Tống Duyên Minh đến rồi.
Tôi đứng ở trước cửa, nghe thấy vệ sĩ và chị ta giằng co với nhau, cuối cùng đích thân bước tới, mở cửa ra.
Lúc Tống Duyên Minh nhìn thấy người đứng trước cửa là tôi thì dường như sững sờ!
Một lúc lâu sau mới mấp máy khóe miệng nói, “Duyên Khanh, là cô sao.”
“Tống Duyên Minh, có chuyện gì sao?” Tôi cố ý gọi đầy đủ tên của chị ta.
Khóe miệng của Tống Duyên Minh sắp không giữ được, nhưng chị ta vẫn giả vờ cười hỏi tôi: “Sao cô lại ở đây? Có phải Lý Hào Kiệt lại gây khó dễ với cô không?”
Tôi nhìn bộ mặt giả tạo đó của chị ta, không chỉ buồn nôn mà còn tức giận!
Cái chết của con tôi, chị ta và Lý Hào Kiệt, không ai thoát khỏi trách nhiệm!
Rất rõ ràng, chị ta không biết người ở đây là tôi.
Tôi cười nói: “Không có, tôi với anh ấy rất tốt, tối nay còn đi gặp ông nội.”
Một câu nói, cho dù trời đã tối, tôi cũng có thể nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tống Duyên Minh, chị ta vốn không tin, nhưng trên người tôi còn đang mặc bộ lễ phục tối nay, chân còn đi giày cao gót.
Thêm vào đó là khuôn mặt được trang điểm kĩ càng, khiến khuôn mặt tôi da trắng môi đỏ, càng làm cho chị ta cảm thấy tôi sống rất tốt.
Điều này e rằng chính là thứ Tống Duyên Minh không thể tha thứ được nhất!
“Mày! Tống Duyên Khanh! Rốt cuộc mày đã dùng thủ đoạn gì!” Tống Duyên Minh tức đến nỗi nghiến răng ken két, giơ ta ra bóp cổ tôi!
Vệ sĩ đưa tay ra, kéo chị ta ra ngoài.
Tôi lùi về sau một bước, cười lạnh lùng: “Bây giờ chị đã biết tại sao chồng tôi lại chuẩn bị những vệ sĩ này cho tôi rồi đấy.”
Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ vệ sĩ.
Tống Duyên Minh chỉ tay vào hai tên vệ sĩ chửi bới: “Các người chẳng qua cũng chỉ là chó bên cạnh Lý Hào Kiệt! Các người không cản cô ta, lại dám cản tôi các người biết tôi là ai không!”
Vệ sĩ không nói gì, mà làm hết trách nhiệm của mình.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tống Duyên Minh, tôi đột nhiên cảm thấy nực cười, tiếp tục nói: “Có phải chị cho rằng chị lấy đứa con và nửa cái mạng ra dọa, đẩy tôi vào tù, Lý Hào Kiệt sẽ ghét tôi, từ đó tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh ta không?”
“Đáng tiếc là!”
Tôi lắc đầu.
“Phịch” một cái, cửa được đống lại.
Bên ngoài cửa, Tống Duyên Minh hét to làm ầm ĩ, tôi cũng mặc kệ chị ta.
Lúc lại về phòng, điện thoại đã có vài dòng tin nhắn của Lương Khanh Vũ.
“Em à, em đang ở đâu? Anh rất lo lắng cho em.”
“Có phải gần đây anh gây ra áp lực quá lớn cho em phải không? Em nói cho anh nghe, anh sẽ sửa.”
“Nhận được tin nhắn nhớ trả lời anh.”
Liên tiếp ba tin nhắn.
Tôi biết, Lương Khanh Vũ thật sự đang lo lắng tôi, nhưng bây giờ thật sự rất sợ bản thân mình sẽ liên lụy đến anh ấy.
Lý Hào Kiệt nói không sai, anh ta muốn phá hủy công ty mà Lương Khanh Vũ vất vả lắm mới tạo nên thì chỉ trong một nốt nhạc mà thôi.
Tối đó, tôi không trả lời tin nhắn.
Ngày hôm sau, tôi mặc quần áo có sẵn trong biệt thự đến công ty.
Cố gắng tạo ra một tư thế bất cần bước vào văn phòng của Lương Khanh Vũ, nói với anh ấy, “Tôi muốn từ chức.”
Lương Khanh Vũ chau mày, nhìn bộ quần áo đắt tiền của tôi, mãi một lúc lâu sau mới hỏi tôi, “Có phải Lý Hào Kiệt ép em không?”
“Không.” Tôi ngồi trên ghế sofa, môi đỏ chu lên: “Chỉ là tôi đã hiểu ra, làm bà Lý vẫn tốt hơn, không cần phải ở đây chịu khổ, nhìn sắc mặt người khác.”
Tôi vừa nói, tay còn vuốt chiếc túi da cá ở bên cạnh.
“Khanh à, em không phải loại người này.” Lương Khanh Vũ nói.
“Là do trước đây tôi quá ngu ngốc, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi.” tôi nghiêng đầu nói, không dám nhìn vào mặt Lương Khanh Vũ, tôi sợ nhìn thấy gương mặt đau lòng hoặc tức giận của anh.
Dù sao đi nữa cho dù là trước khi tôi ngồi tù hay sau khi tôi ra tù, anh ấy cũng đều không có gì để nói với tôi.
/320
|