Hôm nay là ngày nhà họ Thịnh dâng hương làm lễ tạ, mới sáng sớm trong nhà đã bắt đầu rục rịch, ở cửa nhị môn đã chuẩn bị ba chiếc xe ngựa lớn, một chiếc cho lão phu nhân, Vương thị, Hải thị, một chiếc cho ba cô Lan, một chiếc cho hầu già cùng hầu gái, riêng Vương thị thì thêm tám chín hầu già to khỏe cùng một tá hộ viện lên đường.
Bởi vì thức dậy từ sáng sớm, Mặc Lan với Như Lan mệt mỏi uể oải, chẳng còn hưng phấn đấu võ mồm, chỉ còn dáng vẻ buồn ngủ giống như Minh Lan, dựa vào đệm mềm trên xe tranh thủ chợp mắt. Như Lan ghét Mặc Lan, nên chỉ liên tục dựa vào người Minh Lan, đè đến mức Minh Lan trằn trọc khổ sở ngay cả trong mơ, qua một lúc lâu mới tỉnh, lại nghe tiếng chuông từ xa vọng lại, thì biết sắp tới rồi.
Minh Lan xuất ra công phu “đánh” thức bạn cùng phòng năm đó tự lĩnh ngộ được, rất lão luyện bóp mũi hai cô Lan kia, hai bọn họ bị khó thở nên chỉ một lát sau đã tỉnh, đồng loạt trợn mắt với Minh Lan, chỉ thấy Minh Lan cười tủm tỉm nói: “Hai chị à, sắp tới chùa Quảng Tế rồi.”
Mặc Lan nghe thấy thế, vội vàng cúi xuống chỉnh lại quần áo trang điểm mặt mày của mình. Như Lan chậm hơn một nhịp, cũng đưa tay chỉnh lại đôi trâm sen rủ sương lấp lánh cạnh tóc mai. Ba cô Lan ngồi trong xe nghe được tiếng người bên ngoài ngày một to, đa phần là giọng của phụ nữ, pha lẫn một chút giọng trẻ con, hình như có không ít nhà tới dâng hương, mùi đàn hương nhàn nhạt len vào trong xe.
Nghe bên ngoài náo nhiệt, ba cô gái chị nhìn em em nhìn chị, trong lòng thì như mèo cào, hai mặt nhìn nhau, chẳng ai chịu vén mành đầu tiên để nhìn, Minh Lan cúi đầu thở dài: lý thuyết ba hòa thượng[‘] thật là kinh điển.
[‘]Ngày xưa, ở trên núi có một miếu đổ nát, có một ngày, một hòa thượng lùn muốn đi lên cái miếu nát trên núi, cách một con sông, bởi vì trời rất nóng, nên đến một cái ao gần đấy uống nước, ông ta đi vào trong miếu, thấy cái vại trong miếu không có nước, thì đi đun nước, đổ thêm nước vào trong cái bình Quan Âm, cành liễu khô quắt queo cũng. Không lâu sau, một hòa thượng béo cũng vào trong miếu, bởi vì trời nóng, đến cạnh cái ao uống nước, ông ta lại đi vào miếu uống hết nước trong miếu, lại gánh một thùng, sau đó chẳng ai đồng ý đun nước, nhưng sau đó bọn họ ý thức được làm như vậy thì không được, vì thế hai người đành đun nước, nhưng mà phân công không đều, ai cũng muốn việc nhẹ, cuối cùng vẽ lên thẻ tre ….., sóng gió cũng qua đi. Sau đó không lâu, một hòa thượng gầy đi vào trong miếu, bởi vì trời nóng, đến cạnh ao uống nước, ông ta lại đi vào miếu uống hết nước trong miếu, lại gánh một thùng, sau đó ba người này cũng không đồng ý đun nước, cành liễu cũng rủ, cuối cùng gió khô vật hanh, chuột lộng hành, dẫn tới một trận cháy lớn, ba người ra sức chữa cháy. Sau khi sóng gió qua đi, ba người chung sức tát nước.
Bầu không khí trong xe đang ảm đảm, bỗng nhiên xe ngựa rung mạnh, cả ba cô gái đều không ngồi vững, đồng loạt chúi về phía trước, suýt nữa thì ngã, bên ngoài xe lập tức truyền đến giọng trách mắng rất to, trong lòng Minh Lan cảm thấy kích động, chẳng lẽ xe ngựa ngày xưa cũng có kiểu tông vào đuôi xe?!
Như Lan là người tay chân mau lẹ nhất, gượng dậy đầu tiên, dù cho bên trong xe lót nhung rất dày, nhưng vẫn khiến cái gáy của chị ấy bị đập rất đau, lúc này mới quát: “Sao lại thế này?!” ——– Đương nhiên chẳng có ai trả lời chị ấy.
Sau khi Mặc Lan ngồi dậy, đã rất tỉnh táo dựa vào bên cạnh trực tiếp xốc mành lên nhìn. Như Lan không thèm châm chọc nàng, cũng cúi người qua xem, Minh Lan là người ngồi dậy cuối cùng cũng thò đầu ra nhìn, may sao người đánh xe nhà họ Thịnh đánh xe vào sau một cây đại thụ ở ven đường, có thể che được một chút, ba cô Lan lén vén rèm cũng không bị ai nhìn thấy.
Vừa nhìn thấy liền hoảng sợ, mấy người trên xe lão phu nhân đỗ ở phía trước, bên ngoài một đám hỗn loạn, một hồi ầm ĩ kêu cha gọi mẹ, vì thế xe ngựa không thể đi tiếp. Chỉ thấy cách đó không xa, mấy công tử áo gấm đeo ngọc cưỡi ngựa lớn đang nhiếc mắng. Minh Lan nghe sơ sơ, mới biết được bọn họ vừa phóng ngựa chạy như bay qua, làm mấy cửa hàng nhỏ ven đường đều bị đổ rạp, bởi vì chạy quá nhanh, làm liên lụy nhiều người đi đường cũng bị giẫm ngã, nhất thời phụ nữ và trẻ em thút thít. Người ngã ngựa đổ, làm cản trở đường đi.
Mặc Lan khẽ mắng: “Lũ quần là áo lượt!” [‘]
[‘] Nguyên tác “hoàn khố” nghĩa đen là quần lụa, ám đám công tử bột quần là áo lượt chỉ biết ăn tàn phá hại, vô tích sự.
Như Lan khẽ rống: “Bại hoại!”
Minh Lan nghĩ thầm: “Quản lý trong thành?!”
Chỉ nghe thấy một người đàn ông áo gấm đỏ thẫm trong đó giơ roi đánh ngựa, chửi ầm lên: “Nô tài chó má, cái loại mắt chó nhà mày, dám cản đường của ông đây, ông giẫm chết mày, dẫm chết con châu chấu nhà mày!”
Một chàng trai phía dưới nâng mẹ già nhà mình lên, đầu bà bê bết máu tươi đang thoi thóp, phẫn nộ: “Các người… các người, còn có vương pháp không? Vô nhân tính, coi mạng người như cỏ rác!”
Người đàn ông áo đỏ kia lại đánh thêm một roi, trên mặt chàng trai kia liền xuất hiện một vệt máu, cúi đầu ôm lấy mẹ già nhà mình, khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông áo đỏ giật giật, nhổ một bãi nước bọt xuống: “Vương pháp? Ông đây chính là vương pháp! Còn không tránh ra!” Chàng trai kia đột nhiên kích động, cực kỳ bất chấp, chạy lên ôm đùi của người đàn ông áo đỏ nhất quyết không buông, người đàn ông áo đỏ chỉ liên tục quất roi, chàng trai kia vẫn nhất quyết không buông tay.
Mấy thanh niên dòng dõi quý tộc khác ở bên cạnh đang ngồi trên ngựa đều cười cười: “Vinh Hiển! Roi của cậu nhẹ quá!”
“Chớ không phải là đêm qua đưa Tiểu Thúy, Tiên Đào “lên mây” sao? Ha ha ha………”
“Tôi nói nha người anh em, cậu quất nó vừa vừa thôi, đừng có làm đau thắt lưng, nếu như cậu có mệnh hệ nào, một nửa người trong Thiên Tiên các có thể bị bán đó!” …….. mấy người bạn ngựa oai áo lụa xung quanh có liên can đều cười không ngớt.
Vinh Hiển kia càng tức giận, cành vụt càng mạnh, ác độc muốn đánh chàng trai kia tróc da bong thịt, bên cạnh đang trêu chọc thì chợt nghe một giọng nam lạnh lùng: “Nếu muốn đánh người thì về tìm một tên nô tài mà đánh cho thoải mái, nếu có đánh chết thì cũng không có ai quản cậu, ở chỗ này thể hiện cái gì? Hôm nay cậu chủ nhà Dương các lão tổ chức hội thơ ở sau núi Mai Lâm, một lát nữa là có người lên núi rồi!”
Minh Lan vốn dĩ đã hết kinh ngạc quay đầu không nhìn nữa, chợt nghe thấy giọng nói có vẻ quen tai này, lại quay đầu lại len lén nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo vạt thẳng màu xanh ngọc cổ tròn, ngồi trên ngựa thôi cũng có vẻ lưng thẳng vai rộng, cực kỳ cao lớn, kia không phải Cố Đình Diệp thì là ai.
Lúc này xe ngựa dần đỗ lại giao lộ, đều là xe ngựa xa hoa, người người tráng kiện, đã có mấy nhà sai gia đinh đi lên hỏi. Đám công tử áo gấm kia vừa nhìn thấy khác thường, vứt ra một đống tiền, giục ngựa phi như tên bắn, nghênh ngang dời đi, chỉ để lại đám dân thường khóc lóc, vô duyên vô cớ bị đá bị đạp cho thương tích đầy mình, nhưng vẫn vội vã nhặt tiền.
Minh Lan lắc lắc đầu lui về trong xe, xem ra đồn đại cũng không phải giả, Yên Nhiên nguy hiểm thật.
Đa số nữ quyến xuất thân nhà giàu trong xe ngựa, thấy một đám gào khóc, thì lập tức giúp đỡ tương trợ, đưa tiền cho người bị thương, đám người bên ngoài mới dần dần tản đi, còn xe ngựa lại tiếp tục đi về phía trước, đi về phía trên núi.
Chùa Quảng Tế tọa lạc tại thành Tây phía đông ngọn núi Ngọc Mai, là một trong ba ngôi chùa tiếng tăm. Lúc vương triều này khai quốc, thái tổ gia từng chính tay viết bốn chữ đề tự “phổ độ chúng sinh” mà nổi danh, chùa miếu cũng không đặc biệt to lớn lộng lẫy, trước sau chỉ có ba tòa đại điện, chia nhau mà thờ phụng Như Lai Phật Tổ, Quan Âm đại sĩ cùng Mễ Lặc La Hán, hai bên lại có một cái gác chuông, hương khói cũng không hưng thịnh như hai ngôi chùa lớn còn lại, bởi vậy Thịnh lão phu nhân vì muốn thanh tịnh đã chọn nơi này dâng hương.
Thắp hương bái Phật thì Minh Lan làm rất thành thục, đoàn người đi theo vị sư tiếp khách vào đại điện, vừa nhìn thấy chủ trì Diệu Thiện đích thân tới nghênh đón, hai bên bèn hàn huyên một lúc. Thịnh lão phu nhân quyên một khoản tiền dầu đèn, Vương thị cùng Hải thị cũng làm theo quyên một chút tiền, sau đó mấy nữ quyến bắt đầu từ chính điện, từ trái tới phải y theo tượng Phật nơi nơi đều thắp hương dập đầu, âm thầm cầu nguyện trong lòng, đốt rất nhiều tiền giấy.
Bởi vì cầu thần bái Phật phần lớn là phụ nữ và trẻ em, vì thế bận rộn đi lại trong chùa không phải hòa thượng già đã móm mà đổi thành tiểu sa di[‘] răng sữa, liếc mắt một cái, vậy mà chẳng có lấy một sư sãi trẻ tuổi nào. Minh Lan thầm than một tiếng: Nhìn tính chất nghề nghiệp này xem!
[‘] Tiểu sa di là chú tiểu mới xuất gia.
Lúc làm lễ đến đại điện cuối cùng, chính là đại điện thứ ba thờ Dương Chi Quan Âm, Minh Lan nghĩ đến ba Diêu Mẹ Diêu và anh Diêu, liền thành tâm thành ý dập đầu thêm vài cái, chỉ mong họ hết thảy đều bình an, đợi đến lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Vương thị kéo Hải thị tới một góc phía sau Tống Tử Quan Âm, sắc mặt Hải thị ửng hồng, xấu hổ ngại ngùng hết vái lại lạy. Thịnh lão phu nhân thì lại đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn tượng Quan Âm lặng im không nói. Minh Lan quay đầu, chỉ thấy Mặc Lan đang ngơ ngác nhìn một cái ống thẻ trên hương án, ánh mắt tựa như rất muốn thử, nhìn thấy Minh Lan đang nhìn mình, chị ta khép tay áo khẽ cười nói: “Em muốn thử hay không?”
Không đợi Minh Lan mở miệng, Như Lan cầm lấy ống thẻ rồi quỳ xuống, lẩm bẩm rồi lắc ống thẻ. Mặc Lan cắn cắn môi, bởi vì ở bên ngoài không tiện nổi giận, nhìn thấy Như Lan lắc ra một tấm thẻ, còn chưa thấy rõ là cái gì, Như Lan đã nắm ở trong tay, sau đó nhìn các nàng nói: “Có phải các em muốn xin xăm? Xin xong rồi cùng đi giải xăm đi.”
Mặc Lan bị Như Lan đoạt lượt đầu tiên, thì không còn trì hoãn, lập tức lấy ống thẻ rồi quỳ xuống, dập đầu liên tiếp ba cái, mới thật cẩn thận lắc ống, sau đó cũng lắc được một tấm thẻ, như trước vừa thấy thẻ đã nắm ở trong tay, sau đó nhìn Minh Lan.
Minh Lan lắc đầu nói: “Em không cần, các chị cứ đi giải xăm đi.” Như Lan không bỏ qua, kéo Minh Lan lên bồ đoàn, nói: “Không được không được, hai chúng ta đều đã xin, em cũng không thể thiếu.” Mặc Lan cũng nhẹ nhàng nói: “Hay là em cứ xin đi, nếu bị bà nội phát hiện, thì cứ trách người làm chị này không trông chừng em là được rồi.”
Minh Lan cười khổ quỳ trước mặt Bồ Tát, một bên lắc ống thẻ, một bên chợt nhớ tới cái ngày Hạ Hoằng Văn rời đi, Thịnh lão phu nhân đã nói với nàng, mặt không khỏi đỏ lên. Thật ra không phải là nàng chưa từng nghĩ tới tương lai của bản thân, nhưng mà ở cái thế giới bế tắc này, nàng có thể quen biết được bao nhiêu người, người để tín nhiệm hay không tín nhiệm đều không ổn.
Sau nửa đời đau thương của lão phu nhân, cảm thấy được công danh lợi lộc đều là mây trôi, vui vẻ là được, quan trọng hơn chính là người phải ôn hòa hiền hậu. Ngay từ đầu người bà cân nhắc chính là người anh họ Thái Sinh, nhà họ Hồ tuy là thương nhân, cha con dượng Hồ lại cực kỳ phúc hậu, mà bác Thịnh Vân lại nợ nhân tình của lão phu nhân, Minh Lan nếu vào nhà đó, nhất định có thể cả đời thuận lợi, vui vẻ bình yên.
Ai ngờ trên đường nhảy ra hai tên Trình Giảo Kim, đầu tiên là gặp gỡ bà cháu nhà họ Hạ. Hạ lão phu nhân nhìn thấy Minh Lan thì rất thích, đã để lộ tâm tư muốn kết thân, sau đó lại quen biết phu nhân nhà họ Lý, rất có tâm tư cưới gả với Minh Lan. Sau khi vào ở nhà tổ họ Thịnh, Thịnh lão phu nhân lại tinh tế quan sát, phát hiện bà bác cùng Lý thị ngầm lộ ra mong muốn Phẩm Lan cùng Thái Sinh kết thân, lão phu nhân không muốn người trong nhà khó xử, liền phai nhạt ý tứ với Thái Sinh.
Như vậy mối hôn nhân của Minh Lan chỉ còn lại hai người, Hạ Hoàng Văn và Lý Úc.
Tuy rằng nhà họ Lý cũng có tiền, nhưng rốt cục xuất thân là thương nhân, vả lại trong nhà hiện tại không có căn cơ (lời Minh Lan: nếu vừa có tiền vừa có căn cơ là nhà làm quan thì làm chi muốn kết hôn với nàng). Hạ Hoằng Văn nhân phẩm nho nhã, vẻ ngoài tuấn tú thanh tao, Thịnh lão phu nhân thực ra là hơi thích, chỉ là lo lắng năm đó còn nhỏ đã mất cha không có chỗ dựa, vả lại quả phụ ốm yếu, về sau con dâu không khỏi vất vả.
Ngày ấy sau khi Hạ lão phu nhân gấp rút tới chẩn mạch cho Hoa Lan, thì đã thông suốt ngọn nguồn với Thịnh lão phu nhân. Thứ nhất vợ chồng già bọn họ yêu thương nhất là thắng cháu trai này, lúc trước cha nó mới mất, hai vợ chồng già bọn họ lo lắng cho tương lai của thằng nhỏ, đã sớm chia nhà, đã sớm lấy lại một phần sản nghiệp từ chi thứ ba kia rồi, hiện do Hạ lão phu nhân thay thế chưởng quản, chờ hai lão mất rồi, lại chia đều tổ nghiệp với chi thứ ba, bản thân Hạ Hoằng Văn có năng lực hành y chữa bệnh, còn có bác cả đang làm quan cùng với người trong tộc khác có thể dựa vào, như vậy thì cuộc sống cũng không cần lo lắng.
Sau đó lại nói thêm vài câu, rồi Hạ lão phu nhân mau miệng còn lộ ra, bệnh tình của quả phụ nhà Hạ Hoằng Văn đã sớm nguy kịch, chẳng qua là dựa vào điều dưỡng từ mẹ chồng, chống đỡ thân thể muốn nhìn con trai thành gia lập nghiệp, nàng ấy nhiều nhất chỉ chống đỡ được dăm ba năm —— nghĩ đến đây, Minh Lan sám hối thật sâu, cảm thấy tâm tư mình quá xấu xa, lúc ấy mà trong lòng mình lại có một tia mừng thầm rằng không cần đối phó mẹ chồng nữa.
Mặc Lan và Như Lan lại cười nhạo nàng không có chí khí. Thật ra Minh Lan cảm thấy hai chị ấy sau khi quen với phồn hoa ở kinh thành, mắt nhìn rất cao, ở trong kinh thành có bao nhiêu hoàng thân quốc thích quan to quý nhân, đó là đại diện cả nước, nhưng mà kiểu như Thịnh Hoành ở kinh thành làm sao mà được để mắt tới. Kể ra mà ở Hựu Dương thì cũng là một nhân vật lớn.
Tạm thời để cho Hạ Hoằng Văn ở trong kinh thành học thêm vài thứ, ở trong thái y viện mạ vàng, tìm một thị trấn nhỏ non xanh nước biếc, mở một y quán hoặc hiệu thuốc bắc thì có thể thảnh thơi qua ngày, hơn nữa nguyên quán nhà họ Hạ ở ngay một huyện gần Hựu Dương.
Căn cứ vào phản hồi của Hạ lão phu nhân, Hạ Hoằng Văn cũng rất thích nàng, so sánh tình cảnh vài lần gặp mặt, tin tưởng là sau khi bọn họ thành thân, cũng có thể nâng khay ngang mày. Đến lúc đó, nàng chăm lo gia nghiệp thật tốt, ra sức để thành phú hộ số một trong huyện, sau đó nuôi một hai con chó chăm ba bốn nhành hoa, dù thế nào đi chăng nữa, đây chẳng phải là quá mĩ mãn ư!
Nhưng mà Thịnh lão phu nhân cũng nói: không vội, lại quan sát thêm một chút, vạn nhất lại có người thích hợp hơn, tóm lại bà muốn quan sát Hạ Hoằng Văn thêm chút nữa, cân nhắc rồi lại cân nhắc Lý Úc, nói không chừng lại có thêm một Trình Giảo Kim nữa nhảy vào (:-S).
Mặc Lan cùng Như Lan nhìn Minh Lan ở nơi này liên tục lắc ống thẻ, trên mặt nở nụ cười ngây ngô. Như Lan không kiên nhẫn đẩy nàng một cái, sau đó tùy tiện lắc ra một tấm thẻ, Minh Lan đứng dậy, ba chị em giơ thẻ ra so sánh, từ lớn tới nhỏ theo thứ tự là: thượng trung, trung hạ, hạ hạ.
Mặc Lan cùng Như Lan đều có vẻ mặt rất đắc ý, sau đó làm như cảm thông nhìn cái thẻ đáng thương trong tay Minh Lan kia, cùng khuyên giải an ủi: “Chẳng qua chỉ là một cái thẻ rách thôi mà, em đừng để trong lòng.”
Minh Lan rất bình tĩnh: cái thẻ này phản ánh cảnh ngộ của nàng thật chân thực.
Cửa đại điện là chỗ giải xăm, dăm ba vị sư già ngồi ở chỗ đó. Ba cô Lan bẩm qua với lão phu nhân và Vương thị, sau đó cùng hầu gái hầu già đi qua chỗ giải xăm, mới đi tới gần chỗ kia, đã gặp một thiếu nữ trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ được một đám vú già vây quanh ngồi ở chỗ đó. Nàng ta ngồi quay lưng lại nên không nhìn được dung mạo, chỉ nghe thấy vị sư già đối diện nàng nói: “……..khi Tần Quỳnh bán ngựa, chính là lúc có hi vọng, trước mắt mặc dù cô có chút không thuận lợi, nhưng cứ thuận theo tình thế mà làm, chắc chắn có thể vén mây mù thấy trăng sáng……….”
[‘]Tần Quỳnh bán ngựa: Tần Quỳnh là một trong những khai quốc công thần phò trợ Đường Thái Tông, sáng lập nên triều đại nhà Đường, có một câu chuyện nổi tiếng về Tần Quỳnh và chú ngựa quý Hoàng Phiêu của ông. Trong thời gian ông bị đày ải ở biên giới vào cuối đời Tùy, ông trở nên nghèo khó đến nỗi không có tiền để trang trải việc ăn ngủ. Khốn cùng, không còn cách nào khác, ông đành phải bán ngựa. Trước lúc rời xa, người ngựa buồn tủi, Hoàng Phiêu ghim chặt không chịu rời đi. Đột nhiên có một ông lão đi qua, nhìn thấy cảnh ấy, bèn khuyên Tần Quỳnh bán ngựa lại cho Đan Thông, người cũng đang mong tìm ngựa quý.
Không nói rõ danh tính, Tần Quỳnh đã bán ngựa cho Đan Thông và bỏ đi. Tuy nhiên một trong những hào kiệt đến làm khách tại nhà Đan Thông đã nhận ra Tần Quỳnh và nói lại với Đan Thông. Nghe thấy vị anh hùng Tần Quỳnh đã bán ngựa, Đan Thông vội đuổi theo. Ông không những trao trả ngựa quý cho Tần Quỳnh mà còn giúp anh vượt qua lúc nguy khốn.)
Minh Lan bật cười, tất cả chữ trên thẻ đều là kiểu vạn năng, chỗ nào cũng dùng được.
Mặc Lan cùng Như Lan đều hứng thú đi tìm một vị sư già giải xăm, Minh Lan ở phía sau đứng nghe sơ sơ, có thể tổng kết một chút: tiền đồ thì sáng ngời, đường đi thì quanh co, chỉ cần cố gắng phấn đấu, chẳng sợ ngươi là đầu heo ——- hôn nhân, sự nghiệp, sức khỏe, đều thích hợp.
Minh Lan cảm thấy bản thân không thể quá khác người, nên cũng đi giải xăm, chỉ thấy một vị sư già kỳ quặc xấu hoắc ngồi bên cạnh, mặt nhăn như vỏ quýt phơi gió, vẻ mặt còn hung ác đáng sợ. Lão ấy một mình ngồi ở một chỗ vắng vẻ, không có ai tìm lão giải xăm, Minh Lan không kiên nhẫn xếp hàng, nên lập tức đi tới rồi ngồi xuống, hai tay đưa thẻ qua. Vị sư già kia vừa thoáng thấy, đang muốn mở miệng, chợt nhìn tướng mạo Minh Lan, tựa như hơi giật mình, liền tiện tay vứt cái thẻ đấy đi, phất tay giống như đuổi ruồi để Minh Lan rời đi: “Cái thẻ này không phải của cô, cô về sau cũng không cần xin xăm, xin cũng vô dụng.”
Minh Lan kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ gặp được cao nhân rồi, đang muốn mở miệng hỏi, lão sư già kia đã có vẻ mặt không kiên nhẫn mắng: “Đi đi đi, nói nhiều sai nhiều, chẳng có việc gì lại liên lụy ta.”
Trong lòng Minh Lan cái hiểu cái không, còn muốn nói chút chuyện, Như Lan cùng Mặc Lan ở bên kia đã giải xăm xong rồi, một hầu già đến gọi ba nàng mau trở về. Minh Lan được Vưu ma ma dắt đi được vài bước, nhìn lại, chỉ thấy lão sư già kia vội chạy như bay, cứ như bị ma đuổi. Minh Lan giận dữ trong lòng: ai nói thế ngoại cao nhân đều thích giúp người làm niềm vui chứ?!
(Editor: Có ai lý giải gì vụ này không? Tớ cũng chẳng hiểu mô tê gì:P)
Trước tiên ba cô gái được đưa vào một phòng dùng trà, chỉ thấy Thịnh lão phu nhân Vương thị,Hải thị còn có trụ trì đi ra từ chỗ này. Mấy phu nhân quần áo rực rỡ vẫn ngồi, một đám phụ nữ liên tục nói chuyện không ngừng, có chút chuyện mà con gái mới lớn không tiện nghe, Vương thị đã phái ba cô Lan đến một gian nhỏ bên cạnh nghỉ tạm.
Tiểu sa di tìm một gian nhỏ thanh tịnh trang nhã còn trống, mời ba cô gái đi vào, ai ngờ Như Lan đi vào từ một góc, nhìn thấy bên trong đã có một cô gái ngồi cạnh bàn dùng trà, nhìn quần áo thì đúng là cô gái vừa mới giải xăm kia, cô nàng ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo kiều diễm, mặt mày mang theo vài phần quyến rũ.
Bởi vì thức dậy từ sáng sớm, Mặc Lan với Như Lan mệt mỏi uể oải, chẳng còn hưng phấn đấu võ mồm, chỉ còn dáng vẻ buồn ngủ giống như Minh Lan, dựa vào đệm mềm trên xe tranh thủ chợp mắt. Như Lan ghét Mặc Lan, nên chỉ liên tục dựa vào người Minh Lan, đè đến mức Minh Lan trằn trọc khổ sở ngay cả trong mơ, qua một lúc lâu mới tỉnh, lại nghe tiếng chuông từ xa vọng lại, thì biết sắp tới rồi.
Minh Lan xuất ra công phu “đánh” thức bạn cùng phòng năm đó tự lĩnh ngộ được, rất lão luyện bóp mũi hai cô Lan kia, hai bọn họ bị khó thở nên chỉ một lát sau đã tỉnh, đồng loạt trợn mắt với Minh Lan, chỉ thấy Minh Lan cười tủm tỉm nói: “Hai chị à, sắp tới chùa Quảng Tế rồi.”
Mặc Lan nghe thấy thế, vội vàng cúi xuống chỉnh lại quần áo trang điểm mặt mày của mình. Như Lan chậm hơn một nhịp, cũng đưa tay chỉnh lại đôi trâm sen rủ sương lấp lánh cạnh tóc mai. Ba cô Lan ngồi trong xe nghe được tiếng người bên ngoài ngày một to, đa phần là giọng của phụ nữ, pha lẫn một chút giọng trẻ con, hình như có không ít nhà tới dâng hương, mùi đàn hương nhàn nhạt len vào trong xe.
Nghe bên ngoài náo nhiệt, ba cô gái chị nhìn em em nhìn chị, trong lòng thì như mèo cào, hai mặt nhìn nhau, chẳng ai chịu vén mành đầu tiên để nhìn, Minh Lan cúi đầu thở dài: lý thuyết ba hòa thượng[‘] thật là kinh điển.
[‘]Ngày xưa, ở trên núi có một miếu đổ nát, có một ngày, một hòa thượng lùn muốn đi lên cái miếu nát trên núi, cách một con sông, bởi vì trời rất nóng, nên đến một cái ao gần đấy uống nước, ông ta đi vào trong miếu, thấy cái vại trong miếu không có nước, thì đi đun nước, đổ thêm nước vào trong cái bình Quan Âm, cành liễu khô quắt queo cũng. Không lâu sau, một hòa thượng béo cũng vào trong miếu, bởi vì trời nóng, đến cạnh cái ao uống nước, ông ta lại đi vào miếu uống hết nước trong miếu, lại gánh một thùng, sau đó chẳng ai đồng ý đun nước, nhưng sau đó bọn họ ý thức được làm như vậy thì không được, vì thế hai người đành đun nước, nhưng mà phân công không đều, ai cũng muốn việc nhẹ, cuối cùng vẽ lên thẻ tre ….., sóng gió cũng qua đi. Sau đó không lâu, một hòa thượng gầy đi vào trong miếu, bởi vì trời nóng, đến cạnh ao uống nước, ông ta lại đi vào miếu uống hết nước trong miếu, lại gánh một thùng, sau đó ba người này cũng không đồng ý đun nước, cành liễu cũng rủ, cuối cùng gió khô vật hanh, chuột lộng hành, dẫn tới một trận cháy lớn, ba người ra sức chữa cháy. Sau khi sóng gió qua đi, ba người chung sức tát nước.
Bầu không khí trong xe đang ảm đảm, bỗng nhiên xe ngựa rung mạnh, cả ba cô gái đều không ngồi vững, đồng loạt chúi về phía trước, suýt nữa thì ngã, bên ngoài xe lập tức truyền đến giọng trách mắng rất to, trong lòng Minh Lan cảm thấy kích động, chẳng lẽ xe ngựa ngày xưa cũng có kiểu tông vào đuôi xe?!
Như Lan là người tay chân mau lẹ nhất, gượng dậy đầu tiên, dù cho bên trong xe lót nhung rất dày, nhưng vẫn khiến cái gáy của chị ấy bị đập rất đau, lúc này mới quát: “Sao lại thế này?!” ——– Đương nhiên chẳng có ai trả lời chị ấy.
Sau khi Mặc Lan ngồi dậy, đã rất tỉnh táo dựa vào bên cạnh trực tiếp xốc mành lên nhìn. Như Lan không thèm châm chọc nàng, cũng cúi người qua xem, Minh Lan là người ngồi dậy cuối cùng cũng thò đầu ra nhìn, may sao người đánh xe nhà họ Thịnh đánh xe vào sau một cây đại thụ ở ven đường, có thể che được một chút, ba cô Lan lén vén rèm cũng không bị ai nhìn thấy.
Vừa nhìn thấy liền hoảng sợ, mấy người trên xe lão phu nhân đỗ ở phía trước, bên ngoài một đám hỗn loạn, một hồi ầm ĩ kêu cha gọi mẹ, vì thế xe ngựa không thể đi tiếp. Chỉ thấy cách đó không xa, mấy công tử áo gấm đeo ngọc cưỡi ngựa lớn đang nhiếc mắng. Minh Lan nghe sơ sơ, mới biết được bọn họ vừa phóng ngựa chạy như bay qua, làm mấy cửa hàng nhỏ ven đường đều bị đổ rạp, bởi vì chạy quá nhanh, làm liên lụy nhiều người đi đường cũng bị giẫm ngã, nhất thời phụ nữ và trẻ em thút thít. Người ngã ngựa đổ, làm cản trở đường đi.
Mặc Lan khẽ mắng: “Lũ quần là áo lượt!” [‘]
[‘] Nguyên tác “hoàn khố” nghĩa đen là quần lụa, ám đám công tử bột quần là áo lượt chỉ biết ăn tàn phá hại, vô tích sự.
Như Lan khẽ rống: “Bại hoại!”
Minh Lan nghĩ thầm: “Quản lý trong thành?!”
Chỉ nghe thấy một người đàn ông áo gấm đỏ thẫm trong đó giơ roi đánh ngựa, chửi ầm lên: “Nô tài chó má, cái loại mắt chó nhà mày, dám cản đường của ông đây, ông giẫm chết mày, dẫm chết con châu chấu nhà mày!”
Một chàng trai phía dưới nâng mẹ già nhà mình lên, đầu bà bê bết máu tươi đang thoi thóp, phẫn nộ: “Các người… các người, còn có vương pháp không? Vô nhân tính, coi mạng người như cỏ rác!”
Người đàn ông áo đỏ kia lại đánh thêm một roi, trên mặt chàng trai kia liền xuất hiện một vệt máu, cúi đầu ôm lấy mẹ già nhà mình, khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông áo đỏ giật giật, nhổ một bãi nước bọt xuống: “Vương pháp? Ông đây chính là vương pháp! Còn không tránh ra!” Chàng trai kia đột nhiên kích động, cực kỳ bất chấp, chạy lên ôm đùi của người đàn ông áo đỏ nhất quyết không buông, người đàn ông áo đỏ chỉ liên tục quất roi, chàng trai kia vẫn nhất quyết không buông tay.
Mấy thanh niên dòng dõi quý tộc khác ở bên cạnh đang ngồi trên ngựa đều cười cười: “Vinh Hiển! Roi của cậu nhẹ quá!”
“Chớ không phải là đêm qua đưa Tiểu Thúy, Tiên Đào “lên mây” sao? Ha ha ha………”
“Tôi nói nha người anh em, cậu quất nó vừa vừa thôi, đừng có làm đau thắt lưng, nếu như cậu có mệnh hệ nào, một nửa người trong Thiên Tiên các có thể bị bán đó!” …….. mấy người bạn ngựa oai áo lụa xung quanh có liên can đều cười không ngớt.
Vinh Hiển kia càng tức giận, cành vụt càng mạnh, ác độc muốn đánh chàng trai kia tróc da bong thịt, bên cạnh đang trêu chọc thì chợt nghe một giọng nam lạnh lùng: “Nếu muốn đánh người thì về tìm một tên nô tài mà đánh cho thoải mái, nếu có đánh chết thì cũng không có ai quản cậu, ở chỗ này thể hiện cái gì? Hôm nay cậu chủ nhà Dương các lão tổ chức hội thơ ở sau núi Mai Lâm, một lát nữa là có người lên núi rồi!”
Minh Lan vốn dĩ đã hết kinh ngạc quay đầu không nhìn nữa, chợt nghe thấy giọng nói có vẻ quen tai này, lại quay đầu lại len lén nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo vạt thẳng màu xanh ngọc cổ tròn, ngồi trên ngựa thôi cũng có vẻ lưng thẳng vai rộng, cực kỳ cao lớn, kia không phải Cố Đình Diệp thì là ai.
Lúc này xe ngựa dần đỗ lại giao lộ, đều là xe ngựa xa hoa, người người tráng kiện, đã có mấy nhà sai gia đinh đi lên hỏi. Đám công tử áo gấm kia vừa nhìn thấy khác thường, vứt ra một đống tiền, giục ngựa phi như tên bắn, nghênh ngang dời đi, chỉ để lại đám dân thường khóc lóc, vô duyên vô cớ bị đá bị đạp cho thương tích đầy mình, nhưng vẫn vội vã nhặt tiền.
Minh Lan lắc lắc đầu lui về trong xe, xem ra đồn đại cũng không phải giả, Yên Nhiên nguy hiểm thật.
Đa số nữ quyến xuất thân nhà giàu trong xe ngựa, thấy một đám gào khóc, thì lập tức giúp đỡ tương trợ, đưa tiền cho người bị thương, đám người bên ngoài mới dần dần tản đi, còn xe ngựa lại tiếp tục đi về phía trước, đi về phía trên núi.
Chùa Quảng Tế tọa lạc tại thành Tây phía đông ngọn núi Ngọc Mai, là một trong ba ngôi chùa tiếng tăm. Lúc vương triều này khai quốc, thái tổ gia từng chính tay viết bốn chữ đề tự “phổ độ chúng sinh” mà nổi danh, chùa miếu cũng không đặc biệt to lớn lộng lẫy, trước sau chỉ có ba tòa đại điện, chia nhau mà thờ phụng Như Lai Phật Tổ, Quan Âm đại sĩ cùng Mễ Lặc La Hán, hai bên lại có một cái gác chuông, hương khói cũng không hưng thịnh như hai ngôi chùa lớn còn lại, bởi vậy Thịnh lão phu nhân vì muốn thanh tịnh đã chọn nơi này dâng hương.
Thắp hương bái Phật thì Minh Lan làm rất thành thục, đoàn người đi theo vị sư tiếp khách vào đại điện, vừa nhìn thấy chủ trì Diệu Thiện đích thân tới nghênh đón, hai bên bèn hàn huyên một lúc. Thịnh lão phu nhân quyên một khoản tiền dầu đèn, Vương thị cùng Hải thị cũng làm theo quyên một chút tiền, sau đó mấy nữ quyến bắt đầu từ chính điện, từ trái tới phải y theo tượng Phật nơi nơi đều thắp hương dập đầu, âm thầm cầu nguyện trong lòng, đốt rất nhiều tiền giấy.
Bởi vì cầu thần bái Phật phần lớn là phụ nữ và trẻ em, vì thế bận rộn đi lại trong chùa không phải hòa thượng già đã móm mà đổi thành tiểu sa di[‘] răng sữa, liếc mắt một cái, vậy mà chẳng có lấy một sư sãi trẻ tuổi nào. Minh Lan thầm than một tiếng: Nhìn tính chất nghề nghiệp này xem!
[‘] Tiểu sa di là chú tiểu mới xuất gia.
Lúc làm lễ đến đại điện cuối cùng, chính là đại điện thứ ba thờ Dương Chi Quan Âm, Minh Lan nghĩ đến ba Diêu Mẹ Diêu và anh Diêu, liền thành tâm thành ý dập đầu thêm vài cái, chỉ mong họ hết thảy đều bình an, đợi đến lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Vương thị kéo Hải thị tới một góc phía sau Tống Tử Quan Âm, sắc mặt Hải thị ửng hồng, xấu hổ ngại ngùng hết vái lại lạy. Thịnh lão phu nhân thì lại đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn tượng Quan Âm lặng im không nói. Minh Lan quay đầu, chỉ thấy Mặc Lan đang ngơ ngác nhìn một cái ống thẻ trên hương án, ánh mắt tựa như rất muốn thử, nhìn thấy Minh Lan đang nhìn mình, chị ta khép tay áo khẽ cười nói: “Em muốn thử hay không?”
Không đợi Minh Lan mở miệng, Như Lan cầm lấy ống thẻ rồi quỳ xuống, lẩm bẩm rồi lắc ống thẻ. Mặc Lan cắn cắn môi, bởi vì ở bên ngoài không tiện nổi giận, nhìn thấy Như Lan lắc ra một tấm thẻ, còn chưa thấy rõ là cái gì, Như Lan đã nắm ở trong tay, sau đó nhìn các nàng nói: “Có phải các em muốn xin xăm? Xin xong rồi cùng đi giải xăm đi.”
Mặc Lan bị Như Lan đoạt lượt đầu tiên, thì không còn trì hoãn, lập tức lấy ống thẻ rồi quỳ xuống, dập đầu liên tiếp ba cái, mới thật cẩn thận lắc ống, sau đó cũng lắc được một tấm thẻ, như trước vừa thấy thẻ đã nắm ở trong tay, sau đó nhìn Minh Lan.
Minh Lan lắc đầu nói: “Em không cần, các chị cứ đi giải xăm đi.” Như Lan không bỏ qua, kéo Minh Lan lên bồ đoàn, nói: “Không được không được, hai chúng ta đều đã xin, em cũng không thể thiếu.” Mặc Lan cũng nhẹ nhàng nói: “Hay là em cứ xin đi, nếu bị bà nội phát hiện, thì cứ trách người làm chị này không trông chừng em là được rồi.”
Minh Lan cười khổ quỳ trước mặt Bồ Tát, một bên lắc ống thẻ, một bên chợt nhớ tới cái ngày Hạ Hoằng Văn rời đi, Thịnh lão phu nhân đã nói với nàng, mặt không khỏi đỏ lên. Thật ra không phải là nàng chưa từng nghĩ tới tương lai của bản thân, nhưng mà ở cái thế giới bế tắc này, nàng có thể quen biết được bao nhiêu người, người để tín nhiệm hay không tín nhiệm đều không ổn.
Sau nửa đời đau thương của lão phu nhân, cảm thấy được công danh lợi lộc đều là mây trôi, vui vẻ là được, quan trọng hơn chính là người phải ôn hòa hiền hậu. Ngay từ đầu người bà cân nhắc chính là người anh họ Thái Sinh, nhà họ Hồ tuy là thương nhân, cha con dượng Hồ lại cực kỳ phúc hậu, mà bác Thịnh Vân lại nợ nhân tình của lão phu nhân, Minh Lan nếu vào nhà đó, nhất định có thể cả đời thuận lợi, vui vẻ bình yên.
Ai ngờ trên đường nhảy ra hai tên Trình Giảo Kim, đầu tiên là gặp gỡ bà cháu nhà họ Hạ. Hạ lão phu nhân nhìn thấy Minh Lan thì rất thích, đã để lộ tâm tư muốn kết thân, sau đó lại quen biết phu nhân nhà họ Lý, rất có tâm tư cưới gả với Minh Lan. Sau khi vào ở nhà tổ họ Thịnh, Thịnh lão phu nhân lại tinh tế quan sát, phát hiện bà bác cùng Lý thị ngầm lộ ra mong muốn Phẩm Lan cùng Thái Sinh kết thân, lão phu nhân không muốn người trong nhà khó xử, liền phai nhạt ý tứ với Thái Sinh.
Như vậy mối hôn nhân của Minh Lan chỉ còn lại hai người, Hạ Hoàng Văn và Lý Úc.
Tuy rằng nhà họ Lý cũng có tiền, nhưng rốt cục xuất thân là thương nhân, vả lại trong nhà hiện tại không có căn cơ (lời Minh Lan: nếu vừa có tiền vừa có căn cơ là nhà làm quan thì làm chi muốn kết hôn với nàng). Hạ Hoằng Văn nhân phẩm nho nhã, vẻ ngoài tuấn tú thanh tao, Thịnh lão phu nhân thực ra là hơi thích, chỉ là lo lắng năm đó còn nhỏ đã mất cha không có chỗ dựa, vả lại quả phụ ốm yếu, về sau con dâu không khỏi vất vả.
Ngày ấy sau khi Hạ lão phu nhân gấp rút tới chẩn mạch cho Hoa Lan, thì đã thông suốt ngọn nguồn với Thịnh lão phu nhân. Thứ nhất vợ chồng già bọn họ yêu thương nhất là thắng cháu trai này, lúc trước cha nó mới mất, hai vợ chồng già bọn họ lo lắng cho tương lai của thằng nhỏ, đã sớm chia nhà, đã sớm lấy lại một phần sản nghiệp từ chi thứ ba kia rồi, hiện do Hạ lão phu nhân thay thế chưởng quản, chờ hai lão mất rồi, lại chia đều tổ nghiệp với chi thứ ba, bản thân Hạ Hoằng Văn có năng lực hành y chữa bệnh, còn có bác cả đang làm quan cùng với người trong tộc khác có thể dựa vào, như vậy thì cuộc sống cũng không cần lo lắng.
Sau đó lại nói thêm vài câu, rồi Hạ lão phu nhân mau miệng còn lộ ra, bệnh tình của quả phụ nhà Hạ Hoằng Văn đã sớm nguy kịch, chẳng qua là dựa vào điều dưỡng từ mẹ chồng, chống đỡ thân thể muốn nhìn con trai thành gia lập nghiệp, nàng ấy nhiều nhất chỉ chống đỡ được dăm ba năm —— nghĩ đến đây, Minh Lan sám hối thật sâu, cảm thấy tâm tư mình quá xấu xa, lúc ấy mà trong lòng mình lại có một tia mừng thầm rằng không cần đối phó mẹ chồng nữa.
Mặc Lan và Như Lan lại cười nhạo nàng không có chí khí. Thật ra Minh Lan cảm thấy hai chị ấy sau khi quen với phồn hoa ở kinh thành, mắt nhìn rất cao, ở trong kinh thành có bao nhiêu hoàng thân quốc thích quan to quý nhân, đó là đại diện cả nước, nhưng mà kiểu như Thịnh Hoành ở kinh thành làm sao mà được để mắt tới. Kể ra mà ở Hựu Dương thì cũng là một nhân vật lớn.
Tạm thời để cho Hạ Hoằng Văn ở trong kinh thành học thêm vài thứ, ở trong thái y viện mạ vàng, tìm một thị trấn nhỏ non xanh nước biếc, mở một y quán hoặc hiệu thuốc bắc thì có thể thảnh thơi qua ngày, hơn nữa nguyên quán nhà họ Hạ ở ngay một huyện gần Hựu Dương.
Căn cứ vào phản hồi của Hạ lão phu nhân, Hạ Hoằng Văn cũng rất thích nàng, so sánh tình cảnh vài lần gặp mặt, tin tưởng là sau khi bọn họ thành thân, cũng có thể nâng khay ngang mày. Đến lúc đó, nàng chăm lo gia nghiệp thật tốt, ra sức để thành phú hộ số một trong huyện, sau đó nuôi một hai con chó chăm ba bốn nhành hoa, dù thế nào đi chăng nữa, đây chẳng phải là quá mĩ mãn ư!
Nhưng mà Thịnh lão phu nhân cũng nói: không vội, lại quan sát thêm một chút, vạn nhất lại có người thích hợp hơn, tóm lại bà muốn quan sát Hạ Hoằng Văn thêm chút nữa, cân nhắc rồi lại cân nhắc Lý Úc, nói không chừng lại có thêm một Trình Giảo Kim nữa nhảy vào (:-S).
Mặc Lan cùng Như Lan nhìn Minh Lan ở nơi này liên tục lắc ống thẻ, trên mặt nở nụ cười ngây ngô. Như Lan không kiên nhẫn đẩy nàng một cái, sau đó tùy tiện lắc ra một tấm thẻ, Minh Lan đứng dậy, ba chị em giơ thẻ ra so sánh, từ lớn tới nhỏ theo thứ tự là: thượng trung, trung hạ, hạ hạ.
Mặc Lan cùng Như Lan đều có vẻ mặt rất đắc ý, sau đó làm như cảm thông nhìn cái thẻ đáng thương trong tay Minh Lan kia, cùng khuyên giải an ủi: “Chẳng qua chỉ là một cái thẻ rách thôi mà, em đừng để trong lòng.”
Minh Lan rất bình tĩnh: cái thẻ này phản ánh cảnh ngộ của nàng thật chân thực.
Cửa đại điện là chỗ giải xăm, dăm ba vị sư già ngồi ở chỗ đó. Ba cô Lan bẩm qua với lão phu nhân và Vương thị, sau đó cùng hầu gái hầu già đi qua chỗ giải xăm, mới đi tới gần chỗ kia, đã gặp một thiếu nữ trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ được một đám vú già vây quanh ngồi ở chỗ đó. Nàng ta ngồi quay lưng lại nên không nhìn được dung mạo, chỉ nghe thấy vị sư già đối diện nàng nói: “……..khi Tần Quỳnh bán ngựa, chính là lúc có hi vọng, trước mắt mặc dù cô có chút không thuận lợi, nhưng cứ thuận theo tình thế mà làm, chắc chắn có thể vén mây mù thấy trăng sáng……….”
[‘]Tần Quỳnh bán ngựa: Tần Quỳnh là một trong những khai quốc công thần phò trợ Đường Thái Tông, sáng lập nên triều đại nhà Đường, có một câu chuyện nổi tiếng về Tần Quỳnh và chú ngựa quý Hoàng Phiêu của ông. Trong thời gian ông bị đày ải ở biên giới vào cuối đời Tùy, ông trở nên nghèo khó đến nỗi không có tiền để trang trải việc ăn ngủ. Khốn cùng, không còn cách nào khác, ông đành phải bán ngựa. Trước lúc rời xa, người ngựa buồn tủi, Hoàng Phiêu ghim chặt không chịu rời đi. Đột nhiên có một ông lão đi qua, nhìn thấy cảnh ấy, bèn khuyên Tần Quỳnh bán ngựa lại cho Đan Thông, người cũng đang mong tìm ngựa quý.
Không nói rõ danh tính, Tần Quỳnh đã bán ngựa cho Đan Thông và bỏ đi. Tuy nhiên một trong những hào kiệt đến làm khách tại nhà Đan Thông đã nhận ra Tần Quỳnh và nói lại với Đan Thông. Nghe thấy vị anh hùng Tần Quỳnh đã bán ngựa, Đan Thông vội đuổi theo. Ông không những trao trả ngựa quý cho Tần Quỳnh mà còn giúp anh vượt qua lúc nguy khốn.)
Minh Lan bật cười, tất cả chữ trên thẻ đều là kiểu vạn năng, chỗ nào cũng dùng được.
Mặc Lan cùng Như Lan đều hứng thú đi tìm một vị sư già giải xăm, Minh Lan ở phía sau đứng nghe sơ sơ, có thể tổng kết một chút: tiền đồ thì sáng ngời, đường đi thì quanh co, chỉ cần cố gắng phấn đấu, chẳng sợ ngươi là đầu heo ——- hôn nhân, sự nghiệp, sức khỏe, đều thích hợp.
Minh Lan cảm thấy bản thân không thể quá khác người, nên cũng đi giải xăm, chỉ thấy một vị sư già kỳ quặc xấu hoắc ngồi bên cạnh, mặt nhăn như vỏ quýt phơi gió, vẻ mặt còn hung ác đáng sợ. Lão ấy một mình ngồi ở một chỗ vắng vẻ, không có ai tìm lão giải xăm, Minh Lan không kiên nhẫn xếp hàng, nên lập tức đi tới rồi ngồi xuống, hai tay đưa thẻ qua. Vị sư già kia vừa thoáng thấy, đang muốn mở miệng, chợt nhìn tướng mạo Minh Lan, tựa như hơi giật mình, liền tiện tay vứt cái thẻ đấy đi, phất tay giống như đuổi ruồi để Minh Lan rời đi: “Cái thẻ này không phải của cô, cô về sau cũng không cần xin xăm, xin cũng vô dụng.”
Minh Lan kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ gặp được cao nhân rồi, đang muốn mở miệng hỏi, lão sư già kia đã có vẻ mặt không kiên nhẫn mắng: “Đi đi đi, nói nhiều sai nhiều, chẳng có việc gì lại liên lụy ta.”
Trong lòng Minh Lan cái hiểu cái không, còn muốn nói chút chuyện, Như Lan cùng Mặc Lan ở bên kia đã giải xăm xong rồi, một hầu già đến gọi ba nàng mau trở về. Minh Lan được Vưu ma ma dắt đi được vài bước, nhìn lại, chỉ thấy lão sư già kia vội chạy như bay, cứ như bị ma đuổi. Minh Lan giận dữ trong lòng: ai nói thế ngoại cao nhân đều thích giúp người làm niềm vui chứ?!
(Editor: Có ai lý giải gì vụ này không? Tớ cũng chẳng hiểu mô tê gì:P)
Trước tiên ba cô gái được đưa vào một phòng dùng trà, chỉ thấy Thịnh lão phu nhân Vương thị,Hải thị còn có trụ trì đi ra từ chỗ này. Mấy phu nhân quần áo rực rỡ vẫn ngồi, một đám phụ nữ liên tục nói chuyện không ngừng, có chút chuyện mà con gái mới lớn không tiện nghe, Vương thị đã phái ba cô Lan đến một gian nhỏ bên cạnh nghỉ tạm.
Tiểu sa di tìm một gian nhỏ thanh tịnh trang nhã còn trống, mời ba cô gái đi vào, ai ngờ Như Lan đi vào từ một góc, nhìn thấy bên trong đã có một cô gái ngồi cạnh bàn dùng trà, nhìn quần áo thì đúng là cô gái vừa mới giải xăm kia, cô nàng ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo kiều diễm, mặt mày mang theo vài phần quyến rũ.
/229
|