Nghe những lời thô tục bỉ ổi thóat ra từ miệng hắn, Vãn Thanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt, dần hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nơi này là nơi hoang vu dã ngoại, không hề có người ở, muốn dựa vào người khác tới cứu, Khả năng đó tuyệt đối không thể xảy ra . Mà nếu muốn tự cứu, lại càng không có khả năng.
Nàng mặc dù biết huyệt vị, cũng biết một vài cách giải huyệt, nhưng khi bản thân bị điểm huyệt, – phương pháp duy nhất là di cung hoán huyệt.
Nhưng, nàng không biết võ công, căn bản là không di cung hoán huyệt được!
Hơn nữa ngay cả trong trường hợp nàng có thể giải huyệt, cũng chưa chắc có thể chạy thoát được! Xem ra võ công người này không tệ, nàng chỉ là một thiếu nữ tử, làm sao có thể chạy thoát được cơ chứ!
Ánh mắt nàng dần dần lạnh xuống, là thất vọng là tuyệt vọng là phẫn nộ!
Nàng chưa bao giờ là con người oán trời hận người, ngay cả khi lâm vào hoàn cảnh như thế nào, nàng vẫn có thể tìm cách sinh tồn, nàng chỉ cần có thể sống mà thôi. Mặc kệ khổ đến đâu, mặc kệ khó khăn đến đâu, mặc kệ bị Phượng Cô thương tổn thế nào, nàng vẫn không mất đi hi vọng, vẫn kiên trì sinh tồn, cố gắng sống, cố gắng vượt qua mọi khó khăn.
Nhưng giờ phút này, nàng đột nhiên rất hận ông trời, ông trời đối đãi với nàng, thật sự là là quá bất công! Sự thương tổn như thế này, đã một lần suýt nữa là phá hủy nàng , vì sao còn muốn xuất hiện lần thứ hai ?
Chẳng lẽ thật sự là không muốn cho Thượng Quan Vãn Thanh được sống sao?
Nhìn thấy vẻ mặt Vãn Thanh đột nhiên lạnh mà tuyệt vọng, ánh mắt nam tử kia đột nhiên lóe lên một cái, nhưng chỉ trong một khoảng khắc, rồi sau đó lại bắt đầu thực hiện những hành vi ác độc.
"Dáng vẻ lạnh như băng, muốn gây sự chú ý sao! … " nam tử kia đưa tay giải huyệt nói cho Vãn Thanh.
Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi đến tột cùng là người phương nào?"
"Ta… ta đương nhiên là tiểu tình lang của ngươi!" Nam tử kia cà lơ phất phơ nói, mười phần du côn, vẻ mặt thanh tú của hắn thì càng giống.
"Ngươi… " trong đầu Vãn Thanh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, khiến nàng muốn khóc mà không khóc được. Vốn là có Hồng Thư ở bên nàng -, người bình thường khó có thể đến gần, dù sao võ công của Hồng Thư cũng tính là cao -, muốn bắt cóc nàng trước mặt Hồng Thư, đúng là không dễ chút nào!
Nhưng nam tử này, vì sao hết lần này tới lần khác trùng hợp đến bắt cóc nàng lúc Hồng Thư không ở đây? Là trùng hợp, hay là hắn đã chờ thời cơ này lâu rồi, hay là việc Hồng Thư rời đi, căn bản là nằm trong kế hoạch của bọn họ?
Nghĩ đến này, lòng của nàng lương vài phần, Hồng Thư từng nói qua, nàng cùng Chu Nguyệt Nhi từ trước là không quen biết -, Chu Nguyệt Nhi vì sao đột nhiên gọi nàng gặp mặt?
Nàng cố ý lạnh lùng ngẩng đầu: "Là Chu Nguyệt Nhi phái ngươi tới!" Ngôn ngữ khẳng định, như thể kết luận nhất định là Chu Nguyệt Nhi, thật ra, nàng chỉ đang dò xét mà thôi
Không ngờ, nam tử kia vừa nghe đến lời của nàng, đột nhiên sửng sốt, ánh mắt ngoài ý muốn nhìn nàng: "Làm sao ngươi biết?"
Đúng là nàng ấy! Vãn Thanh thầm cười trong lòng, không ngờ được Chu Nguyệt Nhi có thể ác độc như thế, nhất định phải phá nàng đến cùng! Nghĩ kĩ một chút, kế hoạch của nàng ấy chắc không đơn giản như thế này chứ? Còn chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhỉ?
Nàng nhàn nhạt nói: "Ta đương nhiên biết là Nguyệt Nhi, ta còn biết mục đích của cô ta khi làm thế này?"
"Làm sao ngươi biết?" Nam tử kia dù sao cũng không phải trọng tâm cơ nhân (người có nhiều tâm cơ ư), bị Vãn Thanh vạch trần, liền trở nên tia bối rối. Nhưng chỉ một thoáng sau, hắn liền cười lớn.
"Ngươi có biết cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì cho dù ngươi biết , chuyện này, cũng vô phương thay đổi!" Nam tử vừa nói vừa đi về phía Vãn Thanh.
Kỳ thật Vãn Thanh cũng biết đã biết không còn tác dụng gì, mục đích của nàng -, chẳng qua chỉ là mong trì hoãn thời gian, hy vọng Hồng Thư phát hiện ra sự biến mất của nàng rồi nhanh chóng đi tìm, như vậy nàng còn có chút cơ hội sống.
Nhưng nam tử kia không ngu đến vậy, hắn nhận ra mục đích của Vãn Thanh, đưa bàn tay về phía Vãn Thanh, lôi kéo, đai lưng rơi xuống, vạt áo cũng nới rộng thùng thình. Môi của hắn, đưa thẳng lên mặt Vãn Thanh.
Vãn Thanh vô phương né tránh, nước mắt ròng ròng chảy xuống, mặc dù nghĩ là phải giả vờ kiên cường, nhưng nàng vô phương làm thế, bất lực kêu: "Cứu mạng! Không cần!"
Biết rõ là không dùng dược, nhưng đây là hy vọng cuối cùng của nàng, nàng chỉ có thể hô to hy vọng có người đi qua nghe thấy cứu nàng.
Nam tử kia nghe được Vãn Thanh khóc lớn, càng hưng phấn hơn, thanh âm cũng trở nên ám ách vài phần: "Ha ha… hô đi! Hô to thêm nữa đi, như vậy càng hưng phấn! … " Nguồn: http://truyenyy.com
"Không cần… cứu mạng…… "
"Cứu mạng? Ngươi điên cuồng gào thét gì chứ! Nơi này hoang vu vắng vẻ, ngươi có hô đến vỡ cổ họng, cũng không có người nào đến cứu ngươi! Ngoan để ta yêu thương ngươi!" Nam tử kia vừa nói đột nhiên đứng lên, động tác nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người.
"Thật sự không có ai sao?" Đột nhiên một thanh âm trong trẻo lạnh lùng dễ nghe vang lên, mang theo bạc lạnh, đâm thẳng vào tai nam tử kia.
Nhưng trong tai Vãn Thanh, đó là âm thanh của hi vọng. Vừa rồi, nàng thật sự đã chuẩn bị tự vận! Chính thanh âm đấy, đã mang đến ánh sáng của hy vọng cho nàng!
/197
|