Thâu Thiên

Chương 4: Cổ trận

/176


Di trận thái hư, hay còn gọi là trận đồ ảo, là cổ trận trong truyền thuyết mà tiên nhân thượng cổ dúng để đi lại giữa các tinh tú.

Nếu có bảo hộ trận phù ảo chuyên dụng, chỉ có địa tiên nguyên anh đại thừa và các tiên nhân mạnh hơn địa tiên mới có tư cách sử dụng trận đồ. Sinh linh dưới địa tiên sử dụng trận đồ chỉ có một kết quả duy nhất, đó là bị sức mạnh to lớn của tinh thần làm cho tan xác.

Không chỉ là thể xác vỡ vun mà đến hồn phách cũng thành hư vô.

Hồn siêu phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh, đây là cái chết thê thảm nhất thế gian.

Diệu Nguyên đạo quân đắc ý giải thích về trận đồ cho bọn Ngô Vọng, hắn không ngừng miêu tả nỗi đau đớn bị trận đồ giằng xé, và cảnh tượng thê thảm sau khi thân xác hồn phách bị phá hủy.

Lạc Tiểu Bạch nheo mắt lại, con ngươi di chuyển tính toán.

Nhưng mặc cho Lạc Tiểu Bạch tính toán thế nào thì trước mặt Diệu Nguyên đạo quân có sức mạnh phi thường thì mọi thủ đoạn đều là vô ích.

Vật Khất cắn răng nhìn Diệu Nguyên đạo quân, hắn dằn giọng chửi thề: "Nếu hôm nay ta không chết thì ngày sau nhất định sẽ diệt hết các ngươi!"

Diệu Nguyên đạo quân thậm chí không thèm để ý đến Vật Khất? Sao có thể? Uy danh của trận đồ ảo không thể là hư danh, hoặc là có bảo hộ, hoặc là tu thành địa tiên Nguyên Anh, nếu không nhất định sẽ tan thành tro bụi, không thể chạy thoát được.

Ngô Vọng lại nhìn Thượng Quan Dã cười nhạt nói: "Chưởng môn lệnh bài, người không cần nữa sao? Nếu ngươi hứa tha cho Vật Khất và Tiểu Bạch thì lệnh bài là của ngươi!"

Thượng Quan Dã quay đầu lại châm chọc: "Thâu thiên hoán nhật môn đã là của ta rồi, chỉ là một tấm lệnh bài, ta còn để ý làm gì nữa, có nó ta là chưởng môn, không có nó ta vẫn là chưởng môn"

Vỗ vỗ cánh tay của mình tự trào, Thượng Quan Dã nhìn Ngô VỌng mà nói toẹt ra: "Ta không có kinh mạch trong truyền thuyết, công hiệu trong truyền thuyết của chưởng môn lệnh bài căn bản không có tác dụng, ta cần gì vì chuyện không thể được mà tha cho hai kẻ địch sống?"

Ngô Vọng thở dài lắc đầu.

Thái hư đại na di trận đã bắt đầu chuyển động, 360 viên ngọc bắt đầu xoay quanh bệ vàng, từng dòng ánh sáng di chuyển khiến cho không gian hình cầu khổng lồ tràn đầy màu sắc lấp lánh rất đẹp mắt. Trận đồ không ngừng tạo ra áp lực lớn, ép Thượng Quan Dã và các đệ tử thâu thiên hoán nhật môn phải lùi lại, chỉ có Diệu Nguyên đạo nhân và 8 đạo nhân tùy tùng miễn cưỡng trụ vững trước áp lực.

Khi đài vàng phóng ra một màn sương mỏng màu vàng bao phủ lấy 3 người thì Diệu Nguyên đạo quân rút ra thêm một tấm phù vàng óng nhắm thẳng vào thái hư đại na di trận.

Dường như nhìn ra sự thắc mắc của bọn Ngô Vọng, Diệu Nguyên đạo quân giải thích lai lịch của tấm phù này.

Vài tháng trước, ở đại lễ tế tổ trên núi Thanh Thành, những tổ sư mà truyền thuyết nói đã lên tiên giới đã ban cho một cuốn điển tích luyện khí. Phía sau cuốn điển tích đó có 9 tinh phù đại chu thiên định.

Các tổ sư của Thanh Thành sơn hay tin trong nhân gian có yêu ma ngoại đạo lập ra thái hư đại na di trận mưu đồ thông qua di trận để đi lại giữa nhân gian và ma giới lũng đoạn con người. Do đó yêu cầu đệ tử trong nhân gian tìm ra trận đồ này và dùng đại châu thiên định tinh phù xác định nơi đến của đại trận sau khi chuyển động.

Chỉ có xác định được nơi đến của đại trận thì các tổ sư Thanh Thành mới có thể phá hủy nơi đó với sấm chớp, tiêu diệt mầm họa.

Trong tinh phù Đại Châu Thiên Định có ẩn chứa phương vị của mọi tinh tú trong trời đất, chỉ cần nắm giữ được sức mạnh của thái hư đại na di trận, định tinh phù liền có thể tìm thấy đích đến của trận đồ, đồng thời đưa đích đến đó đến tổ sư của Thanh Thành sơn.

Vật Khất chăm chú nghe những lời giải thích của Diệu Nguyên đạo quân, tổ sư của Thanh Thành sơn, hắn cũng liệt người này vào danh sách kẻ thù.

Lạc Tiểu Bạch thì lại kinh ngạc nhìn Diệu Nguyên đạo quân: “Đúng là có tiên nhân sao? Có yêu ma quỷ quái thật sao? Các ngươi có chắc, những thứ các ngươi có được ở trên đàn không phải là các ngươi tưởng tượng ra chứ?”

Diệu Nguyên đạo quân nổi giận, tay hắn cầm chắc tinh phù đại châu thiên định với ánh sáng chói mắt, nhìn Lạc Tiểu Bạch dằn giọng: “Hỗn xược! Tổ sư Thanh Thành sơn ta, tất nhiên có người thăng thiên thành tiên rồi! Hoang tưởng làm sao có thể làm ra được thái hư đại na di trận?”

Lạc Tiểu Bạch im bặt, hắn nhìn bàn ngọc đang xoay chuyển, nhất thời không biết nói gì.

Trận đồ di chuyển nhanh dần, áp lực không khí ngày càng lớn, xương cốt 3 người đều phát ra tiếng rắc rắc, thái hư đại na di trận quả là danh bất hư truyền, đây là công cu đi lại của các tiên nhân, không phải là thứ người thường dùng được, đặc biệt là Lạc Tiểu Bạch thân hình mỏng manh, thất khiếu của hắn (hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, và miệng) đều chảy máu, người hắn đã mềm nhũn ra trên đài.

Diệu Nguyên đạo quân cười khinh bỉ, đây chẳng qua là áp lực mà trận đồ bắt đầu khởi động, khi trận đồ chính thức xoay chuyển thì chính là lúc bọn Lạc Tiểu Bạch hồn bay phách tán, dúng thái hư đại na di trận giết người, quả là sáng tạo.

Thượng Quan Dã đắc ý nhìn Lạc Tiểu Bạch nằm thẳng đơ mắt mũi miệng hộc máu.

Chính là Lạc Tiểu Bạch này mưu sách cho Ngô Vọng mới làm cho Ngô Vọng chỉ trong một năm ngắn ngủi có được thực lực to lớn trong thâu thiên hoán nhật môn, thậm chỉ trấn áp được cả con trai của chưởng môn. Nếu không phải là Lạc Tiểu Bạch thì Thượng Quan Dã và Ngô Vọng có đấu với nhau thì kiểu gì trong một tháng cũng đại bại, suýt nữa thua đến mức không còn đủ sức mà đứng dậy nữa!

May thay mình đầu quân cho đúng người.

Nhìn Diệu Nguyên đạo quân với ánh mắt vô cùng ngưỡng vọng, Thượng Quan Dã thở phào thư thái.

Lần này giải quyết 3 người Ngô VỌng, Thâu Thiên hoán nhật môn có thể là của mình rồi, tuy Thượng Quan Dã miệng nói không quan tâm đến việc lệnh bài chưởng môn, nhưng đợi chuyện này kết thúc rồi, vẫn phải đến ngân hàng Thụy Sĩ đi tìm tung tích. Các đời tổ sư môn phái truyền tai nhau trong lệnh bài chưởng môn có một bí mật lớn. nếu từ bỏ lệnh bài như vậy thì thật là có phần không can tâm!

Chỉ tiếc là, điều kiện yêu cầu bí mật đó quá khắc khổ.

Thượng Quan Dã chau mày lại.

Diệu Nguyên đạo quân tay giữ tinh phù đại châu thiên định, chân khí toàn thân dồn vào trong tinh phù, một ánh sáng vàng nhỏ như sợi chỉ đi ra từ tinh phù, quấn chặt lấy mặt bằng màu vàng thái hư đại na di trận, những kí hiệu chẳng chịt bắt đầu sáng lên, tinh phù đại châu thiên đinh cũng sáng lên. Pháp lực to lớn tạo thành những lớp sóng bồng bềnh như chiều tịch, từ Diệu Nguyên đạo quân thi triển pháp lực, còn những người khác sớm đã nằm rạp trên đất.

Ba người Ngô Vọng bị áp lực lớn trói chặt trong đại trận, đến ngón tay cũng không cử động được.

Cảm nhận thấy áp lực khủng khiếp xung quanh, Ngô Vọng chợt thở dài.

“Thượng Quan Dã, lần này, ngươi thẳng rồi!”

Thượng Quan Dã nằm rạp trên đất phá lên cười, hắn nói: “Không cần ngươi nói, ta biết ta thắng rồi!”

Đắc ý ngẩng đầu lên, Thượng Quan Dã nói giọng lạnh băng: “Thâu thiê hoán nhật môn là của ta! Ngô Vọng, ngươi không thắng được ta đâu!”

Đứng trên đài vàng, Thượng Quan Dã nhìn từ trên xuống, Ngô Vọng cười nhạt nói: “Ta vốn dĩ không coi thâu thiên hoán nhật môn ra gì, nếu không phải nhiệm vụ của ta là cố gắng chiếm lấy vị trí cao nhất của thâu thiên hoán nhật môn thì ta hà tất phải đấu với ngươi!”

Thượng Quan Dã và các đệ tử của thâu thiên hoán nhật há hốc miệng, đồng thời ngớ hết ra.

Thở dài, Ngô Vọng lẩm bẩm: “Chịu đựng bao nhiêu năm, giờ có thể trút được gánh nặng rồi”

Nhìn Thượng Quan Dã đang ngạc nhiên, Ngô Vọng cười nói: “Nói thẳng, ta là nằm vùng, mục đích là nắm được thâu thiên hoán nhật môn. Với khả năng của thâu thiên hoán nhật môn, các ngươi đã từng nghe đến ‘thiên la’ chưa? Ta chính là người họ phái đến”

Thượng Quan Dã trân trân nhìn Ngô Vọng, chợt hắn văng: “Mẹ kiếp! ngươi, ngươi là đồ phản đồ!”

Ngô VỌng cười nhạt, nói: “Lạc Tiểu Bạch là tự mình tìm kiểm kích thích gia nhập thâu thiên hoán nhật môn, nếu bị giết hắn sẽ chẳng cảm thấy đau đớn”

Lạc Tiểu Bạch ai oán nhìn Ngô Vọng: “Ngô ca, huynh không thể nói như vậy được!”

Ngô Vọng mặc kệ Lạc Tiểu Bạch, hắn nói một mình: “Nhưng Vật Khất, hắn bị ta kéo vào thâu thiên hoán nhật môn, vì ta nhận ra, hắn rất có khả năng có đạo thiên mạch mà thâu thiên hoán nhật tương truyền, vì vậy ta nhận hắn làm đồ đệ, ta phải có trách nhiệm với sự sống chết của hắn”

Lạnh lùng nhing Diệu Nguyên đạo quân đang gồng mình duy trì đại châu thiên định tinh phù, Ngô Vọng cười cổ quái: “Vật Khất là đồ đệ của ta, vì vậy, các ngươi giết nó, ta nhất định sẽ trả thù!”

Nghiến chặt hai hàm răng, Ngô Vọng cắn đứt lưỡi mình.

Áp lực của trận đồ chợt mạnh lên, máu từ miệng Ngô Vọng bắn xa đến hàng chục mét.

Người mất đi một lượng lớn máu, tính mệnh nhanh chóng rời bỏ Ngô Vọng, tim hắn đã ngừng đập.

Thái hư đại na di trận chợt phát ra ánh sáng chói mắt, trận đồ chính thức khởi động rồi, ba người Ngô VỌng bị đưa đi. Đồng thời tinh phù trong tay Diệu Nguyên đạo quân cũng phát ra ánh sáng và chói mắt, tinh phù đã định vị xong đích đến của di trận.

Đúng lúc quan trọng này, cẳng trái của Ngô Vọng chợt vỡ ra bắn ra tứ phía, lập tức làm di trận bấn loạn.

Từng mảnh ngọc vỡ vụn, sức mạnh không gian uốn éo làm bệ vàng vỡ vụn.

Lớp phòng hộ của trận đồ tan tành, năng lượng trong di trận bùng nổ.

Một cột sáng chói mắt đâm thẳng lên trời từ chính giữa lòng núi Mã Khâu Tỷ Khâu, rồi nhanh chóng tán ra xung quanh.

Một đám mây nấm cùng với tiếng nổ vang trời xuất hiện ở Mã Khâu Tỷ Khâu, hàng trăm ngọn núi xung quanh đó sụp đổ.

Sóng xung kích lớn quét ra xung quanh, những ngọn nũi sụp xuống, cây cối bật rễ bay lên không.

Mặt đất chấn động, từng đám mây lớn trên không di chuyển nhanh, những ngọn núi của dãy Mã Khâu Tỷ Khâu nhấp nhô như sóng biển, những vết nứt lớn xuất hiện trên mặt đất, mấy ngọn núi bị nuốt trọn.

Rất lâu rất lâu sau, khi mọi thứ bình lặng trở lại, thì Mã Khâu Tỷ Khâu cũng biến mất.

Trên mặt đất chỉ còn một cái hố lớn rộng khoảng trăm dặm, sâu hơn 30m.


/176

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status