Sau khi Trường Ngô và Duẫn Nhi trở về, thấy Minh Lan ngồi ngay ngắn ở tháp mềm kiểm tra tiền vật. Đan Quất ở một bên, nhẹ nhàng bóc quýt, sau đó bỏ từng miếng vào miệng nàng. Tiểu Đào và Lục Chi ngồi đối diện, quay mặt vào sổ sách, một đứa đọc to, một đứa gạch tên. Ngoài cửa sổ sắc trời trong xanh, phong cảnh rất đẹp đẽ.
Hai vợ chồng trẻ nhìn mà rớt cả cằm. Minh Lan rất bình tĩnh báo cáo quá trình: Thu dọn đồ đạc, cướp đến, nhảy xuống nước, Tào bang tới giúp, cướp chạy, cả lũ lại về thuyền.
Tóm tắt gọn gang, rõ ràng khái quát, Minh Lan cảm thấy mình ngày càng có phong phạm của anh Trường Bách.
Hai vợ chồng trẻ rất áy náy, vì thế lấy áy náy làm động lực, bọn họ biết lợi hại của sự việc, chiếu theo tội mà xử, ắt sẽ có dính líu tới gia tộc, lại nhanh chóng hành động. Duẫn Nhi rốt cuộc là con dì Khang, xử trí giơ tay xuống đao, tuyệt đối không nương tay, xử lý thỏa đáng một đám tôi tớ già, cần ngậm miệng thì tuyệt nhiên không được hé ra một lời, chờ đến lúc lên bờ, thì hết thảy đều sóng êm bể lặng.
Trường Tùng đã sớm nhận được thư, dẫn theo một đám người làm chờ ở bến đò, anh em gặp lại vô cùng thắm thiết. Duẫn Nhi mạnh mẽ chịu đựng mệt mõi cũng nói mấy câu, sau đó được hầu già cẩn thận đỡ vào trong xa kiệu vải bố mảu xanh chàm thêu màu hồng. Minh Lan vốn cũng muốn bước theo, lại bị hầu già đỡ vào một chiếc xe phía sau, đi vào, chỉ thấy Phẩm Lan đang cười tủm tỉm cầm một hộp bát bảo chờ mình.
Hai năm không gặp, khuôn mặt Phẩm Lan xinh đẹp ra rất nhiều, dáng vẻ cũng nở nang hơn. Hai năm qua Lý thị gò ép chị ấy rất chặt, thành quả rõ rệt, cử chỉ không còn nóng nảy bộp chộp như xưa nữa, cũng có chút dáng dấp thiếu nữ rồi.
Phẩm Lan vô cùng nhớ Minh Lan, hôm nay biết Minh Lan đến, trong lòng như mèo cảo nửa ngày, xin xỏ thêm nửa ngày nữa, mới xin được mẹ và chị dâu gật đầu bảo anh trai đưa đi đón người.
Hai chị em xưa nay hợp nhau, vừa thấy mặt đã ôm lấy Minh Lan, chị nhéo mặt em một cái, em bóp cánh tay chị một cái, hỉ hỉ hả hả ầm ĩ một hồi lâu, cho tới tận khi ma ma hầu hạ bên ngoài không vui ho khan một tiếng, các nàng mới yên.
“Con bé chết tiệt này, chị nhớ em muốn chết đây này!” Phẩm Lan dán vào cánh tay Minh Lan, cười ửng đỏ mặt, Minh Lan bị kéo đến rối bù tóc tai, đang cố sức rút tay ra vấn lại tóc, gắng sức hất tay nói: “Chị bớt rủa em chết đi nhá!”
Phẩm Lan hung tợn nhe răng, nhào tới cù nắn một trận, Minh Lan tài nghệ không bằng người, giơ hai tay đầu hàng.
“Bà bác thế nào rồi?”Hai chị em yên tĩnh lại, Minh Lan vội hỏi. Sắc mặt Phẩm Lan ảm đạm: “Tháng trước vốn là có khá hơn, ai biết được trời vừa lạnh, lại không ổn nữa, đã nhiều ngày nay chỉ mê man, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi, đại phu nói, sợ là còn được thêm mấy ngày nữa thôi.”
Bên trong xe trầm mặc, Minh Lan vỗ tay an ủi Phẩm Lan một hồi, lại hỏi đến bà nội mình, Phẩm Lan tươi cười: “Làm phiền bà thím rồi, thường kể những chuyện vui của người già, bà nội chị mới thấy khá hơn, có lúc ông ba tới gây chuyện, bà thím đi tới ngồi xuống, chi thứ ba mới lại thành thật.”
“Thành thật thế nào cơ?” Minh Lan hứng trí hỏi.
Phẩm Lan hẳng giọng một cái, ra vẻ như thầy giáo kể chuyện vỗ xuống bàn, sinh động như tiết học thực sự –
Ông ba: Cháu cả à, trước đây lúc cụ mất thì vẫn còn năm vạn lượng bạc được giữ ở chi trưởng, bây giờ chia ba đi.
Thịnh Duy: Chuyện này … Chưa từng nghe nói đến ạ.
Ông ba: Thằng nhóc này nghĩ lại xem!Dám vô lễ với chú, ta đây vẫn còn giữ bản chép tay của cụ ngày đó đấy nhé!
Thịnh lão phu nhân: Ai da, đúng là có việc này, có điều năm ấy chú ba đòi chuộc thân cho hoa khôi Thúy Tiên lâu, không phải đã ứng trước rồi sao, trước đây văn tự ứng tiền do cụ Thôi xử lý vẫn còn đây, để tôi chạy đi mang phong thư tới mới được… Thế nào, chú trừng mắt dựng mày gì, còn muốn vô lễ với chị dâu à?!
Ông ba: …
Thịnh lão phu nhân: Thật ra mà nói, chú ba thiếu bạc, bèn ứng cả một phần của chi thứ hai nhà tôi ra đấy, tôi đây vẫn còn giữ giáy nợ của chú ba đây này, bây giờ chúng ra đều già rồi, cũng nên nói một chút xem khi nào thì trả nhờ.
Ông ba: Hôm nay ngày không tốt, cả nhà nên sớm về nhà nghỉ ngơi, trời tối đừng quên rút quần áo, chúng tôi đi trước nhá.
Phẩm Lan và Minh Lan cười nghiêng ngả, nằm xoài ra án mà phát run.
Lại nói tiếp, ông ba quả là một diệu nhân, ông ấy tuy rằng vẫn không nên thân, nhưng rất hiểu cái tốt thì nắm lấy, thấy gió là bẻ lái, thế nên vẫn luôn không để trở mặt cùng chi trưởng và chi thứ hai, thỉnh thoảng đòi tí bạc, gây chút gió là đã đủ.
Thịnh Duy rất thông minh, việc buôn bán cần phải hòa thuận sinh lợi, nên là bác ấy cũng không cãi vã với người lớn tuổi. Ông ba còn sống được bao lâu nữa, chờ ống ấy chết đi. Thịnh Duy là đích tôn cũng sẽ là tộc trưởng, về cơ bản có quyền định đoạt trong tộc, khi đó chi thứ ba nếu vẫn không tiến bộ lên, cả ngày gà bay chó sủa, vậy coi như chi trưởng cũng không dễ dàng nói chuyện như xưa nữa.
Xe chạy hơn một canh giờ, mắt thấy sẽ đến trấn, Trường Tùng kêu dừng xe, nghỉ tạm ở cửa thôn. Phu xe cho ngựa uống nước kiểm tra bánh xe, hầu già hầu gái hầu hạ mợ và các cô rửa mặt đi vệ sinh. Sau khi Minh Lan và Phẩm Lan xong việc, lại mau mau được đưa về xe ngựa. Vừa lên xe, Phẩm Lan bèn phấn khích lạ thường víu lấy của sổ xe, vén rèm lên nhìn. Minh Lan ngạc nhiên nói: “Nhìn gì thế?”
“Lúc vừa xuống dưới, chị nhìn thấy người quen cũ… A, lại đây, lại đây, mau tới xem!” Phẩm Lan lui về sau liên tục vẫy tay, Minh Lan nghi hoặc cũng nhoài ra nhìn, theo hướng ngón tay Phẩm Lan, thấy ở cửa thôn, dưới một gốc cây hòe vài người đang đứng, Minh Lan nhẹ nhàng “à” một tiếng.
– Quả thật là người quen cũ.
Tôn Chí Cao chật vật ngồi xổm trên đất, ôm đầu run rẩy, trường sam trên người hẳn là ố bẩn khắp nơi, đứng bên cạnh là một người phụ nữ cao lớn, tay cầm một cái gậy to, Tôn mẫu đứng một bên chỉ vào chửi đổng: “Ở đâu ra loại phụ nữ có chồng như thế? Ngang ngược như vậy, nam nhân ra ngoài uống chút rượu, mày lại dám đánh chồng?! Xem mày đánh con tao kìa!”
Người phụ nữ kia cao giọng: “Dù là anh ta cũng đánh!” Vẻ mặt như thường.
Tôn mẫu giận dữ, nhào tới định đánh người phụ nữ kia. Người kia lắc mình tránh ra. Tôn mẫu nặng nề ngã xuống đất, chổng cả vó, người phụ nữ kia cười ha hả. Tôn mẫu nằm thượt trên đất, mắng to: “Mày là loại quả phụ muốn chết, từ lúc vào nhà tao, ba ngày hai lần cãi mẹ chồng, đánh chồng, thiên hạ nào có loại con dâu như mày! Thấy mẹ chồng té ngã, cũng chống mắt lên nhìn?”
Quả phụ ném cái gậy. không thèm để ý tí nào, cười nói: “Mẹ chồng à, tôi trước kia đúng là quả phụ, nhưng nay đã gả cho con bà, bà cả ngày quả phụ ngắn quả phụ dài, chớ không phải là nguyền rủa con trai bà à?”
Thôn dân vây hai bên trái phải để xem đều cười rộ lên, chỉ trỏ.
Mặt quả phụ vô cùng hả hê, nhe răng ra, có phần hung hãn, ngay trước đám thôn dân chị ta lớn tiếng nói: “Tôi tuy là quả phụ tái giá, nhưng lúc gả lại đây, cũng là mang theo tiền tài gả sang, nhà ở bây giờ, ruộng cấy cày, cái nào không phải là của tôi? Mẹ chồng, bà ăn không ngồi rồi chả phải lo gì, tốt xấu cũng nên để ý con trai mình chứ. Anh ta là tú tài, học cho giỏi khảo công danh, mở trường tư kiếm chút tiền, cả ngày lủi đông lủi tây, một chốc cùng người uống rượu mua vui, một chốc lại dẫn một đám hổ bằng cẩu hữu nhậu một bữa, chẳng để ý mọi việc, tôi mà không quản anh ta! Sau này lại đòi bán nhà, chảng nhẽ mẹ chồng muốn chờ đến sau khi đồ cưới của tôi mất hết, thì lại tìm một mối hôn khác à?”
Thôn dân xung quanh đều biết chuyện nhà họ Tôn, nghe xong đều phá lên cười, có ý tốt còn nói vài câu mát mẻ. Tôn mẫu thấy không có người giúp bà ta, bèn nằm trên đất khóc rống lên: “Mọi nghe một chút xem, đây không phải là lời con dâu được nói, từ trước đến nay con dâu đều phải phục tùng mẹ chồng, làm mẹ chồng vui, nào có đứa xấc láo như vậy?! Còn bảo tôi làm việc, làm làm cái gì, mệt gần chết, tôi không sống nổi nữa, không sống nổi…”
Có mấy ông chú ông bác trong thôn nhìn không nổi nữa, nhịn không được chêm mấy câu, nói mỉa: “Con dâu hung tợn như vậy, hưu luôn chứ còn gì nữa, sao có thể đối đãi với mẹ chồng như vậy?”
Sắc mặt quả phụ tối sầm, hung hãn trợn mắt, nói the thé: “Tôi lấy chồng lần thứ hai rồi, nếu ai rủa cuộc sống tôi không được tử tế, tôi sẽ liểu chết với nhà đấy, phóng hỏa thắt cổ, ai cũng đừng nghĩ dễ sống nhá!”
Mấy ông chú kia bèn lập tức ngậm miệng. Quả phụ nhìn Tôn mẫu, lớn tiếng chế giễu: “Mẹ chồng à, bà còn tưởng mình là lão phu nhân phú quý chắc, một nhà trông chừng hơn mười mẫu ruộng mà sống, trong thôn nhà ai mà chả có lão phu nhân giúp đỡ chút việc, tôi chẳng qua chỉ bảo bà trông nom đám gà vịt ở vườn sau, thứ nhất không phải động chân tay thứ nhì không phải khom lưng, bà còn mệt cái nỗi gì! Muốn sông sung sướng hả, thế đừng có bỏ người vợ thần tài trước kia đi! Đã có gan hưu người ta, lại còn liếm mặt muốn tìm người ta quay lại à, bà cũng đừng có làm ô uế người khác đi.”
Tôn mẫu nhớ tới những ngày tốt lành lúc còn Thục Lan, nghẹn một hơi.
Quả phụ đối diện với mọi người xung quanh, nói: “Các vị chú thím bác trai bác gái không biết, mẹ chồng tôi đây vô cùng hồ đồ, lúc đầu chồng tôi cưới một người vợ không thể tốt hơn, người ta cũng là mang theo vàng bạc nhà cửa đất đai tôi tớ gả lại đây. Nàng dâu kia nửa đêm bưng trà, canh ba đấm chân, còn kém không hầu hạ mẹ chồng như Vương mẫu nương nương thôi, ai biết được mẹ chồng tôi còn chưa sướng, cả ngày ức hiếp con dâu, cuối cùng còn đuổi người ta đi! Con dâu tốt như vậy, mẹ chồng tôi không ưa, chỉ ưa cái loại kỹ nữ bẩn thỉu ở chốn ấy thôi, được cái đồ rẻ tiền kia nịnh hai câu, thế là coi nó như khuê nữ ấy! Sau đó con kỹ nữ kia cho chồng tôi đeo nón xanh không nói làm gì, còn sinh con hoang, cuối cùng, còn cùng với gian phu cuỗm tiền chạy mất! Tôi nói mẹ chồng nghe nhá, bệnh cũ của bà sao còn không sửa đi, từ xưa thuốc đắng dã tật mà lời thật thì khó nghe, thấy tôi không vừa mắt hả, chẳng nhẽ lại muốn tìm kỹ nữ về đây làm con dâu nữa hả?”
Quả phụ người tuy cao to thô kệch, mồm miệng lại vô cùng lưu loát, một phen nói năng, thôn dân vây quay cười to xôn xao, một vài thím còn cười vỡ bụng, không còn bênh bọn Tôn mẫu nữa. Tôn mẫu tức run người, thoáng cái nhào lên người Tôn Chí Cao, một bên đánh con trai một bên khóc nói: “Mày trơ mắt nhìn mẹ mày bị con dâu bắt nạt mà cũng không quan tâm hả! Tao uổng công sinh mày ra đời rồi!”
Tôn Chí Cao cả gan, chỉ vào quả phụ nói: “Bách thiện lấy hiếu làm đầu, cô sao có thể ức hiếp mẹ chồng như thế? Còn dám cãi mẹ chồng nữa, vợ trước dòng dõi tốt tôi còn dám hưu, nói tôi không dám bỏ cô à!”
Tôn mẫu tinh thần tỉnh táo, cũng giật dây nói: “Đúng! Hưu nó đi, chúng ta tìm mối tốt khác!”
Quả phụ cười to ba tiếng, lạnh mặt, cao giọng mắng to: “Tìm mối tốt? Bà chớ có nằm mộng giữa ban ngày! Trước đây hai mẹ con bà táng gia bại sản, không chốn dung thân, nếu không phải tôi gả sang đây, thì có mà ăn đói mặc rách! Con trai bà là cái loài vô sinh! Suốt ngày chỉ biết đọc hai câu thơ quèn, còn tìm hoa hỏi liễu, anh còn cho anh là Cam La Phan An sao, tôi nếu không phải là tái giá, thì có quỷ mới ở cùng anh! Ngay cả con cũng chẳng đẻ nổi, còn phải xin con thừa tự trong tộc, tôi còn chẳng biết nửa đời sau có đáng tin cậy không nữa! Hưu tôi cũng được thôi, trước đây tôi đã viết rõ ràng văn thư ở chỗ mấy bô lão lý chính, nhà ở ruộng vườn tôi đều phải thu lại!”
Tôn Chí Cao tức giận mặt đỏ bừng, xấu hổ phẫn nộ không chịu nổi. Tôn mẫu thương con trai, thấy thôn dân xung quanh đều trêu ghẹo cười cợt, nhìn mẹ con bà ta với ánh mắt kì thị, vừa giận vừa thẹn nói: “Cô là đàn bà, không thấy thẹn thấy ngượng à, chuyện thế này mà cũng nói bậy ra bên ngoài được sao?”
Quả phụ ngẩng đầu nói: “Con trai bà trước đây thiếp thất chẳng ai sinh được con, khó khăn lắm con kỹ nữ kia mới sinh một đứa, lại là phường con hoang! Còn nữa, con dâu trước kia của bà nay tái giá, nay sinh một đứa lại một đứa đều là con trai đó! Hay là chúng ta nói trước cho rõ ràng đi, để mọi người làm nhân chứng, không sau này bà lại gán cho tôi tội “không đẻ được”, muốn hưu tôi à, tôi cũng không nghe theo đâu!”
Lại nói, Thục Lan dường như muốn rửa sạch nhục nhã trước đây, sau khi tái giá xong tiểu vũ trụ bùng nổ, bùng bùng bùng bùng, hai năm sinh hai đôi song sinh, ba nam một nữ, bây giờ đang ở cữ. nhà chồng vốn nhân khẩu đơn bạc bỗng nhảy vụt cái thành nhân khẩu hưng thịnh, cha mẹ chồng đổi ngay thái độ có phần bất mãn do chị ấy tái giá trước đây, vừa thấy con dâu là mặt mày rạng rỡ.
Tôn mẫu phát điên, nhấc cây gậy dưới đất lên, cố sức đánh lên người quả phụ, quả phụ nhanh chóng nghiêng người, chụp lấy Tôn mẫu, xoay rồi đẩy bà ta ra, đoạt lấy cái gậy, một nhát một nhát đánh lên người Tôn Chí Cao, miệng mắng chửi: “Anh là cái đồ bất lực! Có gan ra ngoài uống rượu tìm hoa, có gan vung tiền, kết giao bậy bạ hổ bằng cẩu hữu, không để cho tôi tử tế nhàn nhã ở nhà!”
Đánh Tôn Chí Cao đến gào khóc, nhảy tránh trên đất, quả phụ dũng mãnh vô địch, vặn lỗ tai hắn, vừa đánh vừa chửi. Tôn mẫu bò dậy muốn cứu con trai, nhưng lại thành đẩy ngã, ba người lập tức ẩu đả thành một nùi, thôn dân xung quanh hô hố chê cười.
Minh lan nhìn bộ dạng Tôn Chí Cao chật vật mê man, đâu còn nửa phần dáng dấp tài tự cao ngạo vênh váo tự đắc trước đây. Tôn mẫu mặc xiêm y vải thô, làm Minh Lan nhớ tới trước đây bà ta trâm ngọc đầy đầu, lăng la đoạn trù, ngồi ở chính đường họ Thịnh, trước mặt Lý thị chế nhạo nhan sắc Thục Lan. Thực sự là chuyện cũ như khói, không dám nhớ lại nha.
Chỉ lát sau, xe ngựa phải dời đi. Trường Tùng biết mẹ con Tôn thị đang làm ầm ĩ phía trước, sợ bọn họ lại dây vào, bèn vòng sang đường khác. Phẩm Lan bám lấy cửa xe lưu luyến nhìn không rời, cho tới khi không còn thấy nữa mới buông mành, xoay người lại ngồi vào trong, chậm rãi nâng chén trà uống một ngụm, thở ra một hơi thật dài.
Minh Lan nhìn thấy chị ấy có chút vẻ hỉ hả, cười lộ má lúm: “Lần này trong lòng hả hê lắm nhỉ?”
Phẩm Lan thỏa nguyện lắc lư đầu, mặt mũi sảng khoái: “Hết đau tiêu bệnh, kéo dài tuổi thọ nha.”
Hai vợ chồng trẻ nhìn mà rớt cả cằm. Minh Lan rất bình tĩnh báo cáo quá trình: Thu dọn đồ đạc, cướp đến, nhảy xuống nước, Tào bang tới giúp, cướp chạy, cả lũ lại về thuyền.
Tóm tắt gọn gang, rõ ràng khái quát, Minh Lan cảm thấy mình ngày càng có phong phạm của anh Trường Bách.
Hai vợ chồng trẻ rất áy náy, vì thế lấy áy náy làm động lực, bọn họ biết lợi hại của sự việc, chiếu theo tội mà xử, ắt sẽ có dính líu tới gia tộc, lại nhanh chóng hành động. Duẫn Nhi rốt cuộc là con dì Khang, xử trí giơ tay xuống đao, tuyệt đối không nương tay, xử lý thỏa đáng một đám tôi tớ già, cần ngậm miệng thì tuyệt nhiên không được hé ra một lời, chờ đến lúc lên bờ, thì hết thảy đều sóng êm bể lặng.
Trường Tùng đã sớm nhận được thư, dẫn theo một đám người làm chờ ở bến đò, anh em gặp lại vô cùng thắm thiết. Duẫn Nhi mạnh mẽ chịu đựng mệt mõi cũng nói mấy câu, sau đó được hầu già cẩn thận đỡ vào trong xa kiệu vải bố mảu xanh chàm thêu màu hồng. Minh Lan vốn cũng muốn bước theo, lại bị hầu già đỡ vào một chiếc xe phía sau, đi vào, chỉ thấy Phẩm Lan đang cười tủm tỉm cầm một hộp bát bảo chờ mình.
Hai năm không gặp, khuôn mặt Phẩm Lan xinh đẹp ra rất nhiều, dáng vẻ cũng nở nang hơn. Hai năm qua Lý thị gò ép chị ấy rất chặt, thành quả rõ rệt, cử chỉ không còn nóng nảy bộp chộp như xưa nữa, cũng có chút dáng dấp thiếu nữ rồi.
Phẩm Lan vô cùng nhớ Minh Lan, hôm nay biết Minh Lan đến, trong lòng như mèo cảo nửa ngày, xin xỏ thêm nửa ngày nữa, mới xin được mẹ và chị dâu gật đầu bảo anh trai đưa đi đón người.
Hai chị em xưa nay hợp nhau, vừa thấy mặt đã ôm lấy Minh Lan, chị nhéo mặt em một cái, em bóp cánh tay chị một cái, hỉ hỉ hả hả ầm ĩ một hồi lâu, cho tới tận khi ma ma hầu hạ bên ngoài không vui ho khan một tiếng, các nàng mới yên.
“Con bé chết tiệt này, chị nhớ em muốn chết đây này!” Phẩm Lan dán vào cánh tay Minh Lan, cười ửng đỏ mặt, Minh Lan bị kéo đến rối bù tóc tai, đang cố sức rút tay ra vấn lại tóc, gắng sức hất tay nói: “Chị bớt rủa em chết đi nhá!”
Phẩm Lan hung tợn nhe răng, nhào tới cù nắn một trận, Minh Lan tài nghệ không bằng người, giơ hai tay đầu hàng.
“Bà bác thế nào rồi?”Hai chị em yên tĩnh lại, Minh Lan vội hỏi. Sắc mặt Phẩm Lan ảm đạm: “Tháng trước vốn là có khá hơn, ai biết được trời vừa lạnh, lại không ổn nữa, đã nhiều ngày nay chỉ mê man, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi, đại phu nói, sợ là còn được thêm mấy ngày nữa thôi.”
Bên trong xe trầm mặc, Minh Lan vỗ tay an ủi Phẩm Lan một hồi, lại hỏi đến bà nội mình, Phẩm Lan tươi cười: “Làm phiền bà thím rồi, thường kể những chuyện vui của người già, bà nội chị mới thấy khá hơn, có lúc ông ba tới gây chuyện, bà thím đi tới ngồi xuống, chi thứ ba mới lại thành thật.”
“Thành thật thế nào cơ?” Minh Lan hứng trí hỏi.
Phẩm Lan hẳng giọng một cái, ra vẻ như thầy giáo kể chuyện vỗ xuống bàn, sinh động như tiết học thực sự –
Ông ba: Cháu cả à, trước đây lúc cụ mất thì vẫn còn năm vạn lượng bạc được giữ ở chi trưởng, bây giờ chia ba đi.
Thịnh Duy: Chuyện này … Chưa từng nghe nói đến ạ.
Ông ba: Thằng nhóc này nghĩ lại xem!Dám vô lễ với chú, ta đây vẫn còn giữ bản chép tay của cụ ngày đó đấy nhé!
Thịnh lão phu nhân: Ai da, đúng là có việc này, có điều năm ấy chú ba đòi chuộc thân cho hoa khôi Thúy Tiên lâu, không phải đã ứng trước rồi sao, trước đây văn tự ứng tiền do cụ Thôi xử lý vẫn còn đây, để tôi chạy đi mang phong thư tới mới được… Thế nào, chú trừng mắt dựng mày gì, còn muốn vô lễ với chị dâu à?!
Ông ba: …
Thịnh lão phu nhân: Thật ra mà nói, chú ba thiếu bạc, bèn ứng cả một phần của chi thứ hai nhà tôi ra đấy, tôi đây vẫn còn giữ giáy nợ của chú ba đây này, bây giờ chúng ra đều già rồi, cũng nên nói một chút xem khi nào thì trả nhờ.
Ông ba: Hôm nay ngày không tốt, cả nhà nên sớm về nhà nghỉ ngơi, trời tối đừng quên rút quần áo, chúng tôi đi trước nhá.
Phẩm Lan và Minh Lan cười nghiêng ngả, nằm xoài ra án mà phát run.
Lại nói tiếp, ông ba quả là một diệu nhân, ông ấy tuy rằng vẫn không nên thân, nhưng rất hiểu cái tốt thì nắm lấy, thấy gió là bẻ lái, thế nên vẫn luôn không để trở mặt cùng chi trưởng và chi thứ hai, thỉnh thoảng đòi tí bạc, gây chút gió là đã đủ.
Thịnh Duy rất thông minh, việc buôn bán cần phải hòa thuận sinh lợi, nên là bác ấy cũng không cãi vã với người lớn tuổi. Ông ba còn sống được bao lâu nữa, chờ ống ấy chết đi. Thịnh Duy là đích tôn cũng sẽ là tộc trưởng, về cơ bản có quyền định đoạt trong tộc, khi đó chi thứ ba nếu vẫn không tiến bộ lên, cả ngày gà bay chó sủa, vậy coi như chi trưởng cũng không dễ dàng nói chuyện như xưa nữa.
Xe chạy hơn một canh giờ, mắt thấy sẽ đến trấn, Trường Tùng kêu dừng xe, nghỉ tạm ở cửa thôn. Phu xe cho ngựa uống nước kiểm tra bánh xe, hầu già hầu gái hầu hạ mợ và các cô rửa mặt đi vệ sinh. Sau khi Minh Lan và Phẩm Lan xong việc, lại mau mau được đưa về xe ngựa. Vừa lên xe, Phẩm Lan bèn phấn khích lạ thường víu lấy của sổ xe, vén rèm lên nhìn. Minh Lan ngạc nhiên nói: “Nhìn gì thế?”
“Lúc vừa xuống dưới, chị nhìn thấy người quen cũ… A, lại đây, lại đây, mau tới xem!” Phẩm Lan lui về sau liên tục vẫy tay, Minh Lan nghi hoặc cũng nhoài ra nhìn, theo hướng ngón tay Phẩm Lan, thấy ở cửa thôn, dưới một gốc cây hòe vài người đang đứng, Minh Lan nhẹ nhàng “à” một tiếng.
– Quả thật là người quen cũ.
Tôn Chí Cao chật vật ngồi xổm trên đất, ôm đầu run rẩy, trường sam trên người hẳn là ố bẩn khắp nơi, đứng bên cạnh là một người phụ nữ cao lớn, tay cầm một cái gậy to, Tôn mẫu đứng một bên chỉ vào chửi đổng: “Ở đâu ra loại phụ nữ có chồng như thế? Ngang ngược như vậy, nam nhân ra ngoài uống chút rượu, mày lại dám đánh chồng?! Xem mày đánh con tao kìa!”
Người phụ nữ kia cao giọng: “Dù là anh ta cũng đánh!” Vẻ mặt như thường.
Tôn mẫu giận dữ, nhào tới định đánh người phụ nữ kia. Người kia lắc mình tránh ra. Tôn mẫu nặng nề ngã xuống đất, chổng cả vó, người phụ nữ kia cười ha hả. Tôn mẫu nằm thượt trên đất, mắng to: “Mày là loại quả phụ muốn chết, từ lúc vào nhà tao, ba ngày hai lần cãi mẹ chồng, đánh chồng, thiên hạ nào có loại con dâu như mày! Thấy mẹ chồng té ngã, cũng chống mắt lên nhìn?”
Quả phụ ném cái gậy. không thèm để ý tí nào, cười nói: “Mẹ chồng à, tôi trước kia đúng là quả phụ, nhưng nay đã gả cho con bà, bà cả ngày quả phụ ngắn quả phụ dài, chớ không phải là nguyền rủa con trai bà à?”
Thôn dân vây hai bên trái phải để xem đều cười rộ lên, chỉ trỏ.
Mặt quả phụ vô cùng hả hê, nhe răng ra, có phần hung hãn, ngay trước đám thôn dân chị ta lớn tiếng nói: “Tôi tuy là quả phụ tái giá, nhưng lúc gả lại đây, cũng là mang theo tiền tài gả sang, nhà ở bây giờ, ruộng cấy cày, cái nào không phải là của tôi? Mẹ chồng, bà ăn không ngồi rồi chả phải lo gì, tốt xấu cũng nên để ý con trai mình chứ. Anh ta là tú tài, học cho giỏi khảo công danh, mở trường tư kiếm chút tiền, cả ngày lủi đông lủi tây, một chốc cùng người uống rượu mua vui, một chốc lại dẫn một đám hổ bằng cẩu hữu nhậu một bữa, chẳng để ý mọi việc, tôi mà không quản anh ta! Sau này lại đòi bán nhà, chảng nhẽ mẹ chồng muốn chờ đến sau khi đồ cưới của tôi mất hết, thì lại tìm một mối hôn khác à?”
Thôn dân xung quanh đều biết chuyện nhà họ Tôn, nghe xong đều phá lên cười, có ý tốt còn nói vài câu mát mẻ. Tôn mẫu thấy không có người giúp bà ta, bèn nằm trên đất khóc rống lên: “Mọi nghe một chút xem, đây không phải là lời con dâu được nói, từ trước đến nay con dâu đều phải phục tùng mẹ chồng, làm mẹ chồng vui, nào có đứa xấc láo như vậy?! Còn bảo tôi làm việc, làm làm cái gì, mệt gần chết, tôi không sống nổi nữa, không sống nổi…”
Có mấy ông chú ông bác trong thôn nhìn không nổi nữa, nhịn không được chêm mấy câu, nói mỉa: “Con dâu hung tợn như vậy, hưu luôn chứ còn gì nữa, sao có thể đối đãi với mẹ chồng như vậy?”
Sắc mặt quả phụ tối sầm, hung hãn trợn mắt, nói the thé: “Tôi lấy chồng lần thứ hai rồi, nếu ai rủa cuộc sống tôi không được tử tế, tôi sẽ liểu chết với nhà đấy, phóng hỏa thắt cổ, ai cũng đừng nghĩ dễ sống nhá!”
Mấy ông chú kia bèn lập tức ngậm miệng. Quả phụ nhìn Tôn mẫu, lớn tiếng chế giễu: “Mẹ chồng à, bà còn tưởng mình là lão phu nhân phú quý chắc, một nhà trông chừng hơn mười mẫu ruộng mà sống, trong thôn nhà ai mà chả có lão phu nhân giúp đỡ chút việc, tôi chẳng qua chỉ bảo bà trông nom đám gà vịt ở vườn sau, thứ nhất không phải động chân tay thứ nhì không phải khom lưng, bà còn mệt cái nỗi gì! Muốn sông sung sướng hả, thế đừng có bỏ người vợ thần tài trước kia đi! Đã có gan hưu người ta, lại còn liếm mặt muốn tìm người ta quay lại à, bà cũng đừng có làm ô uế người khác đi.”
Tôn mẫu nhớ tới những ngày tốt lành lúc còn Thục Lan, nghẹn một hơi.
Quả phụ đối diện với mọi người xung quanh, nói: “Các vị chú thím bác trai bác gái không biết, mẹ chồng tôi đây vô cùng hồ đồ, lúc đầu chồng tôi cưới một người vợ không thể tốt hơn, người ta cũng là mang theo vàng bạc nhà cửa đất đai tôi tớ gả lại đây. Nàng dâu kia nửa đêm bưng trà, canh ba đấm chân, còn kém không hầu hạ mẹ chồng như Vương mẫu nương nương thôi, ai biết được mẹ chồng tôi còn chưa sướng, cả ngày ức hiếp con dâu, cuối cùng còn đuổi người ta đi! Con dâu tốt như vậy, mẹ chồng tôi không ưa, chỉ ưa cái loại kỹ nữ bẩn thỉu ở chốn ấy thôi, được cái đồ rẻ tiền kia nịnh hai câu, thế là coi nó như khuê nữ ấy! Sau đó con kỹ nữ kia cho chồng tôi đeo nón xanh không nói làm gì, còn sinh con hoang, cuối cùng, còn cùng với gian phu cuỗm tiền chạy mất! Tôi nói mẹ chồng nghe nhá, bệnh cũ của bà sao còn không sửa đi, từ xưa thuốc đắng dã tật mà lời thật thì khó nghe, thấy tôi không vừa mắt hả, chẳng nhẽ lại muốn tìm kỹ nữ về đây làm con dâu nữa hả?”
Quả phụ người tuy cao to thô kệch, mồm miệng lại vô cùng lưu loát, một phen nói năng, thôn dân vây quay cười to xôn xao, một vài thím còn cười vỡ bụng, không còn bênh bọn Tôn mẫu nữa. Tôn mẫu tức run người, thoáng cái nhào lên người Tôn Chí Cao, một bên đánh con trai một bên khóc nói: “Mày trơ mắt nhìn mẹ mày bị con dâu bắt nạt mà cũng không quan tâm hả! Tao uổng công sinh mày ra đời rồi!”
Tôn Chí Cao cả gan, chỉ vào quả phụ nói: “Bách thiện lấy hiếu làm đầu, cô sao có thể ức hiếp mẹ chồng như thế? Còn dám cãi mẹ chồng nữa, vợ trước dòng dõi tốt tôi còn dám hưu, nói tôi không dám bỏ cô à!”
Tôn mẫu tinh thần tỉnh táo, cũng giật dây nói: “Đúng! Hưu nó đi, chúng ta tìm mối tốt khác!”
Quả phụ cười to ba tiếng, lạnh mặt, cao giọng mắng to: “Tìm mối tốt? Bà chớ có nằm mộng giữa ban ngày! Trước đây hai mẹ con bà táng gia bại sản, không chốn dung thân, nếu không phải tôi gả sang đây, thì có mà ăn đói mặc rách! Con trai bà là cái loài vô sinh! Suốt ngày chỉ biết đọc hai câu thơ quèn, còn tìm hoa hỏi liễu, anh còn cho anh là Cam La Phan An sao, tôi nếu không phải là tái giá, thì có quỷ mới ở cùng anh! Ngay cả con cũng chẳng đẻ nổi, còn phải xin con thừa tự trong tộc, tôi còn chẳng biết nửa đời sau có đáng tin cậy không nữa! Hưu tôi cũng được thôi, trước đây tôi đã viết rõ ràng văn thư ở chỗ mấy bô lão lý chính, nhà ở ruộng vườn tôi đều phải thu lại!”
Tôn Chí Cao tức giận mặt đỏ bừng, xấu hổ phẫn nộ không chịu nổi. Tôn mẫu thương con trai, thấy thôn dân xung quanh đều trêu ghẹo cười cợt, nhìn mẹ con bà ta với ánh mắt kì thị, vừa giận vừa thẹn nói: “Cô là đàn bà, không thấy thẹn thấy ngượng à, chuyện thế này mà cũng nói bậy ra bên ngoài được sao?”
Quả phụ ngẩng đầu nói: “Con trai bà trước đây thiếp thất chẳng ai sinh được con, khó khăn lắm con kỹ nữ kia mới sinh một đứa, lại là phường con hoang! Còn nữa, con dâu trước kia của bà nay tái giá, nay sinh một đứa lại một đứa đều là con trai đó! Hay là chúng ta nói trước cho rõ ràng đi, để mọi người làm nhân chứng, không sau này bà lại gán cho tôi tội “không đẻ được”, muốn hưu tôi à, tôi cũng không nghe theo đâu!”
Lại nói, Thục Lan dường như muốn rửa sạch nhục nhã trước đây, sau khi tái giá xong tiểu vũ trụ bùng nổ, bùng bùng bùng bùng, hai năm sinh hai đôi song sinh, ba nam một nữ, bây giờ đang ở cữ. nhà chồng vốn nhân khẩu đơn bạc bỗng nhảy vụt cái thành nhân khẩu hưng thịnh, cha mẹ chồng đổi ngay thái độ có phần bất mãn do chị ấy tái giá trước đây, vừa thấy con dâu là mặt mày rạng rỡ.
Tôn mẫu phát điên, nhấc cây gậy dưới đất lên, cố sức đánh lên người quả phụ, quả phụ nhanh chóng nghiêng người, chụp lấy Tôn mẫu, xoay rồi đẩy bà ta ra, đoạt lấy cái gậy, một nhát một nhát đánh lên người Tôn Chí Cao, miệng mắng chửi: “Anh là cái đồ bất lực! Có gan ra ngoài uống rượu tìm hoa, có gan vung tiền, kết giao bậy bạ hổ bằng cẩu hữu, không để cho tôi tử tế nhàn nhã ở nhà!”
Đánh Tôn Chí Cao đến gào khóc, nhảy tránh trên đất, quả phụ dũng mãnh vô địch, vặn lỗ tai hắn, vừa đánh vừa chửi. Tôn mẫu bò dậy muốn cứu con trai, nhưng lại thành đẩy ngã, ba người lập tức ẩu đả thành một nùi, thôn dân xung quanh hô hố chê cười.
Minh lan nhìn bộ dạng Tôn Chí Cao chật vật mê man, đâu còn nửa phần dáng dấp tài tự cao ngạo vênh váo tự đắc trước đây. Tôn mẫu mặc xiêm y vải thô, làm Minh Lan nhớ tới trước đây bà ta trâm ngọc đầy đầu, lăng la đoạn trù, ngồi ở chính đường họ Thịnh, trước mặt Lý thị chế nhạo nhan sắc Thục Lan. Thực sự là chuyện cũ như khói, không dám nhớ lại nha.
Chỉ lát sau, xe ngựa phải dời đi. Trường Tùng biết mẹ con Tôn thị đang làm ầm ĩ phía trước, sợ bọn họ lại dây vào, bèn vòng sang đường khác. Phẩm Lan bám lấy cửa xe lưu luyến nhìn không rời, cho tới khi không còn thấy nữa mới buông mành, xoay người lại ngồi vào trong, chậm rãi nâng chén trà uống một ngụm, thở ra một hơi thật dài.
Minh Lan nhìn thấy chị ấy có chút vẻ hỉ hả, cười lộ má lúm: “Lần này trong lòng hả hê lắm nhỉ?”
Phẩm Lan thỏa nguyện lắc lư đầu, mặt mũi sảng khoái: “Hết đau tiêu bệnh, kéo dài tuổi thọ nha.”
/229
|