Sau khi vô duyên vô cớ phát cáu, Cố Đình Diệp phi ngựa một vòng quanh tiệm cơm trăm tuổi Đức Thuận Trai, khi về phủ còn mang theo một cái chân giò kho nước tương đường phèn béo ú bọc trong lá sen xanh biếc tỏa hương bốn phía, hai mắt Minh Lan nhìn đăm đăm.
Nàng kìm lòng không đậu đưa mắt quan sát xung quanh, đến khi thấy không có người nào mới vội nhào đến hung hăng gặm một miếng lên cái chân giò, sau đó vén tay áo lên đưa cánh tay đến gần so so, mím môi cười rất hài lòng; cuối cùng mới phất tay bảo Tiểu Đào đem chân giò đến phòng bếp cắt ra, một nửa để lại cho mấy người Cát ma ma học tập, một nửa thêm món vào cơm tối.
Nào ngờ khéo thay lúc này Cố Đình Diệp vừa từ ngoại thư phòng trở về, thấy Tiểu Đào bưng chân giò bọc lá sen đi trên hành lang, hắn nhịn không được quát bảo đứng lại, đi qua giở lên nhìn, nhất thời sắc mặt xanh biếc y lá sen kia: Chỉ thấy trên chân giò hầm hồng bóng mỡ lưu lại hai hàng dấu răng tròn lẳn nho nhỏ, rất sâu, rất hung ác.
Hàm ý không cần nói cũng biết.
Cố Đình Diệp ngẩng đầu nhìn trời, vừa bực mình vừa buồn cười.
Bữa cơm tối đó, Minh Lan cứ nhắm đĩa chân giò mà gắp liên tục, vừa ăn vừa hài lòng, còn ân cần quay sang bảo chồng cũng ăn đi, Cố Đình Diệp không thể không nhìn nàng một cái, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Minh Lan nào đâu chú ý, chỉ một mực vùi đầu vào ăn, cái món kho trăm năm này thật đúng là danh bất hư truyền, mùi vị cực kỳ chính gốc, khiến nàng ăn sạch cả một đĩa luôn.
Kết quả, đêm đó nàng ầm ĩ bị chướng bụng, dạ dày căng trướng khó chịu, mắt ngấn lệ nằm ở đầu giường khóc sụt sùi sụt sịt. Cố Đình Diệp xõa tung mái tóc đen dày, áo lăng trắng mở rộng để lộ vòm ngực cường tráng, sau khi cho người ngoài lui ra, hắn bưng một chén trà thần khúc* tiêu thực dỗ Minh Lan uống, nhưng Minh Lan vẫn chưa chịu uốn
*thần khúc: là một hỗn hợp của bột mì (hoặc bột gạo) với nhiều vị thuốc cho lên men chế thành. Thần khúc có tác dụng tiêu thực hòa vị. Chủ trị các chứng thực tích, bụng đầy ăn ít hoặc sôi bụng (tràng minh), tiết tả.
Cố Đình Diệp thấy nàng khó chịu thế, sốt ruột đến mức gần như muốn nửa đêm đi tìm thái y, nhưng bị Minh Lan kéo góc áo lại, hu hu nói: “Nếu để người bên ngoài biết em ăn đến mức no nứt ra thế này, em em em… Em không còn mặt mũi nhìn ai nữa!”
Cố Đình Diệp sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, mặt lạnh mắng: “Đáng đời! Ai bảo ăn sạch cả nửa cái chân giò! Thử hỏi khắp kinh thành này có phu nhân tiểu thư nhà nào như em không!”
Minh Lan xoa xoa cái bụng tròn vo, vừa nức nở vừa ợ mấy tiếng nho nhỏ, trông chẳng khác nào chú sóc con ăn no căng phồng, bụm mặt khẽ khóc hu hu, vừa tủi thân vừa xấu hổ: “… Ai bảo chàng cắn em làm gì.”
Cố Đình Diệp giận quá, trừng hai mắt mắng: “Em đúng là cái người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu! Không dám cắn lại tôi, chỉ dám gặm chân giò!”
Minh Lan rầu rĩ cúi cái đầu nhỏ, âm thầm phỉ nhổ bản thân.
Bởi vì Minh Lan nằm thẳng khó chịu, Cố Đình Diệp không thể làm gì khác hơn là ôm nàng nửa dựa trên tháp, vừa xoa bụng cho nàng, vừa khẽ mắng. Minh Lan bắt đầu mơ màng, chỉ thấy cái huân lô thạch bàn long trên bàn con chạm khắc thật phức tạp, khói xanh lượn lờ xung quanh, bên tai là tiếng tim đập trầm trầm của đàn ông.
Trong mơ màng, đột nhiên nàng cảm thấy rất an tâm, rất tin cậy.
Hôm sau trời còn chưa sáng Cố Đình Diệp đã phải dậy lâm triều, đang định trở mình xuống giường thì chợt thấy vạt áo căng căng, cúi đầu nhìn lại mới thấy một bàn tay ngọc nhỏ nhắn trắng trẻo đang nắm chặt vạt áo mình, móng tay trong suốt vì hơi dùng sức mà hiện lên một lớp màng hồng nhàn nhạt giống như cánh hoa hải đường đương ươm nụ, non nớt mềm mại.
Phỏng chừng vì khó chịu đến nửa đêm, lúc này Minh Lan còn ngủ rất say, bầu má xinh đẹp trong trắng lộ hồng vẫn chìm trong yên tĩnh, không hiểu sao trong lòng Cố Đình Diệp vui vẻ, hắn cúi đầu hôn nhẹ quả đấm nhỏ trắng mập kia, cẩn thận cởi vạt áo ra rồi mới nhẹ bước rời đi.
Đợi mặt trời lên tới đỉnh sào Minh Lan mới ngáp ngắn ngáp dài bò dậy khỏi giường, bỗng nhiên phát hiện trong tay nắm một cái áo sam, thấp thoáng đậm mùi đàn ông. Minh Lan giật mình, Đan Quất liếc mắt nhìn qua, lại nhìn sắc mặt của Minh Lan, nhịn không được nói: “Cô chủ à, phải nói là cậu rể đối xử với cô chủ… Thật rất tốt.
Minh Lan ngẩn người, cười rầu rĩ: “Đúng vậy.”
Ngày qua ngày, mắt thấy đình viện hậu viện đã dần thành hình thành dạng, Minh Lan bắt tay vào chuẩn bị bữa tiệc khai phủ, phủ Ninh Viễn hầu bên kia cũng đặc biệt sai người sang bên này hỏi xem có cần trợ giúp gì không.
Minh Lan đương lúc bề bộn sứt đầu mẻ trán, thấy Hướng ma ma do thái phu nhân phái tới, lập tức không khách khí mà nói rất cần nhân thủ, cần món ăn bàn tiệc theo lệ mà phủ Ninh viễn hầu đã bày tiệc hàng năm, còn cần bàn ghế đồ uống rượu chén dĩa ly đèn vân vân.
Hướng ma ma nhất mực mỉm cười đáp ứng, từng chuyến từng chuyến xe như thoi đưa qua lại giữa hai phủ Cố và Ninh Viễn hầu, vì thường xuyên qua lại nên bà ta cũng có dịp trò chuyện nhiều hơn với Minh Lan.
“… Nói vậy cô cả nhà chồng mấy năm này không ở trong kinh?” Minh Lan bưng một chén trà cẩu kỷ xa tiền thảo* lành lạnh mỉm cười — bài thuốc trà này là do Hạ lão phu nhân cho, lại nói tiếp, nàng vẫn chưa gặp cô con gái đầu dòng thứ Cố Đình Yên của chi trưởng này. (*cẩu kỷ, xa tiền thảo: các vị thuốc đông y).
“Đúng thế.” Hướng ma ma nhấp nhẹ một ngụm trà, ngẩng đầu nói: “Họ Phùng cũng là dòng dõi thư hương, cậu rể cả hiện đang nhậm chức ở Phúc Kiến, cô cả cũng đi theo.”
Minh Lan cúi đầu dùng trà, chợt hơi ngẩng đầu, cười nói: “Thật khiến ma ma chê cười, nói cả buổi, tôi vẫn chưa biết nên gọi cô cả nhà chồng tôi là ‘Chị’ hay ‘Em’ nữa?
Ánh mắt Hướng ma ma lóe lên, đáp: “Cô cả lớn hơn Nhị lão gia bốn tháng.”
“Vậy tôi phải gọi một tiếng ‘Chị cả’ rồi.” Trong lòng Minh Lan khẽ động, trên mặt vẫn cười ôn hòa như trước — mẹ ruột Cố Đình Yên đã qua đời là một cô thiếp. Bà Tần lớn, thì ra vẫn lưu lại kẻ thay thế.
“Không biết Nhị phu nhân đã dự tính xong danh sách yến ẩm chưa?” Hướng ma ma thử dò xét, “Nếu có gì không hiểu cứ đến hỏi thái phu nhân, tránh cho đến lúc đó lại tiếp đón thân thích không chu đáo.”
Minh Lan buông chén trà, hai tay đặt nhẹ trên đầu gối, tư thế thật xinh đẹp, nàng cười tủm tỉm nói: “Ma ma nói phải, tôi cũng đang lo thế, tôi đã nhờ chị dâu cả bảo ma ma quản sự bên cạnh đưa đến một danh sách thân thích mà chúng tôi hay qua lại… Có điều, đô đốc nói, bây giờ trên triều đang bộn bề nhiều sự, chúng ta hãy làm đơn giản thôi, chớ có rình rang quá, chỉ cần mời một vài thân bằng là được rồi.”
Ánh mắt Hướng ma ma lóe lên, cười nói: “Nếu Nhị lão gia đã nói thế tự nhiên là có đạo lý,” dừng một chút, bà ta lại cười nói, “Không biết mấy phòng người bên phủ đưa qua phu nhân đã sử dụng quen chưa? Bất kể là thái phu nhân, hay Tứ lão phu nhân Ngũ lão phu nhân, đưa tới đây đều là người có thể tin tưởng được.”
Minh Lan khẽ cười nói: “Cũng được, cũng được.” Nàng ra dấu với Đan Quất, Đan Quất lập tức đưa quyển sổ ghi chép sang, Minh Lan lật ra vài tờ, đưa cho Hướng ma ma xem, bà ta vừa nhìn lập tức biến sắc.
Minh Lan thản nhiên nói: “Cũng không có gì, quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, sinh vu Hoài bắc tắc vi chỉ*, có lẽ người làm chủ tử là tôi đây không đủ đức hạnh, không dọa được mấy người.”
*quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, sinh vu Hoài bắc tắc vi chỉ: cây quất mọc ở đất Hoài Nam thì là quất ngọt, đem sang trồng ở đất Hoài Bắc thì hóa quất chua, ý chỉ hoàn cảnh thay đổi tính chất của sự vật
* * *
“Nó nói thế thật à?” Trong nội thất tĩnh mịch, thái phu nhân Tần thị cầm chuỗi phật châu trong tay, ngồi ngay ngắn trước bàn thờ Phật.
Hướng ma ma thì thầm: “Mấy đứa đó đúng là chẳng được việc gì, mới có mấy ngày đã để nàng ta nắm được một đống nhược điểm, bài bạc, cắt xén tiền tiêu vặt hằng tháng của nha hoàn, tự ý chuyển đồ ra phủ… Tất cả đều được ghi lại rõ ràng, phía dưới vừa có dấu đóng tay của chúng nó, vừa có người làm chứng ghi vào, tôi chỉ nhìn mà hết hồn.”
Bên cạnh gian phòng là vườn hoa, một làn hương thơm ngát xuyên qua cửa sổ mà truyền vào đây, thái phu nhân nhíu mày nói: “Mấy ngày nay bà thường qua lại bên đó, cảm thấy thế nào?”
“Cũng khá có lề lối.” Hướng ma ma cầm cái kẹp ngọc khều khều tro lửa trong lư hương, thấp giọng nói: “Tôi ngầm nghe được, Nhị phu nhân tính tình nhìn có vẻ hiền lành, nhưng quy củ cực kỳ nghiêm. Nghe nói trong chính viện của nàng, bọn hầu gái đều được phân nhóm chia tốp, ngày nào giờ nào nơi nào ai làm gì đều được ghi trên bảng biểu, giấy trắng mực đen rõ ràng, trong lúc đang làm việc không được tùy ý đùa giỡn. Đặc biệt mấy gian chính phòng và buồng trong, người bình thường không có việc liên quan không được vào, lúc nào cũng có người canh chừng, cách ngoài phòng mười bước mới trông thấy người, cho dù bọn hầu gái trong viện có rãnh rỗi cũng không được đi lung tung.
“Họ Điêu còn nói với tôi.” Hướng ma ma nhớ lại nói, “Con bé Xuân Nguyệt nhà bà ta, à, chính là cái con Minh Nguyệt ấy, mới mấy ngày đã bị phạt hai lần, một lần là tự tiện tiến vào chính phòng, lần khác thì quanh quẩn hồi lâu ngoài phòng. Bây giờ nó đã bị phạt đuổi ra khỏi chính viện.”
Thái phu nhân đột nhiên mở mắt, bên môi lộ ra nụ cười mỉm: “Nó cũng thông minh đấy, suy cho cùng đó cũng là tiểu thư phủ hầu nuôi lớn.”
Hướng ma ma lắc đầu nói: “Nàng ta khá rõ đạo thưởng phạt, nói một không hai, thưởng lớn mà phạt cũng nặng; mỗi lần xử phạt đều nói rõ nguyên do, nếu còn chống chế ngụy biện tội thêm một bậc, nếu dám đổ trách nhiệm sang người khác tội càng nặng hơn nữa. Nếu xét thấy có thể tha thứ, vậy cũng có thể giảm nhẹ. Mấy ngày này, ai nấy trong phủ từ quản sự đến tạp dịch đều kính phục nàng ta, cả một phủ đệ như được chắn bởi một hàng rào sắt vậy, chỉ có vào không ra, ngay cả thăm hỏi chút tin tức cũng chẳng dễ dàng; haizzz… Sau này sợ là còn khó thăm dò hơn nữa. Hây da, thật không ngờ tuổi còn nhỏ thế, mà còn là con thứ, lại có năng lực uy thế như vậy!”
Sắc mặt thái phu nhân dần ngưng trọng, cười lạnh nói: “Vốn cho rằng dắt được con dê đầu đàn, không ngờ… Hừ, thế chỗ vợ chồng nó ra sao?”
“Cũng không rõ nữa.” Hướng ma ma hơi do dự, “Lúc tốt thì như keo như sơn, nhưng lại thường hay cãi nhau, lúc Nhị lão gia mắng người giọng to truyền cả ra ngoài phòng, hôm qua còn phát hỏa với con hầu bên cạnh Nhị phu nhân, chi tiết thế nào thì tôi không nghe ngóng được… Có điều, Nhị phu nhân nói gì Nhị lão gia cũng tán đồng, nội ngoại thư phòng nàng ta đều có thể ra vào.”
Thái phu nhân cau mày, các đốt ngón tay nắm phật châu hơi trắng bệch: “Nó có mang thai không?”
“Có lẽ không đâu.” Hướng ma ma cười khổ, “Trước khi Xuân Nguyệt bị đuổi ra ngoài, nó có hầu hạ tắm rửa cho nàng ta… Nhưng mấy ngày này, Nhị lão gia đều nghỉ ở phòng nàng ta.”
Nghe xong những lời này thái phu nhân không hỏi nữa, chỉ nhắm mắt lại hơi dưỡng thần, Hướng ma ma lẳng lặng đứng ở một bên, qua một lúc lâu, thái phu nhân bỗng nhiên mở mắt, khẽ cười nói: “Bây giờ ta thật bội phục một người.”
“Bà nói tới ai cơ?”
“Ông thông gia, Thịnh Hoành lão gia.” Thái phu nhân vỗ vỗ đầu gối, mỉm cười, “Lúc trước ta còn mơ hồ chưa rõ, một gia tộc lớn như vậy, dám gả con dòng chính vào nhà họ Văn, lại lấy con vợ lẽ ra thế chỗ. Bây giờ nhìn lại, ông thông gia quả thực là một người rất thông minh.”
“Thế chúng ta làm sao bây giờ?” Hướng ma ma hơi sốt ruột nói, “Từ lúc Nhị lão gia biết chuyện năm đó, trong bụng hắn vẫn nín nhịn một hơi đấy!”
“Cái gì là làm sao bây giờ?” Thái phu nhân mỉm cười tự nhiên, “Cái gì cũng không cần làm. Bạch thị nào phải ta hại chết, hắn dù tức giận cũng không dám đổ lên ta! Lúc này chỉ e là ông Tư và ông Năm còn sốt ruột hơn. Dẫu sao ta vẫn đang có danh phận, chỉ cần không tìm ra cái sai gì, ai có thể làm gì ta. Chúng ta đừng nói gì, cứ nhìn ông Tư và ông Năm ầm ĩ thôi.”
“Vậy sao bà còn gây khó dễ cho nàng ta nhiều lần thế ạ?” Hướng ma ma khó hiểu hỏi, “Cứ dụ dỗ nàng ta, khiến nàng ta tin tưởng kính trọng bà chẳng phải tốt hơn sao?”
Thái phu nhân chậm rãi nhặt phật châu lên: “Nó là con vợ lẽ, nào có dũng khí cãi lời chồng, mà Đình Diệp vốn đã cảnh giác với ta, ta càng lấy lòng, hắn lại càng hoài nghi, chi bằng cứ theo suy đoán của bọn nó, để mấy cái chân theo sau chúng, trái lại có thể khiến chúng an tâm.”
“… Sau đó?” Hướng ma ma chần chờ nói.
Thái phu nhân cẩn thận đặt phật châu lên trước án, nhìn Quan Thế Âm như đang mỉm cười trên bàn thờ phật, nói: “Mẹ chồng muốn gây khó dễ cho con dâu mà còn cần phải chọn thời gian sao? Bây giờ không cần vội. Hôm nay chẳng qua nó ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp mà được yêu thương cưng chiều, đợi qua đoạn này, chúng ta sẽ từ từ tính tiếp.”
Nàng kìm lòng không đậu đưa mắt quan sát xung quanh, đến khi thấy không có người nào mới vội nhào đến hung hăng gặm một miếng lên cái chân giò, sau đó vén tay áo lên đưa cánh tay đến gần so so, mím môi cười rất hài lòng; cuối cùng mới phất tay bảo Tiểu Đào đem chân giò đến phòng bếp cắt ra, một nửa để lại cho mấy người Cát ma ma học tập, một nửa thêm món vào cơm tối.
Nào ngờ khéo thay lúc này Cố Đình Diệp vừa từ ngoại thư phòng trở về, thấy Tiểu Đào bưng chân giò bọc lá sen đi trên hành lang, hắn nhịn không được quát bảo đứng lại, đi qua giở lên nhìn, nhất thời sắc mặt xanh biếc y lá sen kia: Chỉ thấy trên chân giò hầm hồng bóng mỡ lưu lại hai hàng dấu răng tròn lẳn nho nhỏ, rất sâu, rất hung ác.
Hàm ý không cần nói cũng biết.
Cố Đình Diệp ngẩng đầu nhìn trời, vừa bực mình vừa buồn cười.
Bữa cơm tối đó, Minh Lan cứ nhắm đĩa chân giò mà gắp liên tục, vừa ăn vừa hài lòng, còn ân cần quay sang bảo chồng cũng ăn đi, Cố Đình Diệp không thể không nhìn nàng một cái, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Minh Lan nào đâu chú ý, chỉ một mực vùi đầu vào ăn, cái món kho trăm năm này thật đúng là danh bất hư truyền, mùi vị cực kỳ chính gốc, khiến nàng ăn sạch cả một đĩa luôn.
Kết quả, đêm đó nàng ầm ĩ bị chướng bụng, dạ dày căng trướng khó chịu, mắt ngấn lệ nằm ở đầu giường khóc sụt sùi sụt sịt. Cố Đình Diệp xõa tung mái tóc đen dày, áo lăng trắng mở rộng để lộ vòm ngực cường tráng, sau khi cho người ngoài lui ra, hắn bưng một chén trà thần khúc* tiêu thực dỗ Minh Lan uống, nhưng Minh Lan vẫn chưa chịu uốn
*thần khúc: là một hỗn hợp của bột mì (hoặc bột gạo) với nhiều vị thuốc cho lên men chế thành. Thần khúc có tác dụng tiêu thực hòa vị. Chủ trị các chứng thực tích, bụng đầy ăn ít hoặc sôi bụng (tràng minh), tiết tả.
Cố Đình Diệp thấy nàng khó chịu thế, sốt ruột đến mức gần như muốn nửa đêm đi tìm thái y, nhưng bị Minh Lan kéo góc áo lại, hu hu nói: “Nếu để người bên ngoài biết em ăn đến mức no nứt ra thế này, em em em… Em không còn mặt mũi nhìn ai nữa!”
Cố Đình Diệp sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, mặt lạnh mắng: “Đáng đời! Ai bảo ăn sạch cả nửa cái chân giò! Thử hỏi khắp kinh thành này có phu nhân tiểu thư nhà nào như em không!”
Minh Lan xoa xoa cái bụng tròn vo, vừa nức nở vừa ợ mấy tiếng nho nhỏ, trông chẳng khác nào chú sóc con ăn no căng phồng, bụm mặt khẽ khóc hu hu, vừa tủi thân vừa xấu hổ: “… Ai bảo chàng cắn em làm gì.”
Cố Đình Diệp giận quá, trừng hai mắt mắng: “Em đúng là cái người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu! Không dám cắn lại tôi, chỉ dám gặm chân giò!”
Minh Lan rầu rĩ cúi cái đầu nhỏ, âm thầm phỉ nhổ bản thân.
Bởi vì Minh Lan nằm thẳng khó chịu, Cố Đình Diệp không thể làm gì khác hơn là ôm nàng nửa dựa trên tháp, vừa xoa bụng cho nàng, vừa khẽ mắng. Minh Lan bắt đầu mơ màng, chỉ thấy cái huân lô thạch bàn long trên bàn con chạm khắc thật phức tạp, khói xanh lượn lờ xung quanh, bên tai là tiếng tim đập trầm trầm của đàn ông.
Trong mơ màng, đột nhiên nàng cảm thấy rất an tâm, rất tin cậy.
Hôm sau trời còn chưa sáng Cố Đình Diệp đã phải dậy lâm triều, đang định trở mình xuống giường thì chợt thấy vạt áo căng căng, cúi đầu nhìn lại mới thấy một bàn tay ngọc nhỏ nhắn trắng trẻo đang nắm chặt vạt áo mình, móng tay trong suốt vì hơi dùng sức mà hiện lên một lớp màng hồng nhàn nhạt giống như cánh hoa hải đường đương ươm nụ, non nớt mềm mại.
Phỏng chừng vì khó chịu đến nửa đêm, lúc này Minh Lan còn ngủ rất say, bầu má xinh đẹp trong trắng lộ hồng vẫn chìm trong yên tĩnh, không hiểu sao trong lòng Cố Đình Diệp vui vẻ, hắn cúi đầu hôn nhẹ quả đấm nhỏ trắng mập kia, cẩn thận cởi vạt áo ra rồi mới nhẹ bước rời đi.
Đợi mặt trời lên tới đỉnh sào Minh Lan mới ngáp ngắn ngáp dài bò dậy khỏi giường, bỗng nhiên phát hiện trong tay nắm một cái áo sam, thấp thoáng đậm mùi đàn ông. Minh Lan giật mình, Đan Quất liếc mắt nhìn qua, lại nhìn sắc mặt của Minh Lan, nhịn không được nói: “Cô chủ à, phải nói là cậu rể đối xử với cô chủ… Thật rất tốt.
Minh Lan ngẩn người, cười rầu rĩ: “Đúng vậy.”
Ngày qua ngày, mắt thấy đình viện hậu viện đã dần thành hình thành dạng, Minh Lan bắt tay vào chuẩn bị bữa tiệc khai phủ, phủ Ninh Viễn hầu bên kia cũng đặc biệt sai người sang bên này hỏi xem có cần trợ giúp gì không.
Minh Lan đương lúc bề bộn sứt đầu mẻ trán, thấy Hướng ma ma do thái phu nhân phái tới, lập tức không khách khí mà nói rất cần nhân thủ, cần món ăn bàn tiệc theo lệ mà phủ Ninh viễn hầu đã bày tiệc hàng năm, còn cần bàn ghế đồ uống rượu chén dĩa ly đèn vân vân.
Hướng ma ma nhất mực mỉm cười đáp ứng, từng chuyến từng chuyến xe như thoi đưa qua lại giữa hai phủ Cố và Ninh Viễn hầu, vì thường xuyên qua lại nên bà ta cũng có dịp trò chuyện nhiều hơn với Minh Lan.
“… Nói vậy cô cả nhà chồng mấy năm này không ở trong kinh?” Minh Lan bưng một chén trà cẩu kỷ xa tiền thảo* lành lạnh mỉm cười — bài thuốc trà này là do Hạ lão phu nhân cho, lại nói tiếp, nàng vẫn chưa gặp cô con gái đầu dòng thứ Cố Đình Yên của chi trưởng này. (*cẩu kỷ, xa tiền thảo: các vị thuốc đông y).
“Đúng thế.” Hướng ma ma nhấp nhẹ một ngụm trà, ngẩng đầu nói: “Họ Phùng cũng là dòng dõi thư hương, cậu rể cả hiện đang nhậm chức ở Phúc Kiến, cô cả cũng đi theo.”
Minh Lan cúi đầu dùng trà, chợt hơi ngẩng đầu, cười nói: “Thật khiến ma ma chê cười, nói cả buổi, tôi vẫn chưa biết nên gọi cô cả nhà chồng tôi là ‘Chị’ hay ‘Em’ nữa?
Ánh mắt Hướng ma ma lóe lên, đáp: “Cô cả lớn hơn Nhị lão gia bốn tháng.”
“Vậy tôi phải gọi một tiếng ‘Chị cả’ rồi.” Trong lòng Minh Lan khẽ động, trên mặt vẫn cười ôn hòa như trước — mẹ ruột Cố Đình Yên đã qua đời là một cô thiếp. Bà Tần lớn, thì ra vẫn lưu lại kẻ thay thế.
“Không biết Nhị phu nhân đã dự tính xong danh sách yến ẩm chưa?” Hướng ma ma thử dò xét, “Nếu có gì không hiểu cứ đến hỏi thái phu nhân, tránh cho đến lúc đó lại tiếp đón thân thích không chu đáo.”
Minh Lan buông chén trà, hai tay đặt nhẹ trên đầu gối, tư thế thật xinh đẹp, nàng cười tủm tỉm nói: “Ma ma nói phải, tôi cũng đang lo thế, tôi đã nhờ chị dâu cả bảo ma ma quản sự bên cạnh đưa đến một danh sách thân thích mà chúng tôi hay qua lại… Có điều, đô đốc nói, bây giờ trên triều đang bộn bề nhiều sự, chúng ta hãy làm đơn giản thôi, chớ có rình rang quá, chỉ cần mời một vài thân bằng là được rồi.”
Ánh mắt Hướng ma ma lóe lên, cười nói: “Nếu Nhị lão gia đã nói thế tự nhiên là có đạo lý,” dừng một chút, bà ta lại cười nói, “Không biết mấy phòng người bên phủ đưa qua phu nhân đã sử dụng quen chưa? Bất kể là thái phu nhân, hay Tứ lão phu nhân Ngũ lão phu nhân, đưa tới đây đều là người có thể tin tưởng được.”
Minh Lan khẽ cười nói: “Cũng được, cũng được.” Nàng ra dấu với Đan Quất, Đan Quất lập tức đưa quyển sổ ghi chép sang, Minh Lan lật ra vài tờ, đưa cho Hướng ma ma xem, bà ta vừa nhìn lập tức biến sắc.
Minh Lan thản nhiên nói: “Cũng không có gì, quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, sinh vu Hoài bắc tắc vi chỉ*, có lẽ người làm chủ tử là tôi đây không đủ đức hạnh, không dọa được mấy người.”
*quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, sinh vu Hoài bắc tắc vi chỉ: cây quất mọc ở đất Hoài Nam thì là quất ngọt, đem sang trồng ở đất Hoài Bắc thì hóa quất chua, ý chỉ hoàn cảnh thay đổi tính chất của sự vật
* * *
“Nó nói thế thật à?” Trong nội thất tĩnh mịch, thái phu nhân Tần thị cầm chuỗi phật châu trong tay, ngồi ngay ngắn trước bàn thờ Phật.
Hướng ma ma thì thầm: “Mấy đứa đó đúng là chẳng được việc gì, mới có mấy ngày đã để nàng ta nắm được một đống nhược điểm, bài bạc, cắt xén tiền tiêu vặt hằng tháng của nha hoàn, tự ý chuyển đồ ra phủ… Tất cả đều được ghi lại rõ ràng, phía dưới vừa có dấu đóng tay của chúng nó, vừa có người làm chứng ghi vào, tôi chỉ nhìn mà hết hồn.”
Bên cạnh gian phòng là vườn hoa, một làn hương thơm ngát xuyên qua cửa sổ mà truyền vào đây, thái phu nhân nhíu mày nói: “Mấy ngày nay bà thường qua lại bên đó, cảm thấy thế nào?”
“Cũng khá có lề lối.” Hướng ma ma cầm cái kẹp ngọc khều khều tro lửa trong lư hương, thấp giọng nói: “Tôi ngầm nghe được, Nhị phu nhân tính tình nhìn có vẻ hiền lành, nhưng quy củ cực kỳ nghiêm. Nghe nói trong chính viện của nàng, bọn hầu gái đều được phân nhóm chia tốp, ngày nào giờ nào nơi nào ai làm gì đều được ghi trên bảng biểu, giấy trắng mực đen rõ ràng, trong lúc đang làm việc không được tùy ý đùa giỡn. Đặc biệt mấy gian chính phòng và buồng trong, người bình thường không có việc liên quan không được vào, lúc nào cũng có người canh chừng, cách ngoài phòng mười bước mới trông thấy người, cho dù bọn hầu gái trong viện có rãnh rỗi cũng không được đi lung tung.
“Họ Điêu còn nói với tôi.” Hướng ma ma nhớ lại nói, “Con bé Xuân Nguyệt nhà bà ta, à, chính là cái con Minh Nguyệt ấy, mới mấy ngày đã bị phạt hai lần, một lần là tự tiện tiến vào chính phòng, lần khác thì quanh quẩn hồi lâu ngoài phòng. Bây giờ nó đã bị phạt đuổi ra khỏi chính viện.”
Thái phu nhân đột nhiên mở mắt, bên môi lộ ra nụ cười mỉm: “Nó cũng thông minh đấy, suy cho cùng đó cũng là tiểu thư phủ hầu nuôi lớn.”
Hướng ma ma lắc đầu nói: “Nàng ta khá rõ đạo thưởng phạt, nói một không hai, thưởng lớn mà phạt cũng nặng; mỗi lần xử phạt đều nói rõ nguyên do, nếu còn chống chế ngụy biện tội thêm một bậc, nếu dám đổ trách nhiệm sang người khác tội càng nặng hơn nữa. Nếu xét thấy có thể tha thứ, vậy cũng có thể giảm nhẹ. Mấy ngày này, ai nấy trong phủ từ quản sự đến tạp dịch đều kính phục nàng ta, cả một phủ đệ như được chắn bởi một hàng rào sắt vậy, chỉ có vào không ra, ngay cả thăm hỏi chút tin tức cũng chẳng dễ dàng; haizzz… Sau này sợ là còn khó thăm dò hơn nữa. Hây da, thật không ngờ tuổi còn nhỏ thế, mà còn là con thứ, lại có năng lực uy thế như vậy!”
Sắc mặt thái phu nhân dần ngưng trọng, cười lạnh nói: “Vốn cho rằng dắt được con dê đầu đàn, không ngờ… Hừ, thế chỗ vợ chồng nó ra sao?”
“Cũng không rõ nữa.” Hướng ma ma hơi do dự, “Lúc tốt thì như keo như sơn, nhưng lại thường hay cãi nhau, lúc Nhị lão gia mắng người giọng to truyền cả ra ngoài phòng, hôm qua còn phát hỏa với con hầu bên cạnh Nhị phu nhân, chi tiết thế nào thì tôi không nghe ngóng được… Có điều, Nhị phu nhân nói gì Nhị lão gia cũng tán đồng, nội ngoại thư phòng nàng ta đều có thể ra vào.”
Thái phu nhân cau mày, các đốt ngón tay nắm phật châu hơi trắng bệch: “Nó có mang thai không?”
“Có lẽ không đâu.” Hướng ma ma cười khổ, “Trước khi Xuân Nguyệt bị đuổi ra ngoài, nó có hầu hạ tắm rửa cho nàng ta… Nhưng mấy ngày này, Nhị lão gia đều nghỉ ở phòng nàng ta.”
Nghe xong những lời này thái phu nhân không hỏi nữa, chỉ nhắm mắt lại hơi dưỡng thần, Hướng ma ma lẳng lặng đứng ở một bên, qua một lúc lâu, thái phu nhân bỗng nhiên mở mắt, khẽ cười nói: “Bây giờ ta thật bội phục một người.”
“Bà nói tới ai cơ?”
“Ông thông gia, Thịnh Hoành lão gia.” Thái phu nhân vỗ vỗ đầu gối, mỉm cười, “Lúc trước ta còn mơ hồ chưa rõ, một gia tộc lớn như vậy, dám gả con dòng chính vào nhà họ Văn, lại lấy con vợ lẽ ra thế chỗ. Bây giờ nhìn lại, ông thông gia quả thực là một người rất thông minh.”
“Thế chúng ta làm sao bây giờ?” Hướng ma ma hơi sốt ruột nói, “Từ lúc Nhị lão gia biết chuyện năm đó, trong bụng hắn vẫn nín nhịn một hơi đấy!”
“Cái gì là làm sao bây giờ?” Thái phu nhân mỉm cười tự nhiên, “Cái gì cũng không cần làm. Bạch thị nào phải ta hại chết, hắn dù tức giận cũng không dám đổ lên ta! Lúc này chỉ e là ông Tư và ông Năm còn sốt ruột hơn. Dẫu sao ta vẫn đang có danh phận, chỉ cần không tìm ra cái sai gì, ai có thể làm gì ta. Chúng ta đừng nói gì, cứ nhìn ông Tư và ông Năm ầm ĩ thôi.”
“Vậy sao bà còn gây khó dễ cho nàng ta nhiều lần thế ạ?” Hướng ma ma khó hiểu hỏi, “Cứ dụ dỗ nàng ta, khiến nàng ta tin tưởng kính trọng bà chẳng phải tốt hơn sao?”
Thái phu nhân chậm rãi nhặt phật châu lên: “Nó là con vợ lẽ, nào có dũng khí cãi lời chồng, mà Đình Diệp vốn đã cảnh giác với ta, ta càng lấy lòng, hắn lại càng hoài nghi, chi bằng cứ theo suy đoán của bọn nó, để mấy cái chân theo sau chúng, trái lại có thể khiến chúng an tâm.”
“… Sau đó?” Hướng ma ma chần chờ nói.
Thái phu nhân cẩn thận đặt phật châu lên trước án, nhìn Quan Thế Âm như đang mỉm cười trên bàn thờ phật, nói: “Mẹ chồng muốn gây khó dễ cho con dâu mà còn cần phải chọn thời gian sao? Bây giờ không cần vội. Hôm nay chẳng qua nó ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp mà được yêu thương cưng chiều, đợi qua đoạn này, chúng ta sẽ từ từ tính tiếp.”
/229
|