Thứ tư tuần sau, cô diễn viên đóng vai quần chúng Đặng Sa Sa mà trước đây tôi thiết kế phòng cưới cho, đáng nhẽ đã phải sắp xong rồi, đột nhiên cô ta lại liên lạc với tôi.
Cô ta nói thiết kế ở sân sau có thêm ý tưởng mới.
Trước đó, dựa theo yêu cầu của cô ta, sân sau vốn không lớn lắm ấy đã được cải tạo thành một sân vườn lấy sáng, hiện đã sắp hoàn thành, giờ lại còn muốn thêm ý tưởng mới.
Tôi sắp đau đầu muốn chết.
Căn cứ theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế, tôi vẫn phải nhẫn nhịn nói với cô ta: “Cô Đặng, chuyện là thế này, phương án thiết kế trước đây cô đã đồng ý, hơn nữa sân sau đã sắp hoàn thành rồi, nếu giờ lại sửa lại, những gì trước đây sẽ…”
“Sao nào? Cô sợ chúng tôi không trả nổi tiền sao?”
Tôi chưa nói hết câu, Đặng Sa Sa ở đầu dây bên kia đã gào lên trong điện thoại.
Cứ như thể sợ tôi cảm thấy cô ta không có tiền vậy.
Tôi nghe thấy vậy, có tiền thì chuyện gì cũng dễ dàng, nói: “Vậy được, tôi và cô hẹn nhau đi, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Đặng Sa Sa đúng là một người nông cạn.
Cô ta nói gần đây cô ta đang quay phim ở một biệt thự cổ ở vùng núi ngoại ô Thành phố Vĩnh An, cô ta thấy vườn hoa ở đó rất đẹp nên muốn thay đổi thiết kế của nhà mình giống như vậy.
Tôi nghe xong thì thấy nhức đầu, khu vực núi đó cách khu trung tâm rất xa, chỉ ngồi xe thôi cũng mất khoảng hai tiếng rồi.
Nhưng dù thế nào khách hàng vẫn là quan trọng nhất.
Tôi không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Khi tôi gặp cô ta thì đã là khoảng mười hai giờ trưa ngày hôm sau, bởi vì chỉ có thời gian này cô ta mới có thời gian rảnh.
Sáng sớm tôi đã phải lên xe để lên núi, vất vả lắm mới đến được nơi cô ta quay phim đúng mười hai giờ.
Trợ lý của Đặng Sa Sa tìm tôi và nói lại, vì bộ phim đang bị chậm tiến độ, nên cảnh của cô ta lại chuyển sang buổi trưa và bảo tôi chờ một lát.
Do quay phim nên tôi cũng không thể vào ngôi nhà đó được, chỉ có thể đi dạo ở bên ngoài.
Phong cảnh ở trên núi rất tốt, thởi tiết cũng không tệ.
Tôi ngây người ngồi ở trên một tảng đá, có cảm giác như chiếm dụng được một nửa ngày nhàn dỗi vậy.
Khoảng hơn nửa giờ sau, trợ lý của Đặng Sa Sa lại tìm tôi và nói cảnh phim cần một cành cây khô rất dài, bảo tôi lên núi tìm xem, rồi mang xuống đây.
Cô ta thực sự không hề khách sáo chút nào.
Nhưng tôi cũng không dám từ chối, dù sao Đặng Sa Sa là một người khó chiều, nhỡ cô ta lại gây khó dễ bản thiết kế của tôi, thì tôi cũng mệt chết mất.
Tôi đi lên núi, trên núi hình như đã được ai dọn dẹp, đừng nói cành khô mà ngay cả viên đá to cũng không có.
Tôi đi khoảng hơn nửa giờ, thực sự không thể tìm được một cành cây khô nào, đang định quay về…
Quay người lại thì nhìn thấy Tống Duyên Minh!
Sao chị ta ở đây?
Trái tim tôi dấy lên một dự cảm xấu! Muốn đi vòng qua chị ta, thế nhưng Tống Duyên Minh lại bước tới. .
Truyện đề cử: Viên Kim Cương Của Từ Tổng
“Sao chị lại ở đây?” Tôi hỏi chị ta.
Tống Duyên Minh nhìn tôi, cười mà như không nói: “Duyên Khanh, không phải cô hẹn tôi lên nói thắp hương Bồ Tát, nói là để phù hộ cho con khỏe mạnh sao.”
Tôi không hề biết chị ta đang nói gì nữa.
Cảm thấy vô cùng cùng hốt hoảng.
Ở đây vắng vẻ, nếu như chị ta đẩy tôi từ đây xuống, dù có người tìm thấy thì chắc chắn con tôi cũng không còn.
Tôi càng nghĩ càng thấy sợ! Quay người bỏ chạy!
Tống Duyên Minh tóm lấy tôi, tôi sợ đến mức vung tay khỏi chị ta, chạy một cách liều mạng.
Tôi muốn bảo vệ cho con của tôi!
Chạy được một lúc, tôi quay đầu, phát hiện ra Tống Duyên Minh không hề đuổi theo mới yên lòng.
Tôi quay lại nơi Đặng Sa Sa quay phim, trợ lý của cô ta tìm tôi, nói Đặng Sa Sa quay phim xong bị mệt, nên không muốn thay đổi gì nữa, cứ như vậy đi.
Tôi nghe xong, bỗng giận sôi máu lên!
Đúng là lãng phí cả ngày của tôi, suýt nữa còn hại chết con tôi nữa!
Tôi thở hồng hộc xuống núi, rồi quay lại công ty tăng ca.
Đến mười một giờ tối, tuy tôi vẫn đang muốn làm tiếp, nhưng đứa bé không chịu nổi nữa, nên đành phải dừng lại để về nhà.
Tôi vừa tới cửa nhà, thì mấy người cảnh sát đã tới, nói: “Tống Duyên Khanh, có chứng cứ cho thấy cô có liên quan đến vụ án cố ý gây thương tích cho người khác, mời cô phối hợp.”
Nói xong, thì còng tay tôi lại.
/320
|