“Nhưng ta chưa nói hết” Kỷ Hoằng Phong gian trá, giở trò lật lộng, rất may hắn nhớ lại khi đó, hắn vừa nói xong nàng chạy như vũ bão ra đi, hắn cũng không nghĩ tới, nàng dễ dàng đoạt chức như vậy.
“Cái gì?” nàng hét như không thể tin được.
“Lúc đó ta có nói thêm, nhưng tại ngươi không nghe” Kỷ Hoằng Phong lãnh mạc và đắc ý nói, ngoài mặt tỏ ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã sớm cười tới đau ruột, vì biểu hiện trên mặt nàng hắn phi thường hài lòng.
Hai tay nàng nắm chặt lại thành nắm đấm, đáy mắt tối sầm lại, công sức nàng bỏ ra suốt một tháng nay, đổi lại là sự dối trá của hắn.
Khuôn mặt tái nhợt chuyển sang xanh mét, sau đó là đỏ bừng, tới đây thì Kỷ Hoằng Phong cau cả mày, vội nhích xa ra, sợ nàng ‘thẹn quá hóa giận’, bằm hắn ra làm thịt tương.
“Ngươi” nghiến răng, nàng rít lên, Kỷ Hoằng Phong có một chút giật mình, nghe được tiếng ken két từ kẽ răng của nàng vang lên thì biết nàng đang muốn giết người để ‘phát tiết’ đi mối hận của mình.
“Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì nữa!” đang lúc muốn ‘chạy’ thì hắn kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ nàng lại thay đổi nhanh như vậy.
“Nói” nàng hống lên, đôi mâu tràn ngập hỏa, nàng đã cố nhẫn nhịn mới không bóp chết cái nam nhân này, chỉ vì sau này hắn cũng là người của nàng, không nên tạo ấn tượng xấu trong lòng của hắn.
“Ba tháng sau, kinh thành sẽ tổ chức cuộc thi, chỉ cần được Châu thượng sư công nhận là kinh thành đệ nhất tài nữ” hai mắt nàng trợn ra, không chỉ nàng mà gã sai vặt –Văn Đồ ở kế bên cũng khiếp đảm lên.
“Ngươi cố ý làm khó ta” dựa vào dung nhan của nàng muốn được Châu thượng thư công nhận là ‘mỹ’ thôi cũng khó rồi, đừng nói chi là kinh thành đệ nhất tài nữ, rõ ràng là không muốn cho nàng cơ hội.
“Chỉ có kinh thành đệ nhất tài nữ mới xứng với ta” rồi bất đắc dĩ nói “Chẳng lẽ ngươi muốn mọi người chế nhạo ta lấy một nương tử bất học vô thuật [1], dù gì Kỷ gia ta cũng là một gia đình danh môn”
Lần này là hắn nói đúng, ở kinh thành Kỷ gia được gọi là một trong tứ đại phú hào.
“Nhưng gia đình ta có gì kém ngươi chứ” chỉ có hơn, tuyệt không kém, nàng tự tin khẳng định.
Thở dài, chiết phiến khép lại, Kỷ Hoằng Phong tỏ vẻ khinh miệt “Nói như ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn mọi người nói ta vì gia sản nhà ngươi, mà bằng lòng thành thân với kẻ vô tri như ngươi?” xin nhờ, hắn không muốn có thêm một tội danh nào nữa.
Vả lại hắn chưa muốn giam mình trong cuộc sống hôn nhân!
Nắm chặt nắm đấm, nàng không biết ai đã lẻo mép, mách nước cho hắn nghe là nàng không biết chữ, grừ, đừng để nàng tìm được, nếu không….
Nhìn bộ dạng giận dỗi của nàng thì hắn muốn cười, ruột thắt lại, nhưng cũng cực khổ nhẫn nhịn, không cho mình cười lên tiếng. Riêng về chuyện nàng không biết chữ, đâu chỉ riêng mình hắn biết, cả kinh thành ai cũng đã truyền miệng với nhau, chỉ tại nàng quá ngây thơ thôi, nghĩ tới đây thì hắn cau mày, rồi lắc đầu, cười mỉa “Sao, không tự tin?”
Nhìn thấy sự kiêu kích của hăn, môi mím chặt lại, hít vào, thở ra, nàng chỉ vào mặt hắn “Rửa sạch mông, chờ rước ta qua cửa đi” rồi ra đi.
“Phì” Văn Đồ nhịn không được liền cười to lên, nhất thời liền nín bật.
Thu hồi lại ánh mắt, nữ nhi này ngoài tính tình bướng bỉnh còn có tính kiêu ngạo, Kỷ Hoằng Phong thầm nghĩ, nhưng rồi lại cười đắc ý trong lòng, vì hắn không cho rằng một kẻ vô năng như nàng sẽ làm được điều đó.
“Rầm” cửa phòng chính thức bật ra lần hai, lần này nàng ồ ồ đi tới, hành động này của nàng làm cho Kỷ Hoằng Phong giật bắn mình, chân không tự giác liền lùi xuống, nhưng đã không thể lùi thêm, vì lưng hắn đã chạm tới ván tường.
Hai tay nàng chống trước mặt của Kỷ Hoằng Phong, mắt trợn lên, tựa như uy hiếp con tin, cũng như xã hội đen đòi nợ “Ngươi khẳng định đây là điều kiện cuối cùng?” nàng thật không muốn bị hắn xoay như chong chóng nữa.
Bây giờ Kỷ Hoằng Phong mới dám thở mạnh, khóe môi giật giật nói “Đương nhiên”
“Rầm” tiếng cửa phòng đóng lại, nàng để lại cho người trong phòng một làn khí trắng.
…….
“Hahahahaha” thanh âm cười hả hê, khoái trá, của một nam tử làm náo động cả Kỷ gia.
“Được rồi, ngươi không cần phải như thế” hớp miếng trà thanh họng, Kỷ Hoằng Phong lãnh mạc nói.
“Hahahahaha” nhưng nam tử đối diện lại chẳng hề cho hắn chút mặt mũi, cứ ôm bụng mà cười.
“Lâm Khang Điềm” chậm rãi phun ra từng câu, Kỷ Hoằng Phong hiện tại phi thường khủng bố.
“Hảo, liền không cười” thấy hảo bằng hữu của mình đã phát hỏa thì Lâm Khang Điềm rất biết điều mà ngưng cười, mặc dù hắn rất muốn cười, nhưng lại sợ bị Kỷ Hoằng Phong ‘giết người bịch khẩu’, nên rất biết điều, vội lái sang đề tài khác “Uy, lỡ như nàng ta thật sự lấy được danh vị ngươi sẽ bằng lòng rửa sạch….ách, cưới nàng qua cửa sao?” hắn phải sửa đi, khi thấy ‘hảo bằng hữu’ không kiên nể gì muốn giết chết hắn ngay tức khắc.
Chuyện hôm đó, ngay cả Kỷ Hoằng Phong cũng không biết cuộc đối thoại của hai người đã bị cả thiên hạ nghe lén, sau khi hắn bước ra mới biết nguyên lai hai người họ đã trở thành người được dư luận được chú ý nhất.
Thu hồi lại nộ khí, hắn tự tin nói “Không có khả năng!” Kỷ Hoằng Phong thật không tin, một bao cỏ nữ tử sẽ có thể nhận được danh vị đó, trừ phi heo cũng biết leo cây và trở thành phi thiên heo.
“Ngươi không lo sợ nàng dùng bạc đút lót” nghe vậy, Kỷ Hoằng Phong cười xòa lên, có lẽ vì Lâm Khang Điềm không phải là người ở kinh thành nên không biết, nhoẻn môi cười một cách đắc ý “Châu thượng sư nổi tiếng là công tư phân minh, người được Châu thượng sư khai kim khẩu, chẳng có mấy ai” cho dù dùng cả núi vàng núi bạc cũng không mua chuộc được y.
Thấy được khuôn mặt tràn đầy tự tin cùng đắc ý thì Lâm Khang Điềm cau mày, hỏi “Ngươi quả thực không thể chấp nhận nàng?” nói tới đây thì Lâm Khang Điềm thấy ‘hảo bằng hữu’ của mình hơi quá đáng, dám lấy tuổi thanh xuân của một nữ nhi ra đùa bỡn, thì hắn phi thường không hài lòng với hành phi không quân tử của Kỷ Hoằng Phong!
Khóe môi đang cười phút chốc liền cứng ngắt, hồi lâu nới phun ra một câu “Được rồi, Lâm Khang Điềm, dừng lại ở đây đi, chúng ta đi uống vài ly chứ?” thấy Kỷ Hoằng Phong trốn tránh thì Lâm Khang Điềm cũng không muốn nói nhiều, liền cười nhẹ “Hảo”
Lâm Khang Điềm chỉ cầu mong, tiểu thơ Đường gia sớm ngày tỉnh ngộ, đừng bao giờ dính dán tới hạng người như Kỷ Hoằng Phong.
“Rầm” cửa phòng được bật ra, hành động thô lỗ của nàng làm tim già nua của Đường Quan Phi muốn ngừng đập, liếc xéo, ông quát “Không cần thiết phải làm cho phụ thân tạ thế mới hả dạ!”
Nàng không muốn vòng vo tam quốc, liền nói “Phụ thân, con muốn học cầm kỳ thi họa” hiện tại lòng nàng như lửa đốt, thật muốn giành được chức vị, để hắn sáng mắt ra và không khinh thường nàng nữa.
Cả người của Đường Quan Phi ngớ ra, sau đó thực hiện động tác là ngoáy ngoáy tai, xem thử mình có nghe lầm không, hay là do ông đã già, nên bị mắc chứng bệnh mà người già hay có?
Hít một ngụm khí lạnh, nàng chạy tới bên phụ thân “Phụ thân người không nghe lầm, nữ nhi muốn học cầm kỳ thi họa” nàng cười khổ với hành động này của phụ thân, chẳng lẽ trong mắt ông, nàng chỉ là một bao cỏ nữ tử như người ngoài nói?
Từ nhỏ Đường Thanh Thanh đã lười biếng, chẳng chịu học lấy một chữ, chỉ thích trốn mãi trong phòng, vì yêu thương con gái, nên ông không ép buộc, cho đến khi lớn thì nữ nhi nhà ông vẫn không có tiến bộ gì.
Hai năm về trước, phát hiện ra nữ nhi mình bị bất tỉnh nhân sự ông liền gọi đại phu, khi tỉnh lại nữ nhi ông đã không còn dáng vẻ nhu nhược, yếu đuối, mà thích cà tưng, cà tưng, làm loạn bên ngoài, mặc cho ông khuyên cũng không bỏ được cái tính nhởn nhơ, thích đeo bám nam nhân, như thế nào mà ngày hôm nay muốn học cầm – kỳ – thi – họa chứ? Quả thật lời nói của nàng có thể dọa chết người a.
“Phụ thân” thấy Đường Quan Phi đã xuất hồn đi nơi nào thì nàng liền chiêu hồn ông về.
“Hảo, đừng náo nữa” nàng muốn học, ông vui mừng còn chưa kịp, như thế nào lại không đồng ý?
“Nữ nhi muốn ngay bây giờ cơ!” Đường Thanh Thanh dậm chân, nhõng nhẽo nói.
Cau mày, ông không tin đây chính là nữ nhi của mình, mâu quang lóe sáng, trừ phi là có điều gì đó thúc đẩy cho sự nổ lực của nữ nhi nhà ông, nếu không có đánh chết ông, ông cũng không tin nữ nhi mình là loại người hiếu học!
Tới đây ông hỏi “Kỷ Hoằng Phong lại đưa ra loại yêu cầu phi lý nào nữa đây” ngoại trừ hắn ra, ông không tin có người nào đó có thể làm thay đổi ý định của nữ nhi nhà ông.
Thấy phụ thân anh minh như vậy, nàng cũng không muốn giấu nữa “Được Châu thượng sư công nhận là kinh thành đệ nhất tài nữ”
Nghe tới đây, khóe mắt ông co giật, cơ mặt già nua cũng nhăn nhún lại, thập phần khó coi, cái loại yêu cầu như vậy mà Kỷ Hoằng Phong cũng nghĩ ra, chứng tỏ hắn chưa hề thương yêu nữ nhi của ông!
Có ai mà không biết nữ nhi nhà ông ngoài ăn và ngủ, quậy phá thì còn gì giỏi? Không phải ông khinh thường nữ nhi của mình, nàng mà leo lên được chức vị cho dù ông tán gia bại sản cũng đồng tình.
Nhưng là, nữ nhi nhà ông, có làm được không? Châu thượng sư là ai, là một kẻ công tư phân minh, liêm khiết, nói một là một, mỗi câu nói đều nêu rõ khuyết điểm của người khác, muốn nhận được lời khen ngợi từ miệng ông, còn khó hơn là được hoàng thượng khai kim khẩu, huống hồ là nữ nhi nhà ông tài học thô thiển, học thức ít ỏi, quả thật tự tìm con đường chết. (Oầy, sao bác lại không tin tưởng tỷ ấy ><)
“Phụ thân!!!” thấy Đường Quan Phi lại thất thần, nàng lại hét, ông liền bịch hai lỗ tai lại “Hảo, liền đồng ý, mọi sự cứ tùy ý con”
“Đa tạ phụ thân” nói xong liền chạy như vũ bão mà ra đi, lúc đi vừa đúng lúc có một người xẹt ngang qua.
Vội chỉnh chu lại y phục, Hoa quản gia đứng trước cửa bẩm báo “Bẩm lão gia, Điền ma ma đang chờ ngoài cửa”
“Hảo, thỉnh bà ta vào”
Đường Quan Phong thở dài, ông phải thay nữ nhi của mình tính toán, Kỷ Hoằng Phong hoàn toàn không yêu nữ nhi nhà ông, chỉ nhìn những điều kiện vô lý hắn nêu ra, ông cũng biết được, hắn không yêu Thanh Thanh nhà ông.
Kể từ ngày đó, dù cực khổ cách mấy, nàng cũng dành hết thời gian vào học tập, sáng thì cùng lão sư luyện đàn, chiều thì học thư pháp cùng vẽ tranh, tối thì học kiếm pháp.
Trong một tháng nay nàng luôn không ngừng cố gắng vấn đấu, những lúc nàng cảm thấy hảo mệt mỏi, muốn gục ngã, nhưng nàng không cam lòng, vì hắn nói chỉ cần nàng làm được nàng sẽ đượ hắn chấp nhận, nghĩ lại lời này nàng cố vươn người đứng dậy, tự khích lệ bản thân mình: Ta sẽ làm được, ta sẽ làm được.
Trời cao không phụ lòng người, huống hồ Đường Thanh Thanh lại hiếu học như vậy, chẳng mấy chốc, những chuyện tưởng chừng không thể liền trở nên có thể, quả thật trên đời có phi thiên heo. ( =)) )
Thiên hạ không có việc gì khó, chỉ sợ không có lòng quyết tâm!
“Xoảng” một chiếc ly gốm đã rớt xuống mặt đất, vỡ ra thành trăm mảnh, cũng như tâm tình của chủ nhân nó, rất tệ, rất thảm.
“Thiếu gia, ngươi không nên khoa trương như vậy” gã sai vặt – Văn Đồ trề môi, oán trách, hắn rất khâm phục Đường gia – đại tiểu thơ, bị thiếu gia nhà hắn xoay như chong chóng, vậy mà cũng có thể vượt qua, chứng tỏ tiểu thơ là một người rất có lòng kiên trì, thực ra dựa vào nhân phẩm của tiểu thơ, ở kinh thành chắc gì không thể xuất giá, chỉ tại tiểu thơ quá si tình thiếu gia nhà hắn, mà lại không biết rõ sự tình…thật tội!
“Văn Đồ, ngươi nên nhớ rõ, ngươi là nô bộc nhà ai!” nghiến răng kêu ken két, hắn không thể tin được ngay cả gã sai vặt từ trước giờ luôn ‘cúc cung tận tụy’, lấy im lặng làm phục tùng, vậy mà giờ đây có thể vì một háo sắc nữ làm cho tâm thần quẫn trí trở nên mê muội mà nói đỡ dùm nàng.
Đường Thanh Thanh! Coi như ngươi lợi hại đi.
Bĩu môi, Văn Đồ rất thức thời, liền chạy trối chết, kẻo mang họa sát thân, Lâm Khang Điềm một thân màu bạch, tóc dài đen đáy xõa ngang lưng, tung bay trong gió, cả người tràn đầy khí chất tiêu diêu tự tại, tiêu sái bước vào, đi được nửa đường thì một con gió thổi qua, mang theo một bóng người đi ra.
“Uy, gặp quỷ sao?” dùng tay chắn đi ngọn gió đầy cát bụi, Lâm Khang Điềm cau mày khẽ oán, khi nhìn vào khung cảnh tại hậu viên thì hắn đã biết vì sao Văn Đồ rất chân chó mà chạy, nguyên lai ở đây núi lửa sắp bùng nổ, ước tính lần này bộc phát là sẽ làm chết rất nhiều người đi.
Rất tiếc, Lâm Khang Điềm – hắn là kẻ không sợ chết “Phạch” chiết phiến bung ra, Lâm Khang Điềm bình thản, tiêu sái đi tới, tự như một chú chim khổng tước cao ngạo đi tới mặt của Kỷ Hoằng Phong.
Mí mắt co giật, khóe miệng co quắp lại, mâu quang phẫn nộ “Lâm Khang Điềm, ngươi coi chừng ta bẻ cánh của nhà ngươi” chết tiệt, không biết hắn tới đây để mua vui hay là nhận lấy cái chết.
Lâm Khang Điềm vẫn không sợ chết, nhe răng cười vô lại “Phong a, Phong a, chớ nên giận cá chém thớt a, dẫu sao cũng hơn hai mươi năm tình thủ túc”
“Nếu không nể tình thủ túc, ta sớm kêu người luộc chín ngươi để ăn” bây giờ cả người Kỷ Hoằng Phong nồng nặc thuốc súng, sẵn sàng cho nổ tung cả trái đất để hạ hỏa.
Cười cười, Lâm Khang Điềm vỗ vỗ lấy bả vai của người huynh đệ trí cốt của mình, đầu nghênh ngang lắc sang trái lắc sang phải, chặc lưỡi liên hồi “Chẳng phải ngay từ đầu ta khuyên ngươi rồi sao, không nên đùa với lửa, ngươi xem, bây giờ ngươi ra bộ dạng gì đây?”
Nghĩ lại ba tháng trước, Kỷ Hoằng Phong còn an nhàn cùng hắn đi phong hoa tuyết nguyệt, không ngờ ba tháng sau lại phải giam mình trong cuộc sống hôn nhân thì hắn cười đau cả ruột, mặc dù hắn ở nơi xa, nhưng vẫn luôn nghe ngóng tin tức nơi kinh thành phồn hoa, vả lại chuyện của họ sớm đã trở thành đề tài nóng hổi nhất, đi tới đâu cũng có thể nghe được tên của hai người họ thì hắn muốn cười.
Nàng cũng chẳng biết chính mình nổi tiếng như thế nào trong Nam Mộ Phong quốc đâu, trong vòng mấy ngày nay thôi, trong các trà lâu, hay khách điếm đều chỉ nghe được tên của nàng.
“Câm miệng” hắc tuyến hiện đầy mặt, Kỷ Hoằng Phong chính thức trở thành bạo long, kẻ xui xẻo bị bạo long điểm trúng mặt chính là cái nam nhân không biết sống chết ở đối diện.
Lâm Khang Điềm nhoẻn môi cười trong thật tiêu sái, nhưng mắt hắn đang âm thầm ngó nghiêng ngó dọc, tìm đường bỏ chạy.
“Đứng lại” thấy thân ảnh Lâm Khang Điềm có chút hoang mang, chân khẽ lùi bước thì Kỷ Hoằng Phong nổi trận lôi đình, gân xanh hiện đầy trên trán, đôi mắt tràn đầy sát khí, hận không thể bóp chết tiện nam ngay trước mặt.
Đùa ư, ‘đứng lại’ để bị làm thịt à?
Nhưng rất tiếc, có lẽ vận may đã không đến với bạn Lâm Khang Điềm của chúng ta.
Vì thế trong hậu viên đã diễn ra trận thảm sát, tiếng la thảm thiết vang lên, qua ba nến nhang cũng đã kết thúc, ước tính khi vào Lâm Khang Điềm ngọc thụ lâm phong, khi ra lại thương tích đầy mình, được người hầu diều dắt, nhìn bộ dạng chật vật, khuôn mặt anh tuấn hiện đầy dấu ấn xanh tím khiến cho kẻ khác cũng phải xót xa a.
Một nữ tử cay mày nhìn một nam tử chật vật, thê lương ra đi, liền hỏi nha hoàn kế bên “Tiểu Châu, người kia là ai, sao lại mạo phạm người của Kỷ phủ?”
“Ách, tiểu thơ, người kia là Lâm Khang Điềm, là thủ túc chi giao của Hoàng Bá công tử” tiểu Châu vừa nhìn đã nhận ra được kẻ bị dợt cho tơi tã chính là Lâm Khang Điềm một trong các đại phú hào của phía Bắc.
Nàng càng sinh ra khó hiểu “Thế vì sao hắn lại bị như vậy, ngươi đi dò la dùm ta!” gật gật đầu, tiểu Châu liền đi ra đi.
Còn nàng thì vén váy lên, ung dung đi vào Kỷ phủ, lại bắt gặp thân ảnh của một nam nhân trung niên, mặt chữ điền, lông mày rậm lộ ra tính khí hào sảng, môi nàng không tự giác nhếch lên.
Vừa may nam nhân trung niên cũng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của một nữ tử, liền tiến tới “Tiểu Thanh, như thế nào mà con lại đến sớm như vậy?” ngước lên bầu trời, bình thường sau giờ ngọ nàng mới tới, như thế nào hôm nay lại đi sớm hơn mọi ngày?
Nhún người, nàng lễ phép nói “Bá phụ, ngài đã quên năm ngày sau là ngày gì sao?” nàng tỏ ra ái ngại, cúi thấp đầu xuống.
Người nam nhân này không ai khác chính là phụ thân của Kỷ Hoằng Phong – Kỷ Phục Vân, ông cười tới mày cũng dãn ra “Ha hả, ta quả thật lớn tuổi rồi, nên quên mất”
Nàng che miệng cười e lệ, mọi cử chỉ của nàng đều trở nên thanh tao, nhã nhặn, vì trải qua ba tháng học lễ nghĩa, thì nàng trở nên thành thục hơn xưa.
Mâu quang lóe sang, ông phi thường hài lòng về con dâu tương lai này, dựa vào gia thế của cả hai nhà, đều là môn đăng hộ đối, mà cái nữ nhi này lại là một người hiếu thắng, biết nỗ lực, ông tin tưởng nàng sẽ là một hiền thê, là một nhân tuyển cực kỳ phối với con trai ông, vì vậy ông thúc giục “Phong nhi ở trong hậu viên, mau vào đi, ta không cản trở hai người dệt mộng uyên ương a”
“Bá phụ” bất đắc dĩ gọi, nàng mới chưa tiến tới cảnh giới đó, như thế nào Kỷ Phục Vân lại nói như thế?
“Ha hả, ta nói con tiểu Thanh a, cố gắng lên, bá phụ rất mong uống ly trà con dâu rồi” Kỷ Phục Vân cười tới híp cả con mắt, vẫn không bỏ qua ý định, cùng hàn huyên với nàng.
“Bá phụ, yên tâm đi, tiểu Thanh nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bá phụ” chuyện gì nàng cũng không tự tin, riêng điểm này, nàng phi thường tự tin, danh xưng nhất định sẽ lọt vào tay nàng thôi.
“Hảo, tiểu Thanh, ta tin tưởng con, mau vào đi, đừng để hắn đợi lâu” khuôn mặt già nua luôn hiện hữu ý cười, ông đợi chờ ngày được bồng cháu đến dài cả cổ rồi, thật không muốn đợi thêm.
“Ân” nhận được sự kích lệ, nàng cảm thấy tự tin hẳn lên, liền bước vào, khuôn mặt vẫn nở nụ cười tươi tựa hoa, tựa ngọc.
Toàn bộ sự việc đều thu vào tầm mắt của Kỷ Hoằng Phong, hai mắt hắn bốc hỏa, như muốn thiêu đốt hai người đang xù xì to nhỏ ở khuôn viên kia, như thế nào mà phụ thân hắn lại hùa theo sắc nữ này để ép hắn vào khuôn khổ? Hắn thật nghi ngờ chính mình là con riêng được lượm về nuôi nấng.
Qủa thật đáng hận!
“Phong ca ca” thấy được thân ảnh tiêu sái, anh tuấn bất phàm của Kỷ Hoằng Phong thì mắt nàng sáng ngời tựa viên kim cương, vội chạy ào tới, muốn ôm lấy thân ảnh của hắn tìm lấy một tia ấm áp.
“Ngày nào cũng đến, không phiền sao?” trái ngược lại với tâm trạng vui vẻ lộ ra mặt của Đường Thanh Thanh, thì Kỷ Hoằng Phong muộn phiền muốn chết.
“Phong ca ca, sao chàng có thể nói vậy, gặp tình lang của mình, đâu thể nói phiền” mặc cho nàng học hết tứ thư ngũ kinh, nhưng da mặt còn dày hơn cả da trâu, không biết xấu hổ, nói không ngại miệng.
Trái tim của Kỷ Hoằng Phong liền chùn xuống, không ngừng cảm thán trong lòng, nếu hắn không có nội công hộ thể, e rằng sớm đi điểm danh với tổ tiên rồi.
Nàng liền tung tăng chạy đến, khoác tay của hắn “Phong ca ca, còn năm ngày nữa, người ta đi thi, thật mong chàng có thể tới khích lệ người ta a” nàng nũng nịu tựa chú mèo nhỏ, nựng vào tay của hắn, mặc cho cách một lớp áo, nhưng hành động này của nàng làm cho hắn nổi cả da gà, lông trên sống lưng cũng dựng cả lên.
Khóe môi có chút co quắp lại, liền từ chối “Ta bận”
Nghe được lời nói này thì tâm nàng tan vỡ ra thành trăm mãnh, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, mím chặt môi, hắn hô “Đủ” liền lạnh lùng hất đi tay của nàng “Ta đến là được rồi”
“Hoan hô” nàng không hề nghi kỵ liền ôm trầm lấy thân thể nam nhân cường tráng kia một cách mãn nguyện.
Cơ mặt co thắt liên hồi, khóe miệng nhếch lên, có chút cứng đơ “Không nên được nước làm tới!”
“Gì chứ, chẳng phải chàng rất hưởng thụ sao?” nói ra lời này Kỷ Hoằng Phong thực nghi nàng chính là một người từ trên trời rơi xuống, như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy?
Mặt hắn nổi đầy hắc tuyến, liền cầm chặt tay nàng, ra sức mà giằng đi hai cánh tay đang ôm chặt lấy đai hông hắn “Nếu ngươi muốn ta đi thì nên biết điều”
“Chàng ngại sao” oanh – câu nói của này càng khiến cho hắn cảm thán, đây là người được mọi người trong kinh thành ca tụng là ‘thần nữ’ đây sao? Là người chỉ vỏn vẹn có ba tháng mà có thể thông hiểu: Cầm –kỳ – thi –họa sao?
Hắn thực muốn mượn uy lực của thiên lôi để bổ đầu nàng ra, để xem trong đầu nàng chứa cái gì, khuôn mặt hắn điểm nào tỏ ra ‘ngại’ và ‘thích thú’?
Nàng cười hì hì, liền bỏ tay ra và nói “Chàng đã hứa rồi nha, năm ngày sau, chúng ta sẽ tái ngộ” liền xoay người hớn hở ra đi.
Kỷ Hoằng Phong bất lực thở dài, thật không hiểu, hắn có điểm nào tốt mà khiến cho nàng trở thành một đại hoa si như vậy.
Khi vừa buớc chân ra khỏi đại môn, cũng đúng lúc một cổ xe ngựa đang đậu ở trước phủ, nàng vẫn không hề hay biết điều gì đang xảy ra, trên môi luôn nở nụ cười thật tươi, bước vào toa xe.
Xe ngựa của nàng vừa di chuyển ra đi, thì một nữ tử trong toa xe kia bước ra, ngước mắt nhìn chằm chằm vào tấm bảng trước mặt
Bất học vô thuật [1] K học vấn, k có tài cán gì
“Cái gì?” nàng hét như không thể tin được.
“Lúc đó ta có nói thêm, nhưng tại ngươi không nghe” Kỷ Hoằng Phong lãnh mạc và đắc ý nói, ngoài mặt tỏ ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã sớm cười tới đau ruột, vì biểu hiện trên mặt nàng hắn phi thường hài lòng.
Hai tay nàng nắm chặt lại thành nắm đấm, đáy mắt tối sầm lại, công sức nàng bỏ ra suốt một tháng nay, đổi lại là sự dối trá của hắn.
Khuôn mặt tái nhợt chuyển sang xanh mét, sau đó là đỏ bừng, tới đây thì Kỷ Hoằng Phong cau cả mày, vội nhích xa ra, sợ nàng ‘thẹn quá hóa giận’, bằm hắn ra làm thịt tương.
“Ngươi” nghiến răng, nàng rít lên, Kỷ Hoằng Phong có một chút giật mình, nghe được tiếng ken két từ kẽ răng của nàng vang lên thì biết nàng đang muốn giết người để ‘phát tiết’ đi mối hận của mình.
“Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì nữa!” đang lúc muốn ‘chạy’ thì hắn kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ nàng lại thay đổi nhanh như vậy.
“Nói” nàng hống lên, đôi mâu tràn ngập hỏa, nàng đã cố nhẫn nhịn mới không bóp chết cái nam nhân này, chỉ vì sau này hắn cũng là người của nàng, không nên tạo ấn tượng xấu trong lòng của hắn.
“Ba tháng sau, kinh thành sẽ tổ chức cuộc thi
“Ngươi cố ý làm khó ta” dựa vào dung nhan của nàng muốn được Châu thượng thư công nhận là ‘mỹ’ thôi cũng khó rồi, đừng nói chi là kinh thành đệ nhất tài nữ, rõ ràng là không muốn cho nàng cơ hội.
“Chỉ có kinh thành đệ nhất tài nữ mới xứng với ta” rồi bất đắc dĩ nói “Chẳng lẽ ngươi muốn mọi người chế nhạo ta lấy một nương tử bất học vô thuật [1], dù gì Kỷ gia ta cũng là một gia đình danh môn”
Lần này là hắn nói đúng, ở kinh thành Kỷ gia được gọi là một trong tứ đại phú hào.
“Nhưng gia đình ta có gì kém ngươi chứ” chỉ có hơn, tuyệt không kém, nàng tự tin khẳng định.
Thở dài, chiết phiến khép lại, Kỷ Hoằng Phong tỏ vẻ khinh miệt “Nói như ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn mọi người nói ta vì gia sản nhà ngươi, mà bằng lòng thành thân với kẻ vô tri như ngươi?” xin nhờ, hắn không muốn có thêm một tội danh nào nữa.
Vả lại hắn chưa muốn giam mình trong cuộc sống hôn nhân!
Nắm chặt nắm đấm, nàng không biết ai đã lẻo mép, mách nước cho hắn nghe là nàng không biết chữ, grừ, đừng để nàng tìm được, nếu không….
Nhìn bộ dạng giận dỗi của nàng thì hắn muốn cười, ruột thắt lại, nhưng cũng cực khổ nhẫn nhịn, không cho mình cười lên tiếng. Riêng về chuyện nàng không biết chữ, đâu chỉ riêng mình hắn biết, cả kinh thành ai cũng đã truyền miệng với nhau, chỉ tại nàng quá ngây thơ thôi, nghĩ tới đây thì hắn cau mày, rồi lắc đầu, cười mỉa “Sao, không tự tin?”
Nhìn thấy sự kiêu kích của hăn, môi mím chặt lại, hít vào, thở ra, nàng chỉ vào mặt hắn “Rửa sạch mông, chờ rước ta qua cửa đi” rồi ra đi.
“Phì” Văn Đồ nhịn không được liền cười to lên, nhất thời liền nín bật.
Thu hồi lại ánh mắt, nữ nhi này ngoài tính tình bướng bỉnh còn có tính kiêu ngạo, Kỷ Hoằng Phong thầm nghĩ, nhưng rồi lại cười đắc ý trong lòng, vì hắn không cho rằng một kẻ vô năng như nàng sẽ làm được điều đó.
“Rầm” cửa phòng chính thức bật ra lần hai, lần này nàng ồ ồ đi tới, hành động này của nàng làm cho Kỷ Hoằng Phong giật bắn mình, chân không tự giác liền lùi xuống, nhưng đã không thể lùi thêm, vì lưng hắn đã chạm tới ván tường.
Hai tay nàng chống trước mặt của Kỷ Hoằng Phong, mắt trợn lên, tựa như uy hiếp con tin, cũng như xã hội đen đòi nợ “Ngươi khẳng định đây là điều kiện cuối cùng?” nàng thật không muốn bị hắn xoay như chong chóng nữa.
Bây giờ Kỷ Hoằng Phong mới dám thở mạnh, khóe môi giật giật nói “Đương nhiên”
“Rầm” tiếng cửa phòng đóng lại, nàng để lại cho người trong phòng một làn khí trắng.
…….
“Hahahahaha” thanh âm cười hả hê, khoái trá, của một nam tử làm náo động cả Kỷ gia.
“Được rồi, ngươi không cần phải như thế” hớp miếng trà thanh họng, Kỷ Hoằng Phong lãnh mạc nói.
“Hahahahaha” nhưng nam tử đối diện lại chẳng hề cho hắn chút mặt mũi, cứ ôm bụng mà cười.
“Lâm Khang Điềm” chậm rãi phun ra từng câu, Kỷ Hoằng Phong hiện tại phi thường khủng bố.
“Hảo, liền không cười” thấy hảo bằng hữu của mình đã phát hỏa thì Lâm Khang Điềm rất biết điều mà ngưng cười, mặc dù hắn rất muốn cười, nhưng lại sợ bị Kỷ Hoằng Phong ‘giết người bịch khẩu’, nên rất biết điều, vội lái sang đề tài khác “Uy, lỡ như nàng ta thật sự lấy được danh vị
Chuyện hôm đó, ngay cả Kỷ Hoằng Phong cũng không biết cuộc đối thoại của hai người đã bị cả thiên hạ nghe lén, sau khi hắn bước ra mới biết nguyên lai hai người họ đã trở thành người được dư luận được chú ý nhất.
Thu hồi lại nộ khí, hắn tự tin nói “Không có khả năng!” Kỷ Hoằng Phong thật không tin, một bao cỏ nữ tử sẽ có thể nhận được danh vị đó, trừ phi heo cũng biết leo cây và trở thành phi thiên heo.
“Ngươi không lo sợ nàng dùng bạc đút lót” nghe vậy, Kỷ Hoằng Phong cười xòa lên, có lẽ vì Lâm Khang Điềm không phải là người ở kinh thành nên không biết, nhoẻn môi cười một cách đắc ý “Châu thượng sư nổi tiếng là công tư phân minh, người được Châu thượng sư khai kim khẩu, chẳng có mấy ai” cho dù dùng cả núi vàng núi bạc cũng không mua chuộc được y.
Thấy được khuôn mặt tràn đầy tự tin cùng đắc ý thì Lâm Khang Điềm cau mày, hỏi “Ngươi quả thực không thể chấp nhận nàng?” nói tới đây thì Lâm Khang Điềm thấy ‘hảo bằng hữu’ của mình hơi quá đáng, dám lấy tuổi thanh xuân của một nữ nhi ra đùa bỡn, thì hắn phi thường không hài lòng với hành phi không quân tử của Kỷ Hoằng Phong!
Khóe môi đang cười phút chốc liền cứng ngắt, hồi lâu nới phun ra một câu “Được rồi, Lâm Khang Điềm, dừng lại ở đây đi, chúng ta đi uống vài ly chứ?” thấy Kỷ Hoằng Phong trốn tránh thì Lâm Khang Điềm cũng không muốn nói nhiều, liền cười nhẹ “Hảo”
Lâm Khang Điềm chỉ cầu mong, tiểu thơ Đường gia sớm ngày tỉnh ngộ, đừng bao giờ dính dán tới hạng người như Kỷ Hoằng Phong.
“Rầm” cửa phòng được bật ra, hành động thô lỗ của nàng làm tim già nua của Đường Quan Phi muốn ngừng đập, liếc xéo, ông quát “Không cần thiết phải làm cho phụ thân tạ thế mới hả dạ!”
Nàng không muốn vòng vo tam quốc, liền nói “Phụ thân, con muốn học cầm kỳ thi họa” hiện tại lòng nàng như lửa đốt, thật muốn giành được chức vị
Cả người của Đường Quan Phi ngớ ra, sau đó thực hiện động tác là ngoáy ngoáy tai, xem thử mình có nghe lầm không, hay là do ông đã già, nên bị mắc chứng bệnh mà người già hay có?
Hít một ngụm khí lạnh, nàng chạy tới bên phụ thân “Phụ thân người không nghe lầm, nữ nhi muốn học cầm kỳ thi họa” nàng cười khổ với hành động này của phụ thân, chẳng lẽ trong mắt ông, nàng chỉ là một bao cỏ nữ tử như người ngoài nói?
Từ nhỏ Đường Thanh Thanh đã lười biếng, chẳng chịu học lấy một chữ, chỉ thích trốn mãi trong phòng, vì yêu thương con gái, nên ông không ép buộc, cho đến khi lớn thì nữ nhi nhà ông vẫn không có tiến bộ gì.
Hai năm về trước, phát hiện ra nữ nhi mình bị bất tỉnh nhân sự ông liền gọi đại phu, khi tỉnh lại nữ nhi ông đã không còn dáng vẻ nhu nhược, yếu đuối, mà thích cà tưng, cà tưng, làm loạn bên ngoài, mặc cho ông khuyên cũng không bỏ được cái tính nhởn nhơ, thích đeo bám nam nhân, như thế nào mà ngày hôm nay muốn học cầm – kỳ – thi – họa chứ? Quả thật lời nói của nàng có thể dọa chết người a.
“Phụ thân” thấy Đường Quan Phi đã xuất hồn đi nơi nào thì nàng liền chiêu hồn ông về.
“Hảo, đừng náo nữa” nàng muốn học, ông vui mừng còn chưa kịp, như thế nào lại không đồng ý?
“Nữ nhi muốn ngay bây giờ cơ!” Đường Thanh Thanh dậm chân, nhõng nhẽo nói.
Cau mày, ông không tin đây chính là nữ nhi của mình, mâu quang lóe sáng, trừ phi là có điều gì đó thúc đẩy cho sự nổ lực của nữ nhi nhà ông, nếu không có đánh chết ông, ông cũng không tin nữ nhi mình là loại người hiếu học!
Tới đây ông hỏi “Kỷ Hoằng Phong lại đưa ra loại yêu cầu phi lý nào nữa đây” ngoại trừ hắn ra, ông không tin có người nào đó có thể làm thay đổi ý định của nữ nhi nhà ông.
Thấy phụ thân anh minh như vậy, nàng cũng không muốn giấu nữa “Được Châu thượng sư công nhận là kinh thành đệ nhất tài nữ”
Nghe tới đây, khóe mắt ông co giật, cơ mặt già nua cũng nhăn nhún lại, thập phần khó coi, cái loại yêu cầu như vậy mà Kỷ Hoằng Phong cũng nghĩ ra, chứng tỏ hắn chưa hề thương yêu nữ nhi của ông!
Có ai mà không biết nữ nhi nhà ông ngoài ăn và ngủ, quậy phá thì còn gì giỏi? Không phải ông khinh thường nữ nhi của mình, nàng mà leo lên được chức vị
Nhưng là, nữ nhi nhà ông, có làm được không? Châu thượng sư là ai, là một kẻ công tư phân minh, liêm khiết, nói một là một, mỗi câu nói đều nêu rõ khuyết điểm của người khác, muốn nhận được lời khen ngợi từ miệng ông, còn khó hơn là được hoàng thượng khai kim khẩu, huống hồ là nữ nhi nhà ông tài học thô thiển, học thức ít ỏi, quả thật tự tìm con đường chết. (Oầy, sao bác lại không tin tưởng tỷ ấy ><)
“Phụ thân!!!” thấy Đường Quan Phi lại thất thần, nàng lại hét, ông liền bịch hai lỗ tai lại “Hảo, liền đồng ý, mọi sự cứ tùy ý con”
“Đa tạ phụ thân” nói xong liền chạy như vũ bão mà ra đi, lúc đi vừa đúng lúc có một người xẹt ngang qua.
Vội chỉnh chu lại y phục, Hoa quản gia đứng trước cửa bẩm báo “Bẩm lão gia, Điền ma ma đang chờ ngoài cửa”
“Hảo, thỉnh bà ta vào”
Đường Quan Phong thở dài, ông phải thay nữ nhi của mình tính toán, Kỷ Hoằng Phong hoàn toàn không yêu nữ nhi nhà ông, chỉ nhìn những điều kiện vô lý hắn nêu ra, ông cũng biết được, hắn không yêu Thanh Thanh nhà ông.
Kể từ ngày đó, dù cực khổ cách mấy, nàng cũng dành hết thời gian vào học tập, sáng thì cùng lão sư luyện đàn, chiều thì học thư pháp cùng vẽ tranh, tối thì học kiếm pháp.
Trong một tháng nay nàng luôn không ngừng cố gắng vấn đấu, những lúc nàng cảm thấy hảo mệt mỏi, muốn gục ngã, nhưng nàng không cam lòng, vì hắn nói chỉ cần nàng làm được
Trời cao không phụ lòng người, huống hồ Đường Thanh Thanh lại hiếu học như vậy, chẳng mấy chốc, những chuyện tưởng chừng không thể liền trở nên có thể, quả thật trên đời có phi thiên heo. ( =)) )
Thiên hạ không có việc gì khó, chỉ sợ không có lòng quyết tâm!
“Xoảng” một chiếc ly gốm đã rớt xuống mặt đất, vỡ ra thành trăm mảnh, cũng như tâm tình của chủ nhân nó, rất tệ, rất thảm.
“Thiếu gia, ngươi không nên khoa trương như vậy” gã sai vặt – Văn Đồ trề môi, oán trách, hắn rất khâm phục Đường gia – đại tiểu thơ, bị thiếu gia nhà hắn xoay như chong chóng, vậy mà cũng có thể vượt qua, chứng tỏ tiểu thơ là một người rất có lòng kiên trì, thực ra dựa vào nhân phẩm của tiểu thơ, ở kinh thành chắc gì không thể xuất giá, chỉ tại tiểu thơ quá si tình thiếu gia nhà hắn, mà lại không biết rõ sự tình…thật tội!
“Văn Đồ, ngươi nên nhớ rõ, ngươi là nô bộc nhà ai!” nghiến răng kêu ken két, hắn không thể tin được ngay cả gã sai vặt từ trước giờ luôn ‘cúc cung tận tụy’, lấy im lặng làm phục tùng, vậy mà giờ đây có thể vì một háo sắc nữ làm cho tâm thần quẫn trí trở nên mê muội mà nói đỡ dùm nàng.
Đường Thanh Thanh! Coi như ngươi lợi hại đi.
Bĩu môi, Văn Đồ rất thức thời, liền chạy trối chết, kẻo mang họa sát thân, Lâm Khang Điềm một thân màu bạch, tóc dài đen đáy xõa ngang lưng, tung bay trong gió, cả người tràn đầy khí chất tiêu diêu tự tại, tiêu sái bước vào, đi được nửa đường thì một con gió thổi qua, mang theo một bóng người đi ra.
“Uy, gặp quỷ sao?” dùng tay chắn đi ngọn gió đầy cát bụi, Lâm Khang Điềm cau mày khẽ oán, khi nhìn vào khung cảnh tại hậu viên thì hắn đã biết vì sao Văn Đồ rất chân chó mà chạy, nguyên lai ở đây núi lửa sắp bùng nổ, ước tính lần này bộc phát là sẽ làm chết rất nhiều người đi.
Rất tiếc, Lâm Khang Điềm – hắn là kẻ không sợ chết “Phạch” chiết phiến bung ra, Lâm Khang Điềm bình thản, tiêu sái đi tới, tự như một chú chim khổng tước cao ngạo đi tới mặt của Kỷ Hoằng Phong.
Mí mắt co giật, khóe miệng co quắp lại, mâu quang phẫn nộ “Lâm Khang Điềm, ngươi coi chừng ta bẻ cánh của nhà ngươi” chết tiệt, không biết hắn tới đây để mua vui hay là nhận lấy cái chết.
Lâm Khang Điềm vẫn không sợ chết, nhe răng cười vô lại “Phong a, Phong a, chớ nên giận cá chém thớt a, dẫu sao cũng hơn hai mươi năm tình thủ túc”
“Nếu không nể tình thủ túc, ta sớm kêu người luộc chín ngươi để ăn” bây giờ cả người Kỷ Hoằng Phong nồng nặc thuốc súng, sẵn sàng cho nổ tung cả trái đất để hạ hỏa.
Cười cười, Lâm Khang Điềm vỗ vỗ lấy bả vai của người huynh đệ trí cốt của mình, đầu nghênh ngang lắc sang trái lắc sang phải, chặc lưỡi liên hồi “Chẳng phải ngay từ đầu ta khuyên ngươi rồi sao, không nên đùa với lửa, ngươi xem, bây giờ ngươi ra bộ dạng gì đây?”
Nghĩ lại ba tháng trước, Kỷ Hoằng Phong còn an nhàn cùng hắn đi phong hoa tuyết nguyệt, không ngờ ba tháng sau lại phải giam mình trong cuộc sống hôn nhân thì hắn cười đau cả ruột, mặc dù hắn ở nơi xa, nhưng vẫn luôn nghe ngóng tin tức nơi kinh thành phồn hoa, vả lại chuyện của họ sớm đã trở thành đề tài nóng hổi nhất, đi tới đâu cũng có thể nghe được tên của hai người họ thì hắn muốn cười.
Nàng cũng chẳng biết chính mình nổi tiếng như thế nào trong Nam Mộ Phong quốc đâu, trong vòng mấy ngày nay thôi, trong các trà lâu, hay khách điếm đều chỉ nghe được tên của nàng.
“Câm miệng” hắc tuyến hiện đầy mặt, Kỷ Hoằng Phong chính thức trở thành bạo long, kẻ xui xẻo bị bạo long điểm trúng mặt chính là cái nam nhân không biết sống chết ở đối diện.
Lâm Khang Điềm nhoẻn môi cười trong thật tiêu sái, nhưng mắt hắn đang âm thầm ngó nghiêng ngó dọc, tìm đường bỏ chạy.
“Đứng lại” thấy thân ảnh Lâm Khang Điềm có chút hoang mang, chân khẽ lùi bước thì Kỷ Hoằng Phong nổi trận lôi đình, gân xanh hiện đầy trên trán, đôi mắt tràn đầy sát khí, hận không thể bóp chết tiện nam ngay trước mặt.
Đùa ư, ‘đứng lại’ để bị làm thịt à?
Nhưng rất tiếc, có lẽ vận may đã không đến với bạn Lâm Khang Điềm của chúng ta.
Vì thế trong hậu viên đã diễn ra trận thảm sát, tiếng la thảm thiết vang lên, qua ba nến nhang cũng đã kết thúc, ước tính khi vào Lâm Khang Điềm ngọc thụ lâm phong, khi ra lại thương tích đầy mình, được người hầu diều dắt, nhìn bộ dạng chật vật, khuôn mặt anh tuấn hiện đầy dấu ấn xanh tím khiến cho kẻ khác cũng phải xót xa a.
Một nữ tử cay mày nhìn một nam tử chật vật, thê lương ra đi, liền hỏi nha hoàn kế bên “Tiểu Châu, người kia là ai, sao lại mạo phạm người của Kỷ phủ?”
“Ách, tiểu thơ, người kia là Lâm Khang Điềm, là thủ túc chi giao của Hoàng Bá công tử” tiểu Châu vừa nhìn đã nhận ra được kẻ bị dợt cho tơi tã chính là Lâm Khang Điềm một trong các đại phú hào của phía Bắc.
Nàng càng sinh ra khó hiểu “Thế vì sao hắn lại bị như vậy, ngươi đi dò la dùm ta!” gật gật đầu, tiểu Châu liền đi ra đi.
Còn nàng thì vén váy lên, ung dung đi vào Kỷ phủ, lại bắt gặp thân ảnh của một nam nhân trung niên, mặt chữ điền, lông mày rậm lộ ra tính khí hào sảng, môi nàng không tự giác nhếch lên.
Vừa may nam nhân trung niên cũng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của một nữ tử, liền tiến tới “Tiểu Thanh, như thế nào mà con lại đến sớm như vậy?” ngước lên bầu trời, bình thường sau giờ ngọ nàng mới tới, như thế nào hôm nay lại đi sớm hơn mọi ngày?
Nhún người, nàng lễ phép nói “Bá phụ, ngài đã quên năm ngày sau là ngày gì sao?” nàng tỏ ra ái ngại, cúi thấp đầu xuống.
Người nam nhân này không ai khác chính là phụ thân của Kỷ Hoằng Phong – Kỷ Phục Vân, ông cười tới mày cũng dãn ra “Ha hả, ta quả thật lớn tuổi rồi, nên quên mất”
Nàng che miệng cười e lệ, mọi cử chỉ của nàng đều trở nên thanh tao, nhã nhặn, vì trải qua ba tháng học lễ nghĩa, thì nàng trở nên thành thục hơn xưa.
Mâu quang lóe sang, ông phi thường hài lòng về con dâu tương lai này, dựa vào gia thế của cả hai nhà, đều là môn đăng hộ đối, mà cái nữ nhi này lại là một người hiếu thắng, biết nỗ lực, ông tin tưởng nàng sẽ là một hiền thê, là một nhân tuyển cực kỳ phối với con trai ông, vì vậy ông thúc giục “Phong nhi ở trong hậu viên, mau vào đi, ta không cản trở hai người dệt mộng uyên ương a”
“Bá phụ” bất đắc dĩ gọi, nàng mới chưa tiến tới cảnh giới đó, như thế nào Kỷ Phục Vân lại nói như thế?
“Ha hả, ta nói con tiểu Thanh a, cố gắng lên, bá phụ rất mong uống ly trà con dâu rồi” Kỷ Phục Vân cười tới híp cả con mắt, vẫn không bỏ qua ý định, cùng hàn huyên với nàng.
“Bá phụ, yên tâm đi, tiểu Thanh nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bá phụ” chuyện gì nàng cũng không tự tin, riêng điểm này, nàng phi thường tự tin, danh xưng
“Hảo, tiểu Thanh, ta tin tưởng con, mau vào đi, đừng để hắn đợi lâu” khuôn mặt già nua luôn hiện hữu ý cười, ông đợi chờ ngày được bồng cháu đến dài cả cổ rồi, thật không muốn đợi thêm.
“Ân” nhận được sự kích lệ, nàng cảm thấy tự tin hẳn lên, liền bước vào, khuôn mặt vẫn nở nụ cười tươi tựa hoa, tựa ngọc.
Toàn bộ sự việc đều thu vào tầm mắt của Kỷ Hoằng Phong, hai mắt hắn bốc hỏa, như muốn thiêu đốt hai người đang xù xì to nhỏ ở khuôn viên kia, như thế nào mà phụ thân hắn lại hùa theo sắc nữ này để ép hắn vào khuôn khổ? Hắn thật nghi ngờ chính mình là con riêng được lượm về nuôi nấng.
Qủa thật đáng hận!
“Phong ca ca” thấy được thân ảnh tiêu sái, anh tuấn bất phàm của Kỷ Hoằng Phong thì mắt nàng sáng ngời tựa viên kim cương, vội chạy ào tới, muốn ôm lấy thân ảnh của hắn tìm lấy một tia ấm áp.
“Ngày nào cũng đến, không phiền sao?” trái ngược lại với tâm trạng vui vẻ lộ ra mặt của Đường Thanh Thanh, thì Kỷ Hoằng Phong muộn phiền muốn chết.
“Phong ca ca, sao chàng có thể nói vậy, gặp tình lang của mình, đâu thể nói phiền” mặc cho nàng học hết tứ thư ngũ kinh, nhưng da mặt còn dày hơn cả da trâu, không biết xấu hổ, nói không ngại miệng.
Trái tim của Kỷ Hoằng Phong liền chùn xuống, không ngừng cảm thán trong lòng, nếu hắn không có nội công hộ thể, e rằng sớm đi điểm danh với tổ tiên rồi.
Nàng liền tung tăng chạy đến, khoác tay của hắn “Phong ca ca, còn năm ngày nữa, người ta đi thi, thật mong chàng có thể tới khích lệ người ta a” nàng nũng nịu tựa chú mèo nhỏ, nựng vào tay của hắn, mặc cho cách một lớp áo, nhưng hành động này của nàng làm cho hắn nổi cả da gà, lông trên sống lưng cũng dựng cả lên.
Khóe môi có chút co quắp lại, liền từ chối “Ta bận”
Nghe được lời nói này thì tâm nàng tan vỡ ra thành trăm mãnh, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, mím chặt môi, hắn hô “Đủ” liền lạnh lùng hất đi tay của nàng “Ta đến là được rồi”
“Hoan hô” nàng không hề nghi kỵ liền ôm trầm lấy thân thể nam nhân cường tráng kia một cách mãn nguyện.
Cơ mặt co thắt liên hồi, khóe miệng nhếch lên, có chút cứng đơ “Không nên được nước làm tới!”
“Gì chứ, chẳng phải chàng rất hưởng thụ sao?” nói ra lời này Kỷ Hoằng Phong thực nghi nàng chính là một người từ trên trời rơi xuống, như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy?
Mặt hắn nổi đầy hắc tuyến, liền cầm chặt tay nàng, ra sức mà giằng đi hai cánh tay đang ôm chặt lấy đai hông hắn “Nếu ngươi muốn ta đi thì nên biết điều”
“Chàng ngại sao” oanh – câu nói của này càng khiến cho hắn cảm thán, đây là người được mọi người trong kinh thành ca tụng là ‘thần nữ’ đây sao? Là người chỉ vỏn vẹn có ba tháng mà có thể thông hiểu: Cầm –kỳ – thi –họa sao?
Hắn thực muốn mượn uy lực của thiên lôi để bổ đầu nàng ra, để xem trong đầu nàng chứa cái gì, khuôn mặt hắn điểm nào tỏ ra ‘ngại’ và ‘thích thú’?
Nàng cười hì hì, liền bỏ tay ra và nói “Chàng đã hứa rồi nha, năm ngày sau, chúng ta sẽ tái ngộ” liền xoay người hớn hở ra đi.
Kỷ Hoằng Phong bất lực thở dài, thật không hiểu, hắn có điểm nào tốt mà khiến cho nàng trở thành một đại hoa si như vậy.
Khi vừa buớc chân ra khỏi đại môn, cũng đúng lúc một cổ xe ngựa đang đậu ở trước phủ, nàng vẫn không hề hay biết điều gì đang xảy ra, trên môi luôn nở nụ cười thật tươi, bước vào toa xe.
Xe ngựa của nàng vừa di chuyển ra đi, thì một nữ tử trong toa xe kia bước ra, ngước mắt nhìn chằm chằm vào tấm bảng trước mặt
Bất học vô thuật [1] K học vấn, k có tài cán gì
/11
|