Chẳng lẽ có người bỏ thuốc vào trong rượu?
Nếu như có người sẽ làm chuyện đó, thì trừ Lý Hào Kiệt ra chẳng còn ai nữa cả.
“Sao thế?” Tôi cầm đũa giơ lên mà đầu nghĩ lung tung, bên cạnh vang lên giọng nói quan tâm của Lý Trọng Mạnh.
Để không khiến anh lo lắng, tôi vội đặt đũa xuống, lắc đầu, “Không chuyện gì, em vào toilet một lát.”
Nói rồi tôi giả vờ bình tĩnh đi vào toilet. Thực ra lúc này trước mắt tôi đã hoàn toàn trở nên mơ hồ rồi. Sao lại thế này được…
Tôi vừa đến cửa toilet dưới tầng một thì đột nhiên có một người hầu xông chặn đường, nói với tôi, “Xin lỗi cô Sa, toilet dưới tầng một bị tắc rồi, nếu như cô cần thì mời cô đi lên tầng hai.”
“Tầng hai?”
“Vâng, lên lầu rẽ trái là đến ạ.” Người hầu chỉ đường cho tôi.
“Ồ, tôi biết rồi.” Tôi mơ hồ gật đầu, nhìn cầu thang trước mặt. Hai tay bám chặt vào tay vịn cầu thang, chân lần sờ từng tí một để tìm bậc cầu thang bước lên. Cứ thế mà bước từng bước một lên.
Chỉ hai mươi bậc cầu thang ngắn ngủ mà tôi mất ba phút để đi lên. Cuối cùng lúc lên đến nơi, cả bên trái lẫn bên phải đều không khác nhau là mấy. Nhớ lời người hầu nói, tôi rẽ sang trái. Thế nhưng cánh cửa nào cũng giống nhau…
Đi thẳng đến căn phòng ở cuối hành lang, tôi mở cửa ra xem thử, quả nhiên là cửa mở được.
Tôi nghiêng người đi vào, nhìn thấy trong gian phòng có một phòng nhỏ, cửa đang mở.
Nhập nhèm nhìn sang, hình như đó là toilet.
Tôi nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào, bên trong đúng là toilet thật, tôi đứng trước bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương, hai má đã đỏ bừng.
Giờ phút này trong đầu tôi như đang có thứ gì đó đánh lộn, loạn tùng bậy cả lên, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên khó khăn.
Tôi cúi đầu mở vòi nước, nước ấm lẫn cả nước lạnh thi nhau ảo ra, tôi thử nhiệt độ sau đó liền rửa mặt.
Tôi rửa một lúc, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không có gì thay đổi, đầu óc vẫn đặc quánh lại, mi mắt càng lúc càng nặng nề.
Cứ như thể ngay sau đó sẽ ngã xuống luôn. Hai tay tôi chống lên bồn rửa mặt, lắc đầu thật mạnh, tiếp tục rửa.
Tôi nghe có tiếng bước chân lẫn trong tiếng nước chảy.
Nghiêng đầu nhìn thấy ngoài cửa có một bóng dáng cao lớn đang đứng đó.
“Xin lỗi, tôi chỉ dùng một lát…” Tôi vô thức nói xin lỗi, thế nhưng khi người đó đến gần tôi mới phát hiện ra, đó là Lý Hào Kiệt.
Chẳng lẽ đây là phòng của anh ta. Tôi tắt nước, định đi ra ngoài. Người đàn ông đó giơ tay ra ngăn không cho tôi đi.
Tôi đứng yên tại chỗ, cố gắng ép mình phải tỉnh táo, “Sếp Lý, xin lỗi, tôi không biết đây là phòng của anh, chỉ là phòng vệ sinh ở dưới tầng một không sử dụng được, giờ tôi đi ngay đây.”
“Vậy thì dùng đi, chẳng phải em chưa xong à?” Giọng nói của anh ta vang lên trên đỉnh đầu tôi, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Lúc này tôi không phân biệt nổi rốt cuộc câu này của anh ta có ý gì nữa.
Thế nhưng người đàn ông này quá nguy hiểm, tôi phải cách xa anh ta ra mới được.
“Dùng xong rồi, cảm ơn anh.” Tôi nói xong định trốn.
“Ồ.” Tôi vừa bước đi, giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông đã vang lên trên đỉnh đầu.
Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thế là có ý gì, anh ta đã đẩy tôi ngã ra ghế sô pha đằng sau lưng.
Tôi phải chống tay mới không ngã xuống.
Lý Hào Kiệt quỳ một chân trên sô pha, cả người đè lên người tôi, ngón tay thon dài bóp mạnh cằm tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, “Em với chú của anh, đã đến bước nào rồi.”
“Chuyện này không liên quan đến anh.” Tôi chỉ muốn rời khỏi đây.
Thế nhưng đầu nặng như chì, chân nhẹ bẫng, không có ai đỡ, ngay cả đứng lên cũng khó khăn, càng không nói đến chuyện giãy ra được.
Lý Hào Kiệt từng chút từng chút một kề sát lại gần, lúc gương mặt anh ta chỉ cách mặt tôi vài milimet nữa thì dừng lại, ánh mắt chuyển về phía thân thể của tôi, hỏi: “Em nói xem, nếu như anh làm gì em thì chú ba nhà anh có cần em nữa không?”
Tôi sững ra.
Nếu như người khác nói câu này, tôi chắc chắn không tin!
Thế nhưng nếu là Lý Hào Kiệt nói thế, tôi cảm giác chắc chắn anh ta sẽ làm được!
Tôi muốn đứng dậy nhưng lại bị anh ta đè chặt, chỉ có thể tức tối nói, “Sếp Lý, chắc anh bị điên rồi, đây là nhà họ Lý, thế mà anh lại bỏ thuốc cho tôi, sau đó còn định cưỡng hiếp tôi, anh nghĩ làm thế sẽ không có ai phát hiện ra à?”
“Anh bỏ thuốc em sao?” Lý Hào Kiệt nghe thấy câu nói đó, bật cười: “Vậy em cảm thấy với tình trạng của em bây giờ cần anh phải bỏ thuốc à?”
“Chẳng lẽ lại không phải?”
Chắc chắn là như thế!
Độ cồn của rượu vang vàng không cao, tôi mới uống có mấy chén tuyệt đối không thể say đến mức này được.
Lý Hào Kiệt cong môi cười, “Chẳng lẽ em không biết, hơi rượu sau khi bốc lên của rượu vang vàng rất lớn à? Đặc biệt là đối với kiểu người có tửu lượng thấp như em thì lại càng chết.”
“Thế sao?”
Tôi muốn xem xem Lý Hào Kiệt có lừa tôi không. Thế nhưng dù cố gắng thế nào, mắt tôi vẫn mờ mờ như có một lớp sương bao phủ, không thể nhìn rõ nổi.
Những ngón tay thon dài của anh ta vén những lọn tóc mai của tôi ra sau, “Em thật là đáng yêu, nếu như anh bỏ thuốc em, vậy thì bây giờ em nhìn thấy anh đã bổ nhào vào rồi chứ không phải trốn tránh anh như thế này đâu.”
“Nếu đã như thế, vậy thì là tôi trách nhầm sếp Lý, xin lỗi.”
Tôi rất rõ ràng, bây giờ điều quan trọng nhất là phải cách xa anh ta ra.
Thế nhưng, Lý Hào Kiệt lại không chịu bỏ qua cho tôi, ngón tay của anh ta khẽ lướt qua những đường nét trên gương mặt tôi, hỏi: “Em vẫn chưa trả lời anh, em và chú của anh đã phát triển đến đâu rồi.”
“Đều là người trưởng thành cả rồi, cái này mà cũng phải hỏi à?”
Tôi nghĩ cùng lắm thì chọc tức Lý Hào Kiệt, đến lúc đó anh ta nổi giận, tôi liền hét to lên, cũng dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng mà, dường như người đàn ông đó không hề tức giận, chỉ là những ngón tay của anh đang lướt trên mặt tôi khẽ khựng lại, sau đó hỏi tôi, “Vậy em nói tôi nghe, chú ấy đã chạm vào những đâu rồi?”
Ngón tay của anh ta chuyển đến môi tôi trước, hỏi: “Ở đây?”
Tôi không đáp.
Sau đó anh ta lại chuyển xuống ngực trái của tôi, hỏi: “Ở đây?” Tôi vẫn im lặng không đáp.
Cuối cùng anh ta đưa bàn tay kích động chạm vào nơi quan trọng nhất: “Hay là ở đây?”
Đúng lúc này, tôi ngẩng lên nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Sếp Lý ngây thơ thật đấy, cái này mà còn phải hỏi à?”
Tôi còn chưa nói hết câu, anh ta đã bế bổng tôi quăng lên giường.
“Cứu tôi với…Á!”
Tôi vừa định hét lên thì đôi môi của anh ta đã phủ kín môi tôi!
Mùi vị cay cay của rượu trắng lẫn với mùi hương đàn ông quen thuộc quẩn quanh trong khoang miệng tôi.
Hai tay của anh ta điên cuồng xé tan quần áo tôi, động tác ngang ngược, thô bạo như thể sấm rền gió dữ.
Kèm theo đó là tiếng ‘xoẹt’ vang lên, bộ quần áo Lý Trọng Mạnh mua cho tôi đã không thể mặc được nữa rồi.
Tôi liều mạng cắn môi anh ta thế nhưng người đàn ông này vẫn bất động.
Mùi máu tanh dần dần lan ra khắp khoang miệng, lúc này đây tôi loáng thoáng nhìn thấy gương mặt của anh ta.
Dục vọng chiếm hữu ngang ngược hòa lẫn với sự kích động khát máu.
Tôi hối hận rồi!
Người đàn ông này chính là ác ma. Tôi dựa vào cái gì mà cho rằng chỉ cần chọc giận anh ta rồi gọi người đến là có thể an toàn thoát thân chứ!
Do tôi say, tôi ngây thơ.
Với tình cảnh hiện tại, cho dù người khác có đến thì tôi có nhảy xuống sông cũng không rửa hết tội!
/320
|