chú ý đến nàng, mặc dù hắn làm như thể đang nhìn nàng chăm chú .
Nàng biết, hắn nhìn nàng chỉ là cái cớ, cái hắn muốn nhìn, là người ngồi bên cạnh nàng .
Ngồi cạnh nàng, là người hắn thiên tư vạn nghĩ , ngày nhớ đêm thương. Chẳng qua là cá tính trời sinh kiêu ngạp không cho phép hắn nhìn thẳng vào người đấy mà thôi. (lườm rau gắp thịt nhiều lác đó Phượng huynh)
Nếu có thể, chỉ sợ ánh mắt của hắn, đã sớm dán chặt vào Nguyệt Nhi! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Nhìn hắn nôn nóng như thế, còn chẳng chơ được đến ngày mai, nàng bị người ta bắt cóc chân trước, chân sau hắn đã đuổi sát sau lưng, thật sự là quá nhanh!
Nàng lạnh lùng cười một tiếng: "Gia có thể quan tâm thiếp thân như thế, là vinh hạnh của thiếp thân –!"
"Nhưng mà xem ra sự quan tâm này là thừa thãi – ?" Hắn nhếch đôi lông mày, nhàn tản nói, ánh mắt cũng sắc lẻm như kiếm, nhìn chăm chú Vãn Thanh.
"Sự quan tâm của Gia làm sao có thể trở thành thừa thãi được? Thiếp thân cảm động đến mức không có từ ngữ để diễn tả! Nếu không phải nơi này đông người, thiếp thân chỉ sợ sớm đã òa khóc vì cảm động!" Vãn Thanh chỉ nhàn nhạt mà tĩnh táo nói, trong mắt, trên mặt, nửa phần cảm động cũng không có?
Bất đắc dĩ thế này, đành phải nói mấy câu khách sao thôi.
"Sao? Thật đến mức thế sao?" Phượng Cô nghe xong liền hỏi, trên mặt rõ ràng là không tin, nhưng cũng không làm khó dễ nàng thêm nữa.
"Đúng là như thế." Vãn Thanh quyến rũ cười một tiếng, khéo léo mà ôn hòa, không nói thêm gì, nàng cũng hắn có lẽ ở điểm này thì vô cùng giống nhau, vô cùng cao ngạo, trước mặt Mộ Dung Kiềm, cả nàng và hắn đều không muốn mất mặt nhau.
Ánh mắt phiêu hốt, giống như nhìn hắn, lại không phải nhìn hắn. Chỉ là hơi hơi có một tia đau thương xẹt qua khóe mắt.
Phượng Cô sau khi nghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó nhìn về phía Mộ Dung Kiềm: "Mộ Dung minh chủ, ngươi bắt cóc tiểu thiếp của ta đến Mộ Dung sơn trang, là dụng ý gì?"
Mộ Dung Kiềm cũng cười một tiếng, như thể không nhìn ra Phượng Cô đang tức giận, chỉ vỗ vỗ tay: "Người đâu, mang thêm một cái ghế cho Phượng thiếu gia."
Nói xong mới quay sang nói với Phượng Cô: "Phượng thiếu chủ không ngại ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện chứ?"
Phượng Cô cũng ngồi xuống, híp đôi mắt lại chăm chú nhìn Mộ Dung Kiềm, vẻ mặt không nhìn ra là đang giận hay không.
"Nói là bắt cóc thì khó nghe quá , chẳng qua là thỉnh quý phu nhân tới đây nghỉ lại thôi, phượng thiếu gia khó mời như vậy, nếu không phải …mời thiếu phu nhân tới trước, làm sao phượng thiếu chủ lại chịu hạ cố đến đây?" Mộ Dung Kiềm khéo léo nói, hơn nữa cố ý làm như vô tính nâng cao thân phận của Phượng Cô.
Điều này làm cho Vãn Thanh có điểm không giải thích được, tên Mộ Dung Kiềm thật sự đang toan tính mưu hèn kế bẩn gì! Mục đích của hắn, chẳng lẽ chỉ đơn giản là muốn mời Phượng Cô tới nhà, chỉ sợ là chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là không phải.
Phượng Cô lạnh lùng cười một tiếng: "Không biết tại sao Mộ Dung minh chủ lại nhiệt tình mời ta đến nhà,không biết Phượng mỗ đã gây nên chuyện gì?"
"Nhiều năm không thấy, tánh khí của ngươi càng lúc càng bất hảo! Càng lúc càng hung ác nham hiểm!" Mộ Dung Kiềm thở dài, tiếc hận nói.
Phượng Cô cũng lạnh lùng cười một tiếng: "Mộ Dung minh chủ mời ta đến, chắc không phải vì muốn bình luận tính cách của ta chứ? Nếu thật là vậy, Mộ Dung minh chủ thật nhàn rỗi quá!"
Nghe giọng điệu này, nói vậy ban đầu Phượng Cô cùng Mộ Dung Kiềm là hảo bằng hữu, vì Chu Nguyệt Nhi mà trở mặt thành thù.
Nhưng mà cho dù không có Chu Nguyệt Nhi, con người Mộ Dung Kiềm dối trá như thế, tiếp xúc càng ít càng tốt!
"Ai, chuyện năm đó…." Mộ Dung Kiềm trầm tư một hồi, chậm rãi nói ra.
Phượng Cô bừng lửa giận, đưa tay đập bàn, quát to một tiếng: "Chuyện năm đó, không cần nhắc lại!"
Một tiếng quát thật như đất bằng dậy sóng, dọa người ta giật nảy cả mình, Vãn Thanh giật mình nhìn hắn, bao lâu chưa thấy hắn phẫn nộ như vậy, xem ra, chuyện năm đó với hắn là nỗi nhục nhã không thể quên.
Vãn Thanh nhìn về phía người khởi xướng – Chu Nguyệt nhi, thấy trên mặt Nguyệt Nhi có chút khổ sở, xem ra cũng không phải là không chút cảm động -, cũng nói lên, nàng đối với Phượng Cô, cũng không phải là hoàn toàn vô tình .
Chỉ là không biết lúc ấy thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Cá tính tàn bạo của Phượng Cô, hoàn toàn là do Mộ Dung Kiềm! Mà nghe nói Phượng Cô lúc trước không tàn bạo như vậy, không rõ vì sao lúc trước Nguyệt Nhi lại xá Cô cầu Kiềm (bỏ Phượng Cô chọn Mộ Dung Kiềm)
Bất quá, chuyện tình cảm của 3 người bọn họ, nàng không muốn biết, nàng duy trì trạng thái lạnh nhạt, né tránh tên bay đạn lạc .
"Nhiều năm như vậy , ngươi vẫn không chịu tha thứ?" Mộ Dung Kiềm vừa nói cúi đầu.
Xem ra bộ dạng vô cùng khổ sở.
Chu Nguyệt nhi dùng một đôi mắt to long lanh phủ một màn sương nhìn Phượng Cô, cũng không nói một lời, có vẻ rất nhiều tâm sự cùng nỗi khổ chưa nói.
Vãn Thanh nhìn ra, Phượng Cô đối với Chu Nguyệt Nhi, lộ vẻ thống khổ, còn có…. hận.
Nàng đột nhiên cực lực muốn chạy trốn khỏi nơi đây, nàng không muốn dính líu vào ân oán tình thù của ba con người này .
Đúng lúc đó, nàng nhận ra ánh mắt ẩn giấu nhiều suy nghĩ sâu xa của Tà Phong.
Nhưng nàng không muốn suy nghĩ nữa , cái không khí này quá sức nặng nề, nàng là người ngoài cuộc, tại sao phải chịu áp lực của nó chứ.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại phải chịu đựng nó.
/197
|