Thay Cha Nhập Ngũ

Chương 45: ngại ngùng xấu hổ

/47


Tôn Manh Manh vội vàng chạy ra ấn nút thang máy, nhưng thang máy giờ vẫn còn đang ở dưới tầng hầm thứ ba. Cô tựa khuôn mặt bối rối,xấu hổ và giận dữ vào tường, không kiềm chế được đập đầu mấy cái cho tỉnh táo.

A... Chút nữa là tiêu rồi! Tôn Manh Manh ngươi đúng là cái đồ mê trai, đại ngốc! Có phải nước vào đầu hay không? Hay là bị đập trúng cửa? Bị lừa đá hay sao mà lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy! Chỉ số IQ để đi đâu hết rồi?

Hứa Diệp Lỗi sẽ nghĩ sao về mình ? Chắc chắn là nghĩ mình đang thích hắn, ghê gớm hơn là cho rằng mình yêu hắn!

“Tôn Manh Manh ngươi sáng nay ra ngoài không mang theo não à? Ta khinh bỉ ngươi! Khinh bỉ ngươi!” Tôn Manh Manh vừa đập đầu, vừa trách mắng chính mình.

Đột nhiên, một chuỗi tiếng cười dễ nghe từ phía sau truyền đến, Tôn Manh Manh lập tức quay đầu lại, thấy Hứa Diệp Lỗi không biết từ lúc nào đã đứng một bên nhìn, nhất thời càng xấu hổ và giận dữ.

Hứa Diệp Lỗi thấy cô lao ra ngoài, cũng cầm chìa khóa xe theo sát ra, không nghĩ sẽ được thấy cảnh người nào đó vừa tự ngược đãi vừa khinh bỉ bản thân, thật khiến người ta không nỡ.

Sao tim mình lại đập loạn xạ rồi! Tại sao luôn mất thể diện ở trước mặt hắn, còn luôn bị hắn bắt gặp? A..a … chết mất!

**********Thay cha nhập ngũ*********

Hai người trầm mặc không nói để thang máy đi thẳng xuống lầu một. Lúc này, Hứa Diệp Lỗi vẫn cố nhịn, không dám cười ra tiếng, sợ làm người nào đó càng thêm xấu hổ.

Cửa thang máy mới mở ra một nửa, Tôn Manh Manh liền vội vàng chen lấn đi ra ngoài, một khắc cũng không muốn lại cùng Hứa Diệp Lỗi đứng trong một không gian.

Hứa Diệp Lỗi chờ cô đi khỏi, khóe miệng liền nhếch lên, ha ha cười lớn.

Trên đời này sao lại có một cô nàng khôi hài thế chứ? Mình đúng là ở trong quân ngũ lâu, thật có nhiều chuyện không hiểu, thế giới bên ngoài thật rộng lớn!

Tôn Manh Manh đi bộ trên con đường nhỏ có nhiều loài hoa rực rỡ, vừa giậm chân vừa ảo não, như người điên lên cơn thần kinh đã thu hút sự chú ý của những người khác.

Đi tới cửa tiểu khu, chiếc Rover chầm chầm tiến đến gần, cô lập tức quay đi không thèm nhìn.

Hứa Diệp Lỗi dừng xe, hạ cửa xuống, nghiêng người ra, trong đôi mắt sắc bén hiện lên nét cười: “Ở đâu, tôi đưa cô đi!”. Thanh âm dễ nghe làm say lòng người, hỏi việc ấy như đang rất áy náy với Tôn Manh Manh.

“Không cần!” Tôn Manh Manh nghe được lời này của hắn, nghĩ rằng hắn cố ý, không khỏi tức giận đáp lại.

Hừ… Quân vô lại thối tha đáng ghét, quỷ tha ma bắt quân vô lại thối, từ sau khi gặp hắn, mặt mũi của mình đều mất sạch! Lần sau lại để cho ta gặp được ngươi, không… không có lần sau đâu! Tôn Manh Manh tức giận quay đi.

Hứa Diệp Lỗi nhìn theo bóng lưng của cô, đôi mắt sâu tràn ngập sự do dự, sau đó rất nhanh liền biến mất, cúi đầu nhìn thời gian.

“Thôi nào, tôi đưa cô đi!” Hứa Diệp Lỗi lái xe đuổi theo, dừng bên cạnh Tôn Manh Manh, giọng nói trầm thấp mang theo một tia kiên định không cho phép từ chối.

Đúng là mèo khóc chuột giả từ bi! Giả mù sa mưa!

“Tôi – nói – không – cần!” Thấy hắn lại tới phiền mình, Tôn Manh Manh giận không có chỗ phát tiết, lập tức quay sang gào to từng chữ, nói xong lại đi thẳng về phía trước.

Hứa Diệp Lỗi không tiếp tục đuổi theo, nhưng khóe miệng lại hàm chứa ý cười khiến người khác suy nghĩ sâu xa, đồng thời ở nơi sâu kín nhất bắt đầu xuất hiện nhiều cơn sóng nhỏ, lay động đến nơi sâu nhất của tâm hồn ...


/47

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status