Đứng phía sau Lưu Quế Hoa là chồng nàng Trương Bình, Trương Bình vừa nghe Lưu Quế Hoa gọi “Hựu Hựu”, liền biết tiểu cô nương này chính là Tiểu thần bà kia.
Không chờ Lưu Quế Hoa nói xong, Trương Bình đã kích động nói: “Quế Hoa, đây là cháu gái nhỏ kia ?Nhanh em hỏi xem con bé thích ăn gì, anh đi mua, em ở chỗ này nghỉ ngơi đi.”
Lưu Quế Hoa được chồng chăm sóc nhịn không được lại vui vẻ cười.
Nàng hướng Ngô Song cười nói: “Hựu Hựu, cô kể cho cháu nghe, hôm đó cô về nhà liền đi khám, bác sĩ nói cô mang thai! Cho nên cháu muốn mua cái gì cứ nói với cô, cô mua cho.”
Ngô Song nghe xong mới hiểu vì sao hai người họ kích động như thế, nhưng không cần thiết phải đến tạ lễ với cô a.
Cô vì đồng cảm mới nói cho Lưu Quế Hoa chuyện kia, cô cũng không cần họ phải cảm kích mình.
Vì thế Ngô Song lập tức cự tuyệt nói: “Cô ba, lần trước cô mua kẹo đường cháu còn chưa ăn hết. Hai người chắc là đến tặng quà ngày lễ ? Vậy đi nhanh thôi, cháu không cần mua cái gì đâu.”
“Vậy sao được?” Lưu Quế Hoa muốn mua đồ cho Ngô Song nhưng Ngô Song lại kiên quyết không cầm.
Hai người cứ giằng co mãi, chuyện Lưu Quế Hoa mang thai lại được truyền ra. Lần này những người nào không tin Ngô Song cũng cảm thấy thần kỳ.
Những người đi qua nghe thấy vậy liền vây lấy Ngô Song hỏi liên tục.
Đang náo nhiệt thì Lưu Hướng Tuyết đã trở lại.
Thấy con gái nhỏ bị mọi người vây vào giữa, Lưu Hướng Tuyết rất kinh ngạc, nàng còn chưa lên tiếng đã có người chào nàng.
“Hướng Tuyết về rồi a? Đi làm mệt không?”
“Hướng Tuyết, đông này không có việc gì, mang Hựu Hựu sang nhà ta ngồi một chút nha.”
“Hướng Tuyết, hôm nào ghé qua nhà ta chơi.”
"…"
Lưu Hướng Tuyết được mọi người nói chuyện thân thiết như thế liền kinh ngạc không thôi, có chút thụ sủng nhược kinh.
Bao nhiêu năm qua nàng chưa từng được mọi người chào hỏi thân thiết như thế.
Từ khi nàng sinh con gái nhỏ thì ngay cả những người bạn tốt trước kia của nàng cũng bắt đầu xa cách. Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện này, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Ngô Song bị kẹt trong đám người, tầm mắt bị chặn, nghe thấy có người gọi Hướng Tuyết, cô mới biết mẹ đã về tới, cô vội vàng đi từ trong đám người đi ra.
Thấy họ không hỏi được gì từ mình liền chuyển sang thân thiết với mẹ, Ngô Song rũ mắt xuống che đi sự giễu cợt trong mắt.
Cô chưa bao giờ biết người trong thôn đối với mẹ con cô lại nhiệt tình như thế a~
Kỳ thật từ ngày mợ cả thay đổi thái độ cô không nghĩ đến chuyện này, chỉ là cô không nghĩ đến chuyện này lại truyền nhanh như thế!
Là người trùng sinh, cô đã sớm không để ý đến ánh mắt của người khác, cô sẽ không như kiếp trước yếu lòng thương người mắt trắng nữa, nhưng mẹ cô nhất định sẽ thương tâm.
Kiếp trước cô liền cảm thấy ủy khuất thay cho mẹ.
Rõ ràng mẹ cô chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, dựa vào cái gì lại bị chỉ trích một đời? Nếu muốn chỉ trích, phỉ nhổ thì phải là cái người cha đáng kính kia mới đúng!
Mẹ cô chính là hoa si, ngây ngốc chờ đợi, ngày nào trải qua cũng không vui vẻ.
Kiếp trước Ngô Song biết, ở ngoài mặt, mẹ cô kiên cường rất lạnh nhạt nhưng trên thực tế, đáy lòng mẹ cô vẫn rất đau lòng, nhớ đến người kia. Chỉ tiếc, mãi đến lúc mẹ cô cũng không có ai đến thăm.
Nhớ tới kiếp trước mẹ con hai người cô đơn, Ngô Song nắm thật chặt tay của mẹ, trong lòng âm thầm quyết định.
Nếu chỉ vì cô có “linh mộng” mọi người liền thân thiết với mẹ cô, vậy cô cũng không ngại lại ngẫu nhiên nói ra một cái “Linh mộng” .
Cô biết họ chưa chắc đã nhiệt tình thật, nhưng như vậy thì thế nào? Chỉ cần mẹ có thể vui vẻ, cô sẽ khiến cho bọn họ phải tâm phục khẩu phục! Bởi vì đối với mỗi người, ai cũng sẽ tò mò về tương lai của mình!
Tuy nhiên cô cũng sẽ không lạm dụng bí dấu vì nhìn thấu quá nhiều thiên cơ, cô sợ sẽ bị thiên phạt. Nhưng trừ bỏ bí dấu, cô còn có sự lợi hại của việc “trùng sinh” a? Dựa vào ký ức kiếp trước, cô cũng có thể biết trước được nhiều việc, haha.
Lưu Hướng Tuyết thấy mọi người nhiệt tình như vậy, rốt cuộc cũng biết con gái “thần kì”, nàng lại kinh ngạc nhìn con gái nhỏ.
Chuyện con gái nói chị dâu cả có em bé, nàng cho rằng đó chỉ là trùng hợp, không nghĩ tới giấc mơ nào của con gái cũng thành sự thật?
Lưu Hướng Tuyết cũng cảm thấy lấy là lạ, cùng mọi người nói chuyện một lúc. Sau khi về đến nhà, nàng nhịn không được liền giữ chặt con gái nhỏ hỏi: “Hựu Hựu, tất cả giấc mơ của con đều thành sự thật sao? Trước kia sao mẹ không thấy con nói chuyện này?”
“Mẹ chuyện này con cũng không biết, kỳ thật con chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, không nghĩ nó lại là thật.”
Ngô Song giả bộ ngây thơ nháy mắt mấy cái, dù hiện tại mẹ đang hỏi nhưng cô cũng sẽ không nói ra chuyện trong đầu có bí giấu, chuyện này rất kì lạ. Chẳng lẽ cô lại nói với mẹ rằng mình trùng sinh sao?
Lúc hai mẹ con cô nói chuyện thì vợ chồng Lưu Quế Hoa cầm túi lớn đi tới.
Vừa vào cửa, Lưu Quế Hoa liền cướp lời nói: “Hướng Tuyết, đây là quà mà chúng ta mua cho cháu gái, không phải là cho chị nên chị không được từ chối.”
Lưu Hướng Tuyết muốn chối từ nhưng lại không viện cớ được, đành phải tiếp đón, cũng bảo Ngô Song đi ra nói cảm ơn.
Ngô Song không nghĩ bọn họ lại cố chấp như thế.
Kỳ thật chuyện Lưu Quế Hoa mang thai không có quan hệ với cô, cô cũng không phải Quan Âm. Nhưng người ta lại nói là nhờ cô nên họ mới có được đứa bé này, có thể thấy được vợ chồng Lưu Quế Hoa là người chất phác. Còn chuyện trước kia vì không có con mà hai người đánh nhau, có lẽ là quá gấp nên mới vậy.
Ngô Song biết mình không nên cự tuyệt nữa, đành nhận lấy quà cảm ơn: “Cám ơn cô Ba, nhưng cháu chỉ cần lấy túi hạt dưa và đường quả là được tôi, còn lại cô mang về đi cháu không ăn được đâu.”
Thấy cô hiểu chuyện như vậy càng khiến cho Lưu Quế Hoa yêu thích.
Hai bên lại lôi kéo một phen sau, Lưu Hướng Tuyết nhận lấy một chút đồ ăn vặt, còn lại liền đưa cho vợ chồng Lưu Quế Hoa mang về, Lưu Quế Hoa lại ngồi không đi, nàng còn muốn cùng Ngô Song tiếp xúc nhiều một chút, nàng cũng muốn sinh ra một bé gái như thuận như vậy.
Bây giờ Lưu Quế Hoa thật lòng rất cảm kích Ngô Song,lại càng thích Ngô Song hơn.
Nàng cùng Lưu Hướng Tuyết nói chuyện phiếm vài câu, nhịn không được lại tò mò hỏi Ngô Song: “Hựu Hựu, cháu mơ rất linh! Cháu còn mơ đến chuyện gì nữa không? Hôm nay rảnh rỗi, cháu nói cho chúng ta biết một chút đi? Nếu nói không chuẩn cô cũng muốn nghe một chút.”
Nàng vừa nói xong thì Lưu thái thái cũng từ bên ngoài trở về, đi đằng sau còn có Trang Đông Mai, Lưu Chiêu Đệ, Lưu Đến Đệ.
Nghe thấy Lưu Quế Hoa hỏi như vậy, mọi người cũng đều kinh ngạc, sao lại yêu cầu Ngô Song nói nhiều về mấy cái giấc mơ kia.
Ngô Song không chịu nổi sự thúc giục của mọi người, liền nghĩ ngợi một chút, tới gần Lưu Hướng Tuyết nói: “Mẹ những giấc mơ khác con không nhớ rõ, nhưng con có ấn tượng với một giấc mơ, chỉ là….chuyện này không tốt con không biết là có nên nói hay không thôi.”
Vừa rồi ở cửa thôn Ngô Song mới quyết định chuyện này, đem những ký ức kia sắp xếp lại một chút.
Cô nhớ đến tất cả các chuyện trong hai năm gần đây, cô có nhớ rõ mấy chuyện! Mà cô cũng không muốn nói, chuyện này rất thảm!
Lưu Hướng Tuyết không biết con gái lại mơ thấy cái gì, còn chưa kịp hỏi thì Lưu thái thái đã thúc giục: “Hựu Hựu, không quản chuyện xấu hay chuyện tốt, cháu nói nhanh đi! Nói không chừng cháu nói ra, chuyện xấu liền biến thành chuyện tốt đi?”
Ngô Song chính là muốn đánh cái chủ ý này, cô muốn thông qua nhắc nhở mà bi kịch không tái diễn nữa.
Kiếp trước vào đêm 29 tháng chạp, nhà thôn trưởng Lưu Bảo Quý gặp trộm.
Lúc ấy hình như là nửa đêm, người trong nhà đều ngủ say nên không ai phát hiện, chỉ có con trai lớn 10 tuổi nhà Lưu Bảo Quý nửa đêm đi tiểu mới phát hiện. Đứa bé kia chưa kịp kêu lên liền bị tên trộm đâm, đợi đến khi trời sáng thì đứa nhỏ đã mất máu quá nhiều mà tử vong .
Sau khi xảy ra chuyện này, Lưu Bảo Quý cũng không làm thôn trưởng nữa. Hai vợ chồng mỗi ngày đều đến đồn công an thăm hỏi, nhưng mãi đến khi Ngô Song rời khỏi thôn cũng vẫn chưa bắt được hung thủ.
Đây là chuyện mà Ngô Song thấy thảm nhất nên cô nhớ rất rõ ràng.
Vài ngày trước khi vừa mới trùng sinh, Ngô Song lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào để kiếm tiền nuôi sống gia đình, làm thế nào để thay đổi bản thân nên cũng không nhớ đến chuyện của người khác. Hai ngày nay bởi vì chuyện của mợ cả và chuyện của Lưu Quế Hoa, cô mới nhớ cô trùng sinh không chỉ có thể thay đổi tình hình trong nhà mà cũng có thể ảnh hưởng đến người khác!
Dù cô không thể giúp mọi người trong nhà thay đổi vận mệnh nhưng ít ra chuyện bi kịch này cô cũng có thể nhắc nhở họ một chút. Dù người khác không tin lời nói của mình nhưng nếu như cô nhắc nhở thì sẽ không cảm thấy lương tâm bị cắn rứt.
Ngô Song nghĩ đến đây liền trực tiếp nói: “Bà ngoại, mấy hôm trước cháu mơ thấy nhà trưởng thôn bị trộm, hơn nữa…Tiểu Quân còn bị tên trộm đâm chết.”
Mọi người vốn cho rằng giấc mơ của trẻ con sẽ không mơ thấy chuyện xấu, nhưng ai biết lại mơ thấy chuyện này!
Mọi người đều bị giật mình, Lưu Hướng Tuyết vội vàng hỏi: “Hựu Hựu, con mơ thấy Tiểu Quân bị đâm thật sao? Vào lúc nào? Nếu như lời con nói là đúng mẹ sẽ đi báo với nhà họ ngay!”
Lưu thái thái cũng sợ tới mức cuống quít gật đầu: “Tam nha nói đúng, nếu chuyện này là thật thì nên báo cho họ một tiếng!”
“Đúng, mạng người quan thiên a, nhanh đi nói với họ đi.”
Ngô Song nói ra thời gian, mấy người bọn họ cũng không quấn lấy cô nữa mà nhổm dậy đến nhà Lưu Bảo Quý.
Lưu Bảo quý hai ngày nay cũng đã nghe nói qua về “Linh mộng” đồn đãi, nhưng hắn không tin. Hắn vốn dĩ là cán bộ công chức, làm sao có thể mê tín được?
Ai biết, hôm nay Ngô Song nói có mơ đến nhà hắn nhưng là tai họa khiến hắn nhất thời mất hướng.
“Ngươi nha đầu kia, cháu nói hưu nói vượn cái gì? Ngày mai có trộm? Giờ là thời gian nào rồi, trộm cũng phải về nhà ăn tết a!” Đối với lời nhắc nhở của Ngô Song, Lưu Bảo quý rất tức giận.
Nếu không phải vì Ngô Song còn nhỏ, hắn nhất định sẽ đuổi người, đối với chuyện này, đấy không phải nguyền rủa nhà bọn họ sao?
Ngô Song thấy thái độ này của Lưu Quý Bảo cũng âm thầm nhíu mày.
Cô có ý tốt nên mới đến nhắc nhở nếu người ta không tin, không cảm kích, vậy cô cũng không có biện pháp . Dù sao nói ra chuyện này cô sẽ không cảm thấy lương tâm bị cắn rứt, cô cũng không phải thánh cứu thế, không thể cứu mọi người được.
Ngô Song nhếch miệng, đang chuẩn bị gọi mẹ đi về thì vợ Lưu Quý Bảo đột nhiên gọi họ lại.
“Đừng đi vội, nói rõ ràng đi, vừa rồi cháu nói Tiểu Quân nhà bác sẽ bị đâm chết? Ngươi nha đầu kia thế nào lại độc ác như thế? Ngươi không phải ghen tị nhà chúng ta, cố ý trù chúng ta đi?”
Vợ Lưu Quý Bảo giận đùng đùng ngăn Ngô Song lại nói: “Ta nói với ngươi, hôm nay việc này mọi người đều nghe thấy, ngày mai ta một đêm không ngủ chờ! Nếu quả thật có trộm, ta mua cá mua thịt cảm tạ ngươi! Nếu như không có trộm, đêm 30 ngươi cũng phải đến dập đầu bồi lễ với nhà chúng ta!”
Ngô Song nhìn nàng hung dữ như thế cảm thấy rất tức giận, rất muốn cười.
Đây là chuyện của ai a? Cô chỉ đến nhắc nhở không ngờ lại còn bị hiểu lầm. Xem ra người tốt quả nhiên không dễ làm. Cô quyết định, về sau có chuyện liên quan đến nhà này, dù là chuyện long trời lở đất, cô cũng không thèm nhắc nhở.
Ngô Song nhịn không được tức giận, nhanh gọi bí giấu ra, sau đó quả xem “mệnh” của Lưu Quý Bảo quả nhiên thấy được “Trung niên tang tử”.
Lần này cô không có gì băn khoăn, lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống nói: “Bá, nếu như ngày mai không có trộm, cháu đến bồi lễ cho bá! Nếu quả thật có trộm, bá cũng đừng mua cá mua thịt cho cháu, cháu ăn không nổi!”
Không chờ Lưu Quế Hoa nói xong, Trương Bình đã kích động nói: “Quế Hoa, đây là cháu gái nhỏ kia ?Nhanh em hỏi xem con bé thích ăn gì, anh đi mua, em ở chỗ này nghỉ ngơi đi.”
Lưu Quế Hoa được chồng chăm sóc nhịn không được lại vui vẻ cười.
Nàng hướng Ngô Song cười nói: “Hựu Hựu, cô kể cho cháu nghe, hôm đó cô về nhà liền đi khám, bác sĩ nói cô mang thai! Cho nên cháu muốn mua cái gì cứ nói với cô, cô mua cho.”
Ngô Song nghe xong mới hiểu vì sao hai người họ kích động như thế, nhưng không cần thiết phải đến tạ lễ với cô a.
Cô vì đồng cảm mới nói cho Lưu Quế Hoa chuyện kia, cô cũng không cần họ phải cảm kích mình.
Vì thế Ngô Song lập tức cự tuyệt nói: “Cô ba, lần trước cô mua kẹo đường cháu còn chưa ăn hết. Hai người chắc là đến tặng quà ngày lễ ? Vậy đi nhanh thôi, cháu không cần mua cái gì đâu.”
“Vậy sao được?” Lưu Quế Hoa muốn mua đồ cho Ngô Song nhưng Ngô Song lại kiên quyết không cầm.
Hai người cứ giằng co mãi, chuyện Lưu Quế Hoa mang thai lại được truyền ra. Lần này những người nào không tin Ngô Song cũng cảm thấy thần kỳ.
Những người đi qua nghe thấy vậy liền vây lấy Ngô Song hỏi liên tục.
Đang náo nhiệt thì Lưu Hướng Tuyết đã trở lại.
Thấy con gái nhỏ bị mọi người vây vào giữa, Lưu Hướng Tuyết rất kinh ngạc, nàng còn chưa lên tiếng đã có người chào nàng.
“Hướng Tuyết về rồi a? Đi làm mệt không?”
“Hướng Tuyết, đông này không có việc gì, mang Hựu Hựu sang nhà ta ngồi một chút nha.”
“Hướng Tuyết, hôm nào ghé qua nhà ta chơi.”
"…"
Lưu Hướng Tuyết được mọi người nói chuyện thân thiết như thế liền kinh ngạc không thôi, có chút thụ sủng nhược kinh.
Bao nhiêu năm qua nàng chưa từng được mọi người chào hỏi thân thiết như thế.
Từ khi nàng sinh con gái nhỏ thì ngay cả những người bạn tốt trước kia của nàng cũng bắt đầu xa cách. Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện này, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Ngô Song bị kẹt trong đám người, tầm mắt bị chặn, nghe thấy có người gọi Hướng Tuyết, cô mới biết mẹ đã về tới, cô vội vàng đi từ trong đám người đi ra.
Thấy họ không hỏi được gì từ mình liền chuyển sang thân thiết với mẹ, Ngô Song rũ mắt xuống che đi sự giễu cợt trong mắt.
Cô chưa bao giờ biết người trong thôn đối với mẹ con cô lại nhiệt tình như thế a~
Kỳ thật từ ngày mợ cả thay đổi thái độ cô không nghĩ đến chuyện này, chỉ là cô không nghĩ đến chuyện này lại truyền nhanh như thế!
Là người trùng sinh, cô đã sớm không để ý đến ánh mắt của người khác, cô sẽ không như kiếp trước yếu lòng thương người mắt trắng nữa, nhưng mẹ cô nhất định sẽ thương tâm.
Kiếp trước cô liền cảm thấy ủy khuất thay cho mẹ.
Rõ ràng mẹ cô chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, dựa vào cái gì lại bị chỉ trích một đời? Nếu muốn chỉ trích, phỉ nhổ thì phải là cái người cha đáng kính kia mới đúng!
Mẹ cô chính là hoa si, ngây ngốc chờ đợi, ngày nào trải qua cũng không vui vẻ.
Kiếp trước Ngô Song biết, ở ngoài mặt, mẹ cô kiên cường rất lạnh nhạt nhưng trên thực tế, đáy lòng mẹ cô vẫn rất đau lòng, nhớ đến người kia. Chỉ tiếc, mãi đến lúc mẹ cô cũng không có ai đến thăm.
Nhớ tới kiếp trước mẹ con hai người cô đơn, Ngô Song nắm thật chặt tay của mẹ, trong lòng âm thầm quyết định.
Nếu chỉ vì cô có “linh mộng” mọi người liền thân thiết với mẹ cô, vậy cô cũng không ngại lại ngẫu nhiên nói ra một cái “Linh mộng” .
Cô biết họ chưa chắc đã nhiệt tình thật, nhưng như vậy thì thế nào? Chỉ cần mẹ có thể vui vẻ, cô sẽ khiến cho bọn họ phải tâm phục khẩu phục! Bởi vì đối với mỗi người, ai cũng sẽ tò mò về tương lai của mình!
Tuy nhiên cô cũng sẽ không lạm dụng bí dấu vì nhìn thấu quá nhiều thiên cơ, cô sợ sẽ bị thiên phạt. Nhưng trừ bỏ bí dấu, cô còn có sự lợi hại của việc “trùng sinh” a? Dựa vào ký ức kiếp trước, cô cũng có thể biết trước được nhiều việc, haha.
Lưu Hướng Tuyết thấy mọi người nhiệt tình như vậy, rốt cuộc cũng biết con gái “thần kì”, nàng lại kinh ngạc nhìn con gái nhỏ.
Chuyện con gái nói chị dâu cả có em bé, nàng cho rằng đó chỉ là trùng hợp, không nghĩ tới giấc mơ nào của con gái cũng thành sự thật?
Lưu Hướng Tuyết cũng cảm thấy lấy là lạ, cùng mọi người nói chuyện một lúc. Sau khi về đến nhà, nàng nhịn không được liền giữ chặt con gái nhỏ hỏi: “Hựu Hựu, tất cả giấc mơ của con đều thành sự thật sao? Trước kia sao mẹ không thấy con nói chuyện này?”
“Mẹ chuyện này con cũng không biết, kỳ thật con chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, không nghĩ nó lại là thật.”
Ngô Song giả bộ ngây thơ nháy mắt mấy cái, dù hiện tại mẹ đang hỏi nhưng cô cũng sẽ không nói ra chuyện trong đầu có bí giấu, chuyện này rất kì lạ. Chẳng lẽ cô lại nói với mẹ rằng mình trùng sinh sao?
Lúc hai mẹ con cô nói chuyện thì vợ chồng Lưu Quế Hoa cầm túi lớn đi tới.
Vừa vào cửa, Lưu Quế Hoa liền cướp lời nói: “Hướng Tuyết, đây là quà mà chúng ta mua cho cháu gái, không phải là cho chị nên chị không được từ chối.”
Lưu Hướng Tuyết muốn chối từ nhưng lại không viện cớ được, đành phải tiếp đón, cũng bảo Ngô Song đi ra nói cảm ơn.
Ngô Song không nghĩ bọn họ lại cố chấp như thế.
Kỳ thật chuyện Lưu Quế Hoa mang thai không có quan hệ với cô, cô cũng không phải Quan Âm. Nhưng người ta lại nói là nhờ cô nên họ mới có được đứa bé này, có thể thấy được vợ chồng Lưu Quế Hoa là người chất phác. Còn chuyện trước kia vì không có con mà hai người đánh nhau, có lẽ là quá gấp nên mới vậy.
Ngô Song biết mình không nên cự tuyệt nữa, đành nhận lấy quà cảm ơn: “Cám ơn cô Ba, nhưng cháu chỉ cần lấy túi hạt dưa và đường quả là được tôi, còn lại cô mang về đi cháu không ăn được đâu.”
Thấy cô hiểu chuyện như vậy càng khiến cho Lưu Quế Hoa yêu thích.
Hai bên lại lôi kéo một phen sau, Lưu Hướng Tuyết nhận lấy một chút đồ ăn vặt, còn lại liền đưa cho vợ chồng Lưu Quế Hoa mang về, Lưu Quế Hoa lại ngồi không đi, nàng còn muốn cùng Ngô Song tiếp xúc nhiều một chút, nàng cũng muốn sinh ra một bé gái như thuận như vậy.
Bây giờ Lưu Quế Hoa thật lòng rất cảm kích Ngô Song,lại càng thích Ngô Song hơn.
Nàng cùng Lưu Hướng Tuyết nói chuyện phiếm vài câu, nhịn không được lại tò mò hỏi Ngô Song: “Hựu Hựu, cháu mơ rất linh! Cháu còn mơ đến chuyện gì nữa không? Hôm nay rảnh rỗi, cháu nói cho chúng ta biết một chút đi? Nếu nói không chuẩn cô cũng muốn nghe một chút.”
Nàng vừa nói xong thì Lưu thái thái cũng từ bên ngoài trở về, đi đằng sau còn có Trang Đông Mai, Lưu Chiêu Đệ, Lưu Đến Đệ.
Nghe thấy Lưu Quế Hoa hỏi như vậy, mọi người cũng đều kinh ngạc, sao lại yêu cầu Ngô Song nói nhiều về mấy cái giấc mơ kia.
Ngô Song không chịu nổi sự thúc giục của mọi người, liền nghĩ ngợi một chút, tới gần Lưu Hướng Tuyết nói: “Mẹ những giấc mơ khác con không nhớ rõ, nhưng con có ấn tượng với một giấc mơ, chỉ là….chuyện này không tốt con không biết là có nên nói hay không thôi.”
Vừa rồi ở cửa thôn Ngô Song mới quyết định chuyện này, đem những ký ức kia sắp xếp lại một chút.
Cô nhớ đến tất cả các chuyện trong hai năm gần đây, cô có nhớ rõ mấy chuyện! Mà cô cũng không muốn nói, chuyện này rất thảm!
Lưu Hướng Tuyết không biết con gái lại mơ thấy cái gì, còn chưa kịp hỏi thì Lưu thái thái đã thúc giục: “Hựu Hựu, không quản chuyện xấu hay chuyện tốt, cháu nói nhanh đi! Nói không chừng cháu nói ra, chuyện xấu liền biến thành chuyện tốt đi?”
Ngô Song chính là muốn đánh cái chủ ý này, cô muốn thông qua nhắc nhở mà bi kịch không tái diễn nữa.
Kiếp trước vào đêm 29 tháng chạp, nhà thôn trưởng Lưu Bảo Quý gặp trộm.
Lúc ấy hình như là nửa đêm, người trong nhà đều ngủ say nên không ai phát hiện, chỉ có con trai lớn 10 tuổi nhà Lưu Bảo Quý nửa đêm đi tiểu mới phát hiện. Đứa bé kia chưa kịp kêu lên liền bị tên trộm đâm, đợi đến khi trời sáng thì đứa nhỏ đã mất máu quá nhiều mà tử vong .
Sau khi xảy ra chuyện này, Lưu Bảo Quý cũng không làm thôn trưởng nữa. Hai vợ chồng mỗi ngày đều đến đồn công an thăm hỏi, nhưng mãi đến khi Ngô Song rời khỏi thôn cũng vẫn chưa bắt được hung thủ.
Đây là chuyện mà Ngô Song thấy thảm nhất nên cô nhớ rất rõ ràng.
Vài ngày trước khi vừa mới trùng sinh, Ngô Song lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào để kiếm tiền nuôi sống gia đình, làm thế nào để thay đổi bản thân nên cũng không nhớ đến chuyện của người khác. Hai ngày nay bởi vì chuyện của mợ cả và chuyện của Lưu Quế Hoa, cô mới nhớ cô trùng sinh không chỉ có thể thay đổi tình hình trong nhà mà cũng có thể ảnh hưởng đến người khác!
Dù cô không thể giúp mọi người trong nhà thay đổi vận mệnh nhưng ít ra chuyện bi kịch này cô cũng có thể nhắc nhở họ một chút. Dù người khác không tin lời nói của mình nhưng nếu như cô nhắc nhở thì sẽ không cảm thấy lương tâm bị cắn rứt.
Ngô Song nghĩ đến đây liền trực tiếp nói: “Bà ngoại, mấy hôm trước cháu mơ thấy nhà trưởng thôn bị trộm, hơn nữa…Tiểu Quân còn bị tên trộm đâm chết.”
Mọi người vốn cho rằng giấc mơ của trẻ con sẽ không mơ thấy chuyện xấu, nhưng ai biết lại mơ thấy chuyện này!
Mọi người đều bị giật mình, Lưu Hướng Tuyết vội vàng hỏi: “Hựu Hựu, con mơ thấy Tiểu Quân bị đâm thật sao? Vào lúc nào? Nếu như lời con nói là đúng mẹ sẽ đi báo với nhà họ ngay!”
Lưu thái thái cũng sợ tới mức cuống quít gật đầu: “Tam nha nói đúng, nếu chuyện này là thật thì nên báo cho họ một tiếng!”
“Đúng, mạng người quan thiên a, nhanh đi nói với họ đi.”
Ngô Song nói ra thời gian, mấy người bọn họ cũng không quấn lấy cô nữa mà nhổm dậy đến nhà Lưu Bảo Quý.
Lưu Bảo quý hai ngày nay cũng đã nghe nói qua về “Linh mộng” đồn đãi, nhưng hắn không tin. Hắn vốn dĩ là cán bộ công chức, làm sao có thể mê tín được?
Ai biết, hôm nay Ngô Song nói có mơ đến nhà hắn nhưng là tai họa khiến hắn nhất thời mất hướng.
“Ngươi nha đầu kia, cháu nói hưu nói vượn cái gì? Ngày mai có trộm? Giờ là thời gian nào rồi, trộm cũng phải về nhà ăn tết a!” Đối với lời nhắc nhở của Ngô Song, Lưu Bảo quý rất tức giận.
Nếu không phải vì Ngô Song còn nhỏ, hắn nhất định sẽ đuổi người, đối với chuyện này, đấy không phải nguyền rủa nhà bọn họ sao?
Ngô Song thấy thái độ này của Lưu Quý Bảo cũng âm thầm nhíu mày.
Cô có ý tốt nên mới đến nhắc nhở nếu người ta không tin, không cảm kích, vậy cô cũng không có biện pháp . Dù sao nói ra chuyện này cô sẽ không cảm thấy lương tâm bị cắn rứt, cô cũng không phải thánh cứu thế, không thể cứu mọi người được.
Ngô Song nhếch miệng, đang chuẩn bị gọi mẹ đi về thì vợ Lưu Quý Bảo đột nhiên gọi họ lại.
“Đừng đi vội, nói rõ ràng đi, vừa rồi cháu nói Tiểu Quân nhà bác sẽ bị đâm chết? Ngươi nha đầu kia thế nào lại độc ác như thế? Ngươi không phải ghen tị nhà chúng ta, cố ý trù chúng ta đi?”
Vợ Lưu Quý Bảo giận đùng đùng ngăn Ngô Song lại nói: “Ta nói với ngươi, hôm nay việc này mọi người đều nghe thấy, ngày mai ta một đêm không ngủ chờ! Nếu quả thật có trộm, ta mua cá mua thịt cảm tạ ngươi! Nếu như không có trộm, đêm 30 ngươi cũng phải đến dập đầu bồi lễ với nhà chúng ta!”
Ngô Song nhìn nàng hung dữ như thế cảm thấy rất tức giận, rất muốn cười.
Đây là chuyện của ai a? Cô chỉ đến nhắc nhở không ngờ lại còn bị hiểu lầm. Xem ra người tốt quả nhiên không dễ làm. Cô quyết định, về sau có chuyện liên quan đến nhà này, dù là chuyện long trời lở đất, cô cũng không thèm nhắc nhở.
Ngô Song nhịn không được tức giận, nhanh gọi bí giấu ra, sau đó quả xem “mệnh” của Lưu Quý Bảo quả nhiên thấy được “Trung niên tang tử”.
Lần này cô không có gì băn khoăn, lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống nói: “Bá, nếu như ngày mai không có trộm, cháu đến bồi lễ cho bá! Nếu quả thật có trộm, bá cũng đừng mua cá mua thịt cho cháu, cháu ăn không nổi!”
/39
|