Thay Gả, Trốn Phi

Chương 54: Lấy mệnh thỏa hiệp.

/90


Bạch Vân Phi vác thùng thuốc hồng hộc chạy vào, vừa vào cửa, liền nhìn thấy những giọt máu vương vãi trên giường, lo lắng không thôi, "Tại sao lại ói ra máu rồi!?"

Hắn nhìn đến cô gái đang ngồi im lặng trên giường, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, còn cho rằng, có lẽ nàng đã đau đến độ nói không thành lời, cuống quít để thùng thuốc xuống, cũng chẳng quan tâm, liền trực tiếp bắt mạch cho nàng, phát hiện mạch đập dường như rất yếu ớt, rồi lại dường như không phải như thế, dường như có gì đó đang ức chế mạch đập nhảy lên, hắn nhíu nhíu mày, nghi ngờ, lắc đầu, lầm bầm nói, "A...Không được rồi...Quá kỳ lạ..."

Thình lình Bộ Phi Ngữ toát ra một câu, giọng nói mang mười phần khẳng định, "Ngươi chính là Bộ Chân Mức, là đệ tử của sư y Bộ Hải Huyền."

"Ngươi...Ngươi..?" Bộ Vân Phi liền giật mình, thu tay lại, thân thể lập tức cứng đờ, "Vì sao ngươi... biết được?"

Mười lăm năm trước, vì tránh né địch nhân đuổi giết, sư phụ liền mang hắn lên núi ẩn cư, từ đó cũng không màng thế sự, chuyên tâm nghiên cứu y thuật, cho đến khi một ngày, sư phụ qua đời, lúc lâm chung còn dặn dò hắn, nếu như muốn xuống núi hành nghề y, tuyệt đối không được cho người khác biết hắn chính là đồ đệ của Bộ Hải Huyền, cho nên hắn mới đổi tên thành Bạch Vân Phi, ngay cả Sở Lăng Yên cũng không thể nào biết được thân phận thật sự của hắn.

"Rốt cuộc, ngươi là ai?" Bạch Vân Phi cảnh giác hỏi, âm thanh lạnh lùng hiếm thấy.

Bộ Phi Ngữ cười nhạt một tiếng, chậm rãi mở miệng, "Sư phụ ngươi cùng cha ta đều là dòng tộc Bộ Thị. Đồng môn nhưng bất đồng phái, cha ta đam mê chế độc, còn sư phụ ngươi lại đam mê giải độc, ta còn nhớ, vào lúc ta còn nhỏ, sư phụ ngươi vẫn thường dẫn ngươi đến Bộ Vân Trang, khi đó cha ta làm ra nhiều loại độc dược để sư phụ ngươi đến giải.

Ánh mắt của Bộ Vân Phi nhẹ động, rủ đôi mắt xuống, vẫn im lặng không lên tiếng.

"Sao hả, ngươi không tin đúng không?" Bộ Phi Ngữ khẽ mỉm cười, kéo tay của Bạch Vân Phi qua, chỉ lên trên cổ tay có một vết sẹo, "Ta nhớ có một lần, ngươi đến Bộ Vân Trang, ta cắn ngươi một cái ngay trên cổ tay này, vết sẹo này chắc là do ta để lại cho ngươi rồi."

Bạch Vân Phi cúi đầu nhìn dấu răng ngày trước, trong đầu như bị sét đánh trúng, ngẩng đầu khiếp sợ nói ra, "Bộ Phi Ngữ!"

Không ngờ tới...nàng lại là nữ nhi của Sư thúc hắn.

Kỳ thật, vào ngày trước, từ lúc hắn trị thương cho Bộ Phi Ngữ, hắn đã phát hiện ra hình con bướm tối tăm trên bả vai nàng, liền có chút hoài nghi, bởi vì hình con bướm này với nữ nhi của dòng tộc Bộ Thị rất đặc biệt giống nhau, chỉ vì trí nhớ thời tuổi thơ có chút mơ hồ, hơn nữa,vì thân phận của Bộ Phi Ngữ lúc đó, cho nên hắn mới xóa bỏ ý nghĩ này, sau đó, hắn lại mượn chuyện tim đèn lưỡi rắn nói cho Bộ Phi Ngữ nghe về Bộ Vân Trang, ban đầu cũng là thử thăm dò, chắc cũng vì lần đó, mà nàng đã đoán được thân phận của hắn đi.

"Á a...." Đột nhiên Bộ Phi Ngữ ôm chặt ngực mình, mi tâm vặn vẹo, tập trung lại một chỗ vô cùng thống khổ, cuộn lấy thân thể, không ngừng mở miệng thở phì phò, tim một trận nhói đau liên hồi.

"Ngươi sao vậy?" Bạch Vân Phi lập tức đứng người lên, vịn lấy nàng, lần nữa, lấy tay bắt mạch cho nàng.

Bộ Phi Ngữ nhẹ rút tay trở về, trở tay, nắm chặt lấy cổ tay của Bạch Vân Phi, gằn từng chữ khó khăn, "Ta cần ngươi...Giúp ta... Một chuyện..."

"Được! Ngươi cứ nói!" Bạch Vân Phi không cần suy nghĩ, liền đáp ứng.

Bộ Phi Ngữ kéo hắn qua, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, nàng biết rõ, nàng ăn ngưng tức đan vào thân thể, cái này khó mà gạt được Bạch Vân Phi, cho nên nàng nhất định phải nhờ hắn giúp nàng! Có một tà y đệ nhất thiên hạ làm chứng cho nàng, không ai có thể hoài nghi nàng giả chết được.

"Chuyện này...Như vậy sao được!" Bạch Vân Phi than một tiếng nói, "Sở Lăng Yên, nếu hắn mà biết, chắc chắn hắn sẽ giết ta mất!"

"Tuyên vương phủ bây giờ đang bị bao vây, Sở Ngự Phong nếu không bắt được ta, sẽ không chịu bỏ qua! Mặc khác, Sở Lăng Yên cũng không chịu để ta rời đi!" Bộ Phi Ngữ ôm ngực chất vấn, "Rốt cuộc, ngươi có giúp ta hay không?!"

"Chuyện này...Chuyện này...!" Bạch Vân Phi khó khăn chau mày, hồi lâu vẫn không nói ra lời.

"Nếu như ngươi không chịu giúp ta..." Bộ Phi Ngữ phác thảo môi cười, thần sắc nghiêm nghị, "Vậy ta đành đùa thành thật vậy!"

"Ngươi muốn làm gì?" Bạch Vân Phi kinh nghi nhìn qua nàng, mơ hồ đoán được chút ít.

"Thúc đẩy nội lực, tự đoạn gân mạch." Bộ Phi Ngữ quyết tuyệt trả lời.

"Cái gì!" Bạch Vân Phi hút vào một ngụm khí lạnh, trước mắt, nàng đã bị trọng thương, mạng đang treo lơ lửng, nếu thật sự tự đoạn gân mạch, chết là điều không thể nghi ngờ! Huống chi nàng lại là nữ nhi của sư thúc lưu lại trên đời này, hắn làm sao có thể thấy chết mà không cứu đây!

Bạch Vân Phi nhìn đến vẻ mặt nữ tử thấy chết mà không sợ kia, chỉ có thể nhẹ nhàng thỏa hiệp với nàng, "Nể mặt sư thúc, ta mới đồng ý với ngươi đó!"

"Cám ơn ngươi!" Bộ Phi Ngữ thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được mà khổ sở cười một tiếng, có lẽ, đây là lần cuối cùng nàng lừa gạt hắn đi.

/90

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status