Lâu lắm rồi mới có cảm giác ngủ ngon thế này a!
Vãn Thanh duỗi người, nhìn ra ngoài trời đã là chiều tối.
Ánh dương đỏ rực chiếu xuống mảnh đất Bồ Đề, nơi cửa phật đắm mình trong thứ ánh sáng huyền ảo đó, vô cùng hư ảo.
Nàng chậm rãi đứng lên, không nghĩ rằng mình lại ngủ ngày lâu như thế, tựa hồ như bản thân bây giờ lúc nào cũng có thể ngủ được, dựa vào đâu cũng có thể lim dim.
Tưởng rằng toàn thân tê dại nên duỗi ra, nhưng… không có bất cứ vấn đề gì, vẫn bình thường, thật là kỳ quái.
Có chút hương thoảng trong không khí, nhàn nhạt mùi đàn hương, mang theo một tia noãn khí, mùi rất dễ chịu, ngào ngạt. Nhẹ nhàng vờn quanh nàng, Vãn Thanh khẽ đưa ống tay áo lên che mặt, lại thấy trên trang phục cũng có hương khí này, chợt nghĩ có lẽ không khí bị ai đó hun lên bằng thứ hương này.
Đi ra ngoài rừng, chỉ thấy bọn Lan Anh canh giữ ở đó, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Có chuyện gì mà khẩn trương thế?"
"Cô nương , người nói chỉ đi vào một canh giờ, mà giờ đã rất lâu khiến nô tỳ ở ngoài chờ nóng cả ruột, nhưng người căn dặn không cho chúng nô tỳ vào, nô tỳ không dám đi! Vả lại người không có phát tín hiệu cầu cứu gì, nhưng vẫn khiến nô tỳ lo lắm!" Lan Anh nghe nàng hỏi vội vàng nói. Trên mặt vẫn chưa hết lo lắng.
"Ta không sao, không biết vừa rồi làm sao, vừa dựa vào thân cây lại ngủ thiếp đi, không kịp thông báo cho mọi người, khiến mọi người lo lắng! Thật xin lỗi." Vãn Thanh áy náy nói.
Ở Tuyết Linh Các, mọi người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, luôn luôn nghe theo lệnh, trước đây, Lan Anh hay bị cảm xúc chi phối, đã mấy lần bị Hạ Thanh giáo huấn cho, hiện tại đã có thể giữ được sự bình tĩnh, nhưng xem chừng, nàng ấy vẫn đang rất lo lắng.
Lan Anh vừa nghe, vội vàng nói: "Cô nương không có chuyện gì là tốt rồi, nô tỳ chỉ là lo lắng cho sự an nguy của người mà thôi."
Đột nhiên nhớ ra, còn có Phượng Cô cũng đang chờ nàng.
Với tính cách của hắn, chắc là đã rời đi rồi ư?
Không thể có khả năng hắn vẫn chờ nàng.
Trong lòng nghĩ thế nhưng vẫn muốn cố nhìn xem thế nào! Liền nhìn về phía cửa.
Lại vẫn thấy Hoàng Kỳ đứng ở đằng kia, tất cả thị vệ cũng thế.
Chẳng lẽ hắn còn chưa đi, thật sự đợi nàng?
Trong lòng có phần ngạc nhiên, không nghĩ tới, chỉ cần thay đổi hình dáng bên ngoài, cách đối đãi cũng đã thay đổi. Chỉ là nàng không biết rằng, kỳ thật, Phượng Cô, bởi vì nàng chính là Thượng Quan Vãn Thanh mới như thế, nếu không, thì ngay cả đến hắn cũng không hề nghĩ tới. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, liền thấy nam tử ngồi chính giữa chiếu trên, nhàn nhã tự đắc.
Xem ra tâm tình không đến nỗi tệ lắm, khóe miệng dương dương, mắt phượng sáng chăm chú nhìn nàng, không có nửa phần phiền toái. (ôm Thanh Nhi suốt mấy canh giờ lại chả khoan khoái :-j)
Hắn cũng có kiên nhẫn chờ đợi thế ư! Chờ đợi một người suốt mấy canh giờ, lại còn ung dung tự tại như thế, bản thân nàng cũng vô cùng bội phục.
Trên mặt tỏ ra áy náy, nàng cười một tiếng, ôn nhu nói: "Khiến Phượng Gia đợi lâu!" Nhưng trong lòng hoàn toàn không có chút áy náy nào.
"Tình Thiên cô nương khách khí, sắc trời cũng đã không còn sớm, chúng ta khởi hành trở về thôi?" Hắn hỏi, trong lòng âm thầm thoải mái, nhớ đến phong cảnh Bồ Đề, trong lòng vui vui, đuôi lông mày khẽ nhíu lên.
Nghe giọng hắn có phần vui vẻ, Vãn Thanh có cảm giác không hiểu, hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn nàng hệt như nàng là một con cừu con vậy, cảm giác này khiến nàng thập phần khó chịu.
Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Được!" Bởi vì đúng là trời cũng đã không còn sớm, nàng không hề muốn ở cùng hắn qua đêm ở trong chùa!
Rời núi, đi thẳng hướng Chiến Thành .
Dọc đường đi vô cùng an tĩnh, mọi người dâng hương xong cũng đang quay về, bọn họ cũng giống như một nhóm khách hành hương.
Muốn về Chiến Thành, phải đi xuyên qua một ngọn núi, đường đi vô cùng nguy hiểm, có bờ vực. mặc dù không có nguy hiểm như Lạc Nhật nhai, nhưng nếu té xuống, e rằng không thể toàn thây.
Nàng hé ra ngoài màn xe, quan sát bên ngoài, trầm mặc không nói gì.
Đang lúc này, Phượng Cô đột nhiên mãnh liệt đem cả người nàng hướng về lòng hắn, rồi sau đó ôm chặt nàng trong lòng.
Trong lòng nàng giận dữ, đồ phóng tứ, hắn… đúng là đồ cầm thú… ( Tỉ a, tỉ nghĩ linh tinh… =))
Trên mặt nàng vẻ giận dữ càng lúc càng khó chịu, đột nhiên, nhìn trên đầu hắn, có những mũi tên bay vọt qua.
Có thích khách!!!
Chuyến đi lễ Phật này, đúng là không bình thường, lần này, nhằm vào ai đây?
Nàng hoang mang, mặt hiện rõ sự lo lắng.
Đến gần như thế mới phát hiện, hơn nữa lại dùng cung tên để giết người, việc này xem ra không đơn giản. Bởi vì nhân sĩ giang hồ cực ít người dùng đến cung tên, chỉ có đại môn phái hoặc là quan phủ mới có thể dùng cung tên.
Những kẻ giết người này… hoàn toàn không đơn giản.
"Vèo, vèo!" tiếng mũi tên bay đến, trong lòng lo lắng không thôi.
Nghiêng đầu lên nhìn, chỉ thấy mặt Phượng Cô lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt mĩ lãnh khốc, máu dồn lên, thập phần kinh người.
"Đừng lo lắng!" Chỉ nghe hắn ôn nhu nhẹ nhàng bên tai nàng. Rồi sau đó, hắn xoay người, một tay vòng qua lưng nàng, một tay chống xuống sàn xe lấy lực, sau đó mãnh liệt nhảy lên.
Vãn Thanh tỉnh táo đưa mắt nhìn bốn phía, quá đông, mấy trăm tên hắc y nhân, người nào người nấy trong tay cũng cầm cung không ngừng hướng về phía bọn họ phóng tới, trên mặt đất đã có không ít thị vệ ngã xuống, chốc lát, chỉ còn thấy có hai người Lan Anh cùng Hoàng Kỳ tác chiến, trường kiếm trong tay không ngừng đưa ra bốn phía tránh những mũi tên này.
Lan Anh thấy nàng vội vàng hô: "Cô nương mau chạy, những kẻ này không ít, hơn nữa, cung tên toàn bộ đã được tẩm độc, mau chạy, để nô tỳ xử lý!"
Nguyên, trên những mũi tên này đều tẩm độc, khó tránh những thị vệ kia không thể chịu nổi.
Những tên sát thủ này, nhìn thấy nàng cùng Phượng Cô phi thân ra, toàn bộ cung tên đều nhắm ngay vào hai người bọn họ.
Phượng Cô lấy từ bên hông ra một thanh kiếm nhỏ sáng như bạc, rút ra, trường kiếm như hồng xà, chắn toàn bộ mũi tên bay tới.
Nhưng đó chỉ là kế tạm thời, không phải là biện pháp tốt, địch nhiều ta ít, khó chu toàn, hơn nữa, hắn còn mang theo nàng, việc thoát hiểm lại càng khó khăn.
Lại thấy trong mắt Phượng Cô một tia lạnh lùng sát ý, đột nhiên quăng nàng ra phía Hoàng Kỳ cùng Lan Anh: "Bảo vệ nàng!"
Lan Anh khó khăn lắm mới đỡ được Vãn Thanh, Phượng Cô ngay lập tức hướng về những tên thích khách mà tiến, thanh kiếm trong tay quay nhanh, hình thành một tấm chắn, toàn bộ mũi tên đã bị gãy sang một bên.
Người chạy nháo nhào, trong tay Phượng Cô một trường kiếm sớm làm chúng rối loạn, chỉ kịp thấy một tên thích khách ngập máu tươi, hô lên một tiếng rồi ngã xuống.
Thích khách bị hắn xông vào, nhất thời rối loạn, tất cả quay ra đối phó với hắn. Nhưng, những kẻ kia sao có thể là đối thủ của Phượng Cô, chỉ thấy hắn múa kiếm một lúc, trong tích tắc đã sát mười mấy thích khách.
Bất quá, những tên thích khách này xem ra đều đã trải qua huấn luyện cường lực, nhất thời loạn, chỉ qua một hồi, liền lập lại thế trận, vài trăm người phân hai đội, một đội đánh với Phượng Cô, một đội khác đã bay vọt xuống, hướng về phía ba người Vãn Thanh.
Đao kiếm nhất thời khởi lạc, máu tươi đầy trời, đột nhiên một vọt tới một đám thích khách, khiến Lan Anh cùng Hoàng Kỳ không có cách nào phản chiến lại, chỉ có thể ra sức mà phòng bị.
Tình thế gấp gáp, Vãn Thanh nhìn Hoàng Kỳ cùng Lan Anh, biết rằng lúc này, chỉ có thể tự mình bảo vệ mình.
Nhưng nàng không hề có chút võ công nào, chỉ biết sử dụng độc dược, trong mắt lạnh lẽo, nhìn Lan Anh xông pha, đao kiếm hiểm ác, có thể mảy may chút thôi, nàng chắc sẽ bỏ mạng, liền không chút chần chừ, trong nháy mắt, không khí phủ đậm nồng một thứ khí.
Phần Phượng Cô, cũng bị kiếm đao đâm tới tấp, trong tay trường kiếm mãnh liệt như cuồng phong, một quét ngang, kiếm lướt qua, máu bắn tứ phương, vội vàng xử lý mấy tên thích khách ở gần, sau đó phi thân lại chỗ Vãn Thanh. Nhìn thấy từ bàn tay trắng nõn của nàng một thứ bột nhẹ nhàng bắn ra, lập tức nàng chìm trong sương mù, trong khoảnh khắc đó, những người khác lập tức ngã dạt trên đất.
Mắt Phượng Cô thưởng thức, không nghĩ tới nàng có chiêu thức này đây.
Việc này khiến hắn yên tâm, xem ra, một minh nàng đủ để hạ đám người này, vì vậy đột nhiên khinh công, vòng vèo, trường kiếm trong tay bay vút vút, xuất chiêu, đám thích khách chưa kịp phản ứng, đã trúng kiếm ngã hết cả.
Tình thế đảo lộn, đại cục đã hòa nhau, nhưng lúc này, Phượng Cô xoay người nghe thấy tiếng thét chói tai của Vãn Thanh, một tên trong đám thích khách đột nhiên đứng dậy được, cầm đao hướng tới nàng mà đâm, nàng không kịp tránh, chỉ có thể lùi về sau, nhưng phía sau … là…. Đoạn nhai khẩu.
Tâm trí Phượng Cô sợ đến dựng cả lên, cả người hẫng lại, mặc kệ vài tên thích khách cầm đao tiến tới, hắn không quan tâm, vội vàng hướng về Vãn Thanh chạy tới.
Hắn!
Sẽ không để nàng ra đi trước mặt hắn một lần nữa!
Nhìn thân hình mảnh mai kia bị trượt chân, hắn không nghĩ nổi gì nữa, liền nhảy xuống, tay không quên tháo dây lưng ra, hướng về phía Vãn Thanh.
Nhìn thấy nàng, hắn dùng sức, đem đai lưng kéo nàng lại, cả người nàng nằm trong lồng ngực hắn.
Gió thổi qua bên tai ù ù, vù vù, khiến tai như mất cảm giác, trước mắt mù mịt, mọi thứ như vù qua trước mắt nàng, như muốn nàng chết. Đoạn nhai này, mặc dù không sâu như Lạc Nhật nhai, nhưng muốn lấy mạng người, thì là chuyện dư làm.
Trong lòng cười nhạt, không nghĩ tới, cuối cùng có một ngày, nàng lại chết vì nơi thế này.
Đột nhiên, bên hông nàng nhói lên cảm giác, nàng cúi xuống, liền thấy một mảnh dây lưng quấn quít bên hông mình. Đai lưng này, nàng thập phần quen thuộc, bởi vì, nàng từng tự tay cởi từng nút thắt trên nó, những nút thắt kỳ quái.
Chỉ cảm thấy toàn thân thể bị kéo lại, chốc lát cả thân mình nằm trong một thân người ấm áp, nhưng chính vì thế mà sức nặng của hai thân hình kéo hai người xuống nhanh hơn.
Nàng khẽ nhìn hắn, trong lòng lóe lên một tia ấm áp, vô cùng cảm khái, không ngờ tới, hắn là vì nàng mà nhảy theo xuống.
Chỉ có điều, người khiến nàng như thế này, chính là hắn.
Nàng không hiểu, khi nàng là Tình Thiên và khi là Vãn Thanh, chỉ cần thay đổi da mặt một cái lại sinh ra hiệu quả như vậy.
Thật sự là buồn cười thế nhân này.
Nhưng nàng không biết rằng, Phượng Cô là bởi vì nàng là Vãn Thanh, cho nên mới xả thân cứu nàng.
Phượng Cô ôm lấy Vãn Thanh, tâm lúc này mới bình ổn lại, vừa rồi nhìn thấy nàng rơi xuống nhai, trong lòng hắn xung huyết, cảm giác đó như trái tim bị xé nát, đau đớn tới cực điểm.Lúc này, cảm nhận được sự ấm áp của thân thể kia, tâm hắn mới hồi phục.
Phượng mắt chăm chú quan sát, nhìn kĩ vách đá, mặc dù có nhiều cây cối rậm hai bên, nhưng những cây này đều là dây leo nhỏ, chỉ sợ không thể nào chịu nổi sức nặng của hai thân thể. Lại nhìn xuống phía dưới, có nhiều bụi rậm, có sâm thiên đại thụ.
Trong mắt hiện lên tia vui vẻ, được cứu rồi. Ôm chặt Vãn Thanh rồi dùng sức nhảy, một tay hướng vách đá, giảm trọng lượng.
Ánh mắt tinh tường quan sát, đột nhiên thân thể xoay một cái, hai chân mở rộng, nhảy trên một nhánh cây, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Lúc này, có thể nói là hiểm họa tạm đã qua, hai người đều bình an vô sự.
Vãn Thanh trong tâm bình ổn, ngẩng đầu lên định nói câu cảm ơn, lại thấy khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn đen lại, lộ ra hắc khí, khóe môi mỏng đen sậm đi rất đáng sợ.
Nàng cả kinh, vội hỏi: "Ngươi trúng độc?" Nói xong nhìn người hắn, quan sát thấy trên tay trái hắn có máu đen, từng giọt huyết đen rơi xuống, ghê người, bởi vì hắn mặc trường bào màu đen nên vừa rồi không có chú ý đến, vừa rồi nhìn, ngay lập tức bị dọa cho mất mật.
Tay nàng hướng về tay trái của hắn, nhẹ nhàng kéo lại, lại bị hắn lôi đi, chỉ thấy giọng hắn lạnh lùng cẩn trọng: "Rời nơi này trước đã, nhai này cực dễ xuống, đám thích khách kia, chỉ sợ chúng sẽ theo tới."
Nói xong muốn kéo nàng đi.
Nhìn tay hắn huyết không ngừng chảy, bản thân hắn cố giữ cho máu không trào ra, cố tập tễnh bước đi, hốc mắt Vãn Thanh có giọt lệ, nàng nhìn thấy được, vì nàng, hắn đã phải trải qua nhiều chuyện, phải cố kiên trì không ngừng nghỉ.
Độc kia, chỉ nhìn huyết, cũng đã biết là rất độc, nếu xử lý chậm trễ, chỉ sợ… chỉ sợ… Nàng cũng không dám tưởng tượng ra kết quả.
Phượng Cô đi vài bước, lại thấy Vãn Thanh chưa bước, liền quay đầu lại: "Làm sao không đuổi kịp thế, ta bị thế này, không thể mang theo nàng được."
Nói xong nhìn nàng, phát hiện trên mặt nàng sự khổ sở. Khóe miệng yếu ớt hiện lên một tia vui vẻ.
Âm thanh lại càng lạnh lùng thô bạo quát: "Còn không mau đuổi cho kịp, muốn chờ thích khách tới sao!"
Vãn Thanh cũng biết lúc này không thể dùng dằng, những tên thích khách này nếu đuổi theo, mạng của hai người bọn họ e chừng không còn! Vì vậy kéo quần áo lên, bất chấp lễ nghĩa, vội vàng đi theo.
Nhưng vừa bước được vài bước, chợt nghe giọng một người vui vẻ vang lên sau lưng họ: "Phượng Gia, vội vàng như thế làm gì? Chúng ta vẫn còn có chuyện tâm sự a?"
Vãn Thanh quay đầu, chỉ thấy Bạch Vân Yên ung dung ở đó, trên mặt là vẻ cười cợt, thập phần giảo hoạt. Phía sau hắn có một đám hắc y nhân thích khách, hóa ra, những kẻ này, là do hắn phái tới.
Xem ra, mục đích của hắn là Phượng Cô, nhưng hắn, rốt cục là ai? Có mục đích gì?
Chỉ thấy Phượng Cô chậm rãi quay đầu, mặc dù thân bị trúng độc nhưng không làm giảm trên hắn nửa phần ngạo khí, hắn ngẩng cao đầu, phượng mắt lạnh lùng bắn về phía Bạch Vân Yên.
Lời nói lạnh lùng như băng chậm rãi lộ ra: "Bạch công tử, ta nói, chúng ta không có gì để bàn luận."
"Không không không!" Bạch Vân Yên khẽ phe phẩy chiếc quạt, giọng nói mang theo vài phần cười cợt: "Phượng Gia, chúng ta cần nói nhiều chuyện chứ! Hơn nữa, Phượng Gia hôm nay mạng lớn không chết, hãy tới hàn xá an dưỡng, chúng ta chậm rãi trò chuyện đi!"
"Ngươi uy hiếp ta sao?" Phượng Cô thô bạo hỏi, trong mắt sát ý hiện lên, hắn vốn kiêu ngạo, chưa từng bị ai uy hiếp.
Bạch Vân Yên, dám lợi dụng lúc hắn trúng độc uy hiếp hắn sao.
"Không không không! Phượng Gia, ngài hiểu lầm rồi, ta một chút cũng không có ý uy hiếp!" Bạch Vân Yên nhẹ nhàng phe phẩy quạt, cười ngặt nghẽo, thật sự việc Phượng Cô trúng độc làm hắn đắc ý, trước mắt xem ra Phượng Cô bó tay, hắn sẽ không đắc thủ họ.
Khinh địch, là điểm dễ mất mạng nhất.
Mặt Phượng Cô một mảng lãnh khốc, sát khí hằm hằm nhìn Bạch Vân Yên, đáng tiếc hắn bị trúng độc quá nặng, trong giờ phút này, hắn biết, hắn căn bản vô lực chống lại Bạch Vân Yên, bởi vì thân thể của hắn, lúc này muốn đi vài bước, chỉ sợ là còn không nổi!
Nhưng hắn sẽ không cúi đầu.
Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nguyên lai là Bạch công tử, không biết công tử có chuyện gì với Phượng Gia mà lại phái nhiều sát thủ đuổi giết như vậy?" Lời nói mềm nhẹ, ôn nhu, lại có phần tỉnh táo.
Trên mặt một vẻ tuyệt mĩ, lại có phần trào phúng.
"Tình Thiên cô nương nói sai rồi, ta cùng với Phượng Gia không có hận thù gì, ta còn muốn được dựa vào Phượng Gia a!" Bạch Vân Yên cười híp mắt nói, ánh mắt chăm chú nhìn Vãn Thanh không tha: "Cô nương quả nhiên càng ngày càng đẹp, mấy ngày không gặp càng làm cho người ta say mê, nhung nhớ."
"Bạch công tử nói những lời như thế này khiến ta không biết thật hay giả, vừa rồi Tình Thiên suýt chết dưới tay thuộc hạ của ngươi!" Vãn Thanh cười nhạt, trừng mắt hướng về Bạch Vân Yên.
"Đám thuộc hạ này không biết điều, là do chúng sợ khói thuốc mà hoảng quá, may là Tình Thiên cô nương an toàn, nếu không, thật đáng trách!" Bạch Vân Yên hơi cúi đầu gian xảo nói, hắn vừa rồi thật sự cũng vô cùng lo lắng, không hề muốn làm tổn thương Tình Thiên, nhưng kế hoạch lại vẫn phải tiến hành, hắn mặc dù thích nữ tử này nhưng lại không có khả năng vì nữ tử này mà bỏ cả kế hoạch.
Nhìn hắn cúi đầu trong tích tắc, Vãn Thanh trong mắt vô cùng căng thẳng, sau đó nhanh chóng bắn ra, chỉ thấy một hồi sương mù dày đặc tràn đến.
Chỉ thấy Bạch Vân Yên nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt trong tay khiến khói độc lan tỏa đi, hắn khẽ nhíu mày, bộ dạng đáng thương, nói với Vãn Thanh gằn từng tiếng: "Tình Thiên cô nương, khói thuốc này lúc nãy định ám sát đám thích khách kia phải không, loại này thật độc. Nếu không phải là người hiểu biết, chắc giờ cả đám chúng ta đã ở trong tay quỷ"
Trên mặt Vãn Thanh nở một nụ cười như hoa: "Nhưng ngươi chẳng phải không có việc gì a? Không phải sao?"
"Khói thuốc kia cũng khiến ta thương tâm mà!" Bạch Vân Yên khẽ ngửi hơi khói ôn nhu nói.
"Ta không thấy Bạch công tử có chút thương tâm nào ?" Vãn Thanh lạnh lùng hỏi, trong lời nói lộ rõ vẻ chán ghét.
"Ta như thế mà cô nương sao lại nói không đoán ra? Ta…" Nói chữ "ta" chưa dứt, mặt Bạch Vân Yên đột nhiên biến sắc, bộ mặt như trêu đùa đột nhiên im lặng, nhìn phía Vãn Thanh.
Chỉ thấy trên mặt Vãn Thanh một dung nhan tuyệt mĩ mê người, nhẹ nhàng sâu kín, như hoa lan trong rừng, trong mắt kia, như nở nụ cười, mà lại mang theo vài phần âm độc, 2 sự tương phản ấy hợp lại một dung mạo khuynh thành.
Nàng từ từ mở miệng, trong hơi thở có mùi đàn hương ấy chậm rãi từng từ thốt lên: "Ta vừa rồi quên nói cho Bạch công tử, loại độc mà ta vừa tung ra, độc tính nồng nặc, nhưng sẽ không tự động khuếch tán, một loại, gặp gió mới có thể khuếch tán, mà sau khi khuếch tán, uy lực so với lúc trước lớn hơn vài phần. Vừa rồi phiền công tử mang gió tới, mới khiến khói độc tản mát được, mà thứ khói này, những người phía sau đều có thể thụ hưởng được."
Nàng sớm đoán được, Bạch Vân yên sau khi biết được nàng có dùng khói độc với đám thuộc hạ sẽ cảnh giác, nhưng trên người nàng có loại độc khác, khi bị bức lắm mới mang ra chống đỡ, xem ra, không hoài công chuẩn bị.
Nhìn Bạch Vân Yên khốn khổ trong thứ khói độc kia, trong lòng nàng thập phần thoải mái, thật đáng ghét khi phải thấy cái bộ mặt dương dương đắc ý của hắn.
Phượng Cô nhìn cảnh này, trên gương mặt mệt mỏi hiện lên một tia vui vẻ, nhìn chăm chú Vãn Thanh.
"Nàng… Không ngờ rằng hôm nay ta lại thua trong tay một nữ tử thế này…" Bạch Vân yên nghiến răng nghiến lợi nói, lại có vài phần cười đùa: "Nàng rất tài trí, thật hiếm có a! Thật sự là nghĩ đến viêc buông tay… ha ha ha"
"Nếu công tử không buông tay lúc này, chỉ sợ là không thể được, bởi vì khói độc này, không phải là thứ đòn trí mạng gì, nhưng lại có thể làm ngươi ta ngủ khoảng 3 canh giờ." Khóe miệng nàng khẽ cười nhạt, nhìn đám người cùng Bạch Vân Yên chậm rãi ngã xuống.
Trước khi ngã xuống, đột nhiên Bạch Vân Yên trừng mắt nhìn nàng, hướng tay vội vã về phía Vãn Thanh.
Vãn Thanh bị dọa cho hoảng sợ, nhưng bị trúng độc, hắn choáng váng, tay theo phản xạ thu về, nghe thấy hắn cố dùng chút sức dốc toàn lực nói: "Ta phải có được nàng!"
Nói xong hai mắt mở trừng, chìm vào hôn mê bất tỉnh.
Đột nhiên nghe một câu như vậy, Vãn Thanh khá sợ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội vàng tiến tới người hắn lục soát, liên tục soát mấy cái bình trên người, mở ra thấy hương nồng nặc, không thể xác định được có phải thứ giải dược không, nhưng lúc này, Phượng Cô, thoạt nhìn đã thấy chất độc trên người hắn càng nặng.
Ngẫm lại, Bạch Vân Yên tìm Phượng Cô là có việc muốn tương trợ, thực sự không phải muốn giết người, cho nên, hắn khiến Phượng Cô trúng độc, tất trên người có mang theo dược để giải độc.
Hôm nay, cũng chỉ có thể tin tưởng suy đoán đó của bản thân.
Nàng khẽ thở dài, cầm bình thuốc lên, xoay người đi về phía Phượng Cô, đối với hắn nói: "Không thể biết được bình này có phải thuốc giải không, nhưng xem chừng là đúng, bởi vì trên người hắn mang vài bình khác, ta đã kiểm tra qua, tất cả đều là độc dược, chỉ có một bình này đến tột cùng không thể xác định được là thứ gì, bất quá nghĩ đến hắn muốn tìm ngươi có việc chứ không phải giết ngươi, cho nên, trên người hắn ắt có dược giải độc, ngươi nhìn…"
Bản thân nàng gặp chút khó khăn, mặc dù hận hắn, nhưng lại không muốn hắn phải chết, hắn vì nàng mà cùng rơi xuống nhai, nàng không phải là người lãnh khốc.
Phượng Cô cũng khẽ rùng mình, bản thân không muốn nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng đoạt lấy bình kia, hướng tới miệng đổ vào, rồi sau đó ném bình sang một bên: "Không có gì phải do dự độc hay không độc, lúc này việc cần suy nghĩ là phải rời được Đoạn nhai!"
Sau khi nói xong hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công.
Trên đầu hắn toát ra một làn khói trắng, hắc khí trên mặt tán đi không ít.
Vãn Thanh rốt cục yên lòng, xem ra, bình này đúng là giải độc. Nhẹ nhàng ngồi một bên lẳng lặng nhìn hắn vận công.
Gió ở đáy nhai, thật lạnh, thật lạnh, mặt trời dần dần lặn, không chú ý thời gian, mặt trăng cũng đã đến tự khi nào, ánh sáng vằng vặc tỏa xuống.
Nàng chưa từng thưởng qua ánh trăng nơi tương tự thế này.
Một lát sau, Phượng Cô chậm rãi mở mắt, để hai tay xuống, nói: "Chúng ta đi thôi! Mau rời khỏi chỗ này!"
Nàng gật đầu, không nói gì thêm, đứng lên, sửa sang lại quần áo.
"Còn bọn chúng?" Vãn Thanh chỉ chỉ đám người trên mặt đất. Nàng biết Phượng Cô xưa nay tàn nhẫn, trong lòng sợ hắn giết những người đó, vì vậy nghĩ muốn ngăn hắn lại.
Ngoài dự liệu, chỉ thấy hắn lắc đầu: "Người này không thể động, kệ chúng mau đi thôi!" Sau khi nói chậm rãi đứng lên, nhưng có đôi phần khó khăn, dưới ánh trăng, mặt hắn tái nhợt kinh người.
"Ngươi không sao chứ?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Phượng Cô cười khổ nói: "Nàng nói xem ta có sao không?"
Suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói: "Ta giúp ngươi đi!" Mặc dù trong lòng hận hắn, nhưng thấy chết mà không cứu, thì nàng không phải là người.
Phượng Cô cũng không phản kháng, bàn tay hướng về phía nàng, theo nàng mà đi, gió rất nhẹ, mang theo hương thơm trên cơ thể nàng lan tỏa, làm cho người ta say mê.
Kỳ thật, thân thể hắn, ngay cả việc hành tẩu cũng khó, nhưng hắn cố dùng tâm mắt.
Trong lòng cười thầm, không nghĩ tới Phượng Cô hắn, lại cần dựa dẫm vào một nữ tử thế này.
Nhưng loại cảm giác này, hắn thích.
Khóe miệng khẽ lóe lên một tia cười hào hứng vui vẻ.
Nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Nàng không hận ta sao? Trước đây ta đối xử với nàng không tốt, kỳ thật vừa rồi nàng có thể giết ta."
Nghe được lời của hắn, Vãn Thanh dừng một phen, trong lòng kinh nghi, lại cố trấn tĩnh lại: "Tình Thiên không hiểu Phượng Gia nói gì?"
"Nàng biết mà." Phượng Cô nhẹ nhàng đáp.
Hắn bị thương, giọng nói mất phần lạnh lùng nhưng lại ôn nhu. Nhưng, Vãn Thanh không hề đau lòng, nàng lạnh lùng trong trẻo đáp: "Phượng Gia trúng độc ăn nói hồ đồ, nói những điều mơ hồ ta không hiểu."
Hắn cũng không đối lại với nàng, chỉ là, đầu càng cúi thấp hơn trên vai nàng, mũi hấp thụ hương thơm trên người nàng.
Một ngày nào đó, hắn sẽ khiến cho nàng phải thừa nhận thân phận của nàng.
Hắn trước kia, đúng là phải xin lỗi nàng. Nhưng hắn biết, nàng sẽ phải bồi hoàn lại về bên hắn.
Nàng, nhất định là nữ nhân của hắn.
/197
|