Có lẽ vì tôi vẫn còn có cái danh là bà Lý nên lời của chị ta khiến trái tim tôi cảm thấy xót xa.
Cho dù tôi không muốn thừa nhận nhưng sự thật lại bày ngay trước mắt.
Mảnh đất này thuộc trung tâm sầm uất của thành phố Vĩnh An, lại cách tập đoàn Hào Thiên của Lý Hào Kiệt không xa.
Giá trị không thể nào đoán được.
Lý Hào Kiệt lại chịu chi vì chị ta, chứng tỏ Tống Duyên Minh chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh ta.
Tôi nhìn Tống Duyên Minh cười lạnh lùng: “Chồng tôi có thể thực sự được hạnh phúc, thì hai chị em ta đều có phần, đặc biệt là người làm chị như chị, đã là tình nhân nhưng lại làm một cách nồng nhiệt đến vậy.”
“Mày!” Tống Duyên Minh bắt đầu tức giận nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại được: “Mày đừng đắc ý, một người phụ nữ từng có tiền án như mày, tao thấy nhà họ Lý làm sao mà chấp nhận nổi mày chứ!”
“Không chấp nhận nổi tôi? Chồng tôi đã gấu giếm giúp tôi chuyện ngồi tù, ông nội chỉ biết tôi ra nước ngoài học thêm mà thôi.”
Tôi vừa dứt lời thì Tống Duyên Minh đã tức giận đến tái cả mặt.
Rất rõ ràng, những điều này chị ta không hề hay biết.
Hôm nay tôi cố ý nói như vậy chính là muốn chị ta đi làm loạn lên, đi vạch trần chuyện tôi đi tù.
Như vậy, tôi cũng có thể được giải thoát từ trong cuộc hôn nhân quái gở của tôi và Lý Hào Kiệt.
Tống Duyên Minh rời đi lúc tối, tôi liền nhận được cuộc điện thoại của Lý Hào Kiệt.
“Tại sao lại nói chuyện tôi đã nói với ông nội cho Tống Duyên Minh nghe!”
Vừa bắt máy tôi liền nghe thấy tiếng gào thét của Lý Hào Kiệt.
Bây giờ, cảm xúc của anh ta đã hoàn toàn không thể kiềm chế được tôi nữa rồi.
Tôi để điện thoại ra xa một chút: “Tổng giám đốc Lý, anh không cảm thấy lúc anh giày vò tôi cũng là đang giày vò chính bản thân anh sao?”
“Đúng là cô đã đánh giá cao bản thân mình.”
Đầu giây bên kia truyền đến tiếng hừ lạnh lùng xem thường của Lý Hào Kiệt.
Tôi tiếp tục nói: “Vậy sao, vì chúng ta có quan hệ vợ chồng, anh xem tôi là món đồ thuộc sở hữu của anh, cho dù anh cảm thấy tôi khiến anh ghê tởm, nhưng anh vẫn dốc sức để hành hạ tôi, hành hạ những người xung quanh tôi, nhưng mà là vì anh không chấp nhận nổi vợ anh là người như vậy.
Cho nên, xin anh hãy buông tha cho tôi, cưới Tống Duyên Minh, tôi và tổng giám đốc Lý không phải cùng một đẳng cấp, tôi đảm bảo anh sẽ không để anh nhìn thấy tôi nữa đâu.”
Tôi nói rất chậm, một là hi vọng Lý Hào Kiệt có thể nghĩ thông suốt mà buông tha cho tôi.
Và cũng là buông tha cho bản thân hắn.
Hơn nữa là hi vọng hắn có thể giơ cao đánh khẽ cho dự án này.
Đừng ra tay với thiết kế Vũ Phong đã lung lay sắp đổ kia nữa.
Ở đầu dây bên kia, là một sự im lặng.
Lúc tôi đang ôm hi vọng thì lại nghe thấy Lý Hào Kiệt nói: “Tôi không thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy!”
Rồi điện thoại tắt luôn.
Tôi nhìn màn hình điện thoại đen xì vừa bất lực vừa lo lắng.
Nhưng ngay lập tức màn hình lại sáng lên, lúc trong lòng tôi lại dâng lên niềm hi vọng thì lại nhìn thấy tên ở trên màn hình là Lương Khanh Vũ.
Tôi lưỡng lự một lúc rồi lại nghe điện thoại.
“Anh Vũ.”
“Em ngủ chưa? Muộn như vậy rồi anh có đang làm phiền em không?”
Giọng nói của Lương Khanh Vũ vang lên trong điện thoại, mặc dù có chút khàn khàn nhưng rất dịu dàng.
Trái tim tôi cảm thấy ấm áp ngay lập tức, ôm điện thoại lắc đầu: “Không ạ, vẫn chưa ngủ.”
“Có phải là đang lo lắng về chuyện dự án mới không, anh nghe nói, ngày nào em cũng ở đó hơn 16 tiếng, đừng ép bản thân mình quá.” Lương Khanh Vũ nói.
“Nhưng… em cảm thấy Lý Hào Kiệt cố ý giấu chuyện này đến tìm chúng ta, chắc chắn không có ý tốt gì!”
Tôi cảm thấy Lý Hào Kiệt đang muốn hạ gục Lương Khanh Vũ.
Nhưng cũng muốn để tôi không còn có chỗ dung thân.
“Vậy đành nước đến chân thì nhảy vậy, công ty không có thì anh có thể xây dựng lại, nhưng em thì chỉ có một, em mệt ra đấy, anh sẽ rất áy náy.”
Trong câu nói của Lương Khanh Vũ, tôi mãi mãi là quan trọng nhất.
Nhưng lại cũng khiến tôi càng thêm áy náy.
/320
|