“Đương nhiên là của chồng tôi rồi.” Tôi cười nhạt hỏi lại chị ta: “Còn chị? Của ai vậy? Lần này có sinh không đây?”
Chuyện lúc đại học Tống Duyên Minh đã từng phá thai hai lần tôi đều biết.
Lúc đó chị ta không dám bảo ai đi cùng, chỉ có thể bảo tôi.
Tống Duyên Minh bị tôi chọc tức, giận run lên: “Tống Duyên Khanh, đồ xấu xa! Tao sẽ không để mày sinh con ra đâu.”
Chị ta nói xong, cầm kết quả tức giận bỏ đi.
Trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi thấp thỏm, dù sao Tống Duyên Minh không hề lành hiền gì cho cam, nếu con của chị ta không giữ được mà con của tôi lại giữ được.
Vậy thì rất có khả năng chị ta không thể trở mình.
Tôi bắt đầu do dự, có nên nói cho Lý Hào Kiệt biết chuyện mình mang thai hay không.
Kết quả là quá bận, nên đã bỏ quên chuyện này.
Một ngày cuối tuần của hai tuần sau, Lý Nam Hào gọi tôi và Lý Hào Kiệt tới nhà ăn cơm.
Khi tôi lên xe gặp Lý Hào Kiệt, anh ta có hơi hốt hoảng.
Tính ra thì đã sắp một tháng rồi chúng tôi không gặp nhau.
Thành phố Vĩnh An bốn mùa rõ rệt, mới vào tháng chín, khí hậu cũng đã bắt đầu mát mẻ, tôi mặc một chiếc áo sơ mi dáng rộng, che chiếc bụng bầu của mình lại.
Lý Nam Hào nhìn thấy tôi mặc áo rộng thùng thình, vui mừng nói: “Đây là sao? Có phải ông đã có chắt không?”
Tôi cười: “Ông à, không nhanh tới vậy đâu, nếu có thì chúng cháu sẽ báo cho ông đầu tiên.”
Nhưng Lý Nam Hào không buông tha cho tôi, hỏi giai như đỉa: “Có phải là thằng bé này quá bận bịu không thèm quan tâm tới cháu phải không? Nếu là vậy thì cháu nói cho ta biết ta sẽ xử lý nó.”
Lập tức tôi lắc đầu, đưa tay kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh lại: “Không, Hào Kiệt rất tốt với cháu, rất quan tâm tới cháu, chỉ là chuyện con cái, thì vẫn phải xem ý trời, ông nói xem có phải không?”
“Đúng, đúng.” Lý Nam Hào cảm thấy tôi nói có lý, cũng không hỏi nữa.
Bây giờ tôi đã học được cách nói chuyện xã giao vui vẻ trước mặt Lý Nam Hào.
Tôi quay đầu nhìn Lý Hào Kiệt, anh ta cũng nhìn tôi, tỏ ra hơi khó hiểu.
Toàn bộ bữa ăn, biểu hiện của tôi rất tốt, cũng không hề khiến Lý Nam Hào nghi ngờ.
Đến khi ra khỏi nhà, Lý Hào Kiệt nói: “Bây giờ diễn xuất của cô càng ngày càng tốt nhỉ.”
Giọng điệu của anh ta hơi lạnh lùng, nhưng hiện tại tôi đã hiểu được suy nghĩ của anh ta nên cũng không cảm thấy đau khổ.
Tôi đứng bên cạnh chiếc xe, không hề có bất cứ biểu cảm nào: “Cảm ơn sự khích lệ của ông Lý, vậy tôi đi trước đây.”
Tôi sẽ không tự rước nhục vào thân nữa.
Đang định đi thì một cánh tay lại bị anh ta giữ lại.
Tôi quay đầu hỏi anh ta: “Ông Lý còn có chuyện gì sao?”
Trong lòng tôi hiểu rất rõ, muốn buông bỏ một người đã từng yêu mười hai năm không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định.
Chỉ có như vậy, đến lúc bị anh ta xua đuổi, tôi sẽ không cảm thấy bối rối.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi với ánh mắt phức tạp vài giây rồi mới nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.”
Anh ta nói xong, cũng không cho phép tôi từ chối, tự mình ngồi lên ghế phía sau, sau đó ngồi dịch vào trong, để chỗ trống cạnh cửa kính xe cho tôi.
Tôi do dự một lát rồi cũng lên xe.
“Tiểu Minh mang thai rồi.”
Tôi vừa lên xe, Lý Hào Kiệt đã nhắc tơi việc này.
Khiến lòng tôi cảm thấy xót xa.
Tôi tưởng rằng anh ta có lòng tốt hóa ra là vì muốn nói với tôi chuyện này.
“Ừm, sau đó thì sao?” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hỏi anh ta: “Muốn tôi nhường chỗ cho, hay là sao?”
Có lẽ là hành động của tôi vượt ngoài sự tính toán của Lý Hào Kiệt nên anh ta nhìn tôi với anh mắt dò xét, nhìn tôi mãi rồi mới nói: “Đợi sinh con xong rồi nói sau.”
Cả đoạn đường yên tĩnh.
Lý Hào Kiệt muốn đưa tôi tới biệt thự anh ta cho tôi, tôi lại nói tài xế địa chỉ của nhà Khương Thanh.
Nhìn thấy sắp tới nhà Khương Thanh, tôi lại sờ chiếc bụng phẳng lỳ của mình, không nhịn được hỏi anh ta: “Lý Hào Kiệt, nếu như vây giờ tôi cũng có thai thì sao?”
/320
|