Cô và anh đi đến cuối hẻm thì dừng lại:
- Song Nhi, giờ chúng ta tìm nhà An Kỳ sao đây. Ở đây có mấy căn liền - Anh nhìn xung quanh nói.
- Chia nhau ra thỏi thăm từng nhà - cô nói rồi bỏ đi trước.
Tại một căn phòng tối:
An Kỳ đang thu mình vào một góc, trên người cô có rất nhiều viết thương và cô hoàn toàn ko mặc gì.
- Đáng nhẽ mày chịu nghe lời tao thì đã không bị thương tích đây mình rồi, mày chỉ là con ăn bám thôi nên phải phục tùng tao - Người đàn ông vừa mặc quần vừa nhìn cô cười bằng nụ cười dâm đẵng.
Cô không nói gì mà chỉ nhìn ông ta bằng con mắt căm thù, cô cố mím chặt môi để ngăn mình không khóc vì cô biết dù có khóc thì cũng chẳng được gì.
- Chát, ranh con mày dám nhìn tao như vậy hả - Ông ta tức giận tát cô một cái thật mạnh rồi ông ta gầm lên.
Cô lấy tay ôm lấy má phải của mình, cô đau điếng người khoé miệng còn rớm ít máu.
Ông ta định dơ tay tát cô thêm cái nữa thì ông ta dừng lại, ông ta nhìn vào thân thể không mảnh vải che thân của cô thú tính của ông ta nổi lên và nhìn cô như con thú khát mồi. Mặc dù cả người cô thương tích đầy mình nhưng cô vẫn giữ được sức hút của một thiếu nữ với thân thể nhọc ngà. Khiến cho người đàn ông nào cũng phải thèm thuồng.
- Aaaa, ông làm gì vậy buông tôi ra - Cô hoảng sợ khi bị ông ta đè xuống bất ngờ, cô cố gắng dùng hết sức mình để chống cự nhưng hoàn toàn vô ích. Khi cô định buông xuôi tất cả thì đột nhiên hình ảnh của một người con trai xuất hiện, đó chính là động lực giúp cô thêm sức mạnh.
- Aaaaaaa - Cô dùng hết sức đá vào hạ bộ của ông ta khiến ông ta la lớn, nhân lúc sơ hở cô liền bỏ chạy về phía cửa chính.
- Rầm rầm, có ai không cứu tôi với, cứu với - Khi đến được trước cửa chính thì cô phát hiện cửa đã bị khoá nên cô đập cửa kêu cứu.
- Con ranh mày dám làm vậy hả, xem tao dạy dỗ mày đây - Ông ta đau đớn đi từ buồng ra khuôn mặt thì giận dữ nghiến răng nói.
Cô sợ hãi lùi lại sát cửa thì nhìn thấy Song Nhi đang đứng trước cổng nhưng Song Nhi lại quay lưng lại nên không thấy cô.
- So....ng ưm ưm - Cô chưa kịp gọi hết câu thì bị ông ta bịt miệng lại và lôi vào buồng, cô cố gắng bám vào cái cửa nhưng không được. Đúng lúc cô bị lôi vào thì Song Nhi quay mặt lại nên không nhìn thấy An Kỳ.
Trước cổng:
- Sao rồi Song Nhi, e có hỏi được nhà An Kỳ không - An chạy lại chỗ cô hỏi.
- Có vài người nói An Kỳ ở căn nhà này - Cô nhìn căn nhà lạnh lùng nói.
- Vậy thì gọi thôi. Có ai ở nhà khô, cho hỏi có ai ở nhà không - Anh gọi lớn.
- Cạch - cửa chính mở và một người đàn ông trung niên khuôn mặt bặm trợn đi ra.
- Mấy người hỏi ai - Ông ta mở cổng cáu gắt lên tiếng.
- Tôi muốn hỏi đây có phải nhà của An Kỳ không - Cô nhìn ông ta bằng con mắt sắc bén hỏi.
- An Kỳ nào, ở đây không có ai là An Kỳ hết - Ông ta hơi ớn khi nhìn vào mắt của cô con mắt đó như hố đen vũ trụ vậy, nên ông ta vội nói rồi đóng cổng lại.
- Song Nhi, giờ chúng ta tìm nhà An Kỳ sao đây. Ở đây có mấy căn liền - Anh nhìn xung quanh nói.
- Chia nhau ra thỏi thăm từng nhà - cô nói rồi bỏ đi trước.
Tại một căn phòng tối:
An Kỳ đang thu mình vào một góc, trên người cô có rất nhiều viết thương và cô hoàn toàn ko mặc gì.
- Đáng nhẽ mày chịu nghe lời tao thì đã không bị thương tích đây mình rồi, mày chỉ là con ăn bám thôi nên phải phục tùng tao - Người đàn ông vừa mặc quần vừa nhìn cô cười bằng nụ cười dâm đẵng.
Cô không nói gì mà chỉ nhìn ông ta bằng con mắt căm thù, cô cố mím chặt môi để ngăn mình không khóc vì cô biết dù có khóc thì cũng chẳng được gì.
- Chát, ranh con mày dám nhìn tao như vậy hả - Ông ta tức giận tát cô một cái thật mạnh rồi ông ta gầm lên.
Cô lấy tay ôm lấy má phải của mình, cô đau điếng người khoé miệng còn rớm ít máu.
Ông ta định dơ tay tát cô thêm cái nữa thì ông ta dừng lại, ông ta nhìn vào thân thể không mảnh vải che thân của cô thú tính của ông ta nổi lên và nhìn cô như con thú khát mồi. Mặc dù cả người cô thương tích đầy mình nhưng cô vẫn giữ được sức hút của một thiếu nữ với thân thể nhọc ngà. Khiến cho người đàn ông nào cũng phải thèm thuồng.
- Aaaa, ông làm gì vậy buông tôi ra - Cô hoảng sợ khi bị ông ta đè xuống bất ngờ, cô cố gắng dùng hết sức mình để chống cự nhưng hoàn toàn vô ích. Khi cô định buông xuôi tất cả thì đột nhiên hình ảnh của một người con trai xuất hiện, đó chính là động lực giúp cô thêm sức mạnh.
- Aaaaaaa - Cô dùng hết sức đá vào hạ bộ của ông ta khiến ông ta la lớn, nhân lúc sơ hở cô liền bỏ chạy về phía cửa chính.
- Rầm rầm, có ai không cứu tôi với, cứu với - Khi đến được trước cửa chính thì cô phát hiện cửa đã bị khoá nên cô đập cửa kêu cứu.
- Con ranh mày dám làm vậy hả, xem tao dạy dỗ mày đây - Ông ta đau đớn đi từ buồng ra khuôn mặt thì giận dữ nghiến răng nói.
Cô sợ hãi lùi lại sát cửa thì nhìn thấy Song Nhi đang đứng trước cổng nhưng Song Nhi lại quay lưng lại nên không thấy cô.
- So....ng ưm ưm - Cô chưa kịp gọi hết câu thì bị ông ta bịt miệng lại và lôi vào buồng, cô cố gắng bám vào cái cửa nhưng không được. Đúng lúc cô bị lôi vào thì Song Nhi quay mặt lại nên không nhìn thấy An Kỳ.
Trước cổng:
- Sao rồi Song Nhi, e có hỏi được nhà An Kỳ không - An chạy lại chỗ cô hỏi.
- Có vài người nói An Kỳ ở căn nhà này - Cô nhìn căn nhà lạnh lùng nói.
- Vậy thì gọi thôi. Có ai ở nhà khô, cho hỏi có ai ở nhà không - Anh gọi lớn.
- Cạch - cửa chính mở và một người đàn ông trung niên khuôn mặt bặm trợn đi ra.
- Mấy người hỏi ai - Ông ta mở cổng cáu gắt lên tiếng.
- Tôi muốn hỏi đây có phải nhà của An Kỳ không - Cô nhìn ông ta bằng con mắt sắc bén hỏi.
- An Kỳ nào, ở đây không có ai là An Kỳ hết - Ông ta hơi ớn khi nhìn vào mắt của cô con mắt đó như hố đen vũ trụ vậy, nên ông ta vội nói rồi đóng cổng lại.
/83
|