“Ông, cháu hiểu rồi, giờ thì cháu đã hiểu rồi.” Lý Hào Kiệt nắm lấy tay Lý Nam Hào, “Cháu chỉ...”
“Kiệt, một người đàn ông chỉ có thể chịu trách nhiệm với một người phụ nữ trong đời anh ta mà thôi, người đó là vợ cháu.” Lý Nam Hào nhìn anh ta, “Cháu không thể đi vào vết xe đổ của ông được, nếu không thì người tổn thương không chỉ là hai người phụ nữ mà còn con của họ, thậm chí là cả gia đình của cháu nữa.”
Mọi người có mặt trong xe cấp cứu đều hiểu ý mà ông nói.
Lúc này, xe cấp cứu đã đến bệnh viện Thánh Tâm, Lý Nam Hào lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Tôi, Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt ngồi ngoài phòng. Tôi và Lý Trọng Mạnh ngồi cạnh nhau, còn Lý Hào Kiệt thì ngồi đối diện chúng tôi.
Trong lúc chờ đợi, Lý Hào Kiệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lý Trọng Mạnh, “Chú ba, chú nói cho cô Sa biết chủ của bệnh viện này là ai đi.”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt mà khó hiểu không biết anh ta có ý gì.
Nhưng lát sau, bên người tôi vang lên tiếng nói của Lý Trọng Mạnh, “Là anh.”
“Anh ư?” Tôi giật mình nhìn anh ấy.
Bệnh viện Thánh Tâm là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố này, bệnh viện có đội ngũ y bác sĩ giỏi nhất, hợp tác với rất nhiều viện nghiên cứu nước ngoài, kỹ thuật tiên tiến bậc nhất trên thế giới, chỉ phục vụ cho những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong thành phố. Một bệnh viện như vậy lại thuộc sở hữu của Lý Trọng Mạnh ư?
Lý Trọng Mạnh đưa tay vỗ nhẹ lên đầu tôi và cười khổ, “Xin lỗi em, anh không cố ý giấu em đâu, chỉ là anh không muốn em cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta quá xa xôi.”
“Chú ba, chú đừng nói như thể mình vô hại lắm vậy.” Lý Hào Kiệt lạnh lùng nói.
Có lẽ vì không đeo kính nên giờ trông Lý Trọng Mạnh rất khác, tôi đột nhiên cảm thấy anh ấy thật xa lạ.
“Sa Điệp.” Lý Hào Kiệt gọi tôi. Tôi nhìn về phía anh ta, thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi như ẩn chứa điều gì đó, “Em lo chú ấy sẽ thua trong vụ cá cược với anh phải không? Vậy anh cho em biết nhé, nếu anh và chú ấy chơi ván này thì 90% là anh thua.”
“Sao có thể thế được?” Tôi buột miệng. Trong tiềm thức, tôi chưa từng nghĩ rằng Lý Hào Kiệt sẽ thất bại. Huống hồ Lý Trọng Mạnh chỉ là chủ của bệnh viện Thánh Tâm thôi mà, cũng đáng là gì so với Hào Thiên.
Lý Hào Kiệt thấy phản ứng của tôi mà không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ, “Những gì mà em thấy chỉ là một phần của tảng băng trôi mà thôi. Trong số tài sản của chú ấy thì bệnh viện này chẳng đáng là gì.”
Không thể nào. Tôi nhìn với Lý Hào Kiệt với ánh mắt không thể tin nổi.
Trong mắt tôi, Lý Trọng Mạnh chẳng qua chỉ là bác sĩ của bệnh viện Quang Minh nho nhỏ mà thôi, giờ thêm Thánh Tâm cũng làm tôi bất ngờ lắm rồi. Vậy mà Lý Hào Kiệt còn nói chẳng đáng là gì ư?
“Không thể nào.” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh.
Ánh mắt của Lý Hào Kiệt vẫn luôn nhìn vào tôi, thấy tôi không tin, anh ta cũng không cố giải thích thêm mà chỉ cười, “Được thôi, coi như tôi nói đùa đi.”
Nụ cười của anh ta trông rất bất đắc dĩ.
Lý Hào Kiệt nói vậy khiến lòng tin của tôi hơi dao động.
Lúc này, Lý Trọng Mạnh nắm lấy tay tôi rồi hỏi, “Anh phải đi sắp xếp phòng bệnh cho ba, em đi cùng anh nhé?
“Em...” Tôi hơi ngập ngừng, nếu anh đi rồi thì ở đây chỉ còn tôi với Lý Hào Kiệt thôi, nghe cũng không tiện cho lắm nên đành gật đầu, “Ừ, em đi cùng anh.”
“Vậy đi thôi.” Lý Trọng Mạnh kéo tay tôi đi.
Tôi liếc nhìn Lý Hào Kiệt, thấy anh ta vẫn ngồi yên đó, hai tay đan trước mặt, mắt nhìn thẳng về phía trước, song dường như chẳng tập trung vào bất cứ thứ gì trước mắt cả.
Tôi và Lý Trọng Mạnh đi tới khu hành chính của bệnh viện Thánh Tâm. Chắc vì giờ là buổi tối nên khu hành chính rất vắng người, chỉ có một bảo vệ gác cổng.
Lý Trọng Mạnh đi tới đặt danh thiếp của mình lên bàn rồi hỏi, “Hôm nay phó giám đốc nào trực ban?”
Bảo vệ cầm danh thiếp lên nhìn rồi mới đáp, “Là phó giám đốc Ngô ạ.”
“Tôi biết rồi.” Lý Trọng Mạnh nghe vậy thì kéo tôi vào thang máy. Vừa rồi tôi thấy tấm danh thiếp mà anh đưa cho bảo vệ ghi giám đốc bệnh viện Quang Minh. Tôi đi theo anh vào thang máy, lên thẳng tầng bốn, đến trước văn phòng có đề “Phó giám đốc bệnh viện”.
Lý Trọng Mạnh không gõ cửa mà mở cửa đi thẳng vào luôn.
“Ứ ừ, giám đốc hư quá~”
“Em đúng là đồ lẳng lơ, nửa đêm nửa hôm ăn mặc khêu gợi như vậy đến gặp tôi làm gì? Định báo cáo công việc à?”
Cửa vừa mở, bên trong đã vọng ra tiếng một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ. Tôi nhìn qua khe cửa thì thấy phó giám đốc ngồi sau bàn làm việc, trong lòng ông ta là một cô gái mặc đồ y tá màu hồng nhạt. Y tá nọ gác một chân lên bàn, tình hình trông khá là...
Họ không phát hiện chúng tôi vào phòng.
Cốc cốc.
Lý Trọng Mạnh gõ cửa hai cái rồi nói, “Làm phiền rồi.”
Phó giám đốc nghe thấy tiếng người, khuôn mặt đang vui vẻ trở nên bực bội, “Ai đấy hả, sao vào mà không...” Ông ta còn chưa nói dứt lời, khuôn mặt từ tức giận biến thành kinh ngạc. Ông ta vội vàng đứng dậy, vừa kéo quần vừa nói với y tá bên cạnh, “Cô ra ngoài trước đi.”
Y tá liếc nhìn Lý Trọng Mạnh, chắc hẳn cô ta không biết anh là ai nên vô cùng bất mãn mà chậm chạp đi về phía cửa.
Phó giám đốc cuống lên, “Cút mau lên, nếu không thì mai đừng tới làm nữa!”
“Dạ vâng!” Y tá không ngờ giám đốc sẽ nói như vậy, sợ quá vội vàng bỏ chạy. Khi đi qua Lý Trọng Mạnh, cô ta còn trợn mắt với anh.
Y tá vừa đi khỏi, phó giám đốc bệnh viện bèn đi tới trước mặt Lý Trọng Mạnh rồi cung kính nói, “Sếp Lý, cậu đến mà không nói trước với tôi một tiếng để tôi xuống đón.”
“Bình thường ông trực ban mà không xuống dưới kiểm tra mà ở trong phòng làm mấy việc này à?” Lý Trọng Mạnh cao hơn phó giám đốc. Anh nghiêm mặt hạ mắt nhìn ông ta.
“Không phải đâu, là do y tá kia muốn thăng chức lên thành y tá trưởng nên mới đến chỗ tôi... Tôi...” Phó giám đốc nói đến đây thì ngập ngừng như bí từ, không nghĩ ra lý do nào nên đành cúi đầu, “Tôi nhất thời hồ đồ, mong cậu lượng thứ cho tôi lần này.”
“Lượng thứ à?” Lý Trọng Mạnh lạnh lùng nhìn ông ta.
Vì không đeo kính nên đôi mắt khi bình thường thì rất dịu dàng của anh giờ trông vô cùng sắc sảo.
Phó giám đốc làm sai nên sợ tới mức mềm nhũn cả chân, “Tôi rất xin lỗi, tôi thật sự biết sai rồi! Chút nữa tôi sẽ đuổi việc cô ta, do cô ta quyến rũ tôi!”
Hình như Lý Trọng Mạnh định nói gì thêm nhưng ngừng lại mà quay đầu sang nhìn tôi, “Điệp, em về trước chờ anh, anh có việc cần làm.”
“Vâng.” Tôi gật đầu nhìn thoáng qua phó giám đốc. Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi như ông ta mà phải cúi lưng không dám ngẩng đầu, hai tay nắm chặt lấy nhau, trông có vẻ như đang vô cùng sợ hãi.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì tôi thật sự không thể tin được rằng, Lý Trọng Mạnh cũng có thể khiến người ta khiếp sợ đến thế.
/320
|