“Reng… reng…” Tiếng chuông ở trường cấp 3 Stars 2 vang lên. Từng hàng học sinh lũ lượt kéo nhau ra cổng hoặc chạy về điểm sinh hoạt CLB của mình. Về phần Yui, Mika và Haru, cả ba đều đi về phía phòng họp hội học sinh, bởi họ là những thành phần quan trọng của hội Mika và Haru được đặc cách tham gia các CLB mà không nhất thiết phải đến sinh hoạt đầy đủ khi có ca họp hội học sinh. Hôm nay cả hội học sinh tụ về họp là để chuẩn bị cho kì du lịch dã ngoại của trường trong bốn tuần tới.
Đẩy cánh cửa của phòng họp, Yui rất ngạc nhiên khi cả những học sinh của trường Stars 1 cũng ở đây. Cô quay sang hỏi hội phó hội học sinh Kitao Saori hỏi:
- Này Saori, tại sao học sinh trường Stars 1 cũng ở đây?
- Tớ tưởng hội trưởng biết rồi chứ. Trường Stars 1 cũng du lịch dã ngoại nên hôm nay họp hội học sinh của hai trường – Kitao trả lời.
“Nói vậy… thì hắn…” Yui tự nghĩ và nhìn quanh cả phòng.
“Ối!” – Yui suýt ngã ngửa khi ở cạnh chỗ cô ngồi bỗng có thêm một chiếc ghế nữa, và có một nam sinh đang ngồi ở đó. Ngồi đồng vị trí với hội trưởng hội học sinh Stars 2 thì chỉ có hội trưởng hội học sinh Stars 1, Hanagato Shukasa.
- Anh... sao anh...? – Yui ngạc nhiên không nói thành lời khi Shukasa đang ngồi chiễm chệ ở vị trí của mình.
- Yo*, Miyamoto! Tôi không biết cô là hội trưởng hội học sinh đấy! Thân phận giống tôi thật đấy! Bạn gái tôi có khác! – Shukasa nói rõ to để cho mọi người trong phòng nghe thấy. Thực chất anh chỉ định đùa thôi.
Yui nổi đóa, cô lao tới túm lấy cổ áo Shukasa kéo lại sát mặt mà chửi (nói nhỏ):
- Ngốc, anh nói cái quái gì thế hả? Tôi thì lo dẹp tin đồn, anh lại đi phao tin thêm. Anh không ghét ba cái thể loại này sao?
Mọi người trong hội trường đã xôn xao vì Shukasa gọi nữ hoàng Miyamoto của họ là bạn gái rồi, giờ lại sửng sốt hơn khi hai người họ dí mặt vào sát nhau như vậy. Thực sự trong mắt họ, hai người rất tình cảm.
Yui lại từ chối sự rủ rê của Mika và Haru để đi gặp một người. Lần này, Mika hoàn toàn không thể đoán ra được Yui có thể đi đâu. Ba rồi, mẹ rồi, chị cô lại đang ở Pháp, còn mấy đứa bắt nạt cô lúc ở tiểu học Stars thì chẳng ai nhớ nổi. Mika đâu biết có một thứ quan trọng hơn cả ăn uống đối với Yui chính là chuyến du lịch dã ngoại.
Yui bước đi trong im lặng. Lòng cô có vương một chút buồn rầu. Nhớ lại buổi họp khi nãy, một chuyện đã làm cô và biết bao bạn buồn rầu.
“Đang họp vui vẻ, mọi người bàn về những hoạt động sẽ được tổ chức trong chuyến dã ngoại một cách hào hứng, thì thầy hiệu trưởng bước vào. Từ sự ồn ào chuyển sang một sự im lặng, cả hội quay sang thầy hiệu trưởng, chờ đón thông tin mới. Nhưng không phải là một tin vui, mà là một tin xấu, rất tồi tệ.
- Lịch cắm trại của hai trường sẽ bị hoãn vô thời hạn, có thể sẽ bị hủy luôn. Lí do là vì chủ tịch hội đồng quản trị tức chủ tịch Oga đang vận chuyển buôn bán qua đường thủy nên sẽ bị thiếu tàu, thuyền để đi ra đảo. Mà hiện nay chi phí cho chuyến dã ngoại cũng khá cao.”
Bởi vậy, Yui khá buồn. Cô biết Mika và Haru rất háo hức cho chuyến đi này. Cô muốn tìm mọi cách để thực hiện cho bằng được kế hoạch dã ngoại nên đã tìm đến một nơi.
Trụ sở của tập đoàn Oga thuộc quận Edogawa của thủ đô Tokyo. Tòa nhà cao hai mươi ba tầng, lát gạch Dent Cube, xung quanh trồng nhiều cây cảnh. Yui bước lên bậc tam cấp, tiến thẳng vào khu trụ sở.
Đối diện với cổng chính là bàn Tư vấn với bốn nhân viên nữ đang đứng làm việc. Yui đi tới chỗ cô nhân viên ngoài cùng.
- Xin chào. Em muốn gặp ai? – Cô nhân viên cười hỏi Yui.
- Tôi muốn gặp chủ tịch Oga. Chị hãy liên lạc với ông ấy ngay.
Từ nụ cười chào, cô nhân viên chuyển sang vẻ mặt ngơ ngác. Cô nói:
- Chủ tịch đang bận. Em là hội trưởng hội học sinh trường Stars 2 phải không? – Chị nhân viên nhìn băng rôn hội trưởng màu đỏ trên cánh tay trái của Yui – Chắc em đến hỏi vụ dã ngoại bị hoãn của trường rồi. Nhưng theo chị chủ tịch không muốn gặp đâu.
- Gọi cho chủ tịch bảo có Satake Yui đến là ông ấy sẽ cho tôi vào ngay.
- Satake Yui? Em là Miyamoto Rei mà! – Chị liếc xuống bảng tên.
- Làm như vậy đi!
Sự kiên quyêt của Yui làm cho cô nhân viên lúng túng. Chị nhấc máy điện thoại bàn lên, bấm số rồi gọi.
- Vâng, chủ tịch ạ. Có một nữ sinh trường Stars 2 muốn gặp chủ tịch. Sao ạ? Chủ tịch không muốn gặp ư? Nhưng nữ sinh đó bảo là Satake Yui muốn gặp chủ tịch ạ. Vâng ạ. Tôi sẽ nhắn lại ạ.
Cô nhân viên giập máy. Cô ngước lên nhìn Yui, bảo:
- Em lên tầng hai, ở căn phòng nằm cuối hành lang bên phải nhé!
- Biết rồi, khỏi nói.
“Ting” Cửa thang máy bật mở, Yui bước ra. Cô đi thẳng lại căn phòng của chủ tịch mà không có chút bỡ ngỡ gì, bởi mười năm trước, cô đã đến đây hàng chục lần. Dù cho chủ tịch Satake không yêu quý cô như Mai, nhưng Yui vẫn đã có một người ba tốt bụng luôn luôn giúp đỡ, nâng niu cô. Phải, đó là chủ tịch Oga Kouji, chủ tịch tập đoàn tài chính Oga xếp thứ hai Nhật Bản, người mà coi Yui như con gái mình.
Yui đưa tay lên gõ cửa ba tiếng, nhưng chẳng có tiếng ai mời cô vào. Yui đang thắc mắc thì có một ai đó đã mở cửa ra. Chính chủ tịch Oga đã đích thân ra đón Yui.
- Ôi... Cháu... là Yui? – Giọng ông Oga run lên
- Lâu rồi không gặp. Bác vẫn khỏe chứ ạ? – Yui cười, cô giơ tay ra định bắt tay chủ tịch.
- Đúng là cháu rồi! Yui bé nhỏ của ta!
Chủ tịch Oga lao đến ôm chầm lấy Yui, bỏ quên cái bắt tay của cô. Ông đưa cô lại ngồi lên chiếc ghế sofa ở bên trái cửa. Hai người trò chuyện về cuộc sống bấy lâu nay rất vui vẻ.
- Yui à. Ta không biết cháu lại học ở trường của ta. Chính ta đã xem xét danh sách học sinh của năm mới mà lại chẳng thấy tên cháu đâu cả.
- Vâng ạ. Bởi cháu đâu có đi học dưới cái tên Satake Yui đâu. Mọi người trong trường chỉ biết cháu là Miyamoto Rei thôi. – Yui chỉ tay lên bảng tên của mình.
- Vì sao thế?
- Ừm, chỉ là cháu không muốn mọi người biết cháu là con gái chủ tịch tập đoàn Satake thôi. Cháu không muốn bị lợi dụng...
Chủ tịch Oga im lặng trước vẻ mặt hồn nhiên của Yui. Ông biết đó không phải là lí do khiến cô phải thay đổi họ tên của mình. Bằng một khuôn mặt nghiêm túc, ông nói:
- Yui, đó không phải là lí do đúng không?
- Sao ạ?
- Ta hiểu cháu không muốn cho mọi người biết rằng cháu chính là đứa bé năm xưa bị mọi người bắt nạt mà!
- Chuyện cháu bị cô lập... làm sao mà...
Yui ngạc nhiên. Cô không nghĩ rằng chủ tịch là biết chuyện của cô ở trường mười năm về trước. Cô chưa nói hết câu thì bị chủ tịch Oga cướp lời.
- Vì ta là chủ tịch Oga. Ta thật sự xin lỗi cháu. Mãi đến lúc cháu chuyển đi thì ta mới bắt đầu điều tra mọi chuyện. Ta còn biết rằng cho đến bây giờ, cháu vẫn không chấp nhận chuyện cháu là con của Iki*, nên cháu mới không nhận họ Satake đúng không?
- Bác à... - Ở cặp mắt của Yui có một thứ nước gần như chảy ra.
- Hãy kể cho bác đi nào...
- Bác!
Yui lao tới, sà vào lòng chủ tịch Oga. Cô khóc, dòng nước mắt tuôn ra. Vừa khóc, cô vừa kể cho Oga tất cả mọi thứ cô cảm thấy lúc này. Một cảm giác buồn tủi và tức giận. Cô ghét ba cô, không phải vì ông không đối xử tốt với cô mà vì ông đã thờ ơ trước tình cảm của mẹ. Cô ghét Mai, vì chị đã cướp đi mẹ của cô lúc còn nhỏ. Và cô cũng ghét bác Daeka, bởi chính bác đã mang theo cả con tim và linh hồn của người mẹ cô yêu.
Đẩy cánh cửa của phòng họp, Yui rất ngạc nhiên khi cả những học sinh của trường Stars 1 cũng ở đây. Cô quay sang hỏi hội phó hội học sinh Kitao Saori hỏi:
- Này Saori, tại sao học sinh trường Stars 1 cũng ở đây?
- Tớ tưởng hội trưởng biết rồi chứ. Trường Stars 1 cũng du lịch dã ngoại nên hôm nay họp hội học sinh của hai trường – Kitao trả lời.
“Nói vậy… thì hắn…” Yui tự nghĩ và nhìn quanh cả phòng.
“Ối!” – Yui suýt ngã ngửa khi ở cạnh chỗ cô ngồi bỗng có thêm một chiếc ghế nữa, và có một nam sinh đang ngồi ở đó. Ngồi đồng vị trí với hội trưởng hội học sinh Stars 2 thì chỉ có hội trưởng hội học sinh Stars 1, Hanagato Shukasa.
- Anh... sao anh...? – Yui ngạc nhiên không nói thành lời khi Shukasa đang ngồi chiễm chệ ở vị trí của mình.
- Yo*, Miyamoto! Tôi không biết cô là hội trưởng hội học sinh đấy! Thân phận giống tôi thật đấy! Bạn gái tôi có khác! – Shukasa nói rõ to để cho mọi người trong phòng nghe thấy. Thực chất anh chỉ định đùa thôi.
Yui nổi đóa, cô lao tới túm lấy cổ áo Shukasa kéo lại sát mặt mà chửi (nói nhỏ):
- Ngốc, anh nói cái quái gì thế hả? Tôi thì lo dẹp tin đồn, anh lại đi phao tin thêm. Anh không ghét ba cái thể loại này sao?
Mọi người trong hội trường đã xôn xao vì Shukasa gọi nữ hoàng Miyamoto của họ là bạn gái rồi, giờ lại sửng sốt hơn khi hai người họ dí mặt vào sát nhau như vậy. Thực sự trong mắt họ, hai người rất tình cảm.
Yui lại từ chối sự rủ rê của Mika và Haru để đi gặp một người. Lần này, Mika hoàn toàn không thể đoán ra được Yui có thể đi đâu. Ba rồi, mẹ rồi, chị cô lại đang ở Pháp, còn mấy đứa bắt nạt cô lúc ở tiểu học Stars thì chẳng ai nhớ nổi. Mika đâu biết có một thứ quan trọng hơn cả ăn uống đối với Yui chính là chuyến du lịch dã ngoại.
Yui bước đi trong im lặng. Lòng cô có vương một chút buồn rầu. Nhớ lại buổi họp khi nãy, một chuyện đã làm cô và biết bao bạn buồn rầu.
“Đang họp vui vẻ, mọi người bàn về những hoạt động sẽ được tổ chức trong chuyến dã ngoại một cách hào hứng, thì thầy hiệu trưởng bước vào. Từ sự ồn ào chuyển sang một sự im lặng, cả hội quay sang thầy hiệu trưởng, chờ đón thông tin mới. Nhưng không phải là một tin vui, mà là một tin xấu, rất tồi tệ.
- Lịch cắm trại của hai trường sẽ bị hoãn vô thời hạn, có thể sẽ bị hủy luôn. Lí do là vì chủ tịch hội đồng quản trị tức chủ tịch Oga đang vận chuyển buôn bán qua đường thủy nên sẽ bị thiếu tàu, thuyền để đi ra đảo. Mà hiện nay chi phí cho chuyến dã ngoại cũng khá cao.”
Bởi vậy, Yui khá buồn. Cô biết Mika và Haru rất háo hức cho chuyến đi này. Cô muốn tìm mọi cách để thực hiện cho bằng được kế hoạch dã ngoại nên đã tìm đến một nơi.
Trụ sở của tập đoàn Oga thuộc quận Edogawa của thủ đô Tokyo. Tòa nhà cao hai mươi ba tầng, lát gạch Dent Cube, xung quanh trồng nhiều cây cảnh. Yui bước lên bậc tam cấp, tiến thẳng vào khu trụ sở.
Đối diện với cổng chính là bàn Tư vấn với bốn nhân viên nữ đang đứng làm việc. Yui đi tới chỗ cô nhân viên ngoài cùng.
- Xin chào. Em muốn gặp ai? – Cô nhân viên cười hỏi Yui.
- Tôi muốn gặp chủ tịch Oga. Chị hãy liên lạc với ông ấy ngay.
Từ nụ cười chào, cô nhân viên chuyển sang vẻ mặt ngơ ngác. Cô nói:
- Chủ tịch đang bận. Em là hội trưởng hội học sinh trường Stars 2 phải không? – Chị nhân viên nhìn băng rôn hội trưởng màu đỏ trên cánh tay trái của Yui – Chắc em đến hỏi vụ dã ngoại bị hoãn của trường rồi. Nhưng theo chị chủ tịch không muốn gặp đâu.
- Gọi cho chủ tịch bảo có Satake Yui đến là ông ấy sẽ cho tôi vào ngay.
- Satake Yui? Em là Miyamoto Rei mà! – Chị liếc xuống bảng tên.
- Làm như vậy đi!
Sự kiên quyêt của Yui làm cho cô nhân viên lúng túng. Chị nhấc máy điện thoại bàn lên, bấm số rồi gọi.
- Vâng, chủ tịch ạ. Có một nữ sinh trường Stars 2 muốn gặp chủ tịch. Sao ạ? Chủ tịch không muốn gặp ư? Nhưng nữ sinh đó bảo là Satake Yui muốn gặp chủ tịch ạ. Vâng ạ. Tôi sẽ nhắn lại ạ.
Cô nhân viên giập máy. Cô ngước lên nhìn Yui, bảo:
- Em lên tầng hai, ở căn phòng nằm cuối hành lang bên phải nhé!
- Biết rồi, khỏi nói.
“Ting” Cửa thang máy bật mở, Yui bước ra. Cô đi thẳng lại căn phòng của chủ tịch mà không có chút bỡ ngỡ gì, bởi mười năm trước, cô đã đến đây hàng chục lần. Dù cho chủ tịch Satake không yêu quý cô như Mai, nhưng Yui vẫn đã có một người ba tốt bụng luôn luôn giúp đỡ, nâng niu cô. Phải, đó là chủ tịch Oga Kouji, chủ tịch tập đoàn tài chính Oga xếp thứ hai Nhật Bản, người mà coi Yui như con gái mình.
Yui đưa tay lên gõ cửa ba tiếng, nhưng chẳng có tiếng ai mời cô vào. Yui đang thắc mắc thì có một ai đó đã mở cửa ra. Chính chủ tịch Oga đã đích thân ra đón Yui.
- Ôi... Cháu... là Yui? – Giọng ông Oga run lên
- Lâu rồi không gặp. Bác vẫn khỏe chứ ạ? – Yui cười, cô giơ tay ra định bắt tay chủ tịch.
- Đúng là cháu rồi! Yui bé nhỏ của ta!
Chủ tịch Oga lao đến ôm chầm lấy Yui, bỏ quên cái bắt tay của cô. Ông đưa cô lại ngồi lên chiếc ghế sofa ở bên trái cửa. Hai người trò chuyện về cuộc sống bấy lâu nay rất vui vẻ.
- Yui à. Ta không biết cháu lại học ở trường của ta. Chính ta đã xem xét danh sách học sinh của năm mới mà lại chẳng thấy tên cháu đâu cả.
- Vâng ạ. Bởi cháu đâu có đi học dưới cái tên Satake Yui đâu. Mọi người trong trường chỉ biết cháu là Miyamoto Rei thôi. – Yui chỉ tay lên bảng tên của mình.
- Vì sao thế?
- Ừm, chỉ là cháu không muốn mọi người biết cháu là con gái chủ tịch tập đoàn Satake thôi. Cháu không muốn bị lợi dụng...
Chủ tịch Oga im lặng trước vẻ mặt hồn nhiên của Yui. Ông biết đó không phải là lí do khiến cô phải thay đổi họ tên của mình. Bằng một khuôn mặt nghiêm túc, ông nói:
- Yui, đó không phải là lí do đúng không?
- Sao ạ?
- Ta hiểu cháu không muốn cho mọi người biết rằng cháu chính là đứa bé năm xưa bị mọi người bắt nạt mà!
- Chuyện cháu bị cô lập... làm sao mà...
Yui ngạc nhiên. Cô không nghĩ rằng chủ tịch là biết chuyện của cô ở trường mười năm về trước. Cô chưa nói hết câu thì bị chủ tịch Oga cướp lời.
- Vì ta là chủ tịch Oga. Ta thật sự xin lỗi cháu. Mãi đến lúc cháu chuyển đi thì ta mới bắt đầu điều tra mọi chuyện. Ta còn biết rằng cho đến bây giờ, cháu vẫn không chấp nhận chuyện cháu là con của Iki*, nên cháu mới không nhận họ Satake đúng không?
- Bác à... - Ở cặp mắt của Yui có một thứ nước gần như chảy ra.
- Hãy kể cho bác đi nào...
- Bác!
Yui lao tới, sà vào lòng chủ tịch Oga. Cô khóc, dòng nước mắt tuôn ra. Vừa khóc, cô vừa kể cho Oga tất cả mọi thứ cô cảm thấy lúc này. Một cảm giác buồn tủi và tức giận. Cô ghét ba cô, không phải vì ông không đối xử tốt với cô mà vì ông đã thờ ơ trước tình cảm của mẹ. Cô ghét Mai, vì chị đã cướp đi mẹ của cô lúc còn nhỏ. Và cô cũng ghét bác Daeka, bởi chính bác đã mang theo cả con tim và linh hồn của người mẹ cô yêu.
/171
|